9
19/6. Ngày nước mắt tôi rơi, còn vợ anh mỉm cười trong hạnh phúc. Anh không cho tôi đi tiễn anh ở sân bay. Anh nói anh ghét thấy tôi khóc. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng anh không hề biết rằng tôi lặng lẽ đứng ở xa nhìn anh. Tôi muốn thu vào mắt, cất vào tim hình bóng của anh để rồi sau này xa mãi mãi. Điện thoại báo tin nhắn. Tôi vội vàng mở máy.
- "anh nợ em một chiếc nhẫn và lời cầu hôn. Một ngày nào đó anh sẽ trả lại em"
Tôi không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh từ khi anh về Sài Gòn. Đó là cách duy nhất bảo vệ hạnh phúc của cả ba. Thứ hai hằng tuần anh tới công ty họp, anh sẽ gọi cho tôi. Mỗi tuần chỉ có một ngày vui mừng, hạnh phúc để nghe thấy giọng nam thân thuộc của anh. Để có thể nói cho anh những nỗi nhớ giày vò tôi cả tuần qua. Khi đó tôi thấy mình được sống trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro