Chương 7
Tiến độ sự thật: 100%
__
Hôm nay là ngày Kim Diệu cùng đám yêu tộc phía sau kia giao dịch, vì vậy lão đã rời khỏi động phủ từ sớm.
Hai người đã vạch sẵn kế hoạch từ trước, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để hành động. Nhân lúc Kim Diệu rời khỏi, họ lập tức lẻn vào tra xét chứng cứ.
"Kim Diệu lão đầu này già đời gian xảo, thứ quan trọng như vậy chắc chắn không để trong phòng. Cẩn thận một chút, rất có thể trong phòng còn có mật thất." Phục Linh vừa lục soát tứ phía vừa dặn dò Trùng Chiêu.
Lời vừa dứt liền nghe thấy tiếng Trùng Chiêu vang lên.
"Phục Linh! Mau lại đây!"
Chỉ thấy cánh cửa tủ trong thư phòng chậm rãi hé mở, lộ ra bên trong là lối đi với bậc thang đá kéo dài dẫn xuống lòng đất.
Hai người nhìn nhau, hiểu được ý đồ trong ánh mắt đối phương, một trước một sau lần lượt tiến vào mật thất.
Bên trong mật đạo tối tăm vô tận, hệt như có một cỗ áp lực vô hình muốn nuốt chửng tất cả.
Không khí phảng phất linh khí nhàn nhạt, càng đi sâu vào trong, linh khí càng trở nên nồng đậm.
Bậc thang đá dần đi đến cuối, bóng tối trong đường hầm dần bị ánh sáng thay thế, một gian mật thất rộng lớn hiện ra trước mắt.
Bốn bề tản mát những điểm sáng lơ lửng tựa như ánh sao rơi xuống nhân gian, đẹp đẽ hư ảo.
Những đốm sáng này mang theo linh khí dồi dào, xoay quanh Trói Hồn Đăng ở giữa, bố trí thành một đồ hình đặc biệt kỳ lạ, dường như đang vận hành một trận đồ thượng cổ nào đó.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp mê hoặc ấy lại tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Các đốm sáng nhỏ tỏa ra linh lực kia đều là sinh mệnh của tiên tộc nhưng đã bỏ mạng vì tư lợi của Kim Diệu, thần nguyên bị tách rời, chỉ còn lại chút linh khí yếu ớt trôi dạt.
Hai người thậm chí ngửi thấy mùi khí tức quen thuộc trong đó. Phục Linh sẽ không quên, đệ tử Lan Lăng từng bị nàng đánh một trận, kẻ từng kiêu căng lớn tiếng mắng đòi tru sát nàng, từng sống động như vậy, giờ lại yên lặng đến thế...
Trong Trói Hồn Đăng, một tia linh hồn vì sự xuất hiện của hai người mà dao động không ngừng, dường như đang gọi họ lại gần...
Nhìn ánh lửa nhảy nhót trong Trói Hồn Đăng, trong lòng Trùng Chiêu dấy lên chút bất an, dường như đã đoán được vì sao thần hồn bên trong lại kích động. Hắn run rẩy giơ tay phải lên, phóng ra một đạo linh lực phá vỡ phong ấn của nó.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Kim Diệu cảm nhận được dị biến trong mật thất, sắc mặt lập tức đen lại.
Phía trên ánh sáng rực của Trói Hồn Đăng, thân ảnh Mạnh Ngưng dần hiện ra.
"Nương..."
Thiếu niên tiên quân thanh âm run rẩy, giọng khàn đặc mở lời.
Khuôn mặt ấy, dù đã mười năm trôi qua, hắn vẫn khắc sâu từng đường nét, gương mặt từng xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của hắn. Giờ phút này, tất cả dường như quá đỗi hư ảo, khiến hắn chợt hoang mang.
Mạnh Ngưng khẽ mỉm cười nhìn nhi tử của mình, trong mắt đầy những xót xa lưu luyến.
"A Chiêu... không phải ta đã dặn con đừng quay về Lan Lăng rồi sao..."
"Nương... con... con chỉ muốn tìm ra chân tướng ... đưa cha nương trở về..."
Trùng Chiêu run rẩy đưa tay muốn chạm vào gương mặt bà, nhưng chỉ chạm phải một mảnh hư không.
"Đứa trẻ ngốc, nương không còn nữa rồi. Năm đó ta và phụ thân con phát hiện Kim Diệu thông đồng với yêu tộc dùng sinh mệnh tiên gia đổi lấy cấm thuật, muốn khuyên can nhưng lại bị hắn hại chết. Hiện tại... chỉ còn một tia thần thức cuối cùng bị giam cầm trong Trói Hồn Đăng này..."
Dù sớm đã đoán trước chân tướng, nhưng khi chính tai nghe thấy, tim hắn vẫn đau đớn đến nghẹt thở, nước mắt không kìm được cứ thế rơi xuống.
"Nương, nương đợi con... con nhất định sẽ nghĩ ra cách... nhất định..."
"Không cần nghĩ nữa. Nếu đã nhớ nhung như vậy, chi bằng để ta tiễn các ngươi đi đoàn tụ."
Một giọng nói già nua xen vào, phá vỡ bầu không khí đau thương. Kim Diệu không biết đã đứng phía sau bọn họ từ khi nào, khuôn mặt lộ rõ sự phẫn nộ vì bí mật bị phơi bày.
Ba người sắc mặt đồng loạt đại biến. Mạnh Ngưng phản ứng nhanh nhất, dùng tia thần thức cuối cùng dốc toàn bộ sức lực ngưng tụ linh lực đánh về phía Kim Diệu. Đòn đánh cuốn theo linh khí xung quanh, sát khí tràn ngập.
"Mau lên, ta chỉ có thể khống chế hắn một lát." Mạnh Ngưng hét lên với Trùng Chiêu, không còn vẻ dịu dàng hiền hòa lúc trước.
Hai người hiểu ý, lập tức cùng nhau tấn công.
Linh lực cuối cùng dùng hết, thần thức Mạnh Ngưng bắt đầu tan biến. Dáng hình bà ngày một mờ nhạt, đến khi hóa thành quang điểm, tiêu tán hoàn toàn.
Trùng Chiêu nhìn người mình khó khăn lắm mới tìm lại sau bao ngày cách rời từng chút biến mất, muốn giơ tay nắm lấy, nhưng không thể phân tâm xa rời trận chiến.
"Nương..."
Không kịp giữ lại, chỉ có thể biến phẫn nộ, bi thương hoá thành sát ý. Trong mật thất, khí tức tứ phía bỗng chốc bạo chấn, vô số thần nguyên dao động như thể cũng đang phát ra tiếng oán thù của mình.
Trong chớp mắt, vô số đốm sáng hội tụ về phía Trùng Chiêu, từng chiêu từng thức mang theo áp bức khủng khiếp, nhất thời khiến Kim Diệu rơi vào thế hạ phong.
Phục Linh chớp đúng thời cơ, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, một đòn xuyên tim Kim Diệu.
Mà ngay khoảnh khắc đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ lão bùng nổ, điên cuồng ập đến.
"... Xem ra ta đã coi thường các ngươi... ha... Nhưng dù ta có chết... ta cũng phải kéo theo một đứa xuống hoàng tuyền!"
Kim Diệu phun ra ngụm máu, thân thể ngã gục trên đất. Lão dồn toàn bộ linh lực vào một chưởng cuối cùng, mạnh mẽ đánh về phía Phục Linh, sau đó ngừng thở.
Một chưởng này mang theo áp lực mãnh liệt hướng về nàng, mà trong trận chiến vừa rồi, nàng đã tiêu hao hết yêu lực, không còn sức lực để né tránh.
"Phục Linh!"
Thiếu niên không chút do dự lao đến, dùng thân thể đầy thương tích che chắn trước nàng.
Nữ yêu bật cười... vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo ấy, đôi mắt yêu mị lại mang theo tia bình thản như đã sớm định sẵn một lời từ biệt...
Hoa yêu màu tím hiện lên, hóa thành kết giới trong suốt hóa giải đòn chưởng lực. Nhưng kết giới cũng vỡ vụn, nữ yêu lập tức thổ huyết, ngã vào trong lòng hắn.
Tiên quân ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng, nước mắt như mất kiểm soát từng giọt nóng hổi lăn dài trên má.
"Phục Linh... đừng... ngươi không phải nói sẽ tự mình chạy trốn, tự cứu lấy mình sao... ngươi không phải đã nói, mỗi lời ngươi nói ra đều là sự thật..."
Trong mật thất tĩnh lặng, hắn ôm chặt lấy nàng.
Giờ khắc này hắn chỉ biết mình không muốn mất nàng, những tình cảm có thể che giấu, cuối cùng cũng không kìm nén được mà trào ra.
Sự kiêu ngạo của nàng, sự nghiêm túc của nàng, làm nũng của nàng, thậm chí cả những lần nàng trêu chọc hắn... đã sớm chiếm lấy từng ngóc ngách trong tim.
Nữ tử trong lòng khẽ mỉm cười, ánh mắt thấy rõ tình cảm cuồn cuộn trong mắt hắn.
Phục Linh đưa tay chạm nhẹ lên má hắn, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào hư không...
"... Tiểu tiên quân... yêu tộc... không biết giữ lời hứa đâu..."
Nữ yêu đưa tay ôm lấy cổ chàng tiên quân, để lại một nụ hôn nhẹ trên môi hắn.
Nụ hôn này, vừa tanh nồng mùi máu, lại vừa theo vị ngọt ngào.
"Trùng Chiêu... bây giờ... ngươi là của ta rồi..."
Khóe miệng nữ yêu vẫn luôn mang theo nụ cười.
"Phải... luôn là như vậy...Phục Linh... đừng đi được không... Nàng không phải còn muốn ăn cơm ta nấu sao... sau này ta mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn được không..."
Giọng nói thiếu niên nghẹn lại đầy nức nở van cầu, trong lòng đau đớn tột cùng.
Hơi ấm trên mặt dần dần biến mất. Tay nữ yêu đã buông lơi, thân thể dần hóa thành từng cánh hoa yêu màu tím, phiêu tán trong không trung.
Nữ nhân của hắn, người mà thậm chí hắn còn chưa từng có được, đã vì hắn biệt ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro