Phần 2
6
Tưởng Chu dẫn chúng tôi đến một sân trượt patin.
Trên đường đi tôi cầm tay của mẹ không hề nói một lời, tôi nắm tay mẹ rất chặt.
Mẹ không ngừng nghiêng đầu lo lắng nhìn tôi.
Thậm chí ngay cả khi Tưởng Chu gọi mẹ đi trượt băng mẹ cũng cự tuyệt: "Cơ thể bạn em hơi khó chịu, em phải chăm sóc cô ấy trước đã."
Ánh mắt Tưởng Chu nhìn tôi càng không vui hơn.
"Được rồi, vậy anh đi trước, lát nữa anh qua gọi em."
Hắn thay một đôi giày trượt băng rồi trượt vào sân băng, mà mẹ tôi cầm đôi tay lạnh buốt của tôi, trong mắt tràn đầy âu lo.
"Thụy Thụy, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
"Từ lúc nãy mình đã thấy không ổn rồi, có phải bà viện trưởng Trương đó lại đòi tiền cậu không?"
Theo lời mẹ nói, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức xa lạ.
Đó là ký ức của Dư Thụy.
Từ nhỏ cô ấy đã không ba không mẹ, được nuôi dưỡng ở một viện mồ côi chỉ được cái tốt đẹp ở mặt ngoài, cuộc sống cô ấy trải qua khổ không thể tả.
Sau khi lên đại học, viện trưởng của viện mồ côi mà cô ấy lớn lên năm lần bảy lượt gọi điện đến kể khổ rồi đòi tiền cô ấy.
Vì đau lòng những đứa trẻ kia, Dư Thụy một lần làm mấy công việc khác nhau, dùng hết khả năng để dành dụm được nhiều tiền một chút rồi gửi về.
Thế nên lại khiến khẩu vị của bà viện trưởng đó càng ngày càng lớn.
"...Đúng vậy."
Tôi khẽ cắn môi, dứt khoát đã nói dối rồi thì nói dối cả luôn: "Với lại bà ấy còn nói mình đừng học đại học nữa, đi về làm việc phụ giúp viện mồ côi đi."
Mẹ tôi bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: "Nói bậy nói bạ!"
Đúng lúc này Tưởng Chu đi vào.
"Có chuyện gì vậy?"
Không đợi mẹ tôi trả lời thì tôi đột nhiên cảm thấy khoang mũi nóng lên.
Có chất lỏng gì đó chậm rãi chảy ra.
Mẹ vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra lau cho tôi, đỡ đầu tôi ngửa lên trên.
Lại bớt thời gian nhìn hắn ta một cái: "Cơ thể Thụy Thụy không được khỏe, bọn em muốn về trường trước."
Tưởng Chu hơi sửng sốt: "Vậy lần sau anh có thể hẹn em đi chơi sao?"
"Nói sau đi."
Tôi ngồi bên cạnh tỉ mỉ quan sát ánh mắt của mẹ. Tôi phát hiện mẹ cũng không phải quá mức thích Tưởng Chu.
Trước đó ngượng ngùng và đỏ mặt, càng giống như bản năng phản ứng của thiếu nữ khi đối mặt với người khác giới ở niên đại này.
Trên đường trở về máu mũi của tôi cuối cùng cũng ngừng chảy.
Mẹ vẫn không yên tâm, truy hỏi chuyện ở viện mồ côi rất nhiều lần, hoàn toàn không hề nhắc lại chuyện của Tưởng Chu nữa.
Việc này càng khiến tôi xác định suy đoán của mình hơn.
Về đến ký túc xá mẹ vẫn đang kiên nhẫn khuyên nhủ tôi.
"Cậu nhất định không được bị bà ta thuyết phục, thi vào đại học khó thể nào cậu biết đúng không? Nếu cậu thật sự nghỉ học về đó thì nỗ lực chục năm trước đây đều coi như uổng phí...."
Hai nữ sinh còn lại trong ký túc xá đều là người địa phương, đã sớm đi về nhà.
Tôi đóng cửa, quay đầu lại nhìn mẹ: "Cậu vẫn luôn như vậy sao?"
Mẹ bỗng nhiên sửng sốt.
Tôi đỏ vành mắt nhìn mẹ, giọng nói không thể giấu được sự nghẹn ngào:
"Cậu luôn như thế này, ưu tiên suy xét đến người khác, để chuyện của người khác lên trên chuyện của mình sao?"
Mẹ yên lặng nhìn tôi: "Không phải cậu cũng vậy sao?"
Không phải.
Con không phải.
Con ích kỷ, ngu xuẩn, tự cho mình là đúng.
Cho nên con bỏ lỡ ba năm cuối cùng ở bên mẹ.
Trước lúc đẩy cửa vào nhà, vào lần cuối cùng nhìn thấy mẹ đó.
Chúng ta thậm chí đã rất lâu rồi không nói với nhau lời nào.
Mẹ ơi.
7
Tôi nhắm mắt lại, cưỡng chế đè tất thảy hối hận tự trách sắp sửa nuốt chửng mình ở trong lòng xuống.
"Mình đồng ý với cậu sẽ không nghỉ học để trở về, cũng sẽ không để bị viện trưởng bắt cóc đạo đức, phải vất vả đi làm kiếm tiền cho bà ta nữa."
Tôi chậm rãi nói: "Cậu cũng phải đồng ý với mình, cậu sẽ không hẹn hò với Tưởng Chu được không?"
Không phải bây giờ, không phải tạm thời.
Mẹ vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ có liên hệ gì với hắn ta nữa.
Mẹ ơi.
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy, cậu ghét anh ấy lắm sao?"
"...Đúng vậy, mình ghét hắn --- không, là mình hận hắn."
Chỉ mới thốt ra mấy chữ này thôi mà tôi đã cảm thấy hốc mắt nóng bừng: "Tối hôm qua mình có một giấc mơ."
"Mình mơ thấy cậu và hắn ta ở bên nhau, hắn ta g i ế t cậu."
"Mình cũng từng nghe người khác nói, tính tình của Tưởng Chu không hề tốt. Cậu xem, có ai để tóc dài như hắn ta không, lại còn nhuộm vàng, lại còn hút thuốc uống rượu."
"Nếu cậu ở bên hắn ta, hắn mà tức giận có khi sẽ động thủ đánh cậu đấy!"
Hiển nhiên mẹ tôi cảm thấy chỉ dựa vào vài tin đồn truyền miệng và một giấc mơ mà đã phán án tử hình cho Tưởng Chu là rất không thỏa đáng.
Nhưng mẹ vẫn đồng ý với tôi.
Tối hôm đó hai bạn cùng phòng khác không trở lại.
Tôi và mẹ chen chúc ở chiếc giường dưới nhỏ xíu. Một chiếc đèn bàn nhỏ để trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp lại tối mờ.
Trên người mẹ truyền tới một mùi xà phòng thoang thoảng mà cực kỳ dễ chịu, mùi vị kia thực sự quá mức quen thuộc, dường như nháy mắt đã lôi kéo tôi vào hồi ức ngày cũ.
Từ lúc tôi có ký ức đến nay, trên người mẹ vẫn luôn có mùi hương này.
Cũ xưa, đơn giản nhưng dễ ngửi vô cùng.
Sau này điều kiện gia đình tôi tốt hơn rồi, thời kì vừa bước vào tuổi dậy thì trên lưng tôi thỉnh thoảng sẽ mọc vài đốm mụn.
Mẹ mua cho tôi rất nhiều sữa tắm đắt tiền nhưng vẫn chẳng hề khiến những triệu chứng ấy tốt đẹp hơn. Nhưng mẹ vẫn luôn chỉ dùng xà phòng thơm mấy tệ một cái mà làn da lại đẹp không tưởng nổi.
Tôi từng tỏ rõ sự hâm mộ này, mẹ liền ôm vai tôi rồi thở dài một câu vui đùa: "Đáng tiếc con lại thừa kế gen của ba con rồi."
Chỉ một câu nói liền khiến tôi trở mặt, khi ấy tôi đã hiểu chuyện, cho nên tôi chuyện tôi ghét nhất chính là người khác nói tôi giống Tưởng Chu.
Vậy nên lúc mẹ tôi muốn tới dỗ dành tôi, tôi hất mạnh tay của mẹ ra khiến mẹ lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong lòng tôi đột nhiên có nháy mắt hoảng sợ tột cùng.
Vì khoảnh khắc đó tôi chợt ý thức được.
Hình như trong vô thức tôi đã thừa hưởng tính cách cáu kỉnh dễ nổi nóng của Tưởng Chu rồi.
8
Tối hôm đó tôi ôm tay của mẹ, nằm rúc lại trong cùng một cái chăn nói rất nhiều chuyện.
Đến cuối cùng tôi càng ngày càng buồn ngủ, cọ tay của mẹ rồi vô tình nỉ non một câu: "Mẹ, ngủ đi..."
Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi tôi mới ý thức được chuyện bất thường, cơn buồn ngủ đột nhiên bị tan hơn phân nửa.
Chiếc đèn bàn nhỏ bị bật sáng hơn một nấc, mẹ tôi ngồi dậy nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Có phải trong lòng cậu vẫn nhớ thương việc của viện trưởng không?"
"Mình nói cho cậu biết, bà ta chỉ định dùng tình cảm để cậu mềm lòng thôi, sẽ không có người mẹ nào đối xử với con gái mình như vậy đâu!"
Tôi nhìn mẹ, đột nhiên lên tiếng: "Cậu có từng nghĩ tới nếu sau này cậu có con gái thì sẽ đối xử với nó như thế nào chưa?"
Mẹ nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Mình nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ yêu thương bé thật nhiều, cho bé một cuộc sống tốt đẹp nhất."
"Vậy nếu nó gặp phải nguy hiểm thì sao?"
"Mình liều cái mạng này cũng sẽ bảo vệ con mình thật tốt!"
Thật tốt.
Mỗi câu mẹ nói ra mẹ đều làm được.
Mẹ ơi.
Tôi rũ mắt, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống chăn, khóc không thành tiếng: "Thật tốt."
Rõ ràng mẹ đã giật mình, bối rối thò người tới: "Cậu làm sao vậy Thụy Thụy?"
"Không có gì."
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào bả vai của mẹ: "Mình chỉ đang nghĩ, con gái của cậu nhất định sẽ là cô bé hạnh phúc nhất thế gian."
Dường như mẹ có chút ngượng ngừng, vành tai đỏ bừng lên, vội vàng nói tiếp: "Vậy nếu có kiếp sau thì cậu làm con gái mình là được rồi."
"Mình nhất định sẽ yêu thương cậu thật nhiều."
Tôi đã rơi lệ không nói ra lời, nhưng vẫn cắn môi gật đầu.
Nhưng con không có kiếp sau mẹ ơi.
Mẹ đã làm rất tốt.
Tốt đến nỗi dù cuộc đời này của con chỉ có mười tám năm ngắn ngủi, nhưng con đã nhận được tình yêu thương sâu nặng mà người bình thường không thể nào có được.
Bây giờ đổi lại để con tới yêu mẹ.
Đổi lại, để con tới cứu mẹ.
Rời xa Tưởng Chu, không cần sinh ra con nữa.
Mẹ phải sống thật tốt, phải sống thật hạnh phúc viên mãn.
9
Thời đại này chưa xuất hiện smartphone, cũng không có internet.
Cách liên lạc giữa người với người vô cùng ít ỏi. Nếu quyết tâm không muốn gặp ai đó thì cũng chẳng cần tới lời tạm biệt.
Một tháng sau, kỳ nghỉ đông đã gần tới. Tưởng Chu xông vào trường của chúng tôi, hắn đứng canh ở dưới lầu ký túc xá, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Phương Mẫn, rốt cuộc anh đã là gì mà khiến em tự nhiên lại như vậy?"
Tôi định nói chuyện nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị mẹ tôi kéo ra sau lưng che chở.
Mẹ lạnh nhạt nói: "Không có gì, chỉ là sau khi tiếp xúc thì tôi không có hứng thú với anh. Dạo này tôi phải chuẩn bị thi cuối kỳ, nếu không có việc gì thì anh đừng tới quấy rầy tôi."
Tưởng Chu hoàn toàn đã giận đến tái xanh mặt mày.
Ánh mắt hung ác của hắn đảo qua mẹ tôi, cuối cùng rơi vào người tôi đang đứng sau lưng mẹ.
Nhưng hắn cuối cùng không nói thêm gì, xoay người đi thẳng.
Sau kì thi cuối kỳ căng thẳng là tới kỳ nghỉ đông.
Tôi đưa mẹ tôi ra bến xe.
Gần tới tết nguyên đán, trạm xe tấp nập người tới người đi, những mùi lạ trộn lẫn với không khí của mùa đông khiến nơi đây trở nên nóng bức cực kỳ.
Cách cửa sổ xe mẹ vẫn không quên dặn dò tôi: "Cậu phải nhớ nếu viện trưởng Trương kia hỏi cậu gửi tiền thì nhất định không thể đưa nghe chưa?"
Tôi gật đầu.
Nửa tháng thoáng cái đã qua.
Một ngày trước khi vào học, tôi thu dọn hành lý và lên chiếc xe buýt nhỏ trở về trường trước khuôn mặt lạnh lùng của viện trưởng Trương.
Ngoài trời tiết xuân sẽ lạnh, lúc tôi khiêng hành lý về tới ký túc xá thì đã nóng đến nỗi cả người đẫm mồ hôi.
Vắt khăn mặt lau sơ mặt mũi, sau đó thu dọn qua ký túc xá một lần tôi liền nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Tôi có một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, thời gian chảy ngược về rất nhiều cột mốc trong quá khứ.
Ngày quốc tế thiếu nhi năm sáu tuổi, tôi che trước mắt mẹ tôi, không cho ba tôi ra tay đánh bà ấy.
Sinh nhật năm mười bốn tuổi, tôi đã sớm nói cho mẹ tôi biết, mẹ cứ ly hôn đi, không cần phải sợ lời uy hiếp của ông ta.
Năm mười bảy tuổi, Tưởng Chu tìm tới trường học của tôi, tôi trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát đuổi ông ta ra ngoài.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đến ngày sinh nhật mười tám tuổi ấy.
Mẹ tôi bận rộn cả buổi sáng, làm nguyên một bàn đồ ăn.
Lúc này chuông cửa vang lên, mẹ xoa bàn tay tướt dầm dề lên tạp dề, vừa mở cửa vừa quay đầu nói với tôi: "Chắc là người ta ship bánh kem tới rồi."
"Nhụy Nhụy, mẹ đặt cho con--"
Câu tiếp đó mẹ không kịp nói ra. Tưởng Chu say khướt đứng ngoài cửa, một dao c h é m thẳng vào động mạch chủ của mẹ.
Ông ta ném dao xuống nhìn chằm chằm vào tôi, cười lộ ra hàm răng trắng dày đặc.
"Tưởng Nhụy! Mày là con gái của tao, mẹ mày là con đàn bà của tao, đến chết cũng đừng mong thoát khỏi tay ba mày!"
Ánh nắng nhiễm màu máu đỏ tươi.
Tôi nhìn thấy mẹ lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, che vết thương ở cổ lại.
Mẹ đang nhìn tôi.
Lần này, ở trong giấc mơ ấy cuối cùng tôi cũng nghe rõ lời bà muốn nói.
Nhụy Nhụy, sinh nhật vui vẻ,
Đừng sợ.
Mẹ vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu con.
Tôi mở choàng mắt ra, mồ hôi đầm đìa cả người.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thụy Thụy, cậu tới rồi sao? Mở cửa giúp mình với, mình quên mang chìa khóa rồi."
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhảy xuống giường mở cửa ký túc xá ra.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, giây phút đó thân thể của tôi cứng đờ tại chỗ.
Một cơn lạnh buốt từ đáy lòng tràn lan ra, dùng một tốc độ nhanh như gió lấp từng tấc khe hở trên thân thể tôi.
Ở ngoài cửa, khuôn mặt mẹ tôi đã gầy hốc hác, mẹ cầm hai cái túi, vẻ mặt gượng gạo.
Bên cạnh mẹ, Tưởng Chu vươn tay ôm lấy vai của bà ấy, nghiêng đầu nở một nụ cười đầy khiêu khích với tôi.
"Tôi là bạn trai của Phương Mẫn, Tưởng Chu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro