Bạc Ngôn-Ngân Thần
Tạm biệt cậu, thanh xuân của tớ
Tác giả: Ngân Thần
Cảm hứng: Ngẫu nhiên
💌
Một lần sơ ý, lại thành tương tư.
Năm 16 tuổi, tớ gặp cậu, hai chúng ta là bạn cùng lớp, năm ấy cậu là học sinh giỏi, tính tình ngoan hiền, được thầy cô bạn bè yêu mến, tớ chỉ là thằng học khá, không xuất sắc cũng không tệ hại, cách một chút nhưng chúng ta lại ít đi một đề tài nói chuyện, năm ấy bắt đầu để ý, nhưng chưa biết sẽ thành tương tư.
Năm lớp 11 có cảm tình. Dần dần để ý, để rồi nhớ thương.
Không biết bắt đầu từ bao giờ tớ luôn muốn nhìn thấy cậu vui, cậu cười, vì thế tớ luôn làm các trò nghịch ngợm, hóm hĩnh trêu đùa cho lớp vui, vì cả lớp cười thì sẽ có cậu trong đấy.
Không biết từ bao giờ tớ lại không thích khi thấy cậu khóc, vì cậu khóc làm tớ rất khó chịu, mọi lần như thế tớ lại muốn đến an ủi cậu nhưng lại ngại ngùng, tớ chỉ biết đứng từ xa nhìn đến khi có bạn nữ nào đấy lại an ủi cậu đừng buồn, tớ không thích các bạn nam chọc ghẹo cậu, không thích họ dựt tóc hay kéo tay cậu.. tớ không thích rất nhiều thứ, nhưng lại đặc biệt thích cậu.
Lần đầu tiên tớ muốn đến gần một người, muốn cho người đó biết đến sự tồn tại của mình, để ý đến mình hơn, vì thế tớ tìm mọi cách để có thể ở bên cậu, tớ bắt đầu chăm chỉ nghe giảng bài, chăm chỉ lên bảng giải bài tập, xung phong tham gia văn nghệ, thể thao, tích cực tạo mối quan hệ với bạn bè trong lớp, dần dần thành tích cải thiện, tớ từ một học sinh không có gì đặc biệt lại bắt đầu lấy được sự chú ý của thầy cô, bạn bè và.. cả cậu.
Kết thúc năm học ấy, cậu và tớ cùng là học sinh giỏi, tớ lại gần cậu hơn, và đề tài nói chuyện lại nhiều hơn chút, tớ có thể bắt đầu nói chuyện trêu đùa với cậu rồi, thật tốt.
* * *
Hết kì nghỉ hè, tớ mong đợi ngày gặp lại cậu, lại là bạn học của cậu.
Sau kì nghỉ dài, cậu lại xinh hơn, tóc dài hơn rồi, nhưng vẫn nhát gan mít ướt như vậy, mới trêu xíu mà đã đỏ cả mắt.
Chào cậu, cô gái tôi yêu
Năm lớp 12, tớ nhận ra không khí lớp dường như khác hẳn, mọi người khẩn chương hơn, vội vả hơn, và cũng áp lực hơn, ít ai nói chuyện với ai, các bạn chăm chỉ học tập, bắt đầu lựa chọn ban ngành, vì lớp học quá áp lực có nhiều bạn chuyển lớp qua xã hội hơn, làm lớp rất trống trải, vì tạo không khí lớp mà tớ xung phong ca hát, làm trò hề, trêu ghẹo bạn bè, làm mọi người cười rôm rả, năm ấy, dường như mọi người nhận thấy sẽ chia xa, có bạn bắt đầu rục rịch tỏ tình với nhau, nhưng ngày ấy tớ lại không dám.. để rồi khi nghe tin cậu sẽ đi xa, hai người cách xa cả đại dương, tớ lại mất đi cơ hội. Trước ngày cậu đi, tớ dùng lý do hẹn bạn bè gặp mặt để hẹn gặp cậu, nhưng ngày ấy cậu lại không đi vì bận, cơ hội cuối cùng gặp cậu tớ lại không có.
Ngày cậu đi bầu trời trong xanh, máy bay cất cánh mang cậu cùng ước mơ đến nơi đất khách, nhưng ai biết chuyến bay ấy lại mang đi cả thời thanh xuân của tớ.
Lại một năm trôi qua kể từ ngày cậu xa tớ, chuyến bay đó ra đi không ngày hẹn ước, tớ vẫn đợi, vẫn mong, dù có nhiều người khuyên tớ quên cậu đi vì họ biết cậu đi sẽ không về, nhưng người con gái giúp một thằng con trai trưởng thành thì sao dễ dàng quên đi được.
Hôm nay trưởng thành, nhìn lại quãng thời gian đã qua, tiếc nuối khi xưa chúng ta còn quá trẻ, không đủ can đảm để bày tỏ, không một lần dám yêu dám hận.
Cảm ơn cậu đã đi qua cuộc đời tớ, để lại tương tư, để lại cậu trai trưởng thành.
Chúc cậu ở nơi ấy có thể hạnh phúc, chỉ mong 1 ngày thành công quay về quê hương nơi bạn bè vẫn đợi.
Vì không phải là những điều bản thân Trãi qua, không biết được những cảm xúc, kỉ niệm của hai người nên mình chỉ viết ngoài lông, còn trong da thì để hai người tự nhớ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro