Gia trưởng mới lo được cho iem
Cái đuôi không lẽo đẽo sau gã được hai ngày rồi
Chika Takiishi thầm khó hiểu trong lòng nhưng cũng không để lộ nhiều ra bên ngoài, gã nổi tiếng với khuôn mặt lạnh như đá tảng và mới đây nhất đã để lộ nụ cười tràn ngập sự bỉ ổi khi nhìn thấy Umemiya Hajime kiêm đại ca trường cao trung Furrin
Và trái ngược với sự mong đợi của gã, Umemiya chả có gì thú vị ngoài cái mã hay cười và đống cây anh trồng trên sân thượng của trường, thêm cả thằng ghệ hay cọc nữa. Takiishi đã phủi mông bỏ đi ngay khi nhận thấy Umemiya chuẩn bị lải nhải về từng giống cà chua và ớt chuông anh trồng, tiện thể tỉa vài lá héo đi cho cây nó tươi.
"Sao rồi Takiishi? Hajime Umemiya có thú vị như trong tưởng tượng không"
Chào đón gã dưới sân trường là mái tóc đen xoăn nhẹ bồng bềnh cùng nụ cười ngả ngớn cộng thêm giọng điệu kéo dài lè nhè đặc trưng của Endou. Takiishi đi lướt qua hắn với đầu óc tràn ngập hình ảnh cái đuôi của gã đã để lộ ra biểu cảm như thế nào, những động tác déo dai dứt khoát ra sao trong trận đánh với thằng ghệ của Hajime. Và con mẹ nó, Endou dám ôm thằng khác ngoài gã?
"Không tồi, sẽ có lần sau"
Nói đến đây, gã hơi để ý bước chân của hắn khựng lại một lúc, đôi môi lúc nào cũng cong cong cười cợt nay cứng đờ lại nhưng cũng chỉ là thoáng qua
Và kể từ hôm đó đến nay được hai ngày..gã không còn gặp Endou nữa
Nói thật thì Takiishi cũng nhớ cái cảm giác ồn ào náo nhiệt khi có hắn ở cạnh, cái đầu bông xù ấy sẽ luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất, miệng nói không ngừng nghỉ như cái máy khâu kết hợp với màn nhảy nhót xung quang gã khiến gã cảm thấy mình nên tống cổ thằng này đi
Và giờ nó đi thật
Takiishi thơ thẩn bước vào tiệm tạp hóa, tiến thẳng đến chỗ thùng kem để lại tiếng chào của phục vụ sau lưng. Gã đảo mắt quanh những chiếc kem đầy đủ đa dạng màu sắc rồi lấy tay đào đào cái dưới cùng, móc ra hai que một dưa lưới, một dâu sữa của hãng gì gì đấy rồi tiến đến quầy thu ngân
Takiishi mua hai loại, mỗi loại hai que nên chị thu ngân đã đưa cho gã một cái túi nhỏ, gã gật đầu cảm ơn rồi bóc một cái vị dâu tiện thể vứt luôn vỏ vào thùng rác bên cạnh. Bóng hình xa dần khỏi tiệm tạp hóa và tiến thẳng ra biển, thực sự thì đây là cách Endou bày cho gã mỗi khi thấy buồn bực hoặc tâm trạng không ổn, hãy mua kem và tận hưởng vị mặn của biển hòa cùng gió thổi bay mái tóc ra đằng sau.
Và không thể phủ nhận rằng Takiishi nhớ hắn.
Điên mất.
Cái que tre gãy nát dưới lực cắn không ngừng của gã, lông mày hơi nhíu lại với nhau nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng vô cảm nhìn về phía chân trời.
Bây giờ là 5:36' sáng, gã thấy mặt trời cam đỏ nơi xa xa, nhích lên từng tí một và chiếu những chùm ánh sáng vàng nhẹ lung linh lên hàng mây xám xịt, lả lướt rơi trên mặt nước khiến biển thêm phần huyền ảo, đẹp đến mê người.
Và trên bức tranh thiên nhiên xanh biếc mênh mông ấy, gã thấy một cái đuôi màu lục quẫy nhẹ mặt nước, rung động tạo thành một làn sóng từ bé đến lớn như tổ của mấy con cun cút ở quê gã hay nghịch. Kem chảy dọc xuống cổ tay, lăn nhanh trên làn da trắng ngần rồi lao xuống mặt cát bẩn thỉu. Nhưng gã không quan tâm, đôi mắt lạnh tanh nay mở to, nhìn về phía mặt biển nơi có một nam nhân tóc đen ướt sũng, nổi lềnh bềnh đón nhận những chùm sáng mà Mặt Trời ban tặng
"Endou?"
Không, không đúng
Con "sinh vật" này cực giống cái đuôi hay lẽo đẽo theo sau gã, nhưng bên tai nó nhọn hoắt đầy những chiếc gai chỉa ra như vây cá. Trên đôi má trắng nhợt nhạt là lốm đốm những chấm nhỏ đan xen nhau như những chiếc vảy, chúng trải dài xuống tận cổ rồi biến mất dưới làn nước xanh nhạt. Gã sẽ không biết rằng đồng tử xanh biếc ấy biến từ hình kim hung dữ sang dạng tròn giống với con người khi nó nhìn thấy gã, trong đôi con ngươi sang quắc ấy ẩn chứa sự ngạc nhiên và khó hiểu khi thấy gã ở đây và tay thì cầm cái que đã bị gặm nát một nửa.
Một người một sinh vật, một đen một đỏ bần thần nhìn nhau với ánh mắt cùng chứa một sự khó hiểu đối với người còn lại. Bỗng thằng đầu đỏ đứng dậy, tiến về phía đầu đen trong khi tay ném túi kem đã tan ra từ lâu lên mặt cát kêu rệu rạo. Người kia cũng đã hoàn hồn và quẫy đuôi lặn đi mất, nhưng không vì thế mà Takiishi dừng bước. Biển cứ thế nuốt chửng gã từ bụng lên tận cổ và cuối cùng nhấn chìm gã hoàn toàn vào thân mình, Takiishi nín thở và nhìn quanh tìm sinh vật kì lạ kia nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.
Nước muối mặn chát tràn vào mũi rồi chảy vào miệng gã đắng ngắt, cơ thể dãy dụa theo bản năng muốn bơi lên để lấy không khí nhưng xui là gã không biết bơi. Loay hoay một hồi, ngụm hơi cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng và gã chìm dần xuống biển đen. Trong ý thức mơ hồ, Takiishi thấy một bóng đen lao đến rất nhanh rồi ôm lấy hông gã bơi lên trên. Cái đuôi thon dài quẫy tung bọt trắng đập vào tay gã nhồn nhột, mũi và miệng thi nhau thở khi cả hai ngoi lên mặt nước. Endou ôm chặt lấy gã bằng thân thể lạnh ngắt, cái đuôi quẫy không ngừng ở dưới nước để tránh gã chìm xuống một lần nữa
"Cậu bị ngu hay gì mà không biết bơi còn nhảy xuống"
"Ha, mày thật sự là Endou Yamato"
Hắn im lặng nhìn xuống dưới mặt nước, lông mày trùng xuống và díu lại với nhau trông có vẻ vô tội
"Vì sao mấy hôm nay không thấy đâu?"
Endou ngẩng lên ngạc nhiên khi câu hỏi đầu tiên của gã không phải là về ngoại hình của hắn mà là sự xuất hiện của bản thân, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra đôi chút nhưng cũng nhanh chóng nhíu lại vì đau
"Nói nhanh"
Takiishi nắm lấy chỏm tóc sau gáy hắn kéo ra đằng sau, đôi mắt đỏ chứa đầy sự khó chịu
"Au, tôi nhớ nhà nên về chơi chút"
"Chứ không phải mày dỗi à?"
Lần này Endou câm thật, hắn lại tránh nhìn vào mắt gã như thể gã sở hữu đôi mắt của Medusa, sẵn sàng biến hắn thành đá bất cứ lúc nào.
"Vì sao dỗi?"
Gã siết chặt tay hơn và kết quả là nhận được tiếng rít ghê rợn từ người kia, đuôi cá quẫy đạp làm nước văng tung tóe nhưng không vì thế mà hắn buông đôi tay đầy màng đang nắm chắc lấy eo gã ra.
"Chậc...không phải cậu có hứng với Hajime Umemiya à, sao không ở cùng hắn mà đi ra đây làm gì"
Vừa nói dứt câu thì má phải của hắn đau rát, cơn ngứa râm ran chạy khắp dưới lớp vảy mỏng. Endou vì thế lại càng cụp mắt xuống sâu hơn mặc kệ cơn đau âm ỉ ở gáy
Ai bảo hắn yêu gã chứ
Hắn biết bản thân ngu dốt mới yêu phải thằng bạo lực như này, nhưng hắn không quan tâm vì từ khi Takiishi xuất hiện trong cuộc đời hắn. Endou đã thấy được chân ái đời mình, rằng nhất định phải làm thân với đứa bé ngạo mạn ấy cho dù có bị nó đấm bay từ tầng 2 xuống đống rác thối hoắc.
Chợt một bàn tay ấm nóng xoa nhẹ bên má vừa bị tát của hắn, thành công kéo hắn ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man
"Thằng ngu"
Nói rồi gã nắm chặt lấy gáy hắn, ép vào một nụ hôn vội vã mang đầy sự cưỡng bức khiến đôi môi hắn dần trở nên sưng đỏ. Nói thật chứ Takiishi là trai tân nên cũng không biết cách hôn cho lắm nhưng đối vơi hắn thì đó quá đủ để tim đập tay run.
Đôi tay lạnh buốt đầy màng của hắn ôm chặt lấy lưng gã, cái đuôi đã thu lại gai nhọn cuốn lấy chân gã không rời. Mặt Endou đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền lại tận hưởng nụ hôn đầy chiếm hữu này
Nhưng người hết hơi trước lại là Takiishi
Gã kéo cả hai ra khỏi nụ hôn bằng cách không tình tứ gì cả, sợi chỉ bạc chỉ biếc không thấy y đâu
Chỉ thấy máu đỏ thẫm chảy ra từ miệng hắn
"Cậu không thể nhẹ nhàng hơn tí à"
"Mày xứng chắc"
Tuy miệng nói là vậy nhưng gã vẫn nhẹ nhàng lấy tay lau giọt nước mắt nóng hổi trên gò má hắn, chúng cô đặc lại thành từng viên ngọc trắng ngà rồi chìm sâu xuống biển. Giờ thì gã hiểu vì sao thằng này tiêu tiền hoang phí như vậy rồi.
"Tao có hứng thú với Umemiya, đó là sự thật"
"Nhưng không vì thế mà tao bỏ mày"
"Hiểu chưa, đần"
Endou ngây ra, chưa bao giờ hắn thấy gã nói với mình hơn một câu, vậy mà giờ đây tín ngưỡng đời hắn đã nói nhiều hơn bao giờ hết. Mặc dù chửi nhiều hơn nhưng cũng khiến tâm trạng nặng nề bao ngày qua của hắn biến mất, cái đuôi dài của hắn vẫy qua vẫy lại đưa cả hai lên bờ. Takiishi giờ mới để ý từ dưới eo hắn trở đi là một cái đuôi cá màu lục nhàn nhạt, những chiếc vảy tỏa sáng lấp lánh khi được ánh Mặt Trời rọi vào
"Thực ra thì tôi không muốn giấu cậu đâu, vì sự an nguy của giống loài nên tôi buộc phải làm vậy"
"Ờ"
.
.
.
.
.
.
.
Sau đó Takiishi xây hẳn một cái bể bơi bự chà bá(bằng tiền của Endou) rồi thả vào đó cá ngừ cá nhám cá heo các loại tôm cua đủ cả. Gã không muốn rời xa cái đuôi của bản thân thêm một phút giây nào nữa, cũng may hắn đồng ý sống chung với gã.
Chắc chắn gã là ông chồng được chiều chuộng nhất trên đời
Nên gã cũng sẽ chiều chuộng vợ gã bằng tất cả những điều bản thân có thể làm
________________________
Cuối cùng thì hai khứa sống trong lâu đài tình ái hạnh phúc suốt đời.
Thấy cái kết nó hụt hẫng vãi nhưng tôi hết bố nó ý tưởng rồi, các bác thông cảm.
Cặp này chắc cũng bè lá dữ lắm rồi á, Chika Takiishi ít đất diễn dữ thần nên tôi cũng không biết xưng hô rồi tính cách của ổng với Endou như thế nào. Thấy trong chap 142 có ảnh Endou như con chiên đạo Takiishi ấy, nên tôi thấy xưng hô mày-tao của ẻm với Takiishi không hợp cho lắm nên dùng tạm tôi-cậu. Nói thật chứ viết mà tôi nổi hết da gà da khủng long lên:"))
Bác nào đọc xong có hứng thú thì đẻ hàng cho tôi húp với, chứ tôi vã lắm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro