Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.3 : Ranh Giới ( H+ )

Em tỉnh dậy trong bệnh viện, tay ghim kim truyền nước, thân thể mặc bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, đầu em đau nhứt, em cố lụt lại những hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi.

Phải rồi ... cha của em! Cha của em đâu rồi?

Cửa phòng bật mở, em giật mình ngẩn đầu, người trước mặt em là chị, chị đã về rồi sao? Em không quan tâm nữa, nhìn thấy chị như nhìn thấy phao cứu sinh, em gọi tên chị đầy mừng rỡ, nhưng giây phút sau em lại ngẩn người, chị nhìn em chỉ có căm phẫn, người ấy xông đến tát cho em một cái khiến em ngã xuống giường, em mở to hai mắt đầy kinh ngạc, trong khoang miệng còn mơ hồ nếm được vị máu :

- Thằng khốn! Mày giết chết cha rồi!

Chị gào lên rồi khụy xuống nền đất, em như chết lặng, những hình ảnh ngày hôm qua xoẹt qua trong tâm trí, em nhớ mình đã về nhà, sau đó đi tìm cha, nhưng em không tìm thấy ông ấy, cả căn nhà đều là một màu đen kịt, rồi bỗng nhiên em nhìn thấy bản thân đang cầm một cao dao nhuốm đầy máu đỏ, cha của em ở phía trước, ông ấy chết rồi, máu loang lổ khắp khuôn mặt tím ngắt ... Em sờ bàn tay mình, cảm giác lạnh lẽo của thi thể ông em vẫn còn nhớ, mùi máu tanh nồng xộc làm em thấy buồn nôn, sau đó em ngất đi, không còn nhớ gì nữa.

Chị vừa nói em đã giết cha sao? Sao lại có thể, em đã làm bằng cách nào? Tại sao em lại giết ông ấy chứ?

Không, em không giết người, em không giết cha của em, chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng chị em cũng đã tin rồi, mọi người ai sẽ tin em đây?

- Chị ... em không có, em không có giết người! Em không có giết cha!

- Mày chính là hung thủ!!

Bên ngoài lại xông vào thêm mấy người, em nhận ra tất cả đều là họ hàng của em, em muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn đắng, nước mắt em không tự chủ được rơi xuống, bọn họ khinh miệt, trách cứ, buông thật nhiều lời cay nghiệt với em, đổ tội cho em, nói em là kẻ giết người, bất hiếu, điên loạn, chẳng khác nào lũ tà đạo. . .

Đầu em đau đớn, từng nhịp thở loạn lên, em cào cấu cơ thể mình rồi gào thét, xua đuổi tất cả ra khỏi phòng, em giật phăng kim truyền nước trên tay để lại đấy một dấu máu, em lao xuống giường, đẩy hết bọn người xấu xa ấy đi, bọn họ bảo em điên rồi rồi hùng hổ bỏ đi, em ngã xuống sàn nhà lạnh giá, mặt vùi vào đầu gối run lên bần bật.
.
.
.
Hắn nhẹ bước tiến vào, nhìn thấy em như vậy hắn đau lòng chết đi được, nhưng chẳng phải em nói muốn rời xa hắn sao, hắn sẽ cho em thấy rời xa hắn chỉ có đau thương, xung quanh em chẳng ai tốt với em cả, chỉ có hắn là thương em nhất. Bọn người kia chỉ dựa vào vài manh mối nhỏ đã tin em giết người, cũng phải thôi, gia sản nhà Tani là một món hời lớn, họ bây giờ chỉ thiếu mỗi bước tống em vào tù chứ làm gì còn muốn điều tra hay làm rõ.

Lòng người vốn tàn nhẫn như vậy, hắn muốn xem rằng nếu thế giới này đều rời bỏ em, em sẽ như thế nào đây.

Chiaki nhận ra bước chân của hắn, em ngẩn đầu, nổi tuyệt vọng thống khổ hiện lên trong đôi mắt ngấn lệ :

- Tôi ... không có giết người ... không có giết cha tôi...

Hắn khẽ cười, ôn nhu cúi người bế em trở về giường, hắn ôm em vào lòng dỗ dành :

- Anh biết, anh sẽ không để bọn họ làm hại em đâu.

Em lắc đầu, luôn miệng nói em không giết người, nhịp thở dần dần hỗn loạn khiến hắn cũng phải nhíu chặt mày lo lắng :

- Em bình tĩnh, có anh ở đây rồi, anh tin em không giết người.

Em nhìn hắn đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng xác định lại :

- Anh . . . tin tôi?

- Anh tin em, nhưng bọn họ không ai tin cả, nếu không có anh chắc hẳn bây giờ bọn họ đã đưa em cho cảnh sát rồi.

- Vì sao chứ ... tôi không có giết người ... vì sao họ không tin tôi ...

- Anh tin em mà, bảo bối.

Em dường như không nghe vào lời nào của hắn nữa, Takeru đặt cho em nằm an tĩnh trên  giường, bản thân cứ thế ngồi bên cạnh nhìn em thật chăm chú, em chẳng cử động, đôi mắt ấy vẫn còn hiện nét kinh hoàng, hắn tất nhiên biết cảm giác chứng kiến người thân của mình chết ngay trước mắt là như thế nào, năm đó cha của hắn cũng chỉ kịp giao lại cho hắn danh vị thiếu chủ rồi ra đi, hắn sau đó không thể tuyệt vọng như em được, vì lúc đó hắn đã là một thiếu chủ rồi, người thừa kế thứ mười chín của gia tộc Shiba, khi ấy hắn không thể khóc, không thể làm ra vẻ yếu đuối điên loạn, hắn phải giấu nhẹm đi cảm xúc đó của mình để chủ trì tang lễ của cha, kể từ đó hắn cũng không khóc nữa, không thể khóc.

Hắn và em cứ thế trôi qua hết nửa ngày, đêm hôm ấy hắn vẫn ở bên cạnh em, dưới ánh trăng hắn nhìn rõ dung mạo em vẫn mang vẻ thất thần, nhưng em thật đẹp, người hắn yêu thật sự rất đẹp, đối với hắn em là kiệt tác ông trời ban cho, vì thế hắn sẽ mãi mãi giữ lấy em, không bao giờ để em rời xa hắn :

- Nếu em ở bên cạnh anh anh sẽ cho em điều gì?

Giữa bóng tối em chợt lên tiếng, hắn có chút giật mình nhưng sau đó nhanh chóng lên tiếng :

- Cho em tất cả, những thứ em muốn anh đều có thể cho em ... kể cả mạng của bọn người kia.

- Em không cần ... em muốn anh!

Takeru bật cười tà mị, hắn thích thú hôn lên môi em, nhìn hắn vô cùng tự hào với thành tựu của mình :

- Sao đây, muốn lấy lòng anh à? Muốn anh giúp một tay trả thù bọn người đó?

Em không nói, nhưng bàn tay em sớm đã chạm vào cơ thể hắn, từng bước từng bước lột phăng chiếc áo vướng víu, hắn mặc em càn quấy, ánh mắt vẫn luôn chăm chú quan sát em :

- Nếu thế thì phải xem em có gì cho em trước đã.

- Ở bên cạnh anh còn chưa đủ sao? - em hỏi

- Chưa đủ, anh hoàn toàn có thể cưỡng ép em bên cạnh anh mà chẳng tốn sức.

- Trước nay bên cạnh anh chỉ có thân xác ... còn bây giờ là cả trái tim.

Chaiki đặt tay hắn lên trái tim em, rồi kéo hắn chìm vào một nụ hôn nồng nàn.

Tối hôm ấy em điên cuồng bám lấy hắn, tay em ôm chặt tấm lưng trần của hắn, miệng liên tục nỉ non gọi tên hắn trong đêm, nơi ấy thít chặt lấy dục vọng của hắn khiến hắn chạm đến cực khoái, tất cả bắn vào bên trong em.

Nhưng như thế còn chưa đủ, em đẩy hắn nằm xuống giường, chủ động trườn lên người hắn, em nhấp nhô trên người hắn, hậu huyệt chặt chẽ ôm lấy nam căn của hắn, Takeru khẽ rên lên sung sướng, dù đã làm với em nhiều lần nhưng khoái cảm lần này vô cùng đặc biệt, em chủ động câu dẫn hắn, tự mình ngồi lên đồ vật của hắn đầy dâm đãng, hắn không cần ép buộc em, chỉ cần nằm yên hưởng thụ.

Hôm nay hắn cũng phá lệ dịu dàng với em, hắn hôn lên bắp đùi em, để lại bên trên vô số vết hôn khiến người ta đỏ mặt, hắn kéo em ngồi dậy, hai tay em câu lên cổ hắn đầy nhu thuận, hắn ôm em đến bên cửa sổ, ánh trăng soi lên từng đường nét cơ thể em, làn da trắng mịn như phát sáng của em khiến hắn mê mẩn, bên trên người em đâu đâu cũng có dấu hôn đầy hoang dại của hắn :

- Trăng hôm nay có đẹp không?

- Ưm ... a ưm ... đẹp ... hức ...

- Có thích ngắm trăng với anh không?

- Hức ... thích anh ... hơn ... ưm sâu quá... Takeru...

- Chết tiệt, em tuyệt quá Chiaki!

Hắn yêu chết cái bộ dạng này của em, chẳng ngây thơ thiện lương chút nào, chỉ có đầy quyến rũ câu nhân, hắn ruốc cuộc phải làm em bao nhiêu lần mới thoả mãn được đây, cái huyệt của em như không đáy vắt kiệt tinh hoa của hắn, em làm hắn điên đảo không điểm dừng, thật muốn đem em chơi chết :

- Bảo bối, từ bao giờ em lại dâm đãng như vậy?

Hắn vỗ vào cánh mông căng mẩy của em khiến nơi đó in hằn một dấu tay đỏ chót, em liền thét lên, móng tay cào một đường trên lưng hắn như trả thù, bất quá hắn da dày thịt béo, vết thương đó đối với hắn chỉ như mèo cào, hắn lại bật cười, cảm thấy em thật dễ thương, con mèo này của hắn vừa ương ngạnh vừa kiêu ngạo, xem ra hắn phải cố gắng hơn rồi.

Takeru hiểu em hơn em tưởng, em nghĩ gì muốn gì hắn đều biết, chỉ là hắn quá chiều em, hay có thể nói thẳng ra là hắn tự tin, tự tin rằng mình có thể nắm chắc em trong lòng bàn tay, kìm hãm em trong lãnh địa của hắn, thế nhưng hắn lại không ngờ thứ hắn đang nuôi dưỡng lại là sự trả đũa của trời cao dành cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro