
_____________
"Như một mớ hỗn độn!" Bác Jii càu nhàu khi các Kuroko mang quần áo của mọi người đi giặt trước khi phấn hoa bay khắp nơi. Bốn Shinkenger là những người duy nhất bị ảnh hưởng bởi nó, phải tách biệt trong phòng riêng của mình. Mako, Jii và các Kuroko là các beta, do đó không bị ảnh hưởng bởi phấn hoa. Nhưng điều đó có nghĩa là Mako phải chiến đấu một mình nếu tên Gedoushuu tấn công lần nữa. Tin tốt là cơn sốt và nóng của họ sẽ hết vào ngày hôm sau nhờ loại thuốc mà Jii đưa cho họ.
“Chiaki đó! Tại sao nhóc ấy không nói với chúng ta rằng nhóc ấy là một omega!?” Jii vung nắm đấm của mình.
“Con nghĩ em ấy có lý do riêng của mình.” Mako cố gắng giúp bác Jii giữ bình tĩnh.
Sau đó, một Kuroko bước vào và thì thầm vào tai Jii, khiến cái nhíu mày của người đàn ông lớn tuổi sâu hơn và dần chuyển sang cảnh giác."Cái gì?! Tiếp tục theo dõi nhóc đó. Nếu tình trạng của nhóc đó trở nên tồi tệ hơn, hãy gọi bác sĩ."
“Có chuyện gì sao ạ? Họ đang nói về ai vậy?” Mako cau mày lo lắng trước sự bối rối trên khuôn mặt của Jii.
“Là Chiaki. Kuroko nói rằng sức nóng của nhóc ấy đang khiến nhóc lên cơn sốt nguy hiểm và nôn mửa dữ dội. Ngay cả tình trạng của Kotoha cũng không tệ như vậy.”
Điều đó khiến Mako hoảng hốt đứng thẳng dậy. "Bác có nghĩ rằng nó có liên quan gì đến việc em ấy kìm nén cơn nóng của mình không?"
“ Bác không chắc chắn lắm. Ngay cả việc cố kiềm nén cũng sẽ không khiến nhóc ấy ốm yếu như vậy.”
“Con đi kiểm tra em ấy.” Mako đã quyết định. Nhưng trước khi cô kịp ra khỏi phòng, cảm biến của Sukima đã vang lên.
“ Thật xui xẻo!” Jii than vãn khi đọc số trên bản đồ mà các Kuroko cho xem.“Shoujou-cho. Con có thể tự xử lý việc này không? " Jii thò tay vào trong áo choàng và lôi chiếc đĩa Kabuto ra, đưa cho cô.
"Con sẽ cố hết sức." Mako nhận chiếc đĩa và lao ra ngoài để đối phó với Ayakashi.
Jii trông trầm tư khi Mako rời đi và quyết định gọi cho bố của Chiaki. Có lẽ anh ấy có thể làm sáng tỏ tình trạng của Chiaki.
Chiaki biết có gì đó không ổn với cơ thể mình. Cậu cảm thấy quá nóng và ở bụng đau quặn lên dữ dội. Cậu mơ hồ nhận thấy những bàn tay xoay người cậu khiến cậu nôn lần thứ một trăm (?) vào chiếc chậu được đẩy vào dưới cằm cậu. Nhưng với dạ dày trống rỗng từ lâu, tất cả những gì cậu ta xoay sở để thoát ra ngoài là mật.
Sau đó, có một mùi hương khác trong phòng, không phải mùi hương tắt tiếng của các kuroko. Nhưng mùi hương này mạnh hơn, thuộc về một alpha. Thay vì làm cậu sợ hãi, mùi hương này khiến cậu cảm thấy an toàn và thân thuộc. Cậu giật mình, nhận ra đó là cha mình.
Cánh tay mạnh mẽ nâng cậu lên, cậu tựa vào khuôn ngực rộng của người đàn ông vui tính. Một bàn tay mát lạnh chạm vào trán cậu, cậu suýt kêu lên rằng thật dễ chịu. Chẳng mấy chốc, bàn tay đã rời đi. Cậu nức nở và cố gắng nhìn theo bàn tay. Cậu muốn cảm giác dễ chịu này một lần nữa. Cơ thể cậu quá nóng khiến cậu rối bời.
Sau đó, có một bàn tay khác xoa má và xuống cổ cậu như an ủi. Nó làm dịu đi phần nào cơn buồn nôn mà Chiaki đang trải qua. Rồi một cái gì đó lành lạnh được đặt lên trán cậu, và giọng nói trầm trầm của cha cậu ru cậu vào giấc ngủ chập chờn.
__________________________
Chính sự may mắn đã giúp Mako đánh bại mạng đầu tiên của Ayakashi. Nếu tên Ayakashi không ngu ngốc để đánh rơi một tấm bảng hiệu, Mako sẽ khó đánh bại nó hơn. Và thật tốt khi Jii cho cô ấy mượn Kabuto Origami cho trận chiến sinh tử thứ hai, nếu không sẽ là một trận vất vả hơn
Khi trở lại trang viên, cô thấy Jii đang ở ngoài phòng của Chiaki. Ông đưa một ngón tay lên môi ý bảo giữ yên tĩnh. Mako hiểu được và thì thầm, "Chiaki thế nào rồi?"
“ Thằng bé khá hơn kể từ khi bố nó đến. Con vẫn ổn?"
"Con đã gặp may." Cô thừa nhận. “ Tên Ayakashi khá ngu ngốc. Nên việc đánh bại nó trở nên dễ dàng hơn.”
"Tốt rồi. Ta rất vui vì con đã xử lý được nó trong khi Tono và những người khác không thể chiến đấu.”
“Bố của Chiaki có nói em ấy bị làm sao không?” Mako hỏi với một cái cau mày quan tâm.
Jii thở dài và ra hiệu cho Mako đi theo ông xuống hành lang. “ Ông ấy nói rằng Chiaki bị rối loạn nội tiết tố bẩm sinh. Cơ thể nhóc ấy sản xuất quá nhiều hormone trong thời kỳ nóng , đó là lý do tại sao nhóc ấy bị ốm như vậy. Trong lần đầu Chiaki đã phải nhập viện năm lần vì cơ thể quá nóng một cách nguy hiểm.”
Mako nhăn mặt trước tin đó. “Đó có phải là lý do tại sao em ấy che dấu chúng ta không?”
"Đúng. Bác sĩ nói với họ rằng tốt nhất là hạn chế cơn nóng của nhóc đó trong một vài lần một năm cho đến khi nhóc ấy đến tuổi trưởng thành. Sau đó, có thể bắt đầu điều trị cân bằng hormone.”
Một tiếng hét từ phòng ngủ khiến họ giật nảy mình và Kurando lao ra ngoài với Chiaki nằm trọn trên tay.
"Chuyện gì vậy?!" Jii và Mako chạy đến chỗ họ.
“Chiaki sốt rất cao. Tôi cần phải đưa thằng bé đến bệnh viện.”
Mako đưa tay chạm vào trán Chiaki, chỉ để giật mình lùi lại vì sốc. “Em ấy quá nóng rồi !”
“ Chú cần phải đi ngay bây giờ.” Kurando gấp gáp nói rồi lao ra ngoài. Jii vội vã đi theo anh ta đến cổng nơi có xe của Kurando.
" Cậu đang đưa thằng đến bệnh viện nào?" Jii nhớ hỏi.
"Bệnh viện Đa khoa." Kurando đáp khi anh lên xe và lái đi. Jii thở dài và quay vào trong để kiểm tra ba người còn lại và bắt đầu ăn tối trước khi Mako quyết định nấu ăn.
Takeru và Ryuunosuke đang có dấu hiệu khả quan họ đang hồi phục lại bình thường . Nhưng Takeru có vẻ đag bồn chồn, lo lắng vì cái gì đó. Anh cứ đi đi lại lại trong phòng như một con thú bị nhốt trong lồng. Thỉnh thoảng, anh lại chế ngự bản năng của mình và rút vào phòng tắm. Nhưng khi anh ấy bước ra, anh ấy lại kích động hơn. Jii đã để ý đến hành vi này.
Cả bác và Mako đều không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Takeru, Chiaki và Kotoha trước khi cô và Ryuunosuke xuất hiện. Nhưng cả hai omega đều tương đối ổn và không có dấu hiệu bị tấn công, thật may mắn . Takeru sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu anh ấy làm tổn thương một trong hai hộ vệ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro