Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TAKEMITSU

SEA VOICE

Takemichi Hanagaki x Takashi Mitsuya (TakeMitsu)

Merman Takemichi

Nhà thiết kế tạo mẫu Mitsuya

Đừng để bị người cá mê hoặc...

HE?

(Có H)

***

Mitsuya dường như không thể rời mắt khỏi sinh vật quá đỗi xinh đẹp trước mắt gã.

Phải miêu tả thế nào đây, đó là một chàng thanh niên trẻ xinh đẹp với mái tóc vàng như ánh mặt trời và đôi mắt xanh sâu hơn cả đại dương, làn da tái nhợt càng làm nổi bật từng chiếc vảy đen lấp lánh như đã quý trên cơ thể trần truồng rắn chắc không chút mỡ thừa; tại vị trí đáng nhẽ là một đôi chân bình thường là một chiếc đuôi màu đen tuyền dài hơn 3m, mềm dẻo như đuôi rắn nhưng lại mang hình dáng như đuôi cá voi, chỉ khác là có vảy, dưới ánh trăng sáng lên lấp lánh như một tác phẩm nghệ thuật.

Mitsuya như ngừng thở khi đôi mắt xanh sâu thẳm của sinh vật đó bắt gặp ánh nhìn của gã, gã nghe thấy một tiếng bật cười khe khẽ cùng một âm thanh trầm thấp như vọng lại từ đại dương sâu thẳm; và trước khi Mitsuya kịp nhận ra, sinh vật đó đã biến mất vào làn nước, để lại gã với cơ thể ướt đẫm nước biển sau cái quẫy đuôi, đứng chết lặng trên bờ cát.

Một người cá...

***

"Taka - chan dạo này kỳ lắm!" Hakkai thì thầm với chị gái kiêm quản lí của mình - Yuzuha.

"Từ sau buổi trình diễn thời trang trên biển đã vậy rồi" Yuzuha gật đầu, Mitsuya chẳng để tâm gì đến hai chị em cô cả.

Quả thật vậy, từ sau khi tham gia buổi trình diễn thời trang trên biển, hay nói đúng hơn là từ sau khi gặp được sinh vật kỳ lạ đó, Mitsuya cứ mơ mơ màng màng; linh cảm như sóng biển ập vào trong trong não gã, ép gã không ngừng sáng tạo, không ngừng thiết kế, nhưng không một bộ trang phục nào của gã tạo ra có thể tái tạo lại cái cảm giác của gã khi ấy, cảm giác bị hút hồn bởi sinh vật quá đỗi xinh đẹp kia.

"Quả thật rất kỳ lạ" Hakkai cùng Yuzuha thở dài khi Mitsuya lại nằm xoài trên bàn làm việc, giữa những tập giấy được bôi vẽ chi chít.

Những tác phẩm gần đây của Mitsuya càng ngày càng tinh mỹ, mang lại một vẻ đẹp thần bí của biển cả, mỗi lần nhìn đều khiến hai chị em Shiba không khỏi cảm thán không thôi, nhưng dường như Mitsuya không hài lòng với những tác phẩm của mình cho lắm.

Mitsuya thẫn thờ, bên tai gã dường như vẫn văng vẳng tiếng sóng biển đập vào bãi đá cùng tiếng cười khe khẽ của sinh vật kỳ bí kia; gã nheo mắt, chìm vào suy nghĩ của mình.

***

Mitsuya ngơ ngác ôm lấy "người" gã ngày đêm tơ tưởng, 8 tiếng đồng hồ ngồi chai mông chờ đợi trên bờ biển quả là không vô ích mà, chúng ta hãy bỏ qua việc gã đã chờ đợi một cách vô vọng suốt 1 tuần trời.

"Takemichi" Mitsuya ôm siết lấy eo nhỏ của Takemichi, tránh cho cơ thể trơn trượt trong vòng tay gã chìm vào trong nước; xúc cảm mềm dẻo trong lòng bàn tay cùng vị tanh mặn đặc trưng của biển xộc thẳng vào khoang mũi khiến Mitsuya không khỏi đỏ mặt.

Takemichi khẽ đong đưa chiếc đuôi cá thon dài, tạo thành từng đợt sóng nhỏ; bây giờ anh đang vô cùng hối hận với quyết định trong phút giây yếu lòng của mình; sao anh có thể cảm thấy gã đàn ông đẹp trai biến thái này đáng thương được cơ chứ...

Ừm thì nói chung là nhờ sự dại trai của Takemichi nên Mitsuya không những có thể gặp được "người tình trong mộng" của gã mà còn được khuyến mãi thêm một cái tên cùng một cái ôm đầy nước biển.

Mitsuya cảm thấy quan ngại sâu sắc trước sự ngây thơ của Takemichi, lo lắng nghĩ không biết có khi nào một ngày nào đó Takemichi bị bán còn giúp người ta đếm tiền không.

Chúng ta hãy tạm thời quên đi việc ai đó phải mài mặt suốt hơn một tuần từ sáng đến tối bên bờ biển mới có thể gặp Takemichi một mặt; chúng ta cũng hãy tạm thời quên đi chiếc đuôi dài hơn 3m có thể đập nát một tảng đá to gấp 3 lần cơ thể thành vụn nhỏ của Takemichi.

***

"Truyền thuyết về người cá không hoàn toàn là hư cấu..."

Takemichi chắc chắn đã sống rất lâu, ít nhất là đủ lâu để sở hữu một khối lượng kiến thức cùng tài sản khổng lồ ngoài sức tưởng tượng của Mitsuya.

Takemichi không thể tạo ra ảo ảnh cũng như dự đoán được tương lai, nhưng bù lại thì anh có thể khóc ra ngọc trai và có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm.

"Giọng ca của người cá có thể mê hoặc con người..."

Mitsuya thường nghe Takemichi ngân nga những bài ca kỳ lạ mỗi khi gã cùng anh ngắm trăng bên bờ cát; và Takemichi luôn phải giữ chặt lấy Mitsuya để ngăn gã nhảy xuống biển cùng anh.

Tuy vậy, Mitsuya vẫn thích nghe Takemichi hát vô cùng, dù gã không hiểu lời bài hát và luôn phải đề phòng sự an nguy của bản thân.

Một khoảng thời gian sau đó, Takemichi đã tìm được cách giúp Mitsuya thở được dưới nước.

"Người cá là động vật ăn thịt..."

Takemichi thích thịt, nhất là những loại thịt đỏ (Loại thịt có màu đỏ trước khi được nấu chín; chủ yếu là thịt của động vật có vú, thường có màu đỏ sẫm khi còn sống. Thịt đỏ bao gồm thịt bò, thịt lợn, thịt cừu, thịt cừu, dê, bê và thịt nai). Người cá, theo như lời Takemichi, ăn thịt, và thịt người không ngoại lệ, chỉ là không được ưa chuộng cho lắm.

"Trái với vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình, người cá là sinh vật hung tàn, từng bộ phận trên cơ thể họ đều là vũ khí..."

Takemichi thường che dấu sự nguy hiểm của bản thân trước Mitsuya, như một con dã thú dấu đi móng vuốt của mình dưới lớp đệm thịt mềm mại, và gã biết rõ điều đó. Nhưng thay vì sợ hãi, Mitsuya lại cảm thấy sung sướng nhiều hơn.

"Người cá có thời kỳ động dục..."

Takemichi ôm siết lấy cơ thể của Mitsuya, cơ thể vốn dĩ luôn lạnh lẽo do thường xuyên tẩm trong nước biển giờ trở nên nóng bỏng, chiếc đuôi thon dài vặn vẹo đầy khó chịu, khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mắt xanh mờ mịt khiến Mitsuya không khỏi nuốt nước bọt.

"Mitsuya~" Takemichi rên rỉ, Mitsuya luống cuống đỡ lấy cơ thể của Takemichi, và đáng xấu hổ làm sao, gã cương cứng.

Mitsuya rùng mình khi từng ngón tay nóng bỏng của Takemichi lướt trên cơ thể gã, chiếc áo sơ mi đã bị cởi ra từ bao giờ; Mitsuya cảm thấy may mắn vì hai người đang ở tại biệt thự bên biển của Takemichi (một căn biệt thự có bể bơi nối liền với biển) chứ không phải ở cát biển như mọi ngày.

"Mitsuya~" Takemichi khẽ hôn lên bờ môi mỏng của Mitsuya, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc khiến gã muốn bịt chặt tai mình lại, đôi mắt xanh sâu hơn cả đại dương như muốn hút lấy linh hồn gã.

"Mitsuya~"

Mitsuya mất đi toàn bộ sức chống cự, gã ngã xuống sàn đá cẩm thạch, để mặc cho chiếc đuôi xinh đẹp cuốn lấy hai chân gã, Mitsuya nghe tiếng cười khe khẽ của Takemichi.

Toàn bộ cơ thể của Mitsuya dần chìm xuống, biến mất dưới làn nước xanh thẳm...

"Người cá có hai bộ phận sinh thực..."

"Cậu bé" của Takemichi rụt rè ló đầu khỏi lớp vảy mềm giữa chiếc đuôi thon dài, vì quá mức hưng phấn mà liên tục chảy ra dịch nhờn.

Bộ phận sinh thực của người cá thô to ở phần gốc và nhọn dần về phía đỉnh, thon dài, mềm mại và linh hoạt hơn so với con người; gần giống với bộ phận sinh thực của cá voi nhưng có hai cái và có màu sậm hơn.

"Ah... ha..." Mitsuya thở dốc khi hai "cậu bé" của Takemichi cạ giữa hai chân gã, phần da hai bên đùi bị ma sát đến đỏ ửng; "cậu nhỏ" của gã run rẩy chảy ra từng tia tinh dịch.

"Mitsuya~" Takemichi vuốt ve cơ thể của Mitsuya, đặt trên lưng gã từng nụ hôn nhỏ vụn, chiếc đuôi cá siết chặt lấy cơ thể Mitsuya, những chiếc vảy lạnh lẽo trơn trượt khiến gã rùng mình, rên rỉ.

Từng ngón tay mảnh khảnh nóng bừng nhẹ nhàng xoa nắn cái miệng nhỏ đang không ngừng mấp máy bên dưới của Mitsuya, giúp gã mở rộng; mồ hôi, dịch thể hòa tan cùng nước biền.

"Ah..." Mitsuya thét lên khi Takemichi đột ngột tiến vào bên trong gã, cảm giác căng cứng vùng bụng dưới khiến gã khó thở; và Mitsuya nhận ra Takemichi mới chỉ đưa một "cậu bé" vào bên trong.

Mitsuya thở không ra hơi, gã ôm chặt lấy cổ Takemichi, một tay xoa nhẹ phần bụng dưới của mình, dường như cảm nhận được hình dạng của Takemichi.

Nhận thấy Mitsuya dần bình tĩnh lại, Takemichi bắt đầu động eo, "cậu bé" cùng với nước biển cọ sát với vách tường chật hẹp bên trong gã tạo thành từng tiếng "òm ọp" đầy dâm dục.

Mitsuya rên rỉ không ngừng.

"Thời kỳ động dục của người cá kéo dài khoảng 3 tuần..."

Takemichi nhai nát một phần thịt cá, mớm cho Mitsuya; suốt 3 tuần làm tình không ngừng nghỉ đã khiến gã như kiệt sức, mỗi lần ăn đều phải nhờ Takemichi giúp gã.

"Ah...ha...umg.." Bụng của Mitsuya hơi phình lên, sáu múi cơ bụng rõ ràng giờ trở thành một đường cong mượt mà; cái miệng nhỏ bên dưới căng chặt, ngậm lấy hai "cậu bé" của Takemichi, lấp kín không cho tinh dịch bên trong tràn ra ngoài.

Cơ thể Mitsuya tràn đầy những vết bầm tím, những vết cào còn rướm máu và những dấu hôn đỏ tươi bắt mắt, trong gã giống như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử nhiều hơn là một cuộc làm tình.

Mitsuya giật bắn mình khi Takemichi khẽ động đuôi, "cậu nhỏ" của gã run rẩy, nhưng chẳng thể bắn ra được chút tinh dịch nào, một lần nữa gã lại đạt dry orgasm ("cực khoái khô", xảy ra khi đạt cực khoái trong quan hệ tình dục hoặc thủ dâm nhưng không xuất tinh).

"A...a..." Mitsuya hơi ngửa đầu về phía sau, hai mắt gã trợn trắng, cổ họng khàn đặc chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ, nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng, gã cảm thấy mình dường như đã cận kề cái chết.

Takemichi chớp đôi mắt xanh xinh đẹp của mình, anh rướn người, hôn hôn khó mắt của Mitsuya, cuốn đi những giọt nước mắt sinh lý rồi dần dần rút "cậu bé" của mình ra khỏi cơ thể của Mitsuya

"AH..." Mất đi thứ trói buộc, tinh dịch bên trong ào ạt tràn ra ngoài cơ thể Mitsuya; cái miệng nhỏ suốt ba tuần ngậm lấy "cậu bé" của Takemichi có chút không tha, lưu luyến lấy "cậu bé" của Takemichi; cái miệng nhỏ không thể ngay lập tức trở lại hình dáng cũ, lộ ra phần thịt hồng hào bên trong.

Mitsuya xụi lơ, ngất đi.

Takemichi ôm Mitsuya vào lòng, đuôi cá đong đưa, khuôn mặt hồng hào đầy thỏa mãn. Anh hé miệng, bộ nanh sắc bén xé nát phần thịt bả vai mình, nhai nát mớm cho Mitsuya, đồng thời cùng gã trao đổi một nụ hôn sâu đầy máu.

Một luồng sức nóng chạy dọc cơ thể của Mitsuya, gã cảm thấy như vừa chết đi sống lại. Nhưng khi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt xanh của Takemichi, Mitsuya dường như quên đi cảm giác kì quái vừa rồi, gã cũng không nhận ra rằng những vết thương Takemichi tạo thành trên cơ thể gã đã biến mất, trả lại làn da vốn có.

Mitsuya không còn cảm thấy mệt mỏi, gã thậm chí còn cảm thấy khỏe hơn trước nữa kìa.

Takemichi mỉm cười, gọi tên Mitsuya, một lần nữa cùng gã trao đỏi một nụ hôn dài, đôi mắt xanh ánh lên vẻ tinh nghịch.

***

"Chúc mừng, Taka-chan" Hakkai vui vẻ nâng ly chúc mừng Mitsuya vì thành công của bộ sưu tập mới.

"Sea voice" là bộ sưu tập thời trang lấy cảm hứng từ biển cả và người cá, nổi bật với những đường nét uyển chuyển, huyền bí và ma mị, khiến người xem cảm giác như được trực tiếp nhìn đến hình ảnh người cá đầy bí ẩn của đại dương sâu thẳm. Sau khi công bố các tác phẩm, Mitsuya càng trở nên nổi tiếng trong giới thời trang Nhật Bản và được nhiều người săn đón.

Các thành viên trong Touman cũng vì thế mà mở một bữa tiệc chúc mừng cho thành công của gã, nhưng có vẻ như nhân vật chính không được chú tâm cho lắm thì phải.

Mitsuya thực sự muốn nhanh chóng kết thúc buổi tiệc để chạy đến bên bờ biển báo tin mừng cho Takemichi, đừng cho rằng gã trọng sắc khinh bạn, Takemichi là "nàng thơ" của gã, là nguyên nhân thành công của bộ sưu tập lần này của gã đấy.

"Này, Mitsuya" Draken nâng ly rượu, chỉ tay "Fan à?"

Mitsuya theo hướng chỉ của Draken, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, gã hoảng loạn khi nhận ra đó là ai "Takemichi"

Mitsuya vội vã lao xuống lầu, chạy về phía Takemichi, ẵm anh lên; Misuya biết người cá có thể tách chiếc đuôi của mình ra thành hai chân, nhưng gã cũng biết rõ rằng, mỗi lần chân người cá chạm đất đều đau đớn tựa như đi trên ngàn mũi dao, gã đau lòng nhìn cẳng chân của Takemichi.

"Mitsuya" Takemichi mỉm cười, vươn người hôn lấy vành tai gã thì thầm "Chúc mừng"

Mitsuya đỏ bừng mặt, gã gọi với lên buổi tiệc trên lầu hai, nơi đám bạn đang tò mò ngó nghía hai người "Tụi mày tiếp tục đi, tao phải đi trước đây" gã phải nhanh chóng đưa Takemichi quay lại biển mới được.

"Thật là, ai đời nhân vật chính của bữa tiệc lại chạy đi trước không cơ chứ?" Yuzuha chống nạnh

"Vậy đó là lý do mà Taka-chan mất tập trung dạo trước đó hả?" Hakkai cười xòa, đúng là tình yêu làm con người ta trở nên ngu ngốc mà, nhưng thật không ngờ "nàng thơ" của Taka-chan lại là một chàng trai.

"Thôi kệ, dù sao cũng mắc công tổ chức tiệc rồi, vui vẻ lên nào" Mikey giơ cao ly rượu, cười lớn.

Trong lúc bữa tiệc tiếp tục diễn ra nhộn nhịp, Mitsuya ôm lấy Takemichi nhảy xuống biển, mặc cho nước thấm ướt bộ âu phục đắt tiền, hai người trao đổi một nụ hôn sâu đầy vị mặn của biển.

***

"Chào buổi sáng, tình yêu" Mitsuya cúi đầu, đặt lên trán anh người yêu lười biếng một nụ hôn nhẹ rồi ẵm cả chăn lẫn người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Takemichi mơ màng ngồi xuống bàn ăn, sau tách cà phê đen đặc đặc chế của Mitsuya, anh rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Takemichi hơi vươn người, kéo lại cổ áo của Mitsuya, đặt lên môi gã một nụ hôn nhợt nhạt "Chào buổi sáng, Mitsuya"

Sau bữa sáng, hai người quyết định đi thăm Luna và Mana.

...

"Ổn chứ, Mitsuya?" Takemichi lo lắng nhìn Mitsuya, sau khi đi thăm Luna và Mana, gã im lặng một cách kỳ lạ.

"Không có gì, chỉ là có chút... buồn" Mitsuya cúi đầu, dùng cằm cọ sát đỉnh đầu của Takemichi; gã vẫn giống hệt 100 năm về trước, không hề thay đổi, nhưng hai đứa em gái mà gã yêu thương đã vĩnh viễn yên nghỉ dưới nền đất lạnh lẽo kia, thật buồn làm sao.

"Hối hận sao?" Takemichi vuốt ve má Mitsuya, đôi mắt xanh chớp động đầy mất mát.

"Không... Vĩnh viễn không!" Mitsuya kiên định nhìn Takemichi, đặt lên trán anh một nụ hôn trấn an đầy dịu dàng, và gã nghe anh cười.

"Máu thịt người cá khiến người ăn phải có một cuộc sống bất lão bất tử..."

***

Người cá có tình yêu trung trinh, họ sẽ chỉ yêu duy nhất một người suốt cuộc đời vĩnh cửu của mình; nhưng người cá cũng là một sinh vật vô cùng ích kỷ và giảo hoạt, họ sẽ tìm mọi cách để hạnh phúc mãi mãi về sau với tình yêu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro