Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TAKEINU

NECROPHILIA

Takemichi Hanagaki x Seishu Inui (TakeInui), x Hanma Shuji (TakeHan), x Taiju Shiba (TakeTai)

Thủ lĩnh Black Dragon Takemichi

Phó thủ lĩnh Black Dragon Inupee

(Câu chuyện này xảy ra sau cái chết của Takemichi trong "Last dance" (TakeHan))

Inupee yêu Takemichi, và yêu cả cái thân xác lạnh lẽo nằm tĩnh lặng giữa vườn hướng dương kia...

OE

Note: Có tình tiết quan hệ tình dục với tử thi.

***

(Những thông tin sau đây chỉ mang tính chất tham khảo)

Necrophilia (Hội chứng ái tử thi)

Danh từ, hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết. Ở dạng nhẹ, người bệnh chỉ biểu hiện ở mức mong muốn giữ lại người quá cố để âu yếm, chăm sóc hoặc chung với xác chết trong suốt thời gian dài của những người có sức khỏe tâm thần và niềm tin đặc biệt. Còn dạng nặng hơn được xem là bệnh vì người mắc bệnh có thể quan hệ với cả người đã chết và thậm chí thực hiện cả những hành động như cấu xé, ngấu nghiến thân xác người chết.

***

Inupee chưa bao giờ phủ nhận sức thu hút của Takemichi, sự thu hút ấy không chỉ đến từ vẻ bề ngoài, mà còn đến từ bản chất bên trong.

Mái tóc nhuộm vàng, sáng rực dưới ánh mặt trời, và dù có dùng cả tấn keo vuốt tóc để ép chặt mái tóc bất tuân kia với da đầu, vẫn có những sợi tóc vô cùng ngoan cường mà vươn mình lắc lư trong gió.

Đôi mắt xanh ngắt, tất nhiên không phải màu xanh tràn đầy ánh sáng của bầu trời thuở còn ngây thơ, sắc xanh đó vốn đã mất từ lâu, mà là màu xanh sâu thẳm tựa đại dương, tối tăm và chết lặng.

Cơ thể cân xứng với từng thớ cơ bắp ẩn sau lớp da căng chặt, không khoa trương như những kẻ tập luyện điên cuồng đam mê vẻ đẹp hình thể, mà vừa đúng chỗ.

Nước da trắng, không phải kiểu trắng hồng tự nhiên, mà là trắng đến nhợt nhạt, khiến người ta liên tưởng đến người bệnh, hoặc một loài yêu ma quỷ quái nào đấy.

Trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc lá cay độc, hòa cùng mùi ngọt ngai ngái của nước hoa nam sĩ, và đôi khi là cả mùi tanh nồng của máu, mùi của đàn ông trưởng thành, vài người nói vậy.

Và cái khí chất đầy mâu thuẫn chẳng thể nhầm lẫn với ai khác, cái khí chất của anh hùng và thủ lĩnh, của cái tốt thời niên thiếu và cái xấu của người lớn.

Tất cả những điều đó đã tạo nên thủ lĩnh của băng Black Dragon, băng đảng lớn mạnh và tàn ác nhất Tokyo.

...

Cái chết của Hinata, Mikey và những thành viên Touman thân thiết với Takemichi dường như đã trở thành nỗi ám ảnh của anh.

Và dù Takemichi không nói, Inupee cũng dễ dàng nhận ra nỗi đau đớn trong từng nhịp thở của anh, dường như mỗi giây mỗi phút tồn tại trên cõi đời này đều là sự giày vò của linh hồn đáng thương kia vậy.

Inupee cảm thấy ghen tị đến phát điên với họ, những người đã giết chết ánh sáng trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Takemichi; đồng thời, Inupeecũng thầm cảm ơn sự ra đi của họ, đã để Takemichi ở lại với gã, và gã tự khinh bỉ mình vì điều đó.

Thật đáng ghê tởm.

Inupee đã tự nhận xét bản thân như vậy.

...

Theo như di nguyện trong bức thư tuyệt mệnh của Takemichi "...Xin hãy đưa thân thể tôi trở về với cát bụi và đưa những gì còn lại của tôi ra biển, nơi tôi có thể ngắm nhìn những người tôi yêu thương...", thi thể của anh sẽ được hỏa táng và tro cốt của anh sẽ được rải ra biển.

Đúng là vị anh hùng nhát gan, còn chẳng dám ở bên những người thân yêu đã đi trước bản thân một bước.

Inupee đã không rơi một giọt nước mắt nào trong đám tang của Takemichi, và cả khi tro cốt của anh rơi xuống làn nước sâu thẳm kia.

Người ta chỉ trích sự máu lạnh của Inupee, phàn nàn trước sự vô cảm thờ ơ được thể hiện trên khuôn mặt của gã.

Chỉ có Koko là nhìn Inupee bằng một ánh mắt thật kì lạ.

...

Inupee yêu Takemichi.

Và dù người còn sống hay đã chết, tình yêu ấy vẫn chẳng hề thay đổi.

...

"Mày điên thật rồi..." Koko vò loạn mái tóc dài, nhăn nhó "Tao cũng điên rồi mới giúp mày..."

Inupee dịu dàng vỗ về cơ thể nằm trong lòng gã, khẽ khàng như thể người ấy còn có thể giật mình trước tiếng động do tên bạn thân của gã gây ra, như thể người ấy còn sống, và chỉ đơn giản là đang chìm trong một giấc mộng đẹp.

"A... a... a..." Koko hét lên khe khẽ, đầy tuyệt vọng trước vẻ thảnh thơi của Inupee "Nghe tao nói nghiêm túc một tí đi, tên đần này..."

Koko đang vô cùng, vô cùng hối hận khi đồng ý giúp Inupee.

Lẽ ra, khi thấy thi thể của thủ lĩnh trong phòng an toàn của Inupee, Koko nên đấm chết tên bạn đần độn và đưa thủ lĩnh về lại vị trí mà anh đáng lẽ phải nên ở; chứ không phải là giúp gã tìm một tên vô gia cư có hình thể na ná , sử dụng vài thủ thuật nho nhỏ để biến cái khuôn mặt của tên xui xẻo kia giống với vị thủ lĩnh đáng kính và đưa nó vào lò hỏa thiêu thay cho thi thể của Takemichi.

Đúng là một phút bốc đồng cả đời bốc shit mà, Koko có nên cảm thấy may mắn vì trong di nguyện của Takemichi, anh muốn có một cái chết thật bí mật và ít người biết đến không nhỉ.

Inupee mặc kệ Koko đang phát điên bên cạnh, trong mắt gã lúc này chỉ còn có hình hài của người mà gã yêu thương mà thôi.

Ít ai có thể nhận ra tình yêu điên cuồng của Inupee dành cho Takemichi đằng sau lớp mặt nạ giả dối của gã, chính bản thân gã còn phải ngạc nhiên trước sự mù quáng của gã cơ mà.

...

Inupee cúi đầu, liếm láp cơ thể của Takemichi, gã không thể không buông lời tán thưởng sự vượt trội của ngành khoa học, nhất là trong ngành y tế, chỉ cần chịu bỏ ra một lượng lớn tài chính, thì việc giữ một thi thể nguyên vẹn như khi còn sống không phải là việc bất khả thi.

Mỗi chỗ đôi môi của Inupee lướt qua đều để lại dấu vết trên làn da xanh xao yếu ớt kia, từng đóa hoa ửng đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng khiến sự nhộn nhạo trong trái tim của gã dường như đã yên ổn hơn một chút.

Inupee dần trượt xuống dưới sâu hơn, vùi sâu vào trong háng của Takemichi, cho đến khi mũi của gã ngộp trong đám lông tơ chẳng bao giờ được chải vuốt gọn gàng của anh. Gã hít một hơi dài cái mùi hương cơ thể mà vốn chỉ tồn tại trong trí tượng tượng của gã, tự hỏi rằng liệu có phải điên không khi nghĩ rằng thực sự ngửi thấy cái mùi hương đáng nhẽ phải biến mất từ lâu sau bao lần xử lí sinh hóa.

Cơ thể dính nhớp của Inupee dán chặt với cơ thể lạnh lẽo của Takemichi, chặt chẽ như thể muốn hòa làm một và thực sự muốn hòa làm một. Gã thô bạo đâm chọc vào cái lỗ khô khốc của bản thân để tự an ủi cho đến khi nó tự phân bố chất lỏng để giúp những ngón tay đang đâm loạn kia có thể di chuyển dễ dàng hơn, "cậu nhỏ" cọ xát với bắp đùi tạo thành từng vệt đỏ, hơi thở nóng bỏng, nước dãi tràn lan, hơi nóng từ cơ thể gã dường như truyền cả sang cơ thể anh, xua đi sự lãnh lẽo đáng ghét.

Rồi bất chợt, một dòng tinh trắng đục bắn ra khỏi "cậu nhỏ" của Inupee, tung tóe trên cơ thể Takemichi, cái suy nghĩ làm bẩn người yêu khiến gã muốn thét lên vì hưng phấn, nhưng gã chỉ thở dốc, lặng giúp anh làm sạch cơ thể bàng chiếc lưỡi của mình.

Chẳng ai có thể nói rằng Inupee có khuôn mặt vô cảm nếu nhìn sự hưng phấn nơi đuôi mắt của gã khi cọ xát trên cơ thể của người gã yêu lúc này.

...

"Ra là ở đây..."

Lưỡi hái chém xuống trước khi cơ thể Inupee có thể đưa ra bất kì phản ứng nào để có thể bảo vệ bản thân.

Điều cuối cùng mà Inupee thấy trước khi ngã xuống là hình bóng của một tên đàn ông cao quá mức cần thiết với khuôn mặt gầy gò làm nổi bật đôi mắt tím hãm sâu đầy tuyệt vọng và mái tóc đen dài lòa xoa trên bờ vai gầy nhẳng.

Hắn giật lấy cơ thể của Takemichi, và chỉ cần nhìn vào động tác mềm nhẹ khi hắn lướt đôi tay khẳng khiu trên bờ môi tái nhợt của Takemichi và ánh sáng lập lòe trong sắc tím vô thần kia, Inupee có thể chắc chắn rằng hắn cũng yêu Takemichi vô cùng.

Hanma Shuji...

...

Thế giới được chia làm ba vùng bao gồm "Thế giới sống"; "Thế giới bên dưới" và "Thế giới bên ngoài". Giữa "Thế giới bên dưới" và "Thế giới sống" có một vùng ranh giới có tên là "Vùng hư vô"; Giữa "Thế giới bên ngoài" và "Thế giới sống" có một vùng ranh giới có tên là "Vùng ngoại lai".

Thế giới sống là nơi tồn tại của các sinh vật sống, tất nhiên. Được bảo hộ bởi các sinh thần.

Thế giới bên dưới là nơi tồn tại của các sinh vật đã chết. Được điều hành bởi các tử thần.

Thế giới bên ngoài là nơi tồn tại của những thứ không xác định được gọi chung với cái tên ma quỷ. Được cai trị bởi những thực thể được gọi là Ngoại Thần, những thực thể này luôn lăm le xâm chiếm Thế giới sống cũng như Thế giới bên dưới.

Vùng hư vô nằm giữa Thế giới sống và Thế giới bên dưới, nơi những linh hồn lưu lạc lang thang, đó là những linh hồn vô danh hay những linh hồn của những kẻ đã chọn tự kết liễu bản thân mình.

Vùng ngoại lai nằm giữa Thế giới sống và Thế giới bên ngoài, nơi những sinh vật bị "ô nhiễm" bởi những thực thể của Thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi một tấm chắn để tránh cho chúng gây hại cho những sinh vật của Thế giới sống.

Con người sau khi chết đi nếu không thể đầu thai thì có thể trở thành sinh thần hoặc tử thần; sinh thần vẫn giữ được ký ức khi còn sống và có nhiệm vụ bảo vệ cho thế giới sống, không được ảnh hưởng đến không thời gian, được tương tác nhất định với con người; tử thần bị xóa sạch ký ức khi còn sống và có nhiệm vụ thu thập linh hồn của người chết, được phép tự do giữa nhiều chiều không gian và thời gian, được tác động nhất định đến con người.

...

Vì linh hồn của Inupee bị tổn thương do bị tử thần sa ngã Hanma đoạt mạng nên gã được phép giữ lại một phần ký ức nếu trở thành tử thần và được phép tác động nhất định đến không thời gian nếu trở thành sinh thần như một sự bồi thường, quyền hạn này sẽ bị rút lại nếu gã có ý định gây ảnh hưởng đến trật tự ba thế giới.

Inupee lựa chọn trở thành tử thần, giữ lại phần ký ức liên quan đến Takemichi, gã muốn tìm anh, người đang lang thang ở Vùng hư vô, do đã tự sát và tất nhiên, giết chết tên tử thần Hanma để lấy lại thân xác anh.

...

Thế giới bên ngoài là một không gian vặn vẹo và quái dị, tựa như được tạo nên từ những bức vẽ nguệch ngoạc của con trẻ và những suy nghĩ hỗn loạn của đám tâm thần, thời gian ở nơi đây bị bóp méo và không hề quy luật, như hiện thân của bức tranh "Sự dai dẳng của ký ức" (The Persistence of Memory - Salvador Dalí) nhưng tồi tệ hơn.

Những thực thể tồn tại trong không gian này, những thực thể tự nhận mình là Thần, mang đủ loại hình dạng mà ngay cả những kẻ điên khùng mơ mộng nhất cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi, "họ" phát ra những âm thanh vô nghĩa từ mọi tần số mà chẳng ai có thể nghe hiểu, mà tốt nhất là cũng không nên nghe hiểu làm gì.

Rồi đột nhiên, tất cả "bọn họ" ngẳng đầu lên "không trung", nơi tòa lâu đài ngự trị trên "mặt trời", màu sắc rực rỡ rõ ràng duy nhất trong cái không thời gian vô định này.

Trên chiếc giường lớn được trang trí bằng đủ thứ "vật phẩm" xinh đẹp đặt giữa đại sảnh của tòa lâu đài tráng lệ, một thực thể mang hình dáng của "người đàn ông" tóc vàng với ánh hào quang tráng lệ rực rỡ tỉnh giấc, thực thể đó khẽ chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía vị tín đồ đang từ từ vén tấm mành được tạo nên từ màn đêm lên và bước dần về phía giường. Tiếng nhạc khó hiểu quanh quẩn trong không gian hòa cùng tiếng cười con nít.

"Chào buổi sáng, Taiju..." Giọng nói của thực thể nhẹ nhàng tựa như lơ lửng ngoài không gian và đồng thời cũng nặng nề tựa như đang chìm sâu dưới đáy biển, gần như là nói mớ.

Không phải là một chất giọng dễ chịu, dù kiểu cách nói thật dịu dàng.

Taiju cũng không ngại, hắn quỳ gối bên chiếc giường và đặt một nụ hôn lên sợi vàng bên má của thực thể kia. Thật đáng ngạc nhiên vì một kẻ trông có vẻ hung ác như hắn ta có thể làm ra một hành động mềm mại đến vậy.

"Chào buổi sáng, vị thần của tôi..."

Takemichi...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro