DROWN
DROWN
Takemichi Hanagaki x South Terano
Quái vật biển cả - Ocean monster! Takemichi
Nhà soạn nhạc South - Composer! South
Lấy cảm hứng từ Cthulhu mythos, SCP Foundation và Thần thoại Hy Lạp
Hãy lắng nghe âm thanh của đại dương, thứ âm thanh mê hoặc, quyến rũ và đầy bí ẩn khiến bất kỳ kẻ nào lạc lối. Nhưng hỡi những kẻ quả cảm, đừng để sự dũng cảm của mình trở thành sự liều lĩnh, vì đại dương đáng sợ hơn những gì con người có thể tưởng tượng...
Tác phẩm có đề cập đến tình dục, nghiện ngập và điên loạn.
HE???
...
(Câu chuyện dưới đây chỉ là hư cấu, trong một thế giới cũng hư cấu, không áp đặt bất kỳ sự kiện có thật nào vào trong truyện)
Xưa kia, XXX XXXX thống trị các vùng biển và các tuyến đường buôn bán, và không ngừng mở rộng lãnh thổ dưới danh nghĩa những cuộc hành trình khám phá những vùng đất mới.
Điên cuồng và tự cao, nhưng không thể phủ nhận rằng chính cái bản tính khó chịu đó đã giúp XXX XXXX trở thành đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đầy hùng mạnh. Đáng tiếc làm sao, sự hùng mạnh đó không kéo dài mãi mãi.
XXX XXXX đã liều lĩnh đụng chạm đến lĩnh vực đáng nhẽ không bao giờ được động tới, và phải trả giá đắt cho sai lầm ngu dốt của bản thân.
...
South cùng một tá thủy thủ ra khơi trên một con tàu chở 9 vị khách đặc biệt. Ba anh em khảo cổ; một đôi giả kim thuật sư song sinh; một vị cha xứ; một cựu chiến binh làm vệ sĩ cho một thiếu gia nhà giàu, một thám tử và South – một nhà thám hiểm.
South liếc nhìn vị thiếu gia nhà giàu, nhanh chóng rời mắt trước khi vệ sĩ để ý.
Tóc vàng, mắt xanh, khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh dẻ và cử chỉ phù hoa, một đóa hồng trong nhà kính điển hình mà ta có thể bắt gặp trong bất cứ một buổi tiệc xã giao nào do đám quý tộc phô trương coi trọng sĩ diện hơn mạng sống có thể tổ chức.
Đẹp đẽ và vô dụng.
Không phải ở đây. Không phải trên con tàu này.
Đích đến là Nơi Thần say ngủ, con tàu du lịch này không dùng để du lịch.
Vô tình? Cố ý? Tốt thí?...hay là... Tế phẩm?
Tên vệ sĩ cao lêu nghêu, khuôn mặt hốc hác với đôi mắt tím ngắt vô thần trũng sâu kết hợp cùng với mái tóc đen vàng lộn xộn xõa tung trên bờ vai gầy nhẳng khiến hắn trông như một cái xác không hồn chỉ đang tồn tại bằng mệnh lệnh và hơi ấm từ vị thiếu gia tóc vàng. Đường cong và nếp gấp quần áo bất thường bên dưới tấm áo chùng đen nhuốm đẫm mùi máu cùng chiếc vòng bạc dày đặc hơi thở ma thuật khiến South đề phòng.
Tên vệ sĩ cúi người, cơ thể cao lớn bao trọn cơ thể thấp bé của thiếu gia, ngăn chặn mọi tầm mắt, và hắn quay đầu, ném cho South một ánh nhìn sắc lẹm như dao, cùng một nụ cười ngả ngớn kéo dài đến tận mang tai đầy quỷ dị.
South nhíu mày, gã chắc chắn phải chú ý đến tổ hợp đặc thù này, chỉ để đảm bảo con tàu không chệch hướng khỏi lộ trình đã định.
...
Con tàu không lớn, nhưng những gì cần có đều có, và những gì không cần có cũng có.
Chiếc dương cầm lớn, đắt tiền và hoa lệ một cách không cần thiết, được đặt giữa phòng chờ một cách đầy lạc lõng.
South lướt tay trên những phím đàn, âm thanh trong trẻo trái ngược hoàn toàn với âm thanh trầm đục của chiếc piano lạc nhịp đã từng là tất cả đối với gã.
"Ngài biết chơi." Giọng nói của cậu thiếu niên trẻ chưa kịp vỡ giọng đã phải tập làm người lớn nghe khá mắc cười, nhưng nếu nó vang lên từ phía sau lưng South thì lại khác.
Tiếng lưỡi đao va chạm vào nhau nghe thật chói tai.
Vậy là South đã đúng, tên vệ sĩ giấu vũ khí dưới tấm áo chùng, giống như gã.
"Ngài biết chơi." Vẫn là kiểu câu nghi vấn với giọng câu trần thuật, vị thiếu gia lặp lại lần nữa. Chỉ ngay sau khi đối diện với cái chết, không biết nên khen cậu ta dũng cảm hay ngu ngốc nữa
"...Không" South đáp lại, đôi mắt theo sát chuyển động của tên vệ sĩ đang lăm le con dao găm sắc bén trong lòng bàn tay.
"Ngài biết chơi." Giờ thì chắc chắn là một câu khẳng định "Chơi cho tôi nghe một bài."
Và trước khi South kịp suy nghĩ gì thêm, gã đã ngồi trước cây đàn dương cầm, một giai điệu không tên bật ra trong đầu gã và biến thành từng nốt nhạc không qua tự hỏi.
Và vị thiếu gia bật cười, nụ cười ngây ngất, ngọt ngào như mật ong tẩm đường, đến mức khé cổ và giả tạo. Cậu ta vỗ tay, hơi nhún nhảy quanh South, à không, xung quanh chiếc đàn dương cầm, tên vệ sĩ kè kè theo sau, ngoan ngoãn như một chú cún bự theo chân chủ nhân, vạt áo thêu chỉ vàng cuộn lẫn cùng tấm áo chùng đen.
South đổ mồ hôi lạnh khi cánh tay vị thiếu gia leo lên cơ thể chắc nịch của gã. Nếu là bình thường, South đã ngay lập tức ném văng cậu thiếu niên yếu đuối này ra, thậm chí có thể hành hung cho đến khi nghe được tiếng nứt gãy của vài chiếc xương sườn. Nhưng bộ não gã như thể kẹo đường tan chảy dưới ánh mặt trời gay gắt, nhão nhoẹt, dính nhớp, kéo sợi giữa những luồng suy nghĩ hỗn loạn, gã không thể làm gì.
Khi ghé thăm hòn đảo của nữ phù thủy Circe, Odysseus được cảnh báo rằng sắp tới, thuyền của họ sẽ gặp phải loài siren. Chúng là sinh vật có giọng nói thánh thót, tiếng ca quyến rũ, có khả năng dụ dỗ bất kỳ ai tự bước vào chỗ chết. Cách duy nhất để thoát khỏi cạm bẫy là dùng sáp ong bịt tai lại. Nghe vậy, Odysseus ra lệnh cho mọi người trên thuyền làm theo lời Circe – mọi người, ngoại trừ bản thân chàng. Vì muốn lắng nghe tiếng hát của siren, chàng yêu cầu các thủy thủ trói chặt mình vào thành buồm.
Đôi mắt của vị thiếu gia thật đẹp, xanh ngắt tựa mặt biển phản chiếu bầu trời buổi sớm mai và lấp lánh sáng lên dưới ánh nắng mặt trời trên ngọn sóng dập dờn. South đã nhìn ngắm hàng trăm viên đá quý, chiêm ngưỡng hàng nghìn vẻ đẹp khắp thế gian, từ bình dân dễ thấy đến hiếm có khó tìm. Đáng ngạc nhiên thay, dù có lật tung toàn bộ ký ức bên trong não bộ, South vẫn không thể nào tìm ra được bất cứ từ ngữ nào có thể so sánh với nét bí ẩn sâu trong ánh mắt của cậu thiếu niên trẻ.
"Tên tôi là Takemichi. Takemichi Hanagaki. Rất vui được gặp anh, nhà soạn nhạc."
Một nụ hôn nhẹ, trượt qua cánh môi, như thể cánh bướm lướt qua phiến lá, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng và xúc cảm mềm mại đến không tưởng.
Và South trượt chân, ngã xuống, dòng xoáy tình yêu níu chặt chân không cho gã giãy dụa, dìm chết gã trong lòng đại dương sâu thẳm.
...
Không bình thường, thực sự không bình thường.
South dành cả ngày chỉ để lẽo đẽo theo chân vị thiếu gia trong ánh nhìn ngờ vực của toán thủy thủ và đám hành khách trên tàu.
Tình yêu đến quá nhanh, không xúc tác, không tình huống, thậm chí không chút lý do.
South quỳ gối trên sàn, đặt lòng bàn chân trần trụi của Takemichi lên đùi gã, cúi đầu khẽ hôn, những nụ hôn nhỏ vụn, vội vàng, ẩm ướt, kéo dài từ đầu ngón chân đến giữa hai đùi, dừng lại tại vùng tam giác bí ẩn đang dấu mình dưới vạt áo sơ mi mỏng manh.
Nước da tái nhợt, mịn màng tựa ngọc trai, lạnh lẽo tựa nước biển, cơ thể South nóng bừng lên vì dục vọng, gã mê loạn liếm láp từng tấc da thịt trơn trượt, để lại trên nền tuyết trắng những đóa hoa đỏ tươi đến bầm tím, khao khát từng chút khí lạnh trên làn da trơn bóng ấy có thể dập tắt cơn nóng đang thiêu cháy gã từ tận cùng bên trong.
"Shhh~" Takemichi ôm đầu South, khẽ khàng vuốt ve, móng tay hơi dài chạy dọc theo sống lưng gãi nhẹ. "Ngoan nào...ngoan nào..."
South leo lên người Takemichi, đôi môi như dính chặt với da thịt không thể tách rời, nóng ướt, dính nhớp, mồ hôi theo thái dương chảy xuống xương quai xanh rồi biến mất ở khe ngực. Hai tay bao quanh đầu, hai chân giang rộng đặt hai bên sườn, cơ thể to lớn của South che phủ Takemichi, như một con cua đực đang giam giữ con cua cái trong cái lồng tạo nên từ các chi của nó; nước dãi chảy ròng ròng, hương biển cả tanh mặn bao trùm toàn bộ khứu giác khiến gã choáng váng.
Một tay làm trụ chống đỡ cơ thể không để sức nặng đè bẹp Takemichi, một tay đỡ gốc dương vật của cậu ta từ từ đẩy vào bên trong cánh mông chắc nịch của mình
"Agh!!!"
South thét lên, dù đã chuẩn bị trước, nhưng khi đầu khấc to tròn thực sự đẩy ra từng vòng nếp uốn bao quanh nơi tư mật chưa ai từng động chạm, gã vẫn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng vì cơn đau như xé rách thân thể. South cắn răng, ngồi xuống, nuốt vào toàn bộ chiều dài của dương vật, kìm nén tiếng la sắp bật ra khỏi cổ họng vì không muốn khiến người tình phải sợ hãi, hơi thở nặng nhọc bơm đầy bên dưới lồng ngực căng phồng như muốn nổ tung.
Takemichi nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt South, gạt đi vài giọt nước mắt sinh lý, trao gã một nụ hôn dài an ủi. South há to miệng, quấn lấy đầu lưỡi của Takemichi mà hôn, mà mút, tựa như chết khát hút đi từng dòng chất lỏng đang tràn ra khỏi khóe miệng người tình, quấy loạn bên trong khoang miệng nhỏ nhắn, không bỏ qua bất kì ngóc ngách nào từ chân răng đến ngạc mềm. Không khí càng lúc càng khô loãng khi hơi thở trở nên dồn dập hơn, tiếng nước trở nên đục trầm hơn.
"A...ha..."
South khẽ nhấp hông, thử cọ sát thứ đồ vật bên trong cơ thể, cơ vòng siết chặt kéo theo thịt ruột co bóp dương vật khiến Takemichi rên rỉ vì sướng. Ráng hồng leo lên khuôn mặt trắng nõn, hơi nước mờ mịt bao trùm đại dương sâu trong ánh mắt khiến South khó dằn lòng nổi, muốn thấy càng nhiều biểu cảm, muốn nghe càng nhiều rên rĩ. Gã cúi người, bỏ qua cảm giác quái dị nơi thân dưới, nâng hông giã xuống từng nhịp, cơ bụng hóp chặt thừa nhận gậy thịt đánh sâu vào trong trực tràng, đỉnh lên một khối nho nhỏ như khối mụt thừa trên da bụng.
"A a a... thứ gì?!!!" Đột nhiên, đầu khấc đâm trúng một điểm bên trong cơ thể South, khiến gã giật bắn mình như bị điện giật, động tác tạm dừng.
Nhưng Takemichi nào chịu để yên, cậu siết chặt eo South, ấn gã ngồi xuống, ra sức tấn công vào điểm nhạy cảm mới tìm được, chi phối toàn bộ cơ thể gã, khiến gã chỉ có thể lè lưỡi rên rỉ, dương vật gã vung vẩy đập đỏ bụng Takemichi, dịch nhờn thấm ướt cơ thể hai người.
"...a...không...không...ahn.......ahnnn...a...ha..." South bịt chặt miệng, không muốn những âm thanh đáng xấu hổ có thể bật ra thêm nữa.
"Nào...cho tôi nghe nốt nhạc tuyệt nhất của anh đi, nhà soạn nhạc..." Takemichi ấn mạnh South xuống, hông đỉnh lên, như muốn nhét toàn bộ cả trứng dái và cơ thể South.
"a...a...a" South rú lên, tinh dịch phun ra tung tóe trên khuôn mặt Takemichi, cùng với đó là cảm giác nỏng bỏng lấp đầy trong trực tràng khiến South trợn trắng mắt co giật khoái cảm dần lui đi.
South nằm trên người Takemichi, nghe tiếng tim đập chậm rãi bên trong lồng ngực phập phồng vì hơi thở dồn dập, thỏa mãn thở dài cùng người tình trao nhau vài nụ hôn rời rạc. Liếc nhìn qua khung cửa sổ dãy hành lang, South có thể nhìn thấy khuôn mặt tím tái vì giận dữ của tên vệ sĩ, gã vứt cho hắn một nụ cười khiêu khích, khẩu hình miệng khẽ động:
"Mine"
Khi đến địa phận của siren, Odysseus thấy chúng đang ngồi nghỉ chân trên một cánh đồng hoa xanh tươi, la liệt xung quanh là xương trắng vỡ vụn của hàng trăm thủy thủ xấu số. Chúng tiến gần về phía thuyền và ca những khúc ca ngọt ngào, chỉ dành riêng cho Odysseus. Chúng hát về những kiến thức kì bí mà chỉ riêng chúng biết, về những tạo vật huyền bí mà thánh thần đã ban tặng cho mảnh đất này. Bị mê hoặc, Odysseus khẩn cầu đồng đội hãy cởi trói cho mình, nhưng họ không tuân theo mà càng vững tay chèo, tập trung vượt qua vùng biển chết chóc càng nhanh càng tốt.
Đã được một nửa hành trình, sương mù ngày càng dày nặng, mang theo gió lạnh và mùi hương thối nát của xác chết. Sắp tiến vào địa phận của Thần.
Chậm rãi, chậm rãi, con tàu vượt qua dãy đá ngầm đang rít lên những âm thanh thê lương tựa tiếng than khóc của những nạn nhân bỏ xác trên biển.
Nguy hiểm sao?
Có.
Nhưng nhiệm vụ duy nhất của South chỉ là đưa tàu cập bến, bảo vệ không nằm trong hợp đồng giữa gã và đám chính trị gia ngu xuẩn.
Nhưng South chắc chắn sẽ giữ an toàn cho vị thiếu gia trẻ tuổi đang nằm yên giấc trong lòng gã.
Một vài dấu tay đỏ au lướt qua cửa sổ nhìn ra biển, nhưng nhanh chóng bị sương mù che lấp trước khi South có thể để ý.
...
Máu tươi nhiễm đỏ hai tay và ngực áo South, nóng bỏng tràn đầy sức sống nhưng lại khiến gã lạnh đến phát run. South lóng ngóng muốn bịt chặt vết thương đang không ngừng rỉ máu, đôi bàn tay từng giết chết hàng ngàn con quái vật trong im lặng lại chẳng thể giữ lại nổi một sinh mạng nhỏ bé.
Takemichi tái nhợt, máu đỏ vấy bẩn mái tóc vàng mềm mại, dính nhớp trên khuôn mặt xinh đẹp South vẫn luôn yêu, đôi mắt trợn trừng nhiễm đầy sợ hãi trên sắc xanh đã tàn úa. South run rẩy ôm người tình vào lòng, tự thôi miên bản thân.
Đây là ảo giác, đây là ảo giác, đây là ảo giác...
Sóng biển đập vào mạn thuyền ầm ầm khiến sàn gỗ vang lên tiếng cót két đầy chói tai, cửa kính rung lên dưới tiếng sấm chớp và gió giật của cơn bão bất ngờ, nhưng sương mù không bị gió cuốn đi mà càng ngày càng dày nặng, tiếng gió hú như tiếng ai đó than khóc...
South liếc nhìn vùng biển đang dậy sóng, bóng dáng người tình yêu dấu mờ mịt giữa làn sương mù, như thể bị ma quỷ dẫn lối, gã ôm xác người gã yêu, đi về phía boong tàu, đứng lên lan can...
...
South cùng một tá thủy thủ ra khơi trên một con tàu chở 9 vị khách đặc biệt. Ba anh em khảo cổ; một đôi giả kim thuật sư song sinh; một vị cha xứ; một cựu chiến binh, một thám tử và South – một nhà thám hiểm.
9 vị khách
9 vị khách
9 vị khách...
Đích đến là Đảo quốc nơi an nghỉ của Thần.
Truyền thuyết kể rằng ai có thể tìm được nơi an nghỉ của thần sẽ trở thành chủ nhân của đại dương. Và trong thời đại hàng hải là phương tiện duy nhất để di chuyển và giao thương giữa các nước thì việc trở thành chủ nhân của biển cả không chỉ giúp ích cho nền kinh tế mà con giúp ích cho việc xâm chiếm thuộc địa.
Đúng vậy, không một thiếu gia nhà giàu nào có thể bược lên con tàu này.
Con tàu chỉ có 9 hành khách.
Không có vị thiếu gia nhà giàu
Không có Takemichi
Tất cả chỉ là ảo giác do màn sương mù tại vùng biển chết tạo ra...
Các vị khách đã tỉnh táo, trừ tên cựu chiến binh, có vẻ như hắn đã không thể thoát khỏi giấc mơ do đám sương mù tạo ra và trở thành một phần của biển cả rồi.
South đảo mắt nhìn xung quanh, hơi cứng người khi bắt gặp bóng dáng của tên cựu chiến binh qua khung cửa sổ, khóe miệng hắn kéo đến tận mang tai theo đúng nghĩa đen, đôi đồng tử đã hoàn toàn biến mất để lại hai hốc mắt hoàn toàn trống rỗng đang chảy ra thứ chất lỏng màu đen ngòm, cơ thể khô gầy xanh mét như thể chỉ còn mỗi bộ xương bên dưới lớp da nhầy nhụa như loài thủy sinh. Những ngón tay khẳng khiu như những cành cây khô đập mạnh vào cửa kính phát ra âm thanh khó chịu, để lại dấu vết bàn tay đỏ tươi.
Tiếng hét của nhà khảo cổ và ánh nhìn kinh sợ của những hành khách khác khiến South có thể chắc chắn đây không phải ảo giác.
Cửa kính vỡ nát, tiếng súng vang lên, cái đầu tên cựu chiến binh nổ tung dưới làn mưa đạn, mùi tanh tưởi xộc lên cùng với thứ chất lỏng nhão nhoét chảy ra từ cái đầu vỡ nát mà South nghĩ là não người khiến mọi người vội vàng bịt chặt mũi, tựa hàng ngàn thi thể của những con cá chết lâu ngày được trộn lẫn với rác rưởi và máu người, tởm không sao tả xiết.
Ầm...ầm...ầm...
Tên cựu chiến binh chỉ là khởi đầu, hàng trăm, hàng ngàn cánh tay nhớp nhúa bám đầy trên mạn tàu, bôi đỏ rực toàn bộ cửa kính và tràn vào trong khoang tàu. Số lượng nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng, South chỉ có thể cố hết sức lo cho tính mạng của bản thân mình.
Luliluli....luliluli...luli...luli...
Đột nhiên, toàn bộ quái vật dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng bên ngoài boong tàu, và rồi chúng lao về phía âm thanh quái dị kia phát ra, kéo theo những hành khách còn sống sót.
Từ phía đường chân trời, một khuôn mặt trồi lên từ giữa lòng biển, mái tóc đen thẫm tựa màn đêm đen kịt, nước da sáng bừng mịn màng tựa ngọc trai lấp lánh sáng bừng dưới ánh trăng to quá mức cần thiết, trơn trượt như loài động vật có vú sống dưới biển nhưng lại lợn cợn vảy bạc. Khuôn mặt tựa nam tựa nữ đẹp đến mức khiến người ta mắc ói, đôi mắt xanh chứa cả đại dương và thực sự chứa toàn bộ đại dương bên trong đôi đồng tử bị cánh rừng rậm rạp trên hàng mi dài che khuất một nửa. Thân trên tựa người, thân dưới tựa cá, với vảy là đá quý, vây đuôi là sóng biển, thân đuôi bao trùm cả một hòn đảo khổng lồ được điểm xuyết với hàng trăm xác tàu trôi dạt.
"A~"
Cánh môi đỏ thắm, đỏ hơn bất kì màu đỏ nào South từng thấy trong đời, khẽ mở. Và chỉ một âm thanh, một âm tiết đơn giản, gần như vô nghĩa, não South như thể nổ tung, máu chảy ra từ mọi lỗ trên cơ thể, và hành động dần trở nên mất khống chế.
South không phải Odysseus, con tàu của gã không thể chống lại âm thanh của siren.
Và South chìm xuống, cùng với con tàu.
Tiếng ai đó bật cười khe khẽ.
...
South bừng tỉnh, cửa sổ mở tung, mang theo gió biển thổi tung xấp nhạc của gã.
South đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, để mặc nhạc phổ bay tứ tung, gã nghe tiếng la hét, tiếng nước chảy nhỏ rọt trên nền đất, tiếng sóng thần đang ngày càng đến gần. Mặc dù vậy, những âm thanh hỗn loạn trong đầu South vẫn không ngơi nghỉ, chúng rú lên điên dại, chúng khóc lóc thảm thương, chúng cười to bỡn cợt, chúng hét lên giận dữ, chúng nhỏ nhẹ thì thầm, chúng khiên đôi tay của gã không thể ngừng viết lên những nốt nhạc trên tấm giấy nhàu nát bẩn thỉu dính đầy vết mực, dù rằng cơn sóng thần sắp ập đến nhấn chìm đế quốc dưới lòng đại dương trừng phạt sự ngu muội của nhân loại.
Âm thanh ngọt ngào, lôi kéo đám quái vật tràn lên mặt đất, dụ dỗ đám con người rơi xuống biển sâu.
1 năm trước, đế quốc đã tìm ra đảo quốc nơi thần say ngủ, đánh cắp quan tài của thần biến nó trở thành lợi thế để chinh phục thế giới, không biết rằng hành động ngu ngốc của chúng sẽ mang đến bất hạnh cho cả quốc gia.
Vị thần xinh đẹp, hờ hững liếc nhìn đám kiến bên dưới vạt áo, nhẹ nhàng bước qua chúng, vô tình thổi bay những khối kiến trúc có phần nhô lên.
Thần đưa tay, South ngã xuống.
"Đúng là một âm thanh tuyệt vời, nhà soạn nhạc..."
Và cơn sóng thần chôn vùi đế quốc, cuốn trôi phân nửa nền văn minh của nhân loại.
...
"Như các bạn có thể thấy, phía trước là tàn tích của XXX , nơi từng được gọi với cái tên đế quốc mặt trời không bao giờ lặn"
Con tàu du lịch chở 10 hành khách du lịch tham quan di tích cổ xưa của nền văn minh được cho là tân tiến nhất của quá khứ đã cập bến.
Anh em Youtuber Akashi livestream giới thiệu dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của quản lý Takeomi.
Anh em Haitani vốn chẳng có quan tâm gì với đám đất đá lềnh phềnh trên biển, chỉ đi vì hứng thú với những bản nhạc còn sót lại của nhà soạn nhạc cổ xưa.
Taiju tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi nhờ số tiền kiếm được từ việc kinh doanh nhà hàng.
Hanma đang đi tìm thêm linh cảm cho bộ ảnh mới vô tình chạm mặt Naoto tìm kiếm thông tin bài viết cho tạp chí huyền bí đang nói chuyện với nhau vui vẻ.
South đảo mắt nhìn mặt biển phẳng lặng, nắm tay người tình đi lên boong tàu, chuẩn bị xuống bến.
"Ta đi chứ"
"Đi thôi, nhà soạn nhạc..."
Gió biển rầm rì thổi bay làn tóc đen kịt, tiếng ngân nga từ dưới lòng biển sâu tựa như đón chào vị thần của chúng, sóng biển dập dìu dập dìu dập dìu, cuốn chân những vị hành khách trên tàu.
Note:
Ban đầu, Au định viết một câu chuyện nối tiếp câu chuyện của Sea Voice, nhưng rồi lại không nghĩ ra cách nào mở rộng thêm thế giới đó. Nhưng Au thật sự muốn viết về một siren/mermaid/non-human Takemichi, nên Drown đã được sinh ra.
Tác phẩm không dài, nhưng viết rất lâu, câu cú rời rạc, kết thúc đột nhiên, nói thật đến tận khi hoàn thành thì Au dường như vẫn cảm thấy có gì đó lấn cấn mà không sao thoát ra được, và câu chuyện cứ bị nửa vời như vậy.
Nói thật là cho đến khi viết xong rồi Au vẫn tự hỏi là mình đang viết cái qq gì thế này, nên độc giả cứ đọc với tâm thế vô tri là được chứ cũng không có gì quá sâu sắc đâu, chắc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro