Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🦋🍓

___

Khi Takasugi tìm thấy tôi, tôi đang gội đầu ở sườn đồi phía sau nhà kho.

Gần đây chiến sự căng thẳng, đã gần hai tuần tôi không được gội đầu tử tế - gội đầu đúng cách nghĩa là dùng nước có nhiệt độ vừa phải, trước tiên ngâm tóc thật kỹ, sau đó dùng dầu gội quý giá của tôi thoa từ da đầu đến ngọn tóc, xả sạch bằng nước ấm và cuối cùng sấy khô trong làn gió mùa hè ấm áp. Quá trình này vô cùng rườm rà và chỉ có thể thực hiện trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, nhưng dù vậy, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt tóc ngắn.

"Tôi nói sao lại không tìm thấy cậu, hóa ra là trốn ở đây tắm à."

Đang cẩn thận chà bọt xà phòng lên tóc, tôi nghe thấy tiếng của Takasugi cũng không buồn ngoảnh mặt lại.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì."

Tôi hiểu rất rõ, thường khi Takasugi nói như vậy thì đa phần là có chuyện, và chuyện đó còn không nhỏ. Tôi bình tĩnh nói: "Rảnh rỗi thì đi tìm Gintoki đấu kiếm đi, tôi bận lắm."

Takasugi không trả lời. Ngay lúc đó tôi liền xác nhận luôn: Chuyện này không chỉ không nhỏ, mà còn liên quan đến Gintoki. Tôi thầm thở dài và sai Takasugi đi lấy xô nước nóng tôi đặt bên giếng. Bình thường đối với mệnh lệnh này, Takasugi sẽ chỉ khinh thường mà từ chối, nhưng hôm nay rõ ràng là có việc cần đến tôi, Takasugi không nói gì, chỉ mang cái xô tới đặt dưới chân tôi.

"Gội đầu phiền phức thế, sớm cắt ngắn không phải hay hơn à."

"Cậu thì hiểu gì chứ," tôi vặn lại hắn, "yêu cầu một samurai cắt đi mái tóc dài, giống như để Mario cạo râu vậy, thật khủng khiếp!"

"Ý cậu là búi tóc à."

"Nói chung là không thể được."

Tôi bắt đầu xả sạch bọt trên tóc thì nghe thấy Takasugi hỏi: "Cậu gội đầu xong thì có kế hoạch gì không?"

Không chút do dự, tôi đáp luôn: "Thì đi sấy tóc."

"......." Takasugi im lặng một lúc, "...Bên kia cầu có một quán mì mới mở, nghe nói mì soba làm rất ngon, cùng đi không?"

Nếu lúc này đầu tôi không sũng nước thì tôi thực sự muốn ngẩng đầu lên xem vẻ mặt của Takasugi. Tôi không biết cậu ta bắt đầu thích ăn mì soba từ khi nào? Ngay cả đầu năm mới cũng chỉ ăn dăm ba miếng cho có lệ.

Không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, tôi nhân cơ hội hỏi: "Cậu mời tôi hả?"

"Được." Takasugi trả lời dứt khoát: "Tắm xong thì đến gặp tôi."

"Biết rồi."

Nói xong, tôi giả vờ bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Không rủ Gintoki à?"

".....Không đi," Takasugi nói, "Cậu ta bận rồi."

Nhưng khi chúng tôi bước ra khỏi trại, tình cờ nhìn thấy Gintoki đang nằm dưới gốc cây lớn bên ngoài, nhàn rỗi đến chán ngán, miệng ngậm một cọng cỏ ngắm nhìn mây trôi. Khi nhìn thấy hai người chúng tôi, Gintoki không chào hỏi mà thậm chí còn nhắm mắt lại, Takasugi thì đi ngang qua cậu ấy mà không nói một lời, giả vờ như không nhìn thấy người này.

Tôi không hỏi gì, chỉ đi theo Takasugi xuống núi.

Tiết trời ban trưa rất quang đãng. Đi dọc theo lối nhỏ, cơn gió mang theo mùi đất ẩm ướt và hương hoa phượng lan toả, làm lay động bóng những bông hoa lốm đốm in trên phiến lá, khiến cái nắng thiêu đốt của tháng Bảy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, thật là một khung cảnh núi rừng thanh nhàn hiếm thấy giữa thời chiến.

"Đã đến mùa hoa phượng nở rồi nhỉ."

"......Ừm."

Takasugi lơ đãng đáp lại, hơi nghiêng đầu trầm ngâm nhìn về phía cuối đường, rõ ràng là không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Điều này thật kì lạ, thường thì Takasugi luôn biết cách tận hưởng cuộc sống tốt hơn tôi. Tôi cúi xuống nhặt một bông hoa phượng rơi trên mặt đất, xoay nó trong tay, những cánh hoa mềm mại xòe ra tứ phía, màu hồng rực rỡ bung nở như một tán ô buông thõng.

Không có nhiều khách hàng ở trong quán. Chúng tôi ngồi ở một góc và gọi hai phần mì soba lạnh. Trong khi chờ đợi, tôi nói với hắn về công cuộc tác chiến ở Namba vào tháng tới, kế hoạch về cơ bản đã được vạch ra, Takasugi đã nói nhiều hơn và bàn bạc với tôi về những chi tiết chưa được xác định.

"Những người đó có thể đợi cho đến khi Gintoki xuất phát—"

Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên mím môi.

Tôi đoán: "Cậu đang lo Gintoki không làm theo như kế hoạch à?"

"Nói thật, tôi đã quen với việc tên đó tự ý hành động rồi."

Khóe miệng Takasugi nhếch lên một nụ cười có chút mỉa mai, nhưng lời chế giễu dường như không nhắm vào người đồng đội vắng mặt mà giống như nhắm vào chính bản thân hơn. Tôi luôn cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay giống như một sợi dây cao su buộc vào thanh gỗ, bất kể có kéo đến đâu thì nó cũng sẽ bật ngược lại vị trí ban đầu. May mắn thay, mì soba đã được phục vụ ngay lúc này. Chúng tôi ngừng nói chuyện và vùi đầu vào bát mì. Sợi mì được làm khá ngon, nhưng gia vị thì tầm thường, và chắc chắn không đáng hai mươi phút đi bộ để đến đây ăn. Vừa mới ăn xong, tôi liền nghe thấy giọng của Takasugi.

"Ngon chứ?"

"Mù tạt hơi ít," tôi nhận xét, nuốt xuống miếng cuối, "nhưng vẫn đủ lạnh, với thời tiết thế này, cũng coi như tạm được."

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy bát mì của Takasugi còn hơn một nửa, hắn hầu như không ăn, chỉ dùng đũa gẩy gẩy mấy cọng hành trên bề mặt. Cái tên này quả nhiên không thích mì soba mà, nghĩ vậy tôi lập tức hỏi thẳng: "Cậu và Gintoki có chuyện gì à?"

Lần này Takasugi không còn nói "Không sao đâu" để qua loa đáp lại nữa, nhưng hắn cũng không trả lời ngay lập tức.

"Trước đây hai người cũng từng cãi nhau, nhưng hiếm khi xảy ra chiến tranh lạnh," tôi tiếp tục, "gần đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Lời này là có căn cứ. Ba chúng tôi đã quen nhau được tám năm, và nếu nói ai hiểu rõ hai người họ nhất thì đó chính là tôi, Katsura Kotaro. Tôi đã chứng kiến ​​​​vô số lần hai người họ cãi nhau, đánh nhau, cùng lăn lộn trên đất, trên cỏ, trên tuyết không biết bao nhiêu lần. Trong suốt những năm tháng ấu thơ, hai người này dù cãi nhau có dữ dội đến đâu, chỉ cần đánh nhau thêm một trận nữa, đến cuối cùng dù bất kể ai thắng cũng sẽ giơ tay kéo đối phương dậy khỏi mặt đất, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay lại làm hòa, cãi nhau ầm ĩ rồi đi ăn tối cùng nhau, chưa bao giờ thực sự căng thẳng đối đầu, chứ đừng nói đến việc xảy ra chiến tranh lạnh kéo dài trong vài tuần.

Trong nhận thức của tôi, cái gọi là "chiến tranh lạnh" nghĩa là khi cả hai bên đều có những lời không thể nói ra - họ không dám mở lời, nhưng cả hai đều hy vọng nửa kia có thể thấu hiểu, không cần phải lên tiếng cũng có thể đồng lòng với nhau.

Hai người họ còn có điều gì không thể nói ra được ư? Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Takasugi đột nhiên cười lớn. Hắn vẫn cúi đầu, như đang mỉm cười với bát mì soba trước mặt.

Hắn chỉ nói: "Tôi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra."

Sự im lặng kéo dài. Tôi ngước mắt lên, bức tường phía sau lưng Takasugi có treo một bức tranh chép sơ sài của tác phẩm "Núi Phú Sĩ đỏ", những đám mây được tạo thành từ vô số đường kẻ trắng thô ráp, ngọn núi đỏ rực trông giống một khối tam giác nghiêng, như đè nặng lên đỉnh đầu đang rũ xuống của Takasugi.

Takasugi mở lời: "Tôi muốn nhờ cậu viết một bức thư xin lỗi cho tên đó."

Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

"Cái gì cơ?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi có một câu hỏi, cậu đã làm gì với Takasugi bản gốc rồi?"

"À, tôi đã bỏ xác kẻ đó ở nơi hoang dã."

"Không đùa nữa," tôi hỏi, "cậu thậm chí còn không có can đảm để xin lỗi trực tiếp sao? Đây không phải là hành động của một samurai đâu."

"Tuỳ cậu nghĩ sao cũng được," Takasugi nói, "nhưng đây không phải là vấn đề có thể giải quyết trực tiếp được."

"Thư từ chỉ là một sự thay thế cho lời nói thôi, Takasugi, nếu muốn được tha thứ, tốt nhất là cậu nên đối mặt nói trực tiếp với đối phương." Tôi khuyên nhủ, "mặc dù Gintoki miệng lưỡi hơi cay nghiệt nhưng cậu ấy không phải là loại người nhỏ nhen, sẽ không chấp nhặt chuyện cũ nếu cậu chân thành xin lỗi, cậu nên biết rõ điều đó chứ."

".....Nếu tôi không muốn tên đó tha thứ thì sao?"

Tôi bối rối: "Cậu nói gì cơ?"

"Có lẽ tôi không muốn cậu ta tha thứ," Takasugi trầm ngâm, "có lẽ tôi hy vọng cả đời này cậu ta cũng đừng tha thứ cho tôi, thà rằng cả hai chúng tôi đều giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra."

".......Cậu đã làm gì thế?"

Takasugi đẩy bát mì soba chưa ăn xong sang một bên, từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy gấp tư và đặt trước mặt tôi.

"Đây là lá thư xin lỗi mà tôi tự viết cho Gintoki," hắn nói.

"Nếu cậu đã tự viết rồi, tại sao còn cần tôi viết một bức khác?"

Hắn không trả lời mà chỉ gõ nhẹ vào mảnh giấy, ra hiệu cho tôi đọc nó.

Tuy nhiên, đó không thể được coi là một lá thư xin lỗi.

Tôi đặt tờ giấy xuống, cũng lặng im một lúc lâu. Khi tôi ngước lên nhìn Takasugi lần nữa, hắn cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt bình thản đến mức như thể hắn không phải là người đã viết ra những lời lẽ nồng nàn và thẳng thắn trong bức thư, cũng không phải là người ngay tại lúc này đang thổ lộ một bí mật giấu kín của chính mình — Cách Takasugi đối mặt với cảm xúc của bản thân, phơi bày một phần của nó trước mặt tôi bình tĩnh đến vậy giống như đang hé mở một cánh cửa cho tôi. Tôi không thể không nghĩ, nếu cậu ấy có thể đối diện với nó một cách điềm nhiên như vậy thì có lẽ nó đã tồn tại ở đó từ rất lâu rồi.

Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể hỏi: "Bắt đầu từ khi nào vậy?"

Takasugi cười lạnh: "Nếu tôi biết thì đã sớm ngồi cỗ máy thời gian quay về quá khứ, bóp cổ chính mình ngày hôm đó rồi."

Tôi cảm thấy buồn cho Takasugi - không phải vì Takasugi đã yêu người bạn chung của chúng tôi, mà vì cậu ta đã bị người đó ảnh hưởng sâu sắc đến mức gặp chuyện gì cũng nghĩ đến việc tìm cỗ máy thời gian trước tiên. Quả nhiên, những kẻ ngốc sẽ thu hút lẫn nhau (không bao gồm tôi).

"Thì ra..." Tôi bừng tỉnh, "bữa hôm chúng ta đi suối nước nóng, cậu nói muốn đổi phòng với tôi là vì muốn ở cùng Gintoki sao....."

"Ồ, lần đó à," Takasugi bình tĩnh đáp, "thực ra lần đó chỉ vì phòng của tôi có gián."

"....Cậu khi nào tìm được cỗ máy thời gian thì nhớ gọi cho tôi nhé."

"Cậu định từ chối đổi phòng với tôi à?"

"Tôi muốn quay lại ngày hôm đó để bóp cổ cậu."

Takasugi cười: "Cậu nên cảm ơn tôi. Tối hôm đó Gintoki uống nhiều rượu, nửa đêm gọi tôi dậy tận ba lần để cùng cậu ta đi vệ sinh."

Tôi liếc nhìn hắn. Takasugi nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, tựa hồ đang đắm chìm trong hồi ức.

".....Tôi thấy cậu rõ ràng là rất vui mà."

"À, tôi rất cao hứng." Hắn hào phóng thừa nhận: "Nếu Gintoki đồng ý, mỗi ngày tôi có thể cùng tên đó đi vệ sinh lúc nửa đêm."

Lời tỏ tình đột ngột của hắn khiến tôi nổi da gà khắp người, bình tĩnh một lúc mới nói tiếp: "Cậu viết câu này vào bức thư xin lỗi đi, dù cậu có hôn Gintoki kiểu gì đi chăng nữa, Gintoki cũng sẽ tha thứ cho cậu thôi."

Nhắc đến chuyện đó, khuôn mặt của Takasugi lại trầm xuống. Hắn ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế gỗ, im lặng hồi lâu.

"Ngày hôm đó là do tôi," hắn thừa nhận, "nhưng nếu bị buộc phải xin lỗi vì những điều tôi thực sự mong muốn thì tôi không thể làm được."

Takasugi ngửa đầu lên áp vào bức tường xám phía sau, bức tranh "Núi Phú Sĩ đỏ" treo trên đỉnh đầu, dưới cái nắng ban trưa hắt vào quán, tỏa ra ánh đỏ mờ nhạt, cứ như đôi mắt hồng ngọc của Gintoki đang chằm chằm dõi theo chúng tôi từ đó vậy.... Tôi dường như cảm nhận được trong cái nhìn đó mang theo sự lạnh lùng và thờ ơ thường thấy của Gintoki. Trước ánh mắt như vậy, tôi không khỏi cảm thấy một chút đồng cảm với Takasugi, nhưng tôi biết rõ, điều mà Takasugi cần nhất không phải là sự thương hại của người khác.

Tôi hỏi: "Phản ứng của Gintoki thế nào?"

"Chuyện đó có quan trọng không?"

"Cậu ấy có kháng cự không? Hay là chán ghét?"

"Còn cậu thì sao?" Takasugi hỏi ngược lại, "sau khi nghe chuyện này, cậu có phản cảm hay ghê tởm không?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi cẩn thận trả lời: "Không, tôi chỉ rất ngạc nhiên thôi."

"....Tên đó cũng như vậy, cậu ta chỉ ngạc nhiên thôi." Takasugi chậm rãi nói, "lần đầu tiên tôi thấy cậu ta có vẻ mặt như thế, giống như biểu cảm lần đầu tiên tôi đánh bại cậu ta ngày hôm đó...."

Thấy hắn lại sắp rơi vào trầm tư, tôi vội vàng nói: "Điều đó không có nghĩa là cậu ấy không thích –"

"Phản ứng của tên đó giống như cậu," Takasugi ngắt lời tôi, "Điều đó còn không đủ chứng minh sao?"

Tôi không còn gì để nói, Takasugi lại tiếp tục: "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng điều đó là không thể. Từ ngày tôi nhận ra thứ tình cảm này tồn tại, tôi đã biết rằng nó hoàn toàn vô vọng... Không bằng nói chính vì nó vô vọng, nên tôi mới có thể buông thả cảm xúc của mình như vậy." Hắn dường như đang nói với tôi, cũng dường như đang tự nói với chính mình, "Tất cả chúng ta đều hiểu Gintoki mà, Zura. Tên đó không phải là người sẽ vì một nụ hôn mà lung lay. Muốn giữ một người như tên đó ở bên cạnh, cũng giống như dùng lưới bắt mây trời vậy."

Tôi nhìn Takasugi, bên cạnh hắn, ánh dương từ khe hở trên mái nhà rọi xuống, chiếu sáng chiếc ghế trống bên cạnh, nhưng lại không hắt lên người Takasugi, tôi chợt thấy thật bất lực.

"Không phải Zura, mà là Katsura," tôi đáp lại, "....Tối nay quân của Gintoki sẽ xuất phát."

Takasugi nhắc tôi: "Tháng sau cậu sẽ gặp lại tên đó, viết xong thì cứ trực tiếp đưa cho cậu ta là được."

"Cậu cứ tin tưởng tôi như vậy à? Không sợ tôi nói cho Gintoki biết sao?"

Takasugi mỉm cười thờ ơ.

"Đừng ép mình làm công việc của Tatsuma nữa, Zura, việc đó không phù hợp với cậu đâu."


___

Vậy là mọi chuyện đã được quyết định, tôi sẽ viết một lá thư xin lỗi thay cho Takasugi. Khi trở về trại, chúng tôi bắt gặp Gintoki, cậu ấy vẫn từ chối giao tiếp với Takasugi và quay lưng lại ngay khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi liếc nhìn Takasugi, mặt hắn không biểu cảm, tạm biệt tôi rồi quay về phòng. Cũng may chiều hôm đó chúng tôi bận chuẩn bị cho cuộc hành quân nên không còn nhiều thời gian để hai người này chơi trò chiến tranh lạnh trẻ con, trong cuộc họp chiến thuật, Takasugi và Gintoki ngồi ở hai đầu bàn, vẫn im lặng không nói một lời nào.

Đến giờ ăn tối, tôi vì chuyện thư xin lỗi mà cảm thấy rất bực bội nên đã cố tình tránh mặt hai người họ, mang bữa tối sang phòng Tatsuma. Ở chỗ cậu ta thường hay giấu vài chai rượu ngon, thấy tôi đến, theo thói quen liền lấy cốc ra mời tôi. Chiếc cốc gốm rất thô ráp và thứ mà Tatsuma rót cho tôi không phải là rượu sake, dưới lớp rượu màu nâu trong vắt, có thể nhìn thấy vết cặn trà sẫm màu dưới đáy cốc.

"Đây là cái gì thế?" tôi hỏi.

Tatsuma giải thích: "Rượu trái cây đấy, chưa từng uống à?"

"Tôi vẫn thích rượu sake hơn."

"Thử đi," Tatsuma mỉm cười nói, "rất ngon đó, nó có vị ngọt."

Tôi bưng cốc lên nhấp một ngụm, quả thực rất ngọt, hương vị dịu nhẹ.

"Ngon không?"

Tôi suy nghĩ một lúc, đánh giá: "Gintoki có lẽ sẽ thích."

Tatsuma bật cười: "Loại rượu này hậu vị rất nặng, tửu lượng của Kintoki chắc chắn không chịu nổi đâu."

Nói xong, cậu ấy cầm cốc của mình lên và chủ động chạm cốc với tôi.

Tatsuma và tôi quen biết không lâu nhưng tính tình rất hợp nhau. Khác với Takasugi và Gintoki, Tatsuma tuy sinh ra trong một gia đình quý tộc nhưng tính cách phóng khoáng, dễ gần, đặc biệt có lần hai chúng tôi đi cùng nhau, cậu ấy đã không ngần ngại tiết lộ cho tôi biết chí hướng lớn lao của mình đối với thiên hạ — Những người trẻ tuổi có thể nói về hoài bão của mình như vậy, hoặc là đầu óc thiếu suy nghĩ, hoặc là ý chí vô cùng kiên định. Qua thời gian quan sát tôi nhận thấy Tatsuma có lẽ sở hữu cả hai điều trên.

Nửa ly rượu xuống bụng, hơi nóng dần dần dâng lên, tôi thở dài một hơi, đặt ly xuống bàn.

Tatsuma đột nhiên hỏi: "Nhắc đến Kintoki, gần đây hai người họ xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu cũng để ý à?"

"Không muốn phát hiện cũng không được, Zura..."

"Không phải Zura, mà là Katsura."

"Cậu không biết chứ, hai người họ gần đây xảy ra chiến tranh lạnh thì cấp dưới của họ cũng theo đó cãi nhau," Tatsuma kể lại. "Hôm qua người của Kiheitai nói với tôi, thuộc hạ của Takasugi sắp đánh nhau với người của Kintoki, may mà Takasugi kịp thời ngăn cản, người kia suýt chút nữa bị phạt."

Chẳng trách tên kia không muốn được tha thứ mà vẫn xin lỗi, tôi nghĩ, mặc dù trông có vẻ còn rất trẻ con nhưng cậu ta đã gánh vác trách nhiệm của một người lãnh đạo.

"Hai người họ luôn như vậy," tôi nói. "Sau khi cãi nhau, để họ mở lời xin lỗi trước, còn khó hơn cả việc bắt họ thực hiện seppuku."

"Vậy lần này Zura gặp phiền phức rồi, chẳng lẽ là bị một trong hai người đó nhờ vả, phải đi xin lỗi đối phương à?"

Tôi bị sốc trước khả năng quan sát nhạy bén của cậu ta đến nỗi quên cả bác bỏ biệt danh đó.

"Làm sao cậu biết......"

Tatsuma cười lớn: "Chỉ là đoán mò thôi. Là Takasugi phải không? Kintoki thì lười biếng chẳng thèm quan tâm đến chuyện đánh nhau của thuộc hạ đâu. Này, nếu cậu không muốn đi, tôi có thể thay cậu truyền lời."

Tôi nghĩ đến đánh giá chính xác của Takasugi về Tatsuma liền vội vàng từ chối.

"Hai người họ từ nhỏ đến lớn cãi nhau không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa một lần nào xin lỗi nhau cả." Tôi nói, "mặc dù lần này tuy rắc rối, nhưng cũng coi là trưởng thành hơn một chút, có chút tiến bộ rồi."

"Ai biết được chứ?" Giọng của Tatsuma chợt nhẹ bẫng, "là trưởng thành hơn một chút, hay là xa cách hơn một chút, là tiến một bước, hay là lùi một bước..."

Tôi ngước lên nhìn cậu ta, Tatsuma vẫn nở nụ cười vô tư đó nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

"Có thể điều Kintoki đang chờ không phải là một lời xin lỗi."

Có lẽ là vì vẻ mặt của tôi quá nghiêm túc nên Tatsuma lại bắt đầu đùa giỡn: "Đừng lo, cặp đôi trẻ dù cãi nhau thì chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi."

Cách dùng từ kỳ lạ của Tatsuma khiến tôi càng đau đầu hơn. Ăn tối xong, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa râm. Uống rượu với Tatsuma thường rất thư giãn và thoải mái, nhưng lần này sau khi rời khỏi phòng cậu ta, tôi lại cảm thấy buồn chán hơn trước. Thật sự không muốn về phòng và viết bức thư đó, tôi quyết định đi tìm phó tướng của mình một chuyến, bàn bạc về việc xuất quân ngày mai.

Nhưng ở hành lang, sau khi tôi rẽ vào góc, lại vô tình đụng phải hai người đó.

Nói chính xác hơn là tôi nhìn thấy họ nhưng họ không nhìn thấy tôi.

Gintoki đứng ở cửa phòng của Takasugi, còn Takasugi đứng phía bên trong, hai người đối diện với nhau, đều không nói gì cả. Hành lang lặng như tờ, loáng thoáng có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của người đi trên tầng hai, tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nghe như từ nơi rất xa vọng lại.

Sau một lúc lâu, Gintoki lấy ra một dải dây, đưa nó trước mặt Takasugi - đó là chiếc băng bảo vệ trán của Gintoki. Dải dây buộc màu trắng từ tay cậu ấy rũ xuống, miếng kim loại màu xám bạc loé sáng như phản chiếu ánh dương mờ ảo của hoàng hôn trong mưa.

Takasugi không hỏi gì, chỉ đưa tay nhận lấy. Gintoki ngay lập tức tiến lên một bước rồi im lặng cúi đầu.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng nghi thức tiễn biệt này có lẽ đã được duy trì giữa họ từ lâu nên mới có sự đồng điệu không cần nói thành lời như vậy. Takasugi giơ tay lên, buộc dải dây vải quanh trán Gintoki rồi cẩn thận thắt nút phía sau đầu. Họ đối mặt nhau, dáng vẻ Takasugi giơ hai cánh tay giống như lời mời cho một cái ôm.

Nhưng cái ôm đó đã không xảy ra. Tất cả hoàn toàn diễn ra trong im lặng. Sau khi đeo băng bảo vệ trán, Gintoki vẫn không nói lấy một lời, nhìn Takasugi một cái rồi quay người rời đi.

Tôi bước tới. Takasugi vẫn đứng đó, tôi và hắn cùng nhau dõi theo bóng dáng của Gintoki trong chiếc áo choàng trắng biến mất ở góc hành lang.

"Không phải là khá ổn sao?"

"Bớt nói nhảm."

"Còn cần tôi viết thư xin lỗi không?"

Takasugi có vẻ do dự một lúc rồi mới trả lời: ".....Viết."

___

Đêm hôm đó, khi tôi ở trong phòng mở lá thư kia ra, trại đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn cơn mưa rả rích rơi, những giọt nước từ mái hiên gỗ nhỏ xuống tạo ra những tiếng tí tách buồn tẻ. Tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu nên phải lấy bức thư do chính Takasugi viết ra và đọc. Hôm nay khi tôi muốn đem trả lại bức thư này cho hắn, Takasugi đã yêu cầu tôi vứt nó đi, nói rằng dù sao thì nó cũng chẳng có ích gì, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định giữ lại.

Tôi luôn biết rằng Takasugi đã quen với việc biểu đạt bản thân qua giấy bút, nhưng tôi không ngờ hắn có thể có thể bày tỏ một cách chân thành và thẳng thắn đến vậy, không hề có một chút che dấu nào.

Bức thư đó đã giải thích mọi chuyện rất rõ ràng. Đến tận bây giờ tôi vẫn có thể nhớ chính xác lời mở đầu của nó: "Lý do tôi viết bức thư này, có lẽ cả cậu và tôi đều hiểu rõ, nhưng không phải tôi muốn bào chữa cho bản thân: nụ hôn ngày hôm đó tuyệt đối không phải là ý nghĩ nhất thời khi say rượu, và tôi không có ý trêu chọc cậu."

Những dòng tiếp theo, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên được. Lối hành văn của Takasugi điềm tĩnh, nét chữ gọn gàng, thanh thoát nhưng lời lẽ lại vô cùng nồng nhiệt, thẳng thắn đến mức tôi cũng khó có thể nói ra được, cứ như thể bất kì chữ nào từ bức thư trượt qua đầu môi cũng sẽ khiến chóp lưỡi bỏng rát; nhưng nó lại rất thuần khiết, giống như viên đá thạch anh trong suốt, chỉ cần nhìn một cái là có thể trông thấy đáy, không có một chút tạp chất nào khiến người ta phải ngượng ngùng khi đọc.

Đọc bức thư của Takasugi viết cho Gintoki giống như đang đứng trước một cánh cửa hắn đã hé mở cho tôi. Quen Takasugi gần mười năm, tôi đã sớm biết, nếu Takasugi mở ra cho bạn một cánh cửa, điều hắn thực sự mong muốn là để bạn đứng ngoài cửa ngắm nhìn phong cảnh bên trong, thay vì sải bước vào phòng. Một khi ai đó làm như vậy, họ sẽ ngay lập tức đánh mất lòng tin của Takasugi, cánh cửa lập tức đóng sập lại, đôi khi còn làm tổn thương sống mũi của kẻ xâm nhập.

Cánh cửa đó dẫn đến pháo đài do Takasugi và Gintoki xây dựng.

Dù lớn lên cùng họ từ nhỏ, nhưng tôi luôn biết rõ, nếu phải mô tả mối quan hệ giữa ba người chúng tôi bằng hình vẽ thì chắc chắn sẽ không phải là một tam giác cân - tình bạn giữa hai người họ và tôi, cùng với mối liên kết giữa hai người đó là hai thứ tình cảm hoàn toàn khác biệt. Tôi luôn bình thản chấp nhận điều này. Ở đó luôn tồn tại một lãnh thổ mà tôi không thể đặt chân và cũng không có ý định xâm phạm, nó giống như một pháo đài bằng đá mà cả hai đã ngày đêm nhặt nhạnh trong suốt mười năm, mật mã chung của pháo đài là một bí mật chỉ có hai người họ biết. Họ đã xây dựng nó, tránh né không nói về nó nhưng rồi lại quay trở về bên cạnh nó hết lần này đến lần khác, như thể chỉ khi nhìn ra bên ngoài từ kẽ nứt của những viên đá đó, mới có thể hiểu được sự hỗn tạp của thế gian ngoài kia.

Pháo đài đó dường như được xây dựng trên những đám mây, lúc ẩn lúc hiện, tôi chỉ nhìn thấy được nó qua những tương tác thầm lặng. Ví dụ như số trận thắng và thua được ghi lại rõ ràng, hoặc những trò đùa mà người khác không thể hiểu được, có khi lại là những ánh mắt lặng lẽ trao nhau trên chiến trường.

Chẳng hạn như cảnh tượng tôi nhìn thấy trên hành lang vào buổi chiều hôm đó, một trận mưa trút xuống đã làm ướt mái hiên gỗ. Cái cúi đầu lặng im của Gintoki, và những ngón tay của Takasugi kéo nút thắt, hay bóng áo trắng tinh khôi của cậu ấy, bị hoàng hôn ẩm ướt nhuộm thành một màu đỏ thẫm khiến tôi nhớ đến bức tranh treo sau lưng Takasugi vào buổi trưa nọ, dưới ánh dương trong trẻo, ngọn núi Phú Sĩ đỏ rực, lặng lẽ đứng yên giữa làn gió nam hiền hoà.

Bức thư của Takasugi cho phép tôi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến ​​sự tồn tại của pháo đài đó, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những bức tường đá thô ráp và con đường quanh co dẫn vào bên trong. Nhưng pháo đài này đã bị một nụ hôn làm rung chuyển. Tôi dường như nhìn thấy những tảng đá phía trên đỉnh dần nứt nẻ, vỡ vụn trong cơn mưa lúc chiều tà. Mãi đến lúc này tôi mới hiểu tại sao Takasugi lại xin lỗi - hắn xin lỗi vì đã nói những lời khiến cả pháo đài chao đảo, nhưng tuyệt đối không phải vì cảm xúc thật lòng của bản thân. Takasugi không muốn pháo đài khôi phục lại trạng thái ban đầu, hắn muốn những tảng đá đó rơi xuống, thà rằng làm nó sụp đổ còn hơn là trở lại dáng vẻ sừng sững sau cơn địa chấn, ngay cả khi nó trở thành một đống đổ nát hoàn toàn.

Nhưng Gintoki thì sao?

Cậu ấy cũng muốn đống tàn tích đó ư? Hay cậu ấy chỉ muốn tiếp tục trốn tránh giữa những kẽ nứt của những tảng đá?

Đột nhiên, tôi chợt nhớ đến một cuốn sách mà tôi đã đọc từ lâu, trong đó mô tả cực kỳ chính xác về khoảnh khắc này: "...Những bức tường mới sơn không thể chạm tay vào dễ dàng, nếu không sẽ để lại dấu tay; thậm chí đối với chuyện sinh tử của bạn bè, đôi khi cũng chỉ có thể đứng nhìn..."

Cho đến cuối ngày hôm đó, tôi vẫn không thể viết được một chữ nào. Mỗi khi đặt bút, nét chữ gọn gàng lại kiềm chế của Takasugi sẽ luôn xuất hiện trên giấy như một ảo ảnh, cùng với hương rượu thơm nồng tôi uống ở chỗ Tatsuma mang lại cảm giác lâng lâng dễ chịu. Sau cùng tôi đành phải bỏ cuộc, cất giấy bút rồi nằm xuống chiếc giường đã trải sẵn. Mưa vẫn không ngớt, sương mù qua khe cửa sổ tràn vào phòng, nồng nặc mùi đất ẩm. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến lòng thật an nhiên, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn nhập nhèm, tôi dường như nghe thấy giọng nói của Tatsuma. 

Có thể điều Kintoki đang chờ không phải là một lời xin lỗi.


___

Phải nửa tháng sau tôi mới viết xong bức thư xin lỗi, nhưng thời gian gặp được Gintoki cũng bị kéo dài. Sau khi đến Namba, quân của tôi lập tức vào trận, sau khi kết thúc mới quay về doanh trại gặp lại Gintoki. Bức thư được viết một cách đơn giản, lịch sự, chân thành, đúng như mong muốn của Takasugi, bày tỏ rõ ràng sự hối lỗi lại không hề quá mức. Tuy nhiên, việc chuyển nó đến tay Gintoki khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Trận chiến ở Namba đã diễn ra hết sức thành công, Gintoki ban đầu muốn thừa thắng đem quân đi truy kích nhưng do bị thương nặng, không còn cách nào khác là phải quay về doanh trại để nghỉ ngơi, giao lại nhiệm vụ truy kích theo kế hoạch cho Takasugi, người sẽ ra quân sau cùng.

Tối hôm đó khi tôi trở lại trại để thăm cậu ấy, Gintoki vừa mới tỉnh dậy và đang nằm đó ngẩn ngơ.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi bảo cậu ấy hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi nhanh chóng rời đi. Bức thư được tôi đặt trong túi áo trước ngực, đôi khi chạm vào nó qua lớp áo, tôi luôn có một linh cảm mơ hồ rằng một khi đưa bức thư đó cho Gintoki, có những việc sẽ không thể cứu vãn được nữa, vì vậy tôi luôn thiếu dũng khí để lấy nó ra.

Tôi cứ chần chừ như vậy cho đến ngày lính truyền tin của Takasugi về trại, theo lời nhắn của anh ta thì nhiệm vụ đã kết thúc và quân của Takasugi sẽ đến doanh trại vào sáng sớm mai.

Không trì hoãn thêm nữa, tôi quyết định tối nay mình phải đưa lá thư cho Gintoki.

Nhưng trước khi tôi đến gặp cậu ấy, Gintoki đã đến tìm tôi trước.

Lúc đó tôi đang nói chuyện với cấp dưới, Gintoki không hỏi han gì đã xông vào, im lặng ngồi xuống bên cạnh. Cấp dưới của tôi chưa bao giờ nhìn thấy Shiroyasha như vậy nên vội vàng run rẩy cáo từ, Gintoki nhìn theo người lính rời đi, đợi anh ta đóng cửa lại rồi mới chậm rãi nói.

"Zura, bây giờ cậu có rảnh không?"

......Không rảnh nhưng cũng nhờ cậu mà tôi hết bận rồi.

"Không phải Zura mà là Katsura," tôi bất lực nói, "có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Gintoki vẫn lười biếng như thường lệ nhưng ánh mắt lại lơ đãng hơn bình thường.

"Cậu bị thương ở đâu vậy, não à?" Tôi không nhịn được mà hỏi.

"Tôi không muốn bị một kẻ không có não hỏi thăm." Gintoki nói, "thực ra cũng không có gì, chỉ là... đội quân của Takasugi chẳng phải sẽ trở về vào sáng mai sao?"

"Ừ, có chuyện gì không?"

"Cậu có nhận thấy trước khi xuất quân vào tháng trước, hai chúng tôi đang trong tình trạng căng thẳng không?"

"Không để ý cũng khó."

"Tôi sẽ không nói chi tiết vì sao chúng tôi lại xảy ra chiến tranh lạnh. Cậu chỉ cần biết đó hoàn toàn là lỗi của tên khốn Takasugi là được."

Nếu không biết toàn bộ câu chuyện, có lẽ tôi sẽ cho rằng đây chỉ là lời bào chữa đến từ một phía, lúc đó có lẽ tôi sẽ hỏi thêm vài câu nữa, nhưng bây giờ tôi không thể thốt ra một lời nào, chỉ có thể nặn ra mấy chữ: "Vậy thì sao?"

"Chỉ là, mấy hôm nay tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù tên khốn Takasugi vẫn chưa xin lỗi tôi, nhưng cứ thế này cũng không phải là cách," Gintoki chậm rãi nói, giọng trầm xuống, "cho nên tôi muốn nhờ cậu....."

"Cái gì?" Tôi không nghe rõ.

"Tôi muốn nhờ cậu viết gì đó cho Takasugi."

Tôi cảm thấy hơi khó tin. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai người này đều thay đổi tính nết, vậy mà đều muốn chủ động xin lỗi đối phương... Hơn nữa theo lời kể của Takasugi thì chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của Gintoki, ngay cả như vậy cậu ấy cũng muốn chủ động xin lỗi. Có vẻ như Gintoki thực sự trưởng thành hơn rất nhiều, nhận thức được mấu chốt để duy trì tình bạn không phải là tranh giành hơn thua, mà là sự dịu dàng, bao dung và thấu hiểu...

Nghĩ thế, tôi đột nhiên có chút xúc động: "Là thư xin lỗi sao? Gintoki à, cuối cùng cậu cũng trưởng thành rồi——"

"Là thư tình."

Tôi một lần nữa choáng váng.

"Hả?"

"Đúng vậy, tôi muốn nhờ cậu viết một bức thư tình."

"......Cho Takasugi sao?"

"Chứ còn ai nữa?" Gintoki như thể bị tôi chọc cười, "viết cho Tatsuma á? Tôi không có hứng thú với những kẻ to mồm."

Đợi một chút.

Đợi chút, tại sao lại như thế này? Tôi nghĩ, chẳng phải ngày hôm qua tôi còn đang cảm thấy đau buồn cho mối tình vô vọng của Takasugi sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tôi dường như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể hỏi: "Từ khi nào thế?"

Dứt lời, tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu, chỉ nghe Gintoki nói đúng từng câu từng chữ như đang đọc phụ đề.

"Nếu tôi biết thì đã sớm ngồi cỗ máy thời gian quay về quá khứ, bóp cổ chính mình ngày hôm đó rồi."

Tôi ngập ngừng khuyên nhủ: "Có lẽ cậu nên trực tiếp nói với Takasugi về chuyện này..."

"Tên đó đã không để ý tới tôi một tháng rồi, chúng tôi không thể nói chuyện được." Gintoki xua tay, "tôi rất muốn tự mình viết, nhưng một chữ cũng không viết ra được, loại chuyện này không hợp với tôi. Hơn nữa, tên khốn đó chắc chắn rất thích những thứ sến sẩm như thư tình..."

"Đó không phải là vấn đề..."

"Cứ viết đi! Viết càng sến càng tốt. Nhắc đến thư tình, chẳng phải hồi còn học ở trường làng cậu viết rất nhiều cho quả phụ nhà bên sao, tích cóp được không ít kinh nghiệm nhỉ." Gintoki nói rồi đứng dậy, "cứ coi Takasugi là quý cô Satsuki đi, mặc dù cỡ ngực và khuôn mặt khác nhau một trời một vực, nhưng chiều cao cũng khá giống."

"Gintoki!"

Tôi muốn gọi cậu ta lại, nhưng cậu ta đã mở cửa bước ra ngoài, động tác nhanh nhẹn không giống một người bị thương.

Nếu có thể, tôi sẽ ngay lập tức quay về nửa tháng trước, trở lại quán mì đó, trực tiếp từ chối yêu cầu nhờ tôi viết thư xin lỗi của Takasugi, hoặc quay lại buổi trưa khi ra khỏi trại, kéo tay Gintoki đang nằm lười biếng dưới gốc cây, để hai người họ tự giải quyết vấn đề của mình, còn tôi ngồi một bên thưởng thức món mì soba, phớt lờ chuyện của họ mặc ai đã hôn trước. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi tự hỏi, tại sao đột nhiên từ một câu chuyện tình đơn phương cay đắng biến thành một vở hài kịch lãng mạn ngọt ngào, giữa chừng còn xen lẫn vô số sự cố trùng hợp ngẫu nhiên nhưng lại thành công ngoài ý muốn.

Tôi lấy ra cả hai bức thư xin lỗi rồi đặt chúng cạnh nhau: một bức do tôi viết, bức còn lại là của Takasugi.

Gác lại cảm giác như bị bọn họ xoay vòng đùa giỡn, tôi thực sự mừng cho hai người họ, ai có thể ngờ rằng hai người hay gây gổ với nhau từ nhỏ lại có kết cục như thế này. Mọi thứ đều quá bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý, không còn có cách giải quyết nào tốt hơn. Hóa ra pháo đài đó vẫn luôn sừng sững giữa cơn mưa phùn, vẫn kiên cố như xưa, những tảng đá trên đỉnh nhìn có vẻ rời rạc chỉ là bóng mây hư ảo trên không.

Takasugi đã đúng - muốn giữ Gintoki ở bên cạnh quả thực khó khăn như dùng lưới côn trùng để bắt một đám mây. Nhưng tôi dường như nhìn thấy đám mây ấy chầm chậm hạ xuống, thay đổi dáng hình và biến thành một cánh bướm trắng muốt, tự nguyện đậu xuống mép lưới.

Đến lúc này mà vẫn chưa biết nên đưa bức thư nào cho Gintoki, thì tôi cũng chẳng khác gì hai tên ngốc kia.

Cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định, không chần chừ nữa, cầm lá thư lên và bước ra khỏi cửa, kiên quyết đi dọc theo hành lang đến phòng Gintoki liền mở toang cửa.

"Gintoki," tôi nói, "Takasugi-"

Hai người họ cùng ngước lên.

Gintoki nhìn tôi, Takasugi cũng nhìn tôi, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay của Gintoki, cả hai đều nằm trên chiếu tatami. Gintoki một tay ôm eo hắn, tay kia nắm lấy dải băng bảo vệ trán để tháo ra. Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là— điều này rất hợp lý. Họ đã buộc băng bảo vệ trán cho nhau trước khi ra trận, thì tất nhiên họ phải tháo dải băng cho nhau sau trận chiến. Đây là logic rất tự nhiên....

Chờ đã.

Thì ra đây không phải là một câu chuyện tình đơn phương cay đắng, cũng không phải một vở hài kịch lãng mạn ngọt ngào mà là một bộ phim ○○ cấm phát sóng...

"Takasugi về sớm." Gintoki thay tôi hoàn thành câu nói đang dang dở.

"....Tôi nhìn thấy rồi."

Takasugi tiếp lời: "Ra ngoài thì nhớ đóng cửa lại."

Tôi đóng sầm cánh cửa. Cánh cửa trượt bằng giấy mỏng manh rung lên, nhưng cuối cùng, nó vẫn nể mặt tôi mà không đổ ầm xuống. Nếu nó đổ thì tốt rồi, tôi tức giận nghĩ, tốt nhất là đè bẹp hai tên ngốc chỉ biết trêu chọc bạn bè, không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa. Từ nay về sau, nếu tôi còn can thiệp vào chuyện của họ, tôi sẽ...

Sẽ thế nào nhỉ, tôi suy nghĩ rất lâu, thế đấy, tôi sẽ trở thành Sakamoto Tatsuma.


FIN <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro