Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💜

Takasugi sớm phát hiện ra gã đàn ông tên Gintoki có vẻ không ổn.

Gã co ro trên sàn gỗ ẩm lạnh, đầu gối gần như dính sát vào ngực, hai bàn tay bị trói chặt bằng dây thừng. Chỉ khi đến gần hơn, Takasugi mới thấy các đốt ngón tay trắng bệch vì dừng lực quá mức, vết thương do đánh nhau trước đó lại bắt đầu rỉ máu. Đầu gã gục hắn xuống, Takasugi đứng từ cửa khoang thuyền chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xoăn bạc trắng đung đưa theo nhịp lắc lư của con thuyền, thỉnh thoảng bị va vào cây cột gỗ mỏng bên cạnh nhưng gã dường như không bận tâm, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Bộ dạng này khác xa so với nửa giờ trước. Lúc đó, Gintoki bị trói vào thành lan can, trong lúc giãy giụa, gã đã làm gãy vách gỗ và suýt làm lật nhào con thuyền nhỏ, Takasugi không còn cách nào khác nên đành ném gã xuống khoang thuyền, lại xé miếng vải để lấp kín miệng gã. Takasugi không thích tra tấn tù nhân, hiếm khi trói chân tay họ chứ đừng nói đến việc bịt miệng, nhưng cái miệng của tên này là ngoại lệ, dù dùng để chiến đấu hay cãi vã đều vô cùng lợi hại. Takasugi quá lười để nghe những lời vô nghĩa liền dứt khoát nhét vải vào miệng gã cho xong chuyện.

Sau khi bị bịt miệng, Gintoki ban đầu vẫn luôn tạo ra một số tiếng động, không lẩm bẩm vô nghĩa thì dùng chân đá lên boong thuyền như muốn tìm thứ gì có thể mài mòn sợi dây, nhưng một lúc sau, gã im lặng hoàn toàn. Takasugi cảm thấy lạ nên đi kiểm tra thì phát hiện gã đã ở trong tình trạng này.

Hắn cúi người bước vào trong khoang, trần thuyền thấp tè khiến không gian trở nên vô cùng chật hẹp và ngột ngạt. Takasugi mở cửa sổ, nhưng mặt sông buổi trưa tĩnh như gương, không một gợn gió nào lướt qua.

Hắn đứng cách Gintoki một bước, cất giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Không có hồi đáp, gã như thể không nghe thấy câu hỏi, vẫn cúi đầu lặng thinh.

Liệu tên này thực sự cảm thấy khó chịu hay lại bày ra trò gì mới để trốn thoát? Takasugi nhất thời không thể xác định. Ngay từ lúc đánh nhau, Takasugi đã được mở mang tầm mắt trước vô số mánh khoé đa dạng của Gintoki - gã sẽ bất chấp dùng mọi cách để giành chiến thắng, ngay cả khi việc đó khiến gã trông bỉ ổi, thậm chí là đáng khinh. Cách chiến đấu đó trông không giống như được đào tạo bài bản, mà giống như đã được mài dũa từ vô số trận chiến thực thụ. Tuy nhiên, Takasugi không ghét phong cách đó. Hắn luôn coi thường những kẻ hèn nhát và nhu nhược, và đám người yếu đuối thích kéo bè lập phái, nhưng Gintoki rõ ràng không thuộc hai loại người đó. Takasugi thực sự đã nhìn thấy ánh mắt của gã khi bị đè xuống đất, cái ánh mắt không chịu khuất phục ngay cả khi bị chèn ép hoàn toàn khiến hắn nhớ đến con báo tuyết lông trắng muốt bị dây xích siết chặt cổ, nhe nanh giơ vuốt với người thợ săn, cái đuôi dính đầy máu tươi đong đưa quét trên mặt đất, luôn chờ thời cơ để phản kích hoặc trốn thoát.

Takasugi thực sự không ghét loại người này, nếu không hắn cũng chẳng thèm hỏi tên gã ta.

Tất nhiên gã đàn ông không chịu ngoan ngoãn trả lời. Takasugi nhìn thấy tên của gã trên tấm thẻ bài trong túi - không ngày sinh, không nhóm máu và không đơn vị quân đội. Chỉ có một cái tên duy nhất được khắc trên miếng gỗ mỏng: Gintoki.

Dù nói thế nào đi nữa thì cái tên này cũng rất hợp với gã, đến mức Takasugi nghi ngờ nó cũng là giả. Nhưng trong tình huống hiện giờ, Takasugi chỉ có thể gọi gã bằng cái tên này.

"Gintoki," hắn nói, "nếu ngươi có thể nghe được giọng của ta, hãy cử động ngón tay."

Sau một lúc lâu, những ngón tay bị trói sau lưng hơi nới lỏng, rồi lại nhanh chóng siết chặt, Gintoki phát ra một chuỗi thanh âm rách nát, như thể đang phải chịu đựng một cơn đau thấu xương. Sau khi Takasugi xác nhận các nút thắt trên tay và chân vẫn được buộc chặt, hắn mới duỗi tay kéo người gã lại.

Điều kỳ lạ là cơ thể Gintoki dường như hoàn toàn thả lỏng và không hề chống cự lại sự đụng chạm, chỉ khi cọ xát vào sàn gỗ mới hơi co lại một chút. Khi Takasugi lật người gã, vai Gintoki theo lực đẩy mà mềm oặt, như viên đá lạnh dần tan chảy thành một vũng nước ngay trước mặt Takasugi, làn da dưới lớp áo mỏng toả ra hơi nóng ran truyền dọc theo đầu ngón tay hắn. Takasugi nhận thấy hai má gã đỏ rực, những giọt mồ hôi không ngừng tuôn trên trán, thấm ướt phần mái, những sợi tóc vừa bị gã nghiêng người đè lên dính chặt bên má. Miếng vải trong miệng bị cắn rất chặt, hàm Gintoki khẽ run run, nhưng đôi mắt vẫn luôn chăm chú hướng về phía Takasugi.

Takasugi nhìn bộ dạng chật vật của Gintoki, một suy đoán khó tin bất chợt loé lên trong đầu. Nhưng Takasugi tạm thời vẫn không nói ra mà đưa ngón tay thăm dò chạm lên gáy của Gintoki, nơi đó đã ướt đẫm mồ hôi, hắn mò mẫm một lúc rồi ấn vào vùng da thịt bỏng rát ở đốt xương cổ hơi nhô lên.

"Ưm——"

Lực ấn rất nhẹ nhưng Gintoki lập tức có phản ứng. Cơ thể gã gần như bật dậy khỏi sàn, nhưng vì tay chân bị trói nên cuối cùng chỉ có thể ngã về vị trí cũ. Gã nghiến chặt miếng vải và hít một hơi thật sâu, đầu khẽ cựa quậy không biết là đang cố thoát khỏi tay Takasugi, hay đang cọ xát vào ngón tay hắn. Takasugi không tiếp tục chạm vào gáy Gintoki nữa mà vươn tay về phía sau nắm lấy nút thắt, giúp gã cởi bỏ miếng vải nhét trong miệng.

Khi Takasugi gỡ miếng vải ra, nó dính đầy nước bọt dính nhớp, kéo theo một sợi chỉ mỏng nhễu từ đầu lười đỏ tươi. Gintoki ho khan, Takasugi ném dải vải sang một bên, kiên nhẫn đợi gã điều hoà nhịp thở rồi mới hỏi:

"Ngươi là Omega à?"

Gintoki phớt lờ mớ hỗn độn dính trên thân, nhìn Takasugi như thể hắn là một thằng ngốc.

"Sao có thể chứ."

Takasugi cũng muốn hỏi câu tương tự. Theo lẽ thường, Omega không nên xuất hiện ở chiến trường, chứ đừng nói đến vùng tiền tuyến như vậy, thậm chí còn trở thành sĩ quan, trừ khi quân hiệu của gã là giả; hơn nữa, hầu hết các Omega không giỏi chiến đấu, chỉ xét vào hình thể, Gintoki trông còn cường tráng hơn một Alpha như Takasugi, từ những đặc điểm ấy nhìn thế nào thì giới tính phụ của gã cũng phải giống như Takasugi, hoặc ít nhất cũng phải là một Beta. Tuy nhiên, Takasugi chưa bao giờ bị ràng buộc bởi lẽ thường, đối với ý kiến của người khác, hắn vẫn luôn tin vào ánh mắt của mình hơn, và rõ ràng: Gintoki là một Omega đang động dục.

Hắn dò hỏi: "Trước đây ngươi đã phân hoá lần nào chưa?"

"Chuyện đó thì chưa......"

"Vậy thì ngươi nên biết ngươi vẫn có khả năng phân hoá thành Omega," Takasugi nói, "và tất cả các triệu chứng hiện tại của ngươi đều trông giống một Omega trong kỳ phát tình."

Gintoki nhất thời im lặng, chỉ nheo mắt nhìn hắn.

"Ngươi là Alpha phải không?"

Takasugi gật đầu. Hắn không hỏi làm sao Gintoki biết được, rõ ràng là gã đã ngửi thấy mùi pheromone. Lần phát tình đầu tiên của Gintoki có bao nhiêu phần trăm khả năng là do pheromone của hắn ảnh hưởng? Takasugi cảm thấy mình không nên quá đào sâu vào vấn đề này.

Gintoki tiếp tục hỏi: "Vậy chẳng phải ngươi chỉ cần ngửi một chút là đã biết ta phân hoá thành gì sao?"

"Ta không thể cảm nhận được pheromone."

Takasugi dễ dàng thừa nhận. Hắn không nghĩ đây là một khiếm khuyết, cũng không cảm thấy cần phải giấu giếm điều này với Gintoki. Kể từ khi phân hoá từ hai năm trước cho đến giờ, hắn chưa bao giờ có thể ngửi thấy mùi pheromone hay bị ảnh hưởng bởi chúng. Điều này chưa bao giờ gây cho hắn bất kỳ phiền toái nào, thậm chí còn mang lại rất nhiều lợi ích, giúp hắn giữ được bình tĩnh trong một số tình huống đặc thù.

Hắn vốn cho rằng chuyện này cũng là một trong những tình huống ấy, cũng cho rằng mình vẫn có thể trấn tĩnh như mọi khi. Gintoki thoạt nhìn đã chấp nhận tình trạng phân hoá của bản thân. Có lẽ được xoa dịu bởi pheromone của Takasugi, gã dường như đã bình tĩnh hơn và có thể kiểm soát tốt, chỉ cần duy trì như thế đến buổi tối khi họ đến nơi đóng quân, gã sẽ được sử dụng thuốc ức chế. Takasugi vẫn đang suy nghĩ về những điều này thì đột nhiên giọng nói của Gintoki cắt ngang.

"Ngươi đánh dấu ta đi."

"......Gì cơ?"

"Đánh dấu ta," Gintoki thản nhiên nói, "Ngươi chưa đánh dấu ai khác phải không? Ta có thể ngửi thấy được."

".....Đó không phải là vấn đề."

"Chứ sao?" Gintoki hỏi: "Hiện tại không có thuốc ức chế, cũng không có người nào khác, chỉ có thể giải quyết bằng cách này thôi. Hơn nữa ngươi là Alpha, dù có đánh dấu ta cũng chẳng thiệt gì, về sau cũng thuận tiện cho ta."

Khi Gintoki cùng hắn lý luận, vẻ ung dung tự tại tựa như Omega bị trói trên mặt đất lại đang trong kỳ phát tình không phải là gã. Takasugi chỉ cảm thấy khó tin, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?

"Tiện cái gì?"

"Đương nhiên là tiện cho việc chiến đấu rồi chứ còn gì nữa?"

"Rốt cuộc ngươi có hiểu việc đánh dấu có ý nghĩa gì không, Gintoki?" Takasugi hỏi, "Tên của ta ngươi còn không biết mà còn dám để ta đánh dấu sao?"

Gintoki nhướng mày khiêu khích.

"Chứ ngươi tên gì?"

"Ngươi không cần biết."

Khi Takasugi hỏi tên Gintoki, đây chính là câu trả lời của gã, nhưng hắn không ngờ mình lại nhanh chóng đáp trả lại Gintoki bằng chính câu ấy.

Gintoki khịt mũi và nhận xét: "Ấu trĩ."

"Người nào để kẻ địch đánh dấu mình ngay từ lần gặp đầu tiên mới là ấu trĩ."

"Ta đã nói rồi, ta không phải kẻ địch!" Gintoki có chút tức giận, "Ta chỉ là mồi nhử mà bọn chúng thuê để đánh lạc hướng các ngươi mà thôi! Nếu ngươi có thời gian ở đây cùng ta lắm miệng, tướng lĩnh của bọn chúng đã sớm cao chạy xa bay rồi!"

Hai người họ đã nói về chuyện này hàng chục lần và Gintoki luôn khẳng định rằng gã chỉ là một lính đánh thuê, miễn là được trả tiền là sẽ làm mọi việc. Takasugi lười để ý tới gã, ngay lúc hắn muốn đứng dậy thì góc áo đã bị kéo lại, cúi xuống nhìn không ngờ lại thấy Gintoki dùng răng cắn vào vạt áo haori của hắn, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn hắn như đang muốn hơn thua, tinh thần trông hăng hái hơn trước rất nhiều. Takasugi buồn cười, hắn cảm thấy hiện tại tên này không còn giống báo tuyết nữa mà là một con mèo lớn cố tỏ ra hung dữ dù bị túm lấy gáy.

"Chuyện gì?"

"Nhiệm vụ của ngươi là đảm bảo sự an toàn cho tù nhân không phải sao?" Gintoki hùng hồn nói, "Ngươi định bỏ mặc ta thế à?"

"Vậy ngươi muốn gì?"

"Đã nói rồi, đánh dấu ta đi."

"Không thể."

"Vậy thả ta ra," Gintoki nói, "Ta sẽ tự tìm cách giải quyết."

"Cũng không thể."

Takasugi dứt khoát bác bỏ cả hai đề nghị, nói xong liền bước ra khỏi khoang thuyền, hắn loáng thoáng nghe thấy những lời chửi rủa của Gintoki văng vẳng từ đằng sau. Takasugi cẩn thận cân nhắc có nên bịt miệng gã lại không, ít nhất lỗ tai của hắn cũng được thanh tịnh. Từ trong rương gỗ đầu thuyền, Takasugi tìm được một chiếc khăn lông, thấm ướt nó bằng nước sông mát lạnh, sau đó lại cầm lấy bình nước cá nhân của mình rồi mới quay trở lại khoang thuyền.

Gintoki đã im lặng trở lại, hay nói đúng hơn gã có vẻ kiệt sức. Gã vẫn duy trì tư thế bị lật ngửa lúc nãy, miệng mở lớn thở gấp từng hơi, đôi guốc gỗ đã bị đá văng trong lúc đang cựa quậy, Gintoki không mang tất, bàn chân trần đặt trên sàn, các ngón chân co lại một cách vô thức. Tựa hồ biết được Takasugi bước vào, Gintoki quay đầu liếc nhìn như muốn nói gì đó nhưng Takasugi đã trực tiếp ngăn cản.

"Giữ sức đi," hắn nói "một lát nữa còn khó chịu hơn."

"Khát quá....."

Giọng Gintoki khàn đặc, lời nói gần như bị ép đẩy ra khỏi cổ họng. Takasugi mở nắp bình nước mang theo, quỳ xuống bên cạnh và đỡ đầu Gintoki. Không cần hắn ra lệnh, Gintoki ngay lập tức ngậm lấy miệng bình uống ừng ực, thân thể nóng ran gần như vô lực hoàn toàn dựa vào cánh tay và bắp chân của Takasugi mới không bị ngã, điều này cũng khiến cho toàn bộ cơ thể của Gintoki gần như dựa sát vào lòng hắn.

Takasugi không khỏi có chút mất tập trung.

Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với người khác đến vậy.

Lúc này, Takasugi đột nhiên nhớ lại trận chiến vừa rồi: Gintoki rất mạnh, đây là sự thật không thể chối cãi. Takasugi sẵn lòng thừa nhận gã là đối thủ giỏi nhất cho đến nay. Gintoki không chỉ có khả năng kiếm thuật điêu luyện mà thể thuật và kỹ năng chiến đấu cũng coi như đứng đầu, càng quan trọng hơn, giống với Takasugi, gã thích thú hay thậm chí còn hưởng thụ cảm giác khi chiến đấu—— Takasugi đã nhận thấy điều đó từ tia phấn khích trong đôi mắt của Gintoki. Điều mà Takasugi có thể chắc chắn rằng cả hai người đều tận hưởng cuộc chiến bất ngờ này, và họ ít nhiều đều có chút hảo cảm với đối thủ xứng tầm. Đến cuối cùng, khi Takasugi ấn được Gintoki xuống đất, hắn thậm chí còn cảm thấy hơi thất vọng vì nghĩ Gintoki sẽ còn mạnh hơn.

Nhưng bây giờ, Takasugi chợt nhận ra những đòn tấn công của Gintoki lộ đầy sơ hở, có lẽ là do ảnh hưởng của kỳ phát tình đầu tiên, và thực lực của gã không chỉ có vậy....

Bao giờ mới có thể đấu với gã một lần nữa?

Takasugi đang suy tư, một lát sau mới nhận ra nước trong bình đã cạn, Gintoki đang khó chịu vặn vẹo cơ thể như thể đang tìm kiếm sự an ủi, mái tóc bạc rối bù cọ tới cọ lui vào ngực hắn.

Takasugi đưa tay nắm lấy tóc gã.

Gintoki theo động tác của hắn mà ngẩng cao cằm, đôi môi hơi hé mở đã khô khốc, nứt nẻ; chỗ bong tróc nơi khoé miệng sưng đỏ rướm máu; vùng da xung quanh đã bị liếm đến trắng bệch. Đôi mắt gã không còn thanh minh như trước nhưng vẫn cố gắng chớp thật nhanh vì muốn giữ chút tỉnh táo cuối cùng, Gintoki lặp lại một lần nữa:

"Khát quá....."

Takasugi đột nhiên hiểu "cơn khát" mà Gintoki nói đến là có ý gì. Hắn không lên tiếng nhưng lại siết chặt những lọn tóc của Gintoki, đầu ngón tay nóng bừng túa ướt mồ hôi.

Gintoki rên rỉ khi hắn kéo tóc, gã cố gắng nghiêng đầu và áp chóp mũi vào ngực Takasugi.

Trong lòng Takasugi hiểu rõ hành động này hoàn toàn xuất phát theo bản năng, Gintoki đang tìm kiếm mùi pheromone trên người hắn. Đây là phương pháp giải tỏa duy nhất vào lúc này nhưng nó vẫn khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác hết sức thân mật. Takasugi thả lỏng nắm tay, tuỳ ý để Gintoki vùi mặt vào quần áo của hắn và hít một hơi thật sâu. Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy hơi thở nóng hổi phả lên lồng ngực khiến nơi đó như bị thiêu đốt.

Gintoki vẫn đang cố hết sức lực nhích lại gần Takasugi, bả vai va vào tay cánh của hắn khiến chiếc bình Takasugi đang cầm lăn xuống sàn, phát ra chuỗi âm thanh vang dội.

"Tại sao..."

Giọng của Gintoki ồm ồm vang lên từ trong nếp quần áo của hắn, Takasugi không nghe rõ.

"Gì?"

"Sao ngươi có mùi thơm quá vậy, tên khốn....."

Takasugi không đáp lại. Một lúc sau, hắn không chút do dự mà cởi bỏ chiếc đai quấn tay bằng da, chậm rãi đưa cổ tay trần ngay trước mũi Gintoki.

Mặc dù không thể cảm nhận được pheromone, nhưng hắn cũng biết một số kiến thức cơ bản, ngoài các tuyến thể ở gáy và sau tai, cổ tay cũng là nơi trực tiếp nhất tiết ra pheromone, nhưng Takasugi không ngờ rằng vị trí này lại nhạy cảm hơn nhiều. Làn da quanh năm được bọc dưới lớp giáp bảo vệ nên rất mềm mỏng, khi chóp mũi của Gintoki chạm vào và hít hà, cảm giác tê dại từ cổ tay hắn truyền đến tận sau gáy.

Không những vậy, phản ứng của Gintoki càng thô lỗ hơn, gã tham lam dính lại gần cổ tay Takasugi, từng hơi thở dồn dập đến mức Takasugi không đành lòng rút tay về. Ban đầu hắn chỉ muốn giúp Gintoki giảm bớt sự khó chịu nhưng xem ra hiện giờ nó lại phản tác dụng, khuôn mặt và cổ của Gintoki đều đỏ bừng, sắc đỏ đậm đà lan từ má xuống xương quai xanh, vạt áo của gã xộc xệch do bị cọ xát nên có thể thấp thoáng thấy được lồng ngực sâu bên trong ửng một màu hồng nhạt. Takasugi thật muốn vén phần tóc mai lên để xem liệu đôi tai bên dưới có được nhuộm màu hồng tương tự vậy không.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được thứ gì đó mềm mại và ẩm ướt lướt qua cổ tay, theo phản xạ Takasugi không khỏi rùng mình. Nhìn kỹ mới phát hiện, Gintoki đang liếm tuyến thể của hắn, đầu lưỡi vươn ra liếm láp qua lại mặt trong cổ tay. Tiếp đó gã áp môi và mút nhẹ, đôi mắt đỏ thẫm nhắm nghiền như thể đã đắm chìm hoàn toàn trong mùi pheromone của Takasugi.

Takasugi siết chặt lòng bàn tay, những móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ găm sâu vào da thịt, gây ra cơn đau nhói nhưng vô cùng nhạt. Ngược lại, một cảm giác rõ ràng hơn đến từ bụng dưới - hắn cương cứng. Thành thật mà nói, đây không phải là lần đầu tiên trong ngày hắn có phản ứng, ngay từ khi chiến đấu với Gintoki, Takasugi đã cảm thấy có chút hưng phấn bất thường nhưng hắn tưởng chỉ là do tác dụng của adrenaline sau khi vận động mạnh. Takasugi bình tĩnh lại rất nhanh nên hắn cũng không để tâm.

Mãi đến bây giờ, ham muốn vừa rồi vẫn chưa được thoả mãn lại ập đến, khiến Takasugi nhất thời có chút không kịp trở tay.

Gintoki cũng chẳng khá hơn, gã mất tự chủ mà mút ra một vết đỏ trong lòng bàn tay của hắn. Takasugi thấy đau, vừa rút cổ tay lại liền nghe thấy tiếng rên rỉ bất mãn. Gintoki khó khăn nâng mí mắt, Takasugi mới nhận ra ngay cả lòng trắng mắt của Gintoki cũng đỏ ngầu vì dục vọng, đôi mắt đờ đẫn hướng về phía hắn nhưng không hề tập trung.

"Giúp ta......"

Giọng của Gintoki trầm thấp đầy khẩn thiết, Takasugi cảm thấy quần của mình chật đến khó chịu.

Đánh dấu Gintoki là điều không thể, cho dù là đối phương tự nguyện thì Takasugi cũng không bao giờ đánh dấu một Omega vừa mới gặp. Không kiềm được, hắn đưa tay chạm lên má Gintoki, da thịt nóng bỏng thiêu đốt những ngón tay run rẩy nhưng dường như Gintoki lại cảm thấy rất lạnh, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn.

Tuy nhiên, nếu là đánh dấu tạm thời thì có lẽ...

Gintoki áp môi vào lòng bàn tay của hắn, lời nói có chút mơ hồ.

"Nhanh lên," gã khẽ thúc giục, "Làm gì cũng được, nhanh..."

"Takasugi."

"....Takasugi?"

"Takasugi Shinsuke," hắn lặp lại, "đừng quên đấy, Gintoki."

Đôi mắt đỏ thẫm ngước lên khỏi lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc nó loé lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn một tia nồng nhiệt. Cho đến nhiều năm sau, Takasugi vẫn không thể xác định được—— liệu hắn đã quyết định hôn Gintoki ngay từ trước, hay chính vì ánh nhìn này mới dẫn đến nụ hôn bất chợt? Ban đầu, hắn chắc chắn mình làm vậy chỉ để giúp Gintoki vượt qua kỳ phát tình, nhưng ngay khi chạm môi, mọi suy nghĩ công tư phân minh dường như lập tức tan biến.

Đây là lần đầu tiên hắn nếm được vị pheromone.

Khi có thể tỉnh táo trở lại, Takasugi phát hiện hắn đang đè cả cơ thể lên người Gintoki, lưỡi thọc sâu đến tận tuyến thể ở cuống lưỡi của gã, ngậm lấy đầu lưỡi đỏ hồng đó và liên tục mút mạnh, đồng thời cũng nhận ra hắn hoàn toàn không có ý định buông Gintoki ra. Takasugi vẫn chưa ngửi thấy mùi pheromone, mọi xúc cảm đều đến từ đầu lưỡi và khoang miệng, các nhú gai bao phủ khắp bề mặt lưỡi cực kỳ nhạy cảm và chúng đang mạnh mẽ hoạt động chỉ để nếm được trọn vẹn hương vị của Gintoki. Lần đầu tiên, Takasugi phát hiện hắn không hề ghét vị ngọt, thậm chí còn cảm thấy phấn khích đến tê lưỡi vì vị ngọt kỳ lạ ấy.

Gintoki nghẹn ngào rên rỉ vài tiếng. Tưởng gã bị đau, Takasugi mới lùi lại một chút thì Gintoki liền lập tức ngẩng đầu đuổi theo. Gã há to miệng, thè cái lưỡi đã bị sưng đỏ như muốn nhíu kéo lại như muốn mời gọi.

"Takasugi," gã nỉ non, "đừng dừng lại, nữa-"

Gintoki còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn miệng, những lời định nói ra biến thành tiếng rên rỉ nhớp nháp. Takasugi dần thích nghi với mùi vị pheromone của gã, hắn không còn vội vàng hay lỗ mãng như nụ hôn đầu tiên mà thay vào đó là nhẹ nhàng dùng lưỡi trêu chọc lưỡi của Gintoki, luồn lách vào từng ngách nhỏ trong miệng cho đến khi chạm vào phần thịt mềm ở tuyến thể nơi cuống lưỡi, mới bắt đầu dùng sức liếm láp thô bạo hơn. Gintoki có vẻ thích hôn sâu và chậm rãi như vậy, pheromone trong nước bọt cũng càng trở nên đặc sệt. Takasugi không khỏi bị kích thích, đầu lưỡi lả lưới đảo quanh, bắt chước động tác giao hoan mà va chạm nhịp nhàng với phần niêm mạc mềm dưới cuống lưỡi của Gintoki.

Gintoki đột nhiên vặn vẹo dữ dội, vội vã nuốt từng ngụm giữa những nụ hôn nhưng môi và lưỡi vẫn hết sức phối hợp với chuyển động của hắn, thậm chí còn chủ động nhấc lưỡi để lộ hoàn toàn tuyến thể yếu ớt trước mắt Takasugi. Hành động tự dâng hiến bản thân có chút ngọt ngào, Takasugi bị lấy lòng trước sự ám chỉ nhỏ ấy, hắn càng hưng phấn siết chặt Gintoki, đẩy lưỡi vào sâu trong miệng gã đùa nghịch.

"Ừm...ưm..."

Takasugi cảm giác đầu lưỡi của hắn đột nhiên bị cắn, không khỏi hừ nhẹ, nhưng Gintoki hoàn toàn không có chút phản ứng nào, chỉ đột nhiên uốn cong eo như muốn cuộn tròn cả cơ thể, nhưng vì bị đè chặt mà ngã trở về vị trí cũ. Takasugi lùi lại một chút. Gintoki mở miệng thở hổn hển, đầu vô lực nghiêng sang một bên, cái lưỡi đỏ tươi còn trượt ra ngoài, nước bọt trong suốt theo đó không ngừng nhỏ xuống.

Lúc đó Takasugi mới nhận ra Gintoki đã bị hôn đến cao trào. Vùng da cổ trước mắt hắn phiếm hồng, cổ áo bị lôi kéo càng mở rộng hơn thậm chí thấp thoáng để lộ quầng vú bên trái vốn sưng tấy vì bị kích thích, màu sắc sẫm hơn nhiều so với da thịt xung quanh.

Hắn không kìm được mà chà xát nó qua lớp vải.

Takasugi lơ đãng nhận ra mọi chuyện phát triển đến mức này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Bên trong khoang thuyền tĩnh lặng không lọt gió, không gian oi bức đến ngột ngạt. Hắn nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, bờ môi trơn bóng nước sau nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, hơi thở nóng hổi lại càng thêm rõ ràng. Gintoki hoàn toàn mềm nhũn nhưng cơ thể khẽ run rẩy theo phản xạ khi Takasugi xoa núm vú của gã, như thể đang cố hùa theo từng động tác trêu chọc.

Takasugi ấn hai ngón tay xuống lớp vải lanh thô ráp trước ngực Gintoki, di chuyển qua lại. Núm vú của Gintoki vốn đã cương cứng nhưng bây giờ lại bị vải ma sát, chỉ lờ mờ thấy được một chút hình dáng nhô lên qua lớp áo, nhìn đặc biệt quyến rũ. Lúc này, tin đồn mà hắn đã nghe được trên bàn ăn đột nhiên vang lên bên tai, một sĩ quan Alpha cùng cấp bậc với Takasugi trong lúc say rượu đã nhắc đến—— một số Omega đang trong cơn động dục khi quá kích động thì các tia sữa ở đầu vú sẽ mở ra, được cho là chuẩn bị cho việc tiết sữa sau này. Khi đó, Takasugi nghe vậy chỉ thấy gã đàn ông này thật đáng khinh lại nhàm chán, nhưng bây giờ hắn đột nhiên có chút tò mò.

Môi Takasugi khô khốc, không nhịn được liếm khóe miệng.

Thật muốn hút thử một ngụm xem sao.

"Takasugi....."

"Ừ?"

Mắt hắn dán chặt vào hai núm vú nhỏ đỏ bừng, ngay cả giọng điệu cũng vô thức dịu đi rất nhiều. Cổ chân của Gintoki bị trói nên gã chỉ có thể cố gắng nhấc cao đầu gối cọ xát vào người Takasugi. Hắn vốn đã cương cứng đến phát đau giờ lại bị kích thích như thế, không nhịn được nặng nề thở ra một hơi. Đôi tay Takasugi không còn dịu dàng nữa mà càng dùng sức siết chặt lấy gáy của Gintoki.

Giọng Takasugi khàn khàn: "Đừng cựa quậy."

"Muốn," đầu gối Gintoki cách lớp vải tì vào phần thân dưới của hắn, "Ta muốn nó..."

Takasugi bị trêu chọc đến đầu óc trống rỗng, nhất thời không nói được câu nào. Gintoki bồn chồn ngẩng đầu, liếm dọc theo đường quai hàm đang nghiến chặt vì cố kìm nén của Takasugi, rồi ngậm lấy môi hắn, mơn trớn giữa kẻ răng, tựa như những người yêu nhau say đắm.

"Quay lại."

Gintoki lập tức làm theo, mượn lực tay của Takasugi để nằm nghiêng người, cảm nhận cơ thể ấm áp của Takasugi áp lên liền tự giác dán sát về phía sau. Gã không đề cập đến việc tháo dây trói, và dĩ nhiên Takasugi cũng chẳng có ý định làm vậy. Tuy nhiên trong tình huống này, sự trói buộc thoạt nhìn càng giống một loại tình thú hơn là vật cản trở.

Hắn vén vạt áo của Gintoki lên, từ đằng sau luồn tay lên tận đùi trong. Quần lót của Gintoki ướt đẫm, bắp đùi nóng ran và nhớp nháp, vô thức kẹp chặt lấy tay hắn.

Takasugi lật mu bàn tay lại và áp vào giữa hai chân của Gintoki, bao phủ hoàn toàn phần da thịt trơn mịn. Hắn càng nhào nặn, tiếng rên rỉ của Gintoki mềm mỏng nhưng càng ngọt lịm hơn trước, gợi nhớ đến vị ngọt mà Takasugi từng nếm đọng lại trong khoang miệng.

"Cởi ra nhanh lên..."

Giọng của Gintoki vang lên gấp gáp. Takasugi hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên dưới chiếc quần lót dính nhớp. Chắc hẳn nơi đó giờ đã đẫm nước, lỗ huyệt không còn lớp vải che chắn, từng giọt mật chậm rãi tuôn trào... Takasugi bị hình ảnh đó kích thích đến choáng váng, hắn dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi để duy trì chút lý trí còn sót lại.

Takasugi vỗ nhẹ vào đùi Gintoki, ra lệnh ngắn gọn: "Kẹp chặt chân lại."

Gintoki ngay tức khắc hiểu được ý định của Takasugi, gã rên rỉ bất mãn nhưng vẫn phối hợp kẹp chặt hai chân. Tay Takasugi lướt qua làn da trên đùi Gintoki, cảm nhận được các cơ bên dưới hơi căng chặt. Hắn dùng một tay cởi thắt lưng, vừa mới kéo quần lót xuống, dương vật cương cứng tức thì bật ra, đánh vào trên eo của Gintoki.

Gintoki lập tức cảm nhận được, không nhịn được mà dính sát vào người hắn, hô hấp ngày càng dồn dập, vòng eo vô thức đong đưa nhưng Takasugi đã ghì chặt lấy gã.

"Đừng nhúc nhích," hắn lặp lại.

"Ngươi nhanh lên——"

Takasugi không đợi gã nói xong đã ấn dương vật nóng rực vào giữa hai đùi của Gintoki, hung hăng đẩy về phía trước.

Hắn không thể đánh dấu hoàn toàn Gintoki ở nơi này chứ đừng nói đến việc thực sự xâm nhập gã, nhưng dù vậy chuyện đến mức này đã vượt xa dự đoán của Takasugi. Tại sao mỗi khi đối mặt với Gintoki, mọi chuyện đều trở nên thật khó kiểm soát? Hắn thậm chí còn không biết rõ tên đầy đủ của người đàn ông này. Nghĩ vậy, Takasugi đang mơ màng chìm sâu trong bể dục bỗng cảm thấy có chút bực bội, không khỏi thúc mạnh hơn vào giữa hai chân của Gintoki.

"Đợi đã, chậm một chút....."

"Khó chịu sao?"

Takasugi ngoài miệng thì hỏi vậy nhưng chẳng những không giảm tốc độ mà còn bóp chặt bắp đùi săn chắc của Gintoki rồi kẹp chặt hai chân gã. Thịt đùi đầy đặn, phần đùi trong dính đầy chất lỏng dính nhớp, khi bị ép sát, theo động tác thọc rút mà phát ra tiếng nước lép nhép giống như một lỗ thịt thực sự.

"Sướng," Gintoki thản nhiên thừa nhận, "cao hơn một chút nữa..."

Takasugi không khỏi cười khẽ. Bàn tay đang đặt trên đùi Gintoki trượt dần lên trên, siết chặt lấy xương hông của gã rồi hơi nâng lên, khiến eo của Gintoki ép xuống một chút, mông hoàn toàn dính sát vào bụng dưới của hắn.

"Kẹp chặt."

Nói xong, Takasugi điều chỉnh góc độ và bắt đầu thô bạo đưa đẩy. Lần này, hắn bất ngờ đỉnh vào đáy chậu của Gintoki, hai cơ thể kề sát bên nhau. Takasugi cảm giác như mình hoàn toàn đâm sâu vào khe đùi ấm áp, dâm dịch cứ thế trào ra, ngay cả chiếc quần lót ướt sũng cũng không kìm được chất lỏng nóng rực ấy, dần dần nhỏ lên dương vật của hắn.

Gintoki rên rỉ dồn dập khi bị Takasugi thúc mạnh. Tóc mái ướt đẫm mồ hôi rũ xuống bên mắt, Takasugi mất kiên nhẫn vuốt ngược ra sau. Gintoki đã hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của hắn, mông nhích theo đón hùa. Takasugi bị bắp đùi nóng ướt kẹp chặt sướng đến mức tê da đầu, hắn luồn tay vào trong vạt áo của Gintoki rồi nhanh chóng véo đầu vú đã đứng thẳng từ lâu, làn da non mịn bị mồ hôi thấm ướt nên có chút dính rít. Hắn thô bạo kéo mạnh khiến Gintoki không nhịn được mà kêu rầm rì vài tiếng.

"Đau......"

Takasugi nghĩ gã bị mình làm đau, vừa mới buông tay thì Gintoki đã ưỡn ngực cạ vào tay hắn.

"Không phải ngươi kêu đau sao?"

"Không phải chỗ này," Gintoki lầm bầm, "Bên trong đau..."

Gậy thịt của Takasugi bất giác co giật, lúc này mới hiểu Gintoki có ý gì. Hắn không trả lời mà tăng tốc va chạm, cọ sát kẽ mông của Gintoki qua lớp vải mỏng, tay còn lại từ sau lưng trượt xuống ấn vào lỗ thịt của gã, như muốn xuyên thấu chiếc quần lót để tiến sâu vào bên trong.

"A——-"

"Nơi này đau?"

Hắn tiếp tục ấn xuống, cứ lặp đi lặp lại động tác ấy, Gintoki gần như không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu. Những lọn tóc xoăn bạc trắng buông xoã che kín tuyến thể sau gáy đã sưng đỏ do ảnh hưởng của kỳ phát tình. Dưới lớp da mỏng, tuyến pheromone dường như đập dồn dập giống nhịp động mạch, Takasugi chỉ cảm thấy tim mình cũng rộn ràng theo tần số đó. Cảm giác ê buốt từ sâu chân răng bùng lên, nó không dữ dội nhưng âm ỷ, dai dẳng giống như có đàn kiến đang bò giữa kẽ răng khiến hắn phải nghiến chặt hàm, mãi một lúc sau mới nhận ra đó là bản năng đánh dấu của Alpha đang rục rịch trỗi dậy.

Takasugi muốn cắn ai đó. Nói chính xác hơn là hắn muốn cắn Gintoki.

Takasugi nghiêng người về phía tuyến thể sau gáy Gintoki rồi hít sâu. Vẫn không ngửi được gì, nhưng Gintoki càng thêm hưng phấn trước động tác của hắn, hạ thấp vai để lộ rõ cần cổ trắng nõn. Takasugi ngập ngừng áp môi lên vùng da nhạy cảm, dù răng nanh chỉ chầm chậm cọ nhẹ nhưng cũng đủ khiến Gintoki rùng mình run rẩy.

Takasugi ngừng lại. Ngay cả khi mọi chuyện đã diễn ra đến mức này, hắn cũng cần phải giải thích rõ ràng với Gintoki.

".....Bây giờ ta sẽ tạm thời đánh dấu ngươi."

Mất một lúc lâu, Gintoki phải phản ứng lại: "...Tạm thời?"

"Đúng vậy," hắn nói, "ta sẽ không xâm nhập, càng không thắt nút ở bên trong, ta chỉ cắn vào tuyến thể của ngươi, giúp ngươi tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn. Dấu ấn tạm thời sẽ kéo dài khoảng hai ngày. Sau khi lành, nó sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào và cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đánh dấu sau này... Ngươi đồng ý không?"

"...Đến nước này mà ngươi vẫn hỏi ta đồng ý hay không à, Takasugi-kun sao rườm rà thế?"

Giọng điệu của Gintoki đầy bất mãn và thúc giục, nhưng Takasugi cần phải nghe được câu trả lời từ gã.

Hắn hỏi lại: "Có được không?"

"Được, được, cứ tự nhiên," Gintoki mất kiên nhẫn, "Tạm thời hoặc vĩnh viễn gì cũng được, ngươi có thể nhanh lên không—"

Lời phàn nàn đột nhiên chuyển thành một tiếng hét ngắn ngủi. Takasugi cắm răng vào cổ Gintoki. Đúng như dự đoán, pheromone của Gintoki bùng nổ giống như hắn đang cắn ngập chân răng vào một quả bom ngọt lịm, hương vị mạnh mẽ và sống động cuồn cuộn trong khoang miệng. Takasugi phấn khích đến mức khó có thể kiềm chế, hắn ôm siết lấy eo Gintoki và tiếp tục mạnh mẽ thọc rút giữ cặp đùi săn chắc, răng nanh vẫn ghim sâu vào da thịt, theo bản năng tiêm pheromone vào tuyến thể.

Phản ứng của Gintoki rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều. Bị đẩy đến cao trào đột ngột, Gintoki đờ đẵn không thốt được lời nào khi Takasugi cắn chặt gáy mình. Toàn thân gã run rẩy không kiểm soát, một lượng lớn dâm dịch trào ra từ nơi Takasugi đang ấn, làm ướt nhẹp cả những ngón tay của hắn.

Takasugi buông gáy Gintoki, vừa liếm miệng vết thương nhỏ xíu vừa tiếp tục thô bạo cọ xát một lúc rồi cuối cùng cũng bắn vào giữa hai đùi của Gintoki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro