
Chap 6
"Mời cậu chủ xuống ăn cơm."
"Được."
Ngồi vào bàn ăn với đầy ắp chén đĩa.Chỉ có hai người là cậu và anh nhưng lại chuẩn bị vô cùng nhiều món.
"Con học tốt?"
"A..dạ tốt."
Người hỏi người đáp một câu liền yên lặng.Chỉ là anh kiệm lời,cậu lại nhút nhát,và cũng chẳng có chuyện gì để thưa nên đoạn hội thoại trở nên ngắn ngủn.
"Reng..reng..reng..!"
"Taiju, lâu rồi chưa gặp!"
"Hana?"
"Ta gặp nhau một chút chứ?"
"Được"
"Quán cũ nhé"
"3h chiều nay"
"Nhớ đến nhé!"
Tắt máy anh bỏ điện thoại sang một bên. Lúc nảy là giọng nữ,cậu hơi tò mò nên mở miệng ra hỏi.
"Cha...là ai vậy?"
"Là đồng nghiệp."
"Vâng."
Ăn cơm xong,cậu xin phép lên phòng trước. Nằm lên giường,lên mạng xem một chút thông tin.Bỗng cổ họng khô khốc,muốn uống một chút nước.
Đi ngang qua phòng anh, nghe tiếng như đang nói chuyện điện thoại. Cậu áp tai vào nghe.
"Hana em ấy đã về khi nào?"
"Tuần trước,ta đã chuẩn bị rồi. Tháng sau sẽ kết hôn"
"Được"
Cuộc điện thoại kết thúc. Trong lòng cậu bỗng nhói lên một chút,vì cái gì chứ? Nhưng lúc nảy đối phương nói...tháng sau anh sẽ kết hôn sao?
"Cha, con muốn hỏi người."
"Nói đi"
"Con chỉ vô tình nghe..tháng sau,người sẽ kết hôn?"
"Đúng vậy."
"Vậy...ngươi cho con ra ngoài ở riêng được chứ?"
"Tại sao lại ra ngoài? Việc này khiến con không thoải mái?"
"Không..không phải.Con không muốn làm mất tự nhiên của hai người."
"Không đi đâu cả!"
"Nhưng..."
Anh trừng mắt nhìn cậu,nhìn ánh mắt ấy, cậu sợ hãi rút lời nói lại. Cậu có chút khó chịu nhìn anh rồi rời khỏi thư phòng.
~~~~~~~~~~~~~~
"Reng...reng...!"
"Takemichi, đi ăn với tôi!"
"mấy giờ?"
"7h"
"Hẹn cậu tối nay."
.
.
.
.
.
.
.
"Đi đâu?"
"Con đi ăn với bạn."
"Mấy giờ?"
"7h."
"Không được,ở nhà cho ta."
"Tại sao?"
"Không cần biết lí do. Mau quay trở về phòng."
"V..vâng."
Mắt cậu cụp xuống,buồn rầu đi lên phòng. Nằm xuống chiếc giường êm ái,nhắm mắt lại. Bỗng chuông điện thoại reo lên.
"Sao còn chưa ra?"
"Tôi xin lỗi,tôi không đi được"
"Vì sao?"
"Cha tôi..không cho"
"Leo rào mau"
"Cậu điên à? Rào cao như thế leo làm sao được!"
"Tôi đưa dây cho mà leo,mau lên!"
"Không,tôi sợ..."
"Tôi sẽ suy nghĩ về việc..có nên phát tán chuyện cậu thích..."
"Đừng! Đợi tôi một chút!"
Nói rồi cậu lén lút leo ra bằng cửa sổ. Chạy thật nhanh đến hàng rào phía sau nhà. Thấy sợi dây được thả sẵn,cậu lo sợ cầm chắt dây mà leo lên. Thật may là cậu không bị thương tích gì.
"Lề mề!"
"Đi ăn mau,tôi đói."
"Lên đi!"
_____________________________________
9h tối.
"Đi đâu? Hôm nay lại gan lớn dám trốn ta ra ngoài?"
Con người ngồi trên sofa tức giận hỏi. Ánh mắt đỏ ngầu xoáy thẳng vào người cậu. Cậu quá cứng đầu đi? Còn dám bỏ trốn!
"Cha, con chỉ muốn đi chơi..."
"Ta nói không được ra ngoài,tại sao lại làm trái lời?"
"Con xin lỗi."
"Ta sẽ giam con trong phòng 3 ngày, không được bước chân ra khỏi nhà. Nếu còn phản đối thì đừng trách ta."
Nói rồi anh đứng dậy bỏ vào phòng. Cậu vừa ấm ức vừa khó chịu,cậu chỉ muốn ra ngoài giao lưu với bạn một chút cũng không được sao? Nước mắt không cầm được chảy xuống.Cậu từ từ tiến vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro