tained soul
1
Tainted Soul
15 năm trước
Nhửng cơn gió lạnh ùa nhau thổi trên nền đất đông đá, phủ đầy tuyết như một bức tranh về mùa đông buồn tẻ. Bông tuyết rơi xuống từ bầu trời ảm đạm trắng xóa để tuyết phủ lên mủi của một cậu bé trai, chấm nhẹ một màu hồng tươi lên má của cậu. Cậu chà bao tay của mình và kéo vạt áo sát lên người để ngưng hiểu quả của mùa đông khắc nghiệt châm vào người như kim bén nhọn từng chút một. Tóc đen mướt của cậu bé được chải ra sau đẻ hình thành một khuông mặt thiên thần không bị nhơ nhuốt bởi tội ác của nhân loại. Sự thật, linh hồn của cậu trong sáng và biểu tượng cho thánh thiện.
Nhìn về mảnh đất phía trước, cậu bé tóc đen cười một cách ngạc nhiên về cái đẹp không thể chối bỏ trước mắt. Nhửng hạt tuyết khắc trong tim cậu về sự kỳ diệu của mùa đông tuyệt vời. Mặc kệ cái lạnh, cậu thấy tươi rói lên khi bông tuyết từ trời rơi xuống khiến cho đất trở nên tươi đẹp.
Cậu chạy trên con đường tuyết phủ nhưng không may thay, một cú ngả làm cậu té ụp mặt xuống đất.
"Boo!!!" 2 cậu bé gọi bạn mình đang cần sự giúp đở. Tiếng nức nở vì khóc vang vọi tới tai họ từ tiếng yểu điệu, mềm yếu của cậu bé bị té.
Một trông 2 cậu bé, có nét đẹp khác biệt có thể so sánh với nét mềm diệu của kẻ bị té, cuối xuống ngay bạn mình và chìa tay giúp đở. "Boo của anh có sao không?"
"Chunnie... Em bị đau." Một cái biểu môi có thể nhìn thấy qua khuông mặt ướt sủng nước mắt của Boojae. Âm thanh buồn bả thầm khẻ giai điệu u sầu vào lổ tai của Chunnie.
"Boo. Anh nói em là đừng chạy... aissshh em không bao giờ nghe lời." Tiếng quở trích cộc cằn vang tới 2 người con trai nhỏ, một đang cuối mình trong âu lo, một đang khóc.
Chunnie xoay lại nhìn người bạn tóc nâu lỉa chỉa đang đứng, " Đừng la Yunnie. Boo đang khóc!" Hướng sự chú ý trọn vẹn của mình về Boo, Chunnie tháo bỏ một chiếc găng tay của mình và lau đi nhưng giọt nước mắt mặn. Cử chỉ trìu mến xóa đi nổi đau của Boojae và sưởi ấm má đang lạnh của cậu.
"Em đau ở đâu?"
"Ở đây." Boo, nửa khóc, chỉ ngay mủi mình đả bị tuyết phủ một tí, hơi thở của cậu không đều vì khóc.
Chunnie khẻ chạm vào sóng mủi của Boo một cách vui đùa, âu yếm dâng lên trong đôi mắt sâu lắng của mình.
Boojae cười dưới hình dạng cao ngất của Chunnie, sự tinh nghịch lóe lên đôi mắt cậu. Cậu nủng niệu, "Hun chổ đau của em đi Chunnie."
"Hả?" Chunnie và Yunnie trả lời.
Boojae biểu môi và lập lại lời nói lần này to hơn, "Em muốn Chunnie hun ngay chổ đau của em."
Yunnie lăn tròn mắt và le lưởi, "Nyah nyah nyah. Boo làm giống em bé quá xá."
"Không có đâu..." Cậu bé tóc đen biểu môi lớn hơn về phía Yunnie.
"Đươc rồi Boo của anh."
*Chụt*
Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên sóng mủi của Boojae làm cậu bé cười khúc khích. Nụ hôn của Chunnie có thể làm dịu đi nổi đau mà Boojae phải chịu đựng.
"Ghê quá. Boo và Chunnie thích nhau kìa." Yunnie cười khi lấy tay xoa bụng đẻ khỏi vở tung vì cười quá mức.
Nge lời nói và cảm thấy mắc cở xông vô tiềm thức, Chunnie đở Boo đứng dậy. Cả hai đứa nhóc la lớn tới Yunnie, "Chúng tôi sẻ bắt cậu phải trả giá vì câu nói vừa rồi Yunnie à!!!!!!!"
Âm thanh du dương của tiếng cười phát ra trong không gian. Một thời của tuổi trẻ, vô tư, và vui tươi chờ đợi 3 người bạn tốt.
2
3 năm sau
Hoa xuân đua nở theo sự tới nơi của mùa xuân. Hương hoa lan truyền trong khi gió di chuyển mùi hương của chúng khắp phong cảnh thịnh vượng, in sâu thời niên thiếu vào tim của mọi người.
Một câu hỏi dâng trong lòng Boojae, cậu tò mò hỏi Chunnie. "Chunnie, lập gia đình nghĩa là gì?"
Chunnie ngẩm nghĩ câu hỏi đột xuất và đánh cái nhìn về Yunnie để tìm sự trả lời, để rồi nhận được cái nhún vai là không biết. "À. Mà sao Boo hỏi chuyện này?"
Boojae vẫn ngồi yên ở chổ mình và với tay hái một đóa hoa, đôi mắt tỏ vẻ không hiểu vì sao lại hỏi bạn mình vấn đề này nữa, "Mẹ nói khi em lớn thì cần phải lập gia đình."
"À là vậy. Chuyện đó là đều xấu à?" Chunnie nhấc mày.
"Em không muốn lập gia đình. Em muốn ở mãi bên Chunnie,mãi mãi." Boo khẽ thì thầm câu trả lời, cái nhìn âu yếm tỏa ra từ đôi mắt cậu nhìn Chunnie như dò xét.
Chunnie cười khúc khích, bụng dạ cậu nôn nao. Cậu ta siết làn da mịn màng trên tay Boojae, "Hay là để anh cưới em trong tương lai để chúng ta ở bên nhau mãi mãi?"
Yunnie phản đối ngay với lời đề nghị này, "Không bao giờ!! Anh sẽ cưới Boojae khi anh lớn."
Không như sự mong đợi của Yunnie, Boojae nói khẽ, "Em chỉ muốn lấy Chunnie mà thôi."
"Hoan hô!!" Chunnie uốn cong đôi môi thành nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt cậu bé như ánh mặt trời chói rọi vào phía chân trời.
"Tại sao vậy Boo?" Yunnie biểu môi và muốn khóc.
"Em thích Chunnie nhiều hơn." Boojae đáp trả, sự thật thà nói lên đức tính tốt của mình. "Ngoắc ngón út và hứa em là anh sẽ mãi ở bên em." Boojae nâng ngón út cho Chunnie thấy và chờ đợi 2 ngón út ngoắc vào nhau như mong muốn.
"Anh hứa!"
2 ngón út ngoắc vào nhau dưới bầu trời xanh biết, xác định lời hứa bất diệt của 2 tâm hồn trong sáng và để lại một cậu con trai với niềm bất mãn nhói lên trong tim.
------------------------
Năm sau, tai họa đổ ập vào cuộc đời của Jaehochun.
Thân hình của cậu bé nằm bất động trong bốn vách gổ của quan tài cứng. Khuôn mặt cậu rất yên bình trong giấc ngủ đắm chìm muôn đời về cỏi u tối. Nắp quan tài đóng lại sau khi thân quyến nói lời vỉnh biệt và dành sự tôn trọng cho kẻ chết. Đời của con người thật dễ mất. Chỉ một sự đứt đoạn của sợi chỉ định mệnh thì một đời người đã mất, để làm đau lòng những người may mắn có thể tận hưởng cuộc sống đến cùng.
Boojae khóc trong không khí u ám lúc nắp quan tài đóng, "Không. Đừng đóng nó. Chunnie không có chết đâu!!!!" Tiếng khóc lóc của một trái tim bị đau đớn vì một người bạn bị mất như đâm lủng bầu không khí phiền muộn của đám tang, khiến mọi người chìm sâu hơn vào u sầu.
"Jaejoong, con bình tĩnh lại. Yoochun đã chết."
Lời nói ác nghiệt xuyên vào nổi đau trong tim của Boojae, xoắn như không thương tiếc. Một người bạn đã mất, một lời thất hứa lưu lại để ám ảnh cuộc đời cậu.
"Anh nói sẽ luôn ở bên em. Sao anh nói dối?" Boojae thì thầm đứt đoạn trong tiếng nấc.
"Chunnie đã mất nhưng em còn anh Boo." Yunnie an ủi, bàn tay dịu dàng tìm lên vai của đứa bé đang khóc nức nở.
"Anh sẻ ở bên em suốt đời."
3
10 năm sau...
Jaejoong thở dài khi nước mắt chảy xuống, bờ má thanh tú của cậu đẫm nước mắt u sầu. Đã sau 10 năm kể từ khi cái chết của Yoochun nhưng hình ảnh của anh cứ nán lại trong tim của Jaejoong, không phai nhòa theo thời gian.
Trong tay cậu là tờ giấy hồng nói lên sự mong đợi của một con tim và mong chờ tình yêu của cậu đáp trả.
"Anh yêu em Jaejoong. Làm người yêu của anh nhé?
Thân thương
Yunho"
Vò nát tờ giấy, Jaejoong hứa dưới sự chứng minh của đất trời, "Trái tim mình thuộc về Chunnie thôi."
"Em xin lỗi Yunho nhưng em không thể chấp nhận tình yêu của anh." Jaejoong nhìn xuống đất vì sợ cái nhìn thiêu đốt của Yunho.
"Vì sao?" Câu hỏi ủ rũ khoấy động tâm tư của Jaejoong.
"Trái tim của em chỉ đủ để chứa một người." Jaejoong trả lời đơn giản.
"Yoochun đã chết!!!" Yunho mím môi, nghiến chặt răng trong phẫn nộ khi nghĩ đến người bạn quá cố của mình luôn giữ chìa khóa trái tim Jaejoong.
Cơn tức giận trào dâng trong con tim yếu mềm của Jaejoong, tâm trí cậu khơi dậy niềm can đảm để biện hộ cho Yoochun. "Anh ta tuy chết nhưng vẫn sống trong lòng em.
Em không thể ở bên anh và em cũng không làm vậy. Quên em đi." Cậu quay mình bỏ đi tức khắc nhưng một bàn tay vững chắc kéo cậu xoay người lại.
Yunho để cho cơn giận vây lấy mình và nói, "Em nhất định sẽ thuộc về anh. Anh sẽ làm cho chuyện đó thành sự thật."
"Không bao giờ đâu Yunho." Jaejoong cố gắng trong vô ích để thoát khỏi bàn tay ấy nhưng sức lực người kia hơn hẳn thân thể mềm yếu của cậu.
Yunho cười gian xảo trong lúc thả lỏng vòng tay, đứng thẳng người, anh nói rít lên, "Chúng ta hãy chờ xem." Đôi mắt cả hai nhìn nhau vài giây nhưng thời gian đó đã đủ cho Yunho lột trần Jaejoong trong tâm trí mình.
Từ lâu, anh thầm kín với mối tình chôn dấu vì sự có mặt của Yoochun. Tình yêu trở thành thù oán khi cử chỉ thân mật của Jaechun như con dao bén đâm thủng tâm hồn anh. Nay Yoochun đã không còn trên đời, anh nắm bắt cơ hội chiếm hữu Jaejoong và thưởng thức cảm giác khi có được thân xác của cậu ta
4
Ngày nay
Bức ảnh, theo thời gian, vẫn nguyên vẹn nhờ sự bảo quản cẩn thận của Jaejoong. Dấu vết còn lại của kỷ niệm về Yoochun nằm trong tấm ảnh vô tri vô giác ấy để rồi mỗi khi Jaejoong nhìn thấy, cảm xúc u sầu lại khơi dậy trong tim cậu.
Một Yoochun tươi cười thật thanh bình trong thời bé thơ khiến nụ cười dịu dàng hé trên nét mặt thanh tú của cậu, tô điểm bởi làn môi hồng thắm. Jaejoong nâng bức ảnh của Yoochun đặt ngay tim và cậu khẽ thở dài "Em xin lỗi Yoochun nhưng hôm nay em sẽ kết hôn với Yunho. Sao anh không giữ lời hứa sẽ cưới em? Em nhớ anh..."
Kết hôn là sự kiện đáng vui mừng nhưng đối với Jaejoong, đó là sự giam cầm tâm hồn cậu và phản bội tấm lòng mình. Những lời chúc phúc như lưỡi dao đâm sâu hơn vào vết thương lòng sâu thẳm. Không, Jaejoong không vui chút nào.
Không khí đêm lạnh len lỏi qua những khe hở nơi cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng trong cuộc chiến giữa bóng tối u ám. Một đêm sắp tàn và nhịp tim của Jaejoong tăng lên theo từng giờ. Tim cậu nhói đau khi biết đêm tân hôn sắp xảy ra trong phút chốc. Cậu không muốn chuyện ấy tí nào, nhất là cùng Yunho.
Cánh cửa mở và đóng cái sập làm nhịp tim cậu nhảy loạn xạ. Mồ hôi rịn thành từng hạt trên trán. Cậu xoay người thấy Yunho đi về phía mình với cái nhìn trìu mến.
"Em làm gì vậy Boo?" Giọng nói vững chắc nhưng mềm mại của Yunho khi anh tiến đến Jaejoong.
Khi Yunho đứng trước Jaejoong, anh cảm nhận cậu đang căng thẳng khiến anh thấy mình là kẻ chiến thắng. Cái anh mong muốn bao năm nay giờ đã thành sự thật!
Nhưng, nhìn thấy tấm ảnh đáng ghét trên tay cậu, anh lại dâng trào cơn thịnh nộ. Giật lấy bức ảnh một cách thô bạo, Yunho liếc nhìn người con trai trong hình và đưa cái nhìn hiểm độc đến Jaejoong. "Em làm gì với cái này?"
Jaejoong nói lắp bắp nhân lúc lùi bước về phía sau, cử chỉ duy nhất cũa cậu được theo dõi bởi ánh mắt dò xét, "Em ummm..."
Không đợi câu trả lời mà tim anh không muốn nghe, Yunho xé nát tấm ảnh trong phẫn nộ, để lại Jaejoong sửng sốt với hành động vô lý cũa anh
"Dừng lại!!!" Đã quá muộn... dấu vết còn lại của kỷ niệm duy nhất về người bạn thời thơ ấu rải rác trên nền đất.
"Em đừng nghĩ tới hắn nữa. Hắn không xứng đáng với em đâu."
*BỐP*
Mặt Yunho bị méo sang một bên do cái tát của Jaejoong. Cảm giác ngứa ran của cái tát làm thiêu đốt thêm ngọn lửa không thể dập tắt trong Yunho.
Jaejoong giật nảy người trong kinh hòang khi thấy Yunho xoa bờ má đỏ cũa anh. Đôi mắt anh thiêu đốt Jaejoong.
Nụ cười tàn ác xuất hiện trên khuôn mặt anh, không thể biết được anh đang nghĩ gì trong ánh mắt vô hồn đó. "Em tát anh vì hắn? Hắn đáng sao?"
"Phải."
"Trả lời sai." Yunho nói với giọng ghê tởm. Bước chân anh tiến đến Jaejoong, dồn cậu vào góc tường.
"Anh muốn gì?" Jaejoong giữ thăng bằng. Lưng cậu được củng cố bởi bức tường. Hơi thở Yunho phả vào mặt cậu, hơi nóng kích thích một cảm giác lâng lâng.
Yunho cười khẩy khi hai tay anh giăng bẫy không cho Jaejoong chạy thoát, "Em nghĩ anh muốn gì? Anh không cưới em để em nghĩ tới Yoochun sau lưng anh đâu. Em đã kết hôn với anh, hãy nhớ sự thật đó!!" Anh nghiêng tới và hôn Jaejoong.
Jaejoong xoay người, không nhượng bộ, tay cậu đẩy ngực Yunho tránh xa ra, "Anh sẽ không có được em đâu."
"Thế à? Em muốn cá mạng sống của mình vào đó không? Đừng tưởng anh không làm gì em vì anh sẽ làm." Yunho giật mạnh Jaejoong nhìn thẳng mình, hành động đó làm Jaejoong rất khó chịu.
Sợ điều xấu xảy ra, Jaejoong cố gắng đẩy Yunho và bỏ chạy nhưng vô ích, bàn tay cậu bị giật lại thô bạo. "Đi đâu?"
"Thả tôi ra!!" Jaejoong tức tối khi cậu cố gắng thoát ra nhưng vô ích.
Sự lớn tiếng của Jaejoong chỉ làm Yunho thêm thích thú. Anh bẻ cổ tay của cậu, đủ để khiến cậu rên rỉ đau đớn nhưng không đủ để bẻ gãy.
"Ahhhh." Jaejoong la mặc dù cậu đang cố cầm cự nhưng sức lực đã hao mòn.
"Đừng chống cự. Chuyện không đến nỗi xấu thế đâu." Yunho đe dọa, anh lôi cổ tay Jaejoong và quăng cậu lên giường, không mấy lo lắng.
Sau khi nhận thức số phận đang chờ đợi cũa mình, Jaejoong van nài khi dáng vóc to cao của Yunho bao phủ thân thể mảnh khảnh của cậu. "Đừng Yunho xin đừng..."
"Đừng có hạ mình năn nỉ Jaejoong à. Đó không hiệu quả với anh lần này đâu. Anh chờ đợi em đủ rồi và anh chỉ có bấy nhiêu sức nhẫn nại." Anh đè Jaejoong xuống lúc thấy cậu toan tẩu thoát, "Em không thể bỏ chạy dể dàng thế đâu. Anh yêu em Jaejoong nhưng em lại yêu một người đã chết và vứt tình cảm của anh vào sọt rác. Anh đảm bảo em sẽ quên hắn."
Jaejoong khóc và quằn quại dưới vòng tay của Yunho. Cậu nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt chuyển động không ngừng để né những nụ hôn không mong muốn bừng lửa bởi ham muốn. Yunho hầu như thưởng thức sự thách thức, mắt anh tận hưởng nét đẹp thanh khiết mà sẽ phải chịu sự dày vò ham muốn vô bờ bến cũa anh. Hôn vào cổ Jaejoong, Yunho đặt bàn tay tham lam dưới áo, khao khát sờ mó làn da mịn màng sắp thuộc về anh.
Yunho ngấu nghiến đôi môi hồng thắm trong nụ hôn, thu hút hơi thở và tâm hồn của cậu. Lưỡi anh tham lam luồn vào miệng cậu không mời gọi và cuốn vào nhau.
Jaejoong hầu như nhắm chặt mắt khi miệng cậu bị xâm phạm, tay cậu kín đáo luồn vô trong dưới gối tìm con dao. Cầm con dao trên không, cậu nghĩ một nhát dao sẽ giải quyết mọi u sầu. Lưỡi dao cắm xuống lưng chừng ngay Yunho nhưng... nó rơi xuống mặt đất khi Jaejoong hét một cách đau đớn.
Yunho bắt được tay cậu và một cái bẻ lớn, xương cậu như muốn gãy khiến cho vũ khí rớt trên nền đất. Ý nghĩ nhỏ nhoi để kết thúc sự khốn khổ bừng cháy theo ngọn lửa.
"Em thật xem thường anh đó Boo. Chỉ với cái này, anh nhất định sẽ không dịu dàng."
Vị cứu tinh duy nhất cũa Jaejoong đã mất và số phận bất hạnh cậu đã định. Cậu năn nỉ lần nữa, cơ thể nóng ran theo ái tình. "Yunho đừng... xin đừng... em chưa chuẩn bị... cho em thêm thời gian..."
"Câm miệng đi Jaejoong!!! Em để anh đợi đã lâu đủ rồi!!! Anh sẽ khiến em chuẩn bị mặc dù em chưa thể tiếp nhận. Em không thóat tối nay đâu." Câu trả lời chắc chắn định sẵn số mệnh hẩm hiu cũa cậu."
5
Bàn tay thô bạo sờ cổ Jaejoong và thóang chốc luồn xuống áo. Nhanh chóng, chiếc áo bị xé toang hết bởi một Yunho không nhẫn nại. Anh cười khoái trá khi thấy làn da trắng mịn mời gọi nụ hôn của anh!! Hơi lạnh xâm lấn Jaejoong làm cậu rùng mình. Cậu cảm giác da thịt bị thiêu đốt bởi cặp mắt thèm khát của Yunho.
Nhanh hơn nữa, đôi tay hung tợn chạm vào cơ thể cậu. Hơi lạnh lần nữa tràn lan trên thân thể của Jaejoong mà Yunho lại thấy quá rõ. Cậu thấy xấu hổ vì cắp mắt lạ đang chiêm ngưỡng thân thể trống trải của mình. Nước mắt tràn ngập khuôn mặt thiên thần, khuôn mặt trinh trắng sắp phải nhơ nhuốc bởi quỷ dữ.
"Em đẹp lắm Jae!" Yunho kêu lên, tay anh bắt đầu tháo bỏ những quần áo trên người anh.
Jaejoong hét lúc thấy thân thể vạm vỡ của Yunho trần trụi trước mắt. Yunho ngả người lên Jaejoong.
Biết là chống cự nữa vô ích, Jaejoong nhắm mắt và khẽ nói , "Muốn làm gì thì làm đi..."
Yunho bấu chặt Jaejoong. "Ahhhh." Cậu la lối và ghì chặt ra trải giường.
"Đừng hòng, anh sẽ kéo dài cuộc vui và tận hưởng em đến cuối cùng."
Nhắm hai mắt, Jaejoong để cho đầu cậu ngả về phía sau để khỏi phải chứng kiến chuyện đó xảy ra. Tức khắc, tiếng kêu lớn vang vọng trên không khi Yunho nhấn chìm anh vào Jaejoong mà không thương tiếc cho cậu. "AAAAAHHHH AHHHHHH AHHHHHH...."
Cậu ghì chặt hơn nữa vào tấm ra giường và mồ hôi ngập đầy thân hình cậu.
"Uhhhnnn uhhnnnn...". Cảm giác khóai lạc tràn ngập...
Jaejoong ghét những gì Yunho đang làm với mình và cậu càng hận bản thân mình hơn khi cảm nhận được sự khóai lạc trong đó. Tiếng nấc hòa cùng tiếng kêu la càng kích thích Yunho , khuấy động niềm ham muốn của anh lên tột đỉnh. Âm thanh của xác thịt va chạm nhau như một bản nhạc du dương .
Yunho cúi xuống nơi cổ Jaejoong, sự pha trộn mồ hôi cùng vị ngọt da thịt mời gọi vị giác anh. Anh để lại những dấu vết đỏ trên làn da trắng trong khi lôi mình ra và tiến sâu vào Jaejoong hơn. Hơi thở hổn hển phát ra từ miệng cậu để rồi bị chiếm lấy trong nụ hôn của Yunho.
Ngừng để lấy lại hơi thở, Yunho hỏi khi mồ hôi đã ướt đẫm trán, "Hắn có thế cho em cảm giác như vậy không? Hả?"
Không có tiếng trả lời từ Jaejoong làm Yunho thêm tức tối để rồi anh càng mãnh liệt hơn...
"Ahhhh dừng lại."
"Trả lời anh..."
"Cái gì..." Jaejoong nhìn Yunho trong hơi thở yếu đuối.
"Hắn có thể làm điều này cùng em không??" Yunho càng tiến vào Jaejoong thô bạo hơn.
Jaejoong trả lời một cách yếu ớt "Không... em đang chảy máu... anh dừng lại được chưa?"
Lên đến tột đỉnh, một luồng điện chuyển động khắp người làm cơ thể anh ấm lên. "Uhhhnnn uhhhnnn." Yunho thở hổn hển
Sự tinh khiết trong trắng của cậu đã hoàn toàn bị anh tước đọat. Dòng lệ cay đắng tuôn trào trên khuôn mặt thanh tú khi Jaejoong nhắm mắt, cùng lúc Yunho rời khỏi cậu.
------------------------
Lát sau, Jaejoong mở mắt để nhìn thấy ánh sáng. Cậu cảm giác Yunho đang âu yếm lau đi những vết máu nhơ nhuốc trên chân cậu. Yunho nói, "Jaejoong em tuyệt vời lắm."
"Khốn nạn." Jaejoong thì thầm một mình, không biết là Yunho đã nghe thấy câu nói ấy.
Nhe răng cười với mình, Yunho quấn chiếc mền trên thân thể lõa lồ cũa Jaejoong và đứng dậy mặc quần áo. "Tên khốn nạn này sẽ chiếm lấy thân xác của em ngày và đêm để em không thể đi lại trong một tuần nếu anh muốn. Em đã bị anh làm nhơ nhuốc Jaejoong à. Yoochun không bao giờ muốn em nữa đâu."
Sự đề cập đến Yoochun là âm thanh vang vọng đến đôi tai đang gần như ù đi của Jaejoong. Cậu không còn xứng đáng để nghĩ tới Yoochun nữa. Họ hứa hẹn sẽ ở bên nhau suốt đời mà sao định mệnh lại quá ác nghiệt như thế chứ...
"Ra ngòai." Jaejoong yêu cầu một cách nghiêm nghị trong lúc ánh mắt trống trải của cậu ngước nhìn trần nhà.
"Em nên nghỉ và dưỡng sức cho tối mai." Yunho nháy mắt và bỏ đi để lại Jaejoong một mình trong cô độc.
Khi anh rời khỏi phòng, Jaejoong bật dậy, di chuyển một cách khó nhọc và rồi cậu ngã xuống. Jaejoong lết thân người đã gần như kiệt sức về phía con dao nằm bất động trên nền đất lạnh trước khi cậu nhấc nó lên. Lưỡi dao sáng phản chiếu cặp mắt đỏ sưng và một khuôn mặt đầy đau khổ.
"Tên khốn nạn này sẽ chiếm lấy thân xác của em ngày và đêm để em không thể đi lại trong một tuần nếu anh muốn. Em đã bị anh nhơ nhuốc Jaejoong à. Yoochun không bao giờ muốn em nữa đâu."
Jaejoong mỉm cười khi cậu nhấc con dao lên trước ngực, nụ cười an hòa hiện lên trên bờ môi tươi thắm, "Ta sẽ mãi mãi bên nhau Yoochun. Hãy chờ em..."
Hết!!!
6
Jaejoong nhắm mắt khi cây dao lơ lửng không dè dặt trên lồng ngực thở gấp của mình, cảnh mộng về thế giới sinh động được hình dung trong tiềm thức trước lúc ôm ấp linh hồn về nơi tối tăm vĩnh viễn, đau xót cùng niềm hy vọng nhỏ nhoi là chỉ một nhát dao vào tim sẽ giải thoát linh hồn nhơ nhuốc của mình. Một Chunnie ngây thơ xuất hiện trong ý thức Jaejoong, ánh sáng trắng rạng chiếu từ xiêm y trắng tinh khiết của cậu bé, nhìn thấy vui tươi như Chunnie cậu từng quen biết từ nhiều năm trước. "Theo anh Boo..." Bàn tay chìa ra hoan nghênh cậu bé bị nhuốc nhơ, cổ động cậu đi vào nơi ánh sáng, trong tầm thức mơ hồ của cậu.
Nhưng cậu lưỡng lự trong phút chốc. Cái đau thể xác khi cây dao xuyên vào, lưỡi dao xâm nhập xác thịt sẽ rất đau đớn nhưng Jaejoong đã không còn hy vọng. Cậu tìm sự giải thoát và quan trọng nhất có thể tìm lại tình yêu thời thơ ấu. Cam đoan với tấm lòng phân vân của mình đây là giải thoát duy nhất, Jaejoong cười lần cuối nhưng có thể nhìn ra sự u sầu trong ấy.
Cây dao hạ xuống với tốc độ nhanh để mọi người đều nghĩ không ai cưỡng lại tốc độ đó được nhưng trời có số mệnh khác chờ đợi một tâm hồn thê lương như Jaejoong.
Jaejoong chờ trong hấp tấp cái đau buốt sẽ xảy ra trong giây phút khi vật sắt bén nhọn đâm thủng thịt da cậu nhưng trong chốc lát cậu cảm nhận ra biện pháp đạt đến tự do của mình một lần nữa bị phá hoại.
Cơn đau châm chích vào da vì cái bẻ nơi cổ tay cậu do bàn tay dũng mãnh và rồi cây dao rơi xuống, vang lên tiếng keng trong căn phòng tĩnh lặng, và bỏ lại Jaejoong dưới ánh mắt đỏ thêu đốt của Yunho.
"Em đang làm cái quái gì thế?" Yunho bắt được cổ tay cậu vừa đúng lúc anh vào phòng trong khi cậu vẫn đang nhốt mình trong suy nghĩ sâu xa, không nghe thấy tiếng chân người bước vào phòng.
Jaejoong không trả lời, thay vào đó , cậu quằn quại cố giằng cổ tay bầm dập khỏi cái nắm chết người ấy. Thân thể hao mòn, tâm hồn dơ bẩn, trí óc đã kiệt sức, đó đủ lý do kết liễu cuộc sống bi ai còn hơn tiếp tục tranh chấp với Yunho.
Yunho nhíu mày không vừa ý trước sự lặng yên mà anh nhận lãnh và tệ nhất lại từ người vợ của mình. Siết chặt cổ tay Jaejoong hơn nữa và giữ chặt bả vai cậu với bàn tay còn lại, Yunho lắc bạo lực đến nỗi thêm cú lắc mạnh nào nữa sẽ bẻ gãy thiên thần mỏng manh anh ôm ấp bấy lâu nay. Anh hỏi nghiêm nghị, mắt đỏ dần theo phỏng đoán là Jaejoong thà chọn cái chết làm câu trả lời thay vì cho tình yêu của anh cơ hội. "Em nghĩ mình vừa làm gì thế? Em tưởng là cái chết sẽ giải quyết được vấn đề sao?"
"Khốn kiếp!!! Trả lời câu hỏi của anh!!!" Sự kìm kẹp quá dễ sợ đến đe dọa và Yunho cảm giác gân mình sắp nổi lên trong cơn phẫn nộ to lớn. Nỗi thịnh nộ vì bị người mình yêu không đếm xỉa tới bao phủ thành ngọn núi căm phẫn, dễ bộc phát từng giây trôi trong sự yên lặng từ Jaejoong.
Jaejoong thốt lên tiếng khóc nhỏ vì cơn đau tràn ngập cơ thể mảnh khảnh của cậu, mỗi cái lắc đủ sức khiến cậu tan nát thành mảnh vụn, lôi cậu về cõi u linh. "Đúng.... chết sẽ giải thoát em... để tìm Chunnie." Đôi mắt buồn lóe sự vui mừng như vì sao trong đêm khi nhắc đến tên Chunnie.
Sao Yunho thấy cái tên thoáng ra từ đầu lưỡi Jaejoong quá đáng khinh, và rồi khi tên đó được nhắc đến là cây kim đâm xuyên trái tim anh, để lại hàng triệu vết thương từ nhiều năm nay. "Vậy sao? Dù em có tự tử trong ngu xuẩn, em cũng không ở cạnh Yoochun được đâu. Nhớ những gì xảy ra khi nãy Jaejoong!! Hoặc chúng ta có thể diễn lại tình cảnh khi nảy?" Nụ cười nham hiểm nở trên gương mặt Yunho lúc anh tiếp tục hành hạ vợ mình với những lời chua cay.
"Không... không... đừng làm điều đó nữa... xin đừng. Anh là thằng khốn nạn... Yunho" Niềm khiếp sợ phản phất trong ánh mắt buồn rầu của Jaejoong. Cảnh tượng kinh khiếp tái diễn cơn ác mộng trong đầu cậu, để lại vết sẹo lòng suốt cuộc đời.
"Anh tuy là một tên khốn nạn nhưng dẫu sao cũng là tên khốn nạn đắc thắng. Em thật nghĩ là Yoochun sẽ cần em nữa sao?" Yunho hỏi, nụ cười nhếch môi hiện ra nơi khuôn mặt đắc thắng.
Jaejoong cúi đầu xuống khi nước mắt thoát khỏi cái xiềng xích quá lâu. Yunho luôn luôn biết nói những điều đả kích sự phấn đấu tâm trí của cậu, hy vọng mong manh đều tan vỡ những lúc Yunho đùa cợt cùng tâm trí Jaejoong.
"Không..." Cậu trả lời, đầu vẫn cúi xuống. "Nhưng... anh đã có được em, thỏa mãn sự mong ước bấy lâu nay nên giờ để em chết... Em không muốn sống tiếp tục. Em muốn đến với Yoochun."
Jaejoong không biết rằng lời thật lòng cậu nói như vặn mạnh tình yêu của Yunho mà lâu nay không hề được Jaejoong chấp nhận.
Mắt Yunho le lói đau xót lúc tim anh quặn thắt vì lời nói vừa rồi. Niêm ham muốn ân ái cùng Jaejoong và chiếm hữu cậu chỉ là vật thể xác thịt, trong khi đó trái tim Jaejoong chưa hề hướng về anh. "Tại sao em không mở rộng trái tim đối với anh Boo? Anh yêu em, anh thật lòng đó, và anh không cưới em cốt chỉ chiếm lấy thể xác của em thôi đâu mà là anh muốn cho em yêu anh nữa kìa. Tại sao em không yêu anh chứ?" Niềm tức giận của anh vừa rồi tan biến thể hiện nét mặt u sầu.
Jaejoong nhìn thoáng để thấy sự thảm não ứa ra từ đôi mắt người chồng mình rồi trong lúc ấy, bao căm hận dành cho anh tiêu tan vì khuôn mặt sầu thảm cậu nhận ra từ anh. Trong lúc này, sự tổn thương được cảm nhận bởi Jaejoong trong Yunho mà thường thì anh che khuất sau vẻ sắt đá bề ngoài. "Em không thể yêu anh Yunho..."
"Em nghĩ tiếp tục tình yêu của mình hiến dâng cho một kẻ chết sẽ có kết quả à?" Yunho hỏi thẳng thừng.
"Em không biết... nhưng dẫu sao cũng sẽ tốt hơn sống cuộc sống bị hành hạ."
"Cuộc sống bị hành hạ?? Đó là cảm nhận của em khi lấy anh à? Bộ anh là người đáng căm ghét tới mức em thà bỏ sinh mạng mình còn hơn cho em cơ hội để yêu anh sao?" Yunho cười khích đáp trả, hạt nước mắt đắng lăn dài xuống khóe mắt anh, hạt nước mắt đầu tiên anh đã rơi trước Jaejoong, thường thì những giọt nước mắt chảy thành dòng sông u sầu trong thầm kín bởi sự có mặt của Yoochun làm che khuất đi sự tồn tại của anh trong trái tim của cậu.
Lần nữa Jaejoong giữ trạng thái rầu rĩ lúc mà nước mắt cậu đọng nơi khóe mắt khi trông thấy Yunho quá u buồn vì lời cậu thốt ra. Nỗi đau chích vào lòng cậu vì lý do không giải thích được nhưng chỉ vì nỗi buồn cậu mang đến cho Yunho.
Chìa tay tới cây dao, Yunho cầm nó lên trước Jaejoong và thì thầm với ánh mắt trống rỗng, "Đây... tiếp tục đi và tự kết liễu đời mình."
Cây dao giơ ra từ bàn tay phải của Yunho tới Jaejoong, mà cậu lại nhận lấy ngoan ngoãn cùng ánh mắt hỏi han. "Nhưng nhớ nhé Jaejoong, khi em chết, em có thể sẽ tìm được sự giải thoát nhưng cái chết của em sẽ làm vỡ nát trái tim của ba mẹ em y như cái chết của Yoochun đã làm tan nát trái tim mẹ cậu ta."
Hình ảnh điên loạn của bà mẹ Yoochun thoáng hiện trong Jaejoong tràn ngập trí óc cậu với nỗi dày dò. Ngày Yoochun ra đi, mẹ cậu ta không thể chấp nhận sự thật như người khác, luôn luôn sống trong cô đơn cho tới ngày nay, và không tiếp nhận sự phũ phàng của cuộc đời là đứa con duy nhất của bà đã chết. Bà ta đã xa lánh cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài nên dù một tiếng khẽ nhắc tên Yoochun sẽ sách động cơn bão điên cuồng trỗi dậy trong bà. Không, Jaejoong không thể chấp nhận chuyện này xảy ra với người mẹ mình vì điều đó chống lại lòng hiếu đạo của một người con. Cậu đồng ý sự yêu cầu của ba mẹ để lấy Yunho mà nếu giờ tự vẫn, cậu sẽ làm thất vọng ba mẹ và niềm tin của họ đối với cậu.
Cậu sẽ tiếp tục sống để hoàn thành bổn phận đứa con hiếu thảo. Thế nên cây dao rớt từ bàn tay thon thả và nằm gọn trên nền đất.
Yunho nãy giờ xem xét Jaejoong với trái tim đập loạn xạ, rồi cười nụ cười nửa vì chiến thắng nửa vì vui mừng là người vợ mình đã chọn sống tiếp. Anh cũng biết là sâu trong lòng anh, trái tim yêu Jaejoong nảy nở theo thời gian trôi qua, không nguôi bớt chút nào. Anh sẽ bù đắp cho Jaejoong và chứng tỏ tình yêu mình, phải chi Jaejoong vui lòng tiếp nhận.
Lời lẽ lặng yên trao đổi nhau giữa cả hai trong căn phòng ngột ngạt phảng phất mùi nồng nặc của đêm ái ân. Yunho nhìn chăm chú Jaejoong và tỏ ra không hài lòng với những gì mình thấy. Thân thể quằn quại của cậu ngồi trần trụi trên nên gạch lạnh, bầm dập bởi những vết cắn đỏ và những nụ hôn thô bạo. Cảnh tượng khiến Yunho cảm thấy tim đau nhói như ai đâm vào tìm mình. Anh không hề có ý định tổn thương người vợ yêu của mình nhưng con mãnh thú trong anh chạy loạn, nhiều bởi ham muốn ái ân và vì nỗi căm tức Yoochun luôn được Jaejoong yêu. Thế nên, anh thấy lâng lâng khi mà đày đọa Jaejoong bằng cưỡng bức chuyện chăn gối, từng cái hôn hoặc cái cắn dấu hiệu giành lấy gì thuộc về sở hữu của anh và mổi cú đâm sâu xác định niềm tin Jaejoong mãi mãi thuộc về anh.
Jaejoong cảm thấy mình được nhấc khỏi mặt đất bởi bàn tay rắng chắc của Yunho và điều đó khơi lên nỗi sợ tột đỉnh trong cậu. Cậu co rúm lại vì cái chạm nơi eo và bàn tay nâng đỡ hai chân cậu lên không. "Không... không... xin đừng... đừng làm vậy nữa... không..." Cậu đánh nơi ngực Yunho và vùng vẫy trong vô vọng cố thoát cái mà cậu suy đoán là một cuộc cưỡng bức ái ân nữa. Nhưng ngạc nhiên cho cậu, họ đang tiến vào phòng tắm chứ không phải giường.
"Thả lỏng đi Jaejoong. Anh chỉ muốn tắm rửa cho em và làm sạch thân thể em thôi. Anh không làm gì khác đâu khi em đang đau như vậy." Yunho dỗ trong giọng nói êm ái lúc anh tiến gần phòng tắm và mắt anh lỏe lên niềm ân cần, nhưng dù sao, Jaejoong vẫn sợ.
--------------------------
Đêm đó họ nằm trên giường, một người thiếp trong giấc ngủ sâu bởi mệt mỏi, còn người kia nằm trằn trọc ngắm nhìn thiên thần ngủ say kế cạnh mình. Yunho giữ lời nên tối đó, anh không làm gì bạo lực hay xúc phạm đến Jaejoong mà hầu như cậu rất biết ơn điều đó. Nhưng, Jaejoong nằm co ro sợ sệt nơi mép giường, tránh xa Yunho càng nhiều càng tốt và bao nhiêu cái gối nằm chen giữa như đề phòng Yunho xâm nhập. Sự cố gắng đó dĩ nhiên vô vụng với người đàn ông như Yunho vì sức mạnh hay ham muốn của anh không bị ngăn chặn vì những cái gối này nhưng cái sự phòng ngừa nhỏ nhoi này từ Jaejoong làm cho anh cười bởi có người vợ quá ư con nít, mặc dù có nét thánh thiện của người lớn chững chạc ở bề ngoài.
Nghiêng mình ngang một bên bằng khuỷu tay để nâng đỡ đầu, Yunho vẫn cứ ngắm nhìn thiên thần đang ngủ Jaejoong. Hơi thở nặng nhọc tỏa ra từ Jaejoong mổi khi ngực cậu trồi lên trong nhịp thở, chậm và tao nhã nhưng nặng u buồn theo như Yunho nghĩ. Anh chìa tay ra chạm vào bờ má trắng mịn, và mân mê với niềm yêu mà Jaejoong không bao giờ biết được. Hình tượng tên hiếp dâm, bạo lực, và ác độc đã khắc sâu tượng đài trong óc Jaejoong và chính nó đã chiến thắng hình tượng dịu dàng Yunho có thể cho bây giờ. Đến đấy, Yunho khẽ thở dài và mắt anh biến thành u sầu vô bờ bến. "Anh xin lỗi đã tổn thương em Boo à nhưng em không nên chọc tức anh bằng Yoochun. Xin tha lỗi cho anh... Anh xin lỗi..."
7
--flash back----
15 năm trước
"Boo à coi anh vẽ cái gì nè." Chunnie chạy đến bên Boo, nắm trong tay bức vẽ cậu vừa hoàn thành và muốn khoe cho Boo coi.
Boo cười và vui vẻ tiếp nhận bức tranh để chiêm ngưỡng bức họa mà Chunnie phải tốn công lắm mới làm xong. Bức vẽ có ngôi nhà trên tận ngọn đồi mà xung quanh có cánh đồng tràn đầy hoa phong lan, loại hoa mà Boo ưa thích, và kế căn nhà là một trai một gái tay trong tay. "Đẹp lắm Chunnie. Nhưng đôi trai gái trong bức vẽ là ai thế?"
"Là em và anh." Chunnie thủ thỉ làm Boo đỏ mặt.
Yunnie cũng chạy tới chỗ Boo, làm ngơ Chunnie ra mặt, để khoe bức vẽ của mình. "Anh cũng vẽ bức tranh cho em nè Boo!!" Yunnie mừng rỡ nói và nở nụ cười với chiếc răng khểnh khi Boojae lấy bức ảnh để ngắm.
Khác với Chunnie, tranh của Yunnie có đôi trai gái hôn nhau dưới một trái tim đỏ lớn phía trên đôi tình nhân đang hôn. Trong trái có dòng chữ lớn "YUNNIE YÊU BOO" khiến cho Boo đỏ mặt hơn trước.
Chunnie bĩu môi, "Nhưng Boo là của anh. Phải không Boo?" Cậu bé phóng ánh nhìn đến Boo đang gục mặt xuống đất.
Boo hơi giật mình trong phút giây nhưng cái khuôn mặt sầu thảm của Chunnie làm cậu thấy buồn trong tim và rồi cậu gật đầu, đồng ý cùng Chunnie và làm tổn thương Yunnie với hành động của mình. "Đúng vậy... xin lỗi Yunnie."
"Boo... nhưng..." Yunnie định nói...
"Vậy Boo là của anh." Chunnie nhảy lên mừng rỡ trong chiến thắng.
Yunnie dấu đì dòng lệ sẽ tuôn tràn khuôn mặt mình trong vài giây và bỏ chạy. Cậu bé nghe Boo gọi tên mình, "Yunnie... khoan đã..."
Nước mắt chảy cùng trái tim đau nhói đã bị chà đạp với sự không quan tâm của Boojae. Bức vẽ hai đứa trẻ hôn nhau tình tứ bị vò nát trong bàn tay của Yunnie, hủy diệt bức ảnh mà mình đã trút bao yêu thương trong tim vào, mong mỏi sự yêu thương đáp lại từ Boojae nhưng rốt cuộc chỉ nhận được sự thất vọng và nhục nhã.
-------------------------
12 năm trước
Chunnie bay lượn quá đồng cỏ xanh biếc, né tránh những đứa bé khác nô đùa quanh mình để tìm đến mục tiêu, Boojae! Gió cuốn đi những cánh hoa trên không trong điệu nhảy của tuổi thanh xuân vui tươi. Ánh mắt cậu bé sáng lên lúc thấy Boojae ngồi dưới bóng mát cây maple. "Boo!!!"
Tai Boojae nghe thấy tên thân mật của mình được gọi lên trong xa thẳm và nâng ánh mắt nhìn đến cậu trai vẫy tay về phía mình. Mắt cậu sáng lên khi gọi Chunnie đi tới. "Anh có gì cho em hả Chunnie?" Boo hỏi người bạn mình vừa đặt xuống chỗ ngồi trong lúc mắt cậu tò mò với đôi tay dấu sau lưng Chunnie.
"Không có gì hết." Chunnie trả lời. Cử chỉ của cậu bé được ánh mắt không mấy tin dò xét.
"Nói cho em biết... anh có cái gì..."
"Anh không có gì mà Boo."
"Sau lưng anh có cái gì? Cho em xem!!" Boojae bĩu môi.
"Không có gì..."
"Chunnie đáng ghét... Em muốn quà... Hứ!!!" Boo bĩu môi hơn nữa và thút thít như muốn khóc, âm thanh vang tới tai Chunnie làm cậu bé hối hận.
Chunnie kề sát Boojae và cầm lấy bàn tay, "Thôi đừng mít ướt nữa bé Boo à."
Boo trả treo, "Em không có mít ướt!!"
"Nhắm mắt lại đi." Chunnie bảo nhưng khi Boojae định phản đối, ánh mắt Chunnie bảo cậu nên làm theo. Boojae nhắm mắt chờ đợi sự ngạc nhiên Chunnie sẽ mang đến, chắc chắn sẽ làm Boo yêu thích như thường lệ.
Trước mắt cậu treo lủng lẳng sợi dây chuyền có mặt dây tròn nhỏ bao bọc bằng bạc. Vật thể treo trên không trung mà Boo cứ nhìn chằm chằm sợi dây chuyện thật ngạc nhiên. "Cái này anh ở đâu có Chunnie?"
"Mẹ mua cho anh nhưng anh muốn em nhận lấy." Chunnie cười.
"Nhưng... em không nhận được!!! Cái đó là của mẹ anh."
"Nhận đi Boo." Chunnie nhất định ép Boo nhận khi Boo từ chối. Cậu bé giả vời dỗi hờn, "Em mà không nhận, anh sẽ giận và lớn lên không cưới em đâu."
Boo suy nghĩ đến việc Chunnie giận cậu, điều mà cậu căm ghét nhất cùng với việc đi nha sĩ kiểm tra. Nhượng bộ, cậu cười, "Thôi được... cám ơn anh Chunnie."
Sợi dây chuyện nhanh chóng được đeo lên cổ Boo, hãnh diện phô bày món quà cho bao ánh mắt ghen tị.
*Hun*
Boo đặt nụ hôn nhỏ trên má Chunnie làm cậu bé đỏ chín mặt.
Yunnie đứng xa xa nhìn buồn bã, hộp socola nắm chắc trong bàn tay bé nhỏ, socola mà cậu năn nĩ mãi mẹ mới chỉ cách làm và suốt tuần không ngừng dành dụm tiền mua vật liệu để làm nên món quà này... chỉ để cho Boojae. Nhưng thấy nét mặt tươi cười vui vẻ của Boojae nhận quà Chunnie tặng, công sức Yunnie dường như không là gì cả. Cậu bé cười buồn rồi xoay mình tránh né sự thật và quay tới thùng rác gần đấy ngay góc, nhanh chóng hộp socola được vứt vào sọt rác. Công lao của Yunnie tan biến trong không khí và là những thứ không ra gì chỉ đáng vứt bỏ .
----End flashback------------
Khuôn mặt Yunho tuôn trào nước mắt khi hình ảnh quá khứ thương đau tái hiện ám ảnh tâm trí anh. Anh không bao giờ tồn tại trong tim của Boo khi Yoochun còn sống và nay đã chết thì anh vẫn không là gì với Jaejoong cả. Mọi chuyện liệu có thay đổi không?
"Không... không... xin đừng Yunho... dừng lại... đau lắm..." Tiếng khóc nức nở của Jaejoong lôi kéo Yunho ra khỏi suy nghĩ để anh nhìn vợ mình đang đắm chìm trong cơn ác mộng về anh! Kéo cậu về phía anh nằm và dẹp hết bao nhiêu gối ngăn cản, Yunho nâng niu Jaejoong trong cái ôm ấp ấm áp và hôn lên thái dương cậu. Anh thì thầm trong đêm êm ả, "Anh đây Boo."
Trong giấc ngủ của Jaejoong, cậu nhận thức bàn tay rắn chắc đang ôm ấp cơ thể mỏng manh mình thật đầm ấm mà cậu không muốn xa rời. Cậu cười, "Chunnie..."
"Chunnie?" Tim Yunho nhói đau mà anh vẫn tiếp tục ôm cậu như đứa con nít sợ hãi vào lòng. Nước mắt tuôn từ khuôn mặt Yunho khẽ chạm vào má Jaejoong...
Đêm dìm sâu vào yên tĩnh của màn đêm và những giọt nước mắt tô điểm gương mặt sầu héo của Yunho, một khuôn mặt mà Jaejoong không bao giờ biết đến mà cũng không mở cửa trái tim mà hay biết.
8
Bao ngày trôi đi theo tuần dài đăng đẳng rồi thay phiên nhau chuyển biến thành từng tháng sau cái ngày kinh hoàng mà Jaejoong hứa với bản thân là sẽ tiếp tục sống. Và rồi những ngày trôi qua đến vô tận, cậu sống cuộc sống như người đã chết, lãnh đạm với sự sống động mà cuộc đời đem đến. Mọi thứ dường như vô vị qua đôi mắt mơ hồ của cậu, sắc màu cuộc sống đã bị cuốn đi mất trong tiềm thức, trải đều một màu âm u che phủ lý trí. Nhưng Jaejoong không bận tâm và sống cuộc sống dường như chỉ vì trách nhiệm chứ không phải theo ý nguyện.
Yunho, vẫn cương nghị cố gắng biến thành một người chồng tốt, nỗ lực đem đến nụ cười trên làn môi hồng thắm của vợ anh, nhưng chuyện đó còn khó hơn mò kim trong đống cỏ khô. Dù chỉ một lần, một lần, nụ cười hé trên bờ môi Jaejoong đã đủ xoa dịu trái tim vỡ nát của Yunho trong nhiều năm đau đớn với một tình yêu thầm kín. Yunho rất cố gắng để khống chế lòng ham muốn trào dâng bao lần Jaejoong lạnh nhạt với anh, để rồi anh chỉ muốn quẳng cậu lên giường, dày vò cơ thể mỏng manh bằng đôi tay hung tợn. Anh đã kiên nhẫn để chiến thắng trong cuộc chiến giành lấy trái tim Boo, bởi vì điều đó chỉ thực hiện được bằng tình yêu thương chứ không phải bạo lực.
Từ lúc chuyện cưỡng bức xảy ra, Jaejoong trở thành người sống nội tâm, không cởi mở với bất kỳ ai, ngay cả ba mẹ cậu, vứt bỏ hình tượng vui tươi mà cậu từng có. Mặc dù Yunho có cố gắng thế nào để trò chuyện cùng Jaejoong, đáp trả anh chỉ là tiếng vọng âm thanh phát ra từ trong phía 4 vách tường đang lắng nghe. Yunho phải kiềm chế bản thân liên miên để cố giữ bình tĩnh, vì anh và vì Jaejoong.-------------------------------
Cơn mưa cuồng mạnh từ trên trời trút xuống, gieo rắc hạt nước mắt của trời xuống đất và hồi sinh mặt đất tự nhiên. Nhưng trong không khí mưa ảm đạm này, nó gieo nỗi buồn cho những ai nhìn thấy tấm màn trắng xóa bao phủ ngang bầu trời, đặc biệt là đối với Jaejoong.
Cậu đứng u sầu, lặng yên nơi đó, ngắm cảnh vật ướt át trong mưa, từ ban công nhìn xuống. Cậu suy nghĩ, nhìn lên bầu trời cùng lúc giọt mưa rơi nhẹ lên mắt, chắc là ông mặt trời đang trốn sau lùm mây mù cho tới khi mưa ngừng rơi trên mặt đất. Tự nhiên cậu ghét nỗi buồn mà cơn mưa mang đến, vì nó càng gieo thêm đau đớn cho vết thương lòng tan nát đang rỉ máu của cậu.
Gió thoảng se lạnh sau cơn mưa, nhưng cái lạnh không sánh bằng cái lạnh bên trong mà cậu đang cảm nhận. Jaejoong run rẩy thu mình vào trong chiếc áo len, thân thể mảnh khảnh run lên vì cái lạnh của thiên nhiên. Cậu vươn cánh tay ra, vớt lấy hạt mưa đang làm tê bàn tay lạnh cóng của mình, Jaejoong cảm thấy cái rét len lén từ bàn tay cậu lan tỏa lên cánh tay như hàng ngàn mũi kim đang châm chích vào cơ thể mình.
Mãi vẩn vơ suy nghĩ về cơn mưa lạnh buốt, Jaejoong không nghe tiếng động của một người khác nhẹ nhàng bước đến bên cậu. Đôi bàn tay khỏe mạnh ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu, bảo đảm thân thể cậu được an toàn, Yunho tựa cằm lên vai cậu. "Mưa càng lúc càng mạnh đấy Boo à. Em nên vào trong trước khi bị cảm lạnh." Anh nói thật dịu dàng.
Cũng như những ngày khác, Yunho thử chủ động trò chuyện dù biết nỗ lực ấy là vô ích, anh sẽ lại phải nói chuyện với chính mình. Yunho choàng tay vào ôm cậu chặt hơn nữa, hơi ấm từ thân thể anh tỏa đến da thịt dường như đã đông cứng của Jaejoong. Anh nhắm mắt và thì thầm hơi thở nóng ấm đến đôi tai Jaejoong. "Em biết vì sao có mưa trên trái đất không?"
Anh tiếp tục đứng yên, cằm vẫn nằm gọn trên vai Jaejoong. "Mẹ thường bảo anh rằng khi trời mưa, ông trời đang khóc vì hiu quạnh, thế nên, rơi rớt nước mắt xuống thấm vào lòng đất. Và khi mưa, con người xung quanh đều nhấn chìm trong sầu thảm và cô đơn cùng bầu trời."
Jaejoong lắng nghe nhưng không trả lời mặc dù trong tim hầu như cậu cảm nhận được nỗi buồn từ những gì Yunho nói. Quả thật thời tiết mưa này khiến trái tim cậu thêm xót xa và chìm sâu hơn xuống lòng đại dương.
"Anh luôn tin lời mẹ nói với anh nên hễ trời mưa, anh rất buồn vì nghĩ mình rất cô đơn. Nhưng mà em biết gì không Boo?", Yunho mỉm cười "Bây giờ trời mưa, anh không thấy buồn nhưng anh lại thấy ấm áp bởi anh có Boo của anh bên cạnh. Anh không bao giờ lẻ loi nữa." Anh đặt lên má Jaejoong một nụ hôn và lần những cái hôn xuống cổ, nút nhẹ vị mềm mại của nó.
Jaejoong hơi giật mình lúc da thịt cậu bị nút bởi những nụ hôn và cậu cảm thấy mình như bị cắn nhẹ nhưng cậu vẫn đứng đông như tượng đá. Ngày nay, cậu đã quen dần với những cử chỉ thân mật của Yunho và tuy cậu không đáp trả anh, cậu cũng không phản kháng. Jaejoong biết rất rõ hậu quả sự chống cự của mình và nếu chiều theo Yunho, cậu sẽ được bình yên an toàn. Yunho không hề tỏ ra bạo lực cùng cậu sau ngày đó nhưng hồi ức vẫn ám ảnh Jaejoong, khuấy động nỗi kinh hoàng tưởng chừng như đã nhòa đi.
Nhưng... nhưng... tại sao những gì Yunho nói vừa rồi khơi dậy một cảm giác không thể giải thích trong tim cậu, đem lại hơi ấm dù chỉ là rất nhỏ? Có phải cậu đem lại sự ấm áp và niềm vui cho Yunho và phải chăng cậu là người quan trọng như vậy trong tim Yunho? Nghĩ đến đấy, cậu chợt cảm thấy có lỗi và cúi gằm mặt xuống.
Yunho đã thỏa mãn với những nụ hôn trên cổ Jaejoong và ghì chặt cậu hơn nữa khi họ cùng nhau hướng ánh mắt tràn ngập ưu tư lên bầu trời bi thảm.
9
Như bao nhiêu đêm đã trôi qua trong căn phòng rộng lớn và ấm áp, ánh trăng bao trùm màn đêm và len lỏi ánh sáng từ phía ngoài khung cửa sổ trong suốt. Họ nằm trên giường, giấc ngủ mời gọi thân thể cả hai về vùng đất mơ huyền nhưng cặp mắt họ quá bướng bỉnh không chịu khép lại.
Jaejoong nằm bất động trong vòng tay Yunho, thói quen hằng đêm Yunho đã quá quen thuộc với cậu và Jaejoong cũng vậy, tuy là cậu không nhận ra điều đó. Cậu nhấc thân mình bé bỏng của mình để xếp hoàn hảo vào vòng tay chắc của Yunho như mong mỏi hấp thụ hơi ấm từ anh mà cậu đang thiếu.
Yunho, khác với cậu, tận hưởng mùi hương vani kem thoang thoảng làm dịu anh từ mái tóc đen mướt của vợ mình. Đôi tay choàng qua cơ thể bé bỏng, sự thống trị hiển nhiên từ những cử chỉ mân mê cậu và anh lặp lại cho Jaejoong là cậu vĩnh viễn thuộc về mình. Nhưng thật ra anh rất sợ. Yunho cứng cáp bề ngoài nhưng nội tâm lại rất dễ bị tan vỡ. Anh sợ là nếu anh không nắm cho vững, người vợ thân yêu sẽ bị cuốn mất, bỏ rơi lại anh trong thế giới không tình thương yêu.
Nhưng Yunho cảm giác được sức lực của mình yếu dần cho dục vọng phát ra từ ham muốn. Anh muốn tận hưởng Jaejoong nữa và thưởng thức cảm giác ấm áp khi ở trong cậu và sự ham muốn khơi dậy bao lần anh va chạm cậu, dù chỉ là khi đôi bàn tay chạm vào nhau. Mỗi cái tiếp xúc sẽ khiến con mãnh thú trong anh bật dậy và khi anh tiến đến Jaejoong hầu thỏa mãn ái ân, niềm thất vọng loé lên trong Yunho khi anh nhận thức nỗi sợ hãi của Jaejoong. Lương tâm anh kiềm chế con mãnh thú trong xiềng xích của lý trí để bảo vệ thiên thần anh yêu thương.
Anh hôn lên trán Jaejoong rồi mỉm cười. "Anh yêu em Jaejoong."
---------------------------
"Anh yêu em Jaejoong." Yunho nói cùng Jaejoong những buổi sáng trước khi anh chạy theo công việc bận rộn của mình.
"Anh yêu em Jaejoong." Yunho nói cùng Jaejoong những đêm tối khi anh ôm ấp cậu, cả hai dìu nhau đến thế giới mộng mơ an bình.
"Anh yêu em Jaejoong." Yunho nói với Jaejoong vào sinh nhật cậu và cho dù là sinh nhật anh nhưng anh vẫn nói yêu vợ mình.
Từng lời nói, Yunho trút hết trái tim anh cho người không động lòng như cậu. Anh mong... mong là mỗi lần anh nói anh yêu câu, lời nói cậu yêu anh sẽ phát từ làn môi Jaejoong. Nhưng không ...
------------------------------
Yunho réo gọi Jaejoong lúc anh bước vào nhà sau một ngày làm việc dài và trên tay là món quà ngạc nhiên. "Jaejoong!" Anh nghĩ là Jaejoong cần người ở bên cạnh khi mà cậu chỉ duy nhất nhốt mình trong căn nhà cô đơn, xa lánh thế giới nhộn nhịp bên ngoài căn nhà êm đềm họ sinh sống. Hơn nữa, anh không thích chút nào ý nghĩ là Jaejoong sẽ u buồn nhớ về Yoochun khi mà anh đang ở sở làm việc. Sự ngạc nhiên sẽ tốt cho cả hai và Yunho hớn hở tiết lộ cho Jaejoong món quà mà anh đã chuẩn bị.
Căn nhà yên tĩnh không một bóng người nán lại trong những bức tường cho thấy dấu hiệu sự sống bên trong. Yunho bước chậm rãi vào bếp sau khi treo áo khoác vào tủ áo quần và nhìn thấy bữa tối nằm gọn trong góc của cái bàn ngay bếp.
Tuy là không một lời được trao đổi từ Jaejoong đến Yunho, Jaejoong vẫn hoàn thành trách nhiệm người vợ và chuẩn bị những bữa ăn ấm cúng của gia đình mà khiến Yunho không ngừng khen ngon. Yunho cười lúc anh nghĩ đến Jaejoong luôn quan tâm đến anh mặc dù bề ngoài cậu cố gắng hết mức tỏ vẻ lạnh lùng và thờ ơ.
Anh chạy lên bậc thang với tốc độ siêu nhanh và tiến đến phòng ngủ, đẩy cánh cửa hé mở ra. Anh nhìn vào phòng và mỉm cười khi thấy Jaejoong đang đọc sách, đôi mắt chăm chú vào quyển sách mà không để ý Yunho cho đến khi anh gọi tên cậu "Jaejoong!"
Jaejoong rời đôi mắt khỏi quyển sách giây lát và trông thấy Yunho dưới ánh đèn mờ áo trước khi tiếp tục đọc sách. Cậu cũng cảm thấy Yunho tiến về phía cậu với nụ cười đẹp và ấm. "Anh có cái này cho em Jaejoong." Yunho bắt đầu và sau đôi tay anh là con chó con có bộ lông óng ánh vàng chiếu sáng trong đêm.
Chó con vẫy đuôi khi Yunho đưa cho Jaejoong như mừng rỡ vì được ở trong bàn tay của chủ nhân thật xinh đẹp. Đôi mắt to Jaejoong lóe lên niềm vui khi cậu sờ bộ lông của nó, mượt mà mỏng manh, như cậu vậy. Cậu cười, nụ cười nhỏ sau thời gian khá dài, nhưng nụ cười đó làm Yunho thấy rất rộn ràng.
Yunho nói, "Anh mua chó con cho em để em không cô đơn mỗi khi anh đi làm. Cô chó này sẽ giúp em bớt lẻ loi."
"Cô chó?" Jaejoong ngước nhìn Yunho.
Yunho cười tươi hơn vì Jaejoong đã chịu nói chuyện với anh lần duy nhất trong thời gian quá lâu rồi mà suy nghĩ tới lại khiến anh đau khổ. "Phải, nó là chó cái. Em thích nó chứ?"
Jaejoong gật đầu và ôm chó con, "Em thích nó." Cậu thì thầm nhỏ không dễ nghe thấy nhưng tai Yunho nghe được rất tốt. "... và cám ơn anh Yunho."
------------------------------
Căn nhà trở nên nhộn nhịp hơn từ khi sự xuất hiên của chó con yêu quý, liều thuốc tốt nhất để làm tươi sáng Jaejoong và kéo cậu ra bao suy nghĩ chán chường, và rồi tình cảm Yunjae cũng được cải thiện. Ít ra là Jaejoong không lạnh nhạt với Yunho như trước kia và nhờ sự giúp đỡ của chó con, Yunho đã có thêm sự tiếp xúc cùng người vợ thường xuyên trầm lặng của mình. Họ nói nhiều hơn nhưng cũng không nhiều lắm, dù sao đó cũng là thành tích lớn có thể so sánh với việc đạt tới thành công trong thế giới đầy thách thức này.
Trong sự kiện trước khi cơn bão lan tràn, mặt biển sẽ yên bình nhưng sẽ không bền vững, đầu hàng với thế lực hùng mạnh cuối cùng. Yunho cố gắng đè nén nỗi khao khát của anh nhưng sẽ không lâu cho đến ngày con mãnh thú trong lòng anh nổi dậy tàn phá mối tình mỏng manh mà anh khó khăn xây dựng cùng Jaejoong.
10
Dòng nước nóng trào xuống từng đợt dưới vòi sen lên thân thể trần trụi của Jaejoong trong căn phòng tắm tĩnh mịch. Từng hạt nước như đang xuyên qua da thịt cậu, trong khi đó, khơi động sức sống trong cơ thể hao mòn dưới hiệu lực của dòng nước tinh khiết. Ở phút giây này đây đơn độc trong phòng tắm thì cậu có thể tìm nơi náu nương khỏi cái thế giới đầy tội lỗi mà cậu đã bỏ quên sau những bức tường cao kín. Đây là nơi cậu có thể cọ rửa những thứ nhơ nhuốc bao bọc thân thể nhưng có ích lợi gì khi mà kết cuộc rồi cũng sẽ làm tâm hồn cậu nhơ nhuốc thêm khi trở lại cái thế giới tội lỗi và ô uế kia.
Hơi sương nước bao phủ vây quanh Jaejoong, che khuất tất cả thân thể cậu khỏi những ánh mắt phàm tục, che khuất bởi cửa kiếng đã không ít nhiều bị chìm dưới hơi nước nóng. Có thể nhìn thấy được là một người đẹp đã bỏ đi vướng víu của áo quần và đang đắm mình dưới làn nước nóng bỏng.Jaejoong chà mình tỉ mỉ từ trên xuống dưới và chìm trong dòng nước mạnh đang làm cho lòng cậu thấy trong sạch dù chỉ trong phút giây. Tuy nhiên, cho dù cố gắng nỗ lực thế nào đi nữa để cọ rửa da thịt cho đến khi nó rướm máu, sự trong sáng của tâm hồn cậu muôn thuở đã bị chiếm đoạt. Để lại cậu là một người đầy nhơ nhuốc và không trong sạch.
Cậu khóc khi nghĩ đến đây. Nhưng chỉ có thể khóc trong lúc tắm để bày tỏ nỗi buồn chất chồng trong tim. Cậu trách Yunho đã khiến mình sa đọa nhưng Jaejoong cũng biết chính cậu là có trách nhiệm đã đẩy Yunho vào lối sống hận thù.
Đứng dưới nước, Jaejoong nhớ lại cuộc hôn nhân cùng Yunho và những việc Yunho cố làm để khiến thế giới mà cậu cho là u sầu, ảm đạm thêm màu sắc. Cậu có yêu anh không? Nếu không, sao tim cậu đập mạnh khi có sự xuất hiện của Yunho mà khi xưa cậu cho là kinh khiếp?
"Không,không đâu!! Mình không yêu Yunho vì người mình thật sự yêu là Yoochun kia." Jaejoong nói dối để che dấu sự hỗn loạn của tâm hồn đang dằn dặt cậu khi mà xưa kia, cậu luôn cho rằng Yoochun là người mình yêu nhất.
"Có thật mình không yêu Yunho?" Jaejoong tựa đầu vào tường, đầu óc đang tìm an bình để có thể trả lời lòng mình giữa bao hỗn loạn của tâm trí.
Một bàn tay, xa lạ nhưng cậu đã từng cảm giác rất nhiều lần, luồn từ nơi nào đấy để vuốt ve bờ vai cậu, tiếp theo là một chiếc lưỡi nóng ấm trườn từ vai đến cổ cậu. "Nước nóng không Boo?"
Jaejoong run người lên vì chất giọng pha lẫn niềm ham muốn ấy vang bên tai. Cậu nhích người và mong có thể xoay lại nhìn chồng của mình, Yunho, nhưng thân thể săn chắc của anh đã ép sát thân thể cậu vào tường cho đến khi má Jaejoong đã sát vào tường lạnh.
"Yun-Yunho." Jaejoong lắp bắp, như khó thốt thành lời vì cảm nhận một vật thể cứng từ Yunho sát ngay nơi dưới phần mông của cậu. Cậu biết chuyện gì sắp đến và lúng túng lúc mà đôi tay chắc của anh vòng ngay sau, cọ sát cơ thể cậu vào Yunho.
"Ssshhhh, cứ tận hưởng những gì sắp đến đi,Jaejoong. Anh hứa là lần này sẽ đem đến cho em cơn khoái lạc." Lưỡi của Yunho liếm láp phía dưới đôi môi anh và đôi mắt đen huyền chiêm ngưỡng thân thể tuyệt mĩ của Jaejoong từ sau. Như là mời gọi để thỏa mãn niềm khát khao ái ân mà anh đã nhung nhớ sau đêm tân hôn.
Yunho đã chiều Jaejoong những tháng nay qua và chôn sâu sự khát khao của mình nhưng 1 người đàn ông lực lưỡng như anh sẽ điên lên khi bị vợ mình chối bỏ chuyện ân ái.Và rồi khiến cho bao sự ham muốn dồn nén phải bộc phát từ niềm mong muốn thể xác.Anh cần phải nếm vị ngọt của Jaejoong lần nữa, tận hưởng xác thịt mềm mại đang mời gọi chiếc lưỡi anh nóng ấm. Và cảm giác cái của anh chìm sâu trong cơ thể vợ mình.
Nhưng Jaejoong đã chối bỏ anh lần này đến lần khác.Thế là quá đủ và lần này, Yunho sẽ không để lời van xin kia ngăn chặn cái anh sẽ đạt đến. Họ đã thành hôn và Yunho có đủ quyền lợi ái ân và từ chối anh là lỗi của Jaejoong.
Mỉm cười, anh cắn nhẹ làn da trắng ngần ngay bờ vai của vợ mặc dù nơi đấy hơi gầy nhưng Yunho sung sướng với cảm giác ngọt lịm ngay bờ môi. Anh rên khẽ, tiếng rên được chặn bởi dòng nước. "Hãy tận hưởng cảm giác này đi,Jaejoong. Lần này anh sẽ thật dịu dàng."
Lời nói của Yunho như khơi dậy ngọn lữa bùng kinh hoàng trong Jaejoong khi mà hình ảnh đêm tân hôn hiện trong tâm trí cậu, hình ảnh 1 sự chiếm đoạt nhẫn tâm và bao lời sỉ nhục đến con người cậu. Jaejoong run mạnh lên và rồi sờ vào ngực mình cảm giác những dấu cắn hay dấu hôn của Yunho còn sót lại mà Jaejoong cho là tình yêu tàn bạo. Không! Cậu không muốn trải qua sự việc ấy nữa khi mà vết thương tâm hồn đang cố gắng bình phục.
Rời khỏi Yunho 1 cách đầy khó khăn, Jaejoong xoay người để đối mặt với 1 Yunho đầy lòng ham muốn hiện rõ trên mặt. Dưới ánh đèn mù mờ trong nhà tắm và hơi sương đọng, Jaejoong trong thấy Yunho thật nhân từ, đôi mắt anh không chứa đựng sự tàn ác hay phẫn nộ như trong đêm tân hôn. Đôi mắt anh trái lại ấm nhưng sáng rực lên và như báo cho Jaejoong biết là đang khao khát tình dục mãnh liệt.
11
Van nài, đôi mắt cậu ngước nhìn Yunho như muốn cầu khẩn cho sự an lành. "Xin đừng Yunho. Đừng làm thế. Em... sợ... lắm... và đau nữa..." Khó khăn lắm cậu mới thốt nên lời.
Yunho không thấy gì là rung động trước lời van nài vì cho dù anh thấy tội cho cậu và không muốn ép nhưng dương vật của anh đang cứng lên trước thân thể trần trụi của Jaejoong và cộng thêm làn nước nóng như kích thích, dâng niềm khao khát ái ân lên tột đỉnh. Anh cần phải có cậu ngay lúc này!
Anh nâng cầm Jaejoong lên và mắt họ nhìn nhau. Lần nữa, anh trấn an khi sự ngăn cách giữa anh và cậu giảm dần. Da thịt cả hai chà vào nhau và dương vật đôi bên chạm mặt, khiến Jaejoong bật ra tiếng rên. "Anh nói lần này anh sẽ dịu dàng và em không muốn làm anh tức giận đâu, phải không Boo? Em biết anh sẽ thế nào khi phẫn nộ và anh không muốn làm tổn thương em. Anh yêu em mà Boo..."
Jaejoong nghe ngóng lời nói kinh khiếp từ Yunho và chúng như thắt chặt trái tim cậu trong đe dọa. Cậu biết không nên chọc giận Yunho bằng không nỗi kinh hoàng đêm tân hôn sẽ lại trỗi dậy, đày đọa cậu trong gan tất. Lắc đầu trong tuyệt vọng, Jaejoong không dám hé môi chống cự và chìm trong yên tỉnh quanh cả hai. Sự yên lặng bao trùm quanh Jaejoong và Yunho nhếch mép cười sự yên lặng đó như đầu hàng.
"Thế là tốt. Sẽ không đau đâu mà sướng lắm đấy." Yunho trấn an và đem môi mình đến sát tai Jaejoong thì thầm. "Ngã lưng về sau bức tường và đặt hai tay lên vai anh để lấy thăng bằng."
Jaejoong biết phải chiều theo Yunho nếu muốn an toàn,bình yên và không còn chọn lựa, cậu mặc cho Yunho nhấc thân dưới mình lên, đôi tay cậu quàng qua cổ Yunho và đôi chân lủng lẳng bên hông anh. Thân thể cậu bị cơ thể rắng chắc của anh ép sát vào tường, như chờ đợi sự xâm nhập đến nơi riêng tư nhất của mình.
Nâng vợ mình lên không trung để dễ dàng cho việc giao cấu, Yunho chà mình sát vào Jaejoong khiến cậu rên lên trong khoái cảm, như hát ru cho niềm ái ân. "Ahhhh anh nhớ chuyện này quá..." Yunho thở, tách rời đôi chân cậu để phô bày da thịt hồng hào và dương vật căng cứng. Thấy Jaejoong đang cứng lên khiến Yunho tự hào và anh dùng một tay bóp vật thể cứng đơ kia, vuốt ve lên xuống trước khi bóp mạnh thêm nữa.
"Yunho... Ngừng lại..." Jaejoong bật ra tiếng rên khẽ, tiếng kêu xấu hổ mà cơ thể cậu phát ra.
"Em thích à??? Anh muốn em kêu tên anh thật to để anh biết em đang hưởng thụ cảm giác này." Yunho ra lệnh trong khi anh đút một ngón tay vào lỗ nhỏ của Jaejoong, sẵn sàn cho sự xâm nhập của anh và giảm đi cảm giác đau. Không như lần trước, Yunho lo lắng cho Jaejoong và không muốn làm thiên thần của anh đau.
"Ahhhh..." Một tiếng rên yêu ớt phát từ Jaejoong khi cậu cảm nhận bên trong mình đang bị co giãn và một ít đau đớn trong hậu môn lúc thêm ngón tay khác được đút vào, sau đó là một ngón nữa.
Yunho cho là lỗ hở đã được co giãn đủ rồi cho sự xâm nhập của anh và cho dù không đi nữa, cũng phải chịu thôi vì anh đang rất cương cứng. Cảnh tượng Jaejoong rên rỉ nhăn nhó khi anh sờ vào da thịt cậu đang mời gọi anh cho cả hai vào tột đỉnh của sung sướng hoang lạc. "Anh vào đó Boo."
Lời báo trước không làm Jaejoong an tâm chút nào khi Yunho nhấc hông lên, cái của anh tiến sau vào Jaejoong trong giây phút. "Uhhh... ahhhh... mmnnhhhhh...." Jaejoong không khỏi thở hổn hển khi vật cứng đang trong người cậu, nhúc nhích. Khi cậu căng thẳng lên thì khiến cho phần bên trong se thắt lại, giữ chặt dương vật trong chốn nóng, ấm, và chật.
"Ohhhh... Uhhhh.... Quỷ thật... em vẫn chật như ngày nào và... cảm giác sướng quá Jaejoong à." Yunho, vui mừng như đây là lần đầu ái ân, thở hổn hển khi cái của anh chạm vào phần trong nóng ấm và cảm nhận hơi ấm khi dương vật mình bị se thắt. Anh rút ra phân nữa và đâm sâu mình vào lại, nhẹ nhàng, nhưng mãnh liệt. Tuy nhiên, anh giữ lời hứa là dịu dàng để không làm cậu phải đau.
Chậm và đều, thân thể cả hai xoay theo ái tình. Họ quằn quại trong đam mê dưới nước lũ đang hòa nhập cả hai, đạt đến sự hòa nhập mà đôi vợ chồng phải có trong ân ái.
"Ahhhh... Yu-Yunho..." Jaejoong rên lớn bên tai Yunho khi cậu thấy luồng điện đam mê trong cơ thể mỗi khi Yunho rút ra và đân sâu, nhanh vào hơn.
"Nữa đi Boo." Yunho nói trong hơi thở, tiếng thở anh nặng khi anh đan vao tay Jaejoong, quyện vào nhau giữa giờ giao hợp sung sướng. Anh chồm tới và hôn cậu. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau trong ân ái, tận hưởng vị ngọt của Jaejoong và thấm vào cậu mùi đàn ông của anh.
Yunho đâm mạnh vào cậu hơn, tận tình hưởng thụ tất cả của người vợ xinh đẹp dành cho anh. Không người đàn ông nào có thể có được cậu.
Cuối đầu xuống, Yunho cắn nhẹ vào cổ Jaejoong nhưng thay vì cắn như mọi khi, anh trườn lưỡi từng vòng vào một chỗ và nút. Nút và liếm, bàn tay của anh trườn xuống và cầm lấy dương vật của Jaejoong trong tay, bắt đầu bóp và sờ mó trong khi tăng tốc độ của cú đâm nhanh hơn và nhanh hơn...
"Ahhh... uhhhnnnnn... Yunho... em..."
Sự kinh tởm vây lấy trái tim Jaejoong. Cậu ghét cơ thể mình đang thích thú, đáp trả nồng nhiệt cùng Yunho. Làm dơ bẩn đi cơ thể bằng nụ hôn, cái liếm, và sau bao cú đâm thật nhanh và mạnh. Cậu thấy Yunho làm cho cơ thể cậu trở nên nhơ nhuốc. Giọt nước mắt đầu tiên rơi, không biết đó là nước mắt hạnh phúc hay xấu hổ vì nó đã bị dòng nước cuốn trôi trong giây phút đam mê xác thịt.
Như cảm giác niềm sung sướng đến mức, hơi nóng trong Yunho như muốn vỡ tung ra và với một cú đâm mạnh cuối cùng, Yunho rên lớn và bóp chặt cái của Jaejoong hết sức mình cho đến khi cả hai hét. "AHHHHH... AHHHH..."
Họ đã ra cùng lúc và tinh dịch trắng đục của vợ bắn vào tay anh, hơi thở của anh bình thường trở lại nhanh. Mệt mỏi và cạn sức, Yunho ngã đầu lên ngực Jaejoong và đưa tay vào miệng, liếm chất trắng nhờn ngọt. "Hmmm... em ngon lắm... Boo."
. Cậu không ép được đôi mắt khép lại sau một ngày mệt mỏi quanh quẩn như thể xác không hồn trong căn nhà cô độc, để hồn thanh thản chìm vào cơn mơ mà chỉ có giấc ngủ có thể đem đến. Nhưng mỗi khi khép mắt lại, khuôn mặt sầu thảm của Yunho luôn hiện ra như trách oán Jaejoong, trách cậu sao lại thốt ra bao lời cay đắng đã khiến anh và cậu không thể bên nhau. Jaejoong cảm nhận giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy dài xuống cổ và xuống chiếc gối bên cạnh.
Cậu biết lỗi rồi.
Nếu Yunho có thể thấy Jaejoong đang tiều tụy đau trong khổ vì đã làm tổn thương anh thì Yunho sẽ biết cả hai đang chia sớt nỗi đau.
"Yunho, xin lỗi." Jaejoong thì thầm, xoay mình nhìn sang bên trống không của chiếc giường, nơi mà Yunho thường nằm. Hiện giờ, sau khi Yunho bỏ đi, Jaejoong nhớ mùi đàn ông quen thuộc của Yunho mà đã bao lần ru cậu vào giấc ngủ êm đềm bao đêm trước. Jaejoong thấy được che chở khi có Yunho nhưng kể từ ngày Yunho ra đi, Jaejoong cảm thấy sự hiêu quạnh của căn nhà đang dâng trào nỗi sợ cô độc của cậu.
Căn nhà như chết lịm và Jaejoong vẫn chưa quen với tiếng động vang lên từ bốn bức tường mỗi khi cậu nói chuyện với chính mình. Jaejoong có chú cún lông vàng mà Yunho tặng làm bầu bạn nhưng nó lại dâng đến sự nhớ nhung Yunho trong tim Jaejoong. Mọi vật xung quanh nói lên sự tồn tại của Yunho, vẽ vào bức tranh sống động người chồng đã bỏ đi nhưng vẫn còn lưu lại trong ký ức.
Jaejoong không tin được trái tim đang đánh bại vẽ thờ ơ của cậu, máu trong tim chãy cho một người cậu từng thề sẽ hận suốt đời. Nhưng người ấy có thể kéo Jaejoong ra khỏi sự chán nản và rời khỏi thế giới tăm tối này lúc đây. Chỉ có Yunho mới có sức mạnh đó.
"Yunho... anh đang ở đâu?"
--------------------------------------------
Từng ngày Jaejoong đứng ngay ban công của ngôi nhà, đứng dưới bầu trời buồn bã, chờ đợi một chút dấu vết Yunho trở về.
Jaejoong đợi...
Và đợi...
Và đợi...
Đã 2 tuần nay cũng đủ cho Jaejoong xem xét tình cảm mình dành cho Yoochun và Yunho. Yunho đã len lén vào trái tim Jaejoong và in sâu hình ảnh anh cho nên chỉ cần nhớ đến Yunho là làm cho nỗi đau Jaejoong như bất tận. Cậu ít còn cảm giác yêu đương với Yoochun vì giờ đây cậu coi mối tình đó như niềm thương mến thời ấu thơ và bởi vì trong tim cậu đã có hình bóng Yunho khắc sâu trong đó. Tình cảm dành cho Yunho như mang cho cậu bao hy vọng mà cũng đem nhiều nỗi đau.
Như mọi hôm, Jaejoong đứng ngay ban công trong ngóng Yunho trở về và tim cậu run lên nghĩ đến nên nói gì để hàn gắn mối tình tan vỡ.
Nhưng định mệnh lại cay nghiệt và thích thú thử thách những người yêu nhau nhưng quá nhút nhát theo đuổi tình yêu đến cùng.
Yunho không quay về như cậu mong mỏi, đập tan hy vọng nhỏ nhoi cậu đang cố gắng để hàn gắn cuộc hôn nhân đã rạn nứt.
"Trở về đi Yunho..." Cơn gió thoảng mang theo lời nói Jaejoong giữa bầu trời se lạnh nhưng liệu nó có đến tai Yunho?
-----------------------------------------------
Sau khi cho chó cún ăn, Jaejoong lại đi qua đi lại trong nhà, đến những nơi Yunho từng qua lại khi anh còn ở đây trong căn nhà ấm cúng. Căn phòng ngủ mà họ chia sẽ bao đêm nồng âu yếm bên nhau trước khi ngủ giờ đây lạnh như băng, mất đi hơi ấm của chủ. Jaejoong thư giãn ngồi đến bên giường và ngồi xuống, lạc lỏng trong kỷ niệm lần đầu tiên cậu nằm trên nó. Đêm đó là đêm tân hôn lúc mà cậu bị Yunho tàn bạo chiếm đoạt nhưng giờ nhớ lại ký ức đó thì chính cậu đã ép Yunho làm chuyện điên rồ đó.
Yunho là con người chăm chú và hiến dâng tất cả cho tình yêu. Anh không bao giờ làm điều điên dại để thể hiện sự bạo lực nếu không vì bị ép vào đường cùng. Yunho tàn bạo nhưng chẳng ai là không có sai lầm cả. Nếu như Jaejoong không mù oán cùng tình yêu cho Yoochun thì có lẽ cậu sẽ thấy được cái tốt của Yunho.
Thở dài, Jaejoong định đứng dậy, chuẩn bị cho việc hằng ngày khi mà chân cậu va phải gì đó dưới giường. Hiếu kỳ, cậu khum xuống và lấy lên một hộp sắt chứa đựng vật kỷ niệm... của Yunho.
Mẹ cậu dặn là không nên soi mói đời tư người khác nhưng hiếu kỳ muốn biết rõ thêm về Yunho, Jaejoong bỏ qua lời mẹ răng dạy.
Trong hộp là thư, ảnh, kỷ vật riêng tư của anh nhưng nhiều nhất là hình của Jaejoong. Bao bức ảnh chứa đúng thời thơ ấu thanh xuân và do bảo quản kỷ càng nên bao bức ảnh giữ nguyên màu sắc sáng lóa không phai theo thời gian.
Jaejoong xem xét một sắp giấy viết nay đã nhăn nhó có chữ rất khó đọc của Yunho khi anh còn bé. Giấy đó chính là nhật ký thì đúng hơn và chúng khơi dậy bao cảm xúc trong Jaejoong. Tất cả là hồi ức về tuổi thơ của Yunho.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro