#14 Nợ (1)
Warning: OOC, có chứa yếu tố rape
Tag: R18, bạo lực, ngôn từ thô tục, slight fluff
Author: Sen
Yakuza! Taiju x Designer! Mitsuya AU!
Toàn bộ đoạn hội thoại in nghiêng sẽ là nhân vật đang nói chuyện bằng tiếng anh nhé mọi người.
.
.
.
.
Tầm nhìn của Mitsuya rõ dần, khung cảnh xung quanh là một căn phòng đổ nát. Bốn bức tường cũ kĩ, lớp sơn bên trên sớm bong tróc từng mảng lớn nhỏ, lộ ra lớp xi măng cùng gạch bên trong. Trần nhà đầy rẫy những vết nứt, nước theo những vết nứt từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn. Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc khiến Mitsuya khó chịu.
Cậu khẽ cựa mình, một cảm giác đau nhói truyền ra toàn bộ cơ thể. Trong ánh sáng chập chờn của bóng đèn cũ kĩ, Mitsuya thấy bản thân mình đang nằm trên sàn, chân tay bị trói, miệng thì bị băng dính chặn lại. Vừa mới nãy cậu còn đang đi mua đồ Yuzuha rồi đụng độ với một đám lạ mặt. Bản thân không những bị đánh mà còn bị đưa tới nơi này. Mitsuya đang lo lắng không biết liệu phía Yuzuha có làm sao không thì một giọng nói vang lên bên tai cậu.
- Tỉnh rồi hả?
Từ phía cánh cửa phòng là một gã đàn ông đeo kính râm, hai cánh tay gã xăm đầy những hình xăm kì dị, nổi bật nhất có lẽ là con hổ trắng ở bắp tay phải. Phía sau gã đàn ông kia còn có 3-4 tên khác, bọn chúng đứng chặn ở cửa, có lẽ là đàn em của tên này. Gã đàn ông kéo một chiếc ghế lại phía đối diện Mitsuya rồi ngồi xuống. Gã đưa mắt về phía đàn em rồi ra hiệu cho chúng. Một trong số chúng tiến về phía Mitsuya, tay giật mạnh miếng băng dính khiến cậu nhíu mày vì đau. Mitsuya ném cho tên kia một cái nhìn khó chịu. Tên đeo kính thấy vậy liền nở một nụ cười giả lả.
- Xin lỗi nhé. Bọn tao vốn là dân máu mặt, không có khái niệm nhẹ nhàng với ai bao giờ nên thông cảm cho đàn em của tao nhé.
Mitsuya không nói gì chỉ hừ một tiếng, trực tiếp ngó lơ gã đàn ông kia. Gã tiếp tục bộ dạng giả lả của mình, chống cằm nhìn cậu mà hỏi.
- Giới thiệu chút nhỉ? Tao là Gabriel hay còn gọi là White, no.3 của băng WT.
- Băng WT??
- Ồ cũng nghe hiểu Tiếng Anh nhỉ? Tao còn tưởng mày dốt Tiếng Anh hay bị điếc nữa chứ.
Nghe đến đây, Mitsuya khó hiểu nhìn gã. Cho dù cậu không được tiếp xúc nhiều với giới yakuza bởi Taiju không muốn công khai sự hiện diện của cậu nhưng Mitsuya cũng có đủ thông tin cần biết về giới yakuza này. Trong trí nhớ của cậu, băng WT vừa xa lạ cũng vừa quen như thể cậu từng nghe đâu đó rồi. Tuy nhiên có một điều Mitsuya chắc chắn đó là WT không thuộc giới yakuza Nhật và tên Gabriel này muốn điều gì đó.
Từ Mitsuya hoặc từ Taiju.
- Anh muốn gì từ tôi? Tôi nhớ là tôi đâu có dính dáng đến các anh đâu nhỉ?
Mitsuya dò hỏi hắn. Ánh mắt cậu đánh giá đối phương, quan sát từng cử chỉ của gã. Gabriel tháo kính râm xuống. Một bên mắt màu lục bảo, bên còn lại nhắm chặt, bên trên có một vết sẹo chạy qua. Mitsuya nhìn vết sẹo mà trong lòng có chút kinh hãi. Khuôn mặt Gabriel ngũ quan hài hòa, có chút thư sinh nhưng vết sẹo kia khiến gã thêm phần dữ tợn. Quả nhiên là lãng phí.
"Nhưng nếu đem so với Taiju thì chắc là không bằng hắn..."
Mitsuya thầm so sánh trong lòng. Nhắc đến hắn, cậu tự hỏi là bây giờ hắn đang làm gì, liệu có nhận ra cậu mất tích mà đi tìm không. Gabriel một bên quan sát Mitsuya nãy giờ, gã nở một nụ cười trào phúng.
- Nói mày không dính dáng thì không phải mà có thì cũng không đúng.
- Ý anh là sao?
Mitsuya khó hiểu nhìn hắn. Gabriel xoa xoa cằm ra vẻ đăm chiêu. Gã vẫy tay ra hiệu cho mấy tên đàn em ra ngoài canh gác ở tầng dưới còn bản thân gã ở lại. Căn phòng cũ nát giờ chỉ còn gã và cậu.
- Hừm nói sao nhỉ...Thật ra tao và Shiba Taiju có một chút ân oán ngày xưa. Mày thấy vết sẹo trên mặt tao rồi đúng chứ? Quà của Shiba Taiju cho tao đó.
Mitsuya trợn tròn mắt nhìn gã. Taiju hắn có ân oán với tên này sao?
- Thằng nhãi đó cậy bản thân có tất cả, đứng trên cao coi người khác như cỏ rác, kiêu ngạo chà đạp tất cả mọi thứ hắn không vừa ý. Một thằng khốn khó ưa.
Càng nói, sắc mặt Gabriel càng khó coi. Gã đứng dậy khỏi ghế rồi tiến về phía Mitsuya khiến cậu cảnh giác lùi về phía sau. Gã càng tiến tới thì cậu càng lùi cho đến khi lưng cậu chạm vào bức tường sau lưng. Gabriel quỳ một chân xuống, đưa tay bóp mặt cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào gã. Ngón tay cái mân mê môi cậu. Khuôn mặt gã tràn ngập vẻ bỉ ổi.
- Nhưng tao phải công nhận một điều là thằng khốn đó rất có gu. Nhìn mày cũng ưa nhìn đấy. Không biết thằng đó sẽ phản ứng như nào khi biết mày được tao "chăm sóc" tận tình nhỉ? Nói tao nghe xem nằm dưới thân hắn có sướng không thế?
Lời nói thô tục của gã vang bên tai Mitsuya khiến cậu ghê tởm. Bàn tay còn lại của gã không yên phận mà luồn vào trong áo sơ mi cậu, lướt một đường từ bụng lên phía ngực.
- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY!?? BUÔNG TÔI RA!!!
Mitsuya giật mình, tức giận cắn vào tay Gabriel khiến gã đau đớn mà lùi lại. Gã tức tối nhìn khuôn mặt đắc thắng phía đối diện.
- Thằng khốn!!! Mày dám cắn tao?!!!
Nói rồi gã lao về phía cậu. Một tay gã nắm lấy mái tóc tím mềm mại mà kéo mạnh khiến Mitsuya đau đớn kêu lên một tiếng. Tay còn lại xé nát chiếc áo cậu đang mặc, để lộ cơ thể trắng trẻo, cân đối khiến thú tính trong người gã dâng cao.
- Tên khốn!!! Mau buông tôi ra!!! Nếu Taiju biết được hắn sẽ giết chết anh!!
- Nhưng mà giờ thằng đó không ở đây đúng không? Tao nói cho mày biết mày cũng chẳng khác những con điếm ngoài kia là bao đâu. Shiba Taiju chơi mày chán rồi cũng sẽ vứt bỏ mày như cách hắn vẫn làm với kẻ khác thôi. Đừng đề cao bản thân mày quá.
- Chết tiệt! Tên khốn!! Đồ cặn bã!!
Mitsuya cố gắng chống cự, miệng không ngừng chửi rủa.
*Bốp*
Gã vung tay đấm cậu một cái khiến Mitsuya choáng váng.
- Miệng xinh thì đừng nói những thứ thô tục vậy chứ. Ngoan ngoãn chút thì lát nữa tao sẽ chiều chuộng mày hết mình. Có khi mày theo tao sẽ tốt hơn đó.
Thấy cậu nằm im có vẻ nghe lời, Gabriel hài lòng, vươn người đè lên người cậu. Bàn tay dơ bẩn sờ soạng khắp cơ thể Mitsuya. Cơ thể cậu run rẩy trước những cái vuốt ve của gã, cậu cắn chặt răng ngăn những tiếng kêu xấu hổ thoát ra khỏi miệng. Da thịt mềm mại trắng trẻo nay nhuộm một màu hồng phấn khiến gã thích thú. Sự chú ý của gã dồn tới hai hạt đậu hồng trước ngực. Gabriel nở một nụ cười biến thái, vươn tay ngắt một cái khiến Mitsuya giật nảy, miệng lỡ phát ra một tiếng rên rỉ sau đó liền ngậm lại. Gã cười khẩy trước phản ứng của cậu.
- Cũng nhạy cảm phết nhỉ?
- I...Im đi...
Biết âm thanh mình vừa phát ra có bao nhiêu phần xấu hổ, mặt Mitsuya đỏ như cà chua. Gã cảm thấy biểu cảm này cũng thật đáng yêu. Gã cúi người xuống hõm cổ cậu, hít hà mùi hoa oải hương ngọt ngào, nhè nhẹ trên cơ thể. Sau đó gã ngẩng đầu dậy, tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
- Cơ thể tuyệt phẩm, mùi hương quyến rũ, gương mặt xinh đẹp. Một cực phẩm như vậy chẳng trách Shiba Taiju lại muốn giấu mày đi. Nhưng mà giờ mày là của ta...
*Cốp*
- AH!!!
Chưa để Gabriel nói hết, Mitsuya lấy hết sức đập đầu cậu vào trán gã. Gabriel đau đớn lùi về sau, Mitsuya dù có chút choáng nhưng vẫn cố ngồi dậy, dây trói ở tay đã tháo ra từ bao giờ, trên tay cậu là một mảnh kính vỡ. Mitsuya cố gắng dùng mảnh kính đó cắt đứt dây trói ở chân nhanh nhất có thể. Ngay khi dây đã đứt, cậu chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy thì bọn canh gác nghe thấy tiếng động trên tầng đã kéo tới. Mitsuya vào tư thế chuẩn bị nghênh chiến thì Gabriel đứng dậy. Gã giơ tay ra hiệu rằng gã ổn, bọn chúng có thể ra ngoài. Dù không muốn nhưng đám kia vẫn nghe theo mà đi ra ngoài.
Gabriel vuốt lại mái tóc rồi chạm vào chỗ vừa bị cậu làm cho bị thương. Mitsuya đề phòng nhìn gã, cậu đã dùng toàn bộ sức mà trông gã có vẻ không xi nhê gì là sao? Gabriel nhìn cậu mà buông một câu mỉa mai.
- Cái loại chỉ biết dạng chân cho đàn ông chơi như mày xem ra cũng biết dùng "cái đầu" của mình nhỉ?
Mitsuya nhìn gã rồi cười khẩy một cái.
- Nói cho anh biết điều một nữa nhé. Tôi chỉ dạng chân cho một mình Shiba Taiju chơi thôi. Mới cả...
Lúc này ánh mắt cậu nhìn xuống phía dưới rồi lại nhìn gã.
- Cái đó của anh chắc chỉ là cái tăm so với cái của hắn thôi.
-Pfff...HAHAHAHAHA!!
Gabriel cười phá lên. Căn phòng tràn ngập tiếng cười của gã.
- Vậy ư? Vậy càng phải để mày thử nghiệm chứ nhỉ?
Nói rồi gã bất ngờ lao về phía cậu, trên tay là chiếc ghế gỗ lúc nãy gã ngồi. Mitsuya chưa kịp chuẩn bị hay né thì cả chiếc ghế đập thẳng vào người. Da thịt trần tiếp xúc với ghế dưới một lực mạnh khiến cậu đau đớn ngã xuống sàn, chiếc ghế cũng vỡ thành nhiều mảnh văng tứ tung. Gabriel lập tức ngồi lên người Mitsuya, vung tay giáng từng nắm đấm xuống khuôn mặt cậu.
- Xin lỗi nhé, tao cũng không muốn đấm vào mặt mày đâu nhưng do mày cả thôi. Sau chuyện này nếu có oán trách thì cũng đừng trách tao mà trách bản thân mày ấy. Trách tại sao lại là tình nhân của Shiba Taiju ấy.
Vừa nói gã vừa đấm càng nhiều. Mitsuya bị đấm tới mức đầu óc bắt đầu choáng váng, khóe miệng và mũi bắt đầu rỉ máu. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong đại não, Mitsuya sợ tới mức hai mắt bắt đầu rưng rưng. Cậu cựa quậy trong vô vọng, trong lòng gọi tên hắn, cầu mong hắn đến cứu cậu. Rồi tầm mắt cậu mờ dần.
- Taiju...Cứu em với...
Trong chút tỉnh táo cuối cùng, Mitsuya khẽ gọi tên hắn. Bóng hình cao lớn, mái tóc xanh highlight đặc trưng là hình ảnh cuối cùng hiện lên trước khi cậu hoàn toàn mất ý thức.
____
Khi Mitsuya lần nữa tỉnh dậy, cậu nhận ra bản thân không còn ở căn phòng đó nữa mà thay vào đó là căn phòng ngủ quen thuộc của hắn. Mitsuya ngồi dậy, toàn thân đau nhức khiến cậu cử động khó khăn. Trên người cậu là chiếc áo phông trắng của hắn, bên trong quấn đầy lớp băng, trên mặt cũng tím bầm một bên, vết thương trên khóe miệng vẫn chưa lành hẳn. Mitsuya thở dài nhưng rồi lại lo lắng.
"Lúc mình mất ý thức không biết gã đó có làm gì mình không nữa."
Cậu càng nghĩ tới càng cuống. Nếu gã thật sự làm thì cậu chẳng còn mặt mũi nào để nhìn hắn nữa. Trong lúc cậu đang rối bời thì Kokonoi đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào bên cạnh còn có một chiếc xe lăn. Gã gõ vào cửa hai cái.
- Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.
- Kokonoi!
Mitsuya mừng rỡ khi nhìn thấy gã. Kokonoi từ tốn đẩy xe lăn đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Gã vẫn như cũ, thong thả như một chú mèo đen. Kokonoi vớ lấy bình nước bên cạnh, rót cho cậu một cốc nước.
- Mitsuya cậu bất tỉnh được 2 ngày rồi đó. Boss lo lắm đấy.
Mitsuya đưa tay đón lấy, uống lấy một ngụm. Cậu quay sang nhìn Kokonoi rồi hỏi.
- Chuyện hôm đó...
*Ring ring ring*
- Xin lỗi chút nhé.
Tiếng điện thoại cắt ngang câu hỏi của cậu. Kokonoi lôi điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn tên người gọi rồi bắt máy nghe.
- Alo Inupee? Cậu ta tỉnh rồi... Sao? Được rồi...Tao biết rồi...Tao sẽ đưa cậu ta tới đó liền.
Mitsuya lo lắng nhìn gã. Gã mỉm cười nhìn cậu rồi trấn an.
- Boss muốn gặp cậu. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu tới đó, có chuyện gì muốn hỏi thì trên đường tới đó tôi sẽ trả lời sau.
Không nói nhiều, gã dìu cậu ngồi lên xe lăn rồi đẩy cậu tới chỗ Taiju. Hai người đi trên hành lang dẫn tới khu nhà trên, lướt qua từng gian nhà. Mitsuya hai tay đan vào nhau, trong lòng có chút căng thẳng nhưng cuối cùng cũng mở miệng.
- Hôm đó làm sao các anh tìm ra tôi vậy?
Kokonoi mắt vẫn nhìn về phía trước, điềm tĩnh trả lời cậu.
- Sau khi cô Yuzuha gọi điện thông báo rằng không thấy cậu đâu, Boss đã cho người đi tìm xung quanh khu vực đó. Hai tiếng sau khi cậu mất tích thì Boss có nhận được một tin nhắn lạ, trong đó có chứa video cậu đang bị bọn chúng đánh. Bọn tôi đã thử định vị địa chỉ từ số điện thoại đó nhưng phát hiện ra đó là số điện thoại ảo. Lúc đó tôi mới nhớ ra trước khi cậu và cô Yuzuha ra ngoài tôi có đưa cho cậu cái nhẫn có gắn định vị.
Mitsuya tròn mắt nhìn gã. Định vị? Từ khi nào mà sự riêng tư của cậu cũng bị người khác xâm phạm vậy? Kokonoi cười trừ nhìn cậu, vẫn tập trung đẩy xe lăn về phía trước, qua nốt đoạn hành lang và thêm một ngã rẽ nữa là họ sẽ đến nơi.
- Xin lỗi nhé nhưng vì muốn đảm bảo an toàn cũng như phòng hờ nên tôi mới phải làm vậy. Ai ngờ là lại phát sinh ra chuyện này đâu. Cũng may nhờ có nó mà tôi xác định được vị trí của cậu.
Gã nói cũng đúng, cậu đang là đối tượng bị nhắm tới vì là người của Taiju, gã làm vậy cũng là vì sự an toàn của cậu. Cũng vì thế mà cậu được cứu. Chợt nhớ tới vấn đề quan trọng, Mitsuya ngước lên vội vàng hỏi gã.
- Kokonoi! Lúc tôi được cứu...Ừm...Lúc đó tình hình như nào vậy?
- Cái này cậu phải hỏi Boss rồi. Sau khi nhận được vị trí của cậu, Boss liền lái xe phóng đi trước. Đến khi tôi và Inupee đem người đuổi đến nơi thì đã thấy Boss bế cậu từ trong tòa nhà bỏ hoang đi ra rồi. Cậu lúc đó được Boss bọc bằng áo khoác của hắn kín mít nhưng có thể thấy mặt bị đánh bầm dập, máu me bê bết khắp mặt. Nói chung là thảm. Boss bảo bọn tôi ở lại xử lí rồi đưa cậu đi.
- Vậy à...
Mitsuya lòng có chút thất vọng sau khi nghe câu trả lời của gã. Giờ nhìn mặt hắn đã khiến cậu thấy khó khăn rồi huống chi là hỏi về chuyện đó. Mitsuya giờ đây trong lòng khóc nhiều chút.
Chiếc xe lăn dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn. Inui Seishu - cánh tay phải của hắn đã đứng bên ngoài chờ hai người từ lâu. Gương mặt đẹp như tượng tạc phút trước vừa mang nét mặt vô cảm nay thấy hai bóng người vừa tới liền thu hết lại vào trong, chỉ còn lại nét ôn hòa. Kokonoi thấy cậu cũng cười tươi, vui vẻ đẩy Mitsuya tới gần.
- Tới rồi à?
- Ừ. Boss đâu?
- Ở trong đấy.
Inui vừa nói vừa chỉ về phía cánh cửa. Cậu đánh mắt về phía Mitsuya, nhẹ giọng hỏi thăm.
- Cơ thể cậu đã ổn hơn chưa?
- Cũng tốt hơn rồi, cám ơn vì đã hỏi thăm.
Nghe được câu trả lời của cậu, Inui gật đầu ừm một cái, cũng không quên nhắc cậu một câu.
- Mitsuya. Lần này không phải vấn đề nhỏ. Boss thực sự rất tức giận. Dù chuyện gì có xảy ra sau khi chúng ta vào căn phòng này thì hãy cố gắng giữ bình tĩnh.
Mitsuya khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Giọng điệu của Inui nghiêm túc tới lạnh sống lưng. Nó khiến cậu không ngừng lo lắng về điều sắp xảy ra trong căn phòng này.
- Ư...Ừm
Inui không nói gì rồi quay người về phía cánh cửa, tay gõ gõ vài cái.
- Boss! Người đã đến rồi ạ.
- Vào đi.
- Vậy tôi xin phép.
Sau khi nhận được sự cho phép của đối phương, Inui đẩy cánh cửa rồi tiến vào trong phòng. Kokonoi nhanh chóng đẩy cậu theo sau, cũng thuận tiện mở miệng bông đùa một câu.
- Chào mừng cậu đến với thế giới bẩn thỉu này Mitsuya.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sẽ còn phần nữa nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro