Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12: MÀN KỊCH CẦU HÔN

Trong căn phòng lớn tại phủ Lệ Vương, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lay lắt phản chiếu lên các bức tường gỗ đen chạm trổ rồng phượng, tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe đầy ma mị. Mùi hương trầm từ lò gốm cổ thoảng qua, nhưng không đủ để làm dịu bầu không khí u ám đang bao trùm nơi đây. Lệ Vương ngồi trên chiếc ghế lớn bọc lụa vàng, nửa khuôn mặt khuất sau chiếc mặt nạ bạc khắc hoa văn phức tạp, ánh mắt hắn lóe lên sự hiểm độc khó đoán.
"Emma," giọng hắn vang lên trầm thấp, kéo dài từng chữ như một con dao sắc bén cứa vào không gian tĩnh lặng. "Cô nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tay ta sao? Ta đã cho cô cơ hội, nhưng xem ra cô cần một bài học."
Emma đứng đối diện hắn, trong bộ xiêm y màu tím nhạt, gương mặt cô giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã siết chặt đến mức các khớp trắng bệch. Cô biết rõ, một khi bị Lệ Vương triệu tập đến đây, sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành đang chờ đợi.
"Nếu ngài muốn giáo huấn, vậy hãy nói rõ," cô cất tiếng, giọng nói không lớn nhưng đầy quyết liệt.
Lệ Vương khẽ nghiêng người, bàn tay mang găng bạc vẽ một đường chậm rãi trong không trung, như đang cân nhắc từng lời. "Cha cô vừa thoát khỏi án. Nhưng cô có biết không, ta có không dưới mười cách khác để khiến ông ta thân bại danh liệt. Cô tưởng rằng chỉ cần dăm ba bằng chứng từ Nào công tử là đủ để chống lại ta sao?"
Hắn bật cười khan, tiếng cười khàn đục vang vọng khắp căn phòng, rồi ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên gương mặt Emma. "Nhưng ta rộng lượng. Ta sẽ cho cô một con đường sống. Chỉ cần cô đồng ý gả cho Nề Ga, mọi việc sẽ được giải quyết."
Emma giật mình, đôi mắt cô ánh lên sự kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ. "Ngài đang nói gì vậy? Gả cho Nề Ga?!"
"Nề Ga," Lệ Vương nhấn mạnh từng chữ, "là người thích hợp nhất để đảm bảo rằng gia đình cô được an toàn. Hắn có thể không hoàn hảo, nhưng hắn trung thành với ta. Và điều quan trọng nhất, hắn sẽ giúp cô tránh khỏi những rắc rối không đáng có."
Emma lùi lại một bước, ánh mắt cô lóe lên sự khinh miệt. "Ngài nghĩ rằng tôi sẽ khuất phục trước một kẻ như hắn sao? Nề Ga là kẻ nổi tiếng đồi bại, hắn không xứng đáng để bước vào gia đình tôi, chứ đừng nói đến việc làm chồng tôi!"
Lệ Vương cười lạnh, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm. "Emma, ta không nghĩ cô hiểu rõ tình thế của mình. Mẹ cô hiện vẫn nằm trong tay ta. Và nếu cô từ chối... hãy tự tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra. Ta không cần phải nhắc lại đâu, đúng không?"
Emma siết chặt tay, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy. "Ngài lấy mẹ tôi ra để uy hiếp? Ngài là một Vương gia, mà lại dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy?"
"Thấp hèn?" Lệ Vương nhún vai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. "Nếu điều đó đạt được mục đích, ta chẳng ngại gì cả. Cô nên nhớ, trong ván cờ này, cô chỉ là một quân tốt. Quân tốt không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đi theo lệnh của người điều khiển."
Không khí trong phòng như ngừng lại, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Emma nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nửa kín nửa hở của Lệ Vương, lòng cô dâng trào nỗi giận dữ lẫn bất lực.
"Nếu tôi đồng ý, ngài sẽ thả mẹ tôi chứ?" cô hỏi, giọng nói nhỏ nhưng sắc như lưỡi dao.
Lệ Vương bật cười lần nữa, tiếng cười khàn đặc đầy châm biếm. "Thả ư? Ta có thể cân nhắc. Nhưng chỉ khi cô hoàn toàn tuân lệnh."
Emma gật đầu, ánh mắt cô dường như không còn sự phản kháng. "Tôi sẽ suy nghĩ."
"Rất tốt," Lệ Vương nhếch môi cười nhạt. "Ta sẽ chờ câu trả lời của cô. Nhưng đừng quá lâu. Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu."
Khi cô quay lưng rời đi, ánh mắt sắc lạnh của hắn vẫn dõi theo, như một bóng ma đeo bám không rời. Emma bước ra ngoài, tuyết mùa đông rơi dày đặc, nhưng lòng cô lại cháy lên ngọn lửa quyết tâm.
Tại phủ của Nề Ga phía Tây kinh thành, trong một căn phòng lộng lẫy xa hoa, ánh sáng từ những ngọn nến cắm trên giá bạc phản chiếu lên những bức tường được trang trí bằng các bức tranh sơn dầu đầy màu sắc. Căn phòng dường như bị ngập chìm trong sự hỗn loạn, với hàng loạt đồ vật nằm ngổn ngang khắp nơi: những bức tượng nhỏ hình nữ nhân, nam nhân được điêu khắc tinh xảo nhưng ở tư thế kỳ quái; những cuốn sách mở sẵn, đầy những hình vẽ và chữ viết mang nội dung đáng ngờ.
Nề Ga ngồi trên chiếc ghế lớn bọc lụa đỏ, dáng người gầy gò nhưng bàn tay phải lại to lớn bất thường so với tay trái, với những ngón tay thô kệch gõ nhịp trên tay ghế. Gương mặt hắn, một sự pha trộn kỳ dị giữa vẻ lịch lãm bề ngoài và ánh mắt đầy dục vọng bệnh hoạn, ánh lên sự điên loạn khó che giấu.
Hắn nhấc một bức tượng nhỏ trên bàn lên, là hình một thiếu nữ đang mỉm cười, đôi mắt ngời sáng được chạm khắc tinh xảo. "Đẹp... quá đẹp," hắn thì thầm, giọng nói kéo dài, như thể đang thốt lên một sự mê đắm bệnh hoạn. "Nhưng sẽ đẹp hơn nếu... thêm một chút gì đó, cá tính hơn. Chẳng hạn, nước mắt?"
Nề Ga đặt bức tượng xuống bàn, cầm một chiếc bút khắc nhỏ lên, tỉ mỉ khắc thêm những vết xước trên đôi má của bức tượng. Đôi mắt hắn lấp lánh vẻ hào hứng khi nhìn từng đường nét mà hắn thêm vào. "Hoàn hảo. Một vẻ đẹp tan vỡ."
Phía góc phòng, vài người hầu đứng yên lặng, mặt tái mét, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Họ biết rõ tính cách thất thường của Nề Ga, kẻ nổi danh trong kinh thành không chỉ vì sự biến thái mà còn bởi thói quen hành xử tàn nhẫn.
Nề Ga đột ngột quay đầu về phía họ, đôi mắt lóe lên vẻ sắc lạnh. "Còn các ngươi, lại đây!"
Hai người hầu run rẩy bước tới, không dám ngẩng đầu. Nề Ga nhếch môi cười, một nụ cười khiến người khác phải lạnh sống lưng. "Ta đang nghĩ đến một dự án mới. Có lẽ lần này sẽ không chỉ là tượng nữa. Ta cần thứ gì đó... sống động hơn. Các ngươi nghĩ sao?"
Người hầu không dám trả lời, chỉ biết cúi đầu thấp hơn, cố gắng nén run. Nhưng Nề Ga lại cười lớn, vỗ tay như thể vừa nghĩ ra điều gì thú vị. "Ta đùa thôi, đừng sợ. Các ngươi chẳng đáng để ta mất công đâu."
Hắn đứng dậy, bước đến bên một chiếc tủ lớn được khóa kỹ. Mở ra, bên trong là hàng loạt bộ sưu tập quần áo, trang sức, nhưng lại mang dáng dấp kỳ dị. Những bộ đồ này dường như không dành cho con người thông thường, mà như để phục vụ cho những trò chơi bệnh hoạn mà chỉ hắn hiểu rõ.
"Ta nghĩ, Emma sẽ trông rất đẹp trong bộ xiêm y này," Nề Ga lẩm bẩm, cầm lấy một chiếc váy trắng đính ngọc trai. Nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên sự méo mó, như thể đang tưởng tượng ra điều gì đó tồi tệ hơn. "Nhưng không, nàng ấy cần phải hợp tác trước. Hợp tác, rồi ngoan ngoãn... Đúng vậy, một thiếu nữ ngoan ngoãn luôn hấp dẫn hơn."
Người hầu không dám nhúc nhích, cố gắng giữ im lặng. Nhưng trong lòng họ, ai cũng cảm nhận được sự ghê tởm và kinh hoàng khi phải đứng trong cùng một căn phòng với Nề Ga, kẻ mà không chỉ có thói quen quấy rối các thiếu nữ, mà còn đeo bám cả nam nhân, già trẻ không tha.
Trên bức tường gỗ chạm trổ, ngoài những bộ sưu tập kỳ dị và ánh nến lập lòe, còn treo một tấm bản đồ Đại Việt khổ lớn, được đóng khung mạ vàng. Nhưng điều đáng chú ý trên bản đồ không phải là sự tinh xảo, mà là cách các vùng miền được đánh dấu. Phần Nam Kỳ được viền bằng chỉ đỏ rực rỡ, trong khi Bắc Kỳ và Trung Kỳ lại bị phác họa sơ sài, màu sắc nhợt nhạt như thể bị lãng quên.
Nề Ga, trong bộ áo dài màu tím thêu hoa văn cầu kỳ, đang đứng trước tấm bản đồ, cầm trong tay một cây gậy nhỏ. Hắn chỉ lên phần Bắc Kỳ, đôi môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ. "Bắc Kỳ," hắn nói, giọng kéo dài với vẻ mỉa mai, "một vùng đất đầy những kẻ lúc nào cũng tự cho mình là thông thái, thanh lịch, nhưng thực ra chỉ biết phô trương cái tôi rỗng tuếch."
Hắn quay sang phần Trung Kỳ, vỗ nhẹ lên bản đồ, rồi cười khẩy. "Còn đây, Trung Kỳ. Những kẻ luôn tự hào về truyền thống, nhưng chẳng bao giờ biết đổi mới. Lúc nào cũng giữ khư khư những điều cũ kỹ, rồi lại đổ lỗi cho thời thế khi bị bỏ lại phía sau."
Cuối cùng, hắn giơ gậy lên chỉ vào Nam Kỳ, đôi mắt lóe lên vẻ tự hào đầy lố bịch. "Chỉ có Nam Kỳ của ta mới là nơi đáng sống nhất, nơi mà con người thật sự biết cách hưởng thụ cuộc đời. Chỉ có chúng ta mới có tầm nhìn xa và tâm hồn phóng khoáng, không như đám ngu ngốc kia."
Những người hầu đứng bên cạnh cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Sự phân biệt vùng miền trắng trợn của Nề Ga đã trở thành chủ đề bàn tán trong giới văn nhân và dân chúng, nhưng vì hắn có thế lực lớn đứng sau, chẳng ai dám công khai chỉ trích.
Dù vậy, Nề Ga vẫn có một lượng lớn thiếu nữ mù quáng yêu thích. Hắn thường xuyên xuất hiện tại các buổi nhạc hội, nơi những cô gái trẻ vây quanh, không ngừng khen ngợi sự "tài hoa" và "phóng khoáng" của hắn.
"Ngài Nề Ga đúng là khác biệt. Ngài có cái nhìn táo bạo mà không ai sánh bằng," một thiếu nữ trong đám đông reo lên, mắt sáng rực.
"Phải đó! Ngài ấy không như những người chỉ biết nói lời sáo rỗng. Ngài có phong cách rất... riêng," một cô khác phụ họa, đôi má ửng đỏ.
Nề Ga tận hưởng sự tung hô đó với nụ cười đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trong thâm tâm, hắn chỉ coi những cô gái ấy như công cụ để thỏa mãn sự tự mãn và dục vọng của mình. "Bọn chúng chẳng qua là những con búp bê ngu ngốc," hắn thường nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn vờ tỏ ra lịch lãm.
Tuy nhiên, đằng sau sự yêu thích mù quáng ấy, ngày càng nhiều người nhận ra bản chất thật của Nề Ga. Những lời đồn về thói quen quấy rối không phân biệt tuổi tác, giới tính của hắn ngày một lan rộng. Nhưng với quyền lực của gia tộc và sự hậu thuẫn từ Lệ Vương, Nề Ga vẫn sống một cách tự mãn, bất chấp mọi sự khinh bỉ ngấm ngầm từ những người hiểu rõ sự thật.
Bên ngoài phủ đệ của Nề Ga, bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến, như muốn cuốn trôi đi vẻ lộng lẫy giả tạo, để lộ ra sự thối nát bên trong. Nhưng Nề Ga, trong mắt những kẻ mù quáng, vẫn là một "vị tài tử" lẫy lừng mà không ai dám thách thức.
---
Một buổi chiều mùa đông, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng cả phủ Hộ Bộ Thượng Thư. Gió lạnh buốt thổi qua những cành cây trơ trụi, làm lay động các đèn lồng treo dọc hành lang. Không khí vốn trầm mặc của phủ đệ nay lại càng thêm phần lạnh lẽo, như báo hiệu một sự kiện đầy toan tính đang dần diễn ra.
Cánh cổng lớn từ từ mở ra, để lộ một chiếc kiệu phủ lụa tím lộng lẫy, theo sau là đoàn tùy tùng đông đúc. Nề Ga xuất hiện trong bộ áo dài màu tím đậm thêu chỉ vàng, viền áo lấp lánh như muốn thét lên về sự giàu có và quyền lực. Dáng người gầy gò của hắn như chìm hẳn trong lớp y phục xa hoa, nhưng đôi bàn tay thô kệch của hắn lại không ngừng gõ nhịp trên chiếc quạt khảm ngọc trai.
Đi bên cạnh là mẹ hắn – một phu nhân quyền quý với gương mặt sắc sảo, mái tóc búi cao được cài đầy trâm ngọc. Dù tuổi đã cao, bà vẫn toát lên khí chất của một người quen sống trong sự xa hoa và quyền lực. Mỗi bước đi của bà đều mang theo vẻ kiêu hãnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua các gia nhân đang cúi đầu đón khách, như muốn đánh giá từng chi tiết nhỏ nhất của phủ Hộ Bộ Thượng Thư.
Mẹ của Nề Ga khẽ nhếch môi cười, giọng nói ngọt ngào nhưng không giấu được sự châm biếm:
"Phủ Hộ Bộ quả thực cũng không tệ. Tuy không so được với phủ nhà ta, nhưng vẫn có nét thanh nhã riêng."
Những lời này khiến các gia nhân trong phủ cảm thấy khó chịu, nhưng không ai dám phản ứng. Nhiều ánh mắt chỉ lặng lẽ dõi theo hai người khách kỳ lạ này, lòng không khỏi dấy lên những suy nghĩ:
"Đây là Nề Ga sao? Kẻ mà cả kinh thành đồn thổi?"
"Thật không ngờ... Trông hắn chẳng giống một người đáng để tiểu thư gả vào chút nào!"
Nề Ga bước chậm rãi, đôi mắt láo liên nhìn khắp nơi, từ các bức tường chạm trổ tinh xảo đến những bức hoành phi cổ kính treo trên hành lang. Hắn khẽ bật cười nhạt, giọng nói vang lên đầy vẻ mỉa mai:
"Hộ Bộ Thượng Thư quả nhiên cũng có chút thẩm mỹ. Nhưng... thiếu điểm nhấn."
Mẹ hắn lập tức tiếp lời, nụ cười giả lả:
"Đúng vậy, nhưng điều đó không thành vấn đề. Một khi Emma tiểu thư trở thành con dâu nhà ta, nàng sẽ không phải ở đây nữa. Phủ của chúng ta sẽ là nơi xứng đáng hơn để nàng sinh sống."
Khi đến khu vực phòng khách, Nề Ga và mẹ hắn được gia nhân dẫn vào, nhưng họ không ngồi ngay. Thay vào đó, cả hai bắt đầu dạo quanh căn phòng lớn, ánh mắt không ngừng đánh giá từng món đồ bày trí.
"Chiếc bình này..." Nề Ga cầm một chiếc bình gốm cổ trên tay, ngắm nghía hồi lâu rồi khẽ lắc đầu. "Làm sao có thể gọi đây là đồ cổ? Quá tầm thường."
Mẹ hắn lại gần một bức tranh thủy mặc treo trên tường, ánh mắt lóe lên vẻ chê bai rõ rệt:
"Thủy mặc? Thật là quê mùa. Nếu là tranh sơn dầu của Nam Kỳ, có lẽ sẽ làm sáng bừng cả căn phòng này."
Những lời nói của họ dường như cố ý to rõ để các gia nhân trong phủ nghe thấy, nhưng không ai dám lên tiếng phản bác. Một số người chỉ biết cúi đầu, cố gắng kìm nén sự bất mãn.
Nề Ga cười lớn, quay sang mẹ mình:
"Mẹ, con thấy thật thú vị. Có vẻ chúng ta cần giúp nhà này cải thiện nhiều thứ, nếu muốn đón dâu về cho xứng đáng."
"Đúng vậy," mẹ hắn đồng tình, đôi mắt khẽ liếc về phía cửa lớn dẫn vào khu vực bên trong. "Hộ Bộ Thượng Thư quả là một người biết trọng lễ nghĩa, nhưng ta nghĩ, gia tộc này nên học hỏi thêm về phong cách của Nam Kỳ."
Cả hai nhìn nhau, cười lớn đầy vẻ tự mãn, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt bất mãn của những người xung quanh. Bầu không khí trong phòng khách ngày càng nặng nề, như thể bị bao trùm bởi sự giả tạo và những lời lẽ đầy toan tính.
Mẹ Nề Ga khẽ ho một tiếng, rồi cất giọng:
"Nề Ga, con có nhớ lời ta đã dặn trước khi đến đây không? Con phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng để lặp lại những chuyện đáng xấu hổ."
Nề Ga nhún vai, miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Hắn đang vân vê chiếc quạt ngà khảm ngọc trong tay, tỏ vẻ hoàn toàn không bận tâm. "Mẫu thân, người quá lo xa rồi. Gia đình này hẳn phải tự hào nếu được ta chọn làm thông gia."
Mẹ hắn nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc hơn:
"Con đừng quên chuyện phát ngôn ngu ngốc của mình trước kia. 'Mẫu thân, người thấy không? Quyết định cho con nghỉ học là sáng suốt!' Con định nói thế trước mặt Hộ Bộ Thượng Thư à? Con muốn gia đình này coi khinh chúng ta sao?"
Nề Ga bật cười lớn, giọng hắn vang lên đầy vẻ mỉa mai:
"Mẫu thân, sao người cứ nhắc đi nhắc lại chuyện cũ? Con là nghệ sĩ! Con không cần học vấn. Con nổi danh nhờ tài năng, không phải mấy thứ cũ rích trong sách vở đó."
Mẹ hắn đập mạnh tay lên tay ghế, ánh mắt lóe lên sự tức giận:
"Tài năng gì? Con nghĩ rằng những người ghê tởm con đều vì tài năng của con à? Nếu không có ta bảo vệ, che chắn, con đã bị vạch mặt từ lâu rồi!"
Nề Ga nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ thách thức. Hắn đứng dậy, bước tới gần mẹ, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt bà:
"Mẫu thân, người nghĩ rằng con cần sự bảo vệ của người sao? Con không chỉ là Nề Ga của người. Con là nghệ sĩ được người đời mến mộ. Người đừng quên điều đó!"
Mẹ hắn không chịu thua, cũng đứng dậy, đôi mắt sắc như dao nhìn hắn:
"Mến mộ? Đám thiếu nữ mù quáng ấy mến mộ con không vì tài năng, mà vì vẻ ngoài hào nhoáng giả tạo. Nếu không có quyền lực của ta và Lệ Vương, con nghĩ mình đứng được ở vị trí này bao lâu?"
Cả hai đứng đối diện nhau, tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, vang vọng khắp căn phòng, khiến các gia nhân đứng gần đó bối rối không biết phải làm gì. Một vài người cúi đầu, tránh ánh mắt của đôi mẹ con kỳ quặc này, nhưng không thể giấu được vẻ khó xử.
Ở một góc khuất, một gia nhân thấp giọng thầm thì với người bên cạnh:
"Đúng là gia đình tai tiếng, cả vào phủ Hộ Bộ cũng không giữ thể diện."
Tiếng cãi vã vẫn tiếp tục, càng lúc càng gay gắt, như muốn xé toạc bầu không khí vốn đã ngột ngạt trong phủ. Nhưng bên ngoài, gió mùa đông vẫn lạnh lẽo, tuyết trắng phủ đầy hiên nhà, lặng lẽ chứng kiến màn kịch hỗn loạn mà chỉ những kẻ điên loạn mới có thể diễn ra.
Cửa phòng khẽ mở, Emma bước vào. Nàng vận bộ xiêm y màu xanh nhạt thêu hoa văn tinh xảo, từng đường chỉ mềm mại như tôn lên dáng vẻ thanh nhã và cao quý. Dáng đi uyển chuyển của nàng tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua, đôi mắt trầm tĩnh nhưng toát lên sự cương nghị.
Emma nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nói lịch sự nhưng không quá thân mật:
"Phu nhân, công tử, cảm tạ hai vị đã đến đây."
Mẹ của Nề Ga, một phu nhân quyền quý với nét mặt sắc sảo, khẽ nhướng mày nhìn nàng. Ánh mắt bà ta lướt từ đầu đến chân Emma, mang theo chút soi xét, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười vừa lòng.
"Emma tiểu thư quả thật rất xinh đẹp," bà ta cất tiếng, giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa chút kiêu ngạo. "Dáng vẻ này đúng là không hổ danh con gái của Hộ Bộ Thượng Thư. Đoan trang, nhã nhặn... thật hiếm có. Chỉ tiếc, tính cách có phần lạnh lùng quá."
Emma khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
"Phu nhân quá lời rồi. Tính cách của một người, có lẽ phải qua thời gian tiếp xúc mới hiểu rõ được."
Mẹ của Nề Ga bật cười, nụ cười như thể bà ta vừa nghe thấy một điều thú vị:
"Đúng vậy. Thời gian sẽ làm rõ mọi thứ. Nhưng ta tin rằng, nếu được gả vào gia đình chúng ta, Emma tiểu thư chắc chắn sẽ tìm thấy niềm vui và sự hài hòa."
Trong khi đó, Nề Ga đứng bên cạnh, ánh mắt hắn rực lên khi nhìn thấy Emma. Hắn không hề giấu giếm sự mê đắm trong ánh mắt, thậm chí còn bước tới gần hơn một chút, nở nụ cười đầy vẻ tự mãn:
"Emma tiểu thư, nàng thật sự là bức họa hoàn mỹ nhất ta từng thấy. Sắc đẹp và khí chất của nàng làm lu mờ mọi ánh sáng trong căn phòng này."
Emma vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt nàng thoáng qua sự lạnh lùng rõ rệt. Nàng bước đến bàn trà, cẩn thận rót một chén trà nóng, mỗi động tác đều thể hiện sự thanh nhã.
Khi đặt ấm trà xuống, Nề Ga cố tình nhích lại gần, bàn tay thô kệch của hắn chạm nhẹ vào tay nàng. Hắn cười lớn, giọng điệu kéo dài, đầy ý trêu chọc:
"Emma tiểu thư, gả cho ta, nàng sẽ không phải lo nghĩ gì nữa. Ta sẽ cho nàng mọi thứ, kể cả... sự sủng ái đặc biệt nhất mà một nữ nhân có thể nhận được."
Emma khẽ siết tay nhưng nhanh chóng thả lỏng, giữ vẻ bình tĩnh. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Nề Ga, ánh lên sự khinh miệt.
Ngay lúc đó, Hộ Bộ Thượng Thư bước vào, gương mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được vẻ căng thẳng. Ông vận bộ quan phục màu đen giản dị, trên tay cầm chiếc quạt xếp bằng giấy lụa. Ánh mắt ông lướt qua Nề Ga và mẹ hắn, dừng lại lâu hơn một chút trên con trai họ với vẻ lạnh nhạt.
"Nề Ga công tử, phu nhân," Hộ Bộ Thượng Thư cất tiếng, giọng nói uy nghiêm nhưng không thiếu phần khách sáo, "cảm tạ hai vị đã dành thời gian đến đây. Chuyện hôn nhân là việc hệ trọng, ta tin rằng cần phải bàn bạc cẩn thận."
Mẹ của Nề Ga lập tức lên tiếng, giọng điệu cố gắng lấy lòng nhưng vẫn không giấu được sự kiêu căng:
"Hộ Bộ đại nhân, Emma tiểu thư là người con dâu mà ta luôn mong ước. Con trai ta, tuy có vài lời đồn không hay, nhưng tài năng và sự nổi danh của nó là điều không thể phủ nhận. Ta tin rằng hôn nhân này sẽ mang lại hạnh phúc và lợi ích cho cả hai gia đình."
Hộ Bộ Thượng Thư khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn không hề thay đổi, lạnh lẽo và đầy suy tính. Ông quay sang Emma, ánh nhìn thoáng hiện chút bất lực nhưng vẫn ẩn chứa sự bảo vệ.
"Phu nhân nói đúng, nhưng có lẽ chúng ta cần thêm thời gian," ông nói, quay lại đối diện với Nề Ga và mẹ hắn. "Vợ ta hiện đang ở quê, chưa trở về. Ta muốn để bà ấy có tiếng nói trong chuyện quan trọng này. Hơn nữa, sau Nhạc hội Hòa Bình, ta tin rằng mọi thứ sẽ rõ ràng hơn."
Nề Ga nhướn mày, đôi mắt lóe lên vẻ không hài lòng nhưng nhanh chóng giấu đi. Hắn cười, cố gắng tỏ ra rộng lượng:
"Nếu đại nhân đã nói vậy, ta sẽ chờ. Nhưng ta hy vọng không phải chờ quá lâu. Một người như Emma tiểu thư không nên để lãng phí thời gian cho những điều không cần thiết."
Emma đứng lặng, ánh mắt không hề dao động, nhưng trong lòng nàng là sự giằng xé. Nàng biết rõ mục đích thực sự của Nề Ga và những mưu mô sau lưng hắn. Nhưng trước tình thế này, nàng chỉ có thể giữ im lặng, chờ thời cơ để phản kháng.
Khi Nề Ga và mẹ hắn rời đi, Emma nhìn theo bóng dáng họ khuất dần sau cánh cửa lớn. Tuyết vẫn rơi bên ngoài, phủ trắng cả sân phủ. Nàng khẽ siết chặt bàn tay, lòng tự nhủ:
"Hôn ước này chỉ là màn kịch. Ta sẽ không để bất kỳ ai quyết định số phận của mình, dù phải trả giá đắt thế nào."
Hết chương 12. Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic