Three To Tango (2)
Seonghwa đợi thêm một lúc để cơ thể anh chịu hợp tác vừa đủ để anh nhấc cơ thể đau nhức lên khỏi mặt đất và kéo Yunho đến chỗ che tạm mà anh đã dựng bao gồm những chiếc cọc dài khác nhau và một tấm bạt dày. Nó cung cấp bóng râm và ngăn mưa. Nó không đẹp nhưng nó hiệu quả.
Đưa Yunho tránh khỏi ánh nắng mặt trời là ưu tiên hàng đầu của anh tại thời điểm này, Wooyoung cố gắng bò đến, đặt đầu Yunho vào lòng mình và vuốt mái tóc đen của người kia ra khỏi mặt cậu ấy. Khi đã ở bên dưới mái che, Seonghwa cầm lấy một chai nước, có chút miễn cưỡng đưa thứ nước quý giá vì anh biết mình sẽ cần cho bản thân, nhưng vẫn đưa nó cho Wooyoung cùng với một mảnh vải mà anh đã xé từ quần áo cũ.
"Làm ướt miếng vải một chút, đắp lên trán và gáy cậu ấy." Seonghwa hướng dẫn, quay sang tìm thứ khác. "Cần phải hạ nhiệt cho cậu ấy nếu không cậu ấy sẽ chết vì say nắng. Sau đó từ từ cho cậu ấy uống nước, nhưng phải thật chậm nếu không cậu ấy sẽ bị sặc."
Wooyoung chỉ gật đầu, cắn môi dưới vào kẽ răng một cách lo lắng, làm theo sự chỉ dẫn của Seonghwa.
"Nếu cậu ấy không thể thì sao..." Wooyoung bắt đầu, nhưng giọng nói của cậu lạc hẳn đi.
"Đừng nghĩ như vậy." Seonghwa ngăn cậu lại, cầm lấy một chai nước khác và đưa tay về phía Wooyoung, người đang nhìn nó với vẻ mặt bối rối. "Đây, cầm lấy. Cậu cũng cần phải chăm sóc bản thân, nếu không cậu sẽ hoàn toàn vô dụng với cậu ấy nếu cậu bất tỉnh."
Wooyoung cắn môi, nhưng từ từ mở rộng cánh tay của mình và nắm lấy chai nước với một tiếng 'cảm ơn' nhỏ và khàn.
"Từ từ, uống từ từ thôi." Seonghwa nói nhẹ nhàng, khiến bản thân ngạc nhiên với âm thanh của chính mình khi nhìn thấy cách mà Wooyoung lập tức bắt đầu uống một ngụm nước. "Dạ dày của cậu không quen với thức ăn hoặc nước uống, cậu sẽ cảm thấy khó chịu và có thể bị bệnh."
Wooyoung kéo chai nước rời khỏi môi, liếm chúng một lần nữa và nhắm mắt lại khi thở ra một hơi run rẩy.
"Em đã không có nước trong ba ngày." Cậu thừa nhận và tự mình đặt cái chai nước đã cạn một nửa xuống. "Em đã quên nó có vị tuyệt vời như thế nào - thật êm dịu. Em luôn đưa thứ nước em tìm được cho Yunho vì gần đây cậu ấy đang gặp khó khăn."
Seonghwa im lặng ngồi đó, nhìn vào giữa hai người họ khi Wooyoung nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má Yunho đang dần dần trở lại và trông bình thường hơn. Điều kỳ lạ là nó khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, mặc dù anh không hề quen biết người đó.
Anh chỉ gật đầu, đưa cho Wooyoung một miếng vải khác mà anh ấy có, "Lau mặt đi, nó sẽ giúp em hạ hỏa."
Điều đó khiến Wooyoung khẽ cười khúc khích khi nhìn mảnh vải bị xé toạc trên tay mình. "Anh quan tâm hơn em nghĩ."
"Anh sẽ không nói vậy đâu." Seonghwa lầm bầm, phớt lờ cảm xúc đang sôi sục trong bụng. Anh định nói rằng đã không gặp một con người hoặc ít nói chuyện với một người trong thời gian dài. Nhưng bỏ qua lời nói của anh, anh rút ra một túi sơ cứu nhỏ mà anh đã tìm được lúc nãy và ngồi bên cạnh Yunho.
Vết thương đã bị nhiễm trùng rõ ràng, da đỏ và sưng tấy xung quanh chỗ vùng da bị cắt. Seonghwa càng kiểm tra nó, nó càng không giống vết cắn, đó là một tin tốt.
"Em ấy cần phải được khâu lại, nhưng anh không có dụng cụ thích hợp cho việc đó. Anh sẽ phải sử dụng keo dán." Seonghwa nói thành tiếng, không nhìn Wooyoung. "Nếu anh làm sạch vết thương đủ tốt, em ấy sẽ ổn. Đây không phải là vết cắn nên em ấy sẽ không bị biến đổi đâu."
Anh thực sự có thể thấy chút căng thẳng đang rời khỏi cơ thể Wooyoung, vai cậu chùng xuống ngay lập tức khi cậu thở ra một hơi nặng nhọc. Seonghwa có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt người kia sau khi cậu đã lau mặt sạch sẽ. Cậu ấy thậm chí trông còn trẻ hơn trước và Seonghwa gần như không muốn biết mình còn trẻ như thế nào.
"Anh là bác sĩ hay sao?" Cậu ấy hỏi, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
"Không, anh chỉ có một người bạn đã dạy anh một vài điều." Seonghwa trả lời, tập trung lại cho nhiệm vụ trước mắt. Một phần anh mừng vì Yunho vẫn chưa tỉnh, nếu không, rượu anh chuẩn bị đổ lên vết thương hở có thể khiến cậu bị sốc.
"Em nên nghỉ ngơi đi." Seonghwa nhìn lên Wooyoung, kéo một số găng tay cao su anh có trong bộ đồ nghề. "Em ấy sẽ cần em khi em thức dậy và anh có thể nói rằng em đã không ngủ trong một thời gian dài."
Wooyoung có vẻ tội lỗi, đưa ngón tay cái lướt qua má Yunho.
"Vâng, đã từng... chẳng có nơi nào an toàn ngoài kia. Giấc ngủ là thứ xa xỉ mà chúng ta hiếm khi có được và ngay cả khi chúng em làm vậy- những cơn ác mộng..."
"Anh biết, em không cần phải giải thích cho mình." Seonghwa nói với cậu, hàm anh siết chặt. "Em sẽ an toàn ở đây, anh hứa, anh sẽ theo dõi em ấy."
Wooyoung gật đầu, "Cảm ơn anh vì tất cả."
Trong một khoảnh khắc, Seonghwa tự hỏi liệu cậu có thể đi vào giấc ngủ như lúc trước hay không, ở tư thế ngồi. Cậu mệt mỏi đến mức có lẽ có thể làm được nếu cậu ấy muốn, nhưng người nhỏ tuổi đã chạy đến cạnh Yunho, giữ đầu cậu trong lòng mình, nắm lấy tay người cao lớn và giữ nó cho riêng mình.
Seonghwa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của họ trong một lúc, các ngón tay anh co giật trước khi rời mắt khỏi khung cảnh. Anh biết Wooyoung đã ngủ khi đầu cậu chạm đất, những âm thanh nhẹ nhàng trong hơi thở của cậu khá êm dịu để lắng nghe khi Seonghwa lau vết thương cho Yunho và mặc cho cậu ấy quần áo tốt nhất có thể.
Đó là tất cả những gì anh có thể làm với những vật liệu mà anh có, và nó không đẹp chút nào nhưng anh hy vọng nó vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc. Anh ngồi lại và lột đôi găng tay dính máu ra khỏi tay, tự lấy một chai nước và chuẩn bị toàn bộ mọi thứ. Anh nhìn hai người trước mặt, cơ thể quá mệt mỏi, thậm chí không thể suy ngẫm về tình huống mà mình vừa gặp phải. Họ trông yên bình hơn như thế, khuôn mặt được làm sạch một chút và cuối cùng là một ít nước trong cơ thể của họ. Họ trông giống con người hơn, Seonghwa thoáng tự hỏi liệu cuối cùng anh đã mất trí hoàn toàn và đang tưởng tượng ra họ phải không.
Lúc mà Wooyoung cựa quậy thì trời đã tối hẳn, trăng tròn là nguồn ánh sáng duy nhất. Người nhỏ hơn đột ngột bật dậy, đôi mắt ươn ướt và gần như thở hổn hển. Yunho khẽ rên rỉ khi chen lấn vào lòng Wooyoung, nhưng dường như cậu lại chìm vào giấc ngủ nhẹ mà không cần để ý thêm.
"Em có sao không?" Seonghwa hỏi, một lon đào trong tay mà anh đã lấy ra bằng một cái nĩa.
Wooyoung nuốt nước bọt, nhìn xung quanh một cách điên cuồng như đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra và đang ở đâu. Nhưng ngay sau đó, cậu lau đôi mắt ướt và thở ra một hơi, nhìn xuống Yunho và dùng ngón tay nhẹ nhàng chải lại mái tóc của cậu ấy.
"Em không sao." Cậu trả lời nhẹ nhàng, ngón tay run run. "Chỉ là một cơn ác mộng."
Seonghwa ậm ừ hiểu ra. Anh biết điều đó quá rõ.
"Anh hiểu, anh cũng gặp chúng trong một thời gian dài. Cuối cùng chúng đều sẽ biến mất." Anh đẩy lon đào đã mở vào tay Wooyoung. "Ăn đi, em cần nó."
"Nhưng-"
"Không nhưng, em không cần phải nghĩ cho em ấy và anh bây giờ."
Wooyoung mím môi lại, nhưng vẫn từ từ đưa một lát đào đã qua chế biến vào miệng. Sau đó, cậu im lặng, mắt không thể tập trung trong khi cậu ăn chậm rãi, nhấm nháp từng miếng như thể sẽ không bao giờ có được thức ăn nữa.
"Tại sao hai đứa không rời thành phố?" Seonghwa hỏi, thoáng kiểm tra miếng băng trên chân của Yunho.
"Yunho muốn giúp mọi người." Wooyoung trả lời, giọng cậu nghe hay hơn cả triệu lần. "Cái ngày mà dịch bùng phát- dù là chuyện gì đi chăng nữa- chúng em đang ở phía bên kia của thành phố, nơi nó xảy ra đầu tiên. Yunho... cậu ấy luôn nghĩ cho người khác và muốn giúp họ rời khỏi thành phố. Em đã sốc vì thực sự nghĩ cho bản thân nên em mới đi theo cậu ấy."
"Chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, không có ai ở đây được cứu cả. Lẽ ra hai đứa nên rời đi."
"Anh ở đây." Wooyoung nhẹ nhàng trả lời, nghịch cái nĩa. "Tại sao anh vẫn chưa rời đi?"
Seonghwa siết chặt hàm, kéo chiếc khăn rằn ra khỏi đầu và nắm chặt trong tay.
"Anh chưa tìm được nơi nào đủ an toàn." Anh lẩm bẩm.
Wooyoung chỉ gật đầu, cảm thấy rằng còn nhiều điều hơn trong câu trả lời đó nhưng không muốn thử vận may của mình.
"Anh đã ở đây bao lâu rồi?" Thay vào đó, cậu hỏi.
"Vài tháng." Seonghwa dễ dàng trả lời, tựa lưng vào tường và khoanh tay trước ngực. "Anh đã lạc lối một lúc trước."
"Chỉ một mình anh? Em không thể tưởng tượng nổi- em đã có Yunho bên cạnh suốt thời gian qua nhưng em vẫn phải vật lộn."
"Hầu hết là như thế, nhưng đúng là như vậy, anh đã tự mình làm. Cách đó an toàn hơn. Nguồn lực vốn đã quá khan hiếm và quá rủi ro khi tin tưởng người khác. Em không biết họ sẽ làm gì khi gặp phải tình huống sống hay chết." Seonghwa nói, nhìn cách Wooyoung ăn xong đào và đặt lon xuống cạnh mình, rồi với lấy chai nước.
"Em xin lỗi." Cậu thì thầm, đưa chai nước lên môi.
"Đừng như vậy, vì bây giờ," Seonghwa thở dài, luồn các ngón tay vào tóc. "Hãy tập trung vào việc điều trị để sức khỏe trở lại. Cả hai đều đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn những gì em nghĩ, em có thể ở lại đây cho đến khi khỏi bệnh."
"Chúng em sẽ trả ơn lòng tốt của anh, em hứa." Wooyoung siết chặt tay Yunho, vẻ mặt kiên quyết. "Em thực sự có ý đó khi em nói rằng chúng em rất tháo vát. Chúng em đã tự sống mà không có vũ khí. Cho đến nay, anh có nguồn cung cấp thấp, em có thể giúp anh tìm thấy mọi thứ."
Seonghwa nhìn cậu, sự không chắc chắn và những âm thanh của sự cảnh báo hiện lên trong đầu anh.
"Em bao nhiêu tuổi?" Anh hỏi, nheo mắt nhìn cậu. "Hai đứa đều trông còn khá nhỏ."
"Em hai mươi mốt." Wooyoung trả lời, và sau đó chỉ vào Yunho. "Cậu ấy hai mươi hai, nhưng cả hai chúng em đều sinh cùng năm."
Seonghwa gật đầu. Vì họ gần như không nhỏ như anh nghĩ, nhưng vẫn trẻ hơn anh. Họ có lẽ cũng đang học đại học, đã sống một cuộc đời giống như anh đã từng.
"Còn anh thì sao? Trông anh già rồi." Wooyoung nói đùa một chút, nụ cười rạng rỡ xuất hiện. Seonghwa quyết định rằng anh khá thích nụ cười của cậu.
"Hai mươi ba." Anh trả lời, dang hai tay ra và duỗi thẳng chân.
Wooyoung kinh ngạc thốt lên, lông mày nhướng lên.
"Anh còn trẻ quá-" Cậu thì thầm.
"Anh vẫn lớn hơn em."
"Đúng vậy nhưng, anh còn quá trẻ để có thể ở đây một mình như thế này-" Wooyoung bĩu môi, những ngón tay lơ đãng nghịch tóc Yunho. "...Hyung."
Seonghwa không thể không cười khúc khích và chế giễu một chút trước cách dùng kính ngữ đột ngột. "Em còn không biết anh, không cần khách sáo như vậy."
"Anh đã cứu mạng chúng em khi có lẽ sẽ thông minh hơn nếu để chúng em chết ở đó."
"Em đang muốn khiến anh phải hối hận về quyết định của mình à?"
"Không." Wooyoung trả lời một cách trôi chảy. "Chỉ đang cố gắng cho anh thấy anh vẫn là một người tốt như thế nào."
"Như anh đã nói, em không biết anh." Seonghwa phản bác, đứng dậy khỏi vị trí của mình trên mặt đất, đi tới cánh cửa bị xích và kiểm tra để đảm bảo rằng nó đã được khóa hoàn toàn.
"Anh nói đúng, em không biết anh là ai hay anh đã làm gì trong cuộc sống." Wooyoung nói to hơn một chút để Seonghwa vẫn có thể nghe thấy cậu. "Vì vậy, em chỉ có thể căn cứ vào tính cách của anh dựa trên những gì em biết cho đến nay, và cho đến nay, anh đã cứu mạng chúng em. Anh vẫn có thể giữ một cái đầu tỉnh táo khi nguy hiểm đang đến gần và đưa tất cả chúng em đến nơi an toàn. Em nghĩ điều đó thật tuyệt. Khỉ thật. Nếu không có anh, em và Yunho sẽ không còn sống bây giờ."
Seonghwa quay lại với cậu, ánh trăng chiếu xuống họ vừa đủ để nó vạch ra cả Wooyoung và Yunho. Không có một đám mây nào trên bầu trời lúc này, mặt trăng tròn lại sáng một cách kinh ngạc. Anh thở dài, nhặt con dao từ cạp quần ném xuống đất. Anh chống tay lên hông và lắc đầu, vẫn đang suy nghĩ xem đây có phải là một giấc mơ mà anh vẫn chưa tỉnh lại hay không.
Nhưng dù anh có lắc đầu hay dụi mắt bao nhiêu lần, thì hai người trẻ tuổi vẫn ở đó, ngồi chen chúc nhau trên nền bê tông. Trông họ nhỏ xíu như thế, quần áo rách rưới và ố màu thì ai mà biết được. Nó kéo nhịp tim của Seonghwa đi theo nhiều cách.
"Seonghwa." Cuối cùng anh nói. "Đó là tên của anh."
Wooyoung mỉm cười dịu dàng với điều đó, hàm răng trốn phía sau môi.
"Rất vui được gặp anh, Seonghwa." Cậu nói với một cái cúi đầu nhẹ.
Seonghwa đáp trả theo bản năng, cắn vào bên trong má. Yunho cựa quậy thêm một chút trong lòng Wooyoung, thành công thu hút sự chú ý của cả hai.
"Cho em ấy thêm chút nước, anh đã cho em ấy một ít nước trước đó khi ẻm ngủ nhưng em ấy vẫn chưa thực sự uống. Hãy cho em ấy ăn nữa." Seonghwa nói với cậu, nhìn cách mà lông mày của Yunho đang nhíu lại, có lẽ cơn đau đầu tồi tệ hơn đang xuất hiện cuộc sống của cậu ấy. "Anh không có thuốc giảm đau, ngày mai anh có thể ra ngoài xem có tìm được loại nào không."
"Vậy thì em sẽ đi với anh." Wooyoung trả lời ngay lập tức, ôm lấy khuôn mặt của Yunho trong tay và cố gắng nhẹ nhàng đánh thức cậu ấy. "Em biết một cửa hàng vẫn chưa bị đột kích hoàn toàn vì vị trí của nó. Nó hẳn sẽ có một số thứ chúng ta cần."
"Nó ở đâu?" Seonghwa hỏi.
Wooyoung có vẻ hơi nhăn mặt, môi mím chặt vào nhau khi cậu cố gắng thốt ra khỏi miệng mà không nhìn Seonghwa. "Trung tâm thành phố."
Trung tâm thành phố.
Tuyệt vời. Thực sự tuyệt vời. Đó chính xác là những gì Seonghwa muốn nghe.
"Em nghiêm túc chứ-"
"Em biết-" Wooyoung ngay lập tức nói. "Em biết. Đó là điều tồi tệ nhất bây giờ, tin em đi, chúng ta biết. Nhưng chúng ta đừng tập trung vào điều đó ngay lúc này được không? Hãy cứ nghỉ ngơi, mỗi ngày một lần."
Mỗi ngày một lần.
Seonghwa thở dài một tiếng, xoa xoa thái dương, cảm thấy cơn đau nửa đầu đang bùng phát dữ dội.
Anh nhìn ra rìa mái nhà, nhìn chằm chằm vào thành phố tối tăm trước mặt, những âm thanh rên rỉ khe khẽ bên dưới vang lên khắp các con phố.
"Mỗi ngày một lần." Anh tự lẩm bẩm.
-------------------------------------
Vậy là Yuyu và Wooyo đã chính thức ra sân. Mọi người đoán xem tiếp theo các chàng trai của chúng ta sẽ sống sót như thế nào nhé...
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro