The Infected (1)
-------------------------------------
Warning: Chap này có yếu tố bạo lực, tâm lý, kinh dị máu me, cân nhắc thật kỹ trước khi đọc vì chap này thật sự không hề dễ chịu, nếu đọc xong mà tâm lý có bị ảnh hưởng thì không phải lỗi của mình đâu nhé ㅠㅠ mình cảnh cáo trước...
-------------------------------------
"Vậy anh nghĩ nó sẽ kết thúc như thế nào?"
"Gì?"
"Anh nghe em nói rồi đấy, anh nghĩ kết thúc như thế nào? Ngày tận thế ấy, đồ ngốc."
Seonghwa quay đầu lại nhìn Wooyoung, người nhỏ hơn đang nhìn anh với vẻ mặt chân thật bất chấp cách gọi tên thô lỗ của cậu. Anh nhún vai và cố gắng hết sức để phủ nhận câu hỏi.
"Anh không chắc, nhưng nó không thực sự quan trọng phải không?"
"Tất nhiên là có quan trọng!"
"Tại sao?"
Seonghwa nghe thấy tiếng Wooyoung bên cạnh mình, bước chân của họ dọc theo con đường mòn trở thành một bài hát ru nào đó. Ai mà biết được họ đã đi bộ bao lâu vào thời điểm đó, mặt trời nóng rực trên bầu trời và Seonghwa gần như chắc chắn rằng họ đã rời đi vào ngày hôm trước - nhưng không ai có thể thực sự chắc chắn khi tất cả các ngày sẽ hòa trộn với nhau trong một màu đơn sắc khổng lồ.
"Bởi vì," Wooyoung đá vào một tảng đá trước mặt, đeo túi xách qua vai. "Chà, em không thực sự chắc chắn. Em chỉ muốn biết anh nghĩ nó sẽ như thế nào. Em chắc rằng tất cả chúng ta đều có ý tưởng của riêng mình- và em chỉ muốn biết anh nghĩ gì về điều đó. Anh 'đã im lặng kể từ khi những người trên xe tải đến- ngoài cuộc chiến với Hongjoong về việc rời đi- và em chỉ muốn biết điều gì đang diễn ra trong đầu anh."
Seonghwa liếc trộm người nhỏ hơn qua khóe mắt, một cái nhìn nhanh để xác nhận cái bĩu môi đang hướng xuống của Wooyoung.
"Em đã nói tất cả chúng ta đều có ý tưởng của riêng mình," Seonghwa lại chuyển hướng lần nữa. "Cái nào là của em?"
Và tuy thông minh như Wooyoung, cậu vẫn mắc mồi một cách dễ dàng, nụ cười của cậu nở rộng hơn mặc dù Seonghwa không cần phải nhìn để biết điều đó. Họ đi bên nhau đều đặn về phía sau của nhóm, khẩu súng đeo trên lưng Seonghwa đột nhiên nặng hơn so với một phút trước.
Có lẽ sức nóng đã đến với anh.
"Em đã nghĩ ngày tận thế sẽ là một điều gì đó vĩ đại nếu em thành thật. Em không biết phải diễn đạt thành lời như thế nào- như liệu mình có mong đợi những vụ nổ hay tiếng còi báo động hay gì không- nhưng nó không phải như thế này. Em chưa bao giờ tưởng tượng nó sẽ như thế này, khi chúng ta ở giữa hư không và thậm chí không có mặt để chứng kiến. Em muốn nhìn thấy ngọn lửa, em muốn nhìn thấy chúng cháy thành đất, em muốn chứng kiến mọi thứ xảy ra vào một ngày nào đó để em có thể giải thích chi tiết cho con mình hoặc lũ trẻ của bạn mình về cách ngày tận thế kết thúc. Nhưng em thậm chí còn không ở đó để xem nó," Wooyoung trả lời, trở nên sôi nổi hơn khi giải thích. "Tất cả xảy ra quá đột ngột, em không thể tin được lúc đầu. Nó giống như bộ não của em bị trì hoãn trong vài giờ và sau đó nó thực sự nhấn mạnh rằng cuối cùng chúng ta đã an toàn."
Seonghwa im lặng, quai hàm siết chặt như cách tay anh ôm lấy dây đeo súng đang quấn quanh người.
"Anh vẫn chưa tin đúng không?" Wooyoung bên cạnh nhẹ giọng hỏi, cúi người gần hơn để ý nghĩ của mình không bị người khác nghe thấy. "Ngay cả sau cuộc trò chuyện giữa anh và Hongjoong, anh vẫn chưa nghĩ rằng nó đã kết thúc?"
"Làm thế nào mà một thứ đã phá hủy cuộc sống của chúng ta lại có thể kết thúc chỉ trong vài tháng được chứ Wooyoung?" Seonghwa vẫn tiếp tục nhìn thẳng, mặc dù anh đã hạ giọng để không làm phiền những người xung quanh. "Làm thế nào mà những người đó tìm thấy chúng ta- không có chuyện quân đội nước ngoài quét sạch tất cả thây ma chỉ trong vài tháng. Và tại sao họ lại mất nhiều thời gian đến vậy để đến được đây? Đã nhiều năm rồi Wooyoung, tám năm chết tiệt và họ thậm chí còn không gửi bất kỳ sự giúp đỡ nào. Em biết điều đó có nghĩa là gì mà phải không?"
Seonghwa cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Wooyoung đang cúi đầu xuống đất khi họ đi về phía trước.
"Sao?" Cậu hỏi, nghe như một đứa trẻ bị cuốn vào bài giảng khi chúng chỉ muốn kể cho mẹ nghe một câu chuyện vui.
"Điều đó có nghĩa là virus này có mặt trên toàn cầu, nó không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta. Nếu quân đội từ khắp nơi trên thế giới chờ đợi lâu như vậy để gửi sự giúp đỡ, thì điều đó có nghĩa là chúng ta không phải là những người duy nhất bị mắc kẹt."
Wooyoung đã không nói bất cứ điều gì sau đó, thật sự mà nói Seonghwa cảm thấy hơi tệ khi đối xử thô bạo với người nhỏ hơn. Anh đang cáu kỉnh, các giác quan của anh đang hét lên yêu cầu anh quay lại và chạy sang hướng khác - nhưng không có lý do gì để tỏ ra thất vọng với Wooyoung, người chỉ muốn nói chuyện. Những ngày qua đối với mọi người đều căng thẳng, đặc biệt là sau khi xe tải chạy đến và tin vui được lan truyền. Tất cả họ đều ngây ngất, muốn khui hết rượu mà họ tìm được trong hầm và ăn mừng vì cuối cùng, ngày tận thế cũng đã kết thúc.
Chỉ vậy thôi là đã kết thúc rồi.
Bữa tiệc kéo dài cả đêm, nhưng ngay cả sau đó Seonghwa cũng không thể tìm thấy gì đó để ăn mừng cùng họ. Có thứ gì đó đang bò dưới da anh và anh không thể biết đó là sự ghen tị khi họ có thể thong thả ăn mừng trong khi anh không thể - hay anh đang hoang tưởng về điều gì đó. Tất cả diễn ra quá nhanh và không có bất kỳ cảnh báo nào, điều gì đó về nó đã thực sự khiến Seonghwa đi nhầm chân. Mingi và San đã cố mời anh uống để giúp bản thân bớt căng thẳng, nhưng lần nào anh cũng từ chối vì anh cảm thấy rằng mình cần phải để ý thêm một điều gì đó. Nhưng không có gì xảy ra vào đêm đó, giống như tất cả họ đã nói với anh.
Seonghwa lại thở dài và gục đầu xuống, lau mồ hôi trên trán.
"Anh xin lỗi," Anh nói. "Để trả lời câu hỏi của em lúc nãy... nếu anh nói thật, anh không bao giờ mong nó kết thúc. Anh có cảm giác đó chỉ là những gì mình đặt trong đầu nên anh sẽ không hy vọng ngày tận thế không bao giờ kết thúc- nhưng cũng giống như em, anh không mong đợi nó sẽ kết thúc theo cách này. Có lẽ một cuộc chiến lớn sẽ tốt hơn, cuộc chiến mà tất cả chúng ta đều phát sinh, đẫm máu và kiệt sức, đứng trên những gì chúng ta đã đánh bại như một bằng chứng sống cho thấy nó thực sự đã kết thúc và chúng ta đánh bại chúng."
"Nghe giống như thứ gì đó xuất phát từ một trò chơi điện tử." Wooyoung cười khúc khích.
"Có lẽ anh chỉ đang nhớ PlayStation mà anh từng chơi."
Wooyoung gật đầu với điều đó, dường như cũng nghĩ như vậy. Ý tưởng chơi trò chơi điện tử đã không nảy ra trong đầu Seonghwa trong một thời gian dài và nó mang đến một làn sóng hoài niệm bao trùm lấy anh.
"Nhưng này-" Wooyoung tiếp tục, thúc vai vào phía Seonghwa. "Ít nhất chúng ta đã biết Yeosang và Jongho vẫn còn sống."
"Đúng vậy, ít nhất thì chúng không sao."
Ý nghĩ về Yeosang và Jongho khiến Seonghwa lại cảm thấy chua xót, khiến da anh nổi lên. Đó là một điều khác khiến anh cảm thấy không ổn. Nhưng anh sẽ không nhắc lại điều đó, anh đã cố gắng, và điều đó rõ ràng đã thất bại, vì vậy chẳng ích gì khi cố gắng nói rằng tất cả chỉ là một cái bẫy lớn bởi vì không một ai chịu nghe anh.
Wooyoung không nói gì sau đó, thay vào đó, cậu chạy bộ đến chỗ San đang đi cùng Yunho rồi khóa tay với người kia. Seonghwa nhìn họ tương tác với nhau, một cảm giác ấm áp sôi sục trong lồng ngực khi anh nhìn hai người nói chuyện. Thật ngọt ngào, gần như quý giá, làm thế nào Wooyoung luôn bám lấy San và làm thế nào mà người cao hơn luôn chào đón Wooyoung với vòng tay rộng mở. San luôn ôm Wooyoung khi cậu ngủ - điều mà Seonghwa rất nhớ nhưng không bao giờ để bản thân thực sự chấp nhận. Không phải Wooyoung đã thay thế anh - cậu chỉ vừa tìm thấy người của mình.
San là người của cậu. Và có thể ban đầu nó chỉ được cho là một cú ném, một kiểu 'bạn bè dựa trên lợi ích' cho phép họ trút bỏ cơn tức giận và căng thẳng trong một hoạt động mà nhiều người tham gia - nhưng rõ ràng đối với Seonghwa, nó đã phát triển thành một thứ gì đó. Giờ anh có thể thấy cách San cười với Wooyoung, má lúm đồng tiền của cậu ấy sẽ lộ ra như thế nào khi choàng tay qua vai Wooyoung lúc họ đi cùng nhau, không còn nghi ngờ trong đầu Seonghwa, đã có gì đó xảy ra giữa họ - ngay cả khi họ không có chút manh mối nào.
Cảnh tượng trước mặt anh cũng nhanh chóng sưởi ấm trái tim anh, nhưng nó cũng đóng băng nhanh như vậy.
"Con đường mòn này sẽ dẫn chúng ta vào một thị trấn, chúng ta sẽ cắm trại ở đó qua đêm và tiếp tục đi cho đến khi chúng ta đến thành phố!"
Seonghwa mong được nghe Hongjoong chỉ dẫn cho mọi người cùng Mingi ở bên cạnh. Anh liếc mắt qua họ và nhìn về phía xa, hoàn toàn không thấy thị trấn nào trong tầm mắt, thở dài một mình trong lòng khi bản năng la hét của anh chỉ trở nên tồi tệ hơn.
"Bao lâu cho đến khi chúng ta đến thành phố với các trại an toàn?" Yunho hỏi hắn.
"Nếu chúng ta tiếp tục di chuyển với tốc độ này, có thể là bốn ngày nếu chúng ta may mắn."
Bốn ngày, điều đó nghe thật tuyệt vời. Ít nhất lần này họ đã cố gắng can đảm trên sa mạc nơi họ có vật liệu và nguồn lực thích hợp cho nó; tuy nhiên, họ nhất định sẽ hết rất nhanh nếu đi sai đường. Điểm cộng duy nhất của cuộc hành trình này là các mùa đã thay đổi. Trời không còn nóng như thiêu nữa, mặc cho cơ thể họ đổ mồ hôi, và gió mát như ban đêm. Trên thực tế, trời đủ mát để Seonghwa bắt đầu rùng mình vào buổi sáng khi thức dậy suốt đêm.
Ý nghĩ đó khiến Seonghwa gần như bật cười một mình, khiến anh nhớ lại khi họ thực hiện chuyến hành trình này vào mùa hè chết chóc. Anh không thoải mái với cái nóng vào thời điểm hiện tại - không có gì ngạc nhiên khi anh đã hoàn toàn mất trí vào lúc đó.
Anh tiếp tục nhìn họ đi về phía trước, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tự hỏi liệu mình có nên dừng bước không, liệu có ai trong số họ nhận ra rằng anh không còn đi cùng họ nữa hay không. Anh tự hỏi liệu họ có nhìn lại để đảm bảo rằng anh vẫn ở đó không. Một phần lớn trong anh muốn làm điều đó. Đôi chân của anh muốn ngừng hoạt động, chỉ đứng yên giữa vệt đất và không bao giờ di chuyển nữa. Có lẽ những con chim bay lượn mà anh đã nhìn thấy cách đây rất lâu sẽ quay lại và đón anh đi lần này.
Nhưng anh đã không. Anh tiếp tục đi sau những người khác. Không có nhiều cuộc trò chuyện diễn ra, nhưng ít nhất thì San cũng đang nói chuyện với Yunho về điều gì đó nên đó không phải là sự im lặng hoàn toàn. Anh ghét việc anh cảm thấy như vậy - làm thế nào anh đã đi từ tự tin và chắc chắn rằng những người ở đó ít nhất phụ thuộc vào anh, nhưng kể từ cuộc chiến lớn mà anh đã có với Hongjoong, sau đó là trận chiến nhỏ hơn anh đã thực sự cầu xin Hongjoong đừng tin những gì những người đó nói - đã hủy hoại tất cả cảm giác tự tin về bản thân.
Trên thực tế, anh đã mất hết uy tín của mình đối với họ. Nó không giống như anh có thể đổ lỗi cho họ. Rốt cuộc thì anh cũng là một kẻ sát nhân và anh đã suýt bắn vỡ não của Hongjoong. Nếu anh đợi thêm một giây nữa để quăng súng đi, Hongjoong sẽ chết ngay trước cửa nhà kho. Không ai nên tin tưởng anh sau đó - anh thậm chí không thể tin tưởng vào chính mình.
Nhưng rồi một lần nữa, Seonghwa biết rằng có điều gì đó không ổn và ngay cả khi không còn ai tin tưởng anh, anh sẽ không thể để họ sa vào bẫy.
Anh đã cố gắng hết sức những gì có thể, anh nghĩ ra mọi lời giải thích hợp lý và cầu xin Hongjoong đừng trở thành con mồi cho tất cả những mong muốn và ước mơ của họ. Nhưng trong sâu thẳm anh biết nó sẽ không hiệu quả, Hongjoong chưa bao giờ có nhiều cuộc sống trong anh như vậy - và cũng không có bất kỳ ai trong số những người khác. Không có lý do gì với họ.
Trên thực tế, điều tồi tệ là Hongjoong đã tuyên bố rằng họ sẽ rời đi vào sáng hôm sau, sau ngày những người trên xe tải đến. Hắn bắt đầu hành động và bắt đầu ra lệnh để đảm bảo mọi thứ được chuẩn bị kịp thời. Seonghwa đã xem nó diễn ra trong vài phút khi toàn bộ quá trình diễn ra, nhưng sau một thời gian, anh không thể chịu đựng được nữa và phải nói điều gì đó.
"Tại sao cậu không giúp đỡ? Chúng ta sẽ đi vào buổi sáng và chúng tôi không thể bù đắp cho sự lười biếng của cậu." Hongjoong đã hỏi anh khi Seonghwa vẫn chưa di chuyển từ chỗ của mình ra ngoài. Giữa họ vẫn căng thẳng khi cú sốc rằng ngày tận thế đã qua và cả hai đều nhớ những gì đã xảy ra giữa họ. Cuộc chiến trong giông bão không bao giờ được ai nói đến, có vẻ như tất cả đều đồng ý đơn giản là quên nó đi, giống như họ đã từng làm với Jongho và Yeosang.
Hongjoong và Seonghwa vẫn giữ khoảng cách sau đêm đó. Họ chỉ nói chuyện với nhau khi cần thiết, nhưng ít nhất những cuộc trò chuyện đó không có bất kỳ kiểu trêu chọc nào với hành vi trẻ con. Nó hoàn toàn chuyên nghiệp - giống như họ là hai nhà kinh doanh cạnh tranh đang cố gắng hoàn tất một thỏa thuận.
"Có thứ gì đó," Seonghwa nói với hắn, mắt anh dõi theo mọi người phía sau, nơi họ đang gấp rút chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc hành trình. "Không đời nào những gì họ nói là đúng."
"Và tại sao không?" Hongjoong thách thức. "Chúng ta đã không nhìn thấy một thây ma nào trong nhiều tháng. Chúng ta thậm chí còn không nhìn thấy một con người nào bởi vì nếu họ có thể sống sót lâu như vậy thì chắc hẳn họ đã phải lẩn trốn. Nhưng bây giờ mối đe dọa đã biến mất- họ có thể xuất hiện lần nữa."
"Làm sao họ có thể biết được để tìm kiếm ở đây- tại sao họ lại tìm kiếm ở đây? Chúng ta đang ở giữa hư không... thật lãng phí gas," Seonghwa phản bác, cố gắng hết sức để ghi nhớ vị trí của mình trong mọi thứ bây giờ, cho dù Hongjoong có chọc giận anh bao nhiêu.
"Đúng, thật lãng phí gas. Nhưng một số người có trái tim tử tế Seonghwa và muốn truyền tin tốt lành cho những ai có thể vẫn còn sống. Chúng ta phải gắn bó với nhau, con người đã đi từ đỉnh của chuỗi thức ăn đến cuối cùng trong khoảng thời gian một đêm duy nhất- chúng ta phải tìm kiếm nhau. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu tôi ở các khu vực xung quanh thành phố và thấy quân tiếp viện đến để giải cứu chúng ta."
Seonghwa im lặng trong một giây, quai hàm của anh siết chặt.
"Anh có muốn không?" Anh hỏi nhẹ nhàng, bước lại gần Hongjoong để hy vọng hạn chế cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai xung quanh. "Anh có thực sự muốn đi ra ngoài và giúp đỡ người khác không? Làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn rằng quân đội đã đến? Làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng họ không nói dối và đó không phải là một cái bẫy?"
"Tại sao chúng ta có bất kỳ lý do gì để không tin họ?" Hongjoong lùi lại một bước và nhíu mày. "Tôi nghĩ- Tôi nghĩ rằng cậu sẽ hạnh phúc vì nó đã kết thúc- tại sao cậu lại cố gắng kéo nó ra lâu hơn nó cần thiết?"
"Bởi vì tôi không muốn bước vào một cái bẫy và bị giết chết Hongjoong." Hai tay Seonghwa siết chặt thành những nắm đấm nhỏ nơi anh vẫn đứng sừng sững. "Sau tất cả những gì đã xảy ra, làm sao anh có thể tin tưởng người khác như vậy? Chính người của chúng ta đã cố giết chúng ta- họ thả khói chúng ta ra khỏi nhà của chúng ta- họ giết những đứa trẻ của chúng ta... và bây giờ anh đang tin tưởng những gì người lạ ngẫu nhiên nói với anh? Tôi đã nghĩ rằng anh thông minh hơn thế."
Đôi môi của Hongjoong hé mở vào lúc đó, khuôn mặt hắn trầm xuống một cách bất thường.
"Nhìn xung quanh anh, đếm xem chúng ta còn sống bao nhiêu người," Seonghwa giơ tay chỉ khá hung hăng vào trong nhà kho. "Bây giờ hãy tưởng tượng có bao nhiêu người trong số chúng ta sẽ như vậy nếu đồng loại của chúng ta không phản bội chúng ta. Đã ít nhất tám năm kể từ khi tất cả những điều này xảy ra... mọi người sẽ mất trí. Tôi đã nghe trên radio hồi ở căn cứ- Tôi đã nghe cảnh báo về việc những người đó đi xung quanh mồi chài con người và giết họ thay vì giết thây ma. Tôi đã nghe cảnh báo đó kể từ ngày chuyện này xảy ra và tôi biết rõ là anh đã nghe nó. Anh biết chính xác những gì mà tôi đang nói."
Ngón tay của Seonghwa bây giờ đâm vào ngực Hongjoong khi người cao hơn lấp ló người nhỏ hơn trong tư thế đáng sợ.
"Chúng ta không chỉ phải chiến đấu chống lại thây ma mà còn phải đề phòng đồng loại đang cố giết chúng ta. Đó là kế hoạch hoàn hảo- đi đến một nơi mà mọi người có thể đã chạy trốn với hy vọng thoát khỏi cuộc sống của họ, sẽ không bao giờ nhìn thấy một thây ma vì nó cách thành phố quá xa- và sau đó nói với họ rằng nó đã kết thúc. Chúa ơi, một kế hoạch hoàn hảo vì họ cũng tin vào điều đó! Họ vô vọng đến mức sẽ tin rằng mọi chuyện đã kết thúc và họ có thể quay trở lại thành phố nơi được cho là quân đội đang chờ đợi họ với vòng tay rộng mở- chỉ để phát hiện ra đó là một cái bẫy cho trò giải trí thuần túy của những người đã mất trí!"
Seonghwa đã không nhận ra giọng mình đã lớn đến mức nào cho đến khi nhận thấy chuyển động phía sau Hongjoong hoàn toàn dừng lại.
"Và trên hết là cuối cùng cho họ hy vọng sau khi họ đã từ bỏ- đám người đề cập đến việc hai người bạn cùng nhóm thất lạc lâu năm của họ được phát hiện đang đi đến cùng một địa điểm chính xác mà họ muốn họ đến... nói cho tôi biết làm thế nào mà đây không phải một cái bẫy." Seonghwa kéo tay anh ra khi nó bắt đầu run lên vì tức giận. "Hãy nói với tôi rằng tôi sẽ hoàn toàn mất trí khi nghĩ rằng có lẽ tất cả những điều này là quá tốt để trở thành sự thật! Hãy nói với tôi rằng ngày tận thế đã thực sự kết thúc- rằng loại virus đã lấy đi mọi thứ từ chúng ta đã biến mất một cách ngẫu nhiên vào không khí!"
Anh nhận thấy cơ thể mình bắt đầu run rẩy, nó khiến anh ngạc nhiên. Anh không chắc tại sao anh lại đào sâu nó như vậy, nó chỉ được cho là một cuộc trò chuyện ngắn mà anh nói lên mối lo ngại của mình với Hongjoong về việc rời đi quá nhanh - nhưng bây giờ nó lại khiến anh một lần nữa mất bình tĩnh. Hongjoong đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ còn lại của mình, mặc dù tĩnh mạch ở cổ hắn bắt đầu phình ra.
"Và thậm chí không giúp tôi bắt đầu nghĩ về quân đội từ nước ngoài cuối cùng đã xuất hiện sau tám năm chết tiệt- điều đó có nghĩa thế nào?" Seonghwa giơ hai tay lên và lùi thêm một bước để tạo khoảng cách giữa họ với hy vọng hạ nhiệt cơ thể đang nóng lên của mình. "Xin hãy nói với tôi rằng anh thấy có gì đó sai trái với việc mọi thứ hoàn toàn hoàn hảo như thế này đang diễn ra- anh biết rằng chúng ta không thể tin tưởng mọi người. Anh trong tất cả mọi người đều biết rằng anh không thể tin tưởng bất cứ ai- ngay cả những người bạn thân nhất của anh!"
Hongjoong chỉ đứng đó với đôi mắt tối tăm và khoanh tay trước ngực. Hắn im lặng trong một thời gian dài và với mỗi giây trôi qua, điều đó chỉ khiến Seonghwa thêm khó chịu khi hắn từ chối đồng ý với những gì anh đang nói. Seonghwa nhìn lướt qua cơ thể của Hongjoong đến nơi một số người trong số họ đang tụ tập phía sau và bắt đầu cuộc trò chuyện của họ. Yunho là một trong số họ.
Cậu cầm một chiếc túi trên tay, nhìn cả hai người họ với vẻ mặt mà Seonghwa không biết nó có ý nghĩa gì. Nó khiến anh đau đớn vô cùng khi nhìn vào Yunho, cảm thấy giữa họ đã trở nên căng thẳng như thế nào.
"Vậy thì tại sao tôi phải tin cậu?" Hongjoong cuối cùng hỏi sau một lúc, khi sự im lặng trở nên quá mức không thể chịu nổi. "Nếu cậu đã nói rằng tôi không thể tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân mình- tại sao tôi thậm chí phải bắt đầu lắng nghe cậu?"
Seonghwa há hốc mồm.
"Tại sao tôi phải lắng nghe những lo lắng của cậu- có vẻ như cậu muốn giữ chúng tôi ở đây. Yeosang và Jongho một lần nữa cuối cùng đã ở trong tầm với của chúng ta và cậu đang đẩy chúng ra xa- cậu lại lấy chúng ra khỏi tôi! Có lẽ đây là một điều tốt lành xảy ra với chúng ta sau ngần ấy thời gian!" Hongjoong cuối cùng đã chiến đấu trở lại, quyết tâm của chính anh bị phá vỡ.
"Và nếu không phải thì sao?" Seonghwa bước lại gần và Hongjoong cũng vậy, khoảng cách giữa họ ngày càng nhỏ. "Điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta đi vào thành phố và thấy rằng đó là một cái bẫy? Điều gì sẽ xảy ra khi anh nhìn những người còn lại chết- điều gì sẽ xảy ra sau đó Hongjoong?"
Hongjoong với tay lên và nắm lấy áo của Seonghwa, mặc dù cách nắm tay đã khác nhiều so với lần trước khi họ ở cùng một vị trí. Trên thực tế, Seonghwa thề rằng anh có thể cảm thấy tay của Hongjoong đang run lên.
"Vậy thì chúng ta sẽ chết, Seonghwa." Hắn trả lời một cách trầm lắng, giọng điệu có chút rít nhẹ. "Cuối cùng thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra- điều đó sẽ xảy ra nếu chúng ta cũng ở lại đây. Cậu không thể tránh khỏi cái chết, đặc biệt là trong một thế giới như thế này. Đi bất cứ đâu- tin tưởng bất cứ ai- luôn là một rủi ro chết tiệt... nhưng nếu những người đó nói sự thật, nếu Yeosang và Jongho ở đó và còn sống- thì tôi sẵn sàng mạo hiểm! Tôi sẵn sàng liều mạng để cơ hội sống của tôi có thể thay đổi tốt hơn!"
Seonghwa cảm thấy tim mình ngừng đập trong giây lát khi đầu đập mạnh.
"Và những người khác mà anh đang kéo theo sau thì sao?" Anh thấp thỏm hỏi, gần như không có tiếng thì thầm. "Anh có sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của chúng tôi chỉ vì một lời nói của người lạ?"
Đôi mắt của Hongjoong giãn ra, điều mà Seonghwa sẽ không thể nhìn thấy nếu anh không ở gần như vậy. Hắn nắm chặt chiếc áo sơ mi bị rách của Seonghwa, siết chặt hơn, người lớn hơn có thể cảm thấy áp lực lên cổ họng mình.
"Đúng." Hongjoong trả lời chậm rãi. Và ngay sau khi xác nhận câu hỏi của Seonghwa, hắn buông áo sơ mi ra và lùi lại phía sau. Seonghwa đứng hình, không thể tin được những gì Hongjoong đang nói.
"Đúng vậy." Hongjoong lần này lặp lại to hơn nhiều để mọi người xung quanh nghe thấy. Tất cả họ đều nhìn vào người nhỏ con, dừng lại xem họ đang làm gì nếu họ chưa làm. "Bởi vì nếu họ đến với tôi, thì họ làm điều đó theo sự lựa chọn của riêng họ. Nếu họ đến với tôi, họ muốn thay đổi cuộc sống của mình tốt đẹp hơn- và họ chọn tin rằng điều gì đó tốt đẹp đang chờ đợi họ."
"Và nếu không thì sao? Nếu không có gì tốt đẹp đang chờ anh thì sao?"
"Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ chết khi cố gắng tìm kiếm điều gì đó tốt đẹp thay vì chờ đợi một cách vô ích không có gì xảy ra. Một số người trong chúng ta là gì để sống chứ không chỉ tồn tại."
Seonghwa đứng đó một mình nhìn mọi người đổ dồn sự chú ý về phía anh. Có một cảm giác lo lắng và thất vọng xen lẫn trong anh khi họ nhìn anh như thể họ đồng ý với những gì Hongjoong đã nói. Và Seonghwa hiểu, anh thực sự đã hiểu. Anh cũng muốn tuyệt vọng tin rằng cơn ác mộng cuối cùng đã kết thúc và anh sẽ thức dậy giống như họ đã từng. Nhưng tiếng gào thét bên trong bảo anh đừng đi bước quá lớn khiến anh không thể làm ngơ.
Nhưng rồi một lần nữa, anh không có quyền hay bất kỳ quyền lực nào để yêu cầu họ đừng đi, dù anh có cố gắng đi chăng nữa thì họ cũng không nghe.
Hongjoong quay lại phía những người đang tụ tập phía sau và nói với họ rất ngắn gọn.
"Các người có thể ở lại đây hoặc đi với tôi để tìm kiếm sự tự do. Lựa chọn là của các người và tôi không quan tâm đến việc các người chọn cuối cùng là gì." Hắn nói rất thẳng thắn. "Nếu các người chọn đi với tôi thì hãy xem qua nhà để tìm túi mà chúng ta có thể mang theo thực phẩm và vật dụng. San sẽ dẫn một số đi săn và chúng ta sẽ sử dụng da động vật khô để đựng nước cho cuộc hành trình."
San cũng ở đó, yên lặng lắng nghe vì Hongjoong đã tình nguyện thay cậu. Thật buồn cười khi San thậm chí còn chưa lên tiếng về việc cậu sẽ ở lại hay đi - Hongjoong chỉ cho rằng người nhỏ hơn sẽ theo sau hắn mà không cần bất kỳ câu hỏi. Tất nhiên hắn đã đúng, San trung thành với hắn như Wooyoung đối với Seonghwa và chắc chắn rằng San sẽ rời đi với Hongjoong.
Yunho đã đứng đó suốt thời gian qua nhìn mọi thứ đi xuống. Seonghwa giao tiếp bằng mắt với cậu và đưa ra ánh mắt cầu xin cho cậu. Có lẽ nếu anh có thể đưa người cao lớn trở lại bên mình, anh có thể nhắc nhở Yunho rằng họ đang ở trong này cùng nhau, giúp cậu nhận ra rằng tất cả những điều này nghe có vẻ điên rồ như thế nào.
"Em hiểu điều này không có ý nghĩa phải không?" Anh hỏi người cao hơn, đi lại gần cậu một cách không đe dọa. "Hãy nói với anh rằng em cũng thấy có điều gì đó không ổn ở đây."
Nhưng Yunho vẫn nhìn anh như bây giờ. Cậu trông có vẻ buồn bã như cảm giác tội lỗi nặng nề đang đè nặng cậu đến mức cậu gần như không thể hoạt động. Yunho thậm chí không thể nhìn Seonghwa, và điều đó thôi đã khiến anh đau lòng lắm rồi vì người lớn hơn không bao giờ muốn bị mắc kẹt trong tình huống này với cậu. Anh biết những gì anh đã làm là tồi tệ và thời điểm Yunho phát hiện ra nó là vào thời điểm tồi tệ nhất có thể - nhưng vẫn có phần nào đó trong anh hy vọng rằng Yunho có thể nhìn lại quá khứ như Wooyoung đã từng và coi anh như bây giờ với tư cách là một người.
Seonghwa hồi đó rất khác so với Seonghwa bây giờ. Họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Và người lớn hơn không thể biết chắc chắn liệu Yunho có bực bội với anh hay người cao hơn cũng đang cố gắng xử lý mọi việc.
"Làm ơn đi, Yunho." Anh cố gắng một lần nữa, lần này có vẻ còn tuyệt vọng hơn.
Yunho nhìn xuống đất khi cậu mím môi lại thành một đường thẳng trước khi đưa cánh tay lên và nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên vai Seonghwa. Sự đụng chạm của cậu vẫn nóng như mọi khi. Từ lần đầu tiên Yunho cho anh sự thoải mái, cái chạm của cậu luôn hoàn toàn bị bỏng rát... và bây giờ cũng không khác gì.
"Em xin lỗi." Cậu thì thầm nhẹ nhàng đến mức Seonghwa suýt chút nữa đã bỏ lỡ. "Nhưng em sẽ rời đi cùng họ... Em cũng nghĩ đã đến lúc cho phép một điều gì đó tốt đẹp xảy ra."
Dường như sức nặng của thế giới đang đổ ập xuống người anh, từng mạch máu trong cơ thể lạnh đi khi anh cảm thấy mình phải tiếp xúc với mọi người và mọi thứ. Trong giọng nói của Yunho không có ác ý và không có sự tức giận hay thù hận, cậu chỉ nghe có vẻ bị tổn thương hơn bất kỳ điều gì khác. Cậu luôn luôn lý trí - Yunho không hề bị cảm xúc của mình làm rung động. Cậu là một người thông minh và cậu sẽ làm những gì cần làm - vì vậy việc bị cậu từ chối là điều mà Seonghwa không bao giờ có thể chuẩn bị.
Hongjoong chắc hẳn đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện vì sau đó hắn đã bước vào trước khi Seonghwa có thể mở lời.
"Hoặc là cậu đi với chúng tôi hoặc cậu ở lại đây một mình. Tôi không quan tâm cậu làm gì với bản thân, nhưng nếu cậu đi với chúng tôi, tôi không muốn nghe cậu nói xấu cả con đường."
Tay Yunho trên vai Seonghwa siết chặt hơn, nhưng anh không nói gì.
Seonghwa sững sờ đủ lâu đến khi Hongjoong quay lại, rời đi để ra thêm mệnh lệnh trước khi Seonghwa có thể cắn lại. Nó khiến anh tức giận đến mức anh hận không thể nắm lấy mặt của Hongjoong và đấm hắn nhiều lần cho đến khi hắn có một đôi mắt đen như đã từng sau cơn giông - không, Seonghwa chỉ thấy mình với đôi mắt cay đắng thôi thúc muốn khóc vì quá đau khổ và choáng ngợp.
Anh gần như quên mất Yunho vẫn ở đó cho đến khi anh nhận ra bàn tay của cậu di chuyển đến cổ mình và bóp nhẹ nó. Seonghwa thở ra một hơi, cuối cùng cũng có cảm giác như có thể hít vào và duỗi thẳng lá phổi vốn đã bị hạn chế của mình. Cái nắm tay chắc chắn nhưng vẫn thoải mái như mọi khi, sự căng thẳng gần như biến mất và nếu không phải vì sự đụng chạm thể xác của Yunho, Seonghwa có lẽ đã chìm vào một giấc ngủ nhẹ.
Nhưng rồi nó biến mất, tay của Yunho thả xuống bên cạnh khi cậu nhặt bất cứ thứ gì cậu đã cầm trước đó và đã đặt xuống một lúc. Không có gì khác được nói giữa họ, Seonghwa rất biết ơn vì điều đó.
Tối hôm đó, Seonghwa không chút ngạc nhiên khi biết rằng Wooyoung sẽ đến tìm anh. Trên thực tế, anh đã mong người nhỏ hơn đến thăm mình vì Seonghwa đã không tuyên bố rõ ràng rằng anh có đi hay không như những người khác đã nói, tất cả họ đều có vẻ chắc chắn rằng anh sẽ không đi cùng họ.
Anh thoáng ngạc nhiên cho đến khi mặt trăng lên cao trên bầu trời, tất cả bọn họ đều trở lại nhà kho để ngủ vài giờ trước khi rời đi vào buổi sáng. Nhưng điều khiến anh thực sự ngạc nhiên là Wooyoung trông có vẻ tệ như thế nào.
Từ trước đến nay anh đã thấy mọi cung bậc cảm xúc của Wooyoung, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Khi người nhỏ hơn ngồi xuống đất ngay trước đống cỏ khô mà Seonghwa đang ngủ, cậu trông giống như hoàn toàn trái ngược với chính mình. Cậu đồng thời trông rất bối rối và choáng ngợp, Seonghwa không mất nhiều thời gian để tìm ra lý do tại sao Wooyoung lại có vẻ chật vật đến vậy.
"Em nên đi với họ nếu em muốn," Anh nói với Wooyoung, người đã hất đầu lên sau khi Seonghwa cuối cùng cũng nói chuyện với cậu. "Đừng để những quyết định của anh ngăn cản em làm những gì em muốn."
"Nhưng-"
"Em muốn ở cùng San phải không?" Seonghwa hỏi, cố gắng hết sức để tránh khỏi giọng nói ghen tuông không đúng chỗ. "San sẽ đi với Hongjoong- cũng như những người khác... thậm chí cả Yunho. Có lẽ hắn đúng, có lẽ anh đang làm lớn chuyện chẳng ra gì. Có lẽ anh đã mất trí vào lúc này, anh đã phát điên rồi. Không ai có thể thấy nó giống như cách của anh... có lẽ Hongjoong đã đúng."
"Đi với chúng em." Wooyoung gần như bật ra, giọng nói của cậu to hơn nhiều so với mức cần thiết và nó khiến một vài cái đầu xung quanh họ quay lại. Sau đó Wooyoung nuốt nước bọt và hạ giọng. "Đi với chúng em, làm ơn."
"Anh không còn tốt cho bất kỳ ai trong số các em nếu anh thực sự phát điên, ngay cả khi em biết điều đó."
Wooyoung mở to mắt khi cậu bắt đầu chơi với những ngón tay của mình. Seonghwa có thể nói rằng người nhỏ hơn đang cố vượt qua cơn lo lắng vì cái cách mà lưỡi cậu cứ đưa ra và liếm trên môi mặc dù chúng đã ướt. Cậu trông giống như một quả cầu năng lượng, chỉ chực chờ nổ tung nếu có thêm một điều gì đó bất ổn.
"Đừng bắt em phải lựa chọn," Cuối cùng cậu nói, giọng khó chịu và đứt quãng ở từ cuối cùng. "Vì tình yêu của thượng đế, đừng bắt em phải chọn họ thay vì anh."
Và đó là lý do thực sự khiến họ có cuộc trò chuyện này, Seonghwa biết điều đó là sự thật. Anh cảm thấy trái tim mình chao đảo về phía trước, ý muốn trở thành người ích kỷ nhất và bảo Wooyoung hãy ở lại với anh thật mạnh mẽ - bởi vì anh biết nếu anh yêu cầu Wooyoung làm như vậy thì người nhỏ hơn sẽ làm. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là không thể theo đuổi giấc mơ của cậu và nhìn San rời đi trong đau khổ... Wooyoung sẽ ở lại với Seonghwa.
"Đừng bắt em phải lựa chọn," Cậu lặp lại với một giọng điệu mạnh mẽ hơn. Tay cậu run rẩy khi chúng nằm mềm nhũn trong lòng và có vẻ như cậu đang phải cố gắng nói ra. "Đừng bắt em chọn thứ gì như thế này, Seonghwa, đừng làm điều đó. Em thà bắn một trăm con thây ma hơn là đưa ra quyết định này ngay bây giờ- anh không thể bắt em làm chuyện như thế này."
Đó là một tiếng kêu cứu, Wooyoung đang cầu xin anh với tất cả những gì cậu còn lại trong hệ thống của mình. Nó khiến Seonghwa cảm thấy mình là người tồi tệ nhất mà nhân loại biết đến.
"Đi với chúng em-" Wooyoung cố gắng lần nữa khi Seonghwa dường như không trả lời vì cậu không nhận được phản hồi. Người nhỏ hơn dường như càng ngày càng hoảng sợ hơn khi những giây im lặng trôi qua và Seonghwa không cho cậu câu trả lời mà cậu muốn. "Đi với em."
Đó là tiếng khóc cuối cùng của cậu, sự thay đổi từ số ít đơn giản khiến nó trở nên cá nhân hơn và nó khiến Seonghwa đau đớn theo mọi cách tồi tệ nhất. Anh đã quyết định - sẽ không có gì thay đổi được điều đó. Cảm giác như một nhát dao đâm sâu vào anh.
Wooyoung đưa tay về phía trước và nắm lấy tay Seonghwa. Những ngón tay của cậu lạnh cóng và nó khiến Seonghwa muốn quấn chúng lại trước khi chúng rơi ra. Toàn thân người nhỏ hơn lúc này đang run lên, rõ ràng là cậu đang cố gắng dừng lại nhưng Seonghwa biết điều đó hoàn toàn không tự nguyện. Cậu cứ lặp đi lặp lại từ 'làm ơn', càng lúc càng tệ hơn như thể cậu đang mất giọng, thậm chí mất cả ý chí sống.
"Wooyoung-ah." Seonghwa cuối cùng cũng tìm được dũng khí để nói, tay còn lại của anh đưa xuống và đặt nó lên đỉnh đầu của người nhỏ hơn. Wooyoung không thèm nhìn anh và vẫn đang siết chặt mạng sống từ một tay Seonghwa. "Wooyoung, làm ơn ngước mặt lên nhìn anh."
Phải mất một thời gian nhưng cuối cùng cậu cũng làm được, đôi mắt đỏ ngầu mặc dù không còn giọt nước mắt nào.
"Anh không bắt em phải lựa chọn, anh sẽ không bao giờ làm vậy với em," Seonghwa nhẹ nhàng nói, đưa tay xuống xoa nhẹ lên má Wooyoung. "Anh đã đưa ra quyết định của mình vào sáng nay, và không có gì có thể thay đổi được."
Thời điểm đó, Wooyoung đứng hình và Seonghwa biết cậu còn khoảng năm giây trước khi suy sụp hoàn toàn và trở nên bất cần. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Seonghwa đã gần như thủ thỉ với cậu và kéo cậu lại gần.
"Anh đã hứa với Yeosang. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em và những người khác ở đây," Anh thì thầm, một nụ cười khẽ thoát ra trên môi khi nhìn thấy đôi mắt bắt đầu lấp lánh của Wooyoung. "Và làm thế nào mà anh có thể bảo vệ em nếu anh ở xa hàng dặm?"
Cơ thể của Wooyoung đổ xuống lòng Seonghwa và bắt đầu run lên lần nữa, nhưng Seonghwa biết rằng lần này nó đã hết sức. Anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc sống lưng Wooyoung, thỉnh thoảng lướt những ngón tay qua mái tóc dày của cậu và cố gắng hết sức để xoa dịu cậu. Cậu mất nhiều thời gian để bình tĩnh hơn Seonghwa nghĩ, anh nhận ra quyết định mà Wooyoung nghĩ rằng anh phải đưa ra đã khiến cậu căng thẳng hơn rất nhiều so với suy nghĩ ban đầu của Seonghwa.
"Cho dù người đàn ông nhỏ bé đó có chọc tức anh đến thế nào đi nữa," Seonghwa nói, Wooyoung biết chính xác anh đang nói về ai. "Hắn không thể khiến anh không giữ lời hứa. Em không có gì phải lo lắng. Em đi đâu, anh sẽ đi theo đó. Anh vẫn nghĩ đây là một ý tưởng tồi tệ và chẳng có gì tốt đẹp từ nó- nhưng ít nhất, anh sẽ ở đó để cứu mọi người khi nó xảy ra."
Wooyoung không nói bất cứ điều gì sau đó, Seonghwa không mong đợi cậu sẽ làm vậy. Cả hai chỉ ngồi đó một cách thoải mái và Seonghwa tiếp tục xoa lưng cho Wooyoung cho đến khi cậu tự cảm thấy mình đủ tốt để rời đi. Đã một thời gian kể từ khi cậu đến với Seonghwa để được an ủi hoặc thậm chí là để được trấn an, người lớn hơn sẽ không nói dối và nói rằng anh không nhớ nó chút nào.
Thậm chí, có lúc Seonghwa còn ngủ gật như vậy. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Wooyoung dễ dàng đủ để ru anh vào một giấc ngủ nhẹ. Những đêm gần đây rất lạnh khiến thân nhiệt của anh tăng lên rất nhiều. Nhưng ngay sau khi Wooyoung rời đi, Seonghwa lại tỉnh táo - nửa mê nửa tỉnh khi nhìn Wooyoung đứng dậy và đi ngay ra khỏi cánh cửa nhà kho vẫn để mở.
Seonghwa tò mò nhìn cậu, tự hỏi tại sao Wooyoung lại rời đi vào một giờ như vậy, hay tại sao cậu lại quyết định mang chăn sưởi cá nhân của Seonghwa đi một cách thô lỗ như vậy. Nhưng sau một thời gian, anh cho rằng có thể cậu đang gặp San bên ngoài để nói với cậu ấy về quyết định của Seonghwa vì người kia đã liếc nhìn Seonghwa cả ngày.
Mặc dù, San đang cuộn tròn trên đống cỏ khô của mình, hoàn toàn chết với thế giới.
Seonghwa gần như bật dậy vì tim anh như chùng xuống khi nghĩ đến việc Wooyoung đang cố gắng làm những gì Yeosang và Jongho đã làm - nhưng sau đó đứng dậy giữa chừng khi thấy Hongjoong đứng trước Wooyoung. Trời tối, nhưng mái tóc dài của Hongjoong là không thể nhầm lẫn và chiều cao tương đồng của họ là tất cả những gì Seonghwa cần. Anh ở quá xa để có thể nghe thấy Wooyoung đang nói gì với hắn, nhưng khi ánh mắt của Seonghwa điều chỉnh lại, anh nhìn thấy đúng lúc đôi mắt của Hongjoong mở to một cách hài hước và sau đó thở ra một hơi nặng nhọc.
Sau đó, Hongjoong đưa một tay lên má Wooyoung và vỗ về cậu nhẹ nhàng trước khi cúi đầu xuống với một nụ cười rộng. Anh dường như cảm thấy nhẹ nhõm về một điều gì đó, ít nhất thì đó là điều mà Seonghwa cảm thấy, nhưng anh không chắc phải nhẹ nhõm về điều gì vào giờ này trong đêm.
Vào lúc cả hai trở vào nhà kho, Seonghwa thả người xuống bãi cỏ khô và giả vờ như đang ngủ. Anh cảm thấy ngớ ngẩn vì điều đó, giống như khi anh lên bảy và suýt bị bố bắt vì chơi trò chơi điện tử trên Nintendo vài giờ sau khi đi ngủ, anh đã cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình thản và nằm đúng vị trí mà Wooyoung đã để lại cho anh.
Seonghwa mong Wooyoung đi ngay qua mình và đến chỗ San lúc này đang nằm dài ra, nhưng khá bất ngờ khi người nhỏ hơn bò lại ngay vị trí cũ cùng anh và nắm lấy cánh tay của Seonghwa, quàng lên người mình.
"Em biết anh tỉnh rồi," Cậu thì thầm, rúc vào ngực Seonghwa. "Đi ngủ lại nào."
Và bây giờ túi sưởi cá nhân của anh đã trở lại, Wooyoung không cần phải nói với anh hai lần trước khi mắt anh lại cảm thấy nặng trĩu.
Đó là cách Seonghwa tìm thấy chính mình vài ngày sau đó, đi xuống con đường đất trống trải ở phía sau đoàn, nhìn mọi người tiến về phía trước với một hy vọng mới mẻ rằng điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra. Đã lâu kể từ khi Wooyoung trở nên sôi nổi như vậy - hay thậm chí Mingi vì vấn đề đó mà vẫn nảy sinh xung quanh như trước đây khi cậu phấn khích. Những chiếc túi nặng và vũ khí mà họ mang theo dường như không làm tinh thần họ suy giảm - và thậm chí Seonghwa còn thấy mình không kéo xà beng theo sau vì nó không nặng như bình thường.
Cảm giác khủng khiếp vẫn còn đó - Seonghwa không thể lay chuyển nó cho dù anh có làm gì đi nữa. Tuy nhiên, ý tưởng rằng cuối cùng anh đã phản ứng thái quá và mất trí đã được gieo rắc vì giờ anh không thể ngừng nghĩ về điều đó. Dù sao thì Hongjoong có lẽ đã đúng - hắn biết mình đang làm gì. Hắn luôn biết mình đang làm gì. Ngày tận thế đã qua, họ phải ăn mừng và cố gắng xây dựng lại cuộc sống mà họ đã có trước khi tất cả những điều này xảy ra.
Seonghwa có một ý nghĩ thoáng qua khi tiếp tục nhìn những người bạn của mình trước mặt khiến làn da của anh trở nên lạnh giá dù có nắng ấm. Nếu ngày tận thế thực sự kết thúc và họ quay trở lại cuộc sống mà họ đã từng sống sau khi xây dựng lại thế giới... điều đó có nghĩa là tất cả họ sẽ chia tách và đi theo con đường riêng của mình?
Dường như ích kỷ và sai lầm, Seonghwa không thể phủ nhận rằng sau khi nhận ra họ sẽ như thế - sự đột ngột kết thúc của ngày tận thế nghe có vẻ không tốt cho lắm.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro