The Beginning of the End (Finale 2.2)
-------------------------------------
Warning: Smut bỏng tay ( ͡° ͜ʖ ͡°) cân nhắc thật kỹ trước khi đọc.
*Tôi không ngờ truyện này có smut, nhưng ở tận tập cuối ◉‿◉
-------------------------------------
"Seonghwa, cậu không cần khoá cửa nữa. Hết rồi."
Người lớn hơn bối rối trước tiếng động đột ngột, ngay lập tức rút tay ra khỏi tay nắm cửa phòng ngủ chung của họ và lùi lại một bước. Anh quay lại và thấy Hongjoong đang đứng ngay bên ngoài ban công, gần như trong khung cửa và dưới ánh trăng.
"Ồ- xin lỗi, nó chỉ là một thói quen ở thời điểm này, anh biết chứ?"
Hongjoong gật đầu, một cơn gió thổi tung tấm rèm dài vào phòng.
"Không cần phải xin lỗi. Tôi đã suýt làm điều tương tự trước đó khi chúng ta quyết định gọi đó là đêm- Mingi phải nhắc tôi," Người nhỏ hơn trả lời, quay gót bước hẳn ra ngoài ban công và vịn vào lan can.
Seonghwa đi theo hắn bằng cả lời nói và bản năng. Bây giờ trời lạnh hơn nhiều kể từ khi họ rời xa ngọn lửa đã được dập tắt, màn đêm đang lớn dần theo giây. Nhưng không ai trong số họ chọn thừa nhận rằng họ sẽ thấy thoải mái hơn khi ở trong nhà, thay vào đó họ dựa vào lan can nhìn ra đất liền và đại dương xung quanh.
"Chúng đã đi ngủ chưa?" Seonghwa thấy mình hỏi, nhắm mắt dựa lưng vào lan can.
"Jongho nói rằng chúng sẽ sớm, nhưng chúng vẫn đang ở dưới nhà."
Seonghwa không thể không cười khi đó, biết rằng rất có thể họ sẽ chỉ đi ngủ khi mặt trời ló dạng trở lại.
Sự im lặng lại ập đến với họ, Seonghwa không thể ngừng rùng mình. Anh muốn đổ lỗi cho cơn gió lạnh gần như không thổi vào thời điểm đó, nhưng anh thực sự biết trong sâu thẳm tại sao. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện nặng nề của Hongjoong bên cạnh mình, anh thậm chí không cần phải mở mắt để biết rằng người nhỏ hơn đã lại gần anh hơn.
"Vậy là, nó thực sự kết thúc rồi," Lời nói nhỏ phát ra từ miệng Seonghwa mà không có sự cho phép của anh
"Rõ ràng là như vậy," Câu trả lời đến ngay lập tức, một tiếng thở dài nặng nề sau đó.
"Mọi chuyện đã kết thúc... giống như thực sự đã kết thúc. Đã quá lâu rồi- vậy mà tôi vẫn ở đây, vẫn cảm thấy khó chấp nhận sự thật."
"Không ai trách cậu vì cậu không thể chấp nhận được điều đó, đặc biệt là sau khi mọi chuyện đã xảy ra," Giọng của Hongjoong nhẹ nhàng đến lạ thường, khiến Seonghwa càng thêm rùng mình. "Nhưng cậu có tin vào điều đó không?"
Seonghwa mở mắt đúng lúc để thấy Hongjoong đang ấn một ngón tay vào ngực mình, ngay trên trái tim mình.
"Cậu có thể không tin ở đây," Hongjoong gõ vào đầu mình bằng tay còn lại. "Nhưng trong lòng cậu có tin không?"
Seonghwa mím môi thành một đường chắc nịch.
"Tôi có."
"Tôi cũng vậy," Hongjoong thu tay lại và dịch chuyển chân của mình.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ sống để chứng kiến một ngày mọi thứ trở lại bình thường. Vâng chắc chắn ngay từ đầu tôi đã cầu xin điều đó, tôi đã cầu nguyện rằng đó chỉ là một giấc mơ- cơn ác mộng- và cuối cùng tôi sẽ tỉnh dậy từ nó... nhưng tôi ở đây, mười một năm sau với giấc mơ này. Tôi không thể ngừng suy nghĩ và cố gắng nhớ lại làm thế nào để trở nên bình thường, anh biết đấy, khi chúng ta còn trẻ và thế giới có trật tự," Seonghwa nhìn Hongjoong, người đã không còn nhìn vào anh. Hắn đang nhìn xuống đất, có lẽ là ở lửa trại mà họ đã ngồi xung quanh trước đó.
"Không có ích gì khi cố gắng quay lại con người chúng ta đã từng. Những người đó đã biến mất từ lâu, đặc biệt là với tất cả những gì chúng ta đã thấy và làm. Ngay cả với những người sống sót khác, không có cách nào mà thế giới có thể quay trở lại trở lại những gì đã từng. Chắc chắn sẽ còn những người cố gắng- những người không thể buông bỏ quá khứ- nhưng họ sẽ thấy điều đó sẽ không hiệu quả nhanh chóng."
"Đừng nói với Wooyoung điều đó," Seonghwa thì thầm, một nụ cười nhẹ trên môi. "Anh biết em ấy là người như thế nào mà. Tên nhóc đó muốn bay, em ấy đã bị xích quá lâu, em ấy có ý tưởng này trong đầu về cuộc sống thực sự là gì. Wooyoung sẽ không dừng lại cho đến khi em ấy có thể đạt được ý tưởng đó, bây giờ, hơn bao giờ hết hy vọng của em ấy rất cao về một cuộc sống mới."
Hongjoong chỉ gật đầu lần nữa, cạo vào lớp sơn sứt mẻ trên móng tay.
"Tôi biết, rõ ràng mong muốn đó chỉ lớn hơn mỗi ngày. Nhưng em ấy sẽ học được, giống như những người còn lại. Chúng sẽ lớn lên."
"Chúng trưởng thành rồi, Hongjoong. Mỗi người trong số chúng, không ai giống ai ngay từ đầu. Chúng không còn là những đứa trẻ mà chúng ta nhặt được ở bên đường, chúng đã chiến đấu, đã giết và chúng không còn nữa. Linh hồn của chúng cũng chết như của chúng ta."
Đó là khi Hongjoong cuối cùng cũng nhìn Seonghwa, lông mày của hắn nhíu lại khi đứng thẳng dậy.
"Cậu biết điều đó không đúng," Hắn nhẹ nhàng phản bác lại, như thể hắn biết Seonghwa đang ở thời điểm suy sụp vì bất cứ lý do gì và cần phải nói chuyện với anh một cách nhẹ nhàng. "Có hy vọng trong mắt chúng, chúng ta có một ví dụ hoàn hảo về điều đó đêm nay. Chúng có một niềm vui mới tìm thấy, chúng biết rằng một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ đợi chúng trong tương lai. Đúng vậy, chúng đã thay đổi, chúng là những người đàn ông trưởng thành với những vết sẹo sâu. Nhưng chúng cũng là những người mà chúng ta thực tế đã nuôi dưỡng trong nhiều năm, chúng thừa khả năng bảo vệ bản thân trong thế giới mới nếu chúng phải tách khỏi chúng ta. Linh hồn của chúng vẫn chưa chết, Seonghwa- chúng vẫn tươi sáng nhất mà chúng từng tồn tại."
Hongjoong đã đánh vào trọng tâm, giống như hắn vẫn thường làm bất cứ khi nào Seonghwa im lặng. Hắn có thể thấy lý do thực sự khiến Seonghwa không ổn định và sự do dự của anh trong mọi việc họ làm gần đây. Hắn không có tất cả các mảnh ghép cho câu đố, nhưng hắn biết mình đã đánh một điểm đau khi khuôn mặt của Seonghwa nhăn lại khi đề cập đến việc họ bị tách ra.
Anh càng cắn chặt môi, đẩy những suy nghĩ về điều đó đang xảy ra vào phía sau tâm trí. Anh thậm chí không thể khó chịu với chính mình vì quá xúc động, anh quá mệt mỏi khi phải chiến đấu với chính mình. Và ngay cả Hongjoong - người đang đứng đó với ánh mắt lo lắng - Seonghwa cũng không thể tìm thấy sức mạnh để chiến đấu với hắn lâu hơn nữa.
"Này," Hongjoong thì thầm một lần nữa. "Cậu có biết rằng cuối cùng, chúng sẽ đi con đường riêng của mình. Đó là điều tự nhiên... San và Wooyoung có thể sẽ là người rời đi đầu tiên, chúng hầu như không muốn dành thời gian ở đây nữa. Chúng ta sẽ không phải bảo vệ chúng nữa. Cậu không cần phải giữ chặt chúng quá, bởi vì cậu càng giữ chặt, chúng sẽ càng bị đẩy ra xa. Chúng sẽ ổn thôi, khi chúng chọn đây là thời điểm để dũng cảm với thế giới. "
Sâu thẳm trong Seonghwa biết rằng Hongjoong đã đúng, cho dù nó có nhức nhối ở mọi nơi trên cơ thể anh đi chăng nữa. Người thấp hơn đã đúng, nó chỉ sát muối thêm vào nhiều vết thương lòng của anh. Anh không thể ngăn những khả năng vô tận tràn ngập tâm trí về những gì có thể xảy ra với họ khi một nhóm nhỏ những người sống sót của họ chia rẽ và học cách sống một lần nữa. Anh biết điều đó sẽ xảy ra, anh đã bắt đầu nghĩ về điều đó ngay cả khi ở căn cứ, khi anh rời xa Wooyoung, nhưng luôn có một niềm an ủi tiềm ẩn rằng anh vẫn còn thời gian.
Nhưng giờ đứng đây, hết thời gian, anh không thể tìm ra cách xử lý.
"Tôi biết điều đó," Anh cộc cằn, siết chặt hai bàn tay vào nhau.
Vẻ mặt của Hongjoong tỏ ra thông cảm, đó không phải là dáng vẻ mà Seonghwa từng biết. Ngay cả khi mọi thứ giữa họ bây giờ đã khác, vẫn có khoảng cách giữa họ mà họ vẫn phải vượt qua. Hongjoong thường là người tìm kiếm sự thoải mái ở Seonghwa theo những cách kỳ lạ nhất, cho dù đó là giận dữ hay những trò đùa trêu chọc, người lớn hơn vẫn chưa cho phép mình bị tổn thương với người nhỏ hơn và yêu cầu sự giúp đỡ.
Ngay cả sau cái ôm dài mà họ chia sẻ, Seonghwa đã ngay lập tức đẩy hắn ra và ngủ trên chiếc ghế dài bốn đêm.
Nhưng bây giờ, có một sức mạnh buộc anh phải nói. Anh cảm thấy nếu không làm vậy, anh sẽ chết chìm trên chính không khí đã mang lại sự sống cho anh. Toàn bộ cơ thể và linh hồn của anh đang cào ra khỏi anh để cầu xin sự giúp đỡ.
Hongjoong im lặng một chút, chỉ nhìn người lớn hơn đang chiến đấu cùng một thế lực vô danh với chính mình.
"Chỉ cần bước từng bước một, vẫn chưa có ai rời đi đúng không? Cậu vẫn còn thời gian để nhốt chúng trong tổ của mình. Cậu đúng là một con chim mẹ, cậu biết điều đó không? Ngay bây giờ cậu nên tập trung dành thời gian cho chúng trong khi chúng ta vẫn có chúng."
Điều đó đã đưa Seonghwa trở lại nhiều năm, trở lại khi Hongjoong đã nói với anh cùng một dòng. Nó diễn ra trong một bối cảnh hoàn toàn khác, nơi mà sự an toàn của họ bị xâm phạm và họ không chắc liệu mọi người có sống sót hay không - nhưng ý nghĩa vẫn còn đó. Nó lại khiến anh rùng mình.
"Tôi thật sự phải buông tay sao?" Là tất cả những gì anh có thể hỏi khi nhìn lên, như thể anh đang hỏi điều đó với mặt trăng ngay phía trên họ. Anh đã hỏi nó bằng một giọng nhỏ như vậy, một câu khiến Hongjoong muốn vươn tay ra và giữ lấy anh, nhưng người nhỏ hơn biết rằng không nên cử động vì hắn không muốn làm Seonghwa sợ hãi và khiến anh bị kẹp chặt lần nữa.
Hongjoong chỉ nghiêng đầu, lông mày lại nhíu khi nhìn ra khỏi Seonghwa và quay lại lan can. Khuôn mặt hắn rơi xuống từ lo lắng cho đến biểu hiện thường vô cảm, đơn giản mà người lớn hơn biết quá rõ. Lúc đó, Seonghwa bắt đầu tự hỏi liệu có lẽ ý nghĩ để những người khác đi cũng khó cho người nhỏ hơn bên cạnh mình.
Điều đó chỉ được xác nhận khi cơ thể của Hongjoong phập phồng lên và sau đó thở dài nặng nề.
"Chúng ta phải."
Đó là khi làn gió có vẻ trở nên lạnh hơn, cả hai người đều run rẩy và vòng tay ôm lấy cơ thể, vẫn bất động từ ban công. Ở dưới lầu, họ có thể nghe thấy những giọng nói nhẹ nhàng, sau đó là tiếng cười không lẫn vào đâu được của Wooyoung khiến trái tim Seonghwa ấm lên, bất kể anh có bực bội thế nào đi nữa. Âm thanh thoáng đãng và chân thực, dội ra từ các bức tường khiến cả hai người đội trưởng cười khúc khích trong đêm.
"Hongjoong, tôi cần anh hứa một điều," Seonghwa nói nhanh, lan can cắm sâu vào lưng anh nhưng anh không chịu di chuyển cho dù nó bắt đầu đau đến mức nào.
Hongjoong nhìn lại anh, câu trả lời nhanh chóng trên đầu lưỡi. "Tất nhiên, bất cứ điều gì."
"Hãy bảo vệ chúng-" Seonghwa phun ra. "Giống như tôi biết chúng có thể tự bảo vệ mình, có lẽ tốt nhất tôi có thể làm ở thời điểm này. Nhưng tôi chỉ cần biết rằng chúng sẽ luôn ổn, cho dù mọi người kết thúc ở đâu."
Hongjoong bối rối nghiêng đầu.
"Cậu có thể tự mình làm điều đó, cậu biết đấy, cậu sẽ ở đó với chúng tôi."
Seonghwa vẫn im lặng, lồng ngực đau nhói theo từng giây phút trôi qua. Anh có thể thấy cái cách Hongjoong dường như trở nên bất an hơn, đầu hắn nghiêng nhiều hơn khi tìm kiếm khuôn mặt của Seonghwa, tìm câu trả lời mà hắn rất cần để lấp đầy khoảng trống.
Nhưng người lớn hơn chỉ nhắm mắt lại, không tin tưởng chất lỏng ngẫu nhiên tụ lại trong mắt, lắc đầu.
"Cậu không đi cùng chúng tôi... phải không?" Giọng của Hongjoong là trầm lắng nhất từ trước đến nay.
Seonghwa suýt chút nữa đã bỏ lỡ nó vì nó giống như những suy nghĩ bên trong của chính anh.
Khi anh mở mắt ra, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy Hongjoong không có vẻ gì là tức giận khi Seonghwa không phủ nhận câu hỏi đã được đề xuất. Người nhỏ hơn vẫn chỉ trông có vẻ bối rối, một tay chống trên thanh chắn, giữ cho hắn đứng vững.
Ánh trăng chiếu xuống họ, tạo nên hai bóng đen bất động trên sàn gỗ. Cả hai đều không còn cảm nhận được làn gió mát khi nhìn nhau, cảm giác trong lồng ngực Seonghwa, một cảm giác tội lỗi nặng nề, càng thêm nặng nề hơn.
Thay vì trả lời trực tiếp, Seonghwa chun mũi và nhìn lên mặt trăng.
"Anh đã từng xem Chúa tể của những chiếc nhẫn chưa?" Anh hỏi.
Hongjoong lắc đầu.
"Hình dung," Seonghwa thở dài, tỏ vẻ khó chịu. "Chà, dù sao thì tôi cũng sẽ kể cho anh nghe. Đó là một câu chuyện giống như câu chuyện của chúng ta, rõ ràng không có thây ma hay những thứ tương tự, nhưng đó là câu chuyện kinh điển về thiện và ác. Một nhóm bạn trung thành từ các vùng khác nhau của tâm Trái đất, đến với nhau để hoàn thành sứ mệnh đánh bại cái ác. Họ bị tổn thương, bị chia cắt, mất đi những người họ yêu thương... ra trận và mong đợi được chết cho những gì họ cho là đúng. Họ sợ hãi, họ khóc, họ cười, họ có những khoảng thời gian tốt và xấu. Nhưng cuối cùng, khi nhân vật chính, Frodo, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình và trở về nhà cùng bạn bè của mình... anh ấy đã làm một điều khiến tất cả phải bàng hoàng."
Hongjoong vẫn im lặng nhưng chăm chú lắng nghe.
"Họ sống với nhau trong hòa bình, hạnh phúc. Nhưng Frodo không bao giờ có thể trở lại như trước khi lên đường. Anh ấy uống rượu và đi dự tiệc cùng bạn bè... thậm chí còn viết một cuốn sách về hành trình của mình... nhưng anh ấy không thể tìm thấy sự bình yên của mình," Seonghwa cố gắng giải thích khi anh bắt đầu sử dụng tay để giao tiếp nhiều hơn. "Vì vậy, anh ấy đã ra đi. Anh ấy bỏ lại nhà và bạn bè của mình. Anh ấy bắt một con thuyền đi từ Trung Địa đến Vùng đất bất tử để sống với những vết thương của mình, cố gắng hồi phục về mặt tinh thần lẫn thể chất."
Hongjoong hít một hơi và nín thở. "Vậy, những gì cậu muốn nói là?"
"Những gì tôi đang nói là," Seonghwa bắt đầu, tay anh bắt đầu run lên. "Đây có phải là nhà của tôi không. Ngôi nhà bên bờ biển này luôn là điểm đến cuối cùng của tôi. Anh thấy đấy- Tôi không giống như Wooyoung, nơi tôi có mong muốn được sống- Tôi hạnh phúc hơn khi còn sống sót. Tôi hoàn hảo ở đây hạnh phúc, tôi thấy thoải mái và như được thở. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi rất tò mò về những gì ở nước ngoài mang lại cho tôi... nhưng mỗi khi nghĩ về nó, tôi lại tràn ngập vô số nỗi sợ hãi."
"Sợ hãi cái gì?"
"Nếu nó xảy ra lần nữa thì sao?" Seonghwa quay lại lần thứ một trăm để nhìn Hongjoong, đôi mắt mở to và tuyệt vọng. "Điều gì sẽ xảy ra nếu cuối cùng chúng ta ổn định và lần thứ hai chúng ta tiếp tục thấy mình trong một ngày tận thế khác? Tôi không nghĩ rằng tôi có thể trải qua điều đó một lần nữa- Tôi thậm chí khó có thể chịu đựng khi nghĩ đến việc trải qua một ngày đầu tiên như vậy một lần nữa- nó sẽ giết tôi. Tôi biết điều đó khó xảy ra nhưng có thể... hoặc ai biết được, tôi sẽ không đặt một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh sau lưng chúng ta."
"Một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh?"
"Dừng lại, tôi đang nghiêm túc."
Hongjoong chỉ cười nhẹ, cằm hắn nghiêng xuống để cố gắng che giấu nó. "Tôi biết cậu nghiêm túc, và tôi sẽ không nói dối, tôi lo lắng về điều đó mỗi ngày. Không phải cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh- mà là toàn bộ Ngày tận thế, hay một ngày khác."
"Tôi sống trong nỗi sợ hãi thường trực rằng nó có thể xảy ra một lần nữa. Tôi chỉ không thể... nơi này đã trở thành niềm an ủi của tôi. Tôi biết ngôi nhà trên bãi biển này không nhiều nhưng nó đã giữ cho tôi sống sót. Và tôi biết nếu Wooyoung hay bất kỳ ai trong số chúng có thể nghe thấy tôi ngay bây giờ, chúng sẽ hét vào mặt tôi và bảo tôi ngừng việc sống từng giây trong cuộc đời mình trong sợ hãi. Chúng sẽ nói với tôi rằng, đã đến lúc phải tiếp tục và chấp nhận những điều tốt đẹp hơn đang đến- chúng sẽ nói với tôi rằng, đó là cơ hội hoàn hảo để thử và giả vờ như chưa từng có chuyện này xảy ra, để cuối cùng chúng ta có thể tiếp tục sống," Seonghwa nhìn xuống đôi tay vẫn đang run rẩy khi giơ chúng lên trước mặt. "Nhưng làm sao tôi có thể giả vờ rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra trong khi tôi nhìn vào bản thân mình, nhìn thấy máu của từng người tôi đã giết tôi ướt đẫm? Dù tôi có kỳ cọ đến khi da đỏ lên hay dùng bao nhiêu xà phòng... thì nó vẫn không biến mất. Máu chảy liên tục và tôi không thể để nó trôi đi."
Ánh mắt của Hongjoong lướt xuống bàn tay sạch sẽ của Seonghwa khi anh đưa chúng lên trước mặt mình.
"Tôi thấy màu đỏ- chúng đang nhỏ giọt. Ngón tay tôi ướt đẫm xuống khuỷu tay, tôi có thể cảm thấy máu chảy ra liên tục từ mũi mình, và... đó chỉ là một cơn ác mộng," Seonghwa cố gắng giải thích, giọng anh run rẩy mặc dù biểu hiện khá đơn giản. "Tôi không thể rời khỏi đây, nó giống như cứu cánh cho tôi. Tôi sợ rằng một khi tôi buông tay và dấn thân vào những điều không xác định, mọi nguồn kiểm soát mà tôi có sẽ tan biến và khi đó, tôi sẽ mất trí."
Seonghwa thả hai cánh tay xuống bên cạnh và để chúng buông thõng. Anh không chắc liệu bất cứ điều gì anh vừa nói có hợp ý với Hongjoong hay không. Nó có lẽ không bởi vì nó không hoàn toàn có ý nghĩa đối với bản thân anh. Anh ghét nó và cảm giác của mình, nhưng anh không thể rũ bỏ cảm giác nắm giữ từng chút quyền kiểm soát cuộc sống của mình mà anh cuối cùng đã có được sau bao lâu. Bởi vì lần đầu tiên trong mãi mãi, anh có thể lựa chọn những thứ anh muốn, không phải vì anh phải sinh tồn.
Anh từ chối nhìn Hongjoong, xấu hổ về bản thân và sợ những gì Hongjoong đang nghĩ về anh. Bởi vì anh ghét phải thừa nhận điều đó - anh quan tâm đến suy nghĩ của người nhỏ hơn bây giờ. Trước đây anh sẽ không suy nghĩ lại, nhưng bây giờ anh nhận ra mình đã hành động cẩn thận, cố gắng lựa chọn lời nói của mình và lọc chúng để phục vụ cho một người khác. Anh ghét bản thân mình vì điều đó - và anh không thể xác định chính xác khi điều đó bắt đầu - anh chỉ không thể phủ nhận nó.
Nhưng Seonghwa không cần phải nói bất cứ điều gì bởi vì Hongjoong đã nói thay cho anh.
"Tôi sẽ ở lại đây với cậu," Hắn trả lời, lời nói mạnh mẽ và chắc chắn.
Seonghwa chớp mắt vài lần với đôi môi hé mở khi lời nói mất nhiều thời gian hơn những gì đáng lẽ nó phải xử lý trong tâm trí. Anh cảm thấy tim mình như loạn nhịp khi nó cuối cùng cũng đập vào người anh, một cảm giác vô danh khác bùng lên trong lồng ngực và khiến đầu gối anh yếu ớt.
"Tôi nghĩ rằng tôi hiểu những gì cậu đang nói. Bản thân tôi không thể diễn đạt thành lời nhưng tôi hiểu. Và vâng, tôi rất nghiêm túc. Hãy để tôi ở lại đây với cậu," Hongjoong tiếp tục, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của Seonghwa. "Tôi không thể yêu cầu những người khác làm điều tương tự, cũng như cậu sẽ không bao giờ yêu cầu chúng. Nhưng ít nhất tôi có thể đưa ra quyết định đó cho chính mình."
Seonghwa không tìm được từ để nói, miệng và cổ họng khô khốc. Nhưng có vẻ như Hongjoong đã coi sự im lặng và thiếu phản đối của anh như một sự đồng ý, vì vậy hắn chỉ mỉm cười và gật đầu xác nhận.
Người lớn hơn cảm thấy khó thở, đặc biệt khi Hongjoong quay lại ngả người ra ngoài trời với vẻ mặt nhẹ nhõm. Hongjoong chưa bao giờ trông mềm mại và sống động như lúc này vào thời điểm hiện tại.
"Chúng xứng đáng có được điều đó, một cơ hội vào một cuộc sống mới. Cậu có thể nghe thấy điều đó qua cách chúng nói chuyện- chúng rất phấn khích vì điều đó. Bản thân tôi thực sự không quan tâm đến nơi tôi đến, miễn là tôi được ở bên những người tôi yêu thương và chúng ta an toàn. Vì vậy, cho dù đó là một vùng đất mới hay ngôi nhà bên bờ biển này- tôi không bận tâm. Điều hữu ích khi biết rằng chúng có thể chăm sóc cho bản thân, giống như bao nhiêu điều tồi tệ mà tôi cho chúng, tôi hoàn toàn tin tưởng mỗi người trong chúng," Hongjoong cười một chút, hàm răng ló ra từ sau môi mà Seonghwa nhìn vào.
"Hongjoong..." Seonghwa cố gắng gượng. "Anh không nợ tôi bất kỳ ân huệ nào. Đây không phải... đây không phải là những gì chúng ta làm. Anh không cần làm những việc cho tôi, anh không cần an ủi tôi- anh không cần làm cho tôi..."
Thay vì đào sâu hơn, đôi mắt của Hongjoong chỉ dịu lại và lấp lánh dưới ánh trăng.
"Giá mà cậu biết, Seonghwa," Mũi hắn hơi hếch lên. "Giá mà cậu biết những điều nhỏ nhặt tôi đã làm cho cậu và bị đổ lỗi bởi người khác. Tôi không nợ cậu bất kỳ ân huệ nào, cậu nói đúng- và ai đã nói đây không phải là những gì chúng ta làm? Tại sao chúng ta không thể?"
Seonghwa lại một lần nữa không nói nên lời, trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ khi anh cảm thấy Hongjoong đang xâm chiếm không gian của mình mặc dù người nhỏ hơn vẫn chưa di chuyển.
Ý thức của tôi, sự tỉnh táo của tôi, Seonghwa muốn trả lời, nhưng lại giữ chặt miệng.
Nhưng trước khi Seonghwa có thể bối rối quá nhiều cả về tinh thần lẫn thể chất vì một vài câu hỏi mà Hongjoong đã hỏi anh, thì người nhỏ hơn đã thay đổi chủ đề và toàn bộ tâm trạng.
"Cậu biết không, tôi ghen tị với những gì chúng có," Người nhỏ hơn thở dài, môi kéo xuống thành một cái cau có mà Seonghwa có thể nhận ra là giả. "Ý tôi là những cặp đôi. Vâng chắc chắn rằng một số trong số chúng không bao giờ thừa nhận- nhưng cậu có thể nhìn vào chúng và nói rằng chúng sẽ bên nhau mãi mãi. Chúng sẽ bảo vệ nhau khỏi bất cứ điều gì thù địch xảy đến với chúng, trái tim của chúng được nhào nặn và nhảy múa cùng nhau. Tôi biết ghen tị với điều đó là không tốt, nhưng tôi có."
"Có thật không?" Đó là tất cả những gì Seonghwa có thể đưa ra như một câu trả lời nửa vời, trái tim anh bỗng như thắt lại trong cổ họng.
"Mhm," Hongjoong khẽ ngâm nga, nhìn lên hàng triệu ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. "Tôi biết có thể sẽ là một cú sốc khi mơ về một điều gì đó lãng mạn như vậy, bởi vì tôi từng là thành viên băng đảng, người ta thường nói rằng họ không bao giờ có thể thừa nhận muốn điều gì đó lãng mạn hoặc thừa nhận tình yêu... nhưng tôi không phải như vậy. Tôi nghĩ đến việc gặp được tình yêu của đời mình và sát cánh bên nhau để tồn tại. Đó là một mối liên kết đặc biệt- tình yêu trong sáng và vô điều kiện. Chắc chắn có lẽ đó không phải là điều ai đó có thể nghĩ về một người lãng mạn nhưng, đó là điều tôi muốn. Nhưng ở thời điểm này, tôi sẽ cho đi bất cứ thứ gì chỉ để tình yêu của tôi được đáp lại."
Seonghwa đứng đó, cánh tay mềm nhũn bên cạnh, môi mím chặt vào nhau. Không có gì bí mật khi anh không cho phép mình nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu. Thật ích kỷ khi nghĩ đến một điều như vậy trong hoàn cảnh mà họ đã ở trong vài năm qua khi anh có quá nhiều trách nhiệm phải thực hiện. Anh bị buộc vào một vị trí quyền lực, do đó cũng buộc phải ra khỏi cơ hội để cho phép bản thân gắn kết với ai đó theo cách đó mà không cảm thấy tội lỗi về điều đó. Và ngay cả khi Seonghwa chưa bao giờ yêu trước đây, đấu tranh để làm được như vậy, điều đó không có nghĩa là anh không muốn.
Vì vậy, khi nghe lời thú nhận của Hongjoong, sự nhảy vọt về niềm tin mù quáng của người nhỏ hơn, Seonghwa nhận ra ngay lúc đó anh cũng khao khát kiểu liên kết đó đến mức nào.
"Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?" Hongjoong hỏi anh, giọng hắn trầm lặng và ngượng ngùng. "Giống như trước khi chúng ta gặp nhau?"
Seonghwa lắc đầu ngay lập tức.
"Không," Anh trả lời. "Tôi chưa. Tôi đã cố gắng, tôi đã ép buộc, nhưng tất cả đều cắn vào mông tôi sau đó. Tôi không bao giờ có thể đáp lại cho dù tôi đã cố gắng bao nhiêu. Tôi cố thuyết phục bản thân rằng tôi đã như vậy, nhưng cuối cùng, không, hồi đó tôi chưa từng yêu ai. Tôi càng nghĩ về lý do tại sao, tôi luôn nghĩ lại rằng đó là vì họ luôn xem tôi là người như thế này để làm bệ đỡ. Tôi ghét sự kỳ vọng, tôi ghét áp lực, tôi ghét những trách nhiệm nặng nề. Tôi thấy họ nhìn tôi như thể tôi là cả thế giới của họ và điều đó làm tôi kinh hoàng- Tôi cảm thấy mình phải bỏ chạy mỗi lần trước khi bị nuốt chửng vào thứ đòi hỏi tôi phải cho nhiều hơn những gì tôi phải cống hiến."
Trước lời thú nhận của anh, Hongjoong dường như chỉ lắng nghe cẩn thận hơn.
"Bởi vì vào cuối ngày," Seonghwa tiếp tục và thở dài. "Tôi chẳng là ai cả. Tôi biết rằng một khi họ nhận ra tôi chẳng là ai, họ sẽ từ chối tôi hoặc tôi sẽ thất bại với họ vì tôi không thể cung cấp những gì họ cần. Tôi kinh hoàng vì điều đó- Tôi chỉ muốn một ai đó yêu thương tôi vì tôi, chứ không phải vì những gì tôi có thể làm cho họ. Tôi biết họ không yêu tôi, vì tôi chẳng là ai cả."
Seonghwa đan hai tay vào nhau trước mặt và cúi cằm xuống ngực. "Và không một ai yêu không một ai."
Hongjoong ậm ừ trước điều đó như thể hắn đang đồng ý, và vì một lý do mà Seonghwa vẫn chưa thể thừa nhận - điều đó khiến ấy kinh hoàng.
"Chà," Hongjoong lùi lại và duỗi tay qua đầu. "Thật tốt khi tôi là không một ai."
Seonghwa sững người, cả người anh như ngừng hoạt động khi anh giật mình quay đầu nhìn về phía Hongjoong, người vừa nhún vai. Nhưng trước khi những người lớn hơn có thể hỏi điều đó có nghĩa là gì, cả hai lại nghe thấy tiếng Wooyoung cười lớn từ tầng dưới, tiếp theo cả Yunho và Mingi đều hét lên trong đêm.
Và y như rằng, một câu thần chú ma thuật, sự căng thẳng đã bị phá vỡ.
Mặc dù vậy, những ngón tay của Seonghwa vẫn không ngừng co giật, có một câu hỏi cháy bỏng buộc phải thốt ra khỏi miệng anh khi sự im lặng thoải mái lại bao trùm xung quanh họ như một tấm chăn ấm áp.
"Anh... anh có từng yêu ai không?"
Seonghwa muốn tự tát vào mặt mình.
"Có." Hongjoong trả lời không do dự và cười khẽ. Seonghwa thề rằng má của người nhỏ hơn cũng chuyển sang màu đỏ sẫm hơn, nhưng ngay cả trong ánh trăng, nó vẫn quá tối để có thể nói chắc chắn. "Tôi có. Tôi đã yêu người này rất nhiều năm. Tôi thực sự nên xấu hổ về điều đó, nhưng tôi lại không."
Seonghwa lại cảm thấy lồng ngực mình thắt lại khi xoay người đối mặt với Hongjoong và vịn vào thanh chắn bằng gỗ. Đáng lẽ anh nên biết dừng lại ở đó, nhưng Seonghwa có một số phần bạo dâm muốn phải chịu đựng nhiều hơn.
"Họ trông như thế nào?"
Trước câu hỏi đó, Hongjoong mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh theo một cách hoàn toàn mới.
"Cậu biết đấy, hoàn toàn không có từ ngữ nào để miêu tả về cậu ấy," Hongjoong cắn chặt môi dưới, hắn lại nhìn lên mặt trăng. "Đôi khi tôi nằm trên giường vào ban đêm và nghĩ về những từ có thể giải quyết sự công bằng cho cậu ấy, nhưng đơn giản không có bất kỳ ngôn ngữ nào. Nhưng cậu ấy rất ngọt ngào và tốt bụng- cậu ấy là kiểu người chỉ quan tâm đến người khác và bỏ qua nhu cầu của bản thân. Cậu ấy đặt ra một mặt trận, lạnh lùng và khắc nghiệt, để bảo vệ bản thân. Cậu ấy vị tha, một chiến binh với rất nhiều bản lĩnh và sức hút có thể dời non lấp biển nếu cậu hỏi. Cậu ấy là một người có trái tim rất mỏng manh, một trái tim cần được bảo vệ. Nhưng ngay cả khi đó, cậu ấy vẫn không né tránh những việc cần phải làm- bất kể điều đó khó khăn thế nào hay điều đó làm tổn thương cậu ấy như thế nào. Tôi đã yêu cậu ấy ngay từ khi nhìn thấy cậu ấy, vì tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa- niềm đam mê cho sự thay đổi- bùng cháy trong mắt cậu ấy. Nhưng tôi cũng yêu cậu ấy bởi vì tôi có thể nhìn thấy những lỗi lầm của cậu ấy- tôi có thể thấy rằng cậu ấy không hoàn hảo bằng mọi cách. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn là nói chuyện dân sự, và có điều gì về sự hung hăng thô bạo đó nói với tôi rằng cậu ấy muốn sống và chiến đấu cho những gì đúng đắn. Cậu ấy không cố tỏ ra hoàn hảo với tôi và cho tôi biết cách xưng hô khi tôi có lỗi. Cậu ấy khác biệt, cậu ấy là một người đặc biệt."
Seonghwa chỉ có thể nhìn người thấp hơn khi hắn nói những lời như thể được thoát ra từ một bài thơ. Nhưng như thế này, với khuôn mặt của Hongjoong căng lên nhìn bầu trời đêm, mắt Seonghwa có thể dõi theo từng đường nét trên cổ hắn. Anh có thể nhìn thấy từng kẽ hở và rãnh, thậm chí cả đường cong sắc nét của yết hầu của hắn di chuyển khi nuốt xuống.
Anh lắng nghe và nhìn càng lâu thì càng khó thở. Dưới ánh trăng, dưới bầu trời đêm không một bóng mây, Hongjoong thật đẹp. Làn da của hắn sáng lên và lấp lánh, lông mi của hắn rung lên khi chớp mắt, Seonghwa vẫn không thể rời mắt khỏi những nếp nhăn nhẹ xuất hiện từ nụ cười bình thản của Hongjoong.
Seonghwa cảm thấy vòng tay của mình siết chặt hơn, thậm chí nhiều hơn, những ngón tay của anh trở nên trắng bệch khi nhận ra mình lạnh như đá.
"Hối tiếc duy nhất của tôi," Hongjoong tiếp tục, cả giọng nói và đầu đều đi xuống. "Có phải lời nói và hành động của tôi chưa bao giờ phản ánh cảm nhận của tôi về cậu ấy. Tôi chưa bao giờ đối xử đúng mực với cậu ấy. Tôi không biết cách tiếp cận cậu ấy đúng cách, tôi không biết cách nói chuyện với cậu ấy. Không phải vì tôi nghĩ cậu ấy là đấng toàn năng... Tôi chỉ đơn giản là hoàn nguyên những gì tôi biết rõ nhất. Tôi thật tồi tệ- thật thô lỗ với người mà tôi yêu, bởi vì bấy lâu nay tôi rất sợ yêu cậu ấy. Trên tất cả, tôi sợ hãi khi mất cậu ấy- cậu ấy cẩn thận nhưng cũng bất cẩn vào những lúc tồi tệ nhất. Cuộc sống của cậu ấy không bao giờ do tôi kiểm soát và tôi không có quyền làm điều đó... Tôi sợ hãi khi mất cậu ấy và rồi phải sống những ngày còn lại của tôi mà không có cậu ấy, tự hỏi ở một thế giới mới, một cuộc sống mới có thể ra sao."
Seonghwa muốn nói điều gì đó, nhưng môi anh chỉ hé mở và không thốt ra được lời nào.
"Nếu tôi có thể quay lại và làm lại mọi thứ," Hongjoong ấn nhẹ, chơi đùa với những ngón tay của mình và đưa ra mức độ tổn thương cho Seonghwa. "Tôi sẽ. Sẽ không do dự. Tôi sẽ quay lại ngày đầu tiên và hồi tưởng lại cơn ác mộng chết tiệt đó từng ngày chỉ để đảm bảo rằng cậu ấy biết rằng tôi yêu cậu ấy và sẽ luôn ở bên bảo vệ cậu ấy, bởi vì tôi biết cậu ấy vẫn nghĩ rằng mình không đáng được chăm sóc như vậy. Nếu tôi có thể quay lại và trấn an cậu ấy, rằng cậu ấy không phải làm mọi thứ một mình- thì tôi sẽ làm trong tích tắc."
Khối u trong cổ họng Seonghwa chỉ lớn dần, gần như khiến anh nghẹt thở. Một khó khăn có thể nghe thấy trong hơi thở của anh khi anh hiểu lý do tại sao trái tim mình lại chia đôi theo mỗi lời Hongjoong nói.
"Cậu ấy chết rồi à?"
Seonghwa đã biết câu trả lời cho câu hỏi của mình. Nhưng anh cần phải nghe nó. Anh phải nghe những lời nói trực tiếp từ chính miệng của Hongjoong vì lợi ích của mình.
"Không," Hongjoong quay lại nhìn thẳng vào mắt Seonghwa, ánh mắt hắn cứng rắn và khó kìm nén. "Cậu ấy không. Nhưng tôi đã đánh mất cơ hội với cậu ấy từ rất lâu rồi."
Seonghwa giữ chặt ánh nhìn của Hongjoong vì cuộc sống thân yêu. Anh không thể chớp mắt - anh buộc mình không làm vậy. Không có một tế bào ổn định nào trong cơ thể vì anh đã cố gắng hết sức để không lùi lại và bỏ chạy nhanh nhất có thể như thể cơ thể đang hét lên. Nhưng Hongjoong trông mệt mỏi như thể hắn đã kiệt sức về mặt tinh thần và đã từ bỏ hy vọng. Mặc dù vậy, khu vực xung quanh họ vẫn căng thẳng, bầu không khí ngột ngạt khi họ chỉ nhìn nhau trong vài giây dài. Cả hai đều không thở khi để những lời chưa nói lơ lửng trong không khí ngay trên đầu.
Những cảm xúc, hiểu lầm, những lời chưa nói đều được đưa ra ánh sáng. Và nếu Hongjoong có thể đủ dũng cảm vào đêm cuối cùng của họ và thực hiện một bước nhảy vọt về niềm tin - thì Seonghwa cũng vậy.
"Anh có chắc không?" Anh cố gắng nói, giọng anh quá nhỏ và dễ bị tổn thương. "Anh có chắc là mình đã đánh mất cơ hội với cậu ấy không?"
Hongjoong nhìn lại và cuối cùng xuất hiện với vẻ lo lắng như Seonghwa cảm thấy. Bằng cách nói những lời đó, Seonghwa đã thừa nhận nội tâm về cảm xúc của chính mình. Anh biết. Anh biết rõ về chúng. Seonghwa không còn kìm nén được nhu cầu, nỗi đau, sự khao khát cháy bỏng tận sâu trong trái tim tan nát của mình. Cách mà Hongjoong đang nhìn anh, cùng một biểu hiện đó, được phản chiếu một cách hoàn hảo, đủ để tạo nên một chút tin tưởng vào quyết định của anh.
Hongjoong mím môi mình vào nhau, hít một hơi thật mạnh để cố gắng ổn định bản thân và suy nghĩ của mình. Hắn đã im lặng quá lâu trước ý kiến của Seonghwa, điều đó khiến anh sợ rằng mình đã đọc sai toàn bộ tình huống.
"Phải không?" Hongjoong hỏi, ngước nhìn Seonghwa với ánh mắt lo lắng. "Tôi đã đánh mất cơ hội của mình với em rồi sao?"
Mặc dù Seonghwa đã có thể nhận ra rằng người mà Hongjoong đang nói đến chính là anh - nghe nó theo đúng nghĩa đen là một chuyện hoàn toàn khác. Đó là một hơi thở nhẹ nhõm và đồng thời cũng là một cú hích vào ruột của anh ta. Đó là cảm giác mà Seonghwa không quen và không chắc liệu mình có thể giải quyết được nó nếu thành thật với bản thân hay không.
Anh chỉ lắc đầu, biết rằng giọng nói của anh sẽ không hoạt động ngay cả khi anh muốn nó. Cơ thể anh cảm thấy yếu ớt, không phải là kiểu suy nhược khiến anh gặp phải sau một chuyến đi dài. Trái tim và tâm trí của anh đã bị choáng ngợp, quá nhiều việc đang diễn ra quá nhanh.
Đôi lông mày của Hongjoong nhướng lên ngay lập tức, sự bàng hoàng của hắn rất rõ ràng.
"Không? Tôi... tôi vẫn chưa, phải không?" Hắn hỏi lại, sau đó lặp lại điều tương tự.
Người nhỏ hơn bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Seonghwa, về mặt thể chất phải bóc và tách nó ra khỏi thanh chắn để giữ nó thật chặt.
"Vẫn chưa," Seonghwa thì thầm, tim anh như ngừng đập một giây trước sự gần gũi đột ngột. Sau đó, có một khoảnh khắc mà toàn bộ thế giới như dừng lại, tất cả những tiếng ồn bên ngoài hòa vào nhau khi Seonghwa nhìn Hongjoong đưa tay lên, áp môi mình vào mu bàn tay Seonghwa khiến cảm giác như vĩnh viễn. Nó khiến anh rùng mình vì sự bùng nổ của hơi ấm. Nó nóng như lửa đốt - sự đụng chạm thân mật đến mức Seonghwa cảm thấy chóng mặt. Thật là một phép màu khi anh có thể nói ra suy nghĩ của mình, khi Hongjoong rút ra, cái chạm mềm mại và mượt mà để lại cho anh. "Anh vẫn chưa. Nó chỉ... nó chỉ là sai thời điểm. Tôi sợ hãi và kinh hoàng- đó là thời điểm sai lầm. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết điều đó... và đó là lý do tại sao chúng ta chiến đấu ác liệt như vậy."
"Và bây giờ," Hongjoong lùi lại một bước cho cả hai có đủ không gian để thở và đứng thẳng dậy. "Còn bây giờ thì sao? Có phải là thời điểm thích hợp không?"
Seonghwa thấy mình đang nhìn xung quanh họ. Đại dương tăm tối cuộn trong chuyển động chậm và làn gió lạnh len qua cỏ để hát cho họ một bài hát ru. Vầng trăng tròn sáng tỏ chiếu xuống họ và soi sáng mái tóc của họ như những vầng hào quang ẩn hiện. Anh không thể không tiếp nhận mọi thứ xung quanh - anh phải cảm nhận được khoảnh khắc đó.
Khi ánh mắt của anh bắt gặp lại Hongjoong, người nhỏ hơn vẫn đang nhìn anh với ánh mắt mong đợi và hy vọng.
Seonghwa biết trong thâm tâm mình không thể từ chối người nhỏ hơn nữa. Anh thậm chí không thể phủ nhận bản thân mình lâu hơn nữa. Sau mười một năm khắc nghiệt của bạo lực và gây hấn - anh đã trở thành một người yếu đuối. Vậy nên lần này, anh để mình ích kỉ.
"Đã đến thời điểm thích hợp."
Chính trong khoảnh khắc đó, Seonghwa nhớ ra một điều mà mẹ anh thường nói với anh. Anh không thích nhớ về mẹ mình vì điều đó chỉ mang đến nỗi đau vì anh nhớ bà khủng khiếp và sẽ không bao giờ biết kết cục của bà như thế nào - nhưng anh không thể không nghe những lời của bà văng vẳng bên tai. Bà sẽ nói với anh rằng mọi người đều xứng đáng có được hạnh phúc, mọi người đều xứng đáng có được cái kết hạnh phúc mà họ hằng mong muốn. Anh cảm thấy Hongjoong đang bước lại gần mình, đầu ngón chân của họ chạm vào nhau khi hai tay của Hongjoong đang ôm dưới cánh tay của anh, đặt lòng bàn tay của mình lên lưng Seonghwa và kéo anh về phía trước. Những lời bà nói tiếp tục văng vẳng bên tai khi cánh tay anh tự di chuyển và quấn quanh cổ người nhỏ hơn, tạo cảm giác gần gũi mới quen.
Anh biết Hongjoong có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch thông qua những đầu ngón tay ấn vào làn da của hắn để giúp bản thân bình tĩnh hơn. Như thế này, sự khác biệt về chiều cao của họ không quá đáng chú ý, bởi vì mặc dù Seonghwa đã chọc ghẹo Hongjoong quá nhiều vì thấp nhưng không có sự khác biệt quá lớn. Anh cảm thấy lồng ngực của Hongjoong áp vào ngực mình, và người nhỏ hơn đủ ngọt ngào để Seonghwa dần quen với sự gần gũi đột ngột trước khi hắn rướn người lên, tay hắn đưa lên vai Seonghwa để ôm anh nhẹ nhàng khi hắn thì thầm vào tai anh.
"Hãy để tôi hôn em," Hắn nói, trượt tay giữ một bên cổ của Seonghwa. "Làm ơn."
Seonghwa nhìn Hongjoong, đầu anh quay cuồng với thế giới xung quanh. Hongjoong đã giữ anh cẩn thận, để Seonghwa thở khi anh cần. Yêu cầu đơn giản, nhưng nó đã khiến trái tim Seonghwa nhảy lên theo nhiều hướng khác nhau. Chính tay anh đã giữ chặt gáy của Hongjoong khi ánh mắt anh chuyển xuống đôi môi của người nhỏ hơn, trông hấp dẫn và dễ chịu hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này.
Seonghwa nhìn lại đôi mắt của Hongjoong, mũi họ gần như chạm vào nhau, hít thở cùng một luồng không khí nóng bỏng giữa họ. Bất chấp chiều cao của họ, Seonghwa là người cảm thấy nhỏ bé trong vòng tay của Hongjoong khi anh hơi cúi xuống, tự thu hẹp khoảng cách vì anh không thể chịu đựng được nữa.
Seonghwa đã hôn rất nhiều người trước đây, nhưng chỉ vì nghĩa vụ, vì anh cảm thấy mình phải làm vậy.
Hôn Hongjoong là một điều gì đó khác biệt. Nó đánh bay gió ra khỏi phổi và anh gần như rụt người lại vì anh không thể tin rằng đôi môi mềm mại đáp lại chính mình cùng nhiệt huyết ấy lại thuộc về người đàn ông đã cùng anh trải qua mọi chuyện. Anh ghét phải thừa nhận nó sáo rỗng như thế nào, nhưng anh cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung trong lồng ngực, bùng nổ khắp nơi với pháo hoa và màu sắc tươi sáng khi hơi thở của Hongjoong dồn dập, hắn kéo Seonghwa lại gần hơn.
Đứng đó trong màn đêm u ám, được bao bọc trong vòng tay của Hongjoong dưới ánh trăng dịu nhẹ không có gì ngoài ma thuật. Không có định nghĩa nào cho từ này trong sách của Seonghwa nhưng anh biết đó chính xác là hiện tại. Anh chưa bao giờ biết một cái chạm tay có thể truyền tải tình yêu, sự tuyệt vọng và dòng điện nóng như vậy - cho đến khi anh cảm thấy Hongjoong đẩy vào mình nhiều hơn. Cái nóng hầm hập, mỗi giây trôi qua làn da của họ chỉ bùng cháy hơn và cái lạnh của đêm đã bị lãng quên từ lâu.
Hongjoong nhẹ nhàng đưa Seonghwa dựa lưng vào lan can một lần nữa, nhốt anh vào đó và đưa tay lên ôm nhẹ vào má Seonghwa, đặt lên môi anh những nụ hôn nhẹ nhàng. Hắn đối xử với người lớn hơn như thủy tinh và sẽ vỡ nếu hắn quá thô bạo. Hắn giữ nó chậm lại để Seonghwa có thể theo kịp và không sợ hãi, cho phép anh có thời gian thở khi hắn hôn lên khóe miệng anh.
Seonghwa không bao giờ tưởng tượng được rằng Hongjoong sẽ dịu dàng như vậy, đặc biệt sau quá trình lịch sử của họ cùng nhau. Nếu anh đoán - anh sẽ tưởng tượng ra lửa và sự hung hăng, nhiều hành động cắn và giật tóc hơn là cách người nhỏ hơn đang đối xử với anh bây giờ. Nhưng Seonghwa không quan tâm, không một chút nào.
Anh cảm thấy ngứa ran, đặc biệt là khi tay của Hongjoong đưa xuống áp vào lưng dưới của anh và chuyển sang mút môi dưới của Seonghwa. Thật là cuồng nhiệt, cả hai đều nghiêng đầu sang một bên để thích hợp cho nhau gần hơn. Seonghwa đưa tay lên phía sau đầu của Hongjoong, đan các ngón tay qua mái tóc ngắn của hắn, kéo hắn lại gần theo cách đó. Anh có thể cảm nhận được cái cách mà đôi môi trở nên ướt át khi Hongjoong hôn anh đúng cách, hơi thở nặng nề và nóng hổi hòa quyện vào nhau càng lâu càng không chịu tách ra.
Không có nhiều điều Seonghwa đã làm trong đời cảm thấy đúng. Nhưng không có gì cảm thấy tuyệt vời và đúng đắn bằng việc hôn Hongjoong.
Một phần là do anh tự đá mình vì chờ đợi quá lâu và không để bản thân cảm nhận - nhưng anh không thể tập trung quá lâu vì Hongjoong đang lùi dần về phía sau. Hắn từ chối dứt ra khỏi môi Seonghwa, đặt hai tay lên má và kéo người cao hơn theo mình. Seonghwa theo hắn một cách mù quáng, không chịu mở mắt để môi trường xung quanh đánh lạc hướng và phá hỏng sự tập trung ghi nhớ từng chi tiết trên môi của Hongjoong.
Anh cảm thấy Hongjoong đang xoay tròn họ, một luồng khí nóng rời khỏi môi khi đầu gối của anh áp vào chiếc giường mà cả hai cùng chia sẻ.
"Ngồi xuống," Hongjoong thì thầm trên môi anh, cảm giác và độ trầm trong giọng nói của hắn khiến Seonghwa rùng mình khi đầu gối khuỵu xuống.
Sự mềm mại của tấm trải giường dựa vào lưng anh là điều gì đó thân thiết với Seonghwa, đặc biệt là khi Hongjoong trèo lên người anh, đưa anh vào và khiến anh cảm thấy an toàn và âm thanh bên dưới anh. Hai tay đặt lên má anh, sức nóng của nụ hôn ngày càng tăng lên do chuyển cảnh, Seonghwa có thể cảm nhận được sức ép của cặp đùi mạnh mẽ của Hongjoong lên hai bên hông mình. Áp lực giảm dần, Seonghwa đưa tay trở lại vào tóc của Hongjoong và xoay nó quanh các ngón tay khi Hongjoong hôn lên khóe miệng và di chuyển xuống cằm, hôn dọc theo đường viền hàm của anh.
Theo bản năng, cho phép Hongjoong có nhiều khoảng trống hơn để làm việc, đặc biệt khi Hongjoong dường như muốn mút da của Seonghwa và đưa nó vào giữa hai hàm răng của hắn để gặm. Cảm giác hơi thở nóng hổi của Hongjoong phả vào cổ mình, ngay dưới tai và dọc xuống cổ họng khiến Seonghwa bốc hỏa nóng hơn cả mặt trời.
Hongjoong đã gọi anh là một tấm vải sạch sẽ, trong sáng và ngây thơ, sẵn sàng được đón nhận. Hongjoong đã sẵn sàng vẽ anh, thêm màu sắc vào cuộc sống vốn dĩ trước đây chỉ toàn màu xám của anh.
Người nhỏ hơn cắn xuống xương quai xanh của Seonghwa, khiến người lớn hơn ưỡn người lên và kéo tóc hắn khi Hongjoong cười ấm áp trên da anh.
"Hongjoong," Anh gọi một cách vô thức, cơ thể anh bắt đầu run lên với một cảm giác cần thiết mới khi bàn tay của Hongjoong chạm vào bên dưới chiếc áo sơ mi đã kéo lên, áp vào làn da ấm áp trên bụng anh. "Hongjoong."
Khi được gọi tên, người nhỏ hơn rời khỏi cổ Seonghwa ra, áp trán vào anh, hơi thở của họ hòa vào nhau, đồng tử giãn ra. "Chuyện gì vậy?"
Seonghwa cắn chặt môi dưới đã sưng tấy và căng bóng của mình, đón nhận ánh mắt quan tâm của Hongjoong. Anh không hề ngốc nghếch, anh biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Anh đã ở trong tình huống này nhiều lần, thường với những vị trí bị đảo ngược, nhưng anh có thể biết rằng cả hai đều không có ý định dừng lại. Nhưng có một góc nhỏ nhưng ngày càng lớn của sự bất an trong tâm trí anh, sẽ không thể đóng lại cho dù anh có đẩy nó đi thế nào.
"Không có gì... chỉ là em- chưa bao giờ làm điều này," Là tất cả những gì anh có thể thở ra, bàn tay của Hongjoong đang vuốt ve bên cạnh một cách an ủi.
"Chưa bao giờ?" Đôi mắt của Hongjoong mở to một cách hài hước, rõ ràng rất ngạc nhiên trước lời thú nhận.
Seonghwa chớp mắt và nhận ra mình đã nói sai một chút.
"Chờ đã-không, đó không phải là ý của em," Anh nhấn mạnh, sự xấu hổ chỉ ngày càng tăng trên khuôn mặt không còn đỏ bừng vì kích thích. "Em chưa bao giờ làm điều này với..."
"Em chưa bao giờ ở với một người đàn ông trước đây, phải không?" Hongjoong đã tiếp tế cho anh, điền vào chỗ trống khi Seonghwa chỉ có thể gật đầu lia lịa. Môi người nhỏ hơn nhếch lên, rõ ràng không thấy vấn đề gì, cúi xuống đặt một nụ hôn trọn vẹn khác lên môi Seonghwa.
Anh gần như bị mất cảm giác, nắm lấy eo Hongjoong và kéo hắn xuống thậm chí gần hơn.
"Tôi rất thích được trở thành người đầu tiên của em, thật vinh dự nếu em cho phép tôi," Hongjoong thì thầm trên môi, lưỡi hắn đưa ra để trêu chọc. Sau đó hắn ngồi dậy, đặt tay lên ngực Seonghwa để cảm nhận tim anh đập loạn nhịp. "Tôi có thể cho em thấy cảm giác của nó. Tôi có thể cho em thấy cảm giác như thế nào khi được một người đàn ông chiếm đoạt, tôi muốn cho em thấy rằng khoái cảm chỉ có tôi mới có thể cho em."
Seonghwa khó có thể nuốt trôi, tầm nhìn mờ mịt.
"Tất nhiên là chỉ khi em muốn," Hongjoong cúi xuống để lướt môi qua đỉnh tai của Seonghwa, hôn vào đó như thể hắn biết đó là nơi Seonghwa rất nhạy cảm. "Đây có phải là điều em muốn không? Tôi không muốn gây áp lực cho em. Tôi cũng không muốn chuyện này chỉ có một lần."
Seonghwa thở hổn hển khi Hongjoong trèo ra khỏi lòng Seonghwa và đẩy hai chân anh ra để cố định giữa chúng. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Seonghwa khi những ngón tay hắn ấn vào nút quần của anh, kéo khóa quần xuống mà không cắt đứt giao tiếp bằng mắt. Seonghwa chỉ có thể quan sát hắn, bàn tay bịt chặt miệng khi anh cố căng cổ nhìn Hongjoong cởi quần của anh, cởi quần áo cho anh với sự chăm sóc của một người tình thực sự.
"Em biết đấy, tôi muốn dành phần đời còn lại của mình với em," Hongjoong nói, nắm lấy cặp đùi trần của Seonghwa, xoa ngón tay cái của mình lên da thịt và cơ bắp tinh tế có được sau tất cả sự chăm chỉ của người lớn hơn. "Tôi muốn cùng em xây dựng lại thế giới của mình. Tôi muốn xây lại ngôi nhà bên bờ biển này, xây một cái chuồng và một khu vườn rộng lớn. Tôi muốn thêm một chiếc xích đu nhìn ra đại dương để chúng ta có thể ngồi trên đó khi về già."
Hongjoong kéo đôi chân dài của Seonghwa lên cạnh mặt mình, áp môi vào bên trong đầu gối và xuống đùi trong của anh.
"Đó có phải là điều mà em muốn với tôi không?" Hắn hỏi, lưỡi hắn lại đưa ra khi cắn xuống đùi Seonghwa khiến anh nhảy dựng lên.
"Vâng," Seonghwa thở ra, ngả đầu xuống nệm và nhắm nghiền mắt khi Hongjoong hôn lên xương hông trần của anh, khiến anh run rẩy không kiểm soát được khi anh đưa tay xuống chạm vào đỉnh đầu của Hongjoong. "Em muốn anh. Em muốn cuộc sống đó. Em muốn tất cả- Em cần cảm nhận được anh, từng mảnh của con người anh. Hãy cho em."
Seonghwa có thể cảm thấy hắn mỉm cười khi tiếp xúc giữa hông và cơ thể mình, hành động thuần túy cho vị trí của anh và các hoạt động đang chờ xử lý mà anh đã nghĩ đến. Nhưng điều đó chỉ khiến Seonghwa cười nhiều hơn, lồng ngực phập phồng vì thoải mái và an toàn.
Anh có thể thấy Hongjoong đang tự cởi áo sơ mi của mình nên Seonghwa cũng làm theo, để mình hoàn toàn trần trụi trong không khí ban đêm oi bức không làm anh bận tâm vì anh nóng như thế nào. Đã quá lâu không có ai chạm vào anh theo cách của Hongjoong - anh có thể cảm thấy mồ hôi đang đổ đầy dọc theo chân tóc khi các cơ của anh căng ra, khi Hongjoong dùng miệng của mình trên người anh, lưỡi của hắn xoáy vào đúng chỗ và khiến anh ướt hơn anh đã từng.
Hongjoong đã hứa sẽ cho anh thấy điều gì đó tuyệt vời và đó chính xác là những gì hắn đã làm. Hắn hôn vào mọi nỗi bất an mà Seonghwa có, từng mảnh từng miếng một. Hắn thì thầm những lời nhẹ nhàng vào da thịt Seonghwa, mặc dù anh không thể hiểu được chúng, nhưng chúng vẫn khiến anh bùng cháy với nhu cầu hơn. Đó là điều mới mẻ đối với cả hai người, kiểu nhẹ nhàng với nhau. Nó không hẳn là kỳ lạ, nó chỉ là một lãnh thổ chưa được khám phá. Nhưng Seonghwa tin tưởng Hongjoong, anh cảm thấy an toàn khi ở bên hắn.
Hongjoong đã tách anh ra rất tốt, chú ý đến từng chi tiết nhỏ để biết được điều gì khiến đầu Seonghwa quay cuồng, điều gì khiến anh thở hổn hển và cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ. Hắn đã khiến Seonghwa gục ngã lần đầu tiên chỉ bằng cái miệng của mình, một kỹ năng có vẻ ở mức chuyên nghiệp, khiến Seonghwa có thể nhìn thấy màu sắc và trần nhà quay tròn phía trên anh. Anh vuốt những ngón tay đang run rẩy của mình qua mái tóc của Hongjoong như một lời khen ngợi thầm lặng, miệng người nhỏ hơn vẫn ấm áp xung quanh anh khi hắn dùng lưỡi làm sạch anh, khiến Seonghwa phải chống chọi với dư chấn.
Seonghwa phát hiện ra Hongjoong thích tóc của mình bị kéo, đó là điều mà anh đã làm khi kéo tóc của Hongjoong và khiến người nhỏ hơn rên rỉ xung quanh anh. Nó khiến Seonghwa ngửa đầu ra sau, lưng ưỡn ra khỏi giường khi một tiếng khóc vang lên khỏi miệng anh vì cảm giác sung sướng mà anh trải qua.
Anh biết Hongjoong còn lâu mới hoàn thành, nuốt hết những gì có thể và tự hào liếm môi, một cảnh tượng khiến Seonghwa run rẩy. Hắn quay lại, vuốt mái tóc dài mà anh không chịu cắt ra khỏi khuôn mặt Seonghwa và hôn anh say đắm. Seonghwa có thể tự nếm mùi vị của mình trên lưỡi của Hongjoong, nhưng anh không quan tâm và kéo hắn lại gần hơn. Hắn đã ôm Seonghwa trong tay đủ lâu để người lớn hơn có thể yên vị, để hắn có thể kéo ra và lấy thứ gì đó mà cả hai sẽ cần trong những phút tới.
"Dầu ô liu?" Seonghwa hỏi trong sự phủ nhận hoàn toàn, mũi anh hếch lên khi Hongjoong đưa cái lọ lên trên người anh.
"Đó là tất cả những gì chúng ta có, tốt hơn nhiều so với nhổ hoặc không có gì, tôi hứa," Hongjoong cười khúc khích, mắt hắn lướt qua cơ thể Seonghwa được chiếu sáng bởi ánh trăng, lớp mồ hôi mỏng lấp lánh.
Seonghwa ngả người ra sau và rên rỉ, nhưng chấp nhận số phận của mình.
"Em có chắc em vẫn muốn làm điều này?" Hongjoong hỏi, cúi xuống một lần nữa để hôn lên đôi môi thâm tím của Seonghwa vì đã cắn chúng quá mạnh.
"Vâng," Seonghwa trả lời ngay lập tức, tay anh ôm lấy gáy của Hongjoong, biết rằng anh sẽ không bao giờ có thể nhận được đủ đôi môi hắn bây giờ vì cuối cùng anh đã được nếm thử. "Làm ơn, em muốn anh."
Hongjoong gật đầu, thì thầm một lời hứa sẽ xoa dịu vùng da ửng đỏ của anh trước khi hắn quay lại làm việc, ngồi giữa Seonghwa đang dang rộng hai chân và kéo chúng lên đùi hắn. Seonghwa biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào, mặc dù anh thừa nhận rằng anh rất lo lắng và nói với Hongjoong rằng anh chưa bao giờ tự chạm vào mình trước đây, hắn chỉ liếm môi và hứa một lần nữa sẽ nhẹ nhàng hơn.
Người nhỏ hơn rất cẩn thận, mở rộng Seonghwa với tốc độ không quá nhanh hay quá chậm. Mặc dù lo lắng về dầu ô liu đang được sử dụng, nhưng anh ngay lập tức cảm ơn sự hiện diện của nó khi những ngón tay của Hongjoong thâm nhập sâu vào bên trong anh. Đường trượt mượt mà và trơn tru, những âm thanh sau đó khi Seonghwa cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng với những lời động viên của Hongjoong, không có gì là hoàn toàn xấu hổ, anh phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để không khép chân lại. Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là rất xa lạ với anh, nhưng Seonghwa rất vui khi Hongjoong biết chính xác những gì hắn đang làm. Một ngón tay trở thành hai, rồi hai ngón chuyển thành ba - Hongjoong vẫn chậm rãi và ổn định, cắn chặt môi khi chứng kiến tất cả diễn ra và đặc biệt là khi Seonghwa co giật trong tay.
Hongjoong giữ một tay trên chân của Seonghwa để giữ cho anh mở, và khi Hongjoong quyết định đã đến lúc cho Seonghwa thấy những gì anh đã bỏ lỡ, anh rất vui vì đã chuẩn bị tinh thần. Một cú ấn vào bó dây thần kinh đặc biệt đó đã khiến lưng Seonghwa cong lên khi anh kêu lên. Điều đó khiến cả hai đều ngạc nhiên, nhưng Seonghwa càng đỏ bừng hơn vì vô cùng xấu hổ, đưa tay lên che miệng. Đôi mắt anh mở to khi nhìn chằm chằm vào Hongjoong, người trông như thể hắn cần một giây để thở.
Nhưng rồi dường như hắn đã lấy lại được kiểm soát và cười khẽ, cúi xuống hôn lên mu bàn tay Seonghwa rồi kéo nó ra khỏi miệng anh.
"Chúng ta không cần phải im lặng nữa, nhớ chứ? Tôi muốn nghe em," Hắn thì thầm vào tai Seonghwa, gặm lấy tai giữa hai hàm răng. "Tôi biết nó cảm thấy tốt, hãy để bản thân cảm nhận nó. Đừng che giấu những âm thanh đó. Em nghe thật tuyệt khi em phát ra."
"Nhưng những người khác-"
"Hãy để chúng nghe thấy em."
Khi Hongjoong lùi lại phía sau, một vết ửng đỏ đậm dần xuống khuôn ngực xác định của anh, bắt đầu cởi cúc áo và cho Seonghwa thấy chính xác những gì anh sẽ phải đối phó, anh gần như ngất đi một lần nữa. Nhưng rất may, Hongjoong vẫn chậm với anh, để anh tiếp thu và xử lý mọi thứ. Hắn để Seonghwa chạm vào hắn, cảm nhận hắn và cơ bắp để ghi nhớ. Không hề vội vàng, cuối cùng khi Hongjoong cũng chìm vào Seonghwa, tốt, sâu và ướt - Seonghwa chửi thề và cắm móng tay vào lưng của Hongjoong.
Anh chưa bao giờ cảm thấy đầy như thế này trước đây. Đó không chỉ là sự trọn vẹn về mặt thể chất, khi Hongjoong dừng lại để Seonghwa có thời gian hít thở và điều chỉnh, để người lớn hơn quấn chặt chân quanh eo mình, đó cũng là sự trọn vẹn về mặt cảm xúc. Seonghwa có thể nói rằng Hongjoong đang căng thẳng, anh không thể trách người nhỏ hơn, vì vậy anh nhướn người lên áp chặt nụ hôn vào má hắn, cảm ơn vì hắn đã rất dịu dàng và kiên nhẫn.
Ngay sau khi Seonghwa nói rõ mọi chuyện, Hongjoong không lãng phí thời gian để rút ra và sau đó đẩy ngay vào, đẩy những âm thanh từ sâu xuống cổ họng của Seonghwa khiến Hongjoong nuốt nước bọt một cách thèm thuồng. Với mỗi lực đẩy, Seonghwa có thể cảm nhận được tất cả những gì mà Hongjoong đã trao cho anh. Người nhỏ hơn đang đẩy ra những tiếng rên rỉ nhỏ từ miệng Seonghwa, được đặt một cách chiến lược bên cạnh tai của Hongjoong để người nhỏ hơn có thể nghe thấy từng lời trong số chúng. Seonghwa vùi mặt vào cổ Hongjoong, vòng tay ôm hắn chặt hơn nữa, ưỡn lưng vào cơ thể ấm áp của Hongjoong khi hắn di chuyển theo cách khiến anh có thể nhìn thấy những vì sao.
"Thư giãn đi Seonghwa," Hongjoong nói với anh, xoa xoa bên hông Seonghwa bằng một tay rồi vỗ nhẹ vào hông anh. "Thả lỏng cơ thể cho tôi."
Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã kẹp chặt Hongjoong thật chặt cho đến khi người nhỏ hơn nói với anh. Anh lẩm bẩm xin lỗi và cố gắng hết sức để thư giãn một lần nữa, tận hưởng những lời khen ngợi ngọt ngào của Hongjoong đang được thì thầm vào tai anh.
"Giờ thì tốt hơn rồi," Hongjoong nói nhẹ nhàng, bắt đầu di chuyển hông của mình một lần nữa. "Em làm rất tốt."
Thay vào đó, Seonghwa chỉ thút thít, cảm thấy Hongjoong đang quấn một cánh tay dưới lưng cong và kéo anh hoàn toàn dựa vào mình. Như vậy anh có thể cảm nhận được những chuyển động nhiều hơn nữa, dương vật đang nhỏ giọt của anh ép vào cơ thể của người nhỏ hơn, tạo ra sự ma sát ngon lành khiến cao trào của anh tiếp cận nhanh hơn anh muốn.
"Đây là cảm giác của một người đàn ông," Hongjoong rên rỉ, hẩy hông khi hắn cũng kiệt sức và đổ mồ hôi. Âm thanh và kiến thức biết về Hongjoong cũng bị hủy hoại giống như việc hắn đã làm cho bụng anh thắt lại vì ngứa ran. "Cảm thấy tốt?"
"Tốt quá," Anh trả lời với những lời nói ngọng nghịu, hơi thở dồn dập ra khỏi người anh vì rõ ràng là cả hai đang ở rất gần và Hongjoong đang tăng tốc để đưa cả hai vượt qua điểm chuẩn đó. "Tuyệt quá Hongjoong, quá tốt."
Hongjoong có thể cảm thấy cơ thể của Seonghwa đang căng thẳng xung quanh mình và vì vậy hắn đã ôm chặt lấy anh. Seonghwa có thể cảm nhận được trái tim của Hongjoong đang áp vào lồng ngực mình, anh biết những người nhỏ hơn cũng có thể cảm nhận được của anh khi ở gần. Anh siết chặt đùi của mình xung quanh eo của Hongjoong và cố gắng đẩy hắn vào sâu hơn nữa, khiến Hongjoong cười thầm và cung cấp chính xác những gì mà người lớn hơn cần.
Như thể, họ là hai người duy nhất trên hành tinh. Ôm nhau thật gần và chia sẻ khoảnh khắc thân mật trong khi tận hưởng một hành động riêng tư. Seonghwa chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây, không cái nào gần bằng bất kỳ đối tác nào trước đây của anh hoặc bằng chính tay của anh. Đôi mắt anh rưng rưng với những giọt nước mắt cuối cùng tràn xuống má khi Hongjoong hôn chúng, cả hai người họ nhìn nhau dưới ánh trăng, kết nối và yêu thương, tận hưởng những biểu hiện mà đối phương đang có, bởi vì trong ánh sáng thô sơ và thuần khiết của những gì đang xảy ra - họ là hình thức cao nhất của vẻ đẹp.
Hongjoong nhìn xuống anh với khuôn mặt và ngực đỏ bừng, đồng tử giãn ra với mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Seonghwa thề rằng anh đã nhìn thấy những vì sao.
Anh đoán rằng cuối cùng anh đã hiểu ra tình yêu thực sự là như thế nào.
Nó kết thúc nhanh chóng như khi nó bắt đầu, điều được mong đợi sau nhiều năm kiêng dè và kìm nén, ít nhất đó là cảm giác như thế nào. Seonghwa biết rằng không có thời gian nào đủ dài cho một trong hai người nếu họ thành thật. Nhưng cả hai đều đưa nhau đến kết thúc, cơ thể căng cứng và ép vào nhau để đắm mình trong sung sướng khiến cả hai chỉ còn thấy đốm trắng trong vài phút sau đó. Seonghwa hét lên, móng tay anh cắm sâu vào lưng của Hongjoong, nơi chắc chắn sẽ để lại dấu vết khi anh áp mặt vào ngực Hongjoong, cố gắng nén tiếng khóc của mình để không đánh thức những người khác hy vọng đã đi ngủ.
Không có cơn cực khoái nào khiến anh đặt câu hỏi về cuộc sống như nó vốn có như thế này. Hongjoong cũng không khá hơn, bị khuất phục bởi sự chặt chẽ và ấm áp của cơ thể Seonghwa, nói lắp khi kết thúc với tên Seonghwa mờ nhạt trên môi.
Hơi ấm tỏa ra sau đó khiến Seonghwa rùng mình, toàn thân nổi da gà, trước khi mềm nhũn ngã xuống tấm khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi với Hongjoong ở trên người.
Hongjoong vẫn ở yên, áp môi mình lên môi Seonghwa đang bỏng rát, hầu như không đung đưa hông qua lại để khiến cả hai trở nên nhạy cảm trở lại.
"Tôi vô cùng, và yêu em một cách điên cuồng, Seonghwa," Hắn thì thầm, mắt mở to khi hắn ôm lấy má Seonghwa và giúp ánh nhìn của anh. "Trái tim tôi cháy bỏng vì em. Em đã cứu tôi."
Seonghwa đẩy tay mình vào ngực Hongjoong, cảm thấy tim hắn đập loạn xạ trong lòng bàn tay. Đầu anh quay cuồng, anh vẫn còn mê sảng vì cơn cực khoái trước đó đã đánh cắp tất cả năng lượng của anh, nhưng anh vẫn có thể hiểu được âm lượng những lời nói của Hongjoong.
"Và tôi sẽ đợi em cho dù phải mất bao lâu đi nữa," Người nhỏ hơn nói với anh, đặt mình xuống cơ thể mềm mại của Seonghwa và thực sự nhào nặn mình vào anh. Người nhỏ hơn vẫn chưa rút ra, nhưng Seonghwa không quan tâm. Anh khá thích cảm giác hiện tại. "Không có việc gì gấp, tận hưởng thời gian của anh đi."
Seonghwa chuẩn bị trước, cẩn thận vuốt tay xuống lưng của Hongjoong, cảm nhận các cơ co giật dưới cái chạm của anh. Trái tim anh đau nhói vì một lý do mới khi anh hít vào một hơi thật sâu.
"Trái tim của chúng ta đang đập như một," Anh nói một cách lơ đãng, một suy nghĩ thoáng qua. Cuộc hành trình kết thúc khi những người yêu nhau gặp nhau.
Hongjoong ậm ừ thừa nhận, mặt vẫn mềm nhũn hết mức có thể nhét vào cổ Seonghwa. Anh có thể nói rằng người nhỏ hơn đang mỉm cười.
"Anh sẽ không phải đợi lâu đâu," Seonghwa nói với hắn, đôi mắt anh nhắm lại khi sự mệt mỏi ập đến. "Vì em cũng yêu anh."
Giống như Hongjoong đã tìm thấy một nguồn năng lượng mới bởi vì hắn đã nhảy lên, hai tay hắn đặt lên hai bên mặt của Seonghwa. Seonghwa nhăn mặt vì chuyển động đột ngột, vẫn còn quá nhạy cảm.
"Nói lại lần nữa đi- làm ơn, tôi cần nghe nó," Hongjoong nói, đôi mắt gần như bóng loáng. "Làm ơn."
Seonghwa không thể nói không.
"Em yêu anh, Hongjoong."
Nụ cười tôn lên nét đặc trưng của người nhỏ hơn là nụ cười yêu thích nhất của Seonghwa cho đến nay. Hắn nhắm mắt lại khi vai rung lên trước khi cúi xuống và hôn anh thật nhẹ nhàng, đến nỗi Seonghwa không thể không cười thầm.
"Em không biết tôi muốn nghe điều đó bao nhiêu lần nữa đâu," Người nhỏ hơn lẩm bẩm, đặt cơ thể trên người Seonghwa, nhấn chìm cơ thể anh bên dưới cơ thể của mình.
Seonghwa không trả lời vì anh biết mình không cần. Anh để Hongjoong cố gắng hòa mình vào anh, bàn tay của chính anh đến vết mực trên da của người nhỏ hơn. Anh dõi theo cơ thể con rắn, vòng đi vòng lại trong khoảng thời gian hàng giờ đồng hồ khi họ nằm đó, vẫn còn kết nối và đắm chìm trong ánh hào quang của thứ mà cả hai cùng khao khát.
Nhưng tại một thời điểm, hắn đã ngồi dậy và nắm lấy chân Seonghwa, kéo ra và nhanh chóng xin lỗi khi thấy người lớn hơn nhăn nhó. Ánh mắt hắn như có lửa trở lại, nó hơi khác so với trước đây, khiến Seonghwa lại chìm vào trong tấm nệm.
"Muốn nữa không?" Hắn hỏi, lông mày nhướng lên với chiếc đưa ra để liếm đôi môi sưng tấy của mình khi hắn xoa bóp hông Seonghwa.
"Oh?" Seonghwa ậm ừ, tự tin hơn vào bản thân.
"Tôi sẽ cho em thấy một khía cạnh mới của tôi," Hongjoong nháy mắt với anh, đưa tay vuốt tóc và đẩy nó ra sau. "Một thứ mà có lẽ em sẽ quen hơn."
Bất chấp lời nói của hắn đầy khiêu gợi, ngực Seonghwa càng thêm căng phồng.
"Hãy cố gắng hết sức," Anh thách thức, dễ dàng tiếp thêm năng lượng cho Hongjoong.
Hongjoong lại cắn chặt môi khi nhìn xuống Seonghwa và vỗ nhẹ vào hông của người lớn hơn.
"Vậy thì, nằm sấp lại nào."
Khi Seonghwa thức dậy vào sáng hôm sau, bên ngoài trời vẫn còn khá tối, chỉ vừa bắt đầu hừng sáng ở phía chân trời. Nó lạnh hơn nhiều so với những gì Seonghwa nhớ, anh có thể tưởng tượng ra lớp băng giá bao phủ cỏ cây. Họ chưa đóng cửa ban công nên làn gió nhẹ thổi tung những tấm màn dài vào phòng. Hongjoong vẫn đang ngủ say, ôm lấy cái mũi lạnh lẽo của mình áp vào cổ Seonghwa.
Anh cảm thấy rất ấm áp, mặc dù đó là một loại ấm áp khác. Ít nhất thì không thông minh về nhiệt độ... à, ý anh là bởi vì Hongjoong là một cỗ máy sưởi ấm... nhưng không phải theo cách đó. Nó ấm áp nơi anh đã cảm thấy lạnh lẽo bấy lâu nay, những lớp băng dày trong tim anh giờ được thay thế bằng niềm hy vọng mới tìm thấy cho những cơ hội mới.
Anh nằm trên giường lâu hơn một chút với Hongjoong, lần nữa vạch những ngón tay của mình lên hình xăm con rắn vì bây giờ anh đã được phép chạm vào hắn. Đó là một trải nghiệm ngoài cơ thể đối với anh, thực tế nằm với Hongjoong trong vòng tay của hắn khi buổi sáng bắt đầu đánh thức thế giới xung quanh họ. Sự ấm áp mà họ chia sẻ trên giường hoàn toàn trái ngược với không khí lạnh lẽo xung quanh trong phòng.
Nhưng tại một thời điểm nào đó, anh đã chọn rời khỏi giường, kéo cơ thể mình ra khỏi Hongjoong, người vẫn còn đang say giấc nồng, mà không đánh thức hắn, cố gắng hết sức để mặc quần áo của anh từ tối hôm trước. Anh đang đau - đau một cách vô lý - đi vòng quanh với một tay đặt ở lưng dưới để được hỗ trợ. Mỗi bước đi anh đều nhăn nhó, nhưng anh không quá buồn về nỗi đau vì những kỷ niệm mà nó mang lại cho anh.
Anh vẫn có thể cảm thấy những ngón tay của Hongjoong bóng mờ trên mình - lưỡi và răng của hắn - hôn và yêu anh suốt đêm. Anh không đếm được họ đã làm được bao nhiêu hiệp, nhưng ý nghĩ về điều đó khiến anh đỏ mặt và gần như cười khúc khích một cách hạnh phúc.
Trong khi di chuyển chậm rãi trong căn phòng, anh nhận ra một thứ, một tờ giấy gấp cạnh cửa. Anh cúi xuống nhặt nó lên, bỏ qua cơn đau ở chân và lưng khi anh làm như vậy, bước ra ban công để lắng nghe tiếng hải âu bên ngoài và tiếng sóng êm đềm. Anh có thể nghe thấy đại dương và ngửi thấy nó, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện ở phía chân trời. Nó khiến anh mỉm cười.
Anh mở tờ giấy trên tay khi dựa vào lan can, ngay lập tức hai bức ảnh suýt rơi ra nhưng anh đã kịp chụp lại. Không phải là duyên dáng bằng bất kỳ cách nào khác, anh giữ chúng giữa hai ngón tay của mình một cách cẩn thận và đưa ngón đầu tiên lên trước mặt để nhìn nó.
Anh nhận ra nó ngay lập tức - bức ảnh Yunho đã chụp anh. Nó trông cũ kỹ như đã được chụp cách đây nhiều năm, hơi mờ nhưng không hẳn vậy. Mặc dù Yunho đã chụp bức ảnh rất gần với Seonghwa, nhưng anh dường như ở rất xa trong bức ảnh. Anh nhìn vào chính mình, sự sắc bén của quai hàm và cách tóc anh được kéo lại thành đuôi ngựa với một vài sợi rơi vào khuôn mặt anh. Anh rất vui khi thấy anh không có biểu hiện ngớ ngẩn trên khuôn mặt như anh vẫn nghĩ - biểu hiện của anh chỉ là trung tính.
Trông anh không hề tức giận hay vui vẻ, chỉ chăm chú vào máy ảnh đúng thời điểm. Mặt trời đang lặn ở hậu cảnh và nó chiếu sáng các khu vực xung quanh một cách tuyệt đẹp, thậm chí còn phác họa ra cơ thể của chính anh.
Anh khá thích bức ảnh. Dù bây giờ trông anh già đi bao nhiêu.
Nhưng khi nhìn bức thứ hai, anh lại trào dâng một cảm xúc hiếm hoi, đôi mắt anh ngấn nước, chống lại ý chí của mình.
Đó là bức ảnh nhóm họ chụp trên bến tàu, cả tám người họ cùng nhau trong bức ảnh. Thật kỳ diệu khi tất cả đều nằm trong khung và bức ảnh không bị mờ chút nào. Seonghwa thấy mình lướt ngón tay trên bức ảnh vài lần, kéo môi dưới đau nhức giữa hai hàm răng của mình trước bức ảnh.
Tất cả họ đã ở đó, cùng nhau và sống. San và Jongho ngồi trên thanh vịn phía sau, cả hai đều nghiêng về phía trước qua vai Seonghwa và Hongjoong. Yunho và Mingi đứng ở bên ngoài, cao lớn và vững chãi, trong khi Yeosang và Wooyoung cúi rạp người xuống đất, gác súng qua đầu gối. Cánh tay bị mất của San đã bị chặn khỏi tầm nhìn - nhưng tất cả họ đều biết nó không ở đó. Họ có thể nhìn thấy những vết sẹo mà mỗi người có trong bức ảnh - mắt bị mất của Jonho và vết sẹo dài trên cánh tay của Yeosang. Nó chỉ là một lời nhắc nhở về mọi thứ đã xảy ra. Sau đó, anh nhìn thấy mình và Hongjoong ở giữa, hai người duy nhất đang nhìn nhau.
Đầu của Yeosang chắn tầm nhìn, nhưng Seonghwa biết bí mật rằng họ đã nắm tay nhau khi bức ảnh đó được chụp. Tất cả đều tự hào trưng bày vũ khí của mình, thanh xà beng trên vai Seonghwa sáng rực trong ánh sáng.
Anh nhớ rõ ràng Yunho đã nói với họ rằng đó phải là một bức ảnh nghiêm túc - nhưng từ những gì anh có thể thấy, mọi người đều đang mỉm cười. Wooyoung thậm chí còn ấn ngón tay của mình vào má Yeosang, Seonghwa đoán rằng nếu bức ảnh được chụp sau một giây, Yeosang có thể sẽ có một nét mặt cau có hơn là một nụ cười dịu dàng.
Anh cười thích thú với bức ảnh, không chịu buông đi. Đó có lẽ là cách tốt nhất trong số họ. Không có từ nào có thể mô tả chân thực tất cả cùng nhau, nhưng bức ảnh dường như đã làm cho họ công bằng.
Đó là gia đình của anh. Những nụ cười lớn, những hy vọng và ước mơ lớn, bất chấp mọi thứ đã xảy ra trước khi bức ảnh đó được chụp.
Nhưng lá thư trên tay anh đang cầu xin sự chú ý của anh, anh quyết định có thể xem lại bức ảnh sau. Vì vậy, anh đặt những bức ảnh vào trong túi quần của mình và mở lá thư ra. Dù sao thì nó cũng không dài lắm, nhưng khi mắt anh đọc từng từ ba lần, anh không thể kìm được cách môi mình lung lay và đôi mắt lại ngấn lệ.
Bất kể anh đi đâu, chúng em sẽ đi theo đó. Anh là gia đình của chúng em, chúng em sẽ không rời đi. Anh đã giữ chúng em an toàn và bảo vệ chúng em, bây giờ đã đến lúc chúng em phải trả ơn. Quyết định là của anh.
Anh phải mím chặt môi vào nhau, cảm xúc dâng trào. Chắc hẳn họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh với Hongjoong vào đêm qua - chỉ riêng ý tưởng đó thôi cũng đã rất kinh hoàng - nhưng anh không thể phủ nhận cách trái tim anh vui mừng cùng sự nhẹ nhõm và sức mạnh mới tìm thấy.
Họ vừa nói với anh rằng quyết định là của anh - dù họ có muốn rời đi hay không - thì họ sẽ không rời đi nếu Seonghwa không làm vậy. Điều đó có nghĩa, anh sẽ có thể có họ bên cạnh, chỉ một thời gian ngắn nữa. Trong một khoảng thời gian không xác định, Seonghwa được phép giữ chặt họ. Họ chắc chắn là một gia đình, một sợi dây liên kết đặc biệt mà không ai có thể phá vỡ, kể cả chính họ. Chắc chắn hầu hết thời gian đó là một mớ hỗn độn, họ cãi nhau, họ tức giận, nhưng đó là tất cả bình thường.
Đó là cách tình yêu hoạt động.
Seonghwa rời mắt khỏi bức thư gần như nhàu nát trên tay và quay lại nhìn Hongjoong vẫn đang say giấc nồng, rúc mình trong tấm ga trải giường trắng. Hắn đã được ngủ yên trong một lần, không phải trải qua những cơn ác mộng khiến cả hai sợ hãi. Đó là một sự cải thiện rất lớn, đặc biệt là vì gần đây Hongjoong dường như không thể rũ bỏ chúng. Nhưng hắn vẫn ở đó, vẫn trần truồng và nằm sấp ngủ với tấm khăn trải giường quấn quanh chân.
Đó là người mà anh đã sống sót sau ngày tận thế cùng. Đó là người đàn ông anh yêu, và là người cũng yêu anh.
Anh có thể nhìn thấy những vết sẹo của Hongjoong từ nơi anh đứng, vì lý do nào đó, nó khiến anh cảm thấy ấm áp trở lại.
Có lẽ rốt cuộc cái địa ngục trần gian này cũng không tệ lắm, có lẽ vẫn còn những điều đáng mong đợi. Rốt cuộc, họ đã thoát khỏi móng vuốt của tử thần, một thành tích mà hầu hết mọi người đều không thể khoe khoang. Vì vậy, khi anh nhìn Hongjoong, người hầu như không bao giờ ngủ yên, ngủ ngon lành trên chiếc giường mà họ chia sẻ không cần quan tâm đến thế giới, Seonghwa biết rằng họ sẽ ổn thôi.
Khi nhìn ra biển, anh không ngạc nhiên khi thấy một thứ gì đó ở đằng xa. Anh dựa vào lan can và nheo mắt, để mặt trời bắt đầu sưởi ấm trái đất và làm tan băng giá trên mọi bề mặt. Anh vẫn có thể nhìn thấy hơi thở của mình trong không khí, đặc quánh như mây.
Một chiếc thuyền.
Anh nhìn một hồi, càng nhìn càng gần, nhưng vẫn xa. Anh nghiêng đầu thở dài một hơi nặng nề, cảm thấy chóp mũi và tai mình lạnh ngắt.
Những lời Yeosang đã nói với anh từ lâu cứ lặp đi lặp lại trong tai anh khi anh nhìn chiếc thuyền xa xăm lâu hơn. Chúng đang niệm chú trong đầu anh, khiến anh nghĩ rằng nó còn có ý nghĩa sâu xa hơn.
Anh không thể chữa lành bởi vì anh đang cố gắng trở thành con người của mười năm trước. Người đó đi lâu rồi, Seonghwa.
Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần như vậy, Seonghwa lại tự hỏi liệu mình có còn níu kéo con người cũ hay không. Anh biết Yeosang đã đúng, không đời nào anh có thể lấy lại được con người cũ - người đó đã vĩnh viễn ra đi - và dù anh có cố gắng đến đâu, anh cũng không chắc mình còn muốn người đó quay lại. Nhưng khi đứng đó, rùng mình trong không khí lành lạnh buổi sáng, anh nhận ra rằng bất chấp mọi thứ, anh vẫn đang giữ lấy con người anh từng là.
Seonghwa thở ra một hơi nữa, mắt nhìn vào con thuyền.
Một khởi đầu mới.
Một khởi đầu mới không có nghĩa là anh sẽ phải cố gắng và hoàn hảo trở lại. Một khởi đầu mới không có nghĩa là anh sẽ bị buộc phải hành động như thể không có chuyện gì xảy ra. Một khởi đầu mới cũng không có nghĩa là điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Một khởi đầu mới chỉ đơn giản là một khởi đầu mới.
Tương lai là một ẩn số và vẫn chưa được viết.
Seonghwa nắm tay vịn chặt hơn, tim đập nhanh một chút. Lá thư trên tay anh chuyển động theo gió, Seonghwa được nhắc nhở về thông điệp đã được in bằng mực ở đó.
Gia đình. Họ là một gia đình. Họ đã không rời bỏ anh. Họ đã đi đến nơi anh đã đi.
Đôi mắt anh mở to khi nhìn lại Hongjoong, hơi thở anh như nghẹn lại trong cổ họng. Chính là vậy. Anh đã hiểu.
Ngôi nhà, ngôi nhà bên bờ biển, thứ mà anh coi là huyết mạch của mình - thứ mà anh cảm thấy mình không thể rời đi nếu không mọi thứ tồi tệ sẽ đồng loạt xảy ra. Không, đó không phải là ngôi nhà - nó không bao giờ là vì ngôi nhà, hay sự bảo vệ mà nó mang lại cho họ qua từng trận mưa tuyết.
Đó là vì những người sống bên trong ngôi nhà.
Họ là cứu cánh của anh. Họ là những người anh không thể rời bỏ. Ngôi nhà chỉ là một vật che đậy, một thứ mà anh lấy làm cớ để không phát triển thêm. Nhưng anh đang đùa với ai vậy - Seonghwa đã trở nên gắn bó với họ ngay từ khi anh để mắt đến họ.
Khi nhìn Hongjoong đang ngủ, Seonghwa cũng nhớ đến Yeosang từng gọi tro và lửa là một chương mới, một khởi đầu mới. Đất đang tiếp tục chữa lành vết thương của nó, đó là thông điệp ẩn. Vì vậy, có lẽ đã đến lúc họ phải tiếp tục.
Một sự tái sinh. Họ có thể bắt đầu mới. Rốt cuộc họ có thể trở thành người mà họ muốn.
Anh biết nó sẽ không dễ dàng. Những tổn thương họ đều chôn sâu bên trong và đôi khi bộc phát ra bề ngoài sẽ không bao giờ rời xa. Nỗi sợ hãi và nỗi đau mà tất cả họ đều kìm nén sẽ theo họ cho đến ngày cái chết thực sự cướp đi sinh mạng của họ. Ngay cả bây giờ, khi ngày tận thế đã kết thúc, bộ phim mà tất cả họ đều bị ép đóng chính, cuối cùng cũng đã hoàn thành phần ghi công, Seonghwa biết rằng sẽ phải mất nhiều năm nữa anh mới có thể tận hưởng làn gió nhanh của buổi sáng mà không cần chạm tới súng của anh đầu tiên.
Anh biết sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa để không nhảy lên vì mỗi tiếng động nhỏ. Thậm chí có thể một ngày nào đó, những cơn ác mộng và nỗi kinh hoàng sẽ chấm dứt nếu anh may mắn.
Và rồi có lẽ anh sẽ tìm được cảm giác bình yên, hy vọng tất cả đều như vậy, biết không ai khác phải chết dưới tay mình. Và hy vọng, vết máu khô chưa bao giờ rửa sạch trên da Seonghwa sẽ từ từ bong ra và biến mất cùng tất cả những ký ức tồi tệ.
Bởi vì sau lưng anh, còn có sáu người bạn trung thành, bây giờ là một người yêu, người sẽ nắm tay anh suốt chặng đường dài. Anh không còn cô đơn nữa. Anh có thể dấn thân vào những điều chưa biết và không phải lo lắng về những gì đang chờ đợi họ. Nếu có anh ở bên, họ có thể chinh phục bất cứ thứ gì, có sức mạnh ẩn chứa trong những con số.
Cùng nhau, họ có thể học cách sống một lần nữa.
Vì vậy, với suy nghĩ đó, Seonghwa chạy trở lại vào phòng, lá thư rơi xuống sàn gỗ khi anh nhảy lên giường.
Hongjoong tỉnh dậy ngay lập tức, gần như hoảng loạn cho đến khi Seonghwa nắm lấy mặt hắn và lăn lên trên người hắn, quấn cả mình trong ga trải giường. Anh ấn chặt môi mình lên môi của Hongjoong và hôn hắn dưới ánh nắng ban mai.
"Cái-?" Người nhỏ hơn cố gắng hỏi, hoàn toàn mê sảng, không hề sẵn sàng cho nguồn năng lượng bất thường của Seonghwa.
"Hongjoong," Seonghwa gọi tên hắn, ngồi dậy trên đùi người kia khi tay hắn dễ dàng tìm thấy hông anh như thể đó là bản chất thứ hai.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Hắn cẩn thận hỏi, nhìn Seonghwa vì hắn có thể nói rằng người lớn hơn tuổi đang làm gì đó.
Seonghwa chỉ gật đầu và cười rạng rỡ, nụ cười ấm áp và đầy mời gọi. Hongjoong, mặc dù vẫn còn ngái ngủ, nhưng không thể không chiêm ngưỡng anh trong ánh ban mai. "Mọi thứ đều hoàn hảo."
Sau đó anh quay lại nhìn qua vai mình, phát hiện chiếc thuyền vẫn còn xa nhưng chắc chắn đã gần hơn. Seonghwa thường tự hỏi tương lai của mình là gì - anh tự hỏi rốt cuộc mọi chuyện sẽ như thế nào. Và có câu trả lời, nhìn chằm chằm vào anh ngay lập tức. Anh quyết định tốt nhất không viết tương lai của chính mình, thay vào đó để nó đến với anh theo ý muốn.
Anh cảm thấy Hongjoong đang siết chặt mình trong một câu hỏi im lặng, vì vậy anh quay lại để bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hongjoong. Anh lại mỉm cười và cúi xuống áp môi mình vào trán người nhỏ hơn.
Và tương lai còn lại của anh, được anh ôm cẩn thận trong tay.
Seonghwa hơi rướn người lên, đủ để mũi họ gần như chạm nhau. Ánh mắt anh lấp lánh, Hongjoong biết nó có nghĩa là một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra. Seonghwa nháy mắt với hắn và mỉm cười một lần nữa trước khi đan các ngón tay vào nhau. Anh thì thầm những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận để đảm bảo rằng anh không bỏ lỡ cách đôi mắt của Hongjoong mở to và cách môi hắn cong lên thành một nụ cười
"Em nghĩ đã đến lúc cho cuộc phiêu lưu tiếp theo của chúng ta."
The End.
-------------------------------------
Vậy là truyện đã kết thúc rồi mọi người ơi. Mình thực sự rất thích truyện này, mình hi vọng mọi người cũng vậy. Sau hành trình dài chúng ta đồng hành cùng nhau, mình hi vọng mọi người cảm thấy vui vẻ khi đọc truyện. Hẹn gặp lại tất cả trong tương lai gần nhất, mình chắc chắn sẽ tìm thêm truyện hay để mọi người cùng nhau đọc. Cảm ơn đã đọc đến đây và chúc một ngày tốt lành ♡♡♡
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro