Mutiny in Fashion (1)
Seonghwa đã được đặt trên giường nghỉ ngơi.
Không quan trọng là anh phàn nàn, đe dọa hay cố gắng hết sức để chứng minh rằng anh vẫn ổn và anh không cần phải chịu đựng trên giường cả ngày trời. Yeosang tỏ ra nghiêm khắc với quyết định của mình, giọng nói không chút dao động khi nói với Seonghwa rằng anh có hai sự lựa chọn. Một, anh có thể nằm xuống và nghỉ ngơi một cách tự nguyện hoặc hai, Yeosang sẽ tự mình đặt anh ở đó và trói anh để anh không thể cử động.
Wooyoung đã bật ra một tràng cười, nói rằng Seonghwa có lẽ sẽ thích điều đó, và người nhỏ hơn đã bị đấm vào vai.
Nhưng Seonghwa cuối cùng đã nhượng bộ trước yêu cầu của Yeosang. Thật khó để biết điều gì thực sự xảy ra vì anh không thể đi chụp X-quang và Yeosang không có các công cụ thích hợp mà cậu cần để chuẩn đoán chính xác, vì vậy họ phải dựa vào những gì có thể nhìn thấy và những gì đau khi chạm vào. Anh bị bầm, họ biết chúng có rất nhiều. Yeosang đã hít vào một hơi khó nghe khi cậu kéo lưng áo Seonghwa lên trong khi anh nằm sấp xuống giường.
"Anh bị bầm tím khá nặng." Cậu nói với người lớn hơn, kéo áo xuống. Cậu thậm chí còn không dám chạm vào anh nhiều ngoài phần lưng trên của anh để xem có gì bị lệch gì không. "Có vẻ như không có gì bị gãy, và việc anh vẫn có thể đi lại là một dấu hiệu khá tốt. Chúng ta sẽ phải đợi đến khi vết bầm và sưng giảm bớt, sau đó em sẽ xem xét kỹ hơn phần lưng dưới của anh, em không muốn khiến nó bị nặng thêm."
Seonghwa chỉ biết rên rỉ và dúi đầu vào gối.
"Có tê hay gì không?" Người tóc vàng hỏi, ấn vào các ngón tay của Seonghwa rồi ấn vào chân và bàn chân của anh.
Seonghwa lắc đầu, có thể cảm nhận được Yeosang đang dùng móng tay dài cắm sâu vào người anh. Nó gần như nhột nhạt, và anh phải cố gắng kìm chế ý muốn giật chân mình ra khỏi tay người nhỏ hơn. Seonghwa không thể nói cho cậu biết chân anh đã tê như thế nào khi nó mới xảy ra, anh nghĩ rằng có lẽ do tình hình căng thẳng đã khiến mọi thứ trở nên tê liệt, nên chẳng có ích gì để nói bất cứ điều gì.
"Tốt, nhưng anh cần cho em biết nếu điều đó thay đổi. Em sẽ quay lại sau một giây, đừng di chuyển." Yeosang di chuyển khỏi giường, đẩy Wooyoung và Yunho đứng ngay trước cửa. Họ im lặng quan sát, khuôn mặt họ trầm xuống vì lo lắng.
Seonghwa quay lại nhìn họ, cảm giác chiếc gối mềm mại áp vào làn da sạch sẽ của anh mang lại cảm giác thoải mái hơn trước. Họ bắt gặp ánh mắt của anh ngay lập tức, tiến về phía trước khi Yunho ngồi ở mép giường và Wooyoung chọn đứng ngay phía trước đầu Seonghwa.
Người lớn nhất cố gắng đẩy nỗi xấu hổ ra xa, anh cố gắng rũ bỏ sự xấu hổ đang hoành hành trong mạch máu của mình. Anh không muốn họ nhìn thấy anh như thế này. Nhưng đồng thời, anh cũng không muốn họ khuất khỏi tầm mắt của mình. Anh không muốn bất kỳ ai trong số họ khuất khỏi tầm mắt vì vấn đề đó, đặc biệt là Yeosang, người dường như đã quan tâm đến điều đó và dành nhiều thời gian hơn cho anh để giúp xoa dịu trái tim đang bồn chồn của anh.
Bàn tay Yunho vỗ nhẹ vào vai Seonghwa, cái chạm nhẹ như thể cậu sợ rằng Seonghwa sẽ vỡ ngay khi vừa chạm vào anh.
Đôi khi, Seonghwa nghĩ rằng mình đang mơ. Anh nghĩ rằng thật tốt khi Yunho thực sự vẫn ở bên anh sau toàn bộ nhiệm vụ đó. Một phần anh nghĩ rằng người cao hơn vẫn còn ở lại phòng thí nghiệm thay vì ngồi cùng giường với anh.
"Anh rất vui vì em không sao." Anh thì thầm với Yunho, quay đầu lại hết mức có thể để nhìn người cao hơn. Anh đã không có cơ hội để nói chuyện với cậu nhiều kể từ khi anh trở về. Đặc biệt là kể từ sau khi Hongjoong tuyên bố đã tìm ra phương pháp chữa trị, toàn bộ căn cứ đã ồ lên với những câu hỏi như "Chính xác thì cậu là ai?", "Ý cậu là thuốc chữa bệnh gì?", "Chúng ta có bị nguyền rủa không?"... nên ngay cả sau khi tất cả bọn họ vừa trở lại sau một cuộc thảm sát tuyệt đối, họ phải nhảy vào kiểm soát thiệt hại ngay lập tức.
"Em cũng vậy." Yunho mỉm cười dịu dàng với anh, xoa xoa ngón tay cái lên vai Seonghwa một cách dịu dàng. Cậu đã bị một vết cắt khó chịu ngay trên lông mày của mình, cậu tuyên bố rằng cậu đã chạy vào một đường ống treo thấp rơi từ trần nhà và suýt ngã ra ngoài vì trời quá tối ở nơi họ đến, nhưng Seonghwa nghi ngờ cậu vừa bước vào một cánh cửa. Cậu đã bôi thuốc gì đó, nhưng Seonghwa biết rằng cuối cùng nó cũng sẽ thành sẹo.
"Có bao nhiêu người chết?" Seonghwa hỏi, cố gắng xoay người về phía cậu nhưng Wooyoung đã đẩy anh nằm sấp xuống trước khi anh có thể tiến thêm được nữa.
"Ba người từ nhóm của chúng em, và bảy người từ nhóm của anh." Yunho trả lời. "Em khá chắc đó là những gì Mingi đã nói với em, cậu ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra. Chúng em đã nói một chút về những gì đã xảy ra, nhưng mọi người vẫn còn hơi sốc, vì vậy chúng em sẽ cho họ một vài ngày."
"Em dạo này thế nào?" Seonghwa hỏi lại cậu. Yunho luôn trầm lặng và là kiểu người vui vẻ. Không thể nói điều gì đang thực sự diễn ra trong đầu cậu trừ khi cậu tự nói về nó.
"Em đang làm khá ổn, chỉ xử lý nó như mọi người thôi." Cậu lại mỉm cười, giống như mọi lần, nó sưởi ấm trái tim Seonghwa và giúp anh thư giãn.
"Còn em thì sao?" Seonghwa đưa tay ra chọc vào bụng Wooyoung. "Em dạo này thế nào?"
Wooyoung dễ đọc hơn. Cậu mặc cảm xúc của mình bên ngoài trong hầu hết các phần, nhưng Seonghwa có thể nói rằng cậu đang cố gắng che giấu chúng và thể hiện một biểu cảm dịu dàng. Túi dưới mắt là dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu mất ngủ và mặc dù mắt không đỏ nhưng vùng da xung quanh sưng húp, một dấu hiệu cho biết cậu đã khóc. Họ mới quay lại được hai ngày, nhưng tình trạng thiếu ngủ của người nhỏ hơn ngày càng trở nên tồi tệ.
Cậu không âu yếm hay xuề xòa như trước. Cậu tỏ ra dè dặt và rụt rè như sợ mắc sai lầm hoặc bị nhìn thấy. Nó thật kỳ lạ. Nó quá yên lặng. Nó làm tan nát trái tim Seonghwa.
"Em chỉ..." Cậu bắt đầu, cố gắng nở một nụ cười khiến Seonghwa nhanh chóng bắt lấy. Cậu bối rối không nói nên lời, lo lắng bật cười khi ánh nhìn của cả Seonghwa và Yunho đều đổ dồn vào cậu trong ánh mắt lo lắng. "Em vẫn ổn, anh biết đấy... giống như những người khác?"
Cơ thể cậu cứng ngắc, vòng tay ôm lấy mình khi cố gắng kéo nó ra. Seonghwa nuốt nước bọt và nắm lấy tay Wooyoung. Người nhỏ hơn hơi nhảy lên một chút, nhưng gần như nhanh chóng bị anh siết chặt tay và thả lỏng.
Thật đáng kinh ngạc với một chút tiếp xúc giữa con người với con người đã tác dụng lên cậu, ngay cả khi nó rất nhỏ, Seonghwa có thể thấy cách vai cậu giảm bớt một phần căng thẳng.
Trước khi Seonghwa có thể nói gì đó khác, Yeosang đã quay lại cùng ba túi nước đá trên tay. Cậu không cho Seonghwa thời gian chuẩn bị trước khi những chiếc túi lạnh tái sử dụng được áp lên da anh.
Tiếng động mà anh phát ra còn xấu hổ hơn anh quan tâm để thừa nhận. Anh ghét cái lạnh - hoặc bất cứ thứ gì lạnh - và sự đột ngột của nước đá khiến anh gần như muốn nhảy ra khỏi da. Nhưng Yeosang cũng quấn băng quanh eo anh rất chặt, càng ép túi đá vào người anh nhiều hơn - Seonghwa nghĩ rằng anh không xứng đáng phải chịu đựng điều này. Anh không thể làm gì để xứng đáng với điều này.
"Mẹ kiếp, Kang Yeosang." Anh dúi mặt vào gối và nắm lấy ga trải giường, gần như đấm vào nệm. "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt."
"Vâng, vâng, blah, blah," Người tóc vàng lẩm bẩm, đã miễn nhiễm với những lời đe dọa của Seonghwa. "Đá và nén, nó sẽ là người bạn tốt nhất của anh."
Seonghwa đưa tay lên để lật người tóc vàng ra.
"Em có thể cho anh vào bồn nước đá, anh biết đấy, điều đó cũng sẽ làm được việc." Yeosang đập tay xuống. "Nhưng em rất tốt vì đã để anh cảm thấy ấm cúng trong những chiếc khăn trải giường ấm áp, đáng yêu này. Đừng khiến em phải thay đổi ý định."
Đối với một người được đào tạo để trở thành bác sĩ, cách cư xử trên giường của Yeosang thật khủng khiếp. Seonghwa đánh giá cậu là hai trên mười.
"Anh ấy cư xử thật dễ thương." Yeosang thủ thỉ với hai người bạn của mình, vỗ nhẹ vào lưng anh khi rõ ràng cậu đang nói chuyện với Yunho và Wooyoung như thể anh không có ở đó. Nhưng trước khi Seonghwa có thể kéo lại và véo đùi cậu, Yeosang đã bỏ đi và đi về phía cửa. "Mình phải quay lại để nói chuyện với sếp về một số điều liên quan đến việc chữa trị. Nếu anh ấy di chuyển, hãy cho mình biết và mình sẽ ném anh ấy vào bồn nước đá."
Seonghwa rùng mình, lời đe dọa rất to và rõ ràng.
"Oh và Yunho, cậu sẽ gặp Mingi muộn hơn vào hôm nay phải không?" Yeosang giữ chặt song sắt và dựa vào nó.
"Ừ, tụi mình cần sửa chữa hệ thống liên lạc." Yunho gật đầu với câu trả lời của mình.
"Hãy nói với gã khổng lồ quá khổ đó rằng cậu ấy cần cập nhật báo cáo trạng thái của mình. Và nếu cậu ấy nói rằng mình sẽ làm điều đó, hãy nói với cậu ấy rằng mình sẽ không làm. Mình không quan tâm dù cậu ấy có đưa ra đôi mắt cún con đi chăng nữa... không được nghỉ. Mình muốn những báo cáo trạng thái đó được thực hiện trong tối nay."
"Vâng thưa ngài." Yunho cười khúc khích, giơ ngón tay cái rất nhiệt tình với Yeosang. "Những báo cáo trạng thái đó sẽ được thực hiện trong tối nay."
"Đó là những gì mình thích nghe. Dù sao thì cậu ấy cũng lắng nghe cậu... đó chắc hẳn là một thỏa thuận khổng lồ nào đó. Cậu ấy mất tất cả sự tôn trọng dành cho mình khi phải nhìn xuống mình về mặt thể xác." Yeosang thở dài, véo vào sóng mũi. "Mình nghĩ mình sẽ mang theo một cái thùng để mình có thể đứng trên nó khi cậu ấy ở xung quanh."
Yunho bật cười trước điều đó, một bàn tay đưa lên che miệng lịch sự khi mắt cậu nhăn lại.
"Một thỏa thuận khổng lồ? Ừ, đại loại vậy." Yunho cố gắng thoát ra giữa những tràng cười sảng khoái.
Hãy để Yunho làm sáng tỏ tình huống bằng những pha cười nghiêng ngả của cậu.
Sau đó Yeosang đã biến mất, để lại Yunho và Wooyoung chọc ghẹo sự đau khổ của Seonghwa. Nó luôn luôn tốt hơn sau một phút để đá trên da, nhưng mỗi lần nó di chuyển và chạm vào một miếng da mới, nó lại khiến Seonghwa chửi bới và đấm vào gối của mình. Anh biết đá rất tốt cho chấn thương - các huấn luyện viên của anh đã nói với anh điều đó nhiều lần khi anh còn nhỏ và bị bong gân mắt cá chân khi chơi bóng chày. Anh phải chườm đá hàng ngày, nhiều lần, và có thể nói rằng anh ghét nó từng giây một.
Anh đã bỏ thể thao vì điều đó? Đúng. Liệu anh có bao giờ thừa nhận điều đó không? Tuyệt đối không.
Anh sẽ mang nó xuống mồ của mình.
Yunho rời đi ngay sau đó, nói rằng cậu phải đi gặp Mingi và không muốn đến muộn. Seonghwa không nghĩ rằng họ có lịch trình đi xung quanh bây giờ, nhưng anh sẽ không hỏi về nó. Anh đang khó chịu và giận dỗi, anh có thể hỏi sau.
"San thế nào?" Seonghwa hỏi Wooyoung, người đang chiếm chỗ của Yunho trên giường.
Wooyoung thở dài và mím môi.
"Cậu ấy không sao. Cậu ấy dành nhiều thời gian để đấm vào chiếc túi cát mà cậu ấy treo trong phòng của mình. Nhưng khác với điều đó, cậu ấy chỉ là San." Wooyoung nói trong khi tay chơi với các đường trên ga trải giường. "Em nghĩ cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng ta đã không mất nhiều người như lần đầu tiên, và điều đó đã giúp Hongjoong thực sự tìm ra phương pháp chữa trị..."
À vâng, phương pháp chữa trị.
Seonghwa có thể thấy bánh răng quay trong đầu Wooyoung, gắn hai bánh gắn lại với nhau.
"Nó có thật không?" Cậu hỏi nhẹ nhàng, tránh ánh mắt của Seonghwa.
"Cái gì có thật cơ?"
"Bệnh nhiễm trùng... căn bệnh này? Hongjoong đã nói với tất cả chúng em ngày hôm qua khi anh đi khỏi. Anh ấy đã nhóm mọi người lại và nói với họ tất cả mọi thứ. Anh ấy thậm chí còn nói với họ rằng anh ấy là ai và bệnh nhiễm trùng này là gì."
Seonghwa tròn mắt và môi hé mở ngạc nhiên.
"Hắn đã nói gì?" Anh cố gắng hỏi.
"Anh ấy nói điều gì đó về việc virus này hoặc bất cứ thứ quái quỷ gì, nó là một đại dịch. Nó lây nhiễm trong không khí, giống như bệnh cúm. Nó ở trong chúng ta, nhưng nó không hoạt động cho đến khi chúng ta chết hoặc bị cắn. Anh ấy nói không một ai biết điều này đã xảy ra như thế nào hoặc nó đến từ đâu. Không có tài liệu nào về bệnh... nhưng có một cách chữa trị. " Giọng của Wooyoung nhẹ nhàng khi cậu thở dài và nhìn lên trần nhà. "Mọi người đã tức giận... ban đầu không ai tin anh ấy. Em thành thật nghĩ rằng họ sẽ bạo loạn- nhưng sau đó Yeosang đã nói điều đó là sự thật và sau đó San cũng đã hỗ trợ họ, và sau đó Hongjoong..."
Giọng của Wooyoung tắt hẳn, những từ ngữ như chết dần trong cổ họng. Ngón tay cậu ngừng chơi với ga trải giường và thay vào đó là ngồi trong lòng mình một cách vô ích.
"Hongjoong đã làm gì?" Seonghwa hỏi khi người nhỏ hơn không tiếp tục. Giọng anh trầm hơn trước một chút, phần bảo vệ của anh nhảy ra trước sự ngập ngừng của Wooyoung.
Đầu của Wooyoung cúi xuống, cằm gần như chạm vào ngực cậu. Cậu lo lắng môi dưới của mình giữa hai hàm răng, vai cuộn lại và căng thẳng như thể cậu bị mắc kẹt giữa hai lựa chọn.
"Anh ấy nói," Người nhỏ hơn nuốt khan, một tiếng thở dài theo sau khi cậu quay lại nhìn Seonghwa. "Anh cũng biết về điều này. Anh đã biết suốt thời gian qua."
Seonghwa có thể cảm thấy bầu không khí thay đổi xung quanh họ, anh có thể cảm nhận được cái cách mà luồng khí căng thẳng tràn ngập căn phòng đến mức ngột ngạt.
"Anh có biết không?" Wooyoung hỏi, giọng trầm và nhẹ. "Anh có thực sự biết về điều này không?"
Seonghwa mím môi, cả quai hàm căng ra.
"Anh biết." Anh nhẹ nhàng thừa nhận.
Anh buộc mình phải giao tiếp bằng mắt với Wooyoung. Anh buộc mình phải hèn nhát tránh xa cảm giác tội lỗi về sự thật mà anh đang trải qua.
Wooyoung nhìn anh đầy tổn thương như thể Seonghwa là người cuối cùng có thể nói với cậu rằng điều đó không phải là sự thật - nhưng đã xác nhận điều tồi tệ nhất trong cơn ác mộng của cậu mà không một chút do dự.
"Vậy là- Hongjoong đã không nói dối... giống như nếu em chết ngay bây giờ thì em sẽ- em sẽ trở thành một trong số chúng?" Câu hỏi của Wooyoung được đưa ra như thể cậu không tin, hay đúng hơn là cậu không thể tin được. Cậu đã phá ra cười, một cái lắc đầu nhỏ như thể đó là điều nực cười nhất mà cậu từng nghe trong đời. "Anh đang đùa, phải không? Làm sao trên thế giới này..."
Giọng của Wooyoung đứt quãng, một tiếng sụt sịt nhỏ phát ra từ người nhỏ hơn khi cậu chỉ lắc đầu từ trên xuống với hai bàn tay đặt trên đầu gối. Cậu trông như đang rơi vào giây phút suy sụp tinh thần khác và Seonghwa thấy mình ước rằng Yunho vẫn ở đây.
"Anh đã biết bao lâu rồi?" Wooyoung buộc mình phải hỏi, đôi mắt đỏ hoe mặc dù không có giọt nước mắt nào chảy ra từ những gì Seonghwa có thể nhìn thấy.
"Trước khi anh gặp em và Yunho." Seonghwa thì thầm với cậu, nhận ra cổ họng mình đã trở nên thô ráp.
Nếu bí mật đã được tiết lộ, thì việc cố gắng che giấu nó cũng chẳng ích gì. Giờ thì mọi người đều biết rõ, về lý thuyết thì đó là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng Hongjoong đã làm theo cách tồi tệ nhất có thể. Seonghwa lại thấy mình đang nguyền rủa người đàn ông đó. Về mặt kỹ thuật, anh là người nói với Hongjoong rằng mọi người cần nên biết, dù sao thì họ cũng xứng đáng được biết, nhưng hắn đã làm theo cách có thể gây ra náo động.
Và bây giờ Wooyoung đang ngồi trên giường của mình trông như suy sụp một lần nữa vì Seonghwa đã không thể nói với cậu.
Nhưng trong sâu thẳm Seonghwa biết rằng anh có tất cả thời gian để nói với họ, anh đã có nhiều năm để báo tin cho Yunho và Wooyoung, nhưng anh chưa bao giờ làm vậy. Có lẽ vì điều đó nên đã khiến anh trở thành một kẻ đạo đức giả. Hoặc có thể, anh biết chừng nào anh còn có thể phủ nhận nó - nó không có thật.
"Làm sao mà anh biết?"
Anh biết Wooyoung sẽ hỏi câu hỏi đó. Trên thực tế, anh chắc chắn rằng mình sẽ sớm nhận được câu hỏi đó rất nhiều. Seonghwa biết rằng anh không thể trốn tránh sự thật được nữa, đặc biệt là với người trẻ tuổi đang ngồi trên giường của mình.
Anh không thể chịu được khi nhìn Wooyoung lâu hơn. Anh thở dài nặng nề rồi nhắm mắt lại, đưa tay xuống gối để tựa đầu. Seonghwa biết rằng những gì anh sắp nói ra có thể thay đổi mọi thứ. Trên thực tế, anh biết điều đó sẽ xảy ra.
Wooyoung đã trung thành với một mặc định. Cả cậu và Yunho đều vậy, nhưng đôi khi, một thông tin nào đó xuất hiện sẽ phá hủy lòng tin và mối quan hệ mà họ đã gầy dựng. Seonghwa đã đủ ích kỷ rồi - và nếu nhiệm vụ cuối cùng là bất cứ điều gì phải tiếp diễn, thì mối ràng buộc và sự gắn bó của anh với những người mà anh biết và trân trọng, cuối cùng sẽ chỉ khiến họ bị giết.
Vì vậy, có lẽ, thay vì cố gắng giữ họ thật gần gũi, anh cần để họ đi trước khi kết thúc bằng việc giết họ.
"Anh đã luôn có chút nghi ngờ khi mọi chuyện bắt đầu, anh đã chứng kiến tất cả mọi người la hét và hoảng sợ trong tuần đầu tiên." Seonghwa trả lời, vẻ mặt đanh lại. "Nhưng anh đã đẩy nó vào trong tâm trí của mình bởi vì anh không muốn nghĩ rằng đó là một khả năng."
Wooyoung im lặng và không cử động, Seonghwa gần như có thể cảm thấy trái tim mình tan nát khi nghĩ về điều sẽ xảy ra tiếp theo. Anh thoáng ngẩng đầu nhìn người nhỏ hơn, thu vào trong lòng nét dịu dàng mềm mại, lưu vào trí nhớ.
Wooyoung, Wooyoung quý giá.
Anh phải để cậu đi.
"Nhưng anh biết chắc khi giết người bạn của mình, người chưa bị cắn." Những lời nói đó văng vẳng bên tai, bí mật đen tối nhất của anh được đưa ra ánh sáng. Seonghwa nhìn thấy cái cách mà Wooyoung mở to mắt, miệng hé ra vẻ không tin được khi rút bàn tay đang vươn về phía Seonghwa như vừa bị châm chích.
"Anh biết chắc chắn cậu ấy sẽ biến đổi không quá một giờ sau khi anh đập chết cậu ấy, với ánh nhìn khát máu trong mắt cậu ta."
Nó chưa bao giờ tồi tệ như thế này. Nó không bao giờ thường xuyên như vậy. Seonghwa có thể chịu đựng được hầu hết các đêm, anh có thể nằm yên và lắng nghe tiếng động và sự xoay chuyển, điều đó sẽ không làm anh co rúm người lại. Nhưng mỗi ngày trôi qua, nó chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn đến mức Seonghwa không thể xử lý được. Anh sẽ tỉnh dậy khi thấy Wooyoung hét lên một tiếng giết người đẫm máu như thể những người chết đang tấn công cậu ngay lúc đó.
Nó sẽ khiến anh sợ gần chết, khiến anh văng ra khỏi giường, nhìn thấy người nhỏ hơn đang lăn lộn trên giường tầng trên cùng mà vẫn chưa tỉnh và vẫn là tù nhân trong cơn ác mộng của cậu. Seonghwa biết người nhỏ hơn luôn có chúng - ngay cả khi họ gặp nhau lần đầu tiên - nhưng chúng chưa bao giờ tệ đến mức này.
Và Seonghwa biết tại sao.
Anh tỉnh dậy vì những âm thanh khủng khiếp, Wooyoung khóc lớn đến mức anh chắc chắn rằng cả tầng đều thức giấc. Không có gì lạ khi điều này xảy ra, nhiều người khác từ căn cứ sẽ có những giấc mơ khủng khiếp và vô tình đánh thức họ, nhưng nó chưa bao giờ mang lại cho Seonghwa cảm giác lạnh thấu xương như khi chính anh đang phải chịu đựng.
Đêm nay cũng không khác gì, có lẽ hai tuần sau khi họ trở về từ nhiệm vụ của mình, và Seonghwa có thể nhìn thấy Yunho đứng cạnh giường tầng với một cánh tay vươn qua lan can để cố gắng tiếp cận Wooyoung.
Người nhỏ hơn vẫn đang ngủ, gần như hét lên giết người đẫm máu với cánh tay quấn quanh mình, những lời nói thi thoảng thốt ra từ miệng mà cả hai đều không thể giải mã được.
"Wooyoung- dậy đi-" Yunho thì thầm với cậu, kiễng chân lên để cố gắng nắm lấy cánh tay của Wooyoung, nhưng cậu không thể với tới được. "Xin hãy tỉnh lại-"
Seonghwa ngồi dậy, mắt mở to nhìn cơ thể di chuyển trong bóng tối. Chân tay anh yếu ớt, đầu óc không biết phải làm sao khi Yunho nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ.
"Seonghwa- em phải làm gì đây? Cậu ấy không thức dậy và cậu ấy có thể sẽ tự làm tổn thương mình..."
Seonghwa nuốt nước bọt, tim đập thình thịch vào lồng ngực khi anh phải nhắm mắt lại và cố gắng không bịt tai để chặn tiếng hét của người nhỏ hơn.
"Wooyoung?"
Seonghwa quay đầu ra cửa, thậm chí không để ý rằng San và Yeosang đã ngẫu nhiên xuất hiện. San bước vào phòng giam nhỏ, cơ thể lái tự động giống như cơ thể bị thu hút bởi sự đau khổ của Wooyoung.
"Chúa ơi, cậu ấy đang nghẹt thở-" San hét lên, trèo lên chiếc thang nhỏ ở bên cạnh và cố gắng hết sức để tránh những cú đá của Wooyoung trước khi cậu nắm lấy tay người nhỏ hơn và kéo chúng ra khỏi cổ họng cậu ấy.
Seonghwa chỉ có thể nhìn chằm chằm, kéo chăn lên đến mũi khi nhìn San vật lộn với cơ thể vẫn còn đang say ngủ của Wooyoung và cố gắng đánh thức cậu.
"Wooyoung- tỉnh lại đi! Đó chỉ là một giấc mơ... cậu chỉ đang mơ thôi!" San gọi Wooyoung, ngồi trên đùi cậu để khoá chặt và cố lay cậu tỉnh.
Seonghwa không biết đã mất bao lâu hay có bao nhiêu người đến để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng Mingi cũng ở đó, cùng với nhiều bà mẹ có con sau lưng, cố gắng nhòm vào phòng.
Một lúc nào đó Wooyoung tỉnh dậy với một tiếng khóc lớn, cổ tay cậu giật ra khỏi tay San và giơ lên che tai khi cậu khóc. Seonghwa không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu, và anh biết đó có lẽ là một điều tốt, anh biết vẻ ngoài người nhỏ hơn nhìn như bị hủy hoại.
"Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi- cậu an toàn mà-" San tiếp tục cố gắng, ngồi dậy nhiều hơn để cố gắng tạo không gian cho người nhỏ hơn nhưng Wooyoung bắt đầu thở gấp khiến người lớn hơn hoảng sợ. "Khỉ thật- này chỉ có mình tôi thôi! Là San, hãy thở đi-"
Yeosang tiến về phía trước, một chiếc túi giấy trên tay khi cậu nhét nó vào vai San, người vừa cảm ơn biết phải làm gì với nó, mở nó ra để đặt lên miệng và mũi của Wooyoung. Người nhỏ hơn có vẻ hoảng sợ với điều đó, đôi mắt ướt và đỏ hoe mở to vì sợ hãi cho đến khi cậu nhận ra rằng mình vẫn còn thở được và dường như đã tiếp nhận túi giấy.
San giữ cậu lại, đếm số cho Wooyoung hít vào rồi thở ra. Sự căng thẳng khủng khiếp, không ai dám thở khi San kéo túi giấy đi và Wooyoung lại bắt đầu khóc.
Nó căng thẳng và thô ráp như thể cậu đang chiến đấu để giành lấy sự sống của mình mỗi khi cậu hít vào một hơi gấp gáp. Nghe có vẻ đau quá, và cái cách mà Wooyoung ngồi dậy nắm lấy áo sơ mi và giật mạnh nó ra khỏi ngực, Seonghwa đã đoán ra điều đó.
"Thở đi... làm ơn Wooyoung, chỉ có chúng ta thôi, cậu an toàn, tôi hứa-" San cầu xin cậu, trèo ra khỏi Wooyoung và ngồi dựa vào tường để cậu không cảm thấy bị mắc kẹt. Trông cậu cũng bất lực như Seonghwa cảm thấy, tay anh dang ra với Wooyoung, người đang run rẩy đến mức khiến toàn bộ khung giường có vẻ không ổn định.
"Tôi... tôi đã giết anh ấy-" Là điều đầu tiên Wooyoung nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn và thậm chí không giống cậu.
Cậu đang hít thở, nuốt nước bọt như thể không thở được khi cậu lại đưa tay lên che tai.
Yunho nắm chặt lan can giường, không thể rời đi.
"Trời ơi." Wooyoung đưa hai tay ra trước mặt, lắc đến nỗi Seonghwa thậm chí có thể nhìn thấy nó trong bóng tối với một chút ánh sáng hắt vào từ hành lang. "Tôi..."
Seonghwa có thể nhìn thấy qua khóe mắt, Mingi đang cúi xuống thì thầm vào tai Yeosang, sau đó đứng thẳng dậy trước khi dang tay ra và bảo những người đang tụ tập xung quanh về phòng. Đó là khi Seonghwa nhìn thấy Jongho tiến lên từ phía sau đám đông, gạt đi giấc ngủ còn nặng trĩu trong mắt khi cố gắng đánh thức bản thân một cách tuyệt vọng.
Ngay sau đó, chỉ có bảy người họ đứng bảo vệ trong khi San không thể chịu đựng thêm được nữa và để Wooyoung trong vòng tay cậu, ôm cậu ấy vào ngực mình một cách bảo vệ. Yunho kéo ga trải giường lại, nắm lấy túi nước đá nhỏ mà Yeosang đang đưa cho cậu, đưa cho San, người đã đẩy nó vào gáy Wooyoung.
"Tôi đã giết anh ấy- San tôi đã giết anh ấy... chúa ơi, tôi đã giết một người-" Wooyoung tiếp tục lảm nhảm, cuộn người lại và giữ hai tay bịt chặt tai, trông có vẻ đang bị áp lực đến mức bầm tím. Cậu lại kêu lên, cơ thể lại bắt đầu run lên.
Cuối cùng thì Yunho cũng ngồi xuống phần dưới cùng của chiếc giường tầng, kéo đầu gối lên trước ngực và vòng tay ôm chặt lấy họ. Cậu dựa đầu vào tường và nhắm mắt lại, nhưng Wooyoung càng khóc và cứ lặp đi lặp lại những lời nói đó, trán cậu cụp xuống đến tận đầu gối.
San chúi mũi vào đầu Wooyoung, chắc chắn những lời thì thầm với cậu mà Seonghwa không thể nghe thấy. Hai người họ giao tiếp bằng mắt và lúc đó Seonghwa nhận ra San sắp khóc.
"Làm ơn..." Cậu cầu xin, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể Wooyoung hơn nữa. "Cậu ấy cần anh, làm ơn."
Seonghwa cảm thấy cơ thể mình đông cứng lại, mọi thứ trở nên căng thẳng.
Không, anh là điều cuối cùng mà Wooyoung cần.
Seonghwa hoảng sợ liếc sang Yeosang, người nhỏ hơn nhìn anh bối rối khi nhướng mày.
"Seonghwa-" San gọi anh một lần nữa trong tuyệt vọng khi Wooyoung đang rên rỉ trong cổ họng. Rõ ràng là Wooyoung đang nhìn và nghe thấy những thứ mà họ không thể nhìn thấy, cậu đang chiến đấu với một thứ mà họ không biết, ngay cả khi họ biết nguyên nhân của nó. Seonghwa rõ ràng là Wooyoung đã bị mắc kẹt trong một vòng lặp, và cậu ấy dường như không thể tìm ra lối ra. "Seonghwa, làm ơn!"
Seonghwa giật mình quay đầu về phía San đang gọi mình, cánh tay đau nhói vì muốn ôm lấy Wooyoung vào lòng và cố gắng an ủi cậu bé. Anh biết những cơn ác mộng đó khủng khiếp như thế nào, anh biết thiệt hại mà những cơn hoảng loạn sau đó có để lại. Trái tim anh như nổ tung vì đau đớn khi anh nhìn Wooyoung giật bắn người như thể cậu đang bị đau đớn về thể xác.
Còn gì đau hơn khi biết rằng anh chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện xảy ra.
"Tôi là một con quái vật!" Wooyoung khóc thét vào ngực San, giọng cậu như bị bóp nghẹt lại nhưng nó vẫn còn nguyên cảm giác lạnh thấu xương. "Tôi đã giết anh ấy! Tôi không thể giải quyết việc này- Tôi không thể chịu đựng được nữa- những tiếng động không ngừng, họ tiếp tục la hét và la hét và hỏi tại sao tôi- chúa ơi!"
Seonghwa thả ga trải giường xuống, hai chân vung lên thành giường khi cuối cùng cũng đẩy người lên, lờ đi cái cách mà đầu anh quay cuồng và phải nhắm mắt lại.
"Làm ơn hãy giúp cậu ấy!"
Anh không thể. Không phải khi anh là nguồn gốc của điều này. Không phải khi anh là lý do khiến Wooyoung của tất cả mọi người phải che lưng vì cậu lười biếng. Không phải khi anh là lý do Wooyoung ở đó ngay từ đầu - bởi vì anh khiến người nhỏ hơn cảm thấy mình vô dụng và là trở ngại cho anh.
"Anh không thể-" Anh nghẹn ngào khi đối mặt với Yeosang, Mingi và Jongho đang đứng bảo vệ trước cửa. "Anh không thể làm điều này, anh không thể ở đây-"
Không thèm nhìn lại, Seonghwa đã đẩy qua ba người họ, không ai cố gắng ngăn cản anh. Anh bịt tai và nhắm nghiền mắt, cố gắng xóa đi tiếng ồn ám ảnh của việc Wooyoung đang khóc và gọi tên anh như thể cậu biết Seonghwa sẽ rời xa mình.
Đôi chân trần của anh đập mạnh vào nền gạch lạnh lẽo khi anh bước đi. Anh vòng tay quanh mình và cắn chặt môi dưới để cố gắng giữ mình lại với nhau khi quay vào một góc để tránh khỏi hiện trường. Anh thấy mình không thở được, cảm giác tội lỗi đang trào dâng trong lòng và bụng anh như thắt nhiều nút thắt khi anh diễn lại những gì đã xảy ra trong đầu mình.
Nó chưa bao giờ tệ như vậy. Yunho đã luôn có thể đánh thức cậu và giúp cậu ngủ lại. Khỉ thật, thậm chí cậu ấy còn có thể đưa ra một vài lời an ủi khi Wooyoung cần nhất. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, ngay cả trong vòng tay của một người như San, Wooyoung cũng khó có thể nhận ra mình là ai.
Chúa ơi, anh đã làm gì vậy?
Seonghwa rẽ nhanh sang một góc khác, xém chút nữa đụng phải một người đang dựa lưng vào tường. Nó khiến anh gần như chết đi sống lại, và nếu người đó không nhanh chóng đưa tay lên đầu hàng, Seonghwa sẽ không có sự tập trung để kiềm chế bản thân không đánh người đó.
"Thư giãn đi- chỉ là tôi thôi." Giọng nói của người kia không để lại câu hỏi đó là ai, và Seonghwa bị bỏ lại đứng giữa hành lang trống trải tự hỏi tại sao trên đời này Hongjoong lại chỉ đứng đó như một tên dị hợm hoàn toàn.
Hắn trông như vừa thức dậy, bộ quần áo ngủ giống với tất cả bọn họ, mái tóc dài của hắn bù xù ở phía sau. Seonghwa lại vòng tay qua người mình, cơ thể lạnh ngắt và gương mặt anh khẽ cau có.
"Anh đang làm gì ở đây?" Anh hỏi.
"Tôi nghe thấy Wooyoung." Hắn trả lời, giọng nhẹ nhàng khác thường khi hắn buông thõng cánh tay xuống từ từ như thể sợ làm người cao hơn hoảng sợ. "Mặc dù tôi sẽ không nói dối, nhưng tôi rất tệ trong những tình huống như thế này nên tôi có xu hướng giữ khoảng cách... và có vẻ như tôi không phải là người duy nhất."
Seonghwa biết người nhỏ con hơn đang ám chỉ mình, chỉ ra cách anh chạy trốn hơn là ở lại nơi anh cần thiết trong thời điểm thảm khốc như thế này.
"Chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra." Hongjoong tiếp tục, dựa lưng vào tường và quay đầu về phía những âm thanh nhẹ nhàng hơn của Wooyoung đang khóc trong hành lang. "Nhưng đây là điều tồi tệ nhất mà nó đã từng xảy ra."
Seonghwa vẫn đứng yên, mắt nhìn theo ánh nhìn của Hongjoong.
Khi Seonghwa không có động thái hay trả lời theo bất kỳ cách nào, Hongjoong đã thở dài nặng nề, quay lại nhìn Seonghwa và khoanh tay trước ngực.
"Em ấy cần cậu." Hắn nói, lập tức thu hút sự chú ý của Seonghwa .
"Em ấy đã có San." Seonghwa trả lời gần như nhanh chóng nhưng không thể tìm thấy năng lượng trong bản thân để nghe có vẻ tức giận bằng nửa anh cảm thấy.
"Đúng vậy." Hongjoong gật đầu, nhưng sau đó hắn hít một hơi và đảm bảo nhìn thẳng vào mắt Seonghwa. "Nhưng San không phải là cậu, phải không?"
Seonghwa dường như khựng lại trong một phút, cơ thể anh ngừng hoạt động trong vài giây trước khi có thể xử lý những gì người kia vừa nói. Anh không rõ tại sao nó lại khiến anh tức giận như vậy - nhưng cảm giác xấu xa đang xâm chiếm anh ở mức đáng báo động và anh không thể kiểm soát cách tay mình siết chặt thành nắm đấm hay cách tim anh đập mạnh đến nỗi mắt anh bắt đầu ngấn nước.
Nhưng Hongjoong, như mọi khi, đã đi trước anh một bước.
"Này." Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, lại đưa tay lên để thể hiện sự hoà bình. Nét mặt của hắn mềm mại và không mang tính đối đầu, khiến bộ não cảm xúc của Seonghwa cảm thấy bối rối. "Nghe này, tôi không ở đây để cãi nhau, đặc biệt là không phải vào một đêm như thế này. Tôi có thể là một người thông minh nhưng tôi không tàn nhẫn."
Seonghwa cảm thấy cổ họng mình bắt đầu nóng ran, nắm đấm của anh buông lỏng ra, máu trở lại đầu ngón tay.
"Tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên có một chút không khí." Hắn lại lên tiếng, vẻ mặt mà Seonghwa chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn trông chân thật khi xoa gáy, nhăn mặt gần như rõ ràng khi một tiếng kêu đau đớn phá vỡ bầu không khí im lặng. "Ít nhất thì đó là điều giúp ích cho tôi khi chuyện như thế này xảy ra. Trời cũng đang mưa nên có mùi rất dễ chịu- có một lối vào trên mái nếu cậu đi lên cầu thang trên tầng ba."
Và lần đầu tiên, Seonghwa không cảm thấy cần thiết phải tranh luận với hắn. Có thể đó chỉ là vì anh quá cạn kiệt cảm xúc để nghĩ ra cách đáp lại, nhưng điều đó không giúp được gì và Hongjoong dường như thực sự muốn giúp đỡ, không cố gắng khiến anh cảm thấy có lỗi vì điều đó.
Vì vậy, đó là cách Seonghwa thấy mình đang lái tự động, di chuyển về phía cầu thang mà không có nhiều suy nghĩ trong đầu. Đó là một trải nghiệm kỳ lạ - mặc dù anh đã kiệt sức nhiều lần trong khi cơ thể vẫn hoạt động bình thường - anh chưa bao giờ quen với điều đó. Ngay cả bây giờ, khi anh vẫn còn tỉnh táo phần nào trong tâm trí của mình, anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng đang bò trong cơ thể mình.
"Ồ, nhân tiện." Giọng của Hongjoong phá vỡ sự im lặng, ngăn bàn tay đang nắm lấy cửa của Seonghwa. Seonghwa quay lại nhìn hắn, hình ảnh khá mờ nhưng vẫn ở đó. "Đừng chọn thứ mà Wooyoung cần."
"Cái gì?" Seonghwa hỏi, cổ họng cồn cào.
" 'Wooyoung không cần tôi' hoặc 'Wooyoung sẽ tốt hơn nhiều nếu không có tôi, em ấy như thế là vì tôi' và tất cả những điều tồi tệ khác đang lướt qua đầu cậu, nghe có vẻ quen thuộc không?" Hongjoong không còn dựa vào tường mà thay vào đó đứng ở giữa hội trường với cánh tay không còn khoanh trước ngực. "Tôi biết giọng nói đó không ngừng vang lên trong đầu cậu, và tôi biết nó rất mạnh mẽ, đặc biệt là vào lúc này."
Seonghwa mím chặt môi, hai tay nắm chặt tay nắm cửa.
"Nhưng tôi nghĩ cậu đã quên rằng Wooyoung và cậu rất khác nhau, hầu như không có bất kỳ điểm tương đồng nào. Cậu có thể nghĩ rằng việc xa rời bản thân là bảo vệ em ấy trong khi thực tế cậu đang tước đi thứ mà em ấy cần. Vì vậy, hãy để Wooyoung lựa chọn điều em ấy muốn, đừng đưa ra quyết định thay em ấy." Hongjoong nói, vòng tay ra sau lưng và đứng giống một đứa trẻ. "Cậu cũng đừng phủ nhận điều đó, tôi biết nó là như thế nào, tin tôi đi."
Seonghwa nuốt nước bọt, hố sâu trong bụng càng ngày càng sâu.
"Và hãy tận hưởng nó." Cuối cùng Hongjoong nói, một nụ cười nhỏ trên môi. "Hãy tận hưởng nó trong khi cậu vẫn còn em ấy."
"Điều đó chỉ làm cho nó tồi tệ hơn." Seonghwa tìm thấy sức mạnh để chống trả, những lời nói như mắc lại trong cổ họng. "Bởi vì khi mất em ấy, tôi sẽ trở nên quá gần gũi và sau đó tôi sẽ không biết phải tiếp tục như thế nào nếu không có em ấy."
Vẻ mặt của Hongjoong trầm xuống vào lúc đó, đôi môi của hắn áp vào nhau khi cúi đầu xuống. Đó là một cái nhìn kỳ lạ về hắn, nhưng Seonghwa không cười. Anh đang kìm lại những giọt nước mắt tức giận và thất vọng.
"Không, đó chính là chỗ cậu sai Seonghwa." Hongjoong hắng giọng và thở dài run rẩy. "Điều tồi tệ hơn là phớt lờ họ và giả vờ rằng họ không có ý nghĩa gì với cậu để bảo vệ trái tim của chính cậu, để rồi đánh mất họ và sau đó phải sống với cảm giác tội lỗi. Để họ tự hỏi nếu như chết đi liệu họ có còn ý nghĩa gì với cậu không, hoặc tự hỏi tại sao cậu đột nhiên diễn một vai lạnh lùng... còn tệ hơn."
Cả cơ thể của Seonghwa siết chặt lại rõ ràng. Những lời nói vừa rồi của Hongjoong khiến anh đau hơn bất cứ điều gì hắn từng nói trước đây, vết thương hở mà nó để lại đang tuôn ra sàn nhà. Anh không thể nói gì, thậm chí không nghĩ ra điều gì khi não anh vẫn đang xử lý toàn bộ thực tế của lời nói.
Hongjoong đã đúng. Anh biết người nhỏ con hơn đã đúng.
Seonghwa không chỉ sống với cảm giác tội lỗi khi đặt Wooyoung vào một tình huống hủy diệt nhân tính của cậy ấy, mà anh sẽ phải sống với sự đau buồn khi biết mình đã lấy đi thứ mà đáng lẽ có thể giúp ích cho người nhỏ hơn. Anh không bao giờ hiểu tại sao Wooyoung lại chọn anh như một thứ gì đó đặc biệt đến vậy, anh không thể đặt bất kỳ kịch bản nào lại với nhau để khiến nó có ý nghĩa. Nhưng Seonghwa cho rằng nó không quan trọng tại sao nó lại xảy ra, tất cả những gì thực sự quan trọng là liệu anh có quyết định vượt qua nó hay không.
Vì vậy, không nói thêm gì, Seonghwa nuốt nước bọt thật dày và mở cửa cầu thang, bắt đầu đi lên cầu thang để lại Hongjoong một mình. Anh muốn nói rằng anh đang ở trong tình trạng khá tốt nhưng ba bậc cầu thang dài vẫn cố gắng khiến tim anh đập mạnh hơn một chút so với mức bình thường. Thời gian nằm trên giường đã giúp lưng của anh đỡ đau đáng kể, vết sưng tấy đã lâu và ngay cả vết bầm tím cũng biến mất. Yeosang thực sự không bao giờ có thể biết được chuyện gì đã xảy ra do thiếu các công cụ cần thiết, nhưng Seonghwa không gặp nhiều vấn đề nên anh nghĩ mọi chuyện không có gì quá tệ.
Nó hơi nhức vào lúc anh đẩy cửa sân thượng ra, nhưng anh đã bỏ qua nó.
Hongjoong nói đúng, trời đã mưa - trên thực tế, trời vẫn còn mưa phùn một chút - vừa đủ để tạo ra một bản hòa âm nhẹ nhàng như những bản nhạc mà anh hay nghe, để giúp anh ngủ ngon khi quay lại trường học. Tất nhiên, không có ánh đèn, nhưng anh biết thành phố rộng lớn đang ở trước mặt anh. Chỉ có một bóng đèn nho nhỏ ở trên cùng của cánh cửa, chiếu ánh sáng vừa đủ để có thể nhìn thấy trước mặt anh khoảng 5 feet, anh gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong những vũng nước xung quanh.
Không khí mát mẻ và trong lành - mọi thứ anh mong đợi và hơn thế. Nó êm dịu nhưng cũng không kém phần đáng lo ngại, nó mang lại cảm giác bình yên kỳ lạ cho anh khi Seonghwa nhìn chằm chằm vào hư vô và lắng nghe.
Anh thoáng tự hỏi quang cảnh sẽ như thế nào trước khi tất cả những điều này xảy ra. Anh tự hỏi sẽ như thế nào nếu thành phố lên đèn và nếu có những bữa tiệc trên đường phố như anh biết đã từng có. Nó khiến anh nhớ nhung một cách kỳ lạ, nhớ nhung nhức nhối mà tất cả những ngọn đèn từng mang lại cho anh.
Seonghwa không biết mình đã ở đó bao lâu trong sự an toàn của khung cửa để không bị ướt - nhưng khi anh quay lại được với chính mình, bầu trời đã sáng lên một chút. Trời vẫn còn tối, nhưng anh có thể tạo ra các hình dạng ở khoảng cách gần. Khi anh đến trời đã tạnh mưa và anh thấy hơi thở trong lành xoa dịu cơ thể đang run rẩy của mình hơn bất cứ thứ gì trong quá khứ.
Khi những chú chim bắt đầu hót líu lo, Seonghwa buộc đôi chân cứng đờ và đau nhức của mình phải di chuyển và quay trở lại tòa nhà. Anh lại chìm trong suy nghĩ của mình một lần nữa, nghĩ lại cuộc sống của anh trước khi tất cả bắt đầu như thế nào. Đó là lần đầu tiên anh nhìn lại nó với cảm giác bồi hồi trong lồng ngực - anh đã luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình thật tẻ nhạt và vô nghĩa, nhưng giờ anh đã coi nó như một món quà.
Anh muốn nó trở lại.
Khi Seonghwa về phòng, Mingi, Yeosang và Jongho đã không còn ở đó nữa. Anh nghĩ cả ba người họ đã trở lại giường sau khi tình hình lắng xuống, và thậm chí còn nghi ngờ cả trưởng nhóm cũng vậy. San vẫn ở đó, ở giường dưới cùng với Wooyoung trên tay và Yunho đang ngồi trên sàn, đầu dựa lưng vào khung giường nhắm mắt.
Seonghwa nghĩ rằng họ đã chuyển xuống tầng dưới cùng vì sẽ an toàn hơn cho họ nếu Wooyoung tỉnh lại trong tình huống tương tự, đó có lẽ là một ý kiến hay. Người lớn tuổi nhất đứng đó trong vài phút chỉ để nhìn họ lặng lẽ ngủ một cách yên bình, giống như cách một người cha trông chừng đứa con mới sinh của mình.
Nhưng ngay sau đó, Seonghwa đã bước đến và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má Yunho để đánh thức cậu. Phải mất một lúc lâu để đánh thức được cậu, nhưng ngay sau khi anh làm vậy, người cao hơn rên rỉ nhẹ nhàng và duỗi chân ra với một cái ngáp dài.
"Thôi nào cún con quá khổ." Seonghwa lẩm bẩm, nắm lấy cánh tay của Yunho để cố gắng kéo cậu đứng dậy. "Em cần phải ngủ trên một chiếc giường thực sự."
Yunho lẩm bẩm điều gì đó, nhưng điều đó thật khó hiểu vì cậu vẫn còn đang ngủ mê man và nhắm nghiền mắt lại.
"Ngủ trên giường anh tối nay đi." Seonghwa giúp cậu leo lên giường của mình, cố nén ý muốn cười phá lên khi người nhỏ hơn suýt vấp ngã úp mặt xuống nệm nhưng không hề di chuyển để điều chỉnh bản thân. Seonghwa phải mất tất cả sức lực và nỗ lực để nâng cơ thể lên giường, điều chỉnh chân tay của cậu để không thức dậy với chứng chuột rút hoặc gấp khúc ở cổ - điều mà lẽ ra anh không nên làm vì lưng, nhưng anh không quan tâm.
Khi để Yunho phát huy hết khả năng của mình, Seonghwa lau trán cho cậu sạch mồ hôi đã đọng lại ở đó. Anh ngưỡng mộ công việc của cậu một chút, nghĩ thầm người nhỏ hơn trông khá dễ thương và bình yên khi cậu ngủ. Nó khiến anh nhớ đến một em bé nhỏ.
Anh vò tóc Yunho trước khi anh đi đến chỗ Wooyoung và San, người đang ngồi dựa vào tường ở giường tầng dưới cùng, cậu ấy đặt tay nhẹ nhàng lên đầu Wooyoung và luồn ngón tay của mình qua mái tóc của cậu.
"Anh xin lỗi." Anh thì thầm, tay anh gần như run lên khi anh kéo nó lại. Nhưng trước khi anh có thể rụt tay lại, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay anh trước khi anh có thể đứng thẳng. Cái nắm rất chặt và gần như đau đớn, nhưng Seonghwa đang nhìn xuống Wooyoung, người đang giữ lấy anh cho cuộc sống thân yêu.
"Anh đã trở lại." Cậu nói, giọng nói không khỏi ngứa ngáy và thậm chí có vẻ như rất đau khi nói chuyện. Seonghwa có thể nhìn thấy mắt và mũi của cậu đỏ và sưng như thế nào, thậm chí còn có những vết móng tay đỏ quanh cổ cậu.
Seonghwa nuốt xuống cảm giác tội lỗi và hít vào một hơi, nhìn ra xa những dấu vết và cố gắng hết sức để mỉm cười.
"Anh quay trở lại rồi đây." Anh nhẹ nhàng trả lời, xoa ngón tay cái lên mu bàn tay Wooyoung.
Anh có thể nhìn thấy Wooyoung nuốt nước bọt, vòng tay của San theo bản năng siết chặt và cố gắng kéo người nhỏ hơn lại gần. Cậu ấy vẫn đang ngủ say theo những gì anh có thể nói, nhưng ngay cả khi đó, các giác quan của cậu ấy vẫn hoạt động bình thường.
"Ở lại đi, làm ơn." Wooyoung đang nhìn lên anh, đôi mắt cầu xin và nói với âm lượng lớn hơn bất kỳ từ nào có thể.
Seonghwa do dự khi Wooyoung bắt đầu kéo anh bằng cánh tay yếu ớt. Giữa họ thật kỳ lạ kể từ khi Seonghwa nói cho Wooyoung biết bí mật đen tối nhất của anh, và trong khi người nhỏ hơn không nhất thiết phải tránh anh - Seonghwa có thể nói một điều gì đó khác. Thêm vào đó, chiếc giường nhỏ. Hai người đàn ông trưởng thành thì có thể nhưng ba người là quá nhiều, Seonghwa biết rằng San sẽ không di chuyển sớm, và anh cũng sẽ không yêu cầu cậu ấy.
Nhưng khi anh nhìn xuống người nhỏ hơn, anh lại bắt gặp hai đôi mắt thay vì một.
"Làm ơn ở lại với chúng em." Wooyoung cố gắng một lần nữa, giọng cậu nhỏ nhẹ đến nỗi Seonghwa không thể chịu đựng được khi nghe nó.
San cũng đang nhìn anh, chính đôi mắt cậu căng thẳng như thể cậu đã cố gắng hết sức để không khóc. Giọng của Hongjoong hiện lên trong tâm trí, nói với anh một lần nữa rằng đừng đưa ra quyết định thay cho Wooyoung. Anh thở dài, cảm thấy sự níu kéo của Wooyoung nới lỏng vì sợ rằng mình sắp bị từ chối một lần nữa, đặt đầu gối lên nệm và nghiêng người qua họ.
"Vậy thì nhích qua." Anh nói, nhìn cả hai bắt đầu hành động và ngồi xổm để tạo ra một khoảng trống vừa đủ để Seonghwa không bị ngã khỏi giường. Người lớn tuổi nhất đã gửi lời cầu nguyện thầm lặng rằng chiếc giường sẽ không bị gãy khi khung xuất hiện tiếng kêu cót két trong lúc anh nằm xuống và nhích người vào để cơ thể không bị rơi ra.
Anh có thể cảm thấy Wooyoung đang suy nghĩ bên cạnh mình, tự hỏi liệu có ổn không khi đặt tay qua Seonghwa như cậu sợ chạm vào anh như thế sẽ không ổn. Nhưng Seonghwa thở dài và nắm lấy cánh tay đang bồn chồn của Wooyoung quấn quanh mình và với tay qua người nhỏ hơn để vò tóc San. Tuy cậu đã biến mất sau Wooyoung, nhưng cậu vẫn khẽ ậm ừ vì cái chạm mới.
Anh có thể xác định chính xác thời điểm Wooyoung chìm vào giấc ngủ. Hơi thở của cậu đều dần và cơ thể ngừng co giật. Seonghwa đang nằm nghiêng và Wooyoung áp mũi vào ngực anh, thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu qua lớp áo sơ mi của mình. Nó giúp tâm trí của anh bình tĩnh lại khi thấy người nhỏ hơn ở trạng thái tâm trí bình tĩnh hơn và anh nhận ra rằng, được bao quanh bởi những người mà anh tin tưởng là tất cả những gì anh cần để giúp anh bình tĩnh lại. Seonghwa không biết liệu San có đang ngủ sau người nhỏ hơn hay không, nhưng anh biết mình sẽ phải đích thân xin lỗi cậu vì đã rời đi khi San cần anh nhất.
Nhưng điều đó có thể xảy ra sau, ngay bây giờ, tất cả đều cần được nghỉ ngơi là điều rất cần thiết. Seonghwa quyết định rằng anh sẽ không di chuyển cho đến khi họ sẵn sàng, anh sẽ ở đó cả ngày nếu cần. Đó là điều ít nhất anh có thể làm.
Seonghwa nghĩ rằng họ cũng khiến anh nhớ đến những đứa trẻ đang ngủ say sau khi chúng gặp ác mộng tồi tệ từ một chương trình đáng sợ. Anh nhớ lại, anh thường trèo lên giường của bố mẹ khi anh sợ hãi vào ban đêm và cần cảm nhận sự an ủi hiện diện xung quanh anh. Thật ngạc nhiên khi những chiến binh khéo léo và vô tình thỉnh thoảng vẫn cần sự trấn an đó, nhưng anh cũng nhận ra đó là điều đã giúp anh và họ tiếp tục.
Những người nhỏ hơn này thực sự chỉ là những đứa trẻ bị buộc phải lớn lên quá nhanh. Kể cả chính anh.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro