Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Eye for an Eye (3)

Seonghwa là người bước chân vào nhà ăn của căn cứ đầu tiên, anh cảm thấy một cảm giác deja vu rửa qua người khá kỳ lạ. Mọi người nhìn anh như một người vừa chết đi sống lại như một câu chuyện nổi tiếng đã từng được kể. Đối với họ, anh đã chết - vì vậy anh cho rằng ánh mắt ngạc nhiên, thở hổn hển khi Hongjoong và anh khập khiễng bước vào nhà ăn trong tất cả vinh quang là có ý nghĩa.

Vẻ ngoài khá ghê rợn của họ có lẽ đã khiến nhiều người chán ăn bữa tối trước mắt. Họ thậm chí còn chưa cố gắng rửa sạch, máu và các chất dịch từ cơ thể khác phủ trên da của họ đã khô và bong ra cùng với mùi hôi thối sau đó. Seonghwa thậm chí còn sợ hãi khi soi gương - thực sự sợ hãi khi nghĩ đến điều đó.

Nhưng anh đứng đó với cái đầu ngẩng cao như muốn chứng minh điều gì đó. Lưng của anh đang giết chết anh, nhưng ít nhất chuyến đi dài mà anh vẫn không cử động đã giúp một chút. Nhưng với mỗi giây trôi qua, anh đứng đó, nó chỉ ngày càng tồi tệ hơn mà thôi.

Nó im lặng đến chết người, ngoại trừ chiếc muỗng mà một người phụ nữ đã đánh rơi khi nhìn thấy họ.

Tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn vào hai người đang lặng lẽ đứng đó, đôi mắt nhìn xuống phía dưới vì xấu hổ.

"Seonghwa-"

Đầu Seonghwa nhướng lên, mắt mở to khi có người gọi tên anh.

Đó là Wooyoung.

Người nhỏ hơn đã vọt lên khỏi chỗ cậu đang ngồi, thức ăn trước mặt cậu vẫn chưa được chạm tới. Hai tay đặt lên bàn trước mặt, miệng há hốc không tin.

Seonghwa có thể nói chính xác thời điểm khi nó nói với Wooyoung rằng anh thực sự đang đứng ở đó và đó không phải là một phần trong trí tưởng tượng của cậu. Nó khiến cổ họng anh lại bỏng rát, cảm giác tội lỗi dày đặc trong bụng khiến anh muốn bỏ chạy.

Khuôn mặt của Wooyoung nhăn lại thành một biểu cảm đau khổ, đôi mắt gần như nhắm nghiền lại vì nước mắt đầm đìa và hàm bạnh ra khi nghiến răng. Yeosang đang ngồi ngay bên cạnh cậu, biểu cảm tương tự trên khuôn mặt cậu ấy, tuy rằng cậu ấy đã tự kiểm soát nhiều hơn, nhưng có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy đang phải chiến đấu với một cảm xúc nặng nề bên trong mình.

"Seonghwa-" Wooyoung lại gọi anh, cậu đã trèo ra khỏi băng ghế và tiến đến đứng giữa lối đi nơi Seonghwa đang đứng. "Đó- có thực sự là anh không?"

Anh không thở được.

"Là anh đây." Anh thì thầm, buộc mình phải thở một hơi nặng nhọc trước khi bất tỉnh.

Wooyoung hơi loạng choạng lùi lại, chân cậu run lên khi hai tay siết chặt thành nắm đấm. Trông cậu hoàn toàn bị tổn thương, nước mắt lại một lần nữa rơi trên khuôn mặt nhưng không thể rời mắt khỏi người lớn hơn.

Cậu bây giờ đã sạch sẽ - vết máu đã được rửa sạch và làn da sáng như nắng của cậu không tỳ vết - nhưng Seonghwa không thể không nghĩ đến hình ảnh người nhỏ hơn trên sàn nhà trong phòng tối của phòng thí nghiệm với máu phủ lên da và nỗi kinh hoàng trong mắt cậu. Anh không thể lay chuyển được cảm giác đó. Anh không thể quên mình đã thất bại như thế nào với Wooyoung.

"Anh-" Wooyoung chỉ một ngón tay cứng nhắc về phía anh, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận khi cậu tiến về phía Seonghwa với tốc độ nhanh.

Anh không ngăn cản hay cố gắng tránh ra khi bị Wooyoung tát.

Người nhỏ hơn tát anh rõ ràng vào má đến nỗi nó vang vọng khắp phòng. Sức mạnh của nó rất khủng khiếp - nhưng anh xứng đáng với nó.

"Anh là đồ nói dối!" Cậu hét lên, những tiếng khóc nghẹn ngào sau đó, khi cậu đập tay vào ngực Seonghwa, đẩy người lớn hơn về phía sau mỗi lần. "Anh đã nói dối em! Chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ nói dối nhau-"

Đôi mắt đỏ hoe của Seonghwa lại mở to, tay anh đưa lên nhưng không thèm cố gắng đẩy cậu ra khỏi người mình.

"Anh không thể chỉ- từ bỏ như vậy!" Giọng cậu thô, tệ hơn giọng Seonghwa. Anh tưởng tượng cảnh Wooyoung la hét trên suốt quãng đường về nhà hoặc cho đến khi giọng cậu cuối cùng mất đi. Ý nghĩ đó khiến trái tim anh đau thắt lại. "Trông anh... như thể anh đã từ bỏ- như thể anh vẫn ổn với những gì sắp xảy ra..."

Wooyoung lùi lại, gương mặt sa sầm và không còn đỏ bừng vì tức giận. Các khớp của cậu lại vênh lên và cậu trên sàn, đầu gối đập mạnh vào dây buộc, tiếng động khiến Seonghwa nhăn mặt. Tay của Wooyoung đang run rẩy bên cạnh anh trước khi anh đưa lên lau mắt cậu một cách vô ích.

"Anh không được bỏ cuộc-" Cậu khóc, giọng nhẹ nhàng nhưng nghẹn ngào và căng thẳng. Seonghwa không thể chịu nổi khi xem nó, nhưng anh cũng không thể nhìn đi chỗ khác. Anh muốn ôm Wooyoung vào lòng, ôm cậu cho đến khi cậu ngừng khóc và thì thầm với cậu rằng anh không sao và anh vẫn còn sống.

Nhưng anh không thể.

Không phải sau những gì anh đã làm.

Wooyoung giơ ngón tay về phía anh, vai và ngực cậu phập phồng khi khóc. "Hãy nhớ lại những gì anh đã từng nói với chúng em- khi chỉ có chúng ta và Yunho? Anh đã nói rằng chúng ta không bao giờ được phép từ bỏ... rằng chúng ta sẽ sống sót sau này và điều đó..." Cậu phải dừng lại để hắng giọng, một tiếng kêu bị bóp nghẹt tự phát ra từ miệng. "Chúng ta sẽ ổn chừng nào chúng ta còn có nhau... nhưng anh... anh đã từ bỏ! Đừng nói với em là anh không có Seonghwa- Em đã nhìn thấy đôi mắt của anh. Anh hoàn toàn ổn với việc chết đi!"

Lời nói khiến anh đau đớn đến tột cùng, anh cảm thấy hoàn toàn đóng băng khi sự thật của những gì Wooyoung đang nói nằm sâu trong anh. Anh không thể nói bất cứ điều gì, kể cả khi Wooyoung cúi xuống khóc trong tay anh. Không ai dám nói chuyện, tất cả đều mở to mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hongjoong đứng bất động bên cạnh họ, gương mặt hắn vô cảm.

"Anh-Anh xin lỗi." Seonghwa thì thầm - tất cả những gì mà giọng nói của anh sẽ cho phép. "Anh rất xin lỗi-"

Wooyoung bật dậy ngay lập tức, người tóc đen đột nhiên gần như nhảy lên người anh, vòng tay ôm lấy cơ thể Seonghwa và giữ chặt lấy anh đến mức đau đớn. Nỗi đau xuyên qua anh nhanh chóng bị quên đi khi Wooyoung vùi mặt vào cổ Seonghwa, tiếng khóc của cậu cuối cùng cũng bị bóp nghẹt bởi lớp vải quần áo của người lớn hơn. Cơ thể cậu run lên dữ dội, vòng tay Seonghwa cuối cùng cũng bao xung quanh và ôm chặt lấy cậu.

Cuối cùng thì anh cũng cho phép mình ôm người nhỏ hơn. Anh đã nhượng bộ mong muốn được gần cậu và an ủi cậu. Nó xoa dịu trái tim anh khi anh siết chặt cậu với ý định không bao giờ để cậu đi. Anh đã thề ngay lúc đó sẽ không bao giờ làm Wooyoung thất vọng nữa.

"Em cứ tưởng đã mất anh-" Wooyoung thở hổn hển chống lại anh, không nghi ngờ gì nữa, quần áo dính đầy nước mũi. "Em đã nghĩ rằng anh... Em đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh-"

"Suỵt." Seonghwa đẩy cậu ra, ôm đầu Wooyoung để cố gắng trấn an cậu.

Yeosang ở đó trước mặt họ, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm tuyệt đối. Tay cậu đặt lên lưng Wooyoung, giao tiếp bằng mắt ngắn với Seonghwa khi người tóc vàng nở một nụ cười nho nhỏ mà cậu có thể tập hợp được.

Seonghwa vừa kịp tránh khỏi khóe mắt rằng San gần như chạy đến chỗ Hongjoong, người nhỏ hơn đã nhìn khoảng vài giây suy sụp trước khi cậu bị Hongjoong giữ lại. Người nhỏ con hơn đặt tay lên gáy San và áp trán họ vào nhau trong một cái ôm thật chặt.

Họ không nói gì với nhau, họ không cần phải làm vậy.

"Yunho, em ấy- em ấy ở đâu?" Seonghwa hỏi, ngước nhìn Yeosang vẫn chưa cử động. "Và cả Jongho nữa- hai em ấy đang ở đâu?"

Đôi mắt Yeosang dịu đi, vai cậu thư giãn và đó là tất cả những gì Seonghwa muốn biết trước khi anh có thể để cơ thể căng thẳng thư giãn hơn trong vòng tay tử thần của Wooyoung.

"Họ đang ở đây, có lẽ lúc này đang tắm." Anh trả lời, vò rối mái tóc của Wooyoung.

"Vậy hai em ấy ổn chứ?"

Yeosang gật đầu. "Họ đã ở đây trước khi chúng em quay lại. Jongho nói rằng em ấy đã cố gắng liên lạc với San và cảnh báo cậu ấy về những gì sắp xảy ra nhưng kết nối đã chết, chắc hẳn đã ở trong vùng chết hay thứ gì đó. Nhưng họ đã trốn thoát bằng con đường ngược lại trong khi Hongjoong cố gắng dẫn cả đám đông đi vì nghĩ rằng Jongho đã có thể liên lạc với San và những người đã đi rồi. Nếu em ấy biết các anh vẫn ở đó, em ấy đã không rời đi theo cách đó."

Seonghwa liếc qua Hongjoong, ánh mắt họ giao nhau trong chốc lát.

"Làm thế nào mà anh có thể dẫn chúng đi? Có nhiều như vậy?" Seonghwa hỏi lại, không rời mắt khỏi Hongjoong.

Cái nhìn chằm chằm rất mãnh liệt, một cái gì đó không nói nên lời giữa họ.

"Phương pháp chữa trị, chúng bị thu hút bởi nó." Yeosang nhẹ nhàng trả lời.

"Phương pháp chữa trị-" Seonghwa một lần nữa cảm thấy cổ họng mình khô khốc. "Có nghĩa là...?"

Hongjoong đưa tay xuống quần, lưỡi vươn ra để làm ướt môi khi hắn giao tiếp bằng mắt với Seonghwa.

"Nó là thật." Người kia lần đầu tiên lên tiếng, rút ​​một lọ nhỏ từ trong quần ra. Nó to bằng bàn tay hắn, bên trong có chất lỏng trong suốt. Có một dải băng trắng dán trên tấm kính với nhãn "Anti-t" không thể nhầm lẫn.

Seonghwa cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Cái lọ mà Hongjoong cầm trên tay đang chế giễu anh, cười vào mặt anh.

Căn phòng xung quanh họ im lặng vì họ không thể hiểu điều này có ý nghĩa gì đối với họ. Không một âm thanh nào được nghe thấy, ngay cả tiếng thở nặng nhọc của Wooyoung. Seonghwa chỉ có thể nhìn Hongjoong với khuôn miệng mở khi người nhỏ con hơn giơ nó lên cho mọi người xem.

"Thuốc chữa là có thật." Hongjoong lớn tiếng lặp lại. "Và tôi đã tìm thấy nó."

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro