Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Eye for an Eye (1)

"Wooyoung..."

Như thể thời gian ngừng trôi, không phải nó thực sự cho phép mà là mọi thứ chuyển động chậm rãi. Những tiếng súng ở xa và tiếng la hét của những đàn ông đã bị át đi, cơ thể Seonghwa như chìm dưới nước khi nhìn Wooyoung ngã quỵ xuống.

Hai chân cậu đã từ bỏ, đầu gối gập quá mức về phía trước khiến chúng không thể hỗ trợ cậu được nữa. Lòng trắng của mắt cậu sáng rực lên với ánh đèn nhấp nháy xung quanh, nó thể hiện rõ qua cách mà tất cả máu trên mặt cậu chảy xuống, cách tay cậu run rẩy, Wooyoung đã rơi vào trạng thái sốc đến mức khóc.

Seonghwa chỉ có thể há hốc mồm nhìn Wooyoung bắt đầu run hơn khi cậu đưa bàn tay và cánh tay đầy máu của mình lên xem như thể nó là vật thể lạ. Seonghwa đã từng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của ai đó trước đây, anh đã nhìn thấy tất cả, nhưng cách Wooyoung nhìn bàn tay cầm súng vừa bắn đạn... thì đó là một vẻ ngoài hoàn toàn mới.

"Wooyoung-" Anh cố gắng lần nữa, vươn người về phía trước nhưng ngay sau khi anh làm vậy, anh cảm thấy một cơn đau dữ dội bò lên cột sống của mình, ngăn cản thành công bất kỳ chuyển động nào. Cơ thể anh lập tức đông cứng, rụt cánh tay lại với một tiếng rít.

Điều đó... không tốt.

"Seonghwa..." Wooyoung cuối cùng cũng gọi anh, đưa tay ra nhưng rồi lại kéo lại gần mình như thể cậu đã sai khi đưa bàn tay đẫm máu về phía Seonghwa.

Seonghwa nhìn cậu một lần nữa, cơn đau lan khắp lồng ngực khi Wooyoung trông mềm nhũn và hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu chuyển sang màu xanh, điều đó hiện rõ qua cách Wooyoung nhìn xung quanh một cách mù quáng rồi nhắm mắt lại và đưa tay tát lên miệng rằng cậu sắp phát ốm.

Seonghwa hoảng sợ, đẩy mạnh người đến chỗ Yeosang vẫn đang ngồi dựa lưng vào tường nhưng ít nhất cậu đã tìm được ý thức, cầm lấy súng và giữ nó vào người. Cậu cũng có một số vệt máu trên má, và rõ ràng cậu đã khóc đến mức vết máu chảy xuống cổ.

"Yeosang-" Anh nghẹn ngào thốt lên, ngạc nhiên khi thấy cổ họng mình bị đau và nghe khàn khi cố nói. Người nhỏ hơn nhìn anh, ít nhất cũng có thể nhận ra sự hiện diện của anh cho dù có chậm trễ một chút. "Đưa Wooyoung- rời khỏi đây!"

Yeosang hé môi, lắc đầu. "Em không thể..."

"Ý của em là gì khi em không thể?" Seonghwa cảm thấy cổ họng thô cứng, nhưng nó không ngăn được anh hét lên.

"Bởi vì em không thể Seonghwa!" Giọng nói Yeosang lạnh thấu xương... nỗi sợ hãi và nỗi đau đằng sau đó đủ để khiến Seonghwa mất thăng bằng một chút.

Seonghwa cảm thấy cơ thể mình chịu khuất phục một chút, lưng dưới đau nhức theo từng chuyển động. Yeosang đang nhìn anh vô cùng đau lòng, đôi mắt cậu lại ngấn nước, nghiến chặt răng trong khi Seonghwa không thể nói được lời nào.

"Em không thể rời đi- anh hãy đưa Wooyoung đi và cùng nhau khỏi đây!"

Seonghwa lắc đầu trước khi anh kịp nhận ra, mắt anh nhìn khắp cơ thể mềm nhũn của Yeosang tìm kiếm vết cắn hay móng vuốt nào. Anh không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì, nhưng ánh mắt của Yeosang đang dần mất đi hy vọng và cơ thể cậu đang chìm đắm trong chính nó, bụng của Seonghwa bắt đầu vặn vẹo một cách xấu xí.

"Không- bọn anh sẽ không bỏ rơi em." Anh thử thách, cố gắng tiến về phía trước nhưng cơn đau lại bùng lên, khuôn mặt anh nhăn lại thành một khuôn mặt nhăn nhó. "Em- em có đau không? Em có bị cắn không?"

Anh sợ câu trả lời. Một phần của anh thậm chí không muốn biết câu trả lời. Nếu Yeosang bị thương - đó là một chuyện... nhưng nếu cậu bị cắn thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Seonghwa có thể cảm thấy da mình ngứa ngáy, Yeosang như muốn gục xuống vào lúc đó, đôi chân bó lại của cậu khuỵu xuống và đặt ra phía trước một cách khập khiễng.

Cậu lắc đầu qua lại, lồng ngực phập phồng.

"Không?" Seonghwa lặp lại, đưa tay lấy xà beng một cách mù quáng. "Vậy thì tại sao- tại sao em không thể rời đi? Chết tiệt Yeosang đây không phải lúc để đùa!"

Ngay khi ngón tay Seonghwa chạm vào kim loại của thanh xà beng, anh liền cuộn tròn ngón tay lại kéo nó lại gần người mình, dùng mu bàn tay lau đôi mắt đang bắt đầu đau rát vì mồ hôi và máu trên mặt. Yeosang nhìn anh với vẻ cầu xin trước khi nhìn lên tường, đưa cánh tay lên chỉ vào cái nút trên tường.

Có một loạt các nút khác, nhưng cái này lớn hơn so với các nút khác. Lớn và đỏ.

"Đó... đó là nút khẩn cấp." Yeosang nghẹn ngào, môi dưới run rẩy. "Họ có chúng tại phòng thí nghiệm mà em từng thực tập và đó là... nếu hệ thống khẩn cấp được kích hoạt, tất cả các cửa sẽ đóng và khoá lại. Đây là cách duy nhất để giữ chúng mở... vì vậy em phải... em phải ở lại đây và giữ nó cho đến khi tất cả mọi người đều rời đi..."

Cơ thể Seonghwa đông cứng lại, phổi anh đau đớn khủng khiếp khi nghe thấy tin đó. Anh không thở được và anh thấy tim mình đập loạn xạ bên tai, một âm thanh cực kỳ chói tai.

"Cái gì-" Anh nghẹn ngào, nhưng nó quá khàn để người khác có thể nghe thấy.

"Anh phải đi-" Yeosang cuối cùng cũng tự đứng dậy, chân run như cầy sấy. "Em sẽ giữ cửa mở cho anh-"

"Thật điên khi bọn anh để lại em ở đây!"

"Seonghwa! Yeosang!"

Cả hai cùng quay lại thì thấy San đang hét vào mặt họ. Cậu đang đứng trước cánh cửa đóng chặt từ nơi họ đi vào. Nó tối, nhưng ánh đèn nhấp nháy cho phép họ thấy San vẫn đứng bằng cả hai chân, dù cậu đang cúi xuống thắt lưng thở hổn hển và đập mạnh vào cánh cửa một cách yếu ớt. Seonghwa không thể biết chất lỏng chảy ra từ mũi và cằm là mồ hôi hay nước mắt của mình.

"Nó đã đóng rồi- Mình không thể mở nó ra được!"

San lại đập mạnh tay vào cánh cửa kim loại, tiếng động lớn vang vọng khắp căn phòng. Ánh đèn nhấp nháy không ngừng, và bằng cách nào đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có vẻ như họ đã tiêu diệt được hầu hết các thây ma bủa vây họ. Xác chết ngổn ngang trên sàn nhà trong máu và ruột, căn bản không thể không giẫm lên chúng. Có nhiều người tụ tập xung quanh cửa - những người đã không thể thoát ra. Họ la hét và đập cửa, và từ những tiếng động được thêm, Seonghwa có thể biết có những người khác bên ngoài đang gọi họ.

"Ai đã thiết kế ra cái thứ chết tiệt này!" San hét, giờ thì đạp vào cửa dù biết nó sẽ chẳng làm được gì. "Tại sao nó không mở?!"

Seonghwa nhìn lên Yeosang, những ngón tay của người nhỏ hơn đang run lên bên hông.

"Anh phải đi-" Yeosang cố gắng nói với anh, giọng run run nhưng Seonghwa đã cắt lời cậu, triệu tập tất cả sức mạnh có thể tìm thấy trong cơ thể để đẩy mình đứng dậy. Cơn đau đến khó nhìn và khi anh đứng dậy, Seonghwa bám chặt vào tường và thở hồng hộc khi tầm nhìn của anh mờ đi và trở nên loang lổ.

"Em đi đi." Anh thở hổn hển, thậm chí không nhìn người người tóc vàng. "Đi và đưa Wooyoung rời khỏi đây- Anh sẽ giữ cửa mở."

Yeosang há hốc mồm, lông mày nhíu lại khi trên môi hình thành một biểu tình nặng nề. Nhưng Seonghwa lại tiến về phía trước, cố gắng hết sức để đặt một chân lên trước chân kia, đẩy cơn đau ở lưng dưới đang khiến anh đau đến thắt ruột qua một bên.

"Anh không thể..." Seonghwa đến đủ gần cậu, bàn tay đẫm máu khiến anh khó có thể bám vào tường khi chúng cứ trượt dài. "Em đi đi, anh không thể rời khỏi đây."

Đôi mắt của Yeosang ngay lập tức nhìn về phía anh, đó rõ ràng là bản năng tự nhiên của bác sĩ trước đó, đôi mắt cậu mở to vì lo lắng khi cậu bắt đầu nhìn vào tư thế của Seonghwa và biểu hiện đau khổ trên khuôn mặt anh. Và có vẻ như chàng trai tóc vàng sẽ phản đối một lần nữa, tay cậu cố vươn ra nắm lấy Seonghwa để giúp đỡ anh - nhưng tiếng đập vào tường lại bắt đầu.

Có thêm nhiều tiếng đập mạnh, vang vọng khắp tiền sảnh. Nó đủ để làm cho tất cả trái tim của họ rơi xuống. Họ sẽ không thể kéo dài thêm một vòng đấu nữa.

"Đi!" Seonghwa đẩy Yeosang, gần như hất tay cậu ra. "Có nhiều người đang đến, các em không thể lãng phí thời gian ở đây!"

"Chúng em không thể bỏ rơi anh-"

"Các em phải-" Seonghwa thô bạo xô Yeosang, suýt làm người nhỏ hơn ngã xuống đất. Nó truyền một cơn đau đến rùng mình trên đầu ngón tay anh, khiến anh gần như ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển và kêu lên.

Nhưng Yeosang đang nhìn anh với vẻ mặt bị tổn thương, khuôn mặt tái nhợt và bất lực.

"Hongjoong chúng ta phải làm gì?!" San lại hét lên, tiếng đập vào tường ngày càng lớn hơn và cậu bắt đầu hoảng sợ. Seonghwa có thể nhìn thấy Hongjoong đang đứng trước một sinh vật, cơ thể nhỏ bé của hắn phập phồng như những người còn lại. Hắn im lặng và tĩnh lặng, Seonghwa không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhưng anh biết người kia đã hết ý tưởng.

Đây là lựa chọn duy nhất của họ.

Seonghwa quay lại voi Yeosang, khập khiễng với cái nút trên tường. "Làm ơn- đi đi. Nhanh lên trước khi chúng đến đây."

Sau đó anh nhấn nút, dựa đầu vào tường để cố gắng ổn định bản thân. Bắt đầu đau đến không chịu nổi, hai chân run rẩy thảm hại. Có phải anh đã bị gãy lưng rồi không? Nó có cảm giác giống như thế - nhưng ít nhất anh còn có thể đi.

Anh có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cửa mở, ánh sáng ban ngày một lần nữa tràn ngập căn phòng. Chắc chắn, có những người khác ở bên ngoài, Seonghwa thở phào nhẹ nhõm khi thấy người thanh niên trong đội của mình đã hỏi anh những câu hỏi trước đó ở bên ngoài và an toàn.

San bắt đầu xô những người còn lại ra ngoài, kêu gọi ba người họ nhanh lên. Seonghwa lại tiếp xúc bằng mắt với Yeosang, đôi mắt của người tóc vàng rung lên và hai tay nắm chặt thành nắm đấm ở hai bên. Trông cậu tức giận và tan nát, Seonghwa không thể trách cậu.

Nhưng may mắn thay, cậu đã di chuyển đến và kéo mạnh Wooyoung, người đã đứng dậy, cố gắng hết sức để giữ cậu ấy ổn định và lắc người nhỏ hơn trở lại với chính mình.

"Chúng ta phải đi-" Sau đó Yeosang kéo cậu, nắm lấy cánh tay của Wooyoung và kéo cậu ra khỏi Seonghwa. Người lớn hơn thở ra, há miệng kêu lên đau đớn.

"Chúng ta phải đi nhanh lên!" San hét lên, đứng ở ngưỡng cửa và vẫy tay ra hiệu cho họ nhanh lên. Mắt cậu nhìn lên đầu cầu thang, nơi tiếng đập đất ngày càng to hơn. "Chúng ta không còn nhiều thời gian!"

Wooyoung đã đi theo Yeosang một cách mù quáng và Seonghwa rất biết ơn vì điều đó. Yeosang không chịu nhìn lại, cuối cùng đến chỗ San, người đã nắm lấy cả hai và cố gắng kéo họ ra khỏi cửa.

"Seonghwa! Anh đanh làm gì vậy? Đi thôi, đừng có đùa giỡn nữa!"

Seonghwa nhìn lên, cơ thể kiệt quệ và đau đớn khiến anh khó có thể ngẩng đầu lên được lâu. San đang nhìn anh với ánh mắt gần như giết người, nhưng rồi Yeosang ở bên cạnh cậu, mắt nhắm nghiền khi nói điều gì đó với San mà Seonghwa không thể nghe thấy.

Anh có thể thấy biểu cảm của San thay đổi ngay lập tức, các cơ trên mặt cậu mềm nhũn khi cậu đứng đó. Cậu nhìn ngược lên đầu cầu thang rồi quay lại Seonghwa, người đang dựa hoàn toàn vào tường để được hỗ trợ khi đầu gối của anh bắt đầu rời ra.

Sau đó San đi về phía trước nhưng Yeosang đã nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại. Seonghwa nhắm mắt lại, cảm thấy đáy mắt và cổ họng sưng tấy đau đớn đang bắt đầu nhói lên.

Mãi đến lúc đó anh mới nghe thấy Wooyoung nói, sự bối rối trong giọng nói dày đặc.

"Chờ đã-" Mặt Wooyoung trầm xuống, bằng cách nào đó thậm chí còn trở nên nhợt nhạt hơn so với lúc trước.

Seonghwa ghét khi nhìn thấy cậu như vậy. Tan nát và đẫm máu, đứng vô dụng ở ngưỡng cửa khi nhìn chằm chằm vào Seonghwa. Có vẻ như tình huống này sẽ xảy ra trong đầu Wooyoung mất vài giây, nhưng khi nó xảy ra, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt của cậu.

"Chờ đã- không, không, Seonghwa!" Cậu hét lên, định bước về phía trước nhưng lại bị Yeosang lại chộp lấy, kéo cậu lại.

Seonghwa thở vào một cách nặng nhọc, ngón tay tê cứng khi nhấn nút.

"Seonghwa đi thôi! Anh có thể làm được mà!" Wooyoung lại hét lên, nắm lấy tay Yeosang.

Seonghwa lắc đầu, tầm nhìn lại mờ đi.

"Đừng lo lắng, anh có- anh có một kế hoạch-" Anh cố gắng hết sức để hét lại, những lời nói ra khỏi miệng anh như một lời nói dối trơ tráo. Anh biết Wooyoung sẽ không rời xa anh. Ngay cả trong tình huống sống hay chết này. Wooyoung trung thành - cậu sẽ không rời đi trừ khi cậu tin rằng Seonghwa sẽ ổn. "Anh có một kế hoạch nhưng em cần phải đi ngay bây giờ!"

Wooyoung dường như tự hủy hoại bản thân vào lúc đó, đầu gối của cậu khóa chặt khi nước mắt cuối cùng cũng bắt đầu rơi xuống khuôn mặt, đôi mắt cậu chuyển sang một màu đỏ tươi.

"Không- đó là một lời nói dối! Đó là một lời nói dối chết tiệt và anh biết điều đó!" Cậu kêu lên, tay biến thành nắm đấm, nhưng Yeosang vòng tay qua eo Wooyoung và bắt đầu kéo cậu về phía sau.

Wooyoung hoảng sợ, đánh vào tay và đá vào chân của Yeosang khi cậu chiến đấu dữ dội để thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cậu ấy.

"Buông tôi ra! Anh ấy đang nói dối- anh ấy đang nói dối! Seonghwa bị thương- ai đó hãy giúp anh ấy- làm ơn!" Những lời cầu xin của Wooyoung bắt đầu đau hơn cả cơn đau ở lưng dưới. Ngực anh nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi khi bắt đầu ngày càng khó thở. Tiếng khóc của Wooyoung văng vẳng bên tai và Seonghwa vô cùng muốn bịt tai lại và hét lên để át đi.

"Wooyoung làm ơn..." Anh thầm cầu xin dù biết lời nói của mình sẽ không bao giờ đến được với người nhỏ hơn.

"Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!" Cậu hét lên, âm thanh đau đớn và thuần khiết, cuối mỗi chữ đều vỡ vụn. "Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh- Seonghwa! Em sẽ ghét anh! Mau lại đây nhanh lên!"

Một thây ma rơi trên lan can là thứ đã đưa tất cả họ trở lại, một đợt khác trong số chúng bay ra khỏi hội trường và làm đúng như những gì mà nhóm đầu tiên đã đi. Chúng bị ngã, lộn nhào xuống cầu thang hoặc tràn qua lan can và đáp xuống sàn với một tiếng đập mạnh và chói tai.

San vươn người và chộp lấy khẩu súng của Yeosang, theo bản năng bắn đi một số thây ma đang đứng dậy từ mặt đất và tiến về phía họ. Cậu chỉ bắn được tầm tám phát trước khi khẩu súng trường cạn sạch, và trong cơn tức giận, cậu ném khẩu súng đi kèm theo một tiếng chửi rủa lớn.

Cậu quay lại nhìn Seonghwa với ánh mắt bị phản bội, và tất cả những gì Seonghwa có thể làm là nói ra những lời xin lỗi trước khi đầu gối của anh rời ra và vỡ vụn xuống đất. Anh không thể biết mình vẫn đang giữ nút hay không, nhưng ánh sáng có vẻ mờ đi nên anh đoán là cửa đang đóng.

"Không- không! Anh ấy đang nói dối! Các người không thể tin anh ấy!" Tiếng hét dữ dội của Wooyoung bị át đi, âm thanh của cơn thịnh nộ và nỗi đau đơn thuần trở nên xa vời. "Seonghwa! Seonghwa!"

Tiếng đóng cửa có lẽ là tiếng động thoải mái nhất mà anh từng nghe, với chút sức lực cuối cùng, anh ngẩng đầu lên để thấy cánh cửa hoàn toàn đóng lại và ánh đèn nhấp nháy xung quanh mình.

Họ đã biến mất. Họ đã trốn thoát.

Họ đã an toàn.

Nhưng ngay cả khi đó, nó vẫn không xóa được hình ảnh Wooyoung vừa đá vừa la hét trong vòng tay của Yeosang khi cậu cố gắng vịn vào cánh cửa để chạy về phía Seonghwa. Nó không xóa được nỗi đau trong giọng nói của cậu, sự phản bội hay sự tức giận.

Seonghwa đã không cho bộ não của mình có thời gian để nghĩ về những gì anh thực sự đã làm, tất cả chỉ là bản năng để đưa những người còn lại rời khỏi đó. Anh cố gắng hết sức để chống người vào tường, lưng anh đau khủng khiếp và những cú đau đớn trở nên vừa ngứa ran vừa tê dại. Đầu anh bắt đầu đập thình thịch và rõ ràng là anh đã phải nhận sát thương nhiều hơn anh nghĩ khi thây ma đập anh vào tường.

Với không gian tối hơn, Seonghwa không thể nhìn rõ tất cả các sinh vật, nhưng anh chắc chắn có thể nghe thấy chúng. Nó giống như những gì anh tưởng tượng khi lặn dưới đáy sâu của đại dương - một nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với anh. Âm thanh của những cái xác va vào sàn nhà tồi tệ hơn những gì anh nhớ, và anh không chắc đó là do anh chỉ có một mình không có lối thoát hay liệu vết thương mà anh phải chịu đang khiến những âm thanh vọng vào tai anh tệ hơn trước.

Đó là điều không tự nhiên - tất cả những điều này là như vậy. Để xem các thi thể rơi từ tầng hai, sau đó bằng cách nào đó cố gắng đứng dậy và bắt đầu đi lại. Seonghwa chỉ có thể ngồi đó và nhìn chúng với cái đầu tựa lưng vào tường trong khi những thây ma tìm thấy sự quan tâm đến những người đồng đội đã ngã xuống của anh.

Anh quyết định không xem, nhưng may mắn thay, có vẻ như họ đã chết vì mất máu và không phải sống lại thêm những vết cắn vào da thịt.

Seonghwa bắt đầu đếm. Một, hai, ba...

Phải mất bao lâu trước khi chúng quay đầu lại?

Nhưng chắc chắn, anh có thể biết không khí xung quanh mình thay đổi khi nào. Những thây ma nằm trên sàn hoặc ngồi xổm bên những người bạn cũ của anh đang đứng dậy với máu thịt treo lủng lẳng trên hàm và đang quay về phía anh. Đó không phải là một cảnh hiếm gặp đối với anh, trước đó anh đã bị nhiều thế lực siết chặt.

Nhưng trước đây anh luôn có một lối thoát.

Anh có thể thấy chúng bắt đầu đi đến, từng người một, khi chúng mất hứng thú với những người chết trên mặt đất. Chúng sẽ cảm nhận được ai đó vẫn còn sống, có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Tay Seonghwa tìm kiếm khẩu súng đã đánh rơi lúc nãy của Wooyoung, cuối cùng cũng tìm được nó và kiểm tra xem anh còn bao nhiêu đạn trong đó.

Có khoảng mười viên đạn, không có nơi nào đủ gần để bắn hạ tất cả các thây ma. Điều đó thực sự vô nghĩa, nhưng nó không ngăn được anh nghiến răng lấy lại khẩu súng lục và bắn hạ thây ma đầu tiên đến gần mình. Việc nhắm mục tiêu rất khó khăn, cánh tay của anh run lên và phát súng tiếp theo đã trượt mục tiêu ban đầu. Có vẻ như nó đã bắn trúng một người trong số chúng, nhưng nó không ở đâu gần đầu nên nó vô nghĩa.

Seonghwa tự nguyền rủa bản thân, hỗn hợp giữa tiếng tim đập thình thịch và lưng của anh chỉ đủ adrenaline để giúp anh tiếp tục. Anh dường như biết sâu trong lòng rằng anh sẽ không thể thoát khỏi điều này, vì vậy với một phát súng nữa, anh có thể giết một thây ma đang bò trên sàn về phía mình, rồi anh thả cánh tay của mình xuống đùi.

Nếu anh đang khóc, anh không thể cảm nhận được. Khẩu súng nặng nề nơi nó nằm trong lòng anh như thể nó đang chế giễu anh vì đã bỏ cuộc quá sớm. Nhưng anh đã kiệt sức, cảm thấy khó thở và mùi hôi thối của mọi thứ xung quanh khiến anh muốn bịt miệng lại.

Một ý nghĩ kỳ lạ ập đến trong anh khi anh chứng kiến ​​một thây ma đang tiến lại gần mình, một người phụ nữ bị cắn vào bên phải cơ thể đang từ từ rình rập anh. Anh thoáng tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của những người bạn của anh khi họ sắp chết. Anh tự hỏi liệu họ có đang cảm thấy sợ hãi và kiệt sức cùng với gánh nặng vô vọng đổ lên vai anh hay không. Anh thoáng tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của mọi người khi chứng kiến ​​kẻ giết người đang đến gần.

Nhưng khi cô ấy đến gần hơn, miệng cô ấy chảy đầy chất lỏng màu đỏ khi đung đưa qua lại với những tiếng rên rỉ khe khẽ, Seonghwa không thể không tự hỏi cô ấy đã chết như thế nào. Cô ấy đã là một người mẹ? Cô ấy có hét lên khi kẻ giết người cắn vào mình không? Cô ấy đã sống như thế nào trước khi tất cả những điều này xảy ra?

Những ngón tay anh giật giật một cách vô ích bên cạnh anh, đầu anh nghiêng sang một bên khi nhắm mắt lại. Có lẽ sẽ đỡ đau hơn nếu anh không nhìn thấy nó xảy ra.

Anh chỉ hy vọng và cầu nguyện rằng bạn bè của anh sẽ không bao giờ thấy anh đi lại như những sinh vật vô tâm này.

Tám mươi hai, tám mươi ba, tám mươi bốn...

Bam. Bam. Bam.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro