Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A White Flag (2)

Phải mất tổng cộng năm ngày để trò trêu chọc lắng xuống. Seonghwa gần như bịt tai họ lại rằng nó không phải như thế, ngay cả Hongjoong sau đó cũng xác nhận rằng không phải - ba ngày sau toàn bộ tình huống xảy ra. Hắn chắc hẳn thích nhìn thấy Seonghwa đau khổ vì Wooyoung đã tuyên bố rằng cậu sẽ không tin Seonghwa cho đến khi cậu nghe thấy điều đó từ chính Hongjoong, người vừa được đề cập chỉ cười ngọt ngào và im lặng trong ba ngày.

Seonghwa suýt đánh hắn bằng xà beng.

Và bất chấp bản chất của nó, ít nhất đó là điều nhẹ nhàng nhất đã xảy ra với họ trong suốt thời gian dài. Vì một lý do nào đó, mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn, nhưng Seonghwa biết rằng điều đó rất có thể liên quan đến hai mảnh ghép rất quan trọng được đưa trở lại nơi chúng thuộc về. Đôi khi anh không thích nghĩ rằng tất cả họ đều là một bảng xếp hình khổng lồ nào đó, nếu thiếu một mảnh thì toàn bộ điểm tồn tại của họ cũng sẽ biến mất, vì anh biết nếu điều đó là sự thật thì nếu một trong số chúng tình cờ mất, tất cả đều sẽ như vậy.

Nó khiến anh nhớ lại quá nhiều về nhóm mà anh từng có. Việc mất đi người bạn thân nhất là sự suy sụp của họ. Đó là những gì sẽ xảy ra khi họ phụ thuộc vào nhau quá nhiều - và thật không may, Seonghwa đã vượt quá xa giai đoạn có thể phủ nhận rằng anh không phụ thuộc vào bảy người đàn ông xung quanh mình.

Seonghwa tự hỏi liệu có lẽ anh là người phụ thuộc vào họ nhiều hơn họ ở thời điểm này. Anh đã đi từ lạnh lùng và khắc nghiệt, bất cần đến mức không quan tâm đến việc có ai trong số họ chết hay không - đến cún con ốm yếu, lạc lõng luôn theo họ đi khắp nơi để đảm bảo rằng họ vẫn ổn. Anh tự hỏi liệu sự chăm sóc của mình không nhiều đến mức anh muốn đảm bảo rằng họ vẫn ổn hay hơn thế nữa là đảm bảo rằng họ vẫn còn sống bởi vì anh không thể sống thiếu họ.

Làm thế nào mà điều đó xảy ra?

Seonghwa quyết định rằng anh cần phải ngừng hành động như một người mẹ luôn dõi theo họ gần như tất cả các thời gian trong ngày với đồ uống thoải mái của anh, một tách trà lạnh, trên tay. Họ không phải là những đứa trẻ mới biết đi - họ không cần anh trông chừng họ như thế. Tuy nhiên, họ để yên cho anh - không bao giờ thắc mắc hay phản đối điều đó. Yunho sẽ để Seonghwa ngồi trên bậc thềm của hiên nhà và xem cậu làm việc trên chiếc xe tải, thêm những tiện ích mới cho nó ở chỗ này chỗ kia hoặc chỉ làm công việc sửa chữa. Mingi cũng sẽ thường ở đó, mặc dù cậu làm việc nhiều hơn với điện thay vì cơ khí.

Và sau đó Wooyoung sẽ để Seonghwa lượn lờ trong bếp khi cậu đang chuẩn bị rau củ hoặc San sẽ để anh đi dạo quanh các vách đá. Họ không bao giờ nói chuyện, sóng vỗ đã thay họ nói tất cả, nhưng họ rất thích bầu bạn yên tĩnh.

Seonghwa nghĩ rằng San thích anh như một người bạn đi cùng nếu cậu chọn một người vì Seonghwa không đặt câu hỏi như những người khác.

Anh sẽ không hỏi San làm thế nào. Anh sẽ không hỏi liệu nỗi đau ma quái mà San đang trải qua có từ bỏ được hay không. Đặc biệt hơn, Seonghwa không khiến San cảm thấy mình là một người khác biệt như những người khác. Họ không cố ý, họ có những suy nghĩ thật lòng đằng sau những câu hỏi của mình để đảm bảo rằng võ sĩ trẻ vẫn ổn, nhưng họ không hiểu rằng điều đó khiến San cảm thấy mình kém cỏi mỗi khi họ chỉ ra điều gì đó liên quan đến sự mất mát của cánh tay cậu.

Tất nhiên, cậu đã để Yeosang xem xét nó - thực tế, đó là một trong những điều đầu tiên Yeosang làm khi trở về. Cậu ấy không đặt câu hỏi về việc nó xảy ra như thế nào, Yeosang dường như đã biết, nhưng cậu ấy chỉ đảm bảo rằng mọi thứ trông tốt nhất có thể về mặt kỹ thuật cho hoàn cảnh. Đó là bất cứ thứ gì ngoại trừ một vết cắt sạch sẽ và nó vẫn còn bầm tím nhiều tháng sau đó, nhưng Yeosang nói rằng điều đó đáng được mong đợi. Cậu thậm chí còn nói rằng San thực sự cần phải kiềm chế không làm gì quá sức vì vết thương không được khâu liền với nhau, và tất nhiên, San không muốn nghe điều đó chút nào vì cả đời cậu chỉ xoay quanh thể xác.

Seonghwa không nhận ra mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế nào cho đến vài ngày sau khi San nói rằng cậu sẽ ra ngoài để tập bắn mục tiêu, vì cậu có ích gì nếu cậu không thể bắn nữa? Họ đều đã quen với những lời nhận xét như vậy của cậu, và họ biết đó là cách cậu đối mặt với chấn thương, nên họ không nghĩ nhiều về điều đó vì cậu đã cười về điều đó trước khi rời đi.

Vậy mà Seonghwa lại bảo Jongho đi với San vì có điều gì đó bên trong anh nói với anh rằng San không thể ở một mình. Giờ anh đã nhận ra rằng nếu bản năng mách bảo anh phải làm điều gì đó - anh sẽ làm điều đó mà không cần thắc mắc. Và tất nhiên, Jongho không có vấn đề gì với điều đó, rời đi ngay sau khi San thực hiện với khẩu súng của mình để có lý do rằng cậu ấy cũng cần luyện tập.

Cậu ấy không, nhưng San không cần biết điều đó.

Seonghwa muốn tự mình đi, nhưng anh biết rằng San và Jongho có một mối quan hệ đặc biệt - San đã không sống với Jongho và không cảm thấy mệt mỏi với cậu ấy như cậu chắc chắn đã có với Seonghwa bây giờ. Vì vậy, anh nghĩ rằng người nhỏ nhất sẽ là sự đặt cược tốt nhất. Jongho biết San, cậu hiểu cậu ấy đến mức sâu sắc hơn Seonghwa có thể. Anh không biết là do cả hai đều là những chiến binh gan lì hay gì, nhưng rõ ràng ngày nào San cũng cần Jongho ở đó.

Seonghwa đã đúng vì khi họ về nhà vào đêm hôm đó, trời đã tối. Seonghwa ở lại, lo lắng bản thân phát ốm khi đi lại quanh phòng khách với Hongjoong đang ngồi trên cầu thang chờ họ quay lại. Nhưng khi họ quay lại, San đã xông vào phá cửa và phớt lờ cả hai người trước khi leo lên cầu thang, đóng cửa căn phòng cậu ở chung với Wooyoung. Đôi mắt cậu đỏ hoe và Seonghwa không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã khóc. Có điều gì đó đang ngày đêm dày vò San, càng ngày càng đau đớn khi biết mình không thể làm gì được.

Cuối cùng khi Jongho đến sau San một phút, cậu chỉ lắc đầu và thở ra một hơi dài.

"Anh đã bao giờ thử bắn súng bằng tay không thuận trước đây chưa?" Cậu hỏi, hướng câu hỏi về phía Seonghwa nhiều hơn vì anh là người tích cực cố gắng yêu cầu câu trả lời.

Seonghwa lắc đầu và lùi lại một bước.

"Hoặc có thể tốt hơn- về điều kiện mà anh có thể hiểu rõ hơn... anh đã bao giờ cố gắng rất nhiều cho một điều gì đó chưa, ý em là vô cùng cố gắng đến nỗi anh đặt cả cuộc đời mình chỉ để hoàn thành một điều gì đó mà bình thường anh có thể thành công một cách dễ dàng- chỉ để thất bại liên tục? Em không biết liệu đó có phải là học cho một kỳ thi quan trọng và bị điểm kém, sau đó bị cha mẹ của anh nói với anh rằng nó không đủ tốt, hoặc nếu chỉ cố gắng để sống và giữ cho những người mà anh yêu quý còn sống, nhưng lại thất bại vì anh đã thực hiện một hành động sai lầm. Đó là điều mà em không thể nói thành lời nhưng đó vẫn là một điều nếu anh thất bại, đột nhiên cuộc sống của anh không còn ý nghĩa và anh cảm thấy như mình không còn gì có ích cho những người xung quanh," Jongho cố gắng giải thích, gần như theo đuổi cách nói khó hiểu mà Hongjoong thường giải thích.

Nhưng Seonghwa hiểu. Anh đã, ngay cả khi anh không thể diễn tả thành lời.

"Mục đích sống của San là bắn súng," Jongho nói, nhìn lên cầu thang rồi lại thở dài. "Mục đích sống của anh ấy là trở nên lanh lẹ và nhanh nhẹn. Anh ấy đã từng được huấn luyện đặc biệt mạnh mẽ về thể chất và tinh thần, nhưng hiện tại anh ấy không phải là một trong số đó."

Vì vậy, nói cách khác, theo cách bộ não của Seonghwa cung cấp, San đang bị dày vò bởi chính những ý tưởng về giá trị bản thân.

"Vậy em sẽ hỏi lại anh... anh đã bao giờ thử bắn súng bằng tay trái chưa?"

"Chưa bao giờ," Seonghwa thừa nhận. "Anh thậm chí sẽ không thử. Chắc chắn sẽ thất bại, vị trí và phạm vi bị hạn chế, không nhiều, nhưng nó đủ để khiến anh phát điên."

"Chính xác."

Đó là tất cả những gì Jongho nói về điều đó, và đó là tất cả những gì Seonghwa cần nghe. Anh chưa bao giờ hiểu được chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, nhưng anh chắc chắn rằng khi đó San đã đánh trúng phần đầu của điểm giới hạn. Cho dù là San nhận ra rằng cậu sẽ phải học lại hoàn toàn cách bắn súng, một thứ gì đó thuộc về bản chất thứ hai đối với cậu - hay cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu không còn gì có ích với họ và họ sẽ đuổi cậu ra ngoài... hoặc cả hai - San như ngày càng lún sâu hơn.

Sự đổ vỡ đầy đủ và hoàn toàn xảy ra theo cách mà Seonghwa không bao giờ đoán được.

Không bao giờ trong một triệu năm, anh có thể đoán được sự căng thẳng mà anh và Hongjoong đã chia sẻ, sẽ bị San và Wooyoung vượt trội hơn. Hongjoong và anh đã không còn giữ danh hiệu cho những cuộc tranh cãi tức giận nhất nữa - và cặp đôi mới được chú ý không ai khác chính là San và Wooyoung. Mọi thứ về điều đó có vẻ không đúng bởi vì San và Wooyoung thực sự như vậy - hoặc - họ là một cặp. Ngay cả khi họ chưa bao giờ thừa nhận, dễ dàng nhận thấy rằng có một sự khẳng định vô hình về nhau mà không ai dám động đến.

Nhưng Seonghwa có thể nhìn thấy điều đó theo cách Wooyoung cố gắng làm điều gì đó cho San, và người lớn hơn sẽ nói rằng cậu ấy không cần sự giúp đỡ của Wooyoung. Tất nhiên, Wooyoung không biết gì vì cậu yêu San và chỉ muốn giúp cậu ấy. Cậu không thấy rằng San đang cố níu kéo dù chỉ một sợi dây.

Và chủ đề duy nhất đó đã bị cắt đứt vào một ngày đặc biệt khi Seonghwa trở lại sau một buổi ra ngoài một mình để lấy một vài nguồn cung cấp. Đáng lẽ anh phải chú ý đến lá cờ đỏ đầu tiên rằng không có ai trong nhà khi anh bước vào, nhưng không phải vì anh mệt mà chỉ muốn ngủ một giấc và tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng. (Giống "lời cảnh cáo")

Chỉ có điều, khi anh bước lên cầu thang, nó không hề yên tĩnh, kéo theo thanh xà beng mà anh may mắn không phải dùng đến phía sau, rồi dừng lại trước cửa phòng đã đóng chặt của San và Wooyoung.

Anh chưa bao giờ nghe thấy San lớn tiếng như vậy, hay Wooyoung về vấn đề đó, anh nghĩ mình cần phải lao vào một lúc nào đó bởi vì San nghe rất điên rồ, khiến Seonghwa lo lắng rằng cậu sẽ tự khiến mình và Wooyoung bị thương. Anh không muốn can thiệp vào chuyện không phải việc của mình, nhưng anh cũng sẽ không để điều gì đó như thế này có thể làm tổn thương đến cả hai về thể chất hay tinh thần.

"Tôi đã làm cậu bị thương, Wooyoung-" San hét lên, giọng cậu căng thẳng và vang vọng qua cửa. "Tại sao cậu vẫn ở đây kể cả khi tôi làm những điều này với cậu!"

"Lần cuối cùng chết tiệt, tôi tự vấp phải hai chân của mình và tự cứa vào tay mình-" Seonghwa nghe thấy Wooyoung hét lại, mặc dù giọng điệu của cậu không tuyệt vọng như San.

"Cậu đã bị ngã vì tôi đã vượt quá xa so với bản thân như tôi vẫn thường làm và khiến cậu bị thương!"

"San, đó là một vụ tai nạn- tai nạn đã xảy ra! Tôi không hiểu tại sao cậu lại buồn về nó như thế- nó thực sự chỉ là một vết xước nhỏ! Đừng làm như thể tôi vừa cắt đứt toàn bộ bàn tay của mình!"

"Ừm, lần sau có lẽ sẽ không chỉ là một vết xước đâu! Ai biết được tôi sẽ làm gì tiếp theo-" Giọng của San vang lên ở cuối và nó khiến Seonghwa nhăn mặt tại nơi anh nghe trộm. "Lần sau tôi có thể làm điều gì đó ngu ngốc vì tôi dường như không thể chấp nhận sự thật rằng tôi không thể làm bất cứ điều gì với phần bên phải của cơ thể- có lẽ cậu sẽ không may mắn như vậy và chỉ bị sứt tay. Cậu sẽ kết thúc với việc mất đi cánh tay hoặc chân của cậu, hoặc thậm chí tệ hơn- là cả cuộc đời của cậu khi cậu tiếp tục gắn bó với tôi!"

"Cậu thật vô lý..." Seonghwa có thể nói rằng Wooyoung đang cố gắng hết sức để duy trì lý trí nhưng rõ ràng cậu cũng đang rất cáu. "Việc tôi ở bên cạnh cậu sẽ không xác định được tôi có chết hay không- Tôi không biết cậu đang nghĩ cái quái gì trong cái đầu độc hại đó của cậu nhưng cậu cần phải dừng nó lại ngay bây giờ. Tôi đang phát ốm và mệt mỏi khi thấy cậu trông như một con chó con bị đá- như cậu nghĩ rằng chúng tôi chỉ yêu cậu vì cách cậu có thể chiến đấu... có bất cứ điều gì tôi đã làm trong quá khứ chứng minh cho cậu thấy rằng tôi không chỉ nhìn cậu như vậy không?"

Seonghwa lùi lại và dựa vào bức tường ở phía đối diện của căn phòng. Ngực anh như thắt lại và nó chỉ trở nên tồi tệ hơn với sự im lặng nặng nề bao trùm ngôi nhà.

"Thế còn việc cậu thử đặt mình vào vị trí của tôi một lần thì sao," San rít lên, giọng cậu bây giờ run rẩy chứ không phải tức giận. "Tại sao cậu không thể nhìn thấy nó từ mắt tôi- tại sao cậu không thể hiểu được rằng nếu không có cánh tay của tôi, tôi hoàn toàn vô dụng! Không có một điều chết tiệt nào mà tôi có thể làm đúng- Tôi không thể hoạt động bình thường vì những điều ngu ngốc này, những cơn đau ma quái chết tiệt đến với tôi mỗi đêm! Tôi thậm chí không thể... thậm chí không thể yêu em theo cách mà em cần và xứng đáng được yêu như thế- Tôi thật vô dụng với em!"

"San, cậu biết tôi sẽ không bao giờ thực sự hiểu được những gì cậu đang trải qua, tôi chỉ có thể cố gắng tưởng tượng và hỗ trợ cậu-" Bây giờ đến lượt Wooyoung nghe tuyệt vọng. Seonghwa không thể nhìn qua cánh cửa, nhưng nếu giọng điệu của Wooyoung thay đổi nhiều như vậy, thì rõ ràng người nhỏ hơn đang nhìn thấy thứ mà Seonghwa không thể. "Nhưng làm ơn hãy cho bản thân được nghỉ ngơi- cậu đã suýt chết! Cậu thật may mắn khi còn sống-"

San cắt ngang cậu bằng một tiếng động lớn.

"Cậu không nghĩ rằng tôi biết điều đó à?!" Và đó là cách mà San đã nói, đau lòng và thô bạo đến mức Seonghwa cảm thấy không khí bị đẩy ra khỏi phổi mình. Anh trượt xuống tường cho đến khi ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối vào ngực khi đặt xà beng xuống. "Cậu thực sự nghĩ rằng tôi không biết mình may mắn đến mức nào khi còn sống sao? Cậu có vẻ là một người biết tất cả, hãy đoán xem Wooyoung- Tôi ước rằng mình đã chết!"

Seonghwa thề rằng anh có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc ngay sau cánh cửa im lặng. Nó chắc chắn không phải của riêng anh vì anh không hề thở.

"Hả..." Giọng Wooyoung dày và nặng như thể cậu không thể tin được những gì mình đang nghe thấy. "Không- Cậu không thể nói như thế sau ngần ấy thời gian chết tiệt mà tôi đã cố gắng giữ cho cậu sống sót! Cậu có biết tôi đã dành bao nhiêu thời gian và nỗ lực để đảm bảo rằng cậu vẫn tiếp tục thở mỗi ngày khi dường như cậu không thể! San, cậu... cậu không thể nói rằng tất cả chỉ là vô ích... Tôi đã cố gắng rất nhiều để đảm bảo rằng cậu sẽ tiếp tục thức dậy-"

"Tôi không yêu cầu cậu làm tất cả những điều đó cho tôi!" San đã khóc. Âm thanh căng và đứt quãng không lẫn vào đâu được.

"Sao-" Giọng Wooyoung nhỏ dần như vừa bị bắn.

Seonghwa thực tế có thể nhìn thấy vẻ kinh khủng trên khuôn mặt cậu.

"Tôi không yêu cầu cậu giữ cho tôi được sống, cậu nên để tôi chết trên sân thượng. Cậu nên bỏ đi với những người khác và để tôi chết ở đó!" Seonghwa nghe thấy một tiếng uỵch khác, mặc dù lần này nhẹ nhàng hơn. "Bởi vì cậu biết gì không, Wooyoung? Cậu muốn biết những gì tôi đã nghĩ trong suốt thời gian qua không?"

Wooyoung không trả lời và Seonghwa biết rằng người nhỏ hơn dù muốn cũng không được.

"Hãy nhớ khi tôi nói rằng điều đáng sợ nhất đối với tôi là biến thành một thây ma khi tôi cầu xin cậu giết tôi? Cậu còn nhớ điều đó không?" Giọng của San lại nghẹn ngào, mặc dù có vẻ như cậu đang cố nói ra một điều thô bạo và cuối cùng nghe như thể cậu đã quá tức giận. "Tôi đã bảo cậu giết tôi vì tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ biến thành thứ mà tôi sợ nhất- đoán xem, đó là một lời nói dối!"

Seonghwa nghe thấy tiếng Wooyoung bắt đầu khóc. Nó nhẹ, nhưng âm thanh vẫn ở đó.

"Thực ra, tôi rất nhẹ nhõm- Tôi đã rất nhẹ nhõm vì tôi có thể chết theo cách này hoặc cách khác. Vì đoán xem, Wooyoung? Biến thành một thây ma không phải là điều đáng sợ nhất đối với tôi-" Giọng của San gần như phát ra khi kết thúc ở đó, giọng của cậu vỡ ra và nứt nẻ đến mức Seonghwa phải cắm móng tay vào đùi để giữ cho mình ở yên. "Điều đáng sợ nhất đối với tôi, là nhìn thấy cậu biến đổi- hoặc Yunho, hoặc Jongho, hoặc bất cứ ai! Bởi vì ngay sau khi tôi bị cắn, bị xé nát mạng sống và cánh tay chỉ trong vài giây, tôi đã hiểu nó nhanh thế nào khi bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể bị. Cậu không bao giờ thực sự hiểu được điều đó cho đến khi chính cậu nằm trên mặt đất, chết trong vũng máu của chính mình, cuối cùng nó lại nhấp vào rằng ôi chết tiệt tôi sắp chết... nhưng tôi đã không sợ hãi. Tôi đã nghĩ rằng- tôi thực sự khiếp sợ, rằng cuộc sống của tôi đang bị tước đoạt khỏi tôi và khỏi cậu- trong khi thực tế tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng!"

Wooyoung gần như nghẹn ngào vì khóc, và rõ ràng San không khá hơn chút nào.

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm- cảm thấy nhẹ nhõm vì nó cuối cùng cũng kết thúc, và tôi sẽ không bao giờ phải mất bất cứ ai một lần nữa, đặc biệt là..." Giọng cậu lại kéo dài và cậu không nói hết câu. San dường như mất vài giây để tập trung lại, ít nhất đó là những gì Seonghwa tưởng tượng cậu đang làm. Có một vài giây mà tiếng khóc của Wooyoung lặng đi và cậu dường như cũng nghẹn ra một số từ mà Seonghwa không thể hiểu được.

"Không, tôi-" San lại lên tiếng, thái độ hoàn toàn thay đổi. "Không, tôi muốn sống- tôi phải sống ngay bây giờ. Tôi không thể- không phải sau khi..."

Seonghwa đưa đầu xuống tựa vào đầu gối và ép móng tay vào sâu hơn. Anh biết chính xác những gì Wooyoung vừa hỏi cậu.

"Tôi muốn sống, tôi thề-," San sau đó nói một lần nữa, nhưng sau đó đã bị vượt qua với một làn sóng cảm xúc nặng nề khi cuối cùng cậu dường như đã gục ngã đúng cách. "Tôi muốn sống- tôi không có gì để sống vì."

Seonghwa không thể đợi xung quanh nữa để nghe San sẽ nói gì sau đó. Anh không thể.

Anh hiểu San đến mức nó khiến anh tổn thương quá nhiều khi ở lại và lắng nghe. Seonghwa đợi cho đến khi có vẻ an toàn để anh rời đi, nơi San chỉ khóc và khóc với Wooyoung ngay tại đó, anh có thể rời đi mà không cần lo lắng rằng họ sẽ làm tổn thương nhau.

Anh tự kéo mình và xà beng lên khỏi mặt đất một cách máy móc, theo thói quen lặng lẽ bước xuống cầu thang ọp ẹp và ra cửa sau, nơi hy vọng tiếng khóc của hai người bạn bị vấp ngã và dày vò không thể chạm tới anh.

Anh đóng cửa lại sau lưng đi trên con đường mòn nhỏ mà tất cả họ đã tự tạo ra vì họ thường đi bộ. Seonghwa chỉ đi theo nơi mà cơ thể anh đã đưa anh đi, điều mà gần đây anh thường xuyên để nó xảy ra khi anh cần tắt não của mình. Anh có một ý tưởng về nơi anh sẽ đi, và nó không làm anh bận tâm nhiều như anh nghĩ. Ngôi nhà bên bờ biển nằm trên một ngọn đồi nhỏ có thể nhìn ra những vách đá đổ xuống ngay chính đại dương, vì vậy việc đi bộ xuống những vách đá là một sự suy giảm mạnh nhưng ít nhất nó rất nhanh. Ngay rìa vách núi, có một đống đá mà Yunho và Mingi, với sự giúp đỡ của Jongho, đã đặt ở đó để làm chỗ ngồi tạm bợ nếu ai muốn ngắm hoàng hôn hay bình minh.

Vào thời điểm này trong ngày, ngay khi mặt trời chuẩn bị lặn, việc một người bình thường ngồi trên đá và nhìn ra đại dương là điều rất bình thường. Seonghwa không biết Hongjoong thích làm gì ở ngoài đó vào thời điểm này trong ngày, nhưng anh đoán rằng hắn chỉ ra khỏi nhà vì lý do tương tự như những người khác.

Khi cả hai cùng ngồi xuống tảng đá bên cạnh chỗ mà Hongjoong đang ngồi, anh thở dài một hơi không báo trước và bất giác ngồi xuống, anh thở dài một tiếng và dựa lưng vào đó để làn gió thử làm mát anh.

"Cậu đang khóc." Hongjoong lên tiếng trước, vẫn không di chuyển khỏi nơi hắn đang ngồi nhìn chằm chằm ra biển.

"Không có."

Anh đã.

"Tôi đoán là cậu đã nghe thấy chúng tranh cãi, tôi ngạc nhiên khi cậu kéo dài được như vậy. Cuối cùng San đã phá vỡ phải không?" Hongjoong dường như không bị gián đoạn như thể hắn biết điều đó sẽ xảy ra.

"Tôi đã nghe những điều mà tôi không bao giờ muốn nghe," Seonghwa thừa nhận, đưa tay lên mắt khi những lời của San cứ lặp đi lặp lại trong đầu. "Tệ hơn tôi từng nghĩ."

Hongjoong khẽ ngâm nga, sau đó xào xạc xung quanh một chút.

"Tội lỗi của người sống sót, tôi sẵn sàng bỏ tiền ra. Một số không trải qua điều đó quá tệ nhưng rõ ràng San đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn," Người nhỏ hơn nói nhẹ nhàng, gần như đang nói với chính mình. "Không chỉ vậy, em ấy đã quá quen với việc làm mọi thứ cho mọi người đến nỗi cảm thấy mọi thứ được làm cho em ấy là sai lầm."

"Ý tưởng về giá trị bản thân của em ấy đã bị sai lệch," Seonghwa lầm bầm.

"Có thể trách em ấy sao?"

Seonghwa không trả lời.

Nó yên lặng trong một khoảnh khắc, thường thì rất khó xử nếu Seonghwa buộc phải dành một khoảng thời gian im lặng một mình với Hongjoong, nhưng mọi chuyện có vẻ không quá tệ vào thời điểm đó. Có lẽ là do đầu anh quá bận rộn với việc nhắc nhở anh về những gì anh vừa nghe để thực sự chú ý đến sự hiện diện thấp thoáng của Hongjoong.

"Cậu biết đấy," Người nhỏ hơn quyết định phá vỡ sự im lặng cần thiết, khiến Seonghwa phải đáp lại bằng một tiếng rên rỉ. "Đó hoàn toàn là một sự tình cờ khi tôi gặp San. Thực sự là một phép màu khi chúng tôi ở cùng một thành phố, nơi em ấy đóng quân khi mọi chuyện nổ ra. Về mặt kỹ thuật, tôi không ở đó, tôi thực sự phải đi theo hướng ngược lại. Nhưng bất kể tôi có ở đó, tôi thấy San trong số các đồng đội khác của em ấy đang cố gắng hết sức để kiểm soát đám đông tại thủ đô- và tôi thấy rõ rằng họ không biết điều gì sắp xảy ra với họ. Tôi không chắc điều gì đã vượt qua tôi- Tôi không phải là người chỉ đưa ra những ân huệ ngẫu nhiên và không đáng có- nhưng tôi đã tóm lấy em ấy bằng mọi cách trái với ý muốn, xuống một con hẻm để ẩn nấp cho đến khi đợt sóng lớn đầu tiên kết thúc. Em ấy không tin tôi lúc đầu, nhưng khi tận mắt chứng kiến ​​thì em ấy trông như phải khởi động lại trong vài ngày."

Seonghwa nằm hoàn toàn mềm nhũn trên tảng đá, nhưng anh vẫn lắng nghe từng từ một.

"Vậy mà em ấy vẫn đi theo tôi, kể cả sau khi tôi cố gắng loại bỏ em ấy hàng tuần trời. Tôi cũng giống như cậu- Tôi tức giận, khó chịu, khá đau lòng và không muốn làm gì với ai. Nhưng San dính chặt lấy tôi như keo và mọi cách làm theo mệnh lệnh của tôi. Thành thật mà nói, nó bắt đầu như một trò đùa, em ấy tuân theo mệnh lệnh của tôi, bởi vì nếu chúng tôi trung thực, thì hồi đó em ấy đã có đủ điều kiện hơn để đưa ra những quyết định đó. Nhưng tôi đoán em ấy thấy rằng tôi biết cách tồn tại trong các tình huống thù địch rất tốt, và em ấy cần ai đó để dõi theo, vì vậy tôi đã hỗ trợ em ấy. Đã rất lâu rồi, tôi thậm chí không thể nhớ từ khi nào những người đi lạc bắt đầu tham gia với chúng tôi," Hongjoong có vẻ cười khúc khích, và Seonghwa cuối cùng cũng nhìn người nhỏ hơn từ dưới cánh tay mình. "Nhưng ngay sau đó, không chỉ có tôi và San, San không phải là người duy nhất mà tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi đã diễn vai thủ lĩnh giả như một trò đùa và tôi không thể từ chức vì tôi không muốn làm em ấy thất vọng và buộc em ấy trở thành người phải chịu gánh nặng... bởi vì nếu tôi thành thật, tôi có sẹo và em ấy sạch sẽ theo nghĩa đó."

Seonghwa kéo cánh tay ra khỏi mặt sau khi lau đi vài giọt nước mắt rồi ngồi dậy, nhấc chân lên để anh có thể ôm lấy chân mình.

"Vậy nên chúng tôi cứ tiếp tục như vậy... không khác gì chim kền kền. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi không bao giờ tốt với những nhóm đông người vì tôi luôn thu mình và chỉ biết lo cho bản thân. San là một ngoại lệ- nhưng không phải những đứa trẻ không có cơ hội. Tuy nhiên, không phải tôi có thể từ chối chúng, vì vậy tôi phải cố gắng hết sức..." Hongjoong giật mũi, Seonghwa đã nhìn hắn vào đúng thời điểm hắn bắt được nó. "Khi chúng tôi gặp Yeosang và Mingi, đó là lúc mọi thứ trở nên... chuyên nghiệp hơn? Mingi thật dễ dàng, nhưng Yeosang đã chiến đấu với tôi từng bước trên đường đi. Em ấy không tin tưởng chúng tôi hay bất cứ ai về vấn đề đó. Em ấy rất đa nghi nhưng quá tuyệt vọng với sự giúp đỡ đến mức em ấy buộc mình phải ở lại với chúng tôi. Mingi đã tìm thấy căn cứ và Yeosang nói với tôi rằng em ấy muốn điều hành nó, về cơ bản- điều mà tôi nghĩ cậu biết thực tế em ấy đã làm."

"Nhưng em ấy vẫn đáp lại anh," Seonghwa nói.

"Đó là điều buồn cười, không ai muốn có được vị trí mà tôi đã nắm giữ. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức có thể, vì đến cuối ngày tôi vẫn hiểu rõ hơn hầu hết mọi người và chỉ muốn tồn tại. Yeosang chỉ chịu thua tôi một chút khi Jongho bước vào, đứa trẻ tội nghiệp mà em ấy tìm thấy ngụp lặn trong rác. Tôi sẽ không kịch tính hóa nếu tôi nói rằng em ấy trông giống như trẻ con vào ngày sinh nhật của chúng, yêu cầu được giữ lại một bé mèo con đi lạc mà chúng tìm thấy ở bên ngoài- chúng ta có thể giữ em ấy không? Về cơ bản là những gì mà đôi mắt em ấy đã nói."

"Và anh đã giữ lại em ấy... và những người khác."

"Chúng tôi có các nguồn lực vào thời điểm đó. Tôi không thể nói không- đặc biệt là khi nói đến chúng. Tôi thực sự chỉ đang làm những gì tôi nghĩ là tốt nhất- Tôi mong nó chỉ là tạm thời, rồi tôi có thể từ chức và trút bỏ gánh nặng đó, nhưng nó chưa bao giờ xảy ra," Hongjoong liếc qua Seonghwa, cả hai giao tiếp bằng mắt trong chốc lát. "Tôi đoán có lẽ tôi đã có một chút mặc cảm, tôi nghĩ sẽ rất khó để không cảm thấy. Nhưng mỗi ngày, tôi tự hỏi liệu đó có phải chỉ là một chiếc mặt nạ cho thấy tôi đã sợ hãi như thế nào không."

"Tôi biết điều đó là dành cho tôi, với Wooyoung và Yunho," Seonghwa thừa nhận, gần như nhíu mày vì Hongjoong không cần biết điều đó.

Nhưng Hongjoong dường như chỉ mỉm cười và lắc đầu, một tiếng cười nhẹ sủi bọt trong cổ họng.

"Nhưng, uh," Seonghwa gần như lắp bắp, tuyệt vọng đẩy sự chú ý ra khỏi bản thân. "Anh biết anh đã rất giỏi khi nói về bản thân ngày này qua ngày khác ở căn cứ. Luôn nói với tôi những phẩm chất tốt nhất của anh và những điều tồi tệ như thế- thế còn việc anh nói cho tôi biết anh là ai trước tất cả những điều này xảy ra thì sao?"

Hongjoong có vẻ thực sự ngạc nhiên. Môi hắn hé mở và mắt hắn mở to một chút.

"Cậu muốn biết điều đó?"

"Đừng tự tâng bốc bản thân, tôi chỉ muốn biết hình xăm con rắn và nghi lễ dao kỳ lạ của anh đến từ đâu. Anh là một người đàn ông nhỏ bé rất kỳ quặc và tôi ghét vì không thể hiểu điều đó," Seonghwa đảo mắt một chút, nhưng vẫn giữ sự chú ý của mình vào Hongjoong thay vì chú mòng biển đang cố gắng chào hỏi.

Hongjoong nhìn anh một cách kỳ lạ, hơi sốc khi hắn phải nheo mắt lại vì mặt trời lặn rất nóng và chói chang trong mắt.

"Chà," Hắn bắt đầu, bặm môi. "Cha tôi mất khi tôi còn nhỏ, có lẽ là bảy-"

"Chúa ơi, thật bệnh hoạn... Tại sao anh phải bắt đầu với điều đó?"

"Im đi, tôi đang kể chuyện, không phải cậu," Hongjoong mắng mỏ, vươn tay đánh vào vai Seonghwa, người lớn hơn đã để cho hắn, nhưng lại đổ lỗi cho việc đánh trả rất mệt mỏi. "Dù sao thì, cậu có thể tưởng tượng toàn bộ, một bà mẹ đơn thân với hai đứa con, đã phải làm ba công việc chỉ để cung cấp một ngôi nhà hơi tươm tất cho những đứa con của bà ấy bởi vì thế giới chết tiệt, thật tệ. Nhưng trên hết, hãy tưởng tượng con trai lớn của bà ấy không chịu bước lên làm người đàn ông trong gia đình khi bà ấy cần hắn nhất... hãy tưởng tượng hắn chọn lối sống mà mọi bậc cha mẹ đều lo sợ."

"Đó là anh phải không?" Seonghwa hỏi, giọng gần như ngập ngừng.

"Đúng vậy, đúng là như vậy, tôi quyết định rằng tôi hận cả thế giới. Nó đã lấy đi cha tôi và về cơ bản là mẹ tôi- bà ấy không bao giờ ở nhà vì bà ấy luôn làm việc chăm chỉ, tôi bị bỏ lại với em gái. Khi tôi còn là một thiếu niên, có lẽ là khoảng mười lăm tuổi, tôi đã chọn cách tham gia một băng đảng vì tôi nghĩ rằng tôi cứng rắn và ngầu và rằng tôi có thể xử lý nó. Tôi sống trong một chiếc xe kéo và chỉ có thể đủ tiền ăn một bữa, một bữa ăn nhẹ mỗi ngày nếu tôi may mắn- vì vậy tôi tham gia một băng đảng vì tôi tức giận và cần tiền. Em gái tôi nhỏ hơn tôi bảy tuổi, tôi không muốn con bé lớn lên như cách tôi đã từng- vì vậy tôi nghĩ nếu tôi có thể lấy cho chúng tôi nhiều tiền hơn, con bé sẽ có một cuộc sống tốt hơn."

Seonghwa cảm thấy có gì đó kỳ quặc và xấu xí thắt chặt bụng mình.

"Thật ngớ ngẩn phải không? Ý tôi là tôi mới mười lăm tuổi và dĩ nhiên nó rất ngớ ngẩn, tôi không biết thế giới vận hành như thế nào. Nhưng đúng vậy- tôi đã tham gia một băng đảng chết tiệt và bị đánh đập mỗi ngày chỉ để giúp tôi cứng rắn hơn, để có thể xử lý thế giới thực. Tiền rất tốt, vì vậy đó là lý do tại sao tôi ở lại- và đó là cách tôi học mọi thứ tôi biết. Cậu phải thông minh trong cuộc sống nếu không cậu sẽ tự giết mình rất nhanh và may mắn cho tôi là tôi có sở trường về nó," Hongjoong gần như đang mơ mộng, một nụ cười nhẹ nhưng đầy mâu thuẫn cong lên trên môi. "Nhưng vâng, cậu phải biết tôi đã giết người đầu tiên ở tuổi mười lăm, một số punk đang cố gắng ăn cắp ma túy từ chúng tôi. Tôi đuổi theo anh ta và siết cổ anh ta đến chết bằng một sợi dây giày- Tôi thậm chí không nghĩ về những gì tôi đang làm, tôi chỉ đang cố gắng giúp mẹ và em gái của tôi, tôi không bao giờ nhận ra ý nghĩa của nó. Sau đó, nhiều năm trôi qua và tôi có hình xăm, biểu tượng của băng đảng như một lời nhắc nhở về con người thật của tôi. Mỗi ngày tôi càng ngày làm tốt hơn những gì tôi đã làm, tôi có nhiều máu trên tay hơn bất kỳ bàn tay nào khác vì tôi còn nhỏ, lén lút và có một phát bắn ngang ngửa với những tay súng bắn tỉa của quân đội. Không chỉ có vậy, tôi còn để ý đến từng chi tiết. Tôi có thể biết ai đó có đang nói dối hay không ngay lập tức bằng cách nhìn vào ánh sáng nhấp nháy trong mắt họ. Bằng cách đặt những câu hỏi điên rồ và đưa ra những giả định điên rồ, tôi sẽ biết mọi thứ về họ trong vòng chưa đầy năm phút. Đó là cách tôi có thể tìm ra cậu mà không cần biết bất cứ điều gì về cậu, đôi mắt của cậu có tất cả."
(Punk: Những người thích nhạc rock)

Hongjoong dừng lại và liếc nhìn Seonghwa. "Tôi chưa bao giờ mua ma túy. Tôi chỉ giao hàng."

Ồ đúng rồi, đó là thông tin quan trọng mà tôi quan tâm, Seonghwa nghĩ.

"Thật xấu xa, tôi sẽ nói với cậu điều đó. Mười lăm tuổi, tôi không biết mình đang tự chuốc lấy điều gì, và tôi đã suýt mất mạng nhiều lần hơn tôi có thể đếm được. Tuy nhiên, cùng lúc đó, có một cảm giác kỳ lạ ở đó, họ đã tiếp nhận tôi và dạy tôi tất cả những gì tôi biết bây giờ. Tôi thực sự nợ những người cố vấn của mình, ngay cả khi họ làm đau tôi hết lần này đến lần khác, tôi nên biết ơn. Vì họ và những gì tôi đã làm, tôi mới có thể cho gia đình mình tiền. Tôi nghĩ rằng tôi đang cho họ những gì họ cần và khao khát, tôi nghĩ rằng tôi đang chăm sóc họ theo cách họ cần tôi trong khi thực tế, tôi đã bỏ lỡ những gì họ thực sự cần."

"Ý anh là gì?" Seonghwa ngập ngừng hỏi, và Hongjoong chỉ cười với anh.

"Tôi đã có thể mang đến cho họ một cuộc sống tốt hơn, bằng chi phí của chính mình. Nhưng ngay cả khi, mẹ tôi có thể mua được quần áo đẹp hơn cho mình và em gái tôi, có thể ăn những thức ăn họ cần- nhưng họ không bao giờ di chuyển ra khỏi bãi đậu xe kéo. Vậy để tôi hỏi cậu một điều... cậu có nghĩ rằng mẹ tôi muốn có một đứa con trai là thành viên của một băng đảng, hay một đứa con trai thực sự đến trường như bà ấy mong muốn và tránh xa nguy hiểm? Và còn em gái tôi thì sao? Chắc chắn là con bé muốn có một người anh trai ở bên và dạy con bé những điều trong và ngoài cuộc sống như người ta thường hay làm. Tôi đã phải bảo vệ em ấy khỏi những kẻ bắt nạt và đám con trai. Đồng thời, tôi luôn phải nổ súng liên tục và nghe lệnh từ ngày này qua ngày khác, nghĩ rằng những gì tôi đang làm là những gì họ cần và muốn."

Có điều gì đó tương tự một cách kỳ lạ về câu chuyện mà Hongjoong đang kể cho anh, nó không hề quen thuộc với anh như anh đã nghe nó trên TV hay gì đó. Không, nó quen thuộc với anh vì một lý do hoàn toàn khác.

"Đó là lý do tại sao tôi thường đâm vào khi cậu và Wooyoung đang cãi nhau. Đó là lý do tại sao tôi nói với cậu những gì tôi đã làm vì tôi biết câu chuyện đó sẽ kết thúc như thế nào," Hongjoong hẳn đã nhìn thấy vẻ mặt của Seonghwa, phải đọc một cách hoàn hảo để hiểu những gì anh đã nghĩ về. "Tôi cũng làm điều tương tự khi đó, tôi chọn những gì tôi nghĩ họ cần, thay vì dừng lại chỉ một phút để hỏi họ muốn gì. Mẹ tôi không phải kẻ ngốc, bà ấy biết điều gì đang xảy ra. Thật không thể nào che giấu được đôi mắt đen và đôi môi sưng phù mỗi khi tôi về nhà- nếu tôi có bao giờ về nhà vì chuyện đó- nhưng bà ấy không bao giờ nói bất cứ điều gì vì tôi nghĩ rằng bà ấy đang cảm thấy tội lỗi."

"Vậy..." Seonghwa hắng giọng. "Câu chuyện đó kết thúc như thế nào?"

"Chính xác thì tôi đã nói với cậu. Khi đối phương tự hỏi tại sao cậu lại rời đi và chọn họ. Nó kết thúc bằng việc họ tự hỏi tại sao cậu không bao giờ ở đó và không bao giờ quan tâm, và tự hỏi họ đã sai ở đâu vì cả hai đã từng làm mọi thứ cùng nhau. Nó kết thúc bằng việc người kia chết và sau đó để cậu đi vòng quanh trái đất với nỗi kinh hoàng khi biết rằng suy nghĩ cuối cùng của họ có thể là tự hỏi liệu cậu có quan tâm ngay từ đầu hay không," Hongjoong đã nói điều đó một cách dễ dàng như thể đó là bản chất thứ hai của hắn. Điều đó thật đáng lo ngại, và nó khiến Seonghwa rùng mình mặc dù không khí xung quanh họ vẫn ấm áp khi chạm vào.

Seonghwa nuốt nước bọt và chọn nhìn ra đại dương, nhìn những con sóng cuộn vào, cuối cùng đâm vào những tảng đá bên dưới thay vì nhìn vào Hongjoong.

"Và vào thời điểm tôi hiểu ra điều đó- tôi đã lún quá sâu vào băng đảng, nơi nó hoạt động ở biên giới của mafia- đến mức không thể thoát ra và giữ được mạng sống. Nhưng tôi đã chạy. Tôi đã chạy, và chạy bởi vì tôi nhận ra rằng tôi đã quá ngu ngốc và thiếu hiểu biết, nếu tôi chỉ dành thời gian để lùi lại và suy nghĩ trong giây lát, thì tôi sẽ nhận ra tất cả những thiệt hại mà tôi đã gây ra. Tôi chạy về nhà vì tôi đã bỏ lỡ sinh nhật của em gái trong ba năm liên tiếp vì tôi nghĩ rằng tiền cho một món quà sinh nhật lớn quan trọng hơn về mặt vật chất- và tôi lại bỏ lỡ nó một lần nữa," Mặt Hongjoong lần đầu tiên sa sầm vào buổi tối hôm đó, hắn đưa đầu gối lên trước ngực, khiến bản thân trông nhỏ bé hơn bình thường. "Nhưng tôi nghĩ rằng vũ trụ đang cố gắng dạy cho tôi một bài học về cách cuộc sống thực sự vận hành bởi vì đó là ngày mà tất cả điều này xảy ra."

Môi Seonghwa hé mở khi mắt anh cũng mở to.

"Tôi cũng như những người khác không biết gì, tôi đã rất bối rối khi đến bãi đậu xe kéo và chứng kiến ​​sự tàn phá hoàn toàn bị bỏ lại phía sau. Không còn ai ở đó và tôi đoán đợt sóng đầu tiên đã trải qua vì mọi thứ đã được chuyển vào thùng rác. Chiếc xe kéo tôi ở nằm bên hông, bằng cách nào đó tôi biết rằng mẹ và em tôi vẫn còn ở trong, tôi biết họ đã không bỏ chạy. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với tôi, nhưng tôi thề là tôi chỉ biết," Hongjoong gật đầu với lông mày nhíu lại, nhìn về phía trước và không còn nhìn Seonghwa nữa. "Và tất nhiên tôi đã đúng. Tôi cố gắng trèo qua cửa sổ bị vỡ ở phía trên, nhưng tôi bị mắc kẹt và những mảnh kính vỡ cứa vào chân và thật.. khủng khiếp. Đó là khi tôi nhìn thấy nó- chà, thấy mẹ tôi- nhưng bà ấy đã bị cắn vào vai và trông rất kinh khủng. Tôi vẫn không biết chúng tôi đang đối phó với thây ma, nhưng tôi biết rằng em gái tôi đang gặp rắc rối."

Seonghwa quay lại nhìn Hongjoong, chọn phớt lờ một con mòng biển khác đang đậu dưới chân mình và đang cố gắng chào con đầu tiên chưa bay đi.

"Bà ấy... không cử động. Tôi không biết bà ấy sợ hãi cứng đờ hay bất tỉnh, có vẻ như có thứ gì đó đã rơi vào người bà ấy, nhưng tôi không thể nhìn rõ. Tôi có cảm giác khủng khiếp rằng có điều gì đó không ổn- mẹ tôi không ổn và tôi đã hét lên, mắng em gái tôi tỉnh dậy và di chuyển để tôi có thể kéo con bé đi, nhưng con bé thậm chí không cử động lấy một cơ. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết câu chuyện này kết thúc như thế nào, mẹ tôi đã đến với con bé trước khi tôi có thể, và tin tôi đi Seonghwa, tôi đã cố gắng. Tôi đã cố gắng và cố gắng cho đến khi chân tôi tê cứng và vỡ vụn. Tôi không thể đến lấy con bé kịp thời- và sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi biết chúng tôi phải giải quyết những gì và tại sao mẹ lại giết con gái của mình như vậy?" Hongjoong nuốt khan và tựa trán vào đầu gối. "Tôi thề rằng tôi đã đánh mất chính mình vào ngày hôm đó, hoặc ít nhất là những gì còn lại, và tôi đoán bộ não của tôi đã tắt bởi vì sau đó tôi thấy mình ở trong thành phố, lang thang qua các con hẻm để cố gắng tìm ra nơi con sóng sẽ ập tới tiếp theo."

"Và đó là khi anh tìm thấy San?" Seonghwa bổ sung, tìm ra mối liên hệ với câu chuyện và lồng tiếng cho nó.

Hongjoong ngẩng đầu lên khỏi đầu gối và cười với Seonghwa, một nụ cười vô cùng thích thú. "Ừ, đó là khi tôi gặp San. Một câu chuyện đầy đủ về vòng lặp."

Seonghwa gật đầu và bặm môi trong vài giây. Quá nhiều thứ tham gia, mặc dù anh không cảm thấy choáng ngợp với nó như anh nghĩ.

"Nhưng vâng, hãy lấy từ đó những gì cậu muốn. Tôi chắc rằng cậu có thể tìm thấy một số bài học cuộc sống tốt trong đó. Hãy học từ những sai lầm của tôi để cậu không phải gánh chịu hậu quả tương tự." Hongjoong dựa vào lòng bàn tay của mình, nói khi cơn gió nhẹ hất tóc ra khỏi mặt.

Lúc đó mặt trời đã lặn một nửa, những tia nắng vàng bao phủ mặt đất nơi họ ngồi, làm cho làn da của họ lấp lánh như được rắc một lớp sương.

"Anh nói như mẹ của tôi, bà ấy luôn nói những điều như thế."

"Vậy thì người phụ nữ thông minh, những bộ óc vĩ đại cũng nghĩ như nhau."

"Ồ, im đi, cái tôi của anh đang bộc lộ," Seonghwa khịt mũi, nhận thấy bầu không khí thoải mái một cách kỳ lạ, ngay cả với sự nặng nề của chủ đề hiện tại.

"Phải không? Tôi thậm chí còn không nhận ra," Hongjoong nhìn lại anh, một nụ cười đơn giản nhưng nhẹ nhàng trên môi. Kiểu cười mà răng của hắn sẽ chìa ra và mắt hắn sẽ nhăn lại. "Nhưng nghiêm túc mà nói, quay lại với San và Wooyoung. Đừng lo lắng về chúng, chúng còn trẻ và tràn đầy năng lượng. San chắc chắn sẽ bùng nổ vào một thời điểm nào đó, nhưng bây giờ em ấy chỉ có thể đi lên từ đây. Wooyoung sẽ không rời bỏ em ấy, cậu biết ẻm trung thành như thế nào mà. San không thể nói bất cứ điều gì để khiến em ấy bỏ đi."

"Tôi biết điều đó, tôi đoán tôi không mong đợi chúng sẽ nổ tung như vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể làm được điều đó."

"Chúng đang yêu, Seonghwa," Hongjoong trầm ngâm. "Chúng sẽ cãi nhau vì chúng đam mê lẫn nhau."

"Tôi nghĩ tình yêu có hại nhiều hơn là có lợi ở thời điểm này," Seonghwa thở dài và nheo mắt một chút để những tia nắng ấm áp không làm lóa mắt anh. "Nhưng tôi tin rằng chúng biết những gì chúng đang làm. Wooyoung biết rất rõ về San và ngược lại, tôi cần phải ngừng đóng vai phụ huynh và để chúng tự giải quyết các vấn đề của mình."

"Cậu chỉ muốn điều tốt nhất cho chúng, đó là tất cả những gì mà những người như chúng ta thực sự mong muốn," Hongjoong nói, cất lên một tiếng huýt sáo nhẹ. "Mặc dù một số giỏi hơn những đứa khác, nhưng đó là điều chắc chắn."

Seonghwa nghiêng đầu về phía đó, nhìn Hongjoong một lúc lâu, nghiên cứu độ dốc của mũi hắn trong một khoảnh khắc rất lâu. Trời càng lúc càng tối khi mặt trời tiếp tục lặn và không chịu đợi họ kết thúc bất cứ cuộc trò chuyện nào mà họ đang có. Những suy nghĩ khác nhau tràn ngập trong đầu Seonghwa, nhiều trong số đó anh thậm chí còn chưa sẵn sàng để nghĩ đến vì có quá nhiều ý nghĩa đằng sau chúng.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở đây, ngồi trên một đống đá và lắng nghe Hongjoong chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình với anh. Và anh chắc chắn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ diễn ra một cách dân sự và đồng thuận.

Họ đã thay đổi, Seonghwa không còn mù quáng. Anh có thể nói rằng có điều gì đó khác biệt. Mặc dù anh không chắc sự khác biệt là gì - cho dù đó là tất cả các mảnh ghép ghép lại với nhau, hay vị trí mới, hay tất cả sự căng thẳng đang trút bỏ chúng - nhưng có gì đó rất khác. Anh không thể biết liệu anh có thích nó hay không, đúng hơn là anh không có ý kiến, nhưng anh biết nếu anh tiếp tục suy nghĩ về nó, quá trình suy nghĩ đó có thể dẫn anh đến con đường mà anh không được phép đi.

Hongjoong đã gần như, hắn dám nói điều đó, nhẹ hơn. Và không phải theo nghĩa vật chất, mà theo nghĩa tình cảm. Hắn dường như gần như bình yên, hoặc bạn gần như bình yên nhất có thể khi bạn sống cuộc sống của hắn. Hắn không phàn nàn hay cãi nhau như hắn đã từng - không làm khổ Seonghwa như những năm trước. Giờ đây, Hongjoong đã ở trong một ánh sáng hoàn toàn khác, Seonghwa tự hỏi liệu đây có phải là hắn thật không.

"Đã bao lâu rồi?" Seonghwa hỏi, phá vỡ quá trình suy nghĩ nguy hiểm của chính mình.

"Hả?"

"Cho hay nhận, đã bao nhiêu năm, kể từ ngày đầu tiên?"

Hongjoong dường như đã suy nghĩ một lúc, ngón tay của hắn lướt trên môi khiến Seonghwa dường như không thể rời mắt khỏi.

"Mười năm, tôi nghĩ vậy, cho hay nhận," Hắn trả lời, trước khi gật đầu. "Thật điên rồ phải không? Cậu đã biết tôi qua tám năm trong số chúng."

"Tám năm quá dài," Seonghwa lầm bầm, quay đầu đi để che đi vẻ nóng bỏng bất ngờ và không được mong đợi trên khuôn mặt.

"Awe, cậu không hề có ý đó."

Và một lần nữa, Seonghwa không trả lời.

Thay vào đó, anh đứng dậy và duỗi tay qua đầu, cuối cùng co rúm người lại khi có quá nhiều khớp xương của anh dường như bật ra. Anh đưa tay xuống nơi đặt xà beng, nhặt nó lên và cầm trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, những dòng suy nghĩ về việc anh muốn tiến về phía trước như thế nào khi anh cảm thấy mình có thể cho phép bản thân chỉ là một chút phòng thở tràn ngập tâm trí và linh hồn.

"Mọi con đường đều dẫn đến cái chết, phải không?" Anh hỏi lớn, vẫn nhìn xuống xà beng của mình. "Bất kể chúng ta làm gì hay làm tốt như thế nào, chúng ta đều sẽ chết ở một thời điểm nào đó. Bất kể cơ hội hay rủi ro mà chúng ta chấp nhận hay không, cái chết vẫn sẽ tìm đến chúng ta. Những cơ hội chúng ta đã bỏ qua vì quá sợ hãi sẽ quay lại ám ảnh chúng ta khi chúng ta đang ở ngưỡng cửa tử thần, bất kể chúng ta ở độ tuổi nào, phải không?"

Hongjoong hoàn toàn nhìn vào bên cạnh mình trước sự bộc phát khá kỳ lạ của Seonghwa.

"Chà- vâng, tôi đoán là vậy?" Hắn có vẻ đồng ý. Có nhiều chim mòng biển hạ cánh xung quanh họ và có thể thấy rõ ràng rằng Hongjoong đang bị chúng làm mất tập trung. "Mặc dù tôi không thực sự biết điều đó có liên quan gì đến bất cứ điều gì chúng ta đang nói đến nếu tôi thành thật..."

Không sao cả, Seonghwa nghĩ. Hongjoong không cần biết.

Đó là sự lựa chọn thứ hai, khi Hongjoong có vẻ bị phân tâm nhất bởi những con chim đang đi lại và bay xung quanh họ, Seonghwa đã ném xà beng của mình vào chân người nhỏ hơn. Anh đã không đánh hắn, mặc dù anh chắc chắn rằng anh sẽ thích nó nếu anh có thể, nhưng thanh xà beng nằm trong hỗn hợp cỏ và đá ngay dưới chân của Hongjoong, đã thành công thu hút mọi sự chú ý của người kia.

"Cậu đang làm gì đấy?" Hắn hỏi, đôi mắt mở to như thể hắn biết những gì Seonghwa đang làm nhưng không thể tin rằng anh thực sự đang làm điều đó.

"Tôi đang đưa cho anh thanh xà beng của tôi, nó trông như thế nào?" Người lớn hơn càu nhàu với hắn và đặt tay lên hông gần như rít lên. "Anh biết toàn bộ nghi thức dao của anh? Toàn bộ sự ngu ngốc, oh tôi tin tưởng cậu với cuộc sống của tôi, kiểu thỏa thuận khi anh đưa cho ai đó vũ khí của mình? Điều đó khiến anh nhớ gì không?"

Hongjoong dường như đông cứng hơn, miệng hắn mở to. Seonghwa tự hỏi liệu hắn còn thở không.

"Tôi biết- ý tôi là tôi biết điều đó," Người nhỏ hơn dường như thoát ra khỏi cái lưỡi bị trói của mình. "Nhưng giống như, cậu đang làm gì vậy?"

Seonghwa thở dài, thoáng đảo mắt rồi nhìn lên ngôi nhà của họ trên đỉnh đồi trông thật yên bình và tĩnh lặng. Có một cảm giác thoải mái kỳ lạ tràn ngập trong anh khi anh nhìn vào nó, ngay cả khi nó không phải là một thứ gì đó đẹp đẽ để nhìn, bằng cách nào đó, nó đã giúp anh có đủ can đảm để hiểu rằng những gì anh đang làm là đúng. Sau đó, anh nhìn xuống Hongjoong, người đang tái nhợt trên khuôn mặt và trông như thể hắn sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

Ồ vâng, đây chắc chắn là kẻ cầm đầu băng đảng đáng sợ.

"Đó là một lá cờ trắng Hongjoong. Tôi đang vẫy lá cờ trắng."

-------------------------------------

*Cờ trắng: Là biểu tượng báo hiệu việc đầu hàng; cần đàm phán, thương lượng; cầu hoà.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro