A New Sunrise (Special Chapter 1)
-------------------------------------
Chap này đọc cũng được không đọc cũng được vì chap này tác giả viết chỉ để giải trí.
Nó sẽ đi sâu vào cuộc sống của họ trên bãi biển và mối quan hệ của họ với nhau nhiều hơn một chút so với những gì chúng ta thấy trong câu chuyện!
-------------------------------------
Mùi cà phê lúc nào cũng thơm như ở nhà của Seonghwa.
Có cái gì đó thật ngọt ngào và đậm đà mùi hạt cà phê nghiền trong quán cà phê của trường đại học ngay cạnh thư viện khiến những lo lắng của Seonghwa tan biến. Không quan trọng nếu anh có kỳ thi sắp tới, thứ mà anh luôn có, ly latte đá anh cầm trên tay khi bước lên cầu thang lên tầng cao nhất của thư viện mang lại cho anh một cảm giác thoải mái. Ngay cả lòng đất được bao phủ bởi lớp tuyết nhẹ và bông, thức uống vẫn luôn giữ nguyên.
Một ly latte đá.
Anh nhận ra nhu cầu của anh là mọi thứ vẫn như cũ. Seonghwa ghét sự thay đổi về niềm đam mê và đó là lý do tại sao anh vẫn uống latte đá khi ngoài trời đang bão tuyết khiến các ngón tay anh tái xanh và tê cứng khi cố gắng cầm đồ uống. Nhưng ít nhất anh đã ăn mặc ấm áp, một chiếc áo khoác len dài và dày mà mẹ anh đã tặng cho anh trước khi anh lái xe đến trường đại học và không bao giờ nhìn lại. Chiếc áo khoác đó là lý do duy nhất để anh sống sót qua những ngày như thế này - khi mặt trời khuất sau những đám mây tuyết dày và nhiệt độ thấp hơn nhiều so với mức mà bất kỳ con người hay sinh vật nào mong muốn. Anh có một chiếc khăn choàng kẻ ca rô được anh quoàng rất nhanh quanh mặt, để ít nhất mũi của anh sẽ không bị đóng băng, anh không quan tâm đến việc mình sẽ nhận được bao nhiêu cái nhìn kỳ lạ từ các sinh viên khác trong quán cà phê hoặc ở bên cạnh đường, anh chỉ muốn giữ ấm phần nào.
Nhưng thư viện luôn ấm áp. Không giống như căn hộ của anh, nơi bạn cùng phòng của anh nghĩ rằng càng lạnh càng tốt, điều gì đó về việc kích thích các tế bào não, đó là lý do tại sao anh thấy mình ở thư viện nhiều hơn không trong những tháng mùa đông.
Ba lô của anh nặng khủng khiếp, nên mặc dù các giáo sư của anh nói rằng họ sẽ chuyển sang các bài giảng dựa trên điện tử nhưng vẫn bảo họ mua những cuốn sách đắt hơn bất kỳ sinh viên đại học nào có thể mua được. Anh có lẽ đã có ba cuốn sách cho lớp học thiên văn học của mình một mình trong đó - cuối cùng khi anh đặt cặp xuống chiếc bàn yêu thích trong góc và thả mình vào chiếc ghế xoay với một tiếng thở dài, anh quyết định rằng nguyên nhân gây ra các vấn đề về lưng của mình bắt nguồn từ ba lô nặng của mình.
Anh nhắm mắt trong giây lát trong khi cố tìm ống hút cho đồ uống để nhấp một ngụm nhanh chóng trước khi tập tễnh trên ghế. Bây giờ là bảy giờ sáng, trước khi bất kỳ con người nào phải thức dậy, nhưng ở đó, anh đang ngồi trong thư viện gần như bỏ trống với một cốc đồ uống lạnh cóng vào một ngày lạnh cóng vào đúng bảy giờ sáng.
"Ngủ gật rồi? Tối hôm qua không đi ngủ sớm sao?"
Seonghwa thậm chí không cần phải mở mắt để biết đó là ai.
"Chỉ vì em nói rằng em sẽ đi ngủ không có nghĩa là em sẽ ngủ ngay khi đầu mình chạm vào gối," Seonghwa càu nhàu, hé mắt nhìn Hyun-Woo đang thu dọn đồ của mình trên ở phía bên kia bàn và ngồi đối diện với Seonghwa, lôi chiếc máy tính dán đầy nhãn dán anime của mình ra.
"Ồ phải rồi- mất ngủ à?"
"Đó là điều có thật, anh biết đấy," Seonghwa thở dài và phản ánh hành động của bạn mình rồi lôi chiếc máy tính trần đầy đau đớn của mình ra. "Và nếu không phải vì nhu cầu điên cuồng của anh để học cho bài kiểm tra này vào lúc rạng sáng, em sẽ không mệt mỏi như vậy."
"Kỳ thi diễn ra trong hai tuần và em biết loại bài kiểm tra mà giáo sư của chúng ta sẽ dành cho chúng ta mà," Hyun-Woo liếc Seonghwa một chút. "Hãy nhớ kỳ thi cuối cùng của em diễn ra như thế nào? Em không có tư cách để phàn nàn vì anh đã đề nghị giúp đỡ- là tiền bối của em và tất cả."
"Ừ, hai tuần- đúng khi trận đấu bóng rổ lớn với các đối thủ của chúng ta sẽ diễn ra. Giáo sư của chúng ta không biết đó là một ý tưởng kinh khủng sao? Một nửa số học sinh sẽ tỏ ra lãng phí và mệt mỏi," Seonghwa với tay vào ba lô và rút kính ra, thứ mà anh phát hiện ra rằng mình cần bắt đầu đeo khi mắt trở nên nhức nhối. "Chưa kể trời lạnh như lờ, em không muốn đi bộ sang phía bên kia của khuôn viên trường trong một cơn bão như thế này."
"Em phàn nàn quá nhiều, anh tự hỏi bạn cùng phòng của em làm thế nào với em," Một tiếng cười vang lên từ phía bên kia bàn khi Hyun-Woo rút sổ tay và một cây bút chì của mình.
"Myung-Dae tệ hơn, thậm chí đừng thử so sánh chúng em."
Hyun-Woo lại bật cười, khẽ lắc đầu để mái tóc xoăn của anh không đọng lại trước mắt, để Seonghwa không bảo anh đi cắt tóc lần nữa.
"Chắc chắn rồi, em nói gì cũng được. Nhưng dù sao, em biết rằng thời tiết sẽ thay đổi. Sớm là tháng Tư và điều đó có nghĩa là thời tiết sẽ ấm hơn. Em biết đấy, nó hoạt động như thế nào, hôm nay toàn tuyết nhưng ngày mai chúng ta có thể có nhiệt như mùa hè đến rồi."
Seonghwa thoáng nhìn lên Hyun-Woo và chỉ lắc đầu qua lại trước khi vươn lên tháo chiếc khăn lông xù ra khỏi mặt, nhét nó vào túi để không làm mất nó. Bất chấp sự căm ghét của anh đối với buổi sáng sớm, ít nhất thư viện cũng yên tĩnh. Cho nó một hoặc hai tiếng và sau đó nó sẽ trở nên ồn ào với cuộc sống bởi vì tất cả các kỳ thi sắp đến và tốt nghiệp mùa xuân cũng vậy, vì vậy mọi người đều cố gắng nhồi nhét càng nhiều thông tin càng tốt. Seonghwa nhấp một ngụm khác từ thức uống của mình, thể chất có thể cảm thấy giảm dần vì nó lạnh đến mức nào, sau đó đặt nó xuống chiếc bàn gỗ và thở dài nặng nề khi anh chuẩn bị tinh thần để xem lại tất cả những tài liệu anh không học được trong lớp vì quá nhiều.
"Ồ, nhân tiện," Hyun-Woo bắt đầu, phá vỡ sự tập trung tinh tế của Seonghwa. "Mọi chuyện với Ae-Cha thế nào? Hôm trước anh thấy hai người đi uống cà phê với nhau và cô ấy có vẻ rất thích em."
Đến lượt Seonghwa bắn cho người bạn lớn tuổi hơn của mình một cái nhìn vô hại, một cảm giác giống như cảm xúc nặng nề đang sôi sục trong bụng.
"Cô ấy ngọt ngào và dễ thương, nói tất cả những điều đúng đắn. Em muốn nói với bất kỳ ai rằng cô ấy sẽ là một người bạn gái hoàn hảo- cô ấy có một cái đầu tỉnh táo và những mục tiêu lớn cho tương lai," Seonghwa trả lời một cách khá buồn tẻ, xoay cây bút chì xỉn màu giữa các ngón tay. "Ý em là không có gì để không thích ở cô ấy. Ae-Cha nói rằng cô ấy không ngại bắt đầu chậm, rằng cô ấy muốn làm bạn trước và xem chúng em sẽ đi đến đâu- đợi đã, em nghĩ chúng ta phải học-"
"Nhưng..." Hyun-Woo thì thầm, vẻ mặt đầy hiểu biết khi nói ra lời chưa nói. "Em không cảm thấy bất kỳ liên kết nào phải không?"
"Ý em là cô ấy tuyệt vời- rất tôn trọng, một người con gái mà mẹ em sẽ vô cùng yêu mến. Cô ấy thậm chí còn nói rằng sẽ nấu ăn cho em nếu em để cô ấy đến căn hộ của mình."
"Nhưng em không cảm thấy gì cả."
"Không- không có gì cả. Giống như em nghĩ trái tim mình đã tan vỡ vì đây như thể lần thứ năm điều này xảy ra," Seonghwa chống khuỷu tay lên bàn và đặt tay lên đầu khi anh lặng lẽ nhìn màn hình máy tính của mình trở thành màu đen do thiếu hoạt động. "Ngay cả ham muốn tình dục của em cũng chỉ là... chết tiệt. Giống như chúng ta đi học với một số phụ nữ xinh đẹp nhất và em vẫn không thể- trời ơi, thật là bực bội!"
Seonghwa lại nghe thấy tiếng Hyun-Woo cười, lần này to hơn một chút khi nó gần như vọng ra khỏi giá sách.
"Không vui chút nào-" Seonghwa gần như rên rỉ, dụi vào đôi mắt mệt mỏi của mình và nhìn sang phía bên kia bàn của bạn mình với vẻ tuyệt vọng. "Hyung- Em thực sự suy sụp. Tại sao điều này lại xảy ra với em?"
"Em không bị hỏng," Hyun-Woo mỉm cười với một cái lắc đầu nhẹ. Anh ấy thu hút sự chú ý của mình khỏi Seonghwa, người dường như đã rơi vào trạng thái hoảng sợ về cuộc sống hẹn hò và tình dục của mình thay vì chăm chỉ học bài cho kỳ thi có thể quyết định việc anh có vượt qua lớp hay không, bắt đầu viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy trắng.
"Nói thì dễ rồi! Anh đâu có vấn đề gì với nó."
"Em sẽ tìm ra nó vào một ngày nào đó."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Ôi Seonghwa thân yêu, em còn nhiều điều cần phải học."
"Anh biết đấy, chỉ vì anh sẽ tốt nghiệp học kỳ này không có nghĩa là anh có thể nói chuyện với em như thể anh đã ba mươi tuổi." Seonghwa nhấn vào phím cách trên máy tính của mình để đánh thức nó, để anh có thể lấy các tài liệu được chia sẻ của họ xem lại tài liệu.
"Này, anh xem em như một người em trai được chứ? Anh luôn là người nhỏ tuổi nhất nên thật vui khi có một người mà anh có thể đối xử như thế này." Hyun-Woo trầm ngâm, nhấp một ngụm đồ uống ấm áp của riêng mình.
Seonghwa không thể phủ nhận cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong anh từ nhận xét của người lớn tuổi hơn, và nếu anh mỉm cười với điều đó, Hyun-Woo không nói gì cả. Giữa họ có một khoảnh khắc im lặng, điều mà họ đã quen nên không khó xử. Trong số tất cả bạn bè của anh , Hyun-Woo là người anh yêu thích nhất. Seonghwa không chắc đó là do tính hài hước của họ giống nhau hay Hyun-Woo trầm tính hơn những người khác và chỉ nói khi cần thiết hoặc để trêu chọc, hay bất cứ lý do gì. Nhưng Seonghwa thực sự rất thích bầu bạn cùng anh ấy, người đàn ông lớn tuổi tỏa ra năng lượng bình tĩnh, và vì anh ấy đang đi vào một mức độ tương tự như Seonghwa, anh ấy cũng là một nguồn cảm hứng.
Ngay cả khi Seonghwa không chắc mình muốn làm nhà chiêm tinh hay không.
"Được rồi, vâng," Seonghwa nói đùa, giọng anh cao hơn một chút để làm nhẹ tâm trạng hơn. "Chúng ta cần phải học trước khi cả hai đều trượt."
"Ý em là em cần phải học, anh vẫn sẽ vượt qua lớp này cho dù anh có trượt kỳ thi này hay không."
"Hyun-Woo, im đi."
Và cứ như vậy, họ rơi vào một khung cảnh chung mà họ đã quen. Vào một buổi sáng sớm, mặt đất phủ đầy băng tuyết cùng với gió thổi dữ dội bên ngoài, hai người đặt cà phê trên bàn, gần như bị lãng quên, khi họ quay đầu lại để nghĩ về các vì sao và vị trí của chúng trong vũ trụ. Đó là khoảng thời gian đơn giản, ngay cả khi áp lực học hành cao. Hồi đó là khoảng thời gian mà Seonghwa nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bỏ lỡ.
Những điều đơn giản như bước vào quán cà phê trong khuôn viên trường và giữ tay khóa mở cửa cho cặp đôi là những điều Seonghwa sẽ bỏ lỡ. Ngay cả khi bước vào phòng căn hộ của anh, đạp tuyết khỏi giày trước khi bước vào và nhìn thấy Myung-Dae ngồi ở bàn bếp với sách học của chính mình đang mở, là một ký ức thường xuyên trong tâm trí anh. Ngồi trên chiếc ghế dài và nhìn ngoài cửa sổ ra thế giới bên ngoài, nơi thành phố nhộn nhịp cuộc sống, mọi người lấp đầy các con đường và vỉa hè bất chấp thời tiết, có thể là một trải nghiệm mà anh muốn bán cả thế giới chỉ để trải nghiệm trong một vài khoảnh khắc một lần nữa.
Nhưng lần duy nhất anh có thể trải nghiệm nó là trong giấc mơ của mình. Dù không nên phàn nàn, điều đó còn tốt hơn những cơn ác mộng mà anh thường gặp phải, nhưng Seonghwa vẫn không thể không ghét chúng.
Tầm nhìn của anh về Hyun-Woo đang ngồi đối diện với anh ở chiếc bàn yêu thích của họ ở tầng cao nhất của thư viện sẽ mờ dần thành hàng triệu pixel và sắc thái ánh sáng khác nhau khi ý thức của anh quay trở lại. Nó sẽ luôn trượt qua tay anh trước khi anh sẵn sàng buông tay, và đôi khi những giấc mơ yên bình như thế này còn tồi tệ hơn những cơn ác mộng mang đến cho anh những cơn run kinh hoàng vào ban đêm.
Ánh sáng chào đón anh luôn ở phía quá sáng, làm chói mắt anh đến mức không quan trọng nếu Hongjoong có đóng rèm hết cỡ hay không. Trong những tháng mùa hè, người nhỏ hơn luôn để mở cửa ban công mở, ít nhất cũng có một làn gió mát thổi qua giúp xoa dịu quá trình thức dậy khá đột ngột của Seonghwa khiến anh toát mồ hôi lạnh.
"Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh dậy."
Vẫn chớp chớp mắt, Seonghwa ngồi dậy khỏi giường, hai chân quấn vào ga trải giường, nhắm mắt ngồi đó một lúc. Đầu anh vẫn quay cuồng như đang còn nôn nao, bất chấp việc không có rượu vào đêm hôm trước. Làn gió đã giúp ích rất nhiều, làm mát làn da ẩm ướt của anh và làm xáo trộn hàng trăm tờ giấy khác nhau mà Hongjoong đã rải rác trên chiếc bàn dài duy nhất trong phòng.
"Anh vẫn ở đây?" Seonghwa gầm gừ, cổ họng anh nhớp nháp theo cách đòi hỏi nước.
Anh chỉ còn nửa tâm trí để trở lại giường, mặc cho tấm khăn trải giường ẩm ướt đang làm, và chìm vào giấc ngủ sâu mà cơ thể anh đang khao khát vô cùng. Nhưng Seonghwa biết rõ hơn điều đó, sẽ là một ngày bận rộn và mặt trời đã lên cao trên bầu trời. Nếu Hongjoong vẫn ở trong phòng và xem xét đống giấy tờ của mình, điều đó có nghĩa là một ngày tốt lành đã không còn nữa.
"Đây là phòng của tôi, cậu biết đấy," Hongjoong nói, quay lưng về phía Seonghwa khi hắn ngồi vào ghế, nhìn và đánh dấu thứ mà Seonghwa chỉ có thể tưởng tượng là một tấm bản đồ. "Tôi có thể ở đây bất cứ khi nào tôi muốn."
"Sao lúc dậy anh không đánh thức tôi?" Seonghwa dụi mắt và kéo chân anh ra khỏi ga trải giường.
"Giấc ngủ rất quý giá, tôi sẽ để cậu tự thức dậy trừ khi cậu lại gặp một trong những cơn ác mộng đó." Hongjoong trả lời đơn giản.
Seonghwa lại nhìn chằm chằm vào hắn, vẫn chớp mắt buồn ngủ và những mảnh vỡ của giấc mơ đã biến mất. Sau đó, một mùi hương nào đó đã thu hút sự chú ý của anh khiến anh bật dậy ngay lập tức. Seonghwa nhìn sang tủ đầu giường, nơi có một chiếc cốc màu xanh bị sứt mẻ đang đặt ở đó. Anh cầm chiếc cốc vô tư trên tay và đưa nó lên mũi.
Có mùi như ở nhà.
"Anh đã pha cà phê cho tôi? Làm thế nào mà-"
"Tôi không làm nó, cậu nên cảm ơn Wooyoung," Hongjoong đáp lại khá nhanh, và Seonghwa đã bỏ lỡ cách vai hắn căng ra một chút. "Em ấy dậy sớm sáng nay, nói điều gì đó về việc muốn làm bữa sáng cho mọi người. Tôi nghĩ em ấy đã pha cà phê, trà, hỗn hợp nên đừng mong nó ngon. Em ấy cũng có thể đã đầu độc nó."
Seonghwa nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, không còn thấy ấm khi chạm vào vì có lẽ nó đã được đặt ở đó được một lúc. Anh biết rằng nó sẽ không ngon, và anh biết anh sẽ không thích nó, nhưng khi anh nhấp một ngụm từ nó, anh không thể không nhớ đến những năm trước.
Điều buồn cười là anh thậm chí chưa bao giờ thực sự thích latte đá. Đó chỉ là thức uống đầu tiên Hyun-Woo giới thiệu với anh khi anh còn là sinh viên năm nhất. Vì vậy, Seonghwa đã quen với việc uống những thứ đồ uống mà anh không hoàn toàn thích, nhưng lại tìm ra cách để thích nó trong tâm trí rối bời của mình.
"Nó thế nào?" Hongjoong hỏi, nhìn qua vai về nơi Seonghwa đang ngân nga một cách êm dịu, vẫn đang cố gắng tỉnh táo hoàn toàn.
"Tốt," một câu trả lời đơn giản. "Ý tôi là tốt như một cà phê, trà, pha trộn trong một ngày tận thế có thể được."
Hongjoong chỉ gật đầu một cái rồi quay lại tiếp tục làm bất cứ việc gì hắn đang làm. Seonghwa nhấp một ngụm khác từ chiếc cốc, mũi anh giật giật trước khi đặt nó xuống và đi vào phòng để thử tìm vài bộ quần áo khan hiếm mà anh sở hữu để mặc trong ngày. Hongjoong đã mặc sẵn quần áo, một chiếc áo phông cũ, nhăn nhúm đã bị kéo dài quá cổ nên nó gần như rũ ra khỏi vai so với cách hắn đang ngồi. Lần này Seonghwa quyết định không bình luận gì về tư thế của hắn, thay vào đó anh cố gắng tìm đôi giày luôn bị mất tích của mình.
"Seonghwa," Hongjoong nói, xoay người trên ghế và thấy Seonghwa đang đứng giữa phòng với hai tay chống nạnh cùng năm kiểu lộn xộn khác nhau. "Cậu đang làm gì đấy...?"
"Tìm đôi ủng của tôi," Anh trả lời, nhìn chằm chằm vào khoảng không bên mép giường nơi anh thề rằng anh đã đặt chúng vào đêm hôm trước. "Chúng mất rồi."
Hongjoong chỉ khịt mũi một chút, âm thanh mà Seonghwa thường sẽ thấy khó chịu, nhưng giờ thì không.
"Có vẻ như lũ thây ma đã đánh cắp chúng," Hongjoong nhẹ nhàng nói đùa, nhặt một chiếc kính lúp nhỏ đặt sẵn trên bàn và đưa nó lên trước mắt để quan sát xung quanh căn phòng như thể hắn là một thám tử. "Tôi sẽ tìm chúng, đừng lo lắng."
Seonghwa chỉ có thể nhìn chằm chằm, anh có vẻ mặt đau khổ thường ngày của mình mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó vừa khó hiểu vừa khó chịu.
"Anh biết đấy, tôi không thể tin rằng tôi đang nói điều này, nhưng tôi nghĩ rằng tôi nhớ Hongjoong cũ. Phiên bản mới này khiến tôi sợ hãi."
"Ồ vậy ư?"
Không. Tất nhiên đó là một trò đùa, mặc dù cách Seonghwa nói có vẻ rất thuyết phục. Anh vẫn đang cố gắng tìm cách nói đùa để không khí trở nên u ám như mọi khi vì mọi người đều nghĩ rằng anh đang nghiêm túc. Những người khác nhặt nó dễ dàng, đặc biệt là Yunho và Yeosang. Hai người đó đã làm việc đó không ngừng, gần như là một cuộc cãi vã vui nhộn khiến ai cũng phải mỉm cười và lắc đầu. Wooyoung luôn là người như vậy, và cậu không hề thay đổi, vì vậy bản chất vui tươi thường ngày của cậu không có gì khác thường - nhưng nó vẫn mang lại cho tất cả họ một niềm vui nho nhỏ.
Seonghwa đảo mắt và thở dài, bỏ đi đôi ủng của mình như một vấn đề sau này của Seonghwa, bước đến bàn làm việc để xem Hongjoong đang làm việc chăm chỉ như thế nào. Hắn dường như có một tấm bản đồ lớn, đánh dấu khắp nơi bằng màu đỏ và bút chì. Hongjoong quan sát anh, đặt kính lúp xuống và ngồi xuống ghế để Seonghwa có không gian nhìn vào bản đồ.
"Đây là cái gì?"
"Nó là một bản đồ."
"Ừ, hay lắm Hongjoong," Seonghwa rít lên, ranh giới âm thanh vui tươi, mặc dù vẫn còn quá sớm để mặt vui vẻ của anh phát huy tác dụng. "Ý tôi là tất cả những dấu hiệu này để làm gì?"
Hongjoong ậm ừ và hơi nghiêng người về phía trước, vai hắn va vào khung hình đang khom lưng của Seonghwa. Người lớn hơn thắc mắc liệu Hongjoong có cố ý làm điều đó hay không, nhưng Seonghwa không rời đi và cho phép Hongjoong tụ tập vào không gian riêng của mình, đổ lỗi cho việc anh sẽ không lùi bước sau một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ.
"Chỉ là dữ liệu mà tôi đã thu thập được trong một thời gian. Tôi đã mất hồ sơ mà tôi có ở căn cứ nên tôi đang bắt đầu lại. Dấu hiệu của các quốc gia cho biết họ có bị nhiễm hay không."
"Tôi đoán màu đỏ có nghĩa là bị nhiễm bệnh," Seonghwa đưa tay qua và lướt ngón tay trên những mảng màu đỏ trên bản đồ, thậm chí không dám đếm xem có bao nhiêu cái.
"Đúng vậy, và các dấu bút chì là dự kiến. Rất nhiều hòn đảo bị trúng hoặc trượt, tùy thuộc vào khả năng cách ly của chúng tốt như thế nào và không cho bất cứ ai vào."
"Quần đảo..." Seonghwa lơ đãng thì thầm. "Thật tệ là chúng ta đã không sống trên một hòn đảo khi điều này xảy ra. Làm thế nào anh phát hiện ra điều này?"
"Tôi vừa nghe đài, vừa lướt qua các đài và xem mọi người có gọi không. Thật khó vì phần lớn thời gian tôi không thể hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng tôi biết một số từ ở đây và ở đó nên tôi có thể tiếp thu một dự đoán có học."
"Anh có bao giờ đáp lại họ không?" Seonghwa hỏi, nhìn lướt qua radio ở phía đối diện của chiếc bàn.
"Vẫn chưa... Tôi không muốn mạo hiểm cung cấp vị trí của chúng ta để đề phòng. Hiện tại, tôi chỉ lắng nghe và thu thập thông tin, đó là những gì tôi giỏi."
Trong một khoảnh khắc, Seonghwa thề rằng Hongjoong đã dựa vào anh một chút. Anh có thể thề rằng anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Hongjoong tốt hơn một chút qua chiếc áo bông của anh, mặc dù anh không dám nhìn và xác nhận. Seonghwa chỉ biết nín thở, những ngón tay khẽ giật giật nơi chúng đang bám vào mép bàn. Hongjoong dường như không bận tâm, hoặc hắn hoàn toàn không để ý đến hành động của mình khi tạo một dấu khác trên bản đồ, một vòng tròn dày bao quanh một vài khu đất.
"Cái gì vậy?"
"Chỉ là những nơi mà tôi chưa nghe thấy gì nhiều, nhưng vẫn khẳng định là không có zombie," Mũi của Hongjoong hơi nhăn lại. "Có vẻ như Alaska và một số hòn đảo như Iceland, một số đảo ở phía nam vẫn đang ở trong tình trạng tốt."
"Còn Hoa Kỳ thì sao... chắc chắn họ đang chuẩn bị gì đó cho bây giờ? Thật khó tin rằng họ đã im lặng suốt mười năm. Giống như tôi chắc chắn rằng họ đã bị ảnh hưởng nặng nề hơn chúng ta, vì vậy nó sẽ là điều dễ hiểu nếu đài phát thanh im lặng trong vài năm... nhưng lâu như thế này?"
"Chà, cậu thấy đấy..." Hongjoong bắt đầu và dựa lưng vào chiếc ghế gỗ cót két khi làm như vậy. Seonghwa ngay lập tức nhớ đến nhiệt độ cơ thể, mặc dù anh hơi phát cáu vì nghĩ về điều gì đó như vậy, đứng thẳng dậy khi Hongjoong dụi dưới đôi mắt thâm quầng với quầng mắt không bao giờ biến mất. "Họ thực sự đã không còn yên lặng như vậy từ khuya. Tôi không biết cậu có nhớ khi Yeosang và Jongho trở về, Yeosang muốn nói chuyện với tôi về điều gì đó không? Chà, em ấy đã nghe thấy mọi thứ, những điều tương tự mà tôi đã nghe và muốn xác nhận rằng nó hợp pháp."
"Điều gì?"
Hongjoong hơi nghiêng đầu, một nụ cười nhỏ vừa đủ nở trên môi. Hắn khoanh tay trước ngực và thở ra một hơi từ mũi.
"Tôi sẽ nói với cậu sau." Hắn nói khá nhanh, gần như lóng ngóng trong lời nói của mình khi hắn nhanh chóng nghiêng người về phía trước và nắm lấy một bản đồ mới trông khá khác so với bản đồ mà Hongjoong hiện đang làm. Bản đồ là thứ mà Seonghwa nhận ra ngay lập tức để lập biểu đồ sao. Anh đã làm một vài trong số đó, rất nhiều năm trở lại đây, mỗi lần đều khiến anh đau đầu khủng khiếp, nhưng thật bất ngờ là thông tin vẫn chưa rời khỏi bộ não của anh. Có vẻ như phương pháp của Hyun-Woo khi khoan nó vào đầu Seonghwa đã có hiệu quả vì ngay cả sau ngày tận thế đã mười năm, Seonghwa vẫn có thể làm được.
Trên thực tế, anh chắc chắn nếu giáo sư của anh có thoát ra khỏi không khí loãng và cho anh bài kiểm tra mà anh chưa bao giờ làm, anh sẽ có thể vượt qua nó.
"Cậu biết cách lập biểu đồ các ngôi sao phải không? Tôi đã nghe cậu nói về nó với Mingi vào tối hôm trước khi em ấy hỏi cậu ngôi sao mà em ấy chỉ vào, cậu đã đánh qua đầu em ấy và nói rằng đó là một hành tinh," Hongjoong nhìn lên Seonghwa, sự hài hước lóe lên trong mắt hắn. "Dạy tôi đi? Tôi luôn muốn học hỏi."
Seonghwa biết Hongjoong chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh khỏi câu hỏi trước đó của anh mà người nhỏ hơn không trả lời, nhưng dù sao thì Seonghwa cũng đã cắn câu. Anh quá dễ dãi, và Hongjoong trông quá chân thật để anh không thể cưỡng lại việc nói về điều gì đó mà anh từng yêu thích khi còn nhỏ.
"Ý tôi là tôi cũng nghĩ giống Mingi, chắc chắn trông như một ngôi sao-" Hongjoong tiếp tục, mắt hắn chỉ lấp lánh hơn khi cố gắng kéo Seonghwa vào sâu hơn. Có lẽ Hongjoong biết cách xếp hạng các ngôi sao tốt hơn Seonghwa và chỉ muốn thu hút sự chú ý của Seonghwa ở nơi khác. Seonghwa sẽ không ngạc nhiên lắm nếu trường hợp đó xảy ra, đặc biệt là khi người nhỏ hơn dường như có tất cả những tài năng kỳ lạ và đặc biệt này vì nghề nghiệp trước đây của hắn. Chưa hết, còn có Seonghwa, một lần nữa trở nên cáu kỉnh trước lời bình luận trêu chọc của Hongjoong và kéo miếng mồi hết mức có thể.
Anh rút bút chì khỏi tay Hongjoong và lại cúi xuống bàn, không né tránh sự gần gũi như anh thường làm. Từng cơn gió thoảng qua làm xào xạc một số giấy tờ rơi vãi trên bàn, nhưng cả hai đều không vội vã hay vội vàng làm thẳng chúng ra.
"Nếu anh nghĩ rằng việc phát hiện ra 'ngôi sao' thực sự là một hành tinh thật là kỳ lạ," Seonghwa bắt đầu, liếm môi khi nhìn xuống Hongjoong, người đang ngước nhìn anh. "Thì hãy chờ cho đến khi anh phát hiện ra mặt trời không ở một vị trí cố định."
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro