Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A Leader's Grief (1)

-------------------------------------

Warning: Chap này còn tệ hơn chap trước (cực kỳ tệ), có cảnh bạo lực và máu me. Cân nhắc thật kỹ trước khi đọc vì chap này thật sự không hề dễ chịu, nếu đọc xong mà tâm lý có bị ảnh hưởng thì không phải lỗi của mình đâu nhé ㅠㅠ mình cảnh cáo trước...

-------------------------------------

Có một khoảnh khắc nào đó mà mọi ký ức của Seonghwa hiện ra trước mắt anh. Anh luôn nghĩ đó là điều chỉ xảy ra khi ai đó sắp chết, và ngay cả bản thân nó cũng là một câu chuyện hoang đường, nhưng đó là lần duy nhất anh nghe thấy chuyện như thế này xảy ra.

Nhưng không phải cả cuộc đời đang vụt qua trước mắt anh, đó chỉ là những kí ức nhất định mà anh có được. Cụ thể là những thứ anh đã có với San và những người khác xung quanh cậu ấy. Thời gian như chậm lại, tiếng hét đau đớn và sợ hãi của San kéo dài ra như những mảnh vỡ nhẹ khi Seonghwa chỉ đứng lặng người nhìn. Không ai khá hơn, ngay cả Wooyoung, người gần nhất với cơ thể đang run rẩy của San cũng sững sờ với vẻ mặt không thể chấp nhận được.

Điều này không thể là thật, nó không thể được. Đây là phần mà Seonghwa tỉnh dậy - đây là nơi mà cơn ác mộng cuối cùng sẽ kết thúc. Trong tất cả những điều kinh hoàng đã xảy ra với anh và những người khác, nó sẽ là quả anh đào cuối cùng trên ngọn, là cái nhéo đánh thức anh.

Seonghwa chỉ nhìn San ngồi lại và đưa tay lên một lần nữa, da thịt bị xé toạc, một lỗ thủng mà anh có thể nhìn xuyên qua. Như thể ai đó đã bắn một viên đạn vào tay cậu, vết thương rỉ máu và thịt treo bởi một sợi chỉ. Từ đơn giản nhất mà tâm trí Seonghwa có thể cung cấp là 'khủng khiếp', mặc dù anh liên tục nhìn thấy những vết thương còn tồi tệ hơn gấp trăm lần những gì San gặp phải.

Những phát bắn ở khoảng cách gần vẫn không thể kéo Seonghwa ra khỏi trình chiếu ký ức của anh. Anh không thể biết được khuôn mặt của mình là gì - nhưng anh biết đó không phải là điều gì đó an ủi. Có lúc San giao tiếp bằng mắt với anh, khuôn mặt anh vô hồn và phủ một lớp mồ hôi dày, vẻ mặt cậu chỉ có vẻ hoảng sợ hơn.

Cậu rụt tay lại gần mình hơn, cố gắng che giấu vết thương bị cắn với mọi người xung quanh. Cậu lắc đầu qua lại, cúi xuống và bịt miệng vài lần, gần như đang cố gắng che giấu sự thật rằng cậu đã bị cắn với những người còn lại. Ngay cả trong tình trạng hoàn toàn đau khổ, San vẫn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Không..." Cậu thở hổn hển, đập mạnh tay còn lại vào nền bê tông. Nó hầu như không ở đó, Seonghwa chỉ thấy môi cậu mấp máy chứ không nghe thấy tiếng thở hổn hển sau đó khi ngón tay cậu không chịu cử động.

Cậu luôn trông trưởng thành, San luôn giữ một mức độ duyên dáng nhất định, rằng sự trưởng thành và mức độ kiểm soát cơ thể cao - vì vậy khi nhìn thấy cậu cuộn tròn trên đường, khóc lóc cầu xin ai đó giúp đỡ - còn hét lên với họ để tránh xa vì mặc dù San biết điều gì sẽ xảy ra nhưng cậu vẫn không muốn chết.

Cậu đang hít không khí, Seonghwa có thể nhìn thấy cơ thể cậu đang phập phồng nặng nề như thể cậu không thể lấp đầy phổi của mình, hoặc giống như cậu đang chết chìm trong không khí.

Đó là khi Wooyoung cuối cùng cũng phá vỡ lập trường như tượng của mình, tiếng khóc của cậu dễ dàng sánh ngang với tiếng của San. Cậu khuỵu gối xuống đất, không nghi ngờ gì nữa, khiến chúng bầm dập một cách khủng khiếp, với cánh tay run rẩy dang ra với người vừa hy sinh mạng sống của mình vì cậu một lần nữa, vì không thể tự bảo vệ mình.

Cậu mở miệng để phát ra thứ gì đó ngoài tiếng nức nở, nhưng không có gì được nói ra. San lại đè trán xuống đất, vẫn thở hổn hển để cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Và một lần nữa, có một khoảnh khắc Seonghwa tự hỏi liệu anh có ở yên đủ lâu nếu một trong những thây ma khác đến và đón anh đi không. Anh tự hỏi liệu chúng có đủ tử tế cắm sâu răng vào da anh và làm anh đau khổ để anh không phải thấy San biến đổi hay không. Anh không thể chịu đựng được, anh sẽ không thể sống qua chuyện đó.

Dù cố gắng cử động đến đâu, tay chân của anh cũng không chịu hợp tác. Các ngón tay và chân của anh đã hoàn toàn tê liệt. Anh không thể cảm nhận được gì khác ngoài trái tim đang đập thình thịch và lương tâm của mình. Giống như cơ thể của anh thậm chí không còn tồn tại nữa. Anh mơ hồ nhận thức được cơ thể của Hongjoong ở phía sau mình, anh gần như có thể cảm nhận được hắn. Hongjoong cũng không di chuyển - không ai trong số họ. Và trong khi tất cả những điều này có thể xảy ra trong khoảng thời gian hai mươi giây, họ không thể đóng băng được.

Tuy nhiên, Seonghwa không thể di chuyển.

Anh không thể di chuyển khi lũ thây ma đến gần hơn. Không có sự thôi thúc để chạy, di chuyển, chiến đấu. Lửa trong ruột thậm chí còn không trào ra khi một người có thể lao vào Wooyoung từ phía sau. Nó đang chạy rất nhanh, một tia sáng lóe lên, hai cánh tay của nó vỗ ngang hông và đầu nó lăn từ bên này sang bên kia theo từng bước nhảy của dáng đi. Wooyoung đang khuỵu xuống, không thể kéo đôi mắt ướt của mình ra khỏi cơ thể gần như mềm nhũn vì cú sốc của San. Anh không có tư cách để bảo vệ mình, có lẽ anh không còn quan tâm đến nữa, ngay cả tiếng hét trong tâm trí Seonghwa đang cố ép anh di chuyển cũng không thể thắng nổi.

Anh không thể di chuyển.

Thay vào đó, anh nhắm mắt lại, đầu gối ngày càng yếu với ý định khuỵu xuống đất và chấp nhận bất cứ điều gì sắp xảy ra với mình - ngoại trừ thứ gì đó đang bay đến anh. Gió thổi qua, cơn gió lạnh tràn qua buộc anh phải mở mắt. Nó gần như làm anh ngã nhào, Seonghwa có thể cảm thấy cú đâm vào vai khiến gió thổi ngược vào người anh. Đôi mắt anh mở trừng trừng, chớp chớp liên hồi để làm dịu đi sự khô khốc khi anh nhận ra Yunho đang chạy qua mình.

Cậu cầm một cây sào bị gãy trong một tay khi chạy thẳng, giống như San đã làm trước đó, tự đâm mình vào thây ma lao đang lao đến cơ thể đang run rẩy của Wooyoung. Lần tiếp xúc thứ hai xảy ra, thế giới đã quay trở lại. Nó giống như cuộc sống bị đẩy lùi vào Seonghwa, cảm giác quay trở lại trong cơ thể khi anh nghe thấy tiếng nứt nẻ khắc nghiệt trên xương của sinh vật khi Yunho đập nó, và suýt nữa là chính cậu vào bức tường gạch phía sau họ.

Thây ma ngã xuống ít nhất là vài giây nhưng vẫn cố gắng tấn công mục tiêu mới của nó. Yunho đã xuống đất vì cú đánh, có lẽ đã đánh bay cơn gió ra khỏi chính mình - nhưng Mingi đã đến tiếp theo. Đó là một cảnh quay hành động - giống như trong phim - khi Mingi nhảy lên chiếc xe đang chặn đường và nhảy khỏi mui xe. Về mặt logic, không có cách nào mà nó có thể hoạt động, nhưng bằng cách nào đó nó đã hoạt động.

Mingi hét lên điều gì đó, đưa tay ra một lúc trước khi cậu nhảy lên, thu hút sự chú ý choáng váng của Yunho. Sau đó, cậu quấn các ngón tay của mình xung quanh cây sào và ném nó về phía Mingi với một cú tung mà lẽ ra người nhỏ hơn không thể bắt được - nhưng cậu ấy đã làm được - và Mingi đã vung nó lại qua đầu, hạ nó xuống với một lực mạnh hơn ngay thẳng vào đầu sinh vật đang đẩy ra khỏi bức tường.

Thân hình cao lớn của Mingi đã chặn được cú va chạm thực tế, nhưng đó có lẽ là điều tốt nhất vì khi cậu di chuyển ra xa, cây sào đã đâm xuyên qua đầu của thây ma và mắc vào bức tường gạch phía sau nó. Hơi thở của Seonghwa lại rời khỏi anh, tóc gáy anh dựng lên khi cảm giác trên những ngón tay anh quay trở lại đủ để anh có thể nắm lấy xà beng của mình một lần nữa và bắt đầu bước những bước non nớt về phía chúng.

Nhưng trước khi anh có thể đi quá xa, Yunho đã kéo người của San lên và ném võ sĩ trẻ qua vai như thể cậu chẳng khác nào một cái ba lô. Mingi nắm lấy cổ áo sơ mi của Wooyoung và kéo cậu đứng dậy, dùng vai đẩy cậu về phía trước để khiến cậu di chuyển.

"Hãy ra khỏi đây!" Mingi hét vào mặt họ, đuổi theo Yunho, người có cùng ý tưởng và đang phóng xuống con phố duy nhất không bị ngập.

Seonghwa chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cơ thể anh biết rằng về mặt kỹ thuật là đúng đắn khi đuổi theo những người bạn còn lại đang cố gắng chạy đến nơi an toàn. Yunho dẫn họ xuống một mê cung, những thây ma theo sau họ, Seonghwa sợ rằng họ sẽ không thể lay chuyển được vì máu và da bao phủ cơ thể họ. Những sinh vật này thực tế là chó săn máu, Seonghwa sẽ không ngạc nhiên nếu chúng đã biến dị, chúng có thể ngửi thấy mùi máu cách đó cả dặm.

Một số ít vẫn còn đuổi theo họ là những loại có thể chạy nhanh nhất có thể, thở xuống cổ với cánh tay duỗi thẳng, đe dọa túm lấy ba lô của Seonghwa và kéo anh vào vòng tay chờ đợi của chúng. Có lúc, Yunho rẽ sang trái, chạy xuống một con hẻm nhỏ bốc mùi kinh khủng. Nó đã khiến Seonghwa bất ngờ, suýt vấp phải hai chân của chính mình, phải mất ba giây sau anh mới biết đó là ngõ cụt.

Anh không cần phải nhìn xuống con hẻm để xem nó và xác nhận, anh chỉ cần biết.

Họ sẽ bị mắc kẹt, và với tình trạng của họ, không có cách nào họ có thể chiến đấu để rút lui. Đơn giản là có quá nhiều trong số chúng, Seonghwa đã dừng lại ngay trước khi lao ra khỏi con hẻm.

"Seonghwa, cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Anh nghe thấy Hongjoong hét vào mặt mình, người nhỏ hơn dừng lại.

"Đó là một đường cụt, chúng ta phải ngăn chặn chúng ở đây!" Seonghwa hét qua vai, vung ba lô ra phía trước và luồn tay vào trong.

"Chúng ta không có thời gian- đi thôi!"

Nó rất gần - không còn nghi ngờ gì về nó. Nhưng Seonghwa biết nếu ít nhất anh không cố gắng, tất cả sẽ chết. Anh phớt lờ những lời cầu xin của Hongjoong, lục tung túi xách của mình để tìm kiếm hy vọng cuối cùng tuyệt đối mà anh không thể tin rằng mình đã quên cho đến thời điểm này. Cứ mỗi giây trôi qua, và cứ mỗi giây mà người chết ngày càng đến gần anh hơn, anh nghe thấy tiếng Hongjoong chửi thề trước khi chạy về phía anh.

Vào thời điểm Seonghwa tìm thấy thứ mà anh đang tìm kiếm thì đã gần như quá muộn. Nhưng anh vẫn giật nó ra khỏi bao, đưa lên miệng rút chiếc ghim ra ném và ném vào đám đông đang xông tới. Anh có thể nói rằng nó không được ném tốt nhất, nhưng hy vọng, nó có thể giúp họ có một khoảng thời gian.

Anh đếm... một, hai - trước khi xoay người và đẩy Hongjoong, người vừa đưa anh trở lại con hẻm với vẻ khẩn trương.

"Cúi xuống!"

Vụ nổ xảy ra đã hất cả hai về phía trước, sức nóng đè nặng lên lưng khi anh ngã xuống đất với một cú quất đau điếng. Hongjoong đã phải gánh chịu hậu quả của cú ngã khi Seonghwa đổ bộ lên người hắn với âm thanh vang lên đau đớn bên tai. Cả hai đều bị gió hất văng đi, nằm trên mặt đất thở hổn hển tưởng chừng như không thể thở được - Seonghwa thề rằng cơ thể anh sắp chết khi anh khó cử động. Mọi thứ đau đớn, cơ thể anh đang gào thét với anh - lưng anh run lên vì những vết cắt đau đớn, sắc bén khi anh nằm trên cơ thể của Hongjoong, nơi là đệm ngã của anh.

Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi, họ biết điều đó. Hongjoong đã có thể lay Seonghwa dậy, cả hai đều cố gắng hết sức để đứng dậy và tham gia chạy cùng những người khác. Con hẻm ngập trong khói và bụi, Seonghwa không thể biết liệu còn thây ma nào đang đi theo họ hay không - anh chỉ có thể cầu nguyện vụ nổ sẽ giải quyết được những gì cần thiết. Họ chiến đấu chống lưng, kẻ thù là cơ thể sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Nếu không phải do adrenaline chạy nhiều trong cơ thể, Seonghwa chắc chắn rằng cả hai sẽ bất tỉnh trên mặt đất. San đang đợi họ - họ phải làm được.

Hongjoong về đích đầu tiên với Seonghwa gần như lao vào hắn từ phía sau. Họ dự kiến ​​sẽ gặp những người khác ở đó - tuy nhiên, họ không ở cuối con hẻm. Nhưng chiếc thang kim loại dày được bắt vít vào mặt bên của tòa nhà giải thích chính xác nơi họ đã đi.

Seonghwa có thể nghe thấy ai đó đang la hét từ phía trên họ, mặc dù tai anh vẫn ù đi vì tiếng ồn quá lớn, anh không thể biết họ đang nói gì hoặc đó là ai. Suy nghĩ duy nhất của anh là đi lên, đi lên - họ phải đi lên. Bỏ nỗi sợ độ cao sang một bên, anh vô tư leo lên bậc thang sau Hongjoong. Có lúc anh bị hụt chân, thò tay vào kim loại để cố giữ chân lại trước khi ngã xuống chết - nhưng cơn đau tê tái.

Khi Seonghwa gần đến đỉnh, anh cảm thấy có bàn tay nắm lấy vai và kéo anh qua một bên. Có vẻ như mãi mãi - họ chỉ cần tìm được tòa nhà cao nhất trong cả cái thành phố chết tiệt để leo lên. Anh đang hít không khí, rơi xuống đất ngay khi bị kéo qua thành đá.

Seonghwa lúc đó đang đập thình thịch vào lồng ngực mình, làn khói trước đó từ bên dưới bùng cháy trong phổi khi anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bầu trời trông đỏ rực một cách chế giễu.

"Chuyện quái gì đã xảy ra- chúng em nghe thấy một tiếng nổ và sau đó tòa nhà bên cạnh chúng ta sụp đổ?!" Mingi hỏi một cách tuyệt vọng, rất có thể là hỏi Hongjoong.

Seonghwa gượng ngồi dậy, thế giới màu đỏ quay cuồng khi anh cố gắng tập trung vào mắt mình để chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

"-tung một quả lựu đạn... không biết cậu ta lấy cái đó ở đâu ra-"

"Chà, thật tuyệt! Giờ đây, mọi thứ trong bán kính năm dặm đều biết chúng ta đang ở đâu!"

"Cậu ta phải làm vậy- em có thấy bao nhiêu người đang đuổi theo chúng ta không? Anh sẽ làm điều chết tiệt tương tự!"

Seonghwa đứng dậy, chân anh hơi loạng choạng khi đi tới chỗ Mingi và Hongjoong đang tranh cãi. Họ đang ở trên nóc một tòa nhà không cao như Seonghwa nghĩ, nhưng vẫn đủ cao để khói từ tòa nhà sụp đổ không đến được với họ. Mingi và Hongjoong đang đứng ở giữa, không nói thêm gì khi họ thấy Seonghwa đang tiến lại gần. Người lớn tuổi nhất có thể thấy họ trông tồi tệ như thế nào, quần áo của họ rách nát và nhuộm màu trong thứ-mà-ai-cũng-biết.

Mingi định nói gì đó với anh, nhưng cậu bị cắt ngang bởi một tiếng kêu thắt cổ khác từ phía bên kia sân thượng. Tất cả đều quay lại và thấy Yunho đang cố gắng hết sức để đặt cơ thể của San xuống đất, dựa vào tường. Người nhỏ hơn nhăn nhó hết cỡ, ôm chặt lấy bàn tay bị hành hạ của mình lại gần ngực khi Yunho quỳ xuống, thở hổn hển. Seonghwa tự hỏi liệu cậu ấy có bế San lên thang hay không - điều này giải thích tại sao Yunho trông như sắp gục xuống sàn bất cứ giây nào.

San nhắm mắt lại, hít thở thật sâu bằng mũi khi cơ thể run lên bần bật. Seonghwa lo lắng nhìn cậu bị co giật đến khi Wooyoung nằm xuống đất cùng cậu, hai tay duỗi ra, lơ lửng trên người San.

"Ôi trời- trời ơi... không, không, không, San không-" Wooyoung bật ra, tay cậu gần cơ thể San nhưng không chịu chạm vào người cậu ấy. Cậu nghiêng người về phía San, cố gắng nhìn thấy bàn tay của cậu ấy, với lấy nó, nơi San đang giấu nó. "Để mình... San, cho mình xem..."

Nhưng San lắc đầu, thu mình lại.

"Làm ơn- trời ơi... San làm ơn, mình cần xem nó." Wooyoung cầu xin, cuối cùng nắm lấy vai San và cố gắng đẩy cậu ấy trở lại.

"Không! Đừng nhìn!" San kêu lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt như đang khóc xuống sàn nhà bên dưới.

"San- làm ơn." Wooyoung khóc, giọng cậu vỡ ra một cách đáng sợ khi lắc cơ thể người lớn hơn qua lại.

"Nhẹ tay!" Yunho cảnh cáo, đưa tay về phía trước để đẩy Wooyoung ra khỏi San trước khi cậu có thể gây ra nhiều thiệt hại hơn. "Cậu định làm đau cậu ấy à!"

Cái nhìn thoáng qua trên khuôn mặt Wooyoung thật kinh khủng, cảm giác tội lỗi và đau đớn trộn lẫn vào nhau khi cậu cứng đờ đưa tay lên. Khuôn mặt tái nhợt, miệng há hốc, hoàn toàn bất lực khi chỉ nhìn San đung đưa qua lại.

"Mình không... Mình không cố ý làm tổn thương cậu ấy... Mình thề là mình không bao giờ muốn..." Wooyoung thở hổn hển, nước mắt chảy ra từ mắt rồi nhỏ xuống cằm.

Seonghwa phải quay đi chỗ khác, thay vào đó chọn tập trung vào những gì Mingi đang nói với Hongjoong.

"Chúng ta không biết liệu còn ai trong số chúng có thể leo lên hay không... may mắn của chúng ta là vụ nổ đã không đưa chúng ra ngoài và để chúng leo lên đây." Mingi nói, nhìn lại chiếc thang đang nhìn trộm họ.

"Thế em muốn làm gì?" Hongjoong hỏi, lau mồ hôi và vết bẩn trên trán, nhìn theo ánh mắt của người cao lớn.

"Tháo nó ra, em có một sợi dây đủ dài trong túi để chúng ta có thể trèo xuống khi cần."

Hongjoong nhìn Mingi, đôi mắt hắn nheo lại do dự trước khi vươn người ra và giật lấy thanh xà beng của Seonghwa mà anh đang giữ chặt đến mức nó gần như găm vào da anh. Đến lần kéo thứ hai của Hongjoong, Seonghwa mới để nó đi một cách dễ dàng, bàn tay của anh vẫn như đang nắm chặt một thứ gì đó. Anh nhìn người nhỏ hơn bước tới cái thang, nhét xà beng vào giữa các bu lông và tòa nhà, bắt đầu tháo nó ra khỏi tường.

Seonghwa quan sát hắn, lực mà Hongjoong đang sử dụng khiến anh sợ hãi nếu anh thành thật. Từng tiếng kim loại đập vào kim loại đều khiến anh nao núng, lực và sức mạnh mà người nhỏ hơn sở hữu luôn là thứ khiến anh bất ngờ... nhưng lần này là một điều gì đó khác biệt. Chiếc bu lông đầu tiên biến mất chỉ trong vài giây, sau đó chiếc thứ hai biến mất, không lâu sau, Hongjoong phát ra tiếng kêu khi chiếc bu lông lỏng ra và chiếc thang rơi ra phía sau. Seonghwa nghe thấy tiếng va chạm bên dưới họ, âm thanh đó cũng khiến anh nao núng khi Hongjoong quay lại với ngọn lửa rực cháy trong mắt.

Seonghwa đã từng thấy hắn tức giận trước đây - thực sự đã thấy điều đó vài phút trước nhưng có điều gì đó hơi hoang đường về vẻ ngoài của hắn bây giờ. Mồ hôi và bụi bẩn trên người khiến hắn trông quá nguy hiểm để đến gần, và cách mắt hắn tối lại khi ném xà beng xuống đất, quay lại với họ là một thông điệp trực tiếp rằng không ai được nói chuyện với hắn. Cảm giác hoàn toàn sợ hãi bao trùm lấy họ khi Hongjoong đứng trước mặt San và Wooyoung, hai bàn tay nắm chặt vào nhau thành những nắm đấm thật chặt ở hai bên.

"Em đã bị cắn?" Hắn hỏi người nhỏ hơn đang ngước nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu.

Seonghwa hít vào một hơi, không hoàn toàn chắc chắn liệu Hongjoong đã nhìn thấy vết thương trên tay của San chưa hay hắn đã phủ nhận đến mức phải hỏi để chắc chắn hơn. San ngả người ra sau, lấy tay che lại với đôi mắt mở to sợ hãi khi Hongjoong tiến lại gần hơn một bước. Seonghwa và Mingi bước vài bước dài để tới chỗ họ, gần như vây quanh San, người đang run rẩy như bị cảm lạnh.

Cậu không trả lời, miệng mở và đóng lại như thể cậu là một con cá. Seonghwa có thể nhìn thấy đôi mắt của San đỏ đến mức nào, và anh biết người nhỏ hơn có lẽ đã nổi một vài mạch máu do căng thẳng và sốc trước mọi thứ. Người lớn tuổi nhất lại cảm thấy yếu đuối, nhìn cách Wooyoung đang vây quanh San nhưng buộc bản thân không được chạm vào cậu vì sợ rằng cậu ấy sẽ làm tổn thương cậu lần nữa.

"Em có bị cắn không?" Hongjoong hỏi lại, giọng nói của hắn nổi lên một cách tức giận vô cớ.

Cơ thể của San rung lên vì điều đó, tiết ra nhiều mồ hôi hơn trong khi làn da của cậu gần như chuyển sang màu xám.

"Không- không, không," Cậu nghẹn ngào, nghiến răng khi điên cuồng nhìn xung quanh để tìm một lối thoát. Cậu cố gắng rướn người để chạy cho cuộc sống của mình, để thoát khỏi họ, nhưng Yunho đã nắm lấy vai cậu và đẩy cậu trở lại. San hét lên, khua chân loạn xạ khi mắt ngày càng chảy nhiều nước hơn. "Không, làm ơn- Em không... em không bị cắn- Em ổn!"

"San-" Wooyoung khóc, giọng cậu không khác gì một tiếng kêu đau đớn.

"Em không bị cắn- em thề! Em không sao- đừng... đừng giết em!" Cậu cầu xin, đưa hai tay lên che mình như thể họ sẽ bắt đầu đánh cậu bất cứ lúc nào. Cậu cuộn người khỏi họ, gần như trong tư thế bào thai, và liên tục cầu xin họ đừng làm hại cậu. "Làm ơn- làm ơn... đừng giết tôi, làm ơn!"

Seonghwa khó có thể nhìn, toàn bộ cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không có thật. Hongjoong khuỵu gối xuống và nắm lấy cơ thể của San, người đang nhảy lên, kêu lên một lần nữa như một chú chó vừa bị giẫm phải đuôi, kéo cậu vào tư thế ngồi một lần nữa. Tất cả đều im lặng trong khi Hongjoong giữ cậu cho đến khi San trở nên quá kiệt sức để chống lại hắn và ngã dựa lưng vào tường.

Ngực cậu phập phồng, thỉnh thoảng bàn chân phải lại co giật khi cơ thể căng lên và đông cứng trong một vài phút trước khi thư giãn trở lại. Họ nhìn cậu nằm đó, mắt nhắm nghiền vì kiệt sức, cơ thể không thể xử lý được vì sự sốc và mất máu. Những giọt nước mắt rơi từ mắt cậu đều đặn không hơn, một hơi thở gấp gáp phát ra từ miệng cậu.

Hongjoong cuối cùng cũng buông vai San khi cậu ngừng chiến đấu, tay hắn run rẩy chạy dọc xuống cánh tay và da thịt vẫn còn ấm của cậu trước khi nắm lấy bàn tay bị trầy xước. San cố gắng kéo nó ra, nhưng tất cả đều hiểu rõ rằng sức lực của cậu đang rời bỏ cậu, không thể rút tay ra khỏi sự kìm chặt của Hongjoong.

"Suỵt, không sao đâu," Hongjoong thì thầm với cậu, cảm giác tuyệt vọng và tức giận của cậu đã biến mất khi có thể nhìn thấy những tổn thương của bản thân. Nó giống như một sự thay đổi tính cách, Seonghwa chưa bao giờ thấy điều gì giống như vậy. Đột ngột, San không phải là người nhỏ bé duy nhất bây giờ - Hongjoong đã thu người nhỏ lại rõ ràng khi bằng chứng vật lý ở ngay trước mặt anh.

Tất cả đều nín thở khi Hongjoong cứng đờ người, bàn tay ôm lấy cổ tay San, đưa tay lên đến nơi họ có thể nhìn thấy lớp da màu xanh xám xung quanh nơi vết thương bị cắn. Có máu chảy xuống đầu ngón tay, chảy xuống quần áo bên dưới bị rách và nhuộm màu, Seonghwa biết anh đã không thở được từ lúc này nhưng anh không thể tập trung sức lực để làm điều đó.

Anh nhìn Hongjoong ôm cậu, cuối cùng cúi người về phía trước và ấn lòng bàn tay vào gò má đầy vết nước mắt và vết bẩn của San đang bị bầm tím nặng. Người nhỏ hơn chú ý vào nó ngay lập tức, khao khát một cách tuyệt vọng bất kỳ sự thoải mái nào mà cậu có thể có được. Hành động tuy nhỏ nhưng đối với họ rõ ràng nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa giữa hai người.

"San-ah..."

"Em xin lỗi-" Người nhỏ hơn cựa quậy, đôi mắt sáng rực khi tuyệt vọng nhìn Hongjoong, người đã gọi tên cậu. Cậu thở hổn hển trước khi ho sặc sụa. "Em rất, rất xin lỗi- Em không cố ý... Em vô cùng xin lỗi-"

Cậu liên tục xin lỗi lặp đi lặp lại, những giọt nước mắt tuôn rơi mạnh mẽ hơn khi cơn chấn động lại chiếm lấy cơ thể cậu. Cậu với bàn tay lành lặn của mình và nắm lấy cổ tay của Hongjoong, nắm chặt đến nỗi làn da của hắn trở nên trắng như tuyết, như thể cậu sợ Hongjoong sẽ buông tay và rời xa mình.

Mỗi lời xin lỗi chỉ khiến Seonghwa tổn thương nặng nề hơn, và dù San là người bị đánh đập, cắn xé, anh vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Anh có thể cảm thấy những cơn đau như cắt trên mặt, trên vai, trên tay - anh có thể cảm nhận được tất cả, ngay cả cảm xúc sợ hãi và hoảng sợ tuyệt đối đang tràn qua huyết quản của người nhỏ hơn. Đầu gối của Seonghwa bị khóa lại vì điều duy nhất anh có thể làm là nghĩ rằng anh đã thất bại cả Yeosang và San - anh đã thất bại với cả hai một cách khủng khiếp.

Yeosang đã ra đi và rất có thể Jongho cũng vậy, giờ anh sắp chứng kiến ​​San biến thành thứ mà họ sợ nhất. San yêu quý của anh đang chết ngay trước mặt anh và anh không thể làm gì.

Wooyoung đang thổn thức, mặc dù tiếng khóc của cậu hoàn toàn im lặng, đường biên giới trở nên căng thẳng khi cậu đưa tay về phía San một lần nữa.

"Làm ơn!" Cậu thở hổn hển, dây thanh quản bỏng rát nhưng vẫn cố nói ra. "Chúng ta phải làm điều gì đó- cậu ấy sắp chết, thấy không!"

Cằm của San lung lay khi cậu nhìn xuống, hàm áp vào ngực khi cậu nhắm chặt mắt.

"Ai đó hãy giúp cậu ấy!" Wooyoung gần như hét lên vào lần kế tiếp, vươn tay ôm lấy Yunho và lắc mạnh để cậu hoặc bất kỳ ai trong số họ di chuyển. "Hãy làm gì đó- bất cứ điều gì! Chúng ta phải giúp cậu ấy!"

Yunho tái mặt ngay lập tức, miệng cậu há ra trước khi quay đi. Wooyoung hét lên một tiếng sau đó, tay cậu mềm nhũn nơi bị chúng nắm trong quần áo trước khi quay lại bên cạnh Seonghwa, nắm lấy chân anh, cố gắng kéo anh về phía trước.

"Seonghwa hãy làm gì đó đi- phải có gì đó! Đừng chỉ đứng đó và nhìn cậu ấy chết! Anh đang làm gì mà chỉ đứng đó!" Cậu hét vào mặt họ, đôi mắt và khuôn mặt đỏ bừng như màu máu của San. "Vì tình yêu của chúa, hãy làm điều gì đó trước khi chúng ta mất cậu ấy!"

"Wooyoung..."

Khi nghe có người gọi tên mình, Wooyoung đang khuỵu gối quay lại thì thấy San đang gọi. Seonghwa cũng nhìn và chính cái cách mà bây giờ San đang nhìn Wooyoung khiến tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn trước. Vì trước đó, San vẫn chống trả. Cậu chiến đấu với sự lây nhiễm và cuối cùng là chiến đấu với cái chết. Vẫn còn đó nỗi sợ hãi sáng ngời trong mắt khi cậu cố gắng chạy khỏi chúng, cầu xin lòng thương xót vì cậu cũng không thể tin rằng điều đó đang xảy ra với mình.

Nhưng bây giờ, đôi mắt của cậu đã mờ hơn rất nhiều, cơ thể cậu mềm nhũn trừ khi một cơn chấn động xâm chiếm các cơ của cậu. Cậu ướt đẫm mồ hôi qua lớp áo sơ mi, nước da vẫn tái nhợt kinh khủng với mái tóc dài đến trán. Cậu thực sự đang nằm trong vòng tay của Hongjoong, đôi khi lồng ngực của cậu chùng xuống, và Seonghwa biết rằng đó là cú sốc mà cơ thể cậu đang cố gắng chống lại, bây giờ khi adrenaline của cậu rất có thể đã cạn kiệt, họ không có nhiều thời gian trước khi cậu không còn tỉnh táo, đặc biệt là với lượng máu mà cậu đã mất.

"Không có gì đâu..." Cuối cùng thì San cũng nói, giọng cậu khàn đi vì tiếng khóc của chính mình. Cậu tựa đầu vào bức tường phía sau, nhăn mặt vì đau khi thả tay xuống khỏi cổ tay của Hongjoong, để nó rơi vào lòng. "Mọi người phải giết tôi, trước khi tôi biến đổi."

Tại thời điểm đó, Wooyoung đã đánh mất, lao vào San, nhưng Yunho đã kịp đỡ lấy cậu ấy trước khi họ có thể va chạm. Cậu ôm Wooyoung lại bằng vòng tay của mình, cố gắng hết sức để kiềm chế khi cậu ấy ném mạnh vào người, những tiếng hét đau đớn đến nỗi Seonghwa phải bịt tai lại.

"Không!" Cậu ấy quẫy đạp nhiều hơn, làm mọi cách có thể để thoát ra khỏi sự kìm chặt của Yunho. "Dừng lại! Thả tôi ra- anh không thể chạm vào cậu ấy!

Seonghwa chưa bao giờ thấy Wooyoung tức giận và cảm xúc không ổn định khi hét lên và trườn trong vòng tay của Yunho, thậm chí còn cúi xuống cắn cậu. Nhưng Yunho đã ôm chặt lấy cậu ấy, đôi mắt nhắm nghiền lại vì đau đớn và điều gì đó khác mà Seonghwa không thể dành thời gian để tìm ra.

"Máu của cậu- cậu còn thời gian! Chúng ta còn thời gian, chết tiệt, vì vậy đừng bỏ cuộc ngay bây giờ!" Chân của Wooyoung đã từ bỏ, không nghi ngờ gì nữa, cậu cũng đã đạt đến điểm đột phá về thể chất của chính mình. "Mình biết cậu hơn thế này, Choi San- đừng từ bỏ bây giờ!"

"Wooyoung," Mắt San mở to, đờ đẫn một chút, Seonghwa phải giật mình quay đầu đi trước khi anh thực sự phát ốm. Với mỗi giây trôi qua, nó ngày càng trở nên thực hơn - rằng điều này đang thực sự xảy ra. "Làm ơn... đừng làm cho việc này khó khăn hơn hiện tại."

Seonghwa biết San đã bỏ cuộc. Không còn tinh thần chiến đấu trong cơ thể kiệt quệ, San biết rằng không ai trong số họ có thể làm được. Seonghwa có thể nhìn thấy điều đó qua đôi mắt của cậu trông thật đau khổ khi Wooyoung đang hét vào cậu với rất nhiều tức giận và đau lòng, rằng cuối cùng thì San cũng biết mình phải làm gì. Tất cả họ đều biết - ngay cả Wooyoung - người nhỏ hơn cũng không thể chấp nhận được điều đó.

Không ai trong số họ thực sự có thể, và ngay cả khi biết rằng San có nhóm máu cho phép cậu tồn tại lâu nhất trước khi biến đổi, cậu vẫn sẽ biến đổi.

Seonghwa chỉ ngập tràn trong những suy nghĩ và ký ức về những gì San đã nói với họ vào một đêm nọ - cậu vui biết bao khi trải qua những gì cậu đã phải trải qua khi còn là một đứa trẻ và thiếu niên vì bây giờ cậu đã có thể bảo vệ họ. San đã nói với cả tấm lòng rằng cậu rất biết ơn vì đã có thể làm điều nhỏ nhặt đó cho họ vì cậu yêu họ. Seonghwa nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cậu - nụ cười tràn đầy sức sống và tiềm năng cho một tương lai - nhưng bây giờ khi anh nhìn thấy người bạn gục ngã của mình, nụ cười đó đang tắt dần như ánh sáng trong mắt cậu khi cậu thực sự chấp nhận số phận của mình.

Không, San không thể chết như thế này. Không phải như thế này - điều đó quá bất công. San rất tốt bụng - cậu hiền lành ngay cả sau tất cả những khó khăn của mình. San rất đáng mến, cậu trẻ con và tràn đầy năng lượng - cậu xứng đáng được sống một cuộc sống hạnh phúc và lâu dài. Vậy tại sao nhân danh Chúa, cậu lại được đặt trên đỉnh mái nhà trong vũng máu của chính mình để yêu cầu những người đã không bảo vệ cậu, giết cậu?

"Tôi không thể-" San nghẹn ngào, những ngón tay co giật trong lòng khi Hongjoong rút tay ra. "Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ bị biến đổi... mọi người biết đấy. Chúng ta không biết mình có bao nhiêu thời gian trước khi điều đó xảy ra- Tôi không thể chờ đợi trong trường hợp có điều gì đó kỳ lạ xảy ra..."

"Đừng nói nữa! Cậu sẽ không biến đổi!" Wooyoung hét lên, cố gắng thúc cùi chỏ vào bên hông Yunho, nhưng vẫn không thể thắng được.

"Hãy nhìn vào tay tôi và nói với tôi rằng tôi sẽ không!" San cố gắng chống trả, nhưng một cơn ho dữ dội đã lấn át cậu trong giây lát. Đã có lúc Seonghwa lo sợ rằng San sẽ không ngừng ho dữ dội, nhưng cuối cùng, cậu đã ngừng khi ngồi lại, trông cậu thậm chí còn kiệt sức hơn với mí mắt rũ xuống. "Cậu phải làm thế, tôi từ chối biến đổi. Tôi đã... tôi đã chiến đấu suốt cuộc đời mình không vì lý do gì khác, vì đó chỉ là những gì tôi phải làm. Tôi đã từng bị gãy và vỡ xương- tự tách da của mình ra chỉ để tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn- hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy mục đích sống của mình."

"Dừng lại đi." Hongjoong trầm giọng đứng lên trên đôi chân của mình, khuôn mặt tái nhợt với hàng lông mày cụp xuống giống như thể hắn đang sợ hãi hơn San.

"Và tôi đã tìm ra nó, tôi đã tìm ra mục đích đó," San tiếp tục, phớt lờ những lời cầu xin của Hongjoong. "Tôi đã tìm thấy nó và tôi đã hoàn thành nó- đó là tất cả những gì tôi muốn khi còn nhỏ."

San nắm chặt ngực như thể nó đang làm cậu đau đớn, những nhát dao đâm sâu và xoắn chúng theo từng lời cậu nói. Không nghi ngờ gì rằng mặc dù hành vi hiện tại của cậu bình tĩnh, nhưng cậu đã vô cùng kinh hãi. Seonghwa biết quá rõ điều đó - biết làm thế nào trong những tình huống căng thẳng, San sẽ kìm nén cảm xúc của mình để làm cho nó có vẻ ít tồi tệ hơn, để những người xung quanh cảm thấy bình tĩnh hơn. Ngay cả bây giờ, đó chính xác là những gì cậu đang làm.

"Vì vậy, đừng chờ đợi- Tôi sẽ không mạo hiểm. Không phải khi tôi đã trốn chạy nó quá lâu - không phải khi tôi biết nó nhất định sẽ xảy ra vào một lúc nào đó... chúng ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng người tiếp theo sẽ không phải là chúng ta," San xoa cằm, cào vào áo như thể nó đang bóp cổ mình. "Tôi từ chối biến thành thứ mà tôi sợ nhất... tha thứ cho tôi cảm giác tội lỗi khi có thể kéo một linh hồn lạc lối khác vào con đường mà tôi đã sa vào."

Wooyoung không thể chịu đựng được nữa, Seonghwa cũng không thể, cuối cùng cậu đã cắn răng mình xuống Yunho đủ mạnh để người cao hơn không thể kìm lại để kéo ra, cuối cùng thả Wooyoung, sau đó cậu nhảy về phía San. Cậu suýt va chạm với cậu ấy, thọc một ngón tay vào ngực và mở miệng định hét vào mặt cậu ấy điều gì đó nhưng San đã với tay lên nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu lại gần.

"Hãy nhớ lời hứa của cậu," Là tất cả những gì San có thể thì thầm, nuốt một cục nặng xuống cổ họng. Seonghwa bối rối trong một giây cho đến khi anh thấy San rón rén cúi xuống, với một bàn tay run rẩy để lấy lại con dao mà cậu đã nhặt được, cảm thấy tim mình như rơi xuống sau đó. Cái còn lại vẫn ở trong đầu thây ma đã bắt đầu tất cả những điều này, Seonghwa cầu nguyện nó sẽ ở lại đó mãi mãi.

San đẩy con dao vào tay Wooyoung và giữ nó bên cậu.

"Cậu đã hứa," San lặp lại, cơ thể cậu lại bắt đầu run lên vì mồ hôi lạnh.

Wooyoung sững sờ và há hốc mồm.

"Không-" Cậu vùng vẫy, kéo San ra nhưng người lớn hơn đã giữ chặt cậu lại. "Không- không không có cách nào mà mình có thể- không, không, San. Đừng yêu cầu mình điều đó."

"Cậu đã hứa," Cậu nói nghiêm nghị và cầu xin hơn. "Rằng nếu một trong hai người chúng ta bị... thì người còn lại sẽ hoàn thành nó."

"Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi! Mình không nghĩ rằng cậu thực sự chết trong vòng tay của mình!" Wooyoung đã khóc.

"Làm ơn đi- Wooyoung," San ứa nước mắt, nghiêng người về phía trước và cố gắng hết sức nhẹ nhàng nói với cậu bạn. "Làm ơn- làm ơn, đừng để tôi biến đổi. Tôi rất xin lỗi- Tôi đã cố gắng... Tôi đã cố gắng rất nhiều. Tôi không muốn điều này xảy ra- làm ơn... Tôi cũng rất sợ! Nó ổn nếu cảm thấy sợ hãi vì điều đó có nghĩa là cậu vẫn là con người và mẹ kiếp- Tôi rất xin lỗi. Tôi đã cố gắng, cậu phải tin, tôi đã cố gắng rất nhiều, rất vất vả!"

Wooyoung vẫn cố gắng vùng ra, lắc đầu qua lại.

"Tôi đã cố gắng- tôi đã cố gắng hết sức... và tôi biết là chưa đủ và tôi-" Mắt San lại ngấn nước, da nổi lên khi các cơ co rút và cậu lại nhăn mặt vì đau. Cậu đã rời mắt khỏi Wooyoung khi người nhỏ hơn không thể nhìn San nữa, thay vào đó là ánh mắt của Hongjoong vẫn giữ nó. "Em xin lỗi hyung- em đã cố gắng... em muốn ở bên anh, anh biết không- cho đến cuối cùng? Em muốn... Em xin lỗi vì em không đủ mạnh mẽ-"

"Dừng lại." Hongjoong hét lên một cách tuyệt vọng.

"Hyung," Giọng San nứt ra, vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt khi cậu đưa tay về phía hắn, nhưng người lớn hơn không tiến lại gần. "Làm ơn..."

Nhưng Hongjoong đã lắc đầu, lùi về phía sau và giơ hai tay lên như thể chính hắn là người đã gây ra điều này, lặp đi lặp lại từ 'không'.

San từ từ rút tay lại như thể cậu bị châm chích và bị từ chối, kéo nó lại gần mình, ôm Wooyoung đang khóc vào vai cậu và đập nhẹ vào đó bằng nắm đấm.

Sự im lặng đến chết người đến sau đó, chỉ là những âm thanh xa xôi của những gì Seonghwa đoán là phần của tòa nhà mà anh đã cho nổ tung, anh tự hỏi liệu anh quay lại, có nhìn thấy đám khói hình nấm mà nó tạo ra hay không.

Nhưng rồi anh nghe thấy Mingi nói gì đó, nhưng nó im lặng đến nỗi cậu không thể nói ra được.

"Cái gì?" Anh bực nhọc quay sang bên cạnh thấy Mingi đang nuốt nước bọt rồi nhìn San.

Người cao hơn quay lại nhìn anh, khuôn mặt của cậu khá nhợt nhạt. "Cắt nó đi."

Môi Seonghwa hé mở, và đó là tất cả phản ứng mà anh có thể đưa ra trước khi Mingi tiến về phía trước với những bước gượng gạo, thả chiếc túi cậu mang trên vai xuống đất và quỳ xuống bên phải San. Mingi làm việc nhanh chóng, mở chiếc túi và lấy ra những món đồ khác nhau mà Seonghwa không biết mình sẽ dùng chúng làm gì vì tâm trí anh vẫn còn đang dán vào những gì Mingi vừa nói.

"Yeosang đã từng nói điều gì đó về việc nó có thể hoạt động từ rất lâu trước đây- rằng tay và chân là nơi dễ làm việc nhất," Cậu nói một cách lơ đãng, vươn người cầm lấy con dao từ tay Wooyoung. "Nếu chúng ta loại bỏ được phần nhiễm trùng... nó sẽ không lây lan sang phần còn lại trong máu của cậu ấy."

Wooyoung ngẩng đầu lên, mắt và mũi của cậu thô ráp khi mở miệng nhìn Mingi.

Cậu hiểu được ngay lập tức. San thì không.

"Em đang làm gì đấy?" Anh hỏi khi Mingi nắm lấy cánh tay của San, kéo nó vào lòng và giữ nó ở đó. San nằm yên, nhưng Seonghwa có thể thấy sự do dự và thôi thúc muốn kéo nó trở lại với mình.

Mingi không trả lời, thay vào đó, cậu đưa tay xuống cởi thắt lưng và kéo nó ra. Mỗi giây trôi qua, San càng lúc càng lo lắng, điều đó thể hiện rõ ràng là vì cậu bắt đầu run và cố gắng tránh xa họ.

"Yunho," Mingi nhìn người kia, đưa đầu ra hiệu về nơi chân của San đang rất khó chịu. Yunho thậm chí không cần phải hỏi, cậu ấy dường như đã biết khi nắm lấy đầu gối của San và đẩy chúng xuống đất, giữ chúng ở đó bằng trọng lượng cơ thể của mình. Wooyoung tự mình di chuyển, trượt ra sau cơ thể San và bức tường, vòng tay qua eo và giữ lấy cậu.

"Chuyện gì đang xảy ra-?"

Trước khi San có thể kéo cánh tay của mình ra khỏi Mingi, người cao hơn đã nắm lấy nó một lần nữa khi San hoảng sợ và nắm chặt nó trong tay mình.

"Cao bao nhiêu?" Mingi hỏi, nhìn xuống Yunho, người liếc nhìn khuôn mặt hoảng hốt của San rồi nhìn xuống phần thịt thối rữa trên tay cậu.

"Ít nhất là đến khuỷu tay," Cậu ấy trả lời, không gì to hơn một tiếng thì thầm.

San hất đầu về phía Mingi vì cuối cùng cậu dường như cũng nắm bắt được những gì họ đang cố gắng làm. Seonghwa có thể nhìn thấy phần còn lại của màu sắc chảy ra từ khuôn mặt khi Mingi thắt chặt chiếc thắt lưng trên bắp tay của cậu, chặt đến mức nó trông giống như đang chèn ép một cách khủng khiếp.

"Chờ đã- đợi đã-" San bắt đầu nói, sợ hãi quay đi nhưng họ đã giữ cậu lại hết sức có thể.

"Sannie." Wooyoung lại khóc, đưa tay lên che mắt trước khi ngả đầu vào vai cậu và ôm chặt cậu hơn nữa. Cậu đặt cánh tay còn lại qua ngực người lớn hơn, cả hai chân quấn quanh eo San trong khi Yunho giữ chân cậu ấy. "San mình rất, rất xin lỗi- nhưng đây là cách duy nhất..."

Seonghwa nhìn thấy Mingi cầm con dao và nắm lấy chai chất lỏng trong suốt mà cậu đã lấy ra từ trong túi, dùng nó rửa sạch con dao và lau sạch nó trên áo sơ mi của mình trước khi sử dụng lại.

Đó là rượu. Một trong những cái chai mà họ tìm thấy trong hầm rượu và Seonghwa biết rằng đó là cách duy nhất của họ để có thể rửa sạch con dao và sau đó là vùng da nơi Mingi sẽ cắt. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi đã khiến Seonghwa nôn ọe, bụng cồn cào rõ rệt khi Mingi lấy một miếng vải khác từ trong túi ra, vo tròn rồi nhét vào miệng San cho cậu ấy cắn xuống.

"Mình rất xin lỗi," Mingi thì thầm, tay cậu siết chặt cán dao khi nhìn xuống cánh tay căng thẳng của San đang đặt trong lòng. Cậu phải kẹp cánh tay trên của cậu ấy giữa cánh tay, cơ thể quay lưng quay về phía San để ngay cả khi cậu ấy có thể nhìn lướt qua tay Wooyoung, cậu ấy cũng không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra với mình.

San lầm bầm và cựa quậy khi cảm thấy vết dao đầu tiên chạm vào da mình ngay chỗ khớp khuỷu tay. Mingi nguyền rủa điều đó, ngập ngừng và mím chặt môi vào nhau, hít một hơi thật sâu.

"Suỵt Sannie, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi, mình hứa- Mình hiểu cậu, mình hiểu cậu rồi," Wooyoung thì thầm vào má San, ôm chặt cậu hơn nữa khi tiếp tục hôn lên thái dương San. "Mình ở ngay đây, mình không đi đâu. Hãy mạnh mẽ lên, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Ôi làm ơn- San... đừng khóc."

Tiếng khóc đầu tiên mà San bật ra là điều tồi tệ nhất mà Seonghwa từng nghe trong đời. Miếng vải trong miệng cậu không thể ngăn được âm thanh, mặc dù đó không phải là mục đích của nó, cả Wooyoung và Yunho đều giật bắn người khi cơ thể San giật mạnh vào lúc da cậu bị cắt.

Cả hai đều phải nỗ lực gấp đôi, Wooyoung khóc càng lớn, và San... San không thể ngừng la hét.

"San, San, San," Wooyoung hét lên, cái chết kẹp chặt lấy cậu hầu như không giúp được gì, khi San hét lên cổ họng cậu hoàn toàn thô cứng và cơ thể run rẩy dữ dội vì cơn đau.

Nếu Seonghwa không thể nhìn thấy Mingi đang làm gì - nếu anh không nhìn thấy con dao và tất cả máu chết tiệt đó tụ lại quanh cậu và khắp người Mingi - anh sẽ nghĩ rằng San đang bị trừ tà.

Nhưng khi con dao chạm đến xương, Mingi phải ấn mạnh hơn, San hét lên một tiếng đau đớn nhất, cậu hét lên để xin sự thương xót và giúp đỡ, dạ dày của Seonghwa không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Anh quay đi, cuối cùng cũng có thể lần đầu tiên cử động, nhưng ngay cả khi không có cảnh tượng trước mắt, hình ảnh cánh tay bị xé rách của San chợt hiện lên trong đầu anh, kết hợp với âm thanh nứt vỡ đột ngột nghe thật phi nhân tính. Tiếng hét the thé của San sau đó, Seonghwa không thể xử lý được.

Anh chạy đến rìa gần nhất của tòa nhà và nghiêng người trước khi dịch mật chui ra khỏi dạ dày. Nó khó thở, những tiếng kêu yếu ớt của San lúc này khiến da anh nổi lên và rùng mình một cách đau đớn. Đầu anh đập thình thịch và một lần nữa, anh cảm thấy cơn đau ma quái khủng khiếp trên cánh tay mình.

Khi hoàn thành xong việc, sự nặng nề bụng khô đi, anh khuỵu gối trượt xuống tường, tựa trán vào tường trong khi tay vẫn nắm chặt phần trên của thành đá. Anh phải buông tay và bịt tai lại để không phải nghe thấy San - người em trai yêu quý, ngọt ngào, San thân mến - mất đi một trong những tài sản quý giá nhất của cậu.

San dựa vào vòng tay của mình, đặc biệt vòng tay đó, là mọi thứ. Cậu đã bắn và chiến đấu bằng cánh tay đó - cậu thuận tay phải và bây giờ nó đã biến mất... Seonghwa không thể tưởng tượng nổi.

Khi liếc sang phía bên kia, anh có thể thấy Hongjoong đang ngồi nghiêng sang một bên, đầu đặt giữa hai đầu gối, hai tay che tai. Hắn không di chuyển khi tiếng hét kinh hoàng dừng lại, khi San rất có thể đã ngất đi - Hongjoong vẫn ở yên và nhỏ bé nhất có thể.

Seonghwa lại đau bụng mặc dù nó trống rỗng. Anh đã kiệt sức đến tận cùng - nhưng thậm chí sau đó anh không thể nhắm mắt lại khi Mingi cuối cùng cũng đứng dậy, với toàn bộ nửa dưới của cậu đầy máu - và cái bụng yếu ớt của Seonghwa lại xuất hiện.

Ít nhất thì anh không phải là người duy nhất.



-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro