chap 1-2 : Một ngày xém hoàn hảo
VÀO LỚP *
" Ê chiều nay có buổi diễn giả của nam thần TRẦN BÁCH đấy " một nữ sinh ngồi gần tôi nói .
" Uhm , người gì vừa giỏi , lại còn đẹp , mà nghe nói là anh ấy từng học ở trường mình , trời ơi thật là hảnh diện mà " nữ sinh khác vừa đáp vừa nhìn cô bạn kia với ánh " thèm khác "
Làm tôi cũng trở nên tò mò , ko biết phải thật ko " chiều nay cũng ko có việc , nên cũng đi xem sao " tôi nghĩ .
* Ở HỘI TRƯỜNG*
" hazzzz cái đồ tiểu nha đầu LÂM TUYẾT Y vì hai từ nhan sắc mà đã bỏ tôi bơ vơ thế này " vừa lom khóm tiềm ghế tôi vừa lèm bèm.
" Bóp ... "
" Ui da ! " Tôi té bực ra sau .
" Em không sao chứ ? " Một giọng nói ấm áp vâng lên .
Tôi tay ôm cái đầu đang đau đến sắp phát điên ngước lên . Đập thẳng vào mắt tôi là một chàng trai đáng người cao ráo , bờ vai rộng lớn , kèm theo đó là khuôn mặt điển trai , phối lên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean đen càng tạo nên vẻ bắt mắt người đối diện . Đưa tay về phía tôi
" Dạ ... E không sao " theo phản xạ tôi nắm lấy tay anh ta đứng lên .
" Anh xin lỗi , vì anh đang vội " a ta nhẹ nhàng đáp .
" À .. dạ ko sao đâu ạ " tôi đáp với vẻ mặt bối rối .
" em đang tìm gì sao " ánh ấy hỏi tôi
" Dạ vâng e đang tìm ghế trống , hôm nay hội trường đông quá , tìm mãi cũng ko thấy " tôi nói rồi cười một nụ cười nhẹ nhàng .
" Chỗ anh còn ghế , theo anh " anh ta nói
Tôi đi theo anh ta , hàng ghế đầu tiên , hàng ghế mà tôi nghĩ nó phải hết trước tiên rồi .
" Anh làm phụ trách cho sự kiện hôm nay nên anh được ưu tiên nhận được 3 chiếc ghế ở hàng đầu " anh ta nói như hiểu được suy nghĩ của tôi .
" Cảm ơn anh ạ " tôi nói rồi ngồi vào .
Vừa ngồi chưa được 5 giây thì .
" Ê Minh Viễn ở đây này " anh chàng lúc nãy hét lớn .
Tôi xoay người đứng hình mất một lát .
" Là anh " tôi nói
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng kèm theo vẻ thắc mắc .
" Cô biết tôi " anh ta hỏi
" Anh là người đụng tôi lúc sáng đấy " tôi vừa nói vừa nhìn anh ta với ánh mắt câm phẫn .
" À ... Xin lỗi " anh ta với giọng điệu lạnh lùng . Rồi ngồi xuống bình thản .
"Anh .... "
Trong cuộc đời tôi chưa gặp ai như cái con người nay , không muốn màng tới anh ta, tôi ngồi xuống .
" Chào em , em tên gì đang học khoa nào thế " anh chàng lúc nãy hỏi tôi
" Dạ e tên TRIỆU TƯ DUỆ , là Sinh viên năm nhất khoa thú y " tôi cười đáp
" Khoa thú y ... Anh với em cùng khoa , Anh tên BẠCH KỲ THIÊN sinh viên năm hai " .
" Trùng hợp quá " tôi vừa cười vừa đáp .
" Nam thần , nam thần ra rồi " những tiếng hét xung quanh làm tôi giật bắn mình.
" Sức hút thật ko ngờ " tôi nghĩ
Ngước nhìn phía sân khấu , tôi mắt chữ A mồm chữ O xém tí là rớt cả mắt ra ngoài . Phía sân khâu 1 ánh hào quang chói loà , không hộ danh là nam thần , đôi lông mày kiếm dày đậm , kèm theo sóng mũi cao và đôi môi mềm ửng hồng , nhìn vào là thấy cả một ánh nắng sáng chói , chiếc áo hoodie đi đen phối chung với chiếc quần jean rách nhẹ ở đùi đi kèm với đôi giày thể thao tạo ra một sự năng động trẻ trung. Tôi còn ko thể rời mắt khỏi được anh ta " một cực phẩm thế này sao mình lại có thể không biết cơ chứ " tôi tự trách
" Anh Kỳ Thiên em nghe nói , anh ấy từng học ở trường mình " tôi quay qua hỏi nhỏ người con trai kế bên
" Uhm ! Anh ấy là Trần Bách từng là sinh viên khoa văn học , thành tích học ở trường của anh ấy có thể là nói ko ai qua được , vì thế các thầy cô ai cũng quý trọng anh ấy , nên anh ấy rất thường được mời tham gia diễn giả , hầu như mỗi lần có anh ấy thì hội trường đều kính ghế "
Nghe Kỳ Thiên nói mà tôi không khỏi tò mò về người này .
" Hừm... hừm " tiếng hằn giọng phía bên kia phát ra .
" Mình Viện cậu sao thế ? " Kỳ Thiên hỏi
" Không gì , chỉ là thấy không thoải mái " anh ta đáp
" Người ta Nam thần, ai kia cũng nam thần nhưng mà là Nam thần kinh ấy " tôi nghĩ rồi cười lớn .
" Em sao thế ?? " Kỳ Thiên hỏi tôi
" À ko gì ... Ko gì " tôi ngại ngùng đáp .
Kết thúc buổi diễn giả . Tôi chào tạm biệt Kỳ Thiên và tên đáng ghét kia .
Trên đường về tôi không khỏi suy nghĩ về Trần Bách rồi không ngừng trách bản thân vì sao lại không biết một người như thế được chứ .
* VỀ TỚI NHÀ *
Bước vào nhà đã ngửi mùi thơm ngào ngạc từ món ăn yêu thích .
Đã thấy bóng chị cứ đi đi lại lại ở nhà bếp .
Chị tôi , tên Triệu Vy Vân , 25 tuổi , đang là giáo viên khoa thanh nhạc , chị ấy có dáng người cao , khuôn mặt thanh tú , mái tóc dài đen óng , là một người con gái được gọi là giỏi việc nước đảm việc nhà , không gì là chị không biết .
" Chị Em về rồi , đói quá " tôi than thở
" Rửa tay rồi ra ăn cơm , đồ ăn xong rồi " chị nói nhẹ nhàng.
" Vâng chị yêu dấu " tôi nói với giọng nịnh nọt
" Hôm nay đi học thế nào " chị tôi hỏi
" Cũng ok lắm , ngày hôm nay sẽ hoàn hảo nếu e không gặp một tên đáng ghét " tôi đáp .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro