Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Dọc theo những hành lang dài được trải thảm đỏ, Neil không ngừng ngắm nhìn vẻ nguy nga của cung điện. Những bức tường được khảm đá quý, các bức bích họa khổng lồ mô tả các chiến công oai hùng của vương triều, và ánh sáng lung linh từ các đèn chùm pha lê khiến nơi đây như bước ra từ một giấc mơ xa hoa. Nhưng anh không thể quên một điều: tất cả sự xa hoa này đều nằm trong câu chuyện mà anh đã viết.

Griffith bước đi bên cạnh, vừa dẫn đường vừa thỉnh thoảng quay lại để trò chuyện. “Ngươi hẳn đang rất mệt mỏi sau những gì đã trải qua. Đừng lo lắng, Quốc vương rất nhân từ. Ngài sẽ vui mừng khi thấy con trai của Công tước Charlotte trở về.”

Neil gật đầu, nhưng trong lòng anh đầy bất an. Trong câu chuyện, Quốc vương là một người cai trị sáng suốt, nhưng lại bị bao quanh bởi những âm mưu và kẻ thù giấu mặt. Việc Ivor trở về chắc chắn sẽ khuấy động những mâu thuẫn đang âm ỉ trong cung điện.

Khi đến trước cánh cửa lớn dẫn vào phòng tiếp kiến, hai cận vệ mặc giáp vàng đẩy cửa ra, để lộ một căn phòng rộng lớn. Ở trung tâm là một ngai vàng chạm khắc tinh xảo, nơi một người đàn ông trung niên với dáng vẻ oai nghiêm đang ngồi. Quốc vương Evans – người đứng đầu vương quốc này.

Hubert tiến lên, cúi chào. “Phụ vương, con đã trở về. Và con mang theo một người đặc biệt.”

Neil hít sâu, bước lên theo Griffith. Anh cúi đầu thật thấp, cố gắng giấu đi sự căng thẳng.

Ivor Charlotte, con trai của Công tước Charlotte, kính chào bệ hạ,” anh nói, cố gắng dùng giọng điệu trang nghiêm nhất có thể.

Quốc vương Evans nhướng mày, ánh mắt ông trở nên sắc sảo. “Ivor Charlotte? Con trai của Farrer Charlotte? Ngươi đã biến mất trong suốt ba năm qua, nay lại xuất hiện đột ngột. Điều này có nghĩa là gì?”

Neil cảm nhận được ánh mắt dò xét từ khắp căn phòng. Trong khoảnh khắc, anh ước gì mình có thể trở lại thế giới thực, trở về căn phòng nhỏ bé của mình và tiếp tục cuộc sống đơn điệu. Nhưng ở đây, anh buộc phải đối mặt.

“Thưa bệ hạ, tôi đã bị lưu lạc sau một chuyến đi xa. Những năm qua tôi phải sống ẩn dật để bảo toàn mạng sống. Giờ đây, khi mọi nguy hiểm đã qua, tôi muốn trở về nơi tôi thuộc về,” anh trả lời, giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

Quốc vương Evans im lặng một lúc, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát anh. Sau đó, ông gật đầu. “Tốt. Dù lý do ngươi biến mất là gì, việc ngươi trở lại là một điều đáng mừng. Công tước Charlotte đã đau khổ rất nhiều vì sự mất tích của ngươi. Hãy đến gặp ông ấy sớm nhất có thể.”

Neil thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm tạ. Nhưng anh biết rằng những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ đợi.

--------------------

Sau buổi tiếp kiến, Griffith dẫn Neil đến một căn phòng lớn, nơi anh sẽ ở tạm trong cung điện. Hubert, vẫn giữ ánh mắt nghi ngờ, lặng lẽ đi theo phía sau.

Khi cửa phòng đóng lại, Griffith mỉm cười. “Ngươi nên nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ rất bận rộn, vì ta chắc chắn rằng tin tức ngươi trở về sẽ lan truyền khắp cung điện.”

Hubert khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Nhưng đừng quên rằng, ta vẫn đang quan sát ngươi. Nếu phát hiện bất cứ điều gì khả nghi, ta sẽ không ngần ngại trừng phạt.”

Neil gượng cười, cố gắng không tỏ ra bối rối. “Ta hiểu. Cảm ơn vì đã cảnh báo.”

Khi hai người rời đi, Neil ngồi phịch xuống chiếc giường lớn trong phòng, đầu óc quay cuồng. Anh biết mình không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi. Thế giới này đầy những biến cố mà anh đã từng viết, và giờ đây, anh là một phần của nó.

--------------------

Nửa đêm, khi ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, Neil bị đánh thức bởi một tiếng động lạ. Anh ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh. Cửa sổ đang mở, và một cơn gió lạnh lùa vào.

Ivor Charlotte.” một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng tối.

Neil quay lại, đối diện với một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau một chiếc mặt nạ bạc.

“Ngươi là ai?” Neil hỏi, cố giữ bình tĩnh.

“Không quan trọng ta là ai. Quan trọng là ta biết ngươi không phải Ivor Charlotte thực sự.”

Tim Neul như ngừng đập. Làm sao người này có thể biết được sự thật?

“Kẻ mang thân phận của một người đã chết không nên sống quá lâu,” người đàn ông tiếp tục, giọng điệu đầy đe dọa. “Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Hãy rời khỏi cung điện trước khi quá muộn.”

Nói xong, người đàn ông biến mất nhanh như khi hắn xuất hiện, để lại Neil với hàng loạt câu hỏi và nỗi lo lắng đè nặng.

Anh nắm chặt tay, lòng tự nhủ: “Mình không thể bỏ chạy. Mình đã bước vào câu chuyện này, và mình phải viết lại nó theo cách của riêng mình.”

Đêm ấy, Neil không ngủ nữa. Anh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt kiên định nhìn về phía chân trời xa xăm. Trước mắt anh, tương lai vẫn là một cuốn sách chưa được mở ra, và anh sẽ là người viết lên chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro