Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15 - Giông tố cận kề

Kyung tỉnh dậy trong phòng bệnh, ánh sáng trắng chói mắt khiến cô phải nheo lại. Cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể, nhưng không nghiêm trọng đến mức không chịu được. Cô thử cử động, nhận ra bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt.

Yeri.

Cô ấy đang ngủ gục bên giường, bàn tay vẫn siết lấy tay Kyung như thể sợ rằng nếu buông ra, Kyung sẽ biến mất.

Kyung nhìn Yeri, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó diễn tả. Từ bao giờ, giữa họ lại có khoảng cách xa đến vậy? Cô đã tự nói với lòng rằng mình phải tránh xa Yeri, phải dập tắt thứ tình cảm đã từng thiêu đốt cả hai. Nhưng giờ đây, nhìn thấy cô ấy kiệt sức bên cạnh mình, Kyung lại cảm thấy lồng ngực nhói lên từng đợt.

Cô khẽ nhích tay, định rút ra khỏi bàn tay Yeri, nhưng ngay khi vừa cử động, Yeri giật mình tỉnh dậy.

— "Cô tỉnh rồi à?"

Giọng nói khàn khàn của Yeri vang lên, có lẽ vì thiếu ngủ và căng thẳng quá lâu. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, nhưng vẫn ánh lên sự lo lắng xen lẫn tức giận.

Kyung khẽ gật đầu.

— "Không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy xước vài chỗ thôi."

— "Trầy xước?!" Yeri nghiến răng. "Cô suýt nữa mất mạng đấy, Kyung!"

Kyung nhìn vào đôi mắt ấy, rồi bất giác bật cười khẽ.

— "Cô đang lo cho tôi à?"

— "Tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô." Yeri đứng dậy, kéo ghế ra xa một chút, như thể muốn tạo khoảng cách. "Hôm đó, nếu không phải cô liều lĩnh, người nằm đây có thể đã là tôi."

— "Thế thì tốt hơn rồi."

Yeri sững người.

— "Cô nói cái gì?"

— "Ý tôi là, dù sao cô cũng quan trọng hơn tôi rất nhiều. Nếu phải chọn giữa tôi và cô, thì việc tôi bị thương vẫn là lựa chọn hợp lý nhất." Kyung nói bằng giọng điệu nhẹ bẫng, như thể đó chỉ là một phép toán đơn giản.

— "Cô nghĩ tôi sẽ vui khi nghe điều đó à?!"

Yeri siết chặt nắm tay, cố kìm nén cơn giận đang dâng trào. Kyung luôn như vậy—luôn tự đặt mình vào vị trí thấp nhất trong cuộc đời cô.

— "Cô thật ích kỷ." Yeri nghiến răng, đôi mắt ánh lên sự giận dữ. "Cô có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Nếu cô chết đi, tôi phải làm sao?"

Kyung im lặng.

— "Cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ biết đẩy người khác ra xa." Yeri hít sâu, giọng run rẩy. "Cô bảo vệ tôi theo cách này, nhưng có bao giờ nghĩ rằng điều tôi cần không phải là sự hy sinh của cô, mà là cô còn sống?"

Kyung mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Yeri lùi lại một bước, đưa tay lên lau nhanh khóe mắt, rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Kyung nhìn theo bóng lưng ấy, thở dài. Có lẽ khoảng cách giữa họ không chỉ là vài bước chân, mà là một hố sâu không thể lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro