Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tô Nhiếp dứt khoát cái gì cũng không nói, thừa dịp Hàn Sơ Hạ không chú ý đem người kéo ghế lái, nghiêng người thay cô ấy thắt dây an toàn rồi tựa vào thành ghế nhắm mắt lại.

"Em đưa anh về."

Hàn Sơ Hạ do dự, khởi động xe hướng ra ngoài tiểu khu.

Sau một hồi yên lặng, Hàn Sơ Hạ quay sang hỏi Tô Nhiếp: "Anh sống ở đâu?"

Nhưng một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời, Hàn Sơ Hạ ngước mắt nhìn về phía Tô Nhiếp, thấy anh dựa vào ghế, mắt nhắm chặt hàng lông mi khẽ động đậy.

Trái tim Hàn Sơ Hạ run lên, thu hồi tầm mắt, nhẹ giẫm lên phanh xe dứt khoát dừng xe ở ven đường. Con đường này vốn đã hẻo lánh bên cạnh có có một con sông, cô mở cửa kính xe nhìn ánh trăng nhàn nhạt nương theo gió lùa vào cửa sổ, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn chút.

Hàn Sơ Hạ dựa vào ghế chăm chú nhìn sườn mặt của Tô Nhiếp, gương mặt anh hiện tại trở nên lãnh lẽo, cứng rắn ít đi mấy phần mềm mại, nhưng anh vẫn thu hút cô như cũ.

Hàn Sơ Hạ nhìn thật lâu thẳng đến khi thân thể có chút khó chịu mới ngồi lại vị trí cũ nâng môi mỉm cười nhìn Tô Nhiếp. Cô như bị ma quỷ ám ảnh cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi lãnh lẽo của anh.

Sau đó, Hàn Sơ Hạ ở trong xe không bao lâu liền xuống xe rời đi.

Hàn Sơ Hạ vừa đi, Tô Nhiếp liền mở mắt ra đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân ảnh người phụ nữ phía trước.

Sau lần gặp mặt này, Hàn Sơ Hạ không gặp lại Tô Nhiếp, công việc của cô rất bận, giám đốc đã giao cô phải hoàn thành bản thiết kế trong vòng 10 ngày.

Nhưng không nghĩ tới, khi bàn giao công việc, giám đốc lại gọi điện thoại đến nói phía bên kia muốn gặp mặt trực tiếp nhà thiết kế để nói chi tiết về dự án.

Hôm đó trùng hợp là chủ nhật, Hàn Sơ Hạ cùng Hàn Bảo Bảo đang ở khu vui chơi, cô không muốn khiến con gái thất vọng mà về vì vậy quyết định yêu cầu gặp mặt ở quán trà cạnh khu vui chơi.

Khi Hàn Sơ Hạ ôm bé con đến quán trà, Tô Nhiếp đã đợi được một lúc rồi, Hàn Sơ Hạ đã sớm biết lãnh đạo dự án bên kia là Tô Nhiếp, cô nghĩ anh cũng đã sớm biết người phụ trách dự án này là cô.

Nhìn đứa bé trong lòng Hàn Sơ Hạ, Tô Nhiếp cau mày lại, Hàn Sơ Hạ cũng để ý đến nét mặt của anh, tay ôm Bảo Bảo chặt lại vài phần, ngồi xuống ghế phía đối diện.

Hàn Bảo Bảo lúc này hơi híp đôi mắt lại mệt mỏi nằm trong ngực Hàn Sơ Hạ.

"Anh cảm thấy bản thiết kế có vấn đề ở đâu, có thể trực tiếp nói thẳng với giám đốc của tôi, ngài ấy sẽ nói lại với tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện tốt dự án." Hàn Sơ Hạ nhìn Tô Nhiếp không nói lời nào, nhịn không được trực tiếp nói thẳng.

"Bản thiết kế không có vấn đề gì."

Hàn Sơ Hạ nhìn Tô Nhiếp kinh ngạc: "Vậy anh có ý gì?"

"Tôi muốn cô một lần nữa làm lại bản thiết kế." Tô Nhiếp thong thả nói.

"Làm lại một lần nữa? Bản thiết kề này tôi đã hao tâm tổn sức để hoàn thành, anh bây giờ yêu cầu tôi làm một bản mới?" Hàn Sơ Hạ cố gắng không cho lời nói của mình quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến con gái nằm trong ngực mình.

"Tôi sẽ đầu tư thêm, bản thiết kế này nhất định phải làm lại." Lời nói của Tô Nhiếp không cho phép cô từ chối.

Hàn Sơ Hạ cắn chặt răng, "Tôi thật xin lỗi anh, nếu muốn làm lại, mời anh tìm người khác."

"Nếu cô từ chối, chính là vi phạm hợp đồng, sợ là phải bồi thường một khoản lớn." Tô Nhiếp không nhanh không chậm nói.

Hàn Sơ Hạ cảm thấy Tô Nhiếp tìm đến chính là muốn làm khó mình, cô thấp giọng nói: "Tôi cho rằng anh quay về, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Chính là anh như vậy, Tô Nhiếp, tôi sẽ nghĩ anh đối với tôi vẫn còn tình cảm."

Tô Nhiếp cười khẽ, tầm mắt dừng lại trên đứa bé trong ngực Hàn Sơ Hạ, "Cô cho rằng cô đã gả cho người khác, còn vì hắn mà sinh con, tôi đối với cô còn có thể có ý nghĩ gì?"

Hàn Sơ Hạ cũng học anh cười khẽ, "Đối với tôi không có ý nghĩ gì? Vậy vì cái gì hôm đó anh say rượu lại đến tìm tôi, tại sao bản thiết kế căn hộ của anh lại giống như căn nhà mà năm đó tôi nghĩ đến. Tô Nhiếp, không phải tôi tự mơ mộng, tôi cho rằng trong lòng anh còn có tôi."

"Là như vậy phải không? Bị vứt bỏ nên không cam tâm đi." Tô Nhiếp cười trào phúng, không để tâm đến lời nói của Hàn Sơ Hạ.

Dáng vẻ tươi cười của anh khiến Hàn Sơ Hạ không thoải mái, cô làm bộ tỏ thái độ dửng dưng, nhưng cô cũng không hề nghĩ rằng Tô Nhiếp đối với mình còn tình cảm, cô chỉ là dựa vào ý nghĩ của chính mình mới nói như vậy.

Hàn Sơ Hạ cúi đầu nhìn con gái đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Bảo Bảo như phiên bản thu nhỏ của cô, chỉ có mắt cùng lông mày là có vài phần giống Tô Nhiếp.

"Tô Nhiếp, bên trong căn phòng của anh đã được trang hoàng, tôi sẽ một lần nữa làm lại." Cô đột nhiên không còn sức lực để cùng anh tranh cãi, ôm Hàn Bảo Bảo đứng dậy muốn đi.

"Đây không phải là Tô Nhiếp ư?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Hàn Sơ Hạ cùng Tô Nhiếp đồng thời nhìn về phía người đó, khi Tô Nhiếp nhìn thấy người nói chuyện là ai, ngay lập tức đứng lên, cung kính nói: "Thầy giáo."

"Nhân tài trong khoa kiến trúc của chúng ta, nhiều năm mới gặp lại." Thầy giáo của Tô Nhiếp cũng là giáo sư hướng dẫn của anh: "Mấy năm nay con phát triển sự nghiệp ở đâu a?"

Năm đó Qúy Tiễn Chi hi vọng Tô Nhiếp trở thành nghiên cứu sinh của mình, nhưng không biết vì điều kiện khó khăn của gia đình mà Tô Nhiếp đã từ bỏ việc tiếp tục học lên cao. Tô Nhiếp là học trò đắc ý nhất của ông là người mà ông luôn luôn khen ngời trước các giáo viên và sinh viên khác.

"Xem ra những năm nay con phát triển không tồi, ta rất vui." Qúy Tiễn Chi vỗ vỗ vào vai Tô Nhiếp, ánh mặt lộ rõ vẻ tán thưởng. Nói xong lúc này ông mới chú ý tới người phụ nữ đang ôm con bên cạnh Tô Nhiếp, cười nói: "Tô Nhiếp con không những có sự nghiệp mà còn có gia đình hạnh phúc nữa, vị này là cô gái năm đó thường xuyên cùng con lên lớp đi. Các con kết hôn rồi ư, đây là con của hai đứa hả?"

Qúy Tiễn Chi nhìn đứa bé nằm trong lòng Hàn Sơ Hạ nở nụ cười từ ái, ánh mắt nhìn Tô Nhiếp tràn đầy tiếu ý.

Giờ phút này Hàn Sơ Hạ xấu hổ vô cùng, cô chỉ có thể đối với thầy giáo cười cười, trong lòng đắng chát. Cô cho rằng Tô Nhiếp sẽ phủ nhận, nhưng rất lâu cũng không thấy anh trả lời, Tô Nhiếp cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng đưa tay ôm hai mẹ con vào trong lòng.

"Tốt, thật tốt." Qúy Tiễn Chi đưa tay vuốt chòm râu cười cười, "Sắp tới là đại thọ 60 của ông già ta, nếu các con đến ta sẽ rất vui."

"Thầy, chúng con nhất định sẽ đến."

"Tốt, tốt, ta còn có việc cần đi trước hẹn lại các con sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro