Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


"Những bức ảnh này là ai chụp?" Hàn Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhiếp.

"Sơ Hạ, em cần phải hiểu thương trường như chiến trường, có rất nhiều ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Lục thị. Một khi những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, em nên biết cổ phiếu của Lục thị sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Lục Trạm Bắc nghiêm túc nói.

Hàn Sơ Hạ tất nhiên hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó, Lục Trạm Bắc đã giúp cô rất nhiều, cô đương nhiên không muốn bởi vì bản thân mình liên lụy đến Lục thị.

"Em xin lỗi, những việc như này sẽ không phát sinh lần nào nữa."

Lục Trạm Bắc đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, nhìn khung cảnh tấp nập phía dưới, vẻ mặt có chút buồn bực.

"Hắn, là người đàn ông đó sao?"

Hàn Sơ Hạ cất lại bức ảnh vào tập tài liệu, nghe thấy câu hỏi của Lục Trạm Bắc, cô dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh.

"Ân." Cô nhẹ nhàng nói.

Lục Trạm Bắc không nói gì, khi Hàn Sơ Hạ cầm tập tài liệu đi khỏi văn phòng, giám đốc bộ phận thiết kế đã chờ sẵn ở cửa.

"Sơ Hạ, công việc lần trước tôi giao cho cô như thế nào rồi?"

"Vẫn đang tiến hành." Thực ra cô vẫn chưa bắt đầu.

"Ban Hạ, cô cố gắng nhanh lên, bên kia có chút gấp."

Hàn Sơ Hạ gật đầu, "Tôi biết giám đốc, tôi sẽ sớm hoàn thành."

Giám đốc thiết kế mỉm cười vỗ vai cô, "Sơ Hạ , cô là phu nhân của chủ tịch, tôi không dám quá khắt khe với cô. Nhưng vì cô đang làm việc dưới tay tôi, cô vẫn phải thực hiện những công việc mà tôi yêu cầu. Tôi cũng không bởi vì cô là vợ của ông chủ mà dễ dàng với cô, phải không? "

"Tôi hiểu rõ."

"Vậy tôi đi về trước, rất nhiều việc đang chờ tôi. Đúng rồi, Sơ Hạ, ​​khi nào cô có thể thổi gió bên tai chủ tịch tăng thêm lương cho tôi." Giám đốc thiết kế nói đùa. .

Hàn Sơ Hạ bối rối, thật ra tuy cô và Lục Trạm Bắc ở cùng một biệt thự nhưng lại không ở cùng phòng, huống chi là cùng giường.

Thổi gió bên tai, e rằng cô thổi không được.

....

Bên trong quầy bar náo nhiệt, Lâm Húc Hoành sửng sốt nhìn thấy Tô Nhiếp, bước nhanh tới chỗ Tô Nhiếp ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu.

"Hôm nay sao lại đến đây?" Lâm Húc Hoành hiếm khi thấy Tô Nhiếp ở một nơi như vậy, anh ta là người cuồng công việc, phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng.

"Cậu đến được, tại sao tôi không thể đến?"

"Được rồi, được rồi, cậu nhờ tôi kiểm tra sơ hở của Lục thị. Thành thật trả lời cậu, Lục Trạm Bắc làm việc rất cẩn thận, tạm thời vẫn chưa tìm được gì."

"Con người ai cũng sẽ có điểm yếu, công ti cũng như vậy, nhất định có lỗ hổng, tiếp tục điều tra. "

Lâm Húc Hoành nhấp một ngụm rượu," Tô Nhiếp, tại sao cậu muốn điều tra công ti của Lục Trạm Bắc? "

Tô Nhiếp không trả lời.

Lâm Húc Hoành đặt ly rượu lên bàn, hỏi: "Cậu muốn nhằm vào công ty của Lục Trạm Bắc?"

"Đúng."

Lâm Húc Hoành không ngờ Tô Nhiếp lại trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, "Cậu nhằm vào Lục Trạm Bắc, sẽ không phải vì Hàn Sơ Hạ đi? "

"Xem như vậy", Tô Nhiếp thản nhiên nói.

Lâm Húc Hoành liếc nhìn sàn nhảy cách đó không xa, nâng trán, hít một hơi nhìn Tô Nhiếp, "Tôi nói, cậu muốn làm cái gì? Hàn Sơ Hạ đối với cậu tàn nhẫn như vậy, cậu muốn đối phó Lục Trạm Bắc để khiến cô ấy một lần nữa trở lại bên cạnh cậu ư?"

Tô Nhiếp không nói gì. Lâm Húc Hoành khó chịu đứng dậy, đi tới lui, "Tô Nhiếp, hiện tại bên cạnh cậu đã có Lâm Thu Sương, cậu còn muốn Hàn Sơ Hạ quay lại."

"Tôi chưa bao giờ coi Lâm Thu Sương là người phụ nữ của tôi. "

"Cậu" Lâm Húc Hoành không nghĩ đến Tô Nhiếp lại nói như vậy, hắn cho rằng Lâm Thu Sương ở bên cạnh Tô Nhiếp là đương nhiên, không nghĩ tới Tô Nhiếp lại phủ định.

"Cậu uống từ từ, tôi về trước." Tô Nhiếp cầm lấy áo vét trên ghế sô pha, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Húc Hoành cầm ly rượu lên, trừng mắt nhìn bóng lưng của Tô Nhiếp.

Cậu ta điên rồi.

Khi Hàn Sơ Hạ đang đi tới cổng tiểu khu nhìn thấy một bóng người đang dựa vào chiếc Land Rover, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ áo không cài hai cúc, lộ ra xương quai xanh. Thấy rõ là Tô Nhiếp, cô dừng bước nhìn anh.

"Tại sao anh đến đây?" Hàn Sơ Hạ do dự, đến gần anh, ngửi được một cỗ rượu nồng nặc. Anh uống rượu ư?

"Cô nói xem, tôi là gì?"

"Tô Nhiếp?"

Môi Tô Thiến cong lên, "Cô không phải là không cần tôi sao? Vậy tôi cái là gì?"

"Tô Nhiếp, nếu anh uống rượu nổi điên, tôi thể phụng bồi." Hàn Sơ Hạ muốn đi vòng quanh anh vào tiểu khu, nhưng tay bị anh túm lấy ấn lên chiếc Land Rover, mùi rượu trên người anh khiến cô bị nghẹn.

Tô Nhiếp siết chặt cổ tay cô trên xe, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, hơi thở nóng rực của anh hòa cùng mùi rượu phả vào mặt cô.

"Tô Nhiếp, anh say rượu nổi điên cái gì!"

"Trả lời tôi!" Tô Nhiếp lại gần cô hơn.

Hàn Sơ Hạ không dám nhìn vào Tô Nhiếp, tránh ánh mắt của anh, "Anh, là....đồ dùng của phụ nữ"

Tô Nhiếp cúi đầu xuống không chút do dự hôn lên môi Hàn Sơ Hạ. Sau một hồi giãy dụa, cuối cùng cô cũng đẩy được gã say ra khỏi người và lấy tay lau môi.

"Tự anh nhìn đi!" Hàn Sơ Hạ ném túi giấy trong tay cho Tô Nhiếp.

Tô Nhiếp lấy ra mấy tấm ảnh bên trong liếc mắt nhìn vài lần, sau đó cười nói: "Chụp tốt lắm, vừa nhìn là biết cô cùng tôi thân thiết như thế nào."

Hàn Sơ Hạ cắn môi, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt. "Anh tránh xa tôi ra."

"Muốn xa đến mức nào? Đã ba năm rồi. Tôi ở Mỹ cách cô còn chưa đủ xa sao?" Vẻ mặt Tô Nhiếp trở lại như thường ngày, thanh lãnh xa cách.

Hàn Sơ Hạ đau xót, "Thực xin lỗi, là tôi có lỗi với anh."

Tô Nhiếp không nói gì, đi tới trước ghế lái, nhưng bị Hàn Sơ Hạ kéo tay lại.

"Cô giữ tôi làm gì? Cô muốn thử đồ dùng phụ nũ của tôi còn dùng được hay không a?"

"Tô Nhiếp, anh vô lại!"

"Như thế nào, cô không thích nghe lời nói của tôi."

"Trước đây anh không như vậy." Trước kia trên người Tô Nhiếp tràn đầy hơi thở cấm dục thanh tao khiến cô mê đắm.

"Hàn Sơ Hạ, là ai đã khiến tôi trở nên như vậy?"

Hàn Sơ Hạ quay đầu đi, hít sâu, "Tô Nhiếp, anh đừng hành hạ bản thân, và cũng đừng hành hạ tôi."

"Tôi như thế nào hành hạ cô? Tôi còn có thể hành hạ cô sao? Trong lòng cô hoàn toàn không có tôi." Tô Nhiếp muốn thoát khỏi tay Hàn Sơ Hạ nhưng bị cô giữ chặt.

Những lời như vậy chỉ sợ khi Tô Nhiếp thanh tỉnh không bao giờ nói ra, cũng chỉ ở thời điểm này mới có thể cùng cô nói.

"Buông tay!"

" Không."

"Hàn Sơ Hạ cô buông tay ra cho tôi."

"Tôi không buông." Cho tới bây giờ em đều không muốn buông tay anh.

"Cô!"

"Tô Nhiếp, anh uống rượu, không thể lái xe." Hàn Sơ Hạ sợ Tô Nhiếp lái xe khi uống rượu nên cô cố chấp không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro