Chương 2
Hàn Sơ Hạ không đến công ti đúng giờ vì muốn ở bên con gái. Ngày hôm đó, Hàn Sơ Hạ mang Hàn Bảo Bảo đi chơi, nhưng bé cưng lại ầm ĩ đòi đi ăn KFC. Hàn Sơ Hạ không cho phép Bảo Bảo ăn ở KFC, nhưng cô lại quên mất bản thân mình từ nhỏ đều thích ăn loại thực phẩm này. Những ngày nghỉ, Hàn Sơ Hạ luôn lôi kéo Tô Nhiếp đến những nơi bán đồ ăn vặt, mỗi lần như thế Tô Nhiếp đều lộ ra vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô. Chính vì ở những nơi có quá nhiều kí ức như vậy, Hàn Sơ Hạ không muốn mang Bảo Bảo đến nơi khiến cô suy nghĩ nhiều.
Lâm Thu Sương đang ngồi ở KFC đối diện với bên ngoài cửa sổ, giờ phút này cô ta nhàn nhã quan sát mọi người, đột nhiên bất ngờ trông thấy Hàn Sơ Hạ đang dỗ dành với một đứa bé, khóe miệng thoáng cong lên, chớp mắt nhìn về phía người đàn ông đang xếp hàng ở đó mua đồ cho mình. Hàn Sơ Hạ, cô có biết trước đây tôi hâm mộ cô như thế nào không? Mỗi lần nhìn Tô Nhiếp cùng cô ngồi ở bên trong KFC, tôi chỉ có thể ngồi ở trong góc để nhìn, nhìn người đàn ông đó dành cho cô hết thảy sự dịu dàng. Nhưng mà, hiện tại, người đàn ông đó chính là của Lâm Thu Sương cô.
"Này, ăn đi, không hiểu sao cô lại thích món ăn này như vậy." Vẻ mặt lãnh đạm của Tô Nhiếp lúc này hiện lên sự chán ghét.
Lâm Thu Sương nghe thấy như vậy sắc mặt thay đổi nhưng chỉ trong phút chốc, cô ta lộ ra một nụ cười nhẹ, "Em cũng không có ép anh phải ăn, vậy anh có trách nhiệm đi mua cho em." Lâm Thu Sương cũng không hề quên Tô Nhiếp đã từng cùng Hàn Sơ Hạ đến nơi này, anh bị Hàn Sơ Hạ buộc phải ăn cùng mới bỏ qua.
Hàn Sơ Hạ từ lúc trước đều thích trêu đùa khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhiếp, khi gọi món ở KFC luôn luôn ép anh phải ăn trước, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt bất lực của Tô Nhiếp cô ấy đều muốn cười, nhưng vẫn không nguyện ý bỏ qua cho anh, ép anh cắn một miếng trước rồi tại ngay nơi đó tiếp tục ăn mà không có một chút ghét bỏ việc anh đã ăn qua.
Trong lời nói của Lâm Thu Sương mang hàm ý khác, cô ta không tin Tô Nhiếp nghe không hiểu. Cô ta chưa bao giờ nhắc đến Hàn Sơ Hạ ở trước mặt Tô Nhiếp, việc này hai người đều ăn ý hiểu rõ, tựa như người phụ nữ này chưa bao giờ xuất hiện. Chính là dù Lâm Thu Sương có tự lừa dối bản thân đi chăng nữa, cô ta cũng hiểu rằng cái tên Hàn Sơ Hạ luôn khắc sâu trong tim Tô Nhiếp.
"Tô Nhiếp, em có chút khát, anh mua giúp em một li Coca đi."
"Hôm nay em để cho anh phục vụ toàn bộ."
Lâm Thu Sương cười, hôm nay là sinh nhật cô ta, nhưng dường như cũng là sinh nhật của người nào đó. Tuy nhiên, cô ta không quan tâm, chỉ cần Tô Nhiếp hôm nay ở bên cạnh là được.
"Mama, Bảo Bảo đói bụng, Bảo Bảo muốn ăn." Hàn Bảo Bảo làm nũng ôm lấy chân của Hàn Sơ Hạ, không muốn đi tiếp nữa.
Hàn Sơ Hạ không có cách nào hết, từ trước đến này cô luôn yêu thương Bảo Bảo, gần như là đáp ứng toàn bộ yêu cầu của bé. Trong khoảng thời gian chia tay với Tô Nhiếp, Hàn Sơ Hạ không muốn tiếp tục cuộc sống nữa, chính là Bảo Bảo đến đã khiến cho cô có sức sống trở lại đối mặt với mọi thứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống.
"Chỉ lần này thôi nhé." Hàn Sơ Hạ duỗi ngón tay lắc lắc trước mặt, quên đi, lần này thôi, khó được một lần bé con muốn ăn như vậy sẽ không khiến bé thất vọng.
Hàn Bảo Bảo đồng ý ngay lập tức, không đợi Hàn Sơ Hạ kịp phản ứng đã mau chóng vung chân nhỏ hướng cửa KFC chạy vào.
"Bảo Bảo, con đi chậm thôi."
Hàn Bảo Bảo lập tức lao vào trong đám người, cô bé con một mình một người cũng không sợ ai đụng vào mình.
Đột nhiên, thật không ngờ chính là Hàn Bảo Bảo đụng phải người khác rồi, chỉ thấy bé con chạy đến chạy đến khu vực phục vụ rồi đâm sầm vào một người đàn ông xếp hàng phía trước. Người đàn ông vóc người cao lớn mặc tây trang đứng ở trong hoàn cảnh như vậy có điểm không phù hợp, vì anh ta đưa lưng về phía Hàn Sơ Hạ nên cô không nhìn thấy khuôn mặt phía trước.
"Chú, chú có thể ôm con không? Con không nhìn thấy đồ ăn của con." Tô Nhiếp bị một đứa bé đụng phải một cái, liền theo sau nghe thấy một thanh âm non nớt, ngọt ngào. Hắn không thích trẻ con, lại không biết bị tiếng nói của đứa trẻ mê hoặc, thật sự nghe lời bé gái nhỏ phía sau mà bế lên.
Hàn Sơ Hạ đang tiến đến gần Hàn Bảo Bảo nhìn thấy người đàn ông quay mặt lại, cô lập tức cứng người, đứng im tại chỗ không dám tiến lên.
"Con muốn ăn gì nào?" Tô Nhiếp cười hỏi đứa bé trong lồng ngực, hướng tiểu cô nương đang ôm cổ mình hỏi. Bé mặc một bộ váy hồng, cài tóc trên đầu đồng màu rất dễ thương và cũng rất hợp với cô bé. Nhìn đứa bé vài lần, Tô Nhiếp luôn cảm thấy chân mày của bé đặc biệt giống một người.
"Bảo Bảo muốn cái này, cái kia, còn cái này nữa." Vì Hàn Bảo Bảo rất ít khi đến KFC nên hầu như không biết rõ tên của những món ăn đó, bé chỉ có thể dựa vào hình ảnh để chọn món ăn.
Ánh mắt của Tô Nhiếp nhìn theo ngón tay của bé con, nói với nhân viên phục vụ: "Lấy cho tôi một phần khoai tây chiên, gà rán, bánh trứng, thêm hai cánh gà nướng Orleans."
Phục vụ nhìn người đàn ông đẹp trai khí chất lạnh lùng ôm một cô bé dễ thương, nhịn không được nhìn thêm vài lần, đem đồ ăn này nọ chuẩn bị đặt trên bàn.
Hàn Bảo Bảo nhanh tay muốn lấy, nhưng nhiều như vậy bé làm sao cầm được a.
"Tiểu bằng hữu, để baba con cầm được không?" Nhân viên phục vụ vội ngăn lại động tác của bé lại.
Hàn Bảo Bảo chuyên tâm nhào vào đồ ăn ở phía trước, hoàn toàn không để ý đến hai từ "Baba" mà nhân viên nói, tự nhiên gật đầu, sau đó quay khuôn mặt đầy mong đợi nhìn Tô Nhiếp.
Tô Nhiếp mềm lòng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô gái nhỏ liền đưa tay giúp bé cầm lấy khay thức ăn.
"Tiên sinh, tổng cộng hết 45 tệ."
Hàn Bảo Bảo vừa nghe đến phải trả tiền, vội quay đầu nhìn Hàn Sơ Hạ: "Mama, trả tiền a." Âm thanh non nớt mang mùi sữa ngọt ngào vang lên.
Hàn Sơ Hạ cứng đờ người, nghe thấy Bảo Bảo gọi mình cô bất đắc dĩ chỉ có thể đi lên phía trước.
Tô Nhiếp quay đầu nhìn qua, thấy khuôn mặt Hàn Sơ Hạ ủ rũ đi lên, vô ý buông tay đang ôm Hàn Bảo Bảo ra.
Hàn Bảo Bảo vẫn đang ôm cổ Tô Nhiếp, anh đột nhiên buông tay, bé trượt khỏi người anh, mông nhỏ ngồi trên mặt đất: "Mama." Miệng ủy khuất kêu lên.
Hàn Sơ Hạ nhìn bé con rơi xuống đất, tâm đều đau, vội vàng tiến lên ôm bé vào trong ngực, vỗ nhẹ bụi trên người bé, "Bảo Bảo con có đau ở đâu không?"
Hàn Bảo Bảo chỉ là cảm thấy tủi thân, mới vừa này vị thúc thúc này còn rất thích ôm bé, còn đối với bé cười, lại đột nhiên không ôm bé nữa.
Tô Nhiếp trong lòng cười khổ, anh thế nào lại thích con gái của Lục Trạm Bắc và Hàn Sơ Hạ.
"Làm sao anh có thể buông con bé ra như vậy, anh suýt nữa đã đánh rơi bé xuống." Hàn Sơ Hạ bất mãn nói với Tô Nhiếp.
Tô Nhiếp sắc mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Hàn Sơ Hạ: "Nếu sớm biết nó là con gái của Lục Trạm Bắc, tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà bóp chết nó."
Hàn Bảo Bảo nghe thấy thấy thúc thúc mà bé thích nói muốn cô bé chết, sợ hãi ôm chặt Hàn Sơ Hạ, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong, ủy khuất gọi mẹ.
Hàn Sơ Hạ nghe lời nói nhẫn tâm của Tô Nhiếp, trái tim chợt run lên, cả người run lên vì phẫn nộ.
"Anh sẽ hối hận khi nói ra những lời này."
Tô Nhiếp nghe lời nói của Hàn Sơ Hạ vì tức giận mà run lên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Những lời này hẳn là phải tôi nói cho cô nghe. Hàn Sơ Hạ, gả cho Lục Trạm Bắc, cô sẽ phải hối hận."
"Chị?" Âm thanh ra vẻ kinh ngạc của Lâm Thu Sương vang lên.
Hàn Sơ Hạ cắn chặt khớp hàm, nghe thấy tiếng nói của Lâm Thu Sương như không thấy, lấy từ trong túi xách 50 tệ đặt lên bàn rồi bảo phục vụ gói mang đi, không cần nữa.
"Gả cho người có tiền, tiêu tiền thật là hào phóng." Tô Nhiếp trào phúng nói.
Có câu nói, chia tay không thể đau khổ, hay không còn có thể đau khổ.
Cô đau đớn vì câu nói vô tình của anh. Hàn Sơ Hạ ôm Bảo Bảo đang tủi thân, cầm túi xách đi ra ngoài. Nhưng Lâm Thu Sương tựa hồ không muốn bỏ qua cho cô: "Chị, chúng ta lâu lắm không gặp, chị không định nói vài lời với em sao?"
"Nhường một bước, cảm ơn." Hàn Sơ Hạ lạnh lùng nhìn Lâm Thu Sương trước mặt.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro