Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Hôm nay em rất đẹp." Lục Trạm Bắc liếc nhìn chiếc sườn xám thêu hoa màu trắng của Hàn Sơ Hạ, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù không biết tại sao mỗi lần tham dự yến tiệc đều mặc sườn xám, nhưng chỉ cần cô vui vẻ, những thứ khác Lục Trạm Bắc đều không để ý.

Hàn Sơ Hạ và Lục Trạm Bắc là vợ chồng, nhưng anh biết người phụ nữ này hoàn toàn không để mình trong lòng, anh cũng không hề miễn cưỡng. Chỉ cần thời điểm cùng phải tham dự yến tiệc cùng nhau, Hàn Sơ Hạ đồng ý phối hợp thế là đủ.

"Cảm ơn." Bộ sườn sám này hơi ngắn, khi ngồi rất dễ lộ ra bắp đùi, Hàn Sơ Hạ có chút khó chịu kéo làn váy.

Trong khách sạn, khi Hàn Sơ Hạ khoác tay Lục Trạm Bắc tiến vào, cô cảm giác tất cả mọi ánh mắt đều chú ý vào hai người, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười. Đây là bữa tiệc thương mại, nữ nhân chỉ là vai phụ, là đồ vật mà đàn ông mang ra khoe mẽ.

"Mẹ kiếp, Thành Mộc Sâm, đừng nói cho tao là mày không biết hôm nay Lục Trạm Bắc sẽ mang vợ mình theo." Lâm Húc Hành mặc một bộ vest hồng, khó chịu nhìn đôi vợ chồng bước lên sân khấu, nhịn không được trừng mắt với Thành Mộc Sâm.

Thành Mộc Sâm ngồi ở trong góc, mới chỉ vừa thấy Lục Trạm Bắc cùng Hàn Sơ Hạ, vội nói: "Tao chỉ biết Lục Trạm Bắc sẽ đến, thật không ngờ hắn sẽ mang vợ hắn qua đây."

Lâm Húc Hành trong lòng kêu to, sắp có trò hay để xem rồi. Hàn Sơ Hạ, vợ Lục Trạm Bắc, mối tình đầu của Tô Nhiếp.

Hàn Sơ Hạ khẽ rũ mắt xuống, cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo luôn hướng về phía mình, cô vô thức nhìn về phía bên trái, trong lòng đột nhiên run lên.

Không gian như đóng băng lại. Tây trang màu đen vừa vặn tôn lên vóc người hoãn mỹ, đính kèm khuy áo mạ vàng tinh xảo tương phản rõ rệt với bộ tây trang tối màu của anh. Khuôn mặt cứng rắn, lông mày hơi nhíu lại. Chính hắn Tô Nhiếp.

Tuy sớm biết anh đã về nước, nhưng cô thật không ngờ nhanh như vậy hai người đã gặp nhau. Người đàn ông cô yêu thương giờ đã trở nên cường đại, mang theo một cỗ áp lực vô hình.

Tô Nhiếp, lâu rồi không gặp.

"Như thế nào không đi?" Lục Trạm Bắc cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Hàn Sơ Hạ vội thu lại ánh mắt: "Không có gì."

"Tiểu sư muội mặc sườn xám lúc nào cũng đẹp như vậy." Lâm Húc Hành thì thầm bên tai Tô Nhiếp, hắn cùng Tô Nhiếp, Hàn Sơ Hạ đều là sinh viên Đại học G. Năm đó ở trường, Hàn Sơ Hạ luôn mặc nhiều loại sườn xám khác nhau khi tham gia các buổi hoạt động sinh hoạt, cô thích mặc sườn xám là điều mà ai cũng biết, giờ xem ra cô ấy vẫn rất thích sườn xám. Người yêu một vật sâu đậm như vậy, làm sao hết lần này tới lần khác lại đối xử tàn nhẫn với người đàn ông yêu cô như thế.

Tô Nhiếp mím môi, ghì chặt li thủy tinh trong tay.

Những người có nhanh chóng tìm cách bắt chuyện cùng Lục Trạm Bắc, Lục thị giờ đây như con sóng lớn, nhiều công ty hận không thể xây dựng quan hệ tốt đẹp ngay lúc này.

Lâm Húc Hành uống rượu nhìn Hàn Sơ Hạ xã giao bên cạnh Lục Trạm Bắc cảm thấy thật nực cười. Trong ấn tượng của hắn, Hàn Sơ Hạ không phải là một người im lặng như vậy, cô ấy đúng thật đã thay đổi nhiều. Nếu như trước đây, trong những buổi tụ hội, Hàn Sơ Hạ sẽ hăng hái cùng mọi người vui vẻ uống rượu, hoặc là lắc đầu từ chối, nhưng tuyệt đối không như bây giờ, giống một tiểu cô nương khép nép bên cạnh người đàn ông.

"Thành thiếu." Lục Trạm Bắc cầm li rượu đi tới trước mặt Thành Mộc Sâm, hai người chạm li rượu, hàn huyên vài câu.

"Lục đổng, vợ của ngài thật đẹp a." Thành Mộc Sâm không quên khen ngợi Hàn Sơ Hạ, trong suy nghĩ của Thành Mộc Sâm, Hàn Sơ Hạ thực sự là người vợ hoàn mĩ, hắn tự mình cảm thấy cũng nên tìm một người phụ nữ khôn khéo như vậy.

"
Thành thiếu khách khí rồi." Lục Trạm Bắc chạm nhẹ lên tay Hàn Sơ Hạ nở nụ cười.

Hàn Sơ Hạ cảm thấy có ánh mắt không thiện cảm đang nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhiếp, quả nhiên là anh.

Khóe miệng Hàn Sơ Hạ cứng đờ, vội vàng thoát ra khỏi tay Lục Trạm Bắc, nhàn nhạt nói: "Em đi ra ngoài một lát." sau đó xoay người chạy trốn khỏi nơi khiến mình căng thẳng. Gặp lại Tô Nhiếp, Hàn Sơ Hạ cảm thấy mình không bình tĩnh nổi, cô cần ra ngoài để bình tĩnh lại, tìm cách đối mặt với Tô Nhiếp.

Hàn Sơ Hạ đứng trước cửa nhà vệ sinh, lấy điếu thuốc từ trong túi xách ra tay run run bật lửa. Cô dựa lưng vào tường ngậm điếu thuốc rồi từ từ thở ra làn khói trắng để xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của mình.

Lúc Tô Nhiếp đi ra, anh như thế nào cũng không nghĩ đến gặp lại Hàn Sơ Hạ trong hoàn cảnh như vậy, cô ủ rũ chạm lưng vào tường, trên tay cầm điếu thuốc làn khói thuốc mơ hồ bao phủ cả khuôn mặt.

Điếu thuốc trong tay đột nhiên bị lấy đi, Hàn Sơ Hạ bực bội ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tô Nhiếp, lời nói trong miệng vừa muốn thốt ra nghẹn lại trong cổ họng.

"Đã lâu không gặp."

"Cô hút thuốc từ khi nào vậy?"

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Hàn Sơ Hạ sửng sốt nhìn Tô Nhiếp, mặc dù đã sớm nghĩ đến sẽ gặp lại anh nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

Ba năm, ba năm không gặp, cô phát hiện anh đã thay đổi rồi, sự biến hóa này có chút khiến cô không thích ứng được, anh đã trở nên thành thục ổn trọng hơn không còn khí chất ôn hòa như trước đây. Chỉ là bất kể thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào, anh vẫn làm tâm cô rung động. Hàn Sơ Hạ nhìn Tô Nhiếp lấy điếu thuốc ngậm vào miệng hung hăng hút một ngụm, chán ghét ném xuống đất. Cô nhìn làn khói thoát ra ngoài, trong đầu mông lung nhớ lại những hình ảnh ngày xưa. Khi anh mới bắt đầu tìm việc vì không có quan hệ gì nên rất mệt mỏi, không biết từ khi nào anh đã học hút thuốc. Lúc ấy, hai người còn bên nhau Hàn Sơ Hạ không chịu được mùi khói thuốc vì vậy luôn lấy hết tất cả bao thuốc trên người anh hung tợn cảnh cáo anh không được hút thuốc. Chỉ là anh ấy không nghe, Hàn Sơ Hạ cũng không có biện pháp nào cả dứt khoát đoạt điều thuốc của anh hung hăng hút một ngụm kết quả bị sặc mà ho khan không ngừng. Cô nói với Tô Nhiếp, nếu anh hút thuốc thì em sẽ làm theo, Tô Nhiếp không còn các
cách nào đành phải thỏa hiệp, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Sơ Hạ vì ho khan.

"Đã lâu không gặp." Giọng nói của Tô Nhiếp lạnh lùng vang lên, khuôn mặt anh cũng lạnh lùng căng chặt lại.

Hàn Sơ Hạ vui sướng khi gặp lại Tô Nhiếp, cô có thể nhìn thấy anh, chỉ vậy là đủ rồi, cô mỉm cười nhìn Tô Nhiếp.

Tô Nhiếp nhìn không nổi dáng vẻ tươi cười của cô, anh đặt tay lên vai cô cúi đầu nhìn xuống. "Cô học được hút thuốc bên người Lục Trạm Bắc, Hàn Sơ Hạ cô đúng thật là có bản lĩnh?"

Tô Nhiếp cắn răng nói, người phụ nữ này đã từng nghĩ mọi cách buộc anh phải bỏ hút thuốc thế nhưng bây giờ thì sao? Khi anh không ở bên cạnh, cô ấy lại vụng trộm học hút thuốc.

Hàn Sơ Hạ hoảng hốt nhìn khuôn mặt phía trước, khuôn mặt đã từng làm cho cô nhớ nhung đến phát điên, kìm lòng không nổi đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt ấy.

Tô Nhiếp trong lòng cười tự giễu, biểu tình si ngốc của cô khiến anh cảm thấy trong lòng người phụ nữ này vẫn có anh. Anh cúi đầu, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô. Hàn Sơ Hạ không biết chính mình làm sao vậy, nhướng mi hôn lên môi Tô Nhiếp. Môi anh lạnh lẽo không còn ấm áp như xưa.

Tô Nhiếp sửng sốt chốc lát, trong nháy mắt giơ tay nắm lấy vai Hàn Sơ Hạ, "Hàn Sơ Hạ, cô quên mình là người đã có gia đình rồi phải không?"

Đôi mắt lạnh lùng của anh như một nhát dao hung hăng đâm vào trong lòng Hàn Sơ Hạ, cô làm sao có thể quên mình là bà Lục, làm sao có thể quên việc kinh doanh của nhà mình phải dựa vào sự giúp đỡ của Lục Trạm Bắc.

"Xin lỗi." Hàn Sơ Hạ nhẹ cúi đầu, xấu hổ nói.

Tô Nhiếp cười nhạo, không chút dịu dàng nắm cằm Hàn Sơ Hạ, buộc cô ngẩng đầu nhìn thảng vào anh, trong nháy mắt cúi đầu xuống hôn lên.

Nụ hôn của anh không dịu dàng như trước, anh hôn thô bạo khiến cô sợ hãi, bàn tay cô nắm chặt quần áo trước ngực anh. Ngay lúc cô trầm luân trong nụ hôn, anh ngay lập tức kéo cô ra, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi."

Ba chữ lạnh lùng hoàn toàn như những gì cô vừa nói.

Hàn Sơ Hạ đã từ từ khôi phục cảm giác căng thẳng ban đầu khi nhìn thấy Tô Nhiếp, khi cô ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhiếp mặc dù trái tim vẫn sẽ nhói lên nhưng khóe miệng vẫn là nụ cười nhẹ.

"Sư huynh, cái gọi chia tay, bất quá chỉ là nhất thời." Hàn Sơ Hạ chạm nhẹ cằm Tô Nhiếp, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi: "Sư huynh, anh vẫn còn đẹp trai như vậy, khiến sư muội này nhịn không được mà khinh bạc nha."

Lâm Húc Hành đang dựa vào góc tường xem kịch, giờ phút này mới nhận ra người phụ nữ này thực sự là Hàn Sơ Hạ lúc trước. Người phụ nữ dịu dàng khôn khéo lúc trước không biết là cái quỷ gì.

Tô Nhiếp cười khẽ, kéo tay Hàn Sơ Hạ ra: "Thật có lỗi, cô không có cơ hội đó."

"Tiểu sư muội, cô thật sự không có cơ hội rồi." Lâm Húc Hành nhịn không được đi về phía trước, khoác tay lên vai Tô Nhiếp cười cười nhìn Hàn Sơ Hạ.

"Chẳng lẽ Lâm học trưởng đã xuống tay với sư huynh rồi?" Hàn Sơ Hạ giả bộ ung dung nói chuyện với bọn họ, phảng phất giống như họ trở về thời gian trước.

"Ta khinh, tiểu gia đây thích nữ nhân, nữ nhân cô hiểu không?" Lâm Húc Hành tức giận nói.

Tô Nhiếp nhíu mi, tỏ ra hơi đau đầu, gạt tay Lâm Húc Hành đi về phía trước.

Hàn Sơ Hạ thấy Tô Nhiếp đi rồi, ánh mắt cô bất giác nhìn theo thấy anh nhấc chân giẫm lên điếu thuốc vẫn còn tia lửa trên sàn, tâm của cô có hơi rung động.

"Tiểu sư muội, đừng nhìn nữa." Lâm Húc Hành dứt khoát chặn tầm nhìn của Hàn Sơ Hạ, "Tôi cùng cô nói, Tô Nhiếp đối với cô đã hoàn toàn chết tâm rồi, năm đó cô khiến hắn tổn thương thảm như vậy, cô có biết không?"

Hàn Sơ Hạ cúi đầu cười, làm sao cô có thể không biết được chứ. Có câu nói giết địch một nghìn, tổn hại mình tám trăm, nhưng cô thương tổn Tô Nhiếp một phần, tự làm thương tổn mình mười phần.

"Tiểu sư muội, cô có biết cô đã từng là toàn bộ hi vọng của của Tô Nhiếp trên thế giới này, nhưng cũng là chính cô đã tự tay chặt đứt toàn bộ hi vọng sống của hắn. Nhưng mà vẫn còn tốt, hắn không chết mà vẫn còn sống rất hạnh phúc. Có một chuyện, quên nói cho cô biết, Lâm Thu Sương hiện tại đang là bạn gái của Tô Nhiếp, có điều rất nhanh sẽ sớm trở thành vợ của Tô Nhiếp thôi."

Lâm Húc Hành nói xong câu cuối cùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hàn Sơ Hạ, anh nhất thời cảm thấy hối hận.

Thực ra, Hàn Sơ Hạ cũng đã từng là hi vọng của Lâm Húc Hành, chỉ là hi vọng này rất nhanh đã tan vỡ mà thôi.

Hàn Sơ Hạ lạnh lùng đem Tô Nhiếp tổn thương như thế, Lâm Húc Hành đều nhìn rõ trong mắt, trong thời gian đó, anh vô cùng hận Hàn Sơ Hạ, hận cô sao lại độc ác như vậy.

Hàn Sơ Hạ cười, Lâm Thu Sương cuối cùng cũng được như ý muốn rồi.

"Học trưởng, anh nghĩ em đối với sư huynh vẫn còn khả năng ư? Làm sao có thể, em đã sớm là người có gia đình rồi." Hàn Sơ Hạ tự nhủ, trong lòng cô sớm đã hiểu rõ, cô và Tô Nhiếp hoàn toàn không thể quay trở lại được như lúc ban đầu.

Hàn Sơ Hạ đã quên tập ghi chép nằm trong máy tính của mình, cô và Tô Nhiếp sẽ sớm gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro