1.
• bản nháp của em từ hè năm ngoái, không nỡ bỏ tại tiếc.
• gửi một nghìn trái tim đến những người còn ship cúp le này 🥺🧡.
---
tiếng bút sột soạt trên mặt giấy, các cô cậu học sinh cắm cúi vào quyển vở cố gắng ghi kịp từng lời cô giảng. cả phòng chỉ có tiếng giấy bút cùng giọng nói nhẹ nhàng đều đều của cô giáo ngữ văn, và tiếng cái quạt trần cũ kêu. mắt tuấn huy díp lại, đầu gật gà gật gù nhưng tay vẫn cố ghi chép, ít nhất là những gì chạy qua đầu. gã chỉ viết trong vô thức mà chẳng hiểu mấy lời phân tích kia là mấy. một phần gã quá mệt mỏi sau gần hai tiếng chỉ cắm mặt vào quyển sách và vở văn, và nhiều phần còn lại là tuấn huy không yêu thích môn học này tí nào. quá mệt mỏi, tuấn huy buông bút, gã chống tay lên bàn, gõ từng nhịp đếm thời gian tan tiết.
- rồi tiết học hôm nay chúng mình đến đây thôi, các em về nhà nhớ đọc lại bài buổi sau cô trò mình tiếp tục nhé.
cả lớp chỉ chờ có thế, ai cũng như được hồi sinh, nhanh tay cất sách vở ra về, tiếng cười nói vang khắp phòng học, hành lang.
----
sau giờ tan trường, tuấn huy theo thói quen ghé xuống 10A3 - lớp của hoàng long để chở em về. nhìn từng người trong lớp bước ra mà mãi chẳng thấy long đâu. gã mới sực nhớ ra, à hôm nay em ốm, sáng hôm nay mẹ hoàng long còn nhớ gã sang chăm em hộ bà, vì có chuyện ở quê bà cần về giải quyết.
tuấn huy gõ đầu mình một cái, mới có mười mấy tuổi đầu mà gã đã quên quên nhớ nhớ thế này. gã cuống cuồng chạy đi lấy xe rồi mua thuốc thang cho em.
đứng trước cửa nhà hoàng long, gã lấy chùm chìa khóa mẹ long đưa cho mở khóa tiến vào nhà.
gã mở cửa phòng của long, trên giường là em đang cuộn tròn mình ngủ say, tóc phất phơ theo gió, đôi mắt nhắm nghiền lại. trên cái tủ nhỏ bên cạnh giường là một bát cháo nóng và túi ni lông đựng một số loại thuốc. chắc là mẹ em chuẩn bị sẵn rồi đây mà, gã nhìn xuống gói thuốc, hộp cháo mình mua thở ra một tiếng. sau đó cũng đặt chúng xuống cái tủ nhỏ ấy. tuấn huy đến gần, tay đưa lên xoa đầu em nhẹ nhàng. nhìn em ngủ ngon quá làm gã không nỡ đánh thức. gã để em ngủ thêm, tiện cho bát cháo đỡ nóng một chút. ánh mắt huy như gom hết sự dịu dàng gã có đặt lên long, có chút lo lắng, chút ân cần. tuy người ngồi, người nằm nhưng khoảng cách giữa hai người không nhiều, tuấn huy có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ và tiếng thở nhè nhẹ của long.
ngồi thêm vài phút, tuấn huy lay người hoàng long. em tỉnh giấc, tay đưa lên dụi mắt, nhìn gã:
- ơ anh huy đến chăm em à.
- ừ tao đến xem bệnh tật như nào, sang xem mày còn sống không. mà bát cháo nguội ngắt như này ăn kiểu gì, chờ tao tí xuống hâm lại bát cháo.
hoàng long gật đầu trong khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, gãi gãi đầu vươn tay ra lấy chiếc kính cận đeo, ngồi trên giường chờ tuấn huy lên.
- đây ông tướng của tôi ơi, ăn đi rồi còn uống thuốc.
- hề hề em cảm ơn. eo yêu huy thế nhở, cứ lần nào em ốm cũng sang chăm.
"ừm tao cũng yêu em"
- khiếp nỡm, mày ăn nhanh lên cho tao nhờ, khuấy vữa cả bát cháo ra rồi.
khi em ăn được non nửa bát, huy hỏi:
- sao tự nhiên nay lại ốm, hôm qua tao thấy mày vẫn khỏe như trâu?
- thì sáng hôm đấy em vẫn bình thường. nhưng mà tự nhiên chiều trái gió trở trời sao chiều về em mệt, xong lăn ra ốm luôn.
- ừm, dạo này thời tiết khó chịu lắm, cứ mưa nắng thay đổi liên tục ý. mày chú ý sức khỏe tí.
- vâng, em biết rồi mà. huy cứ khéo lo.
hoàng long trưng cái điệu hớ hớ thường ngày rồi múc nốt miếng cháo cuối cho vào miệng. tuấn huy nhét vào tay long một nắm thuốc đủ sắc màu, có vài viên thuốc đã bẻ đôi cho em dễ uống. long uống đống thuốc đó với khuôn mặt nhăn nhó vì đắng, tuấn huy nhìn vậy mà có chút buồn cười. gã lấy từ túi quần ra viên kẹo đưa cho hoàng long, em cười rồi cảm ơn gã, đúng là huy hiểu em nhất mà.
- à mà, nay thứ 4 mà, anh không đi đá bóng với anh dương ạ?
- thôi bỏ mẹ, quên cha mất. mấy giờ rồi, muộn rồi, tí thằng dương cũng sồn sồn lên. thôi tao về nhá. mà lỡ mua cháo với thuốc rồi này, thừa hơn thiếu, chiều đỡ mệt tự hâm nóng lên mà ăn. lười quá thì gọi điện tao sang chăm tiếp.
tuấn huy giật mình nhìn đồng hồ, nhưng không quên chỉ vào đống đồ mình mua, dặn dò em đôi ba câu rồi tạm biệt long.
---
tuấn huy có một bí mật, đó là gã thầm thương em hàng xóm thân thiết - hoàng long.
gã thường ngồi ở bãi đất trống gần nhà mà tâm sự chuyện yêu em với mây trời. than vãn với gió về những ngày không có em bên cạnh.
gã yêu cách em cười, yêu hai chiếc răng khểnh đặc trưng lộ ra khi em vui, yêu cả đôi mắt trong veo ẩn sau cặp kính cận luôn híp lại lúc em cười. hoàng long có một nụ cười đẹp, nó đẹp vì mỗi khi em mỉm cười, những cảm xúc trong em đều là thật. người đối diện chắc chắn cũng sẽ thấy vui theo em vì sự tự nhiên của nụ cười ấy mang lại. tất nhiên tuấn huy cũng cảm thấy như vậy, nhưng gã sẽ chẳng bao giờ nói cho long biết điều đó đâu, ít nhất là hiện giờ. tuấn huy hứa với lòng rằng sẽ nói cho em biết điều đó sớm thôi.
còn với hoàng long, cách em gọi gã cũng tuỳ theo tâm trạng. thường ngày em hay gọi gã "anh huy". nhưng nếu hoàng long gọi "huy ơi", gã sẽ biết em có chuyện không vui hay đang cần tâm sự. hoàng long luôn tôn trọng người đối diện, vì vậy nên cách em xưng hộ với họ rất có chừng mực. nhưng với tuấn huy thì khác, gã và em đã bên nhau đủ lâu để hoàng long thoải mái hơn. khi em buồn, khoảng cách tuổi tác giữa hai người như bằng không, tuấn huy sẽ biến thành một cậu bạn bằng tuổi em, chăm chú lắng nghe từng lời em nói và cùng em trò chuyện giúp hoàng long vơi đi nỗi buồn.
tuấn huy yêu cánh tay của em ôm lấy eo gã từ phía sau trên đường đi học. có hôm hoàng long sẽ ríu rít kể mấy mẩu chuyện em gặp trong ngày, có hôm sẽ là giọng em ngân nga đoạn nhạc không rõ lời. nhiều lúc tuấn huy thầm cảm ơn khi có hoàng long kề bên, yên sau của gã lúc nào cũng có hình bóng của cậu trai trạc tuổi tuấn huy luôn tỏa ra nguồn năng lượng tích cực đến mọi nơi.
gã yêu những ngày cùng em ngồi học bài, tuy có lần gã giảng đi giảng lại năm lần một bài toán mà em vẫn không hiểu, khiến hắn bực mình còn nói sẽ không kèm em học nữa. nhưng rồi vẫn bên cạnh đến khuya học bài cho kì thi sắp tới của em.
tuấn huy yêu những tối cả hai chui rúc trong phòng gã, ôm cây đàn cũ ngồi viết những giai điệu ngẫu hứng, những bài nhạc chưa từng được hoàn thiện.
gã yêu buổi chiều hè hai người nằm dài trên bãi cỏ trong sân sau nhà. ở vùng quê huy và long ở không có nhiều nhà cao tầng như trên thành phố, mỗi khi chiều tà vẫn có thể ngắm trời mây một cách trọn vẹn. hoàng long sẽ nằm cạnh gã luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, đặt ra những câu hỏi dù đã hỏi nhiều lần. gã vẫn từ từ trả lời hết những thắc mắc đó cho em, số lần gã trả lời nhiều đến mức không thể nhớ cụ thể là bao nhiêu. tuấn huy lặng yên nghe tiếng ve kêu, cảm nhận mùi cỏ dại cùng hương đất phẳng phất, quyện cùng mùi hương quen thuộc của người bên cạnh. thế cũng đủ khiến gã thoải mái rồi.
tuấn huy yêu hoàng long, yêu em mà chẳng rõ lí do. nhưng gã chỉ biết rằng gã trân trọng mọi khoảnh khắc có em trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro