7. "Thuốc"
Jaehyun để Taeyong lái xe, rõ ràng lúc này cậu không thể nào làm một việc quan trọng như điều khiển chiếc xe chạy đàng hoàng được. Jaehyun mệt mỏi ngả người ra băng ghế sau, nhắm mắt thư giãn. Việc rối loạn chu kỳ là rất khủng khiếp, nhất là với công việc của cậu nhưng không hiểu sao Jaehyun lại cảm thấy thoải mái và bình yên, có lẽ vì Taeyong đã xuất hiện? Anh luôn khiến cho mọi lo lắng của cậu biến mất.
Khi xe dừng lại, Jaehyun mở mắt ra, nhận thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm, Taeyong ngoái đầu lại nói 'đợi tôi một chút nhé' rồi bước ra, mở cửa một căn hộ nhỏ gần đó. Jaehyun nhìn theo, đây có lẽ nhà anh. Một lúc sau Taeyong bước ra, cầm theo một cái túi nhỏ, anh vào xe rồi cười nói với cậu trong kính chiếu hậu 'chỉ đường về nhà cậu nào.'
.
Khi xe dừng trước khu căn hộ của Jaehyun, cậu ngạc nhiên khi thấy Taeyong đi theo vào tận thang máy. Thấy vẻ mặt của Jaehyun, anh phì cười 'tạm thời tôi ở nhà cậu được chứ?' anh nói khi cả hai vào trong thang 'tôi sẽ chăm sóc cậu trong giai đoạn này, mai tôi với cậu sẽ đi gặp bác sỹ'.
Jaehyun không biết phải nói gì chỉ im lặng gật đầu. Thật buồn cười khi bình thường cậu là một Jung Jaehyun tài giỏi, nói năng đanh thép, ra lệnh cho người khác lại trở thành một omega yếu đuối. Còn Taeyong thì vốn bình thường hiền lành hòa nhã lại trở thành một người mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng dù sao đó cũng là Taeyong nên cậu không hề cảm thấy khó chịu hay bực bội một chút nào, ngược lại Jaehyun yên tâm và thực sự muốn ỷ lại anh.
Taeyong vào nhà Jaehyun, liếc nhìn một vòng còn cậu cứ nhấp nhổm, gần đây công việc bận rộn nên Jaehyun không dọn dẹp mấy, tuy căn nhà vẫn gọn gàng vì cậu chẳng mấy khi bày bừa nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ sợ sẽ bị Taeyong mắng.
'Phòng cậu ở đâu?' Taeyong hỏi.
'Đằng này'. Nhà Jaehyun khá rộng, có tới hai phòng ngủ, Taeyong cất đồ đạc của mình vào phòng nhỏ hơn vốn đựng sách vở, đồ lặt vặt của cậu rồi qua phòng Jaehyun, lau chùi, thay ra giường, mền gối. Khi Jaehyun định giúp thì anh chỉ vào cái vali ở góc phòng.
'Cậu không định xếp lại đồ trong đó sao?' khiến Jaehyun đành mở vali, cất đồ đạc bên trong, khi thấy lọ thuốc, cậu đợi Taeyong ôm mớ đồ ra ngoài rồi mới mở. Bên trong là một tờ giấy nhắn viết tay của Taeyong, có địa chỉ, số điện thoại và lời nhắn 'hãy gọi cho tôi khi cần, đừng lạm dụng thuốc'.
Jaehyun mỉm cười khi đọc những dòng chữ trên giấy, cậu vội kẹp nó vào cuốn sổ trên bàn rồi tiếp tục dọn dẹp. Taeyong như một nội trợ thực thụ, anh làm rất nhanh và gọn gàng, nấu cơm, lau chùi phòng khách, nhà bếp và bắt Jaehyun đi ngủ sớm.
Khi nằm xuống giường, Jaehyun có thể nghe thấy âm thanh ở phòng bên cạnh, có vẻ như Taeyong vẫn tiếp tục việc dọn dẹp của mình. Một lúc sau tiếng động im bặt và ngôi nhà chìm vào yên tĩnh.
.
Hôm sau Taeyong hộ tống Jaehyun đến gặp bác sỹ, cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ được phụ huynh đưa khám bệnh. Tuy là bệnh nhân nhưng Jaehyun lại bình tĩnh trong khi Taeyong tỏ ra bồn chồn lo lắng.
'Bác sỹ nói sao?' Taeyong hỏi Jaehyun rời phòng khám.
'Tôi bị rối loạn chu kỳ thật' Jaehyun cầm theo đơn thuốc 'uống thuốc theo toa và ngừng uống thuốc ức chế một thời gian rồi theo dõi thêm'.
'Không có gì khác là tốt rồi' Taeyong thở phào khi nghe Jaehyun nói, cảm giác thật lạ khi có ai lo lắng cho mình như vậy 'bác sỹ có nói thêm gì không?'
'Việc rối loạn này kéo dài ít nhất một tuần, dặn tôi nhớ chú ý' Jaehyun nhăn mặt, đây mới là thứ khiến cậu lo lắng nhất, cậu phải đi làm mà không biết lúc nào cơn động tình sẽ xuất hiện, lỡ như lần trước thì sao?
.
Jaehyun tự lập khá sớm, khi học đại học cậu đã ở một mình, vừa học vừa làm. Nhiều năm trôi qua, cậu cũng đã quen với việc căn nhà chỉ có một mình, nhưng có thêm một người lại khiến Jaehyun thoải mái đến ngạc nhiên.
Hết ngày hôm đó, Taeyong tiếp tục dọn dẹp. Jaehyun giờ đã hiểu câu 'quét nhà ra rác' là có thật. Chẳng hiểu sao anh dọn suốt mà vẫn còn thứ để dọn. Taeyong bắt Jaehyun ở yên như người bệnh thứ thiệt dù cậu chẳng đau ốm gì trên người. Cậu nhìn theo Taeyong, đáp lại những câu hỏi của anh và đột nhiên cảm thấy ngôi nhà của mình trở nên ấm áp hơn, hai thì vẫn hơn một mà.
'Ngày mai cậu vẫn đi làm?' Taeyong ngừng ăn khi nghe Jaehyun nói trong bữa tối.
'Tôi không nghỉ được' Jaehyun nói 'hôm nay đã nghỉ rồi, ngày mai có rất nhiều công việc cần giải quyết'.
'Nhưng lỡ như...' Taeyong bỏ đũa xuống, lo lắng hỏi.
'Không sao đâu, hôm nay không có gì cả, tôi nghĩ có khi việc rối loạn chỉ đến một lần thôi' Jaehyun trấn an. Cậu cũng lo lắng việc sẽ lên cơn động tình ngay trong lúc làm việc nhưng không thể vì nó là nghỉ làm nữa, công việc rất nhiều.
Biết không thể thuyết phục được Jaehyun, Taeyong đành căn dặn 'có gì nhớ gọi điện thoại cho tôi và không được dùng thuốc đấy, sẽ làm nặng thêm'.
Jaehyun gật đầu, chợt nhớ đến lúc nhỏ mẹ cũng căn dặn cậu như vậy. 'con đi học phải lắng nghe thầy cô giảng, không nói chuyện riêng, không được trễ học'. Nghĩ đến đây Jaehyun mỉm cười, thật sự đã rất lâu rồi không ai quan tâm cậu như vậy.
.
Buổi sáng hôm sau diễn ra khá yên bình. Jaehyun bận rộn với công việc đến mức không nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Đến khi thư ký nhắc nhở cậu mới mang hộp cơm Taeyong đã chuẩn bị sẵn ra. Anh cho rằng Jaehyun nên ngồi yên trong văn phòng vẫn tốt hơn và Jaehyun cũng đồng ý, hơn nữa Taeyong nấu ăn rất ngon. Cậu bật cười khi nghĩ đến hình ảnh người nội trợ mẫu mực của Taeyong, có vẻ như không có việc gì là anh không làm được.
Sau bữa trưa, Jaehyun nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc. Khi cậu định gọi thư ký mang hồ sơ vào thì đột nhiên một cảm giác nóng bừng trào lên trong người. Không thể tin được, cơn động tình lại đến ngay lúc này, Jaehyun không thể ra ngoài lúc này, mùi trên cơ thể cậu chắc chắn sẽ làm người khác chú ý mà cậu không chắc mình còn có thể đi nổi nữa. Suy nghĩ một chút Jaehyun liền gọi điện thoại cho Taeyong.
'Có chuyện gì thế?' Taeyong hỏi nhưng có vẻ anh đã biết jaehyun gặp chuyện gì, giọng nói anh gấp gáp.
'Có vẻ như tôi...' Jaehyun lúng túng, giọng cậu cũng run lên 'anh mang thuốc đến công ty cho tôi nhé'.
'Được, đợi tôi một chút' Taeyong nhanh chóng cúp máy.
Jaehyun cầm điều khiển giảm nhiệt độ trong phòng, cố làm dịu đi cái nóng trong người và cầu mong sẽ không có ai đến tìm cậu lúc này. Sức nóng trong người trở dần trở nên khó chịu hơn, Jaehyun kéo cà vạt, mở cúc áo, cố gắng kiềm chế tự thỏa mãn bản thân, chưa bao giờ cậu khổ sở như lúc này.
Sau hơn mười phút, tiếng chuông điện thoại bàn reo lên và giọng thư ký vang lên 'giám đốc Jung, anh Lee Taeyong nói có hẹn gặp anh'.
'Cho anh ấy vào' Jaehyun cố trấn tĩnh lại đáp 'đừng để ai làm phiền tôi lúc này'.
Jaehyun cảm thấy yên tâm hơn khi cuối cùng Taeyong đã đến, có vẻ anh đã đi rất nhanh. Có tiếng gõ cửa rồi chẳng đợi Jaehyun lên tiếng, cánh cửa mở ra và Taeyong nhanh chóng bước vào, tay cầm theo một cái cặp xách.
'Cậu ổn chứ?' Taeyong vội vã lại gần hỏi.
Jaehyun chỉ có thể gật đầu, toàn thân cậu nóng không chịu nổi và khi nhìn thấy Taeyong, khao khát trong người cậu trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Nếu đây không phải là văn phòng có lẽ cậu đã không ngần ngại kéo anh xuống rồi.
'Để tôi đỡ cậu'. Taeyong nhẹ nhàng luồn tay qua người Jaehyun và cậu không tự chủ được áp sát vào người anh. Tay của Taeyong mát lạnh, chạm vào chỗ nào như giảm đi hơi nóng nơi đó, nhưng Jaeyun muốn Taeyong chạm vào những chỗ khác trên người cậu, muốn xoa dịu hơi nóng từ bên trong.
Phòng làm việc của Jaehyun có một cái tủ lớn, đằng sau là ghế sô pha nhỏ cậu nằm nghỉ vào buổi trưa. Jaehyun rên lên một tiếng khi Taeyong đỡ cậu nằm xuống ghế, cậu nắm tay anh nói đứt quãng 'thuốc...'. Thực ra Jaehyun muốn Taeyong, anh mới là "thuốc" mà cậu cần nhưng cậu vẫn còn đủ sĩ diện để kiềm lại, hơn nữa đây là văn phòng.
'Anh làm gì vậy?' Jaehyun hoảng hốt khi Taeyong đưa tay tháo thắt lưng của cậu.
'Giúp cậu' Taeyong nói thản nhiên như thể chuẩn bị nấu ăn hay dọn dẹp.
'Nhưng... nhưng mà...' Jaehyun lúng túng. Dĩ nhiên cậu muốn anh "giúp" cậu như thế lắm nhưng không phải ở đây, lúc này, nó không đúng...
'Cậu không thể dùng thuốc được, chỉ làm chứng rối loạn nặng thêm' Taeyong nghiêm túc nói 'bác sỹ cũng bảo rồi, để mọi chuyện thuận tự nhiên'.
'Nhưng đây là...' Jaehyun yếu ớt phản ứng, toàn thân cậu đã nóng bừng lên rồi và bàn tay của Taeyong lướt trên lưng quần mới hấp dẫn làm sao, cậu chỉ muốn anh nhanh nhanh chạm vào người mình thôi.
'Tôi đã khóa cửa rồi, không có ai đột ngột xông vào đây đâu' Taeyong nói, quỳ xuống sàn nhà rồi nhanh chóng tháo tung quần áo trên người Jaehyun. Cậu không nói gì nữa, đưa tay nắm chặt vạt áo của anh, có chút mong chờ chuyện sắp đến. Jaehyun thừa nhận, cậu đã đợi việc được làm tình với Taeyong đã quá lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro