Chap 3: "cậu-tớ"
3 năm sau.
Lên lớp 3, tất cả bọn trẻ trong lớp bắt đầu chơi thân với nhau. Chúng bạo dạn hơn, vui vẻ hơn, và... cũng biết nhận thức một số vấn đề không đáng được chú ý.
Giờ ra về, tất cả các thành viên trong lớp 3A đang ngồi chờ bố mẹ đến đón về.
-Sao học cùng lớp mà cứ "anh" thế nhỉ? Chẳng nhẽ bạn Tzuyu "yêu" bạn Taehuyng à? Eo ơi mới bé tí tuổi đầu...
-Lêu lêu, Tzuyu yêu Taehuyng, Taehuyng yêu Tzuyu!
Bàn cuối dãy sát cửa sổ, cả lớp xúm lại trêu hai đứa nhóc ngồi đó, mặc dù hai đứa nhóc bị trêu vẫn đang đánh những nước cờ dài lê thê, không mảy may chú tâm đến những lời trêu chọc. Ngẫm đi nghĩ lại, dù là lớp 3 đi chăng nữa thì một đám nhóc vẫn luôn có phản ứng bình thường trước sự thân thiết của Taehuyng và Tzuyu, nay lại tự nhiên lôi sự thân thiết đó ra để trêu trọc, chỉ có thể là bị tiêm nhiễm từ bố mẹ.
Cách đây vài ngày, Taehuyng cũng có thấy mấy mấy cô bác phụ huynh xì xầm trước cái nắm tay của cậu bé và Tzuyu. Trẻ em như một tờ giấy trắng tinh khiết, phản ánh lại tất cả những thứ mà người lớn ghi vào. Người lớn chỉ cần nói vài câu kiểu:"Eo ơi, hai đứa kia mới bé tí mà yêu đương vớ vẩn!", lập tức bọn trẻ sẽ nhận thấy điều đó đúng và có phản ứng ngay. Kết quả, là sự trêu chọc bây giờ.
Taehuyng vẫn rất bình thường, chỉ có Tzuyu là dường như là hơi khó chịu. Cô bé lớn hơn một chút rồi, cũng có cái gọi là ngượng nghịu. Tzuyu nhăn mặt nói:
-Không phải thế.
Bọn trẻ thấy Tzuyu phản ứng vậy càng trêu tợn. Chúng nó đứa nào đứa nấy lè cái lưỡi ra, lêu lêu làm Tzuyu nhăn mặt, ngồi xuống xì một cái rõ dài:
-Tớ không yêu anh Taehuyng, mấy cậu vô duyên quá!
Mặt Taehuyng... tối sầm!Bọn trẻ bị chửi là "vô duyên" lập tức nhao nhao lên, có đứa ghê gớm còn lôi tay Tzuyu ra cào một cái, hét:
-Cậu nói ai vô duyên cơ?
-Cậu...
Tzuyu nhìn vết cào đỏ ửng trên tay mình. Bọn trẻ cào mạnh đến nỗi tay Tzuyu hiện hữu 3 vết xước rất dài, tróc hết da, có chỗ rơm rớm máu. Tzuyu đau, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng lên, mũi cũng đỏ gay mà lại cố nén lại tiếng thút thít. Đã đi chửi nhau, nhục nhất là khóc nhè!
Taehuyng nhanh chóng ngẩng lên, nhìn thấy vết cào trên tay Tzuyu mặt cậu bé liền đen kịt, mắt trợn lên rất đáng sợ. Cậu bé quay qua nhìn một lượt làm bọn trẻ sợ quá oà lên khóc nức nở. Taehuyng cất giọng đều đều:
-Là ai làm?
-Là Joy làm!
Một trong số bọn trẻ sợ quá, nhanh chóng mách lẻo người đã cào xước tay Tzuyu. Cô bé tên Joy xanh mặt, sợ hãi dùng hai tay ôm chặt bản thân, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Taehuyng:
-Tớ... Tớ...
Tất cả mọi người ở đây không ai có thể phủ nhận, ánh mắt Taehuyng lúc này, hệt như ánh mắt của bà mẹ ghẻ của Lọ Lem. Nó chứa đầy hàn băng và sự khinh bỉ, trông rất đáng sợ!
-Tốt hơn hết là cậu nên về bảo bố mẹ dạy lại đi. Cậu cư xử như một đứa vô học vậy!
Taehuyng điềm nhiên nói khiến cho bé Joy sợ phát khóc, nức nở gào lên. Taehuyng biết là do Đơn nói bọn nó vô duyên trước, nhưng kệ bọn nó, ai bảo trêu dai làm gì? Đúng lúc đó mẹ Joy và cô Nayeon bước vào. Trông thấy con gái mình như vậy mẹ Joy liền hốt hoảng chen chân vào giữa đám con nít đang tụ tập, suýt xoa:
-Con gái mẹ sao thế này? Ai bắt nạt con?
Bé Joy như vớ được cứu tinh, bé càng gào lên ghê tợn, vừa khóc lóc vừa kể lể:
-Mẹ ơi... hức... Bạn Taehuyng... bạn ý bảo... hức... con là đứa vô học!!! Hức hu hu hu...
Mẹ Joy nghe vậy giận thâm tím mặt mày, đứng dậy, gần như là quát vào mặt cô Nayeon:
-Thật không thể hiểu nổi cái lớp này như thế nào nữa! Cô Nayeon, tôi không cần biết cháu Taehuyng là cháu nào, tôi cần cô xử lí triệt để chuyện này. Nếu không, tôi sẽ kiện lên trường. Tôi đã rất tin tưởng mới giao con mình cho cô, thế mà.....( vẫn tiếp tục nói).....
Cô Nayeon xấu hổ, ríu rít cúi gầm mặt xuống xin lỗi. Đoạn cô nhìn về phía Taehuyng, ánh mắt rất tức giận. Sau đó cô Nayeon quyết điều tra rõ ngọn ngành vụ này.(Au: Tội Tae bé nhỏ TT)
Hôm sau lên lớp, cô Nayeon dành ra hẳn 45 phút để điều tra. Cô hỏi đông hỏi tây, triệu tập tất cả những em hay chim lợn đứng lên phát biểu, tường trình cho cô về vụ việc xảy ra hôm qua. Cô thì đang sôi hết cả máu, thế mà hai nhân vật chính phía bàn dãy cuối cửa sổ vẫn ngồi im làm cô lộn hết cả ruột!
Sau khi nghe xong xuôi, xâu chuỗi sự việc, cô Nayeon cũng đã đoán ra đến 90% đầu đuôi câu chuyện. Cô nện rầm cái thước kẻ xuống bàn, to giọng gọi:
-Taehuyng!
Cả lớp quay xuống nhìn Taehuyng. Cậu bé vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì, ngồi thừ một chỗ hỏi:
-Cái gì ạ?.....
-Cái kiếc gì?! Con đã biết tội mình chưa?
-Chưa, con chả biết mình sai chỗ nào cả!
Bình tĩnh nhún vai, Taehuyng làm máu nóng cô Nayeon sôi lên sùng sục. Cô biết là không làm gì được thằng nhóc cứng đầu này, quay qua Tzuyu:
-Tzuyu!
Tzuyu vì là con gái nên ngoan hơn. Cô bé từ từ đứng dậy:
-Dạ?
Cái khuôn mặt xinh xắn cùng với chất giọng trong trẻo kia cũng đã làm cơn giận của cô Nayeon nguôi đi phần nào.
-Hai con học cùng lớp, phải xưng là "cậu-tớ", không được gọi "anh". Đơn nghe rõ chưa?
Đôi mắt to của Tzuyu khẽ đảo, cô bé mấp máy môi:
-Vâng...
Cô Nayeon hài lòng gật đầu. Thế rồi mọi chuyện êm xuôi, buổi học bắt đầu.
***
Tan học ngày hôm đó, bé Joy hớn hở ôm lấy mẹ, tíu tít khoe là hôm nay bạn Tzuyu bị cô mắng thế nào. Kì lạ là lúc mẹ Joy hỏi bạn Taehuyng có bị mắng không, cô bé chỉ hơi buồn buồn trả lời
-Có mẹ ạ. Nhưng mẹ đừng ghét Taehuyng nhá, Taehuyng chỉ bênh Tzuyu thôi mà!
Mẹ Joy cười cười xoa đầu cô bé. Cô Nayeon ra tiếp đón mẹ Joy, hai người trò chuyện một lúc lâu liền.
Mẹ Jihyo đến, tiện thể đón cả Taehuyng cả Tzuyu. Taehuyng và Tzuyu lễ phép chào cô Nayeon, hai đứa lừ thừ xách cặp đến gần chỗ mẹ Nayeon, rất đồng thanh chào. Mẹ Kim nhận ra giọng hai đứa có gì đó khang khác nhưng không hỏi nhiều, lịch sự chào cô Nayeon một cái rồi dắt hai đứa về.
Suốt quãng đường, như bình thường lẽ ra Tzuyu sẽ liên tục níu lấy tay Taehuyng vòi vĩnh các kiểu thì hôm nay cô bé lại yên đến lạ thường. Không khí trong xe cũng vì thế mà trùng xuống. Đến khi về nhà, được mẹ Sana (là mẹ của Tzuyu nha các bạn) đón Tzuyu mới hơi quay đầu lại. Nhìn Taehuyng thật lâu, lúc sau cô bé hơi gượng cười:
-Chào Taehuyng nhé, tớ về đây!
Sau câu nói đó cả mẹ Jihyo lẫn mẹ Sana đều trợn mắt nhìn nhau. Cái gì vậy, "tớ"?!?!?
Taehuyng nhíu mày nhìn Tzuyu chằm chằm. Lát sau, cậu vùng ra khỏi tay mẹ Jihyo, chạy đến ôm chầm lấy Tzuyu:
-Không thích gọi thì không cần phải gọi như thế!
Đơn bất ngờ mở lớn mắt. Cô lúc ấy vẫn chỉ là một cô nhóc 8 tuổi thôi. Nghe được lời nói ấm áp như thế bảo sao nước mắt chẳng trào ra. Tzuyu dụi đầu vào ngực Taehuyng, gào lên rõ to, nước mắt thấm ướt cả một mảng áo cậu.
Cô thật sự không muốn xưng "cậu tớ" với Taehuyng tí nào. Taehuyng là "anh", là "anh" của một mình Tzuyu thôi!!(Au: Cảm thấy cặp đôi này ngọt hết sức chịu nổi!)
***
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua.
*******************************************************************************
Au: Sorry vì hôm nay mik ra hơi muộn. Do mình bận ôn thi học kì II sắp tới. Các bạn đọc vui vẻ nha! A! Các bạn nhớ thi tốt nha :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro