6
" Tôi sợ hãi những gì tôi đang có trong tay
Tâm trí tôi như lạc lối ở một vùng đất xa lạ
Sự im lặng chiếm lấy ý thức
Xin hãy đưa tôi trở về "
✦ Ⅵ ✦
Nó đáng thất vọng.
Nói rằng DG buồn sẽ là nói quá.
Tuy nhiên, cuộc chiến chống lại Taesoo đã kết thúc trước khi hắn có thể tận hưởng nó. Trình độ của họ vẫn cách biệt một trời một vực. Nhưng, điều thực sự phá hủy tâm trạng của James Lee là Taesoo đã phản bội chính mình, đánh mất niềm tin vào bản thân. Gã không thể vui khi thấy một người đàn ông từng có ý chí mạnh mẽ và kiêu hãnh thành như thế này.
Dẫu vậy, DG lấy tư cách gì để phán xét?
Và hắn đã tiêu diệt Vua của Ansan một lần nữa. DG quay lưng lại với người đàn ông đang nằm sấp trên mặt đất, những viên gạch xung quanh gã vỡ vụn, máu bắn tung tóe. Chân hắn lướt qua chiếc áo khoác da nặng nề. DG nhận ra chiếc áo cổ lông nâu vàng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn dừng lại nhìn chằm chằm vào nó.
Sau đó, hắn rời tầm mắt để kéo chiếc mặt nạ trắng lên che nửa dưới khuôn mặt. James quay người định biến mất vào màn đêm, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy mắt cá chân bị níu lại.
Hắn một giây không chú ý, một khắc sau liền hối hận.
Cơ thể DG đập vào bức gạch đẫm máu, cơn đau xé toạc bên sườn và cánh tay. Hắn muốn nhanh chóng đứng dậy và lùi lại, nhưng kẻ to lớn, nặng nề hơn nhiều, đầy cơ bắp và sức mạnh, đã ghì chặt hắn xuống đất. Hai chân ép vào đùi DG, khiến hắn ta không có cơ hội chạy trốn hoặc tự vệ bằng những cú đá.
Cảm giác sợ hãi lướt qua khi hắn tung một loạt cú đấm nhanh như chớp vào mặt và có mục tiêu chính xác của Taesoo để hất tung nhà vua - nhưng bên cạnh tốc độ, sức mạnh của DG chủ yếu đến từ những cú đá cùng sự nhanh nhẹn. Và, huyền thoại không còn có thể tránh các cuộc tấn công hoặc trốn thoát. Vua của Ansan không hề phản kháng, gồng mình chịu đòn, bất chấp những tổn thương mà gã đã phải gánh chịu trước đó.
James Lee 'Đỉnh cao tốc độ', nhưng các sự lựa chọn của hắn bị hạn chế và giờ hắn đã ở trong tầm tay của Taesoo. Nhà vua nắm lấy hắn bằng cả hai tay, giữ cổ tay của DG bằng tay phải, ép vào những viên gạch vỡ vụn trên đầu hắn.
Đôi mắt của DG mở to, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt hắn khi hắn ngước nhìn Taesoo. Nhà vua từ từ cúi xuống, máu và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mắt phải nhắm nghiền và ngọn lửa giận dữ đen tối bùng cháy bên con mắt kia.
Gã nắm lấy cằm DG bằng tay còn lại, những ngón tay bấu vào da hắn một cách đau đớn.
"Mày dám bỏ đi..." Nhà vua gầm gừ, và trong khoảnh khắc, DG tự hỏi người đàn ông này lấy sức mạnh từ đâu.
Hắn cố gắng để tự thoát khỏi Taesoo, nhưng nhà vua áp đảo hắn về sức mạnh. Không thể chế ngự được Taesoo nếu không có đôi chân tự do. Với mỗi giây trôi qua, sự hoảng sợ của hắn ta càng tăng lên. Cho dù hắn có hy vọng rằng Taesoo sẽ đánh bại hắn và kết thúc tất cả đến mức nào, nhưng khi đối mặt với cái chết đau đớn, bản năng sinh tồn của hắn trỗi dậy. Hơi thở hắn dồn dập, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nỗi sợ hãi làm hắn tê liệt - hắn nhìn thấy đôi môi đẫm máu của Taesoo mấp máy, nhưng không một từ nào lọt vào tai vị huyền thoại.
DG sợ?
Taesoo sẽ giết hắn ta. Taesoo sẽ trả lại mối thù cho hắn. Taesoo sẽ-
Khuôn miệng nóng hổi áp vào môi DG - bấy giờ là James Lee. Toàn thân hắn đông cứng lại.
Chiếc lưỡi mở rộng môi James trước khi luồn vào miệng hắn, bóp nghẹt mọi phản kháng. Vị kim loại của máu lấp đầy miệng, cướp đi mọi suy nghĩ rõ ràng, khi tất cả sức lực rời khỏi cơ thể. Có gì đó vỡ ra trong hắn. Những cảm xúc bị kìm nén từ lâu nhưng không bao giờ dập tắt đã lấn át hắn trước khi cơ thể phản ứng - bất chấp mọi logic và thực tế.
James từ từ đáp lại nụ hôn, và đòi hỏi. Môi hắn di chuyển trên đôi môi nứt nẻ ấm áp của đối phương. Nước bọt trộn lẫn với nước mắt và máu, chảy xuống cằm làm bẩn bộ quần áo trắng tinh.
Khi Taesoo cuối cùng cũng dứt khỏi nụ hôn để thở dốc, James đang nằm bên dưới gã, đôi môi hơi hé mở và sưng lên. Đôi mắt hắn khép hờ và có thể cảm thấy nước mắt cay cay trong mắt mình, nhưng hắn từ chối khóc hoặc cho Taesoo sự hài lòng đó.
Đây có phải là cách James sẽ chết? Bị sỉ nhục bởi tình địch cũ, mối tình đầu, người mà hắn đã cố gắng xóa bỏ sự tồn tại? Hắn nên chống trả hay chịu đựng - chẳng phải hắn xứng đáng với tất cả nỗi đau mà Taesoo sẽ mang lại cho hắn sao?
"Khốn..." Taesoo lầm bầm, siết chặt cổ tay James, đau đớn, "Tao sẽ không để mày đi cho đến khi mày nói cho tao biết vấn đề chó chết của mày là gì!"
James chớp mắt, ánh mắt đau đớn biến thành một cái cau mày khó hiểu, "Gì?"
"Chúng ta sẽ nói chuyện và mày phải cho tao biết chuyện gì đang xảy ra. Mày nợ tao một lời giải thích, James Lee."
Vẫn còn choáng váng, James nhìn chằm chằm vào vị vua chột mắt, bị thương nặng. Ngay cả với tất cả kiến thức và trí thông minh đó, thiên tài đột nhiên cảm thấy mình như một thằng ngốc, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì vậy, hắn nói điều đầu tiên hắn có thể nghĩ đến, hy vọng Taesoo có thể cho mình một lời giải thích về hành vi kỳ lạ, "Anh đã hôn tôi. Tại sao?"
"Tại sao?" Vua của Ansan khịt mũi, nhìn xuống vị thần tượng của mình. Sau đó, gần như không thể nhận thấy, khóe miệng gã giật giật, "Bây giờ chúng ta hòa nhau. Mày hôn trộm, tao cũng thế. Đã quá lâu rồi không nói về chúng ta, mày có nghĩ vậy không, James Lee?"
Ký ức ập đến với hắn như một tia sét. Mặt hắn đỏ bừng trước khi hắn xấu hổ quay mặt về một bên, chỉ để nhìn thấy chiếc áo khoác đen của Taesoo, bộ lông vàng óng gần như chạm vào má hắn.
Trái với ý muốn của gã, một tiếng nức nở bật ra từ lồng ngực James. Hắn cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế cảm xúc và duy trì chiếc mặt nạ lạnh lùng. Hắn ta có thể là Huyền thoại của Thế hệ thứ nhất, nhưng hắn lại là một tù nhân, một con chim bị nhốt trong lồng, không thể dang rộng đôi cánh và thoát khỏi Charles Choi - kẻ đã trói buộc và uy hiếp hắn.
Tất cả những điều hắn đã làm với Taesoo, nhưng dường như Taesoo vẫn cảm thấy cái gì đó dành cho hắn không chỉ là căm ghét và tức giận. James không đáng được thương xót như vậy.
Gần như thận trọng, Taesoo quay mặt James lại và buộc người trẻ hơn nhìn vào mình, "Chúng ta vào trong đi. Hãy uống và ăn như ta đã làm trong quá khứ. Tao có rất nhiều câu hỏi và tao cần câu trả lời."
"Tôi không thể." James nuốt nước bọt, mặc dù rất muốn. Hắn muốn nói với ai đó. Hắn muốn nói với một người bạn, bất cứ ai, chuyện gì đang xảy ra. Nói chuyện với Taesoo luôn dễ dàng. Với Taesoo, James từng là chính mình, nhưng giờ họ là kẻ thù.
"Tại sao?"
“Tôi có chuyến bay trong vòng chưa đầy 4 giờ nữa, và một buổi hòa nhạc ở Mỹ."
Taesoo chớp mắt, thả cằm hắn ra với một tiếng gầm gừ khó chịu, sau đó là tràng cười khúc khích. Lắc đầu, gã ngồi lùi ra sau để trọng lượng của gã dồn lên hông James nhiều hơn, nhưng không buông ra.
"Mày đang giết tao đấy, đồ khốn." Taesoo lau mặt bằng bàn tay còn lại. Trông gã có vẻ mệt mỏi, nhưng ít vì trận chiến mà nhiều vì toàn bộ tình hình. James có thể hiểu, hắn cũng đột nhiên mệt mỏi.
“Tôi có thể cho anh số của tôi.” James Lee thì thầm, "Anh nên đến bệnh viện và chăm sóc đàn em của mình.”
Nhớ đến chiến binh thế hệ thứ hai tóc vàng, người vừa nằm cách họ vài mét, Taesoo đông cứng người. Sốc, anh nhìn về phía cậu bé bị Daniel Park đánh bại, trước khi mặt gã đỏ bừng, rồi trắng bệch như tờ giấy. Khuôn mặt xấu hổ của Taesoo vẫn dễ thương.
"Tôi sẽ trở lại." Nghe những lời đó, Taesoo cuối cùng cũng buông hắn ra, nhưng vẫn ngồi trên người hắn, nhìn xuống huyền thoại. James cảm thấy một sức mạnh mới tràn khắp cơ thể mình, nắm lấy cổ áo Taesoo và kéo gã ta xuống. Môi họ nửa chừng chạm nhau, thân hình DG bán đứng, "Rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện."
Lần sau tôi sẽ không bỏ chạy.
Hắn nợ Taesoo Ma ít nhất một lời giải thích, một lời bào chữa.
Nhưng James biết rằng hắn không đáng để Taesoo tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro