Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

" Tất cả những gì tôi biết

Yêu em chính là chấp nhận trở thành kẻ thua cuộc trong trò chơi này "

✦ Ⅲ ✦

Cuộc gặp gỡ thứ ba, không chắc chắn, của họ diễn ra ở nơi không ai ngờ tới, khiêm tốn: thư viện Ansan. James đến đó vì một dự án của trường học, và mặc dù chuyến tàu kéo dài hai tiếng đồng hồ đến Ansan thật nhàm chán, nhưng ít nhất nó cũng cho hắn chút tự do cùng cơ hội để ra khỏi thị trấn nhỏ kia.

Hắn đang lật giở một trong những cuốn sách dày (đến từ kho lưu trữ của thư viện thành phố và không thể mượn được) thì đột nhiên bàn tay to lớn ấn xuống trang đang mở. Khi James nhìn lên, không ai khác chính là người mà hắn đã cùng đến thăm Notte World lần đầu tiên .

Người lớn hơn trông lạc lõng, một phần là do quần áo của gã ta. Giống như James, gã không mặc đồng phục học sinh mà mặc quần áo bình thường, nhưng trong khi James mặc một chiếc áo cổ lọ mềm mại và ấm áp, thì người đồng cấp trông cứng rắn và đáng sợ, với bộ đồ đen xám đậm. Vẻ ngoài được tôn lên bởi chiếc áo khoác da màu đen hiệu Prada.

"Đã lâu không gặp, thằng khốn." Người thanh niên nói. Giọng thậm chí còn trầm và dễ chịu hơn - James đã gần như bỏ lỡ tông giọng này.

"Tóc của cậu còn dài hơn trước." James đáp, giấu một nụ cười sau bàn tay khi hắn nhận thấy mái tóc tối màu được giữ lại bằng một chiếc băng đô đen. Hắn đủ thông minh để không nói bất cứ điều gì.

"Mày làm gì ở đây?"

"Đó là một câu hỏi lạ..." James chỉ vào những cuốn sách, "Học."

"Mày còn chẳng đến từ Ansan."

James ngạc nhiên trước những lời đó. Chắc chắn, gã ta không có giọng đặc biệt, nhưng giọng nghe khác, như thể gã đã tìm kiếm hắn khắp Ansan. Nhưng điều này không thể... trừ khi anh chàng định đá vào mông James vì nụ hôn nhỏ tình cờ của họ.

Tuy nhiên, bất chấp thái độ ấn tượng và đáng sợ của mình, James không cảm thấy có sự thù địch nào từ cậu thiếu niên lớn hơn.

Người kia khịt mũi và ngồi xuống cạnh hắn. James đang đọc cuốn sách toán và một cuốn vở trên tay trái, "Cậu đến đây để học?"

"Kỳ thi." Người kia rên rỉ, xoa mặt vì kiệt sức, "Tao sẽ trượt môn toán. Tao biết điều đó. Chết tiệt."

James lấy cuốn sách và cuốn sổ mà không xin phép - chủ yếu là vì tò mò. Chủ đề và mức độ hiểu biết của thanh thiếu niên lớn hơn đứng thứ hai sau James (?). Có điều gì đó đã làm hắn băn khoăn trong một thời gian dài và cuối cùng, hắn đã có câu trả lời cho mình.

Bên trong cuốn sổ, hắn tìm thấy tên của gã:

Ma TaeSoo.

Nụ cười của hắn đông cứng lại. Ồ. Đó là cái tên mà James đã nghe nói đến.

Tuy nhiên, một điều gì đó bên trong hắn không muốn dừng lại. Lẽ ra James nên lấy sách sổ của mình và rời đi, nhưng thay vào đó, hắn lại nói:

“Tôi có thể cho cậu lời giải thích nếu cậu có thắc mắc. Tôi giỏi toán mà." James cười khẩy, hắn là học sinh giỏi nhất trường, một thần đồng thực sự trong nhiều lĩnh vực.

"Thật?"

"Tôi đã dạy kèm trước đây."

Kể từ thời điểm đó, họ gặp nhau vào thứ bảy và chủ nhật hàng tuần trong hai tháng. James làm việc với dự án của mình vào buổi sáng trong khi giảng dạy, trả lời các câu hỏi và học với Taesoo từ trưa đến tối. Taesoo là một người tiếp thu nhanh và học toán không tệ, nhưng gã ấy ám chỉ rằng mình đã nghỉ học và chểnh mảng học hành vì... 'hoạt động ngoại khóa'. Trước và sau khi dạy kèm, họ thường đi ăn ngoài - Taesoo trả tiền và James không từ chối khi được ăn miễn phí. Cả hai đều quyết định rằng bữa ăn là tiền công cho việc này. Thỉnh thoảng, Taesoo cũng sẽ mang đồ ngọt đến, nhưng James nhanh chóng nhận ra và buồn cười, rằng Taesoo không chạm vào chúng. Chúng chỉ dành cho James.

"Muốn ăn lẩu không?" Taesoo hỏi khi họ ra khỏi thư viện. Mặt trời chưa lặn nhưng xuống khá thấp. Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây màu đỏ vàng dọc con đường dẫn đến thư viện; những chiếc lá khẽ xào xạc khi cơn gió trong lành thổi tới. James rùng mình kéo khóa áo khoác. Bên cạnh, Taesoo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại thông minh của mình. Họ thường đi ăn riêng, nhưng James có thể biết rằng gã ấy đang nhắn tin cho ai đó trong một cuộc trò chuyện nhóm.

Bản năng cảnh báo hắn rằng Taesoo đang định đưa hắn đến một cuộc họp với bạn bè của mình. Hắn cảm thấy như Taesoo muốn giới thiệu hắn với vòng trong, nhưng họ chỉ là gia sư và học sinh; họ không phải là bạn, cũng không phải là một cặp.

"À, xin lỗi, hôm nay tôi phải bắt chuyến tàu sớm hơn."

Taesoo ngay lập tức ngước lên, cau mày khi nhìn James, "Mày luôn rút lui ngay khi có thêm người tham gia."

Đôi khi Taesoo Ma thông minh hơn James muốn.

“Đừng có thô lỗ thế, thằng khốn.” Taesoo đặt một tay lên lưng hắn và đẩy hắn đi xa hơn trên con đường hướng tới trạm xe buýt, “Nếu cần, mày có thể ngủ ở chỗ tao. Hội bạn của tao rất tuyệt. Nếu mày không hành động như một người biết tất cả, họ sẽ thích mày. Người của tao tò mò về mày."

Mỗi từ đơn lẻ chỉ làm tăng mong muốn chạy trốn của James. Hắn không thể. Hắn đã vượt qua ranh giới với Taesoo mà lẽ ra hắn không nên vượt qua. Lúc này, một sự phân tâm là cần thiết.

James khéo léo thoát khỏi vòng tay của Taesoo và đứng trước mặt gã. Cậu trai lớn hơn dừng lại, choáng váng, nhìn chằm chằm xuống khi James lướt ngón tay dọc theo cổ áo khoác da của Taesoo, "Mhm, cậu nên thử một chiếc áo khoác da có cổ lông." Ngón tay hắn trượt lên cao hơn, vuốt ve cổ và tóc của Taesoo, mà cù ngón tay của mình, "Tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với phong cách của cậu."

Taesoo nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào cậu thiếu niên thấp hơn, đôi môi hơi hé mở khi gã nuốt xuống, hắng giọng. Thật dễ thương khi làm cho Taesoo Ma phải bối rối, "Cái gì? Ý tao là... mày đang nghĩ đến màu gì?"

Ánh mắt của James thoáng lướt qua biển lá phía bên họ, gần như phát sáng dưới ánh nắng chiều.

“Vàng.” James đáp khi ánh hoàng hôn vuốt ve và sưởi ấm cả hai. Những tia sáng nhảy múa trong mắt James, khiến chúng dường như còn sống động hơn, và trong một khoảnh khắc, hắn cười tinh nghịch. Bụng hắn râm ran, nhưng những ngón tay vẫn đặt trên cổ áo Taesoo, “Màu nâu vàng. Tôi nghĩ lông thú sẽ hợp với cậu. Nó sẽ nhấn mạnh sự quyến rũ hoang dã, nam tính của cậu."

Sau đó, mạnh dạn hơn một chút, James kiễng chân và tiến lại gần. Má hắn chạm vào má Taesoo, thì thầm bên tai gã và tận hưởng sự run rẩy của cơ thể cường tráng kia.

“Vàng sẽ làm nổi bật màu mắt của cậu. Tôi nghĩ... cậu có đôi mắt đẹp.”

Nói xong, hắn bỏ lại Taesoo Ma đang bị sốc, chạy đến trạm xe buýt gần nhất. Tuy nhiên, dù có cố gắng nói với bản thân điều gì trên chuyến xe kéo dài hai giờ về nhà, trái tim của James vẫn không ngừng đập loạn xạ mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng, ngạc nhiên của Taesoo.

Đó là một vấn đề.

;

Khi Taesoo đến thư viện vào cuối tuần tiếp theo, gã đã vô cùng phấn khích. Gã và James đã học cùng nhau sau kỳ thi để Taesoo có thể bắt kịp lớp, và gã đã làm bài kiểm tra toán một tuần trước.

Điểm cho kỳ thi đã có ở đây.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Taesoo đạt điểm cao nhất trong lớp và gã nóng lòng muốn nói với James về điều đó. Với một nụ cười, gã lao vào không gian nghiên cứu của thư viện, phớt lờ những ánh nhìn sửng sốt và vội vã đến chỗ ngồi bên cửa sổ; họ học ở đó mỗi cuối tuần. Mỗi lần Taesoo đến, vô số sách đã được bày ra, thường vẫn còn mở vì James đã dành cả buổi sáng để nghiên cứu. Chỗ ngồi luôn trống, và thậm chí sau giờ ăn trưa, không ai dám ngồi vào chỗ quen thuộc của họ vì tiếng tăm của Taesoo.

Gã dừng lại trước bàn.

Nó trống, ngoại trừ một cuốn sách mà James đã làm vào tuần trước, và bên dưới nó là một tin nhắn có tên gã trên đó. Khó hiểu, gã lôi lá thư từ dưới cuốn sách, những dòng chữ được viết nguệch ngoạc.

Gã không thể tin được.

Đó có phải là tất cả, sau tất cả thời gian đã trải qua cùng nhau? James vừa rời khỏi?

Gã nghĩ họ sẽ trở thành bạn bè, nhưng nếu James bỏ đi như thế... Taesoo khịt mũi. Gã không nên ngạc nhiên. Tên khốn đó thậm chí còn không cho gã ta biết họ của hắn, gã cũng không biết James đến từ đâu hay học trường nào. Thậm chí không có số của James, họ chỉ gặp nhau ở thư viện vào giờ thường lệ.

Thằng khốn.

Nắm chặt tay, gã muốn vò nát tờ giấy và ném nó vào thùng rác gần nhất, nhưng rồi gã nhận ra mũi tên sau từ cuối cùng. Gã lật tờ giấy lại và mọi ý nghĩ giận dữ vụt tắt nhanh như khi chúng xuất hiện trong đầu gã.

Đó là một bức tranh vẽ bằng bút chì.

Về gã.

Nét vẽ đẹp đến khó tin, gần như chân thực như ảnh chụp, vẻ dịu dàng và mềm mại hơn rất nhiều như thể người họa sĩ đã dồn hết cảm xúc vào tác phẩm khi vẽ. Taesoo Ma không biết nhiều về nghệ thuật, nhưng ngay cả gã cũng có thể cảm thấy rằng bức tranh này có ý nghĩa.

Gã chưa bao giờ được vẽ lại trước đây. Đó là loại tâng bốc.

Bức vẽ cho thấy Taesoo Ma đang chống cằm, một nụ cười nhỏ nhẹ nhàng nở trên môi. Gã có một chiếc tai nghe duy nhất trong tai, nghe bản nhạc mà James đã cho gã xem. Gã nhớ lại khoảnh khắc về nụ cười của James khi gã khen ngợi ca sĩ vô danh và âm nhạc.

Đó có phải là cách James nhìn thấy gã không?

Mặt gã nóng bừng.

Rõ ràng Taesoo không phải là người duy nhất mang một chút tình cảm.

Tối hôm đó gã treo bức vẽ lên tường trong phòng ngủ của mình, cùng với những bức ảnh từ Notte World. Mỗi lần Taesoo nhìn thấy nó, gã đều phải mỉm cười. Gã có thể không bao giờ gặp lại James, nhưng gã biết mối tình đầu đã đáp lại tình cảm của gã rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro