máu
—đêm đó,
hắn ta giam cầm cô đến
bầm tím, hành hạ cô đau đớn.
___
Đã là nửa đêm khi chúng tôi đang trên đường về nhà, tôi đang nắm lấy đôi tay bé nhỏ của đứa cháu trai, nó cứ tung tăng vừa đi vừa nhảy như vậy, không sợ ngã sao?
"Dì Tia, cháu muốn ăn kem!"- Ôi, đôi mắt cười của nó thật dễ thương. Thằng bé có nét giống anh trai tôi, và tất nhiên, huyết thống thực sự... là của chị dâu tôi.
"Ngoan nào, không có ai bán kem vào nửa đêm đâu."
"N-nhưng... Cháu muốn ăn." Nó bắt đầu buông lỏng tay tôi, mặt giận hờn cúi đầu xuống nghịch nhịch ngón tay.
"Hãy mua vào ngày mai, được chứ?"- Thằng bé bĩu môi một cách đáng yêu và chậm rãi gật đầu.
"Dạ-vâng..."
"Giỏi lắm." Tôi lại nắm tay nó và tiếp tục bước đi. Chúng tôi đang gần về tới nhà.
"Mm! Mm! Dì Tia! Cháu ngửi thấy mùi kem!"
"Huh?"
"Nhanh lên đi Dì, ở đó kìa! Dì Tia!"
"Đợi đã! Ugh mẹ của cháu chắc sẽ giết Dì mất."- Tôi cố gắng hét lên khi thằng bé lại buông tay tôi một lần nữa và chạy vào trong công viên. Cánh cổng được mở sẵn và không có người nào cả. Các đèn đường cách xa nhau và tôi không thể tìm thấy thằng bé. Trời ơi, nó đi lạc rồi!
"Yoonnie!"
Tôi đến gần đó khi nghe thấy có tiếng động lạ và mong rằng đó là cháu tôi đang nói chuyện với người bán kem. Được rồi, không còn nghi ngờ nữa.
Âm thanh càng ngày càng rõ, đồng nghĩa với việc tôi đang lại gần tiếng động đó. Tôi cố lấy tay che miệng để không phát ra âm thanh khi bỗng nhiên nghe thấy... tiếng rên. Tôi không muốn bị phát hiện.
"Y-Yoonnie...? Có phải cháu không?"
"Mẹ kiếp."
"Chuyện gì thế anh yêu?"
Hơi thở trở nên nặng nề. Ôi chúa ơi, đây không phải là cảnh tôi muốn thấy.
"T-tôi xin lỗi! Tôi không có ý gì hết-"
Tôi gần như hét lên khi một dáng người cao lớn đang ở trước mặt tôi.
Đôi mắt tôi như muốn rớt ra ngoài. Con ngươi của anh ta màu đỏ— nhưng điều khiến tôi rùng mình là khi nó từ từ chuyển thành màu đen.
Da anh ta tái nhợt và trắng bệch. Đôi môi cực kỳ đỏ và cách anh ta liếm nó đang khiến tôi nổi da gà.
Anh ta đẹp một cách tự nhiên...
"Cô làm gì ở đây vào nửa đêm như thế này...?"
Trong nháy mắt, anh ta nghiêng người về phía tôi và "hít hà" cổ tôi.
Cái đệt?!
Tôi lùi lại một bước và cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh đang làm gì đấy?!"
"Hm... máu tươi..."
"Ai đó?" Cô gái mới nãy cũng đi lại gần chúng tôi.
"I-Irene?"
Đôi mắt cô ta cũng biến thành màu đen ngay khi nhìn thấy tôi.
Tôi biết điều đó, và tôi cần phải ra khỏi đây.
Họ muốn máu của tôi.
Ma cà rồng.
"Jisoo, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Cô ta liền chỉnh lại cái váy xộc xệch của mình và cười ngượng nghịu.
"Chà... Chỉ là... Yoonnie đã chạy đến đây..."
Rồi cô ta nắm lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt tôi, như ra hiệu điều gì đó. "Oh, một thằng nhóc?"
Tôi có thể cảm thấy rằng người đàn ông đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Ugh, tại sao anh ta lại như thế?!
Không phải họ cần che giấu danh tính của họ sao?! Hai người này đang làm cái quái gì vậy và cứ liên tục... liếm môi?
Tôi gật đầu và quay lưng lại. "Chà... Tôi sẽ chỉ... Gặp lại sau!" Tôi vẫy tay với họ và chạy nhanh nhất có thể.
Các bạn có thể tưởng tượng được không? Tôi đã gặp... Không chỉ một mà tận hai ma cà rồng! Tôi đã quen với việc chị dâu của mình là ma cà rồng, và chị ấy không bao giờ làm hại tôi và anh trai tôi, đó là lý do tại sao tôi không sợ chị ấy nhưng nhìn hai người này đổi màu mắt khi biết họ khát máu, nó không hề ổn chút nào.
Tôi cần tìm cháu tôi để có thể về nhà ngay bây giờ. Jennie và Yoongi có thể đang rất lo lắng. Ngay khi tôi chuẩn bị rẽ sang phía bên kia công viên, điện thoại của tôi reo lên khiến tôi dừng lại trước một chiếc xe
"X-xin chào, Jennie"
"Jisoo! Đã gần hai giờ, em nói rằng sẽ mua vài miếng gà rán cho bữa ăn nhẹ nửa đêm của chúng ta mà. Cả hai người đang ở đâu?"
"V-vâng, bọn em đang trên đường về nhà!"
"Có phải vậy không? Được rồi, chăm sóc Yoonnie cho cẩn thận nhé."
Phù. Tôi đang đổ mồ hôi rất nhiều vì lo lắng. Yoonnie à, cháu đang ở đâu vậy?!
Tôi lại bước đi nhưng bỗng nhiên có một ai đó hiên ngang chặn đường tôi.
Tôi hét lên trong sợ hãi khi hắn ta chỉ nhìn sâu vào mắt tôi và mỉm cười, không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn ta tựa đầu vào chiếc xe trước mặt.
"Uhm, ch-chào...?"- Tôi chào hắn ta một cách lúng túng.
Ôi chúa ơi, bây giờ là lúc chào hỏi à?
"Em biết tôi là ma cà rồng chứ..." - Hắn ta đột nhiên thì thầm với một giọng nói trầm ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro