34
Bị đùa giỡn rồi? . . .
Cởi bỏ cái áo, thò tay vào trong, nhiệt độ cơ thể nóng ấm cùng bàn tay lạnh giá hình thành một thứ kích thích, làm cho thân thể Thái Nghiên lập tức căng lên, Mỹ Anh ôm cổ cô , một tay kia, không thỏa mãn còn chui xuống trêu chọc bên trong cô bé của Thái Nghiên .
"Mỹ Anh, lên giường được không?" .
"Không, như vậy cơ, hắc hắc" Rốt cuộc tìm được phương pháp có thể tra tấn "cô bé" của cô rồi, cô như nhũn ra, khều khều chọc ghẹo một phen, Kim Thái Nghiên sắc mặt đã bắt đầu đỏ ửng, trên trán gân xanh nổi lên, ánh mắt trở nên dữ dội , Mỹ Anh phát hiện mỗi lần Thái Nghiên động tình cùng đạt đến thời điểm cao triều ánh mắt đều đáng sợ như vậy
"Mỹ Anh .... Em" Thái Nghiên thở hổn hển, hạ thân khẽ co rút .
"Em muốn đi ngủ , không chơi nữa" Mỹ Anh nghiêm trang nói, nếu khóe miệng không nói những lời yêu kiều, còn có vẻ đây là yêu cầu nghiêm túc. (^o^)
"Mỹ Anh. . .Nghiên. . ." Cô đang ở trong bể dục giãy dụa làm sao có thể hạ hỏa xuống, nghe được lời nói Mỹ Anh...
"Phốc. . ." Nhìn biểu tình rối rắm của cô, Hoàng Mỹ Anh rốt cục không nhịn được, cắn lấy cần cổ trắng của cô, răng cắn vào da thịt bên trong, nhay nhay nửa ngày ngẩng đầu nhìn thành quả cố gắng, vừa lòng nở nụ cười, trước kia luôn cho nàng là rụt rè, hôm nay cũng muốn làm cho cô thử xem loại cảm giác không thể thổ lộ này.
"Ôi. . ." Cảm giác cổ bị Mỹ Anh làm tê dại, bức rức cùng sự ẩm ướt ở dưới đan vào nhanh chóng làm cho cô phải nhanh chóng bế nàng lên giường. Dựa vào mép giường, cả hai từ từ nằm xuống, hai người ôm hôn quyến luyến không rời. Ánh trăng mông lung, thánh khiết tỏa hào quang trên cao bị cảnh tượng của đôi này làm cho xấu hổ, trăng sao đua nhau trốn hết.
Ngày hôm sau Mỹ Anh còn đang trong giấc mộng, đã bị một trận tiếng đập cửa đánh thức, trở mình kéo chăn che người, vốn tưởng rằng sẽ lọt vào 1 thân hình ấm áp nhưng chỉ cảm thấy một khoảng không, mở mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, bên ngoài tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.
"Tiffany tiểu thư đã thức chưa, giáo sư đã đến"
Giáo sư ? A, trời ạ, quên mất ngày hôm qua đã đáp ứng ý muốn của cha Thái Nghiên học ngôn ngữ Na Uy , nhưng mà cái này cũng quá nhanh, hôm nay sẽ bắt đầu đi học sao. Không nghĩ nhiều, Mỹ Anh lập tức xoay người xuống giường, trên ghế bành bên cạnh giường đã có sẵn áo choàng màu hồng nhạt, hẳn là cô chuẩn bị, cô nhanh cầm lấy nó choàng đại lên vai tiến ra mở cửa, ngoài cửa ngoài còn theo sau vài người hầu đang cầm khay, thấy Mỹ Anh đi ra đều lễ phép cúi người.
"Tiffany tiểu thư, những thứ này là lễ phục cô chủ phân phó cho ngài " Sau đó cô hầu gái vươn tay ý bảo nhóm người hầu mang đồ vào trong, Hoàng Mỹ Anh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống màu sắc khác nhau của lễ phục được đưa vào gian phòng của mình.
Một chiếc váy trắng ngang đầu gối, thắt lưng thiết kế hoàn hảo tôn lên dáng người duyên dáng của Mỹ Anh, nguyên bộ còn có một mũ lông chim màu trắng sữa cùng đôi giày cao gót màu trắng ngà gắn thủy tinh, tự mình búi tóc đơn giản không trang điểm, vừa cao quý lại không mất sức sống thanh xuân.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa Hoàng Mỹ Anh bước ra ngoài, cô hầu gái vẫn đứng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn nàng đi ra không khỏi ngây ngẩn cả người, giống hệt thiên sứ hạ phàm, quá đẹp, giống như được bao phủ trong vầng sáng, ngay cả các cô gái đều choáng váng huống chi là cô chủ.
"Thái Nghiên ở đâu?" Rời giường trước sau vẫn không nhìn thấy cô .
"Thưa tiểu thư..., cô chủ ở phòng tiếp khách" Sắc mặt trở nên đỏ hồng khom người trả lời Hoàng Mỹ Anh.
"Làm sao tôi có thể tìm thấy chị ấy?" Gia tộc này quy củ rất nhiều , rất nhiều điều không biết, chỉ có thể thật cẩn thận
"Tiểu thư, giáo sư đang trong thư phòng chờ ngài"
"Oh, vậy phiền cô dẫn đường đi" Hoàng Mỹ Anh rất thích Melitta với dáng vẻ luôn nghiêm túc nhưng lại mang theo vẻ đáng yêu, hé miệng đối với cô nở nụ cười , kết quả cô hầu gái lại đỏ mặt.
"Tôi gọi là Hoàng Mỹ Anh, cô tên là gì?"
"Thưa tiểu thư..., tôi gọi là Melitta"
"À, Melitta sao? Rất êm tai, về sau cô đừng gọi tôi tiểu thư, gọi tôi Tiffany đi hoặc là Mỹ Anh cũng được" Loại tôn ti lễ nghi này có khoảng cách khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, không ai từ bé đã kém hơn người khác.
"Tiểu thư. . . Này. . . Chỉ sợ không được, bị người quản giáo nghi lễ nghe được sẽ chịu xử phạt " Melitta đối với lời nói của Mỹ Anh có chút cảm động, nhưng mà có một số việc không phải cô muốn là có thể , quý tộc đều có một luật lệ phương thức làm việc, hạ nhân nhất định phải tuân thủ vô điều kiện .
"A, vậy sao?" Hoàng Mỹ Anh cũng không phải là người khó khăn, quyết định đợi lát nữa trở về tìm chút lễ vật đưa cho Melitta, Thái Nghiên nói tặng lễ có thể bằng thứ nàng yêu thích.
Đi đến trước của một căn phòng, Melitta dừng bước gõ cửa, sau khi nghe bên trong đáp lại, mới xoay người nói với Hoàng Mỹ Anh "Tiểu thư, ngài có thể đi vào, lần này thời gian lên lớp là 2 giờ"
"Ừm, cám ơn cô" Hoàng Mỹ Anh xoay nắm cửa đi vào, trước bàn đọc sách một người ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi đợi, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thấy Mỹ Anh cũng không đứng dậy, chỉ đơn giản gật đầu mời cô ngồi xuống.
"Cô có thể gọi tôi là Percy, chúng ta bắt đầu học thôi" Không có một câu vô nghĩa , Percy mở sách vở bắt đầu giảng bài .
Hoàng Mỹ Anh ngôn ngữ thiên phú không kém, nhưng dù sao lần đầu tiên tiếp xúc đến này loại ngôn ngữ này, cảm giác vẫn vô cùng xa lạ , ngữ ký âm tiết của Na Uy cũng không giống với Anh ngữ, tất cả đều phải học lại từ đầu. Cô giáo Percy giảng bài rất buồn tẻ, không cho ví dụ sinh động cũng không cho phép người ta nói đùa, đối với tiếng mẹ đẻ cô ta vô cùng nghiêm túc . Mỹ Anh chỉ có thể dựa vào từng lần một bắt chước phát âm học tập từ mới.
Sau hai tiếng học, Mỹ Anh cảm giác so với chạy Marathon còn mệt hơn, nhưng Percy còn chưa buông tha nàng , cho nàng bài tập buổi sau.
Sau khi Percy rời đi, Hoàng Mỹ Anh gục xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong cánh tay, có chút buồn bực.
Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng mà đẩy ra, có người đi đến, một đôi tay sờ lên tóc nàng , lại làm cho toàn thân Hoàng Mỹ Anh nháy mắt cứng ngắc, bởi vì mùi hương này không phải của Thái Nghiên ,Thái Nghiên tuyệt sẽ không dùng nước hoa nồng đậm như thế này, không phải, thậm chí cô cũng không dùng nước hoa.
"Hi, tiểu thiên sứ làm sao vậy?"
Nghe giọng nói, Hoàng Mỹ Anh cau mày ngồi dậy, là người đàn ông ngày đó trên bàn cơm, hình như là kêu Power Địch. Nhưng tại sao anh ta ở chỗ này.
"Thiên Sứ cũng không nên nhíu mày" Power Địch vươn tay định xoa trán Hoàng Mỹ Anh , nhưng bị cô hất ra, đây là tình huống gì? ! Đùa giỡn cô? Hay là Na Uy có thói quen như vậy, cô không biết?
"Ha ha" Thấy hành động Hoàng Mỹ Anh, Power Địch chẳng những không tức giận , ngược lại cười vui vẻ
"Em rất đặc biệt" Anh kết luận, trong quá khứ không có cô gái nào có thể tránh thoát khỏi nhiệt tình của anh.
"Tôi gọi là Power Địch, là anh trai Kim Thái Nghiên" Thấy Mỹ Anh vẫn không nói gì, Power Địch tiếp tục mở miệng nói.
Anh trai? Kim Thái Nghiên không phải con một ư, làm sao có thể xông ra 1 anh trai như vậy, Hoàng Mỹ Anh nghi ngờ nhìn Power Địch, bộ dạng người này cùng bá tước Kerr Kim một chút cũng không giống.
"Rất kỳ quái sao? Thì ra Kim Thái Nghiên không có nói với em chuyện gia tộc bọn tôi" Power Địch làm bộ như chợt hiểu ra, chuyển giọng nói , hai tay chống ở mặt bàn, thân thể nghiêng tới trước nói "Nhưng mà, Thiên Sứ, tôi rất thích nói cho em biết đó."
"Phanh" Power Địch vừa nói xong, cửa thư phòng đã bị người ta đá văng ra, vẻ mặt Kim Thái Nghiên lạnh lẽo thẳng bước tiến vào, không nhìn Power Địch, lập tức đi đến chỗ Hoàng Mỹ Anh ngồi sau bàn học.
"Mỹ Anh em mệt sao" Kim Thái Nghiên vòng tay qua eo thon nhỏ của Mỹ Anh, nhìn nàng mặc quần áo do chính mình chọn, rất vừa lòng.
"Ưm, mệt mỏi, cô giáo Percy rất nghiêm khắc" Nhìn thấy Thái Nghiên, cả người Mỹ Anh mới trầm tĩnh lại, tựa cả người mình vào lòng cô, không tự chủ trong giọng nói mang theo chút làm nũng đắc ý.
Power Địch đứng ở một bên bị hoàn toàn bỏ qua cuối cùng đã tới cơ hội mở miệng, "Mỹ Anh không thích Percy sao, xử nữ già cổ lổ sĩ, tôi cũng không thích"
Hoàng Mỹ Anh vụng trộm nhìn sắc mặt Thái Nghiên, sợ cô hiểu lầm mình và Power Địch quan hệ rất thân, ai biết anh từ đâu nghe tới tên của nàng , người bình thường đều gọi cô Tiffany tiểu thư .
"Anh sáng sớm rảnh rỗi vậy sao?" Kim Thái Nghiên nhìn Power Địch đứng một bên phóng điện tức giận giễu cợt nói.
"Ha ha, còn không phải bởi vì cô em gái đã trở lại, tôi không còn chuyện gì có thể làm đành phải đến phiền em dâu sao!" Power Địch trêu chọc hất hất mái tóc, híp mắt trả lời.
"Hừ, tôi không ngại nói với cha đưa anh về Stavanger (*)" Đó là nhà mẹ đẻ bá tước phu nhân , cũng là chỗ cha mẹ đẻ của Power Địch .
"Cậu. . ." Power Địch vẫn luôn phong độ rốt cục thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi, đến trước cửa bỗng nhiên dừng lại, nói những lời không rõ ràng "Bỏ mỹ nhân ở một mình cũng không phải là chuyện tốt gì, nói không chừng lần sau gặp được không phải loại quân tử như ta đâu." .
Trong thư phòng rốt cục chỉ còn lại có hai người bọn họ, Mỹ Anh ôm cổ Thái Nghiên ,lúc này mới phát hiện, hôm nay Thái Nghiên thế nhưng mặc loại áo trắng mỏng , lại là loại cổ áo xẻ sâu nữa chứ , trời ạ, dấu hôn ngày hôm qua sẽ bị mọi người nhìn thấy hết! !
"Chị . . . Chị không biết xấu hổ" Mỹ Anh đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn phía cổ cô lộ ra dấu đỏ.
Thái Nghiên sửa sang áo lại, làm cho ấn ký ngày hôm qua Mỹ Anh lưu lại càng rõ ràng, nhìn nàng bộ dạng xấu hổ và giận dữ, Thái Nghiên khoái trá ôm lấy nàng, cùng nhau ngồi xuống ghế.
"Đây chính là do em biến thành" Kim Thái Nghiên phản bác.
"Nhưng mà, nhưng mà chị cũng không thể mở ra tự do như vậy cho người ta xem chứ, xong rồi, em xấu hổ chết mất" Người khác nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô sẽ hiểu được là kiệt tác của nàng , khẳng định đều nghĩ đến nàng là một cô gái phóng đãng, Kim Thái Nghiên quá khi dễ người khác mà.
"Ha ha, Nghiên không ngại" Cô hôm nay còn cố ý lấy loại áo cổ sâu mặc vào.
"Hừ, chị cố ý !" Mỹ Anh kịp phản ứng, người này bụng đen dạ tối, hiện tại nàng biến thành người bị mất mặt.
Hoàng Mỹ Anh bĩu môi quay đi, bộ dáng tức giận.
"Được rồi,Anh nhi, nói cho Nghiên nghe một chút đi, mới vừa rồi sao lại thế này ?"Kim Thái Nghiên lòng dạ hẹp hòi vẫn không quên vừa rồi Power Địch thân thiết gọi nàng như vậy.
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Mỹ Anh hết cả bức bội, vội vàng kể cô nghe sáng tỏ chuyện mới vừa rồi, nghe tới Power Địch dám sờ tóc Mỹ Anh còn muốn chạm vào mặt của nàng ,Thái Nghiên vẻ mặt tối tăm, ôm Mỹ Anh trong tay càng chặt . Cô quyết định về sau sẽ không để cho nàng ở một mình, không chừng cô sẽ phái vài người đi theo.
*Stavanger
Thành phố lớn thứ tư của Na Uy , mà còn trong Borken Fjord, phía tây bờ biển của Na Uy, cổng thương mại và cảng cá. Dân số gần 110.000. Đến thành phố cổ đại của Na Uy. Thành phố được thành lập vào thế kỷ thứ 8, vài trăm năm tới dân số chưa bao giờ là hơn 2000 người. Oslo và cuối Kristiansund Stavanger đường sắt. Một sân bay. Trung tâm ngành công nghiệp đóng hộp cá. Sắt và thép, máy móc, luyện kim, dệt may và nhà máy chế biến gỗ. Có những viện bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật. 1810 một người Pháp, sau khi một nhà máy đóng hộp cá mòi ở Stavanger, phát triển đô thị nhanh chóng, và cuối cùng để trở thành lớn nhất châu u đóng hộp cá mòi xử lý cơ sở, dân số gia tăng nhanh chóng. Năm 1970, do sự phát triển của Biển Bắc mỏ dầu, dầu Stavanger và cơ sở vật chất trường khí và tàu thuyền, bảo dưỡng và cơ sở hỗ trợ hậu cần. Bây giờ thành phố đã trở thành nổi tiếng Na Uy dầu Biển Bắc, sản xuất công nghiệp ảnh hưởng đến cuộc sống của mỗi Na Uy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro