[Taeny ver] [Em thích chị thật đấy]
Author: HuynhMy
Pairing: Taeny
Category: Genegal
Summary: Đọc ik ròu pít
Stt: Món quà đầu tiên cho PHAM QUYNH (Lrnie) :'')
Enjoy
Em Thích Chị Thật Đấy ♥
00:45
- Chị à, chị ngủ chưa?
- Chị học một chút nữa mới ngủ. Còn em học xong rồi sao không ngủ đi, khuya rồi đấy.
- Em chờ chị,một chút nữa thôi mà.
- Ngủ đi, chị là đang ôn thi nên mới thức muộn thế, ngủ mai dậy sớm đi học.
Tiffany không nhắn tin lại nữa, Taeyeon nói là một chút nữa ngủ nhưng cũng đến gần 3h sáng. Gấp sách vở lại thì điện thoại rung lên, là Tiffany.
- Em làm gì mà mãi chưa ngủ thế hả ?
- Thì bây giờ em ngủ . Hihi, chị học xong rồi đúng không ?
- Sao em biết ?
- Linh cảm.. Chị thức khuya thế da xấu chả ai thèm yêu đâu.
- Ngủ đi, chị mệt rồi, chị ngủ đây.
- Chị yêu ngủ ngon nhé ! Em cũng ngủ cùng chị. Hehe.
Tối nào cũng thế, Tiffany luôn chờ Taeyeon đến tận khuya,có lúc cả đêm không thèm ngủ, nhiều lúc Teayeon tự hỏi tại sao Tiffany biết Taeyeon chưa ngủ mà gọi,cái linh cảm mà Tiffany nói có thật hay không nhưng hình như từ lúc biết Tiffany thì chưa bao giờ Tiffany đi ngủ trước Taeyeon.
Taeyeon là bí thư lớp, là Đoàn viên năng nổ trong trường, Taeyeon gặp Tiffany trong một lần Tiffany tham gia đánh nhau trong trường, Tiffany học dưới Taeyeon 2 khóa. Lần đó, mọi người sau khi can ngăn được vụ đánh nhau đã là rất muộn rồi, Taeyeon ra về lúc trường chẳng còn mấy bóng người.
Tình cờ Taeyeon thấy Tiffany ngồi một góc ở chân cầu thang, mặt mũi trầy xước, máu chảy bên môi. Taeyeon bảo Tiffany về nhà vì trời đã tối rồi, trường cũng sắp khóa cổng, thế mà Tiffany chỉ im lặng, không thèm nhìn Taeyeon lấy một lần. Bước được mấy bước Taeyeon quay lại, ngồi cạnh Tiffany, vì thường xuyên chứng kiến những cảnh đánh nhau trong trường nên Taeyeon có thói quen luôn bỏ một ít thuốc và bông băng theo mình. Định sẽ băng vết thương cho Tiffany nhưng lúc tay Taeyeon chưa kịp đưa lên mặt Tiffany đã bị Tiffany gạt đi. Không hiểu lúc đó Taeyeon nghĩ gì mà lại véo má Tiffany một cái rồi bảo ngồi yên. Cô nhóc quay sang nhìn Taeyeon bằng ánh mắt khó hiểu nhưng cuối cũng cũng chịu ngồi yên cho Taeyeon băng vết thương.
Lúc Taeyeon đứng lên để đi về, bảo Tiffany lấy xe về cùng thì Tiffany tự nhiên níu lấy ống tay áo Taeyeon, gần như thút thít
- Không có xe, cho về cùng đi.
Trời đất, con người sao có thể thay đổi bộ mặt nhanh vậy chứ, Taeyeon nghĩ thầm. Cuối cùng Taeyeon đành phải chở Tiffany về .
Lúc về đến cổng nhà, Tiffany bắt Taeyeon đứng đợi, lúc Tiffany chạy vào nhà, Taeyeon tự cười mình, tự nhiên lại nghe lời tên nhóc đó đứng đợi, vậy là Taeyeon đạp xe về luôn. Đi được một đoạn thì thấy tiếng xe máy đi sát mình, Taeyeon ngoảnh lại thì thấy Tiffany đang đi theo, Taeyeon cũng không thèm nói gì, đi thẳng, Tiffany cũng chẳng vượt lên đi cùng Taeyeon, chỉ đi đằng sau cho đến lúc Taeyeon về nhà mới chịu quay đầu xe.
Sáng hôm sau, Taeyeon vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Tiffany đứng dựa bên tường nhà Taeyeon, thấy Taeyeon bước ra cũng không cười không nói, lại còn đi cùng với cái xe đạp y hệt của Taeyeon. Taeyeon hắng giọng :
- Em làm trò gì ở đây vậy, dậy sớm quá ha, cũng rất rảnh rỗi.
Tiffany không đáp lời Taeyeon, chỉ lặng lẽ đi theo. Cứ như vậy, sáng nào cũng đợi Taeyeon trước cổng nhà, trưa về đợi ở cổng trường, Tiffany cứ theo Taeyeon không nói năng gì. Đến ngày thứ bảy, không chịu nổi nữa, Taeyeon quát :
- Nhóc đừng có đi theo tôi như thế nữa, tôi đâu phải tội phạm, với lại, nhóc không có mồm để nói mỗi lúc tôi hỏi sao? Tôi bực mình rồi đấy,thật là phiền phức.
- Chị.
Nghe thấy Tiffany gọi chị, Taeyeon hơi giật mình,nhưng vì không còn gì để nói nên Taeyeon im lặng bỏ đi.Tiếng Tiffany nói với theo.
- Chị, em thích chị.
Tự nhiên Taeyeon bật cười thành tiếng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Thì sao?
- Em sẽ bảo vệ chị, thế thôi.
- Tôi không cần, nhóc về đi.
- Cần hay không là việc của chị, có làm hay không là việc của em.
- Nhưng nhóc có thể thoải mái khi người khác thấy phiền được à? Rõ là trẻ con.
- Em không trẻ con, chị chỉ đứng đến vai em thôi, hơn nữa, em sẽ khiến chị không thấy phiền.
- Tùy, Taeyeon lạnh lùng nói.
Thế mà Tiffany nói là làm thật,lại còn kiếm đâu ra số điện thoại củaTaeyeon, ngày ngày nhắn tin, gọi điện, nếu Taeyeon không trả lời y như rằng sau đó sẽ có người chờ Taeyeon mãi ngoài cổng đến lúc được nói chuyện với Taeyeon thì thôi. Taeyeon cảm thấy như mình đang làm ơn mắc oán, nhiều lúc nghĩ giá như hôm đó bỏ mặc Tiffany ở trường thì đã không phiền phức như vậy . NhưngTaeyeon biết là Taeyeon sẽ không bao giờ làm được điều đó, ánh mắt cô quạnh lúc ấy của Tiffany khiến Taeyeon không nỡ rời đi.
Một thời gian rồi Taeyeon cũng quen với sự hiện diện của Tiffany,thay vì lạnh lùng mặc kệ thì Taeyeon đã khuyên Tiffany học hành và tránh xa bọn bạn không tốt. Tiffany nghe lời Taeyeon, ngoan ngoãn như mèo con, chỉ riêng việc Taeyeon bảo Tiffany đừng theo Taeyeon nữa là Tiffany không bao giờ đồng ý. Tiffany nói với Taeyeon là từ bé đến giờ ngoài bố mẹ và người giúp việc sống lâu năm trong nhà thì không ai tốt với Tiffany như Taeyeon cả. Thật lạ,nghe cứ như phim với tiểu thuyết. Taeyeon luôn nghĩ Tiffany là trẻ con nên chỉ cười, Taeyeon không có em gái nên xem Tiffany như đứa em cần dạy bảo vậy.
Đi cùng với Tiffany thỉnh thoảng Taeyeon cũng bắt gặp nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm của các nữ sinh khác, là các em khóa dưới, cũng đúng thôi, vẻ bề ngoài của Tiffany chắc cũng được ái mộ, nghĩ thế rồi Taeyeon bật cười, mỗi lúc như vật Tiffany cứ hỏi lí do Taeyeon cười nhưng Taeyeon không nói, thế là cô nhóc lại chu môi lên " Chị thật xấu".
Năm cuối cấp đối với Taeyeon không phải là một gánh nặng, Taeyeon học khá,nhưng nó cũng chiếm của Taeyeon gần hết thời gian nghĩ ngơi, học nhiều đâm ra tâm trạng nhiều khi mệt mỏi, Taeyeon hay gắt với Tiffany mỗi lúc Tiffany cứ bắt Taeyeon ăn cái này, uống cái kia, làm sao cho tốt, cho đủ sức khỏe. Tiffany nói còn nhiều hơn cả bố mẹ Taeyeon nữa. Những lúc như vậy Tiffany chỉ đẩy cho Taeyeon hộp sữa dâu tằm Taeyeon thích nhất và bảo Taeyeon uống.
Trời mưa, Tiffany đòi đi chung ô với Taeyeon, trời nắng, Tiffany đòi chở Taeyeon đi học, biết không thể không chiều theo y Tiffany nên quen dần Taeyeon cứ để Tiffany thích làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh. Thỉnh thoảng lại có người hỏi Taeyeon là có phải Taeyeon đang yêu Tiffany phải không, Taeyeon không biết nói gì chỉ cười và bảo là trẻ con như Tiffany thì ai yêu nổi. Nói vậy bởi trong lòng Taeyeon từ lâu đã có hình bóng của người khác, Tiffany biết điều đó vì mấy lần Taeyeon đứng nhìn người ta mà ngẩn ngơ. Tiffany trêu Taeyeon bảo Taeyeon ngốc, bảo SeoHyun làm sao mà đẹp bằng Tiffany được,thế nhưng trong đôi mắt của cô nhóc mỗi lúc như vậy lại gợn lên một chút buồn.
Chủ nhật, SeoHyun hẹn Taeyeon ở thư viện để trao đổi về vấn đề của lớp, Taeyeon có nói qua với Tiffany, Tiffany bảo chiều Tiffany bận nên sẽ không làm phiền Taeyeon, Taeyeon cứ đi cho thoải mái.
Taeyeon đến thư viện từ sớm, hát vu vơ, vào xem một ít tài liệu, nhưng chờ mãi chẳng thấy SeoHyun đâu, lúc đó Taeyeon mới gọi cho SeoHyun thì cô ấy bảo xin lỗi vì có việc đột xuất mà quên nói với Taeyeon, bảo hẹn Taeyeon hôm khác. Taeyeon nói không sao nhưng trong lòng hụt hẫng, định sẽ ở lại thư viện một lúc để học bài rồi mới về nhưng đầu óc chẳng thể tập trung. Được một lúc thì Taeyeon thấy Tiffany bước vào, đeo balo của Taeyeon lên, lôi tay Taeyeon đi ra khỏi thư viện:
- Em làm gì ở đây?
- Em đã bảo là cậu ta không tốt bằng em mà, đi, chị với em đi chơi.
- Chị còn phải học, đừng nói vớ vẩn.
- Nhưng em muốn đi chơi, chị không đi cùng em thì em đành phải đi với mấy đứa bạn hư hỏng đấy.
Taeyeon đành chiều theo ý Tiffany, nói là đi chơi nhưng mà Tiffany chỉ chở Taeyeon đi loanh quanh khắp thành phố, chẳng nói chuyện được mấy câu, nhưng trong lòng Taeyeon cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay Tiffany cứ bảo Taeyeon về trước, Tiffany có việc phải ở lại trường, đến ngày thứ ba thì Taeyeon bắt đầu thấy lạ. Thế là Taeyeon đứng chờ Tiffany, quả thật là có chuyện gì đó đã xảy ra, Taeyeon thấy Tiffany đi cùng mấy đứa bạn hồi trước cùng tham gia đánh nhau, sau đó có sự xuất hiện của SeoHyun nữa, hình như là đang muốn gây sự với SeoHyun.
Thấy vậy Taeyeon vội chạy đến, Tiffany nhìn Taeyeon, SeoHyun nhìn Taeyeon, không ai nói một lời:
- Chuyện gì vậy Tiffany ? Taeyeon quát.
- Sao chị còn chưa về?
- Chị hỏi có chuyện gì?
- Về đi, em đưa chị về. Nói rồi Tiffany kéo tay Taeyeon lôi đi. Đằng sau Taeyeon rõ ràng có tiếng gây gổ, Taeyeon quay lại, gạt tay Tiffany, chạy về phía SeoHyun,vào can ngăn thì bị đánh ngay vào vai. Thấy Taeyeon ngã, Tiffany xông thẳng vào bọn bạn cũ của mình mà đấm đá túi bụi, liên tục hét : Sao mày dám…
Cho đến lúc nghe tiếng Taeyeon khóc nức nở thì Tiffany mới chịu dừng lại, đỡ lấy Taeyeon,còn SeoHyun đã đi về từ lúc nào. Tiffany bị thương không phải là ít, máu cứ chảy từ trán xuống hai thái dương, Taeyeon cảm thấy như chính mình đau vậy.
- Chị, chị à, em xin lỗi.
- Về đi, chúng ta về.
Đến lúc này, Tiffany mới gọi người nhà đến đón, đưa Taeyeon về rồi mới chịu vào bệnh viện.
Tối đó Tiffany không nhắn tin cho Taeyeon, Taeyeon gọi thì người nhà bảo Tiffany chưa tỉnh. Taeyeon không ngủ, không hề ngủ được, có cái gì đó nhói lên trong Taeyeon. Sáng sớm, Taeyeon xin nghỉ học vào thăm Tiffany, nhìn gương mặt nhợt nhạt đầy vết bầm tím, tự nhiên nước mắt Taeyeon cứ chảy, Tiffany tỉnh dậy nhìn Taeyeon :
- Chị à, em sai rồi, em xin lỗi chị.
- Thế lần sau...
- Không có lần sau nữa đâu, em nhất định bảo vệ chị, chị có đau lắm không ?
- Đau.
- Lại em xem.
Tiffany định ngồi dậy nhưng Taeyeon không cho, Taeyeon đặt tay lên ngực trái :
- Đau ở đây. Đừng bao giờ làm chị sợ như thế nữa.
- Chị thích em mất rồi phải không, Tiffany cười híp mắt trêu Taeyeon.
- Trẻ con.
- Trẻ con cũng được, chị Taeyeon yêu trẻ con nhất mà.
- Không đùa… Mặt Taeyeon tự nhiên ửng đỏ..ngập ngừng không biết nói gì.
- Mấy thằng đó bảo nếu em không xử SeoHyun cùng bọn nó thì sẽ tổn hại chị thế nên...
- Tại sao lại là em ?
- Vì bọn nó biết nếu có em thì nhà trường sẽ không làm khó khi chuyện bị lộ ra, bố em dù sao cũng thân thiết với hiệu trưởng, lần trước cũng thế.
Taeyeon im lặng không nói gì.
- Em xin lỗi, chị đang ôn thi mà em lại như thế này, em hứa sẽ không khiến chị phiền nữa đâu.
- Ừ, phiền, phiền lắm, thế nên lo mà nghỉ ngơi rồi đi học cho ngoan ngoãn.
Sau khi Tiffany được ra viện cũng là lúc Taeyeon lao vào học để kịp với hai kì thi quan trọng phía trước. Ngày Taeyeon thi đại học,Tiffany thấp thỏm không yên nhưng chỉ dám gọi điện thoại lúc Taeyeon đi thi về mà cũng không dám hỏi nhiều, khi Taeyeon thi xong, nhìn thấy được nụ cười Taeyeon lúc đó Tiffany mới toe toét rồi lại nhõng nhẽo đòi đi chơi.
Ngồi sau xe Tiffany,Taeyeon lại hát vu vơ, quả thật cô nhóc này đã khiến cho trái tim Taeyeon trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Taeyeon đỗ đại học, điều đó cũng không khó để đoán ra. Trước khi Taeyeon nhập học, Tiffany rủ rê Taeyeon về trường. Tiffany dắt tay Taeyeon về phía cầu thang lúc lần đầu tiên Taeyeon nhìn thấy Tiffany. Tiffany véo má Taeyeon, rồi bảo :
- Lúc đó em đau lắm chị biết không, nhưng mà lại cảm thấy như chị đang véo yêu vậy...
Taeyeon bật cười, rõ ràng Tiffany lúc đó và bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi. Taeyeon bước lên từng bậc cầu thang, bỗng nhiên Tiffany giữ tay Taeyeon lại :
-Taeyeon, chờ em nhé, em sẽ luôn bảo vệ chị, chỉ cần chờ em 2 năm nữa thôi. Nói rồi Tiffany bước lên đứng cạnh Taeyeon.
Taeyeon kiễng chân lên tiến tới ôm lấy cô nhóc, áp môi mình vào môi nhóc, dùng tay áp nhè nhẹ đôi hông khiến Tiffany phản ứng không kịp thả lỏng người tựa vào vòng tay cô. Nụ hôn tưởng chừng như không thể dừng lại được đến khi Tiffany đưa tay đánh nhẹ vào vai Taeyeon khi nhóc gần sắp hết dưỡng khí. Taeyeon nuối tiếc buông tha cho bờ môi căng mọng của Tiffany, môi dời đến tai Tiffany thì thầm:
- Ngốc ạ, vẫn luôn chờ đó thôi.
Trong buổi chiều tà, bên hành lang lớp học, có một cô nhóc nhìn người mình yêu thương, nở một nụ cười híp mắt và nắm tay người con gái ấy thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro