[Taeny] Since Then, Until Now - Au:taeng_goo
Since Then, Until Now
Tiffany ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm từng đám mây trắng mịn trên bầu trời xanh. Chỉ còn 2 tiếng nữa là chiếc máy bay sẽ đáp xuống, cô sẽ quay về Seoul sau ngần ấy năm. Tiffany tự hỏi không biết mọi thứ có thay đổi sau khi mình ra đi. Sau quyết định rời khỏi nơi đã khiến trái tim cô tổn thương này, cô không hề liên lạc với bất kì ai. Không phải là cô vô tình mà bởi vì cô sợ nếu mình chấp nhận bất kì một cuộc gọi nào đó, ngay lập tức cô sẽ thấy hối hận vì đã ra đi và lên chuyến bay gần nhất để về Seoul.
---
“Fany ah~” Taeyeon reo lên vẻ thích thú, ngoảnh sang bên cạnh và mỉm cười. “Mình có vài điều muốn nói với cậu.”
“Là gì thế? Trông cậu có vẻ rất phấn khích,” cô ấy mỉm cười. Nụ cười của Taeyeon luôn khiến cô vui lây.
“Mình sẽ đi chơi với một người,” Taeyeon cười toe toét.
“Oh…” Nụ cười của cô biến mất khi nghĩ đến việc Taeyeon hẹn hò với ai đó. “Ai vậy?” Cô cố gắng cười.
“Narsha unnie,” Taeyeon vui sướng nói to.
“Hai người quen nhau từ khi nào thế..?” Tiffany nhìn xuống sàn, không muốn người bạn của mình nhìn thấy biểu hiện chán nản của cô.
“Tối qua~” Đôi mắt Taeyeon sáng lên, tiếp tục với câu chuyện mà không hề biết người kia thấy khó chịu vì mình như thế nào.
“Mình thấy vui thay cho cậu.” Tiffany gắng nở một nụ cười tự nhiên, nhưng sâu bên trong, trái tim cô đã tan thành từng mảnh và trôi theo làn gió…
---
Mỗi ngày, Tiffany phải chứng kiến sự tình tứ của đôi tình nhân này, Taeyeon và Narsha. Giờ nghỉ ăn trưa, họ thường ở cạnh nhau, nhưng bây giờ, lại có thêm một người không được chào đón nữa chen vào. Cô không thích sự thật rằng Taeyeon dồn hết sự chú ý vào Narsha chút nào, nhưng bởi vì cô ấy là bạn gái của Taeyeon. Không có một lí do cụ thể nào để Tiffany ngăn Narsha ngồi cùng với hai người. Vì không thể làm gì cả nên Tiffany chọn cách trốn tránh khỏi đôi tình nhân này để giảm đi nỗi đau trong tim đang tăng lên từng ngày. Mặc dù Tiffany miễn cưỡng từ chối những lời mời của Taeyeon, nhưng ở cạnh hai người họ còn khiến trái tim cô đau đớn hơn là tự gặm nhấm nỗi buồn một mình.
Nhiều tháng trôi qua và họ đã đến năm cuối của trung học. Nhưng có điều gì đó khác với ba năm kia, bởi vì năm nay, Tiffany không đi học, cũng như cô cũng sẽ không ở Seoul. Cô đã quyết định chấp nhận đề nghị của bố mình và rời khỏi cái nơi đầy buồn đau này trong khi người cô yêu vẫn đang ở cạnh ai kia. Mặc dù Tiffany vẫn hi vọng rằng một ngày nào đó, Taeyeon sẽ rời khỏi Narsha, nhưng với tiến triển trong mối quan hệ của họ như thế, họ sẽ không thể nào sớm chia tay, thêm một lí do được loại ra cho Tiffany ở lại…Cô đã cần rất nhiều dũng khí và quyết tâm để quyết đinh ra đi mà không hề thông báo với bạn bè mình, đặc biệt là Taeyeon.
---
Tiffany cởi cặp kính râm ra, nhìn hai bên phía đường để tìm taxi. Một chiếc xuất hiện, cô dang rộng tay ra và vỗ vỗ để thu hút sự chú ý của tài xế. Tiffany kiên nhẫn đợi bên trong lúc lái xe đang giúp cô đặt hành lí vào cốp. Sau khi đã sắp xếp xong, anh ta trởi lại vị trí của mình và hỏi điểm đến của khách hàng. Bởi vì Tiffany đã không ở Seoul 7 năm rồi, khách sạn là sự lựa chọn duy nhất để cô “nương náu”. Trong suốt quãng đường đi yên tĩnh, Tiffany chỉ để mắt vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Không có gì thay đổi nhiều từ lúc cô ra đi, nhưng một ý nghĩ khác lướt qua đầu cô.
Taeyeon...
Tiffany băn khoăn không biết người bạn cũ của mình đã làm gì trong suốt từng ấy năm. Nhớ lại những hành động và quyết định của cô ấy lúc còn trẻ giống như một đứa trẻ khiến cô bật cười. Cô không nên ra đi mà không nói một lời nào với người vô cùng quan trọng với mình. Cuộc sống của Tiffany bị lấp đầy bởi hối tiếc khi cô nhớ lại tất cả những điều cô đã ước mình có thể nói và làm. Nhưng bây giờ, mọi thứ có thể sẽ không được giống như trước lúc cô đi nữa…
Đầu tiên, Tiffany dừng lại trước một khách sạn để sắp xếp đồ đạc của mình rồi lại ngồi lên xe và lái vòng quanh Seoul. Cô đã đến nơi cô từng rất thân thiết với Taeyeon. Đi bộ làm cô nhớ lai nơi chốn cũ và hình dung ra hình ảnh hồi còn trẻ của họ. Những nơi này khiến bao kỉ kiệm ùa về. Cả những kí ức đẹp và buồn … chỉ có giữa hai người…
"Miyoung?" Tiffany nhanh chóng quay lại khi nghe “tên ruột” của mình được cất lên. “Cháu đã thay đổi rồi,” bà ấy mỉm cười.
Tiffany không thể tin rằng bà ấy là người đầu tiên cô gặp sau khi trở về. “Đã khá lâu rồi, bà Kim.” Cô lễ phép cúi chào.
“Từ khi nào giữa chúng ta lại cần nghi thức như thế này,” bà Kim mỉm cười. “ Ta thích cháu gọi ta là Bác Kim hơn.”
---
“Bác cho cháu biết, ông ấy sẽ rất vui mừng khi được gặp lại cháu đấy.”
“Cháu cũng thật sự rất muốn được gặp bác trai,” Tiffany mỉm cười, đi theo bà Kim đến hiệu kính mắt của nhà họ.
Suốt quãng đường, Tiffany cứ lưỡng lự liệu có nên hỏi han về Taeyeon không, nguời mà cô đã cách xa quá lâu. “Uhm… dạo này Taeyeon thế nào ạ…?” cô khẽ hỏi.
Tiffany quan sát, đôi mày bà Kim nhíu lại khi nghe thấy cô nhắc đến Taeyeon. “Bác không biết chuyện gì đang xảy ra trong đầu của nó nữa… aish…”
“Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Tiffany hỏi, quan tâm hơn đến tình trạng của Taeyeon khi thấy bà Kim như vậy.
“Đứa nhóc đó cứ trốn mình trong phòng kể từ khi nó chia tay với Narsha.”
“Họ đã chia tay rồi ư?” Tiffany càng lúc càng tò mờ hơn và hứng thú khi biết thêm thông tin. “Chuyện gì đã xảy ra ạ?”
“Narsha đã “cắm sừng” đứa nhóc tội nghiệp của bác,” bà ấy thở dài.
Tiffany vỗ nhẹ lên vai bà Kim, cố gắng để giảm bớt sự tức giận. Cô đã biết ngay từ đầu rằng chuyện như thế này sẽ xảy ra. Narsha được biết đến là một kẻ player, nhưng Taeyeon vẫn bị cô ta mê hoặc. Lúc đầu, Tiffany nghĩ rằng Narsha sẽ thay đổi vì Taeyeon, nhưng cô đã nhầm. Nếu cô biết chuyện này sẽ xảy ra, cô sẽ có thể ở cạnh Taeyeon và an ủi khi sự cố này xảy ra. Bây giờ, Tiffany lại càng muốn được gặp bạn mình sau những gì đã được nghe.
Khi họ đến cửa hàng của nhà họ Kim , Tiffany chào hỏi nhanh với bố của Taeyeon rồi đi vào để kiểm tra bạn mình. Giống như bà Kim đã nói, Taeyeon chỉ giấu mình trong phòng, ngồi bên mép giường, ôm đầu gối sát vào ngực và vùi mặt trong hai cánh tay, chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Đôi mắt Taeyeon chăm chú vào tấm thảm trên nền mà không hề chớp lấy một lần. Điều đó khiến trái tim Tiffany đau nhói khi nhìn thấy Taeyeon trong tình trạng này. Tiffany chầm chậm đi về hướng người bạn đang ủ rũ. Cô quỳ xuống để nhìn rõ hơn người kia. Taeyeon không hề di chuyển, cũng như tỏ thái độ gì khi có người xuất hiện trước mặt vì cô quá chìm đắm vào những suy nghĩ.
“TaeTae…” Đôi tai Taeyeon ngếch lên ngay khi cô nghe nickname của mình được gọi và chỉ có một người cô biết trong đời nói như thế.
Đôi mắt Taeyeon chớp lần đầu tiên kể từ khi Tiffany bước vào rồi từ từ hướng đến phía người kia. “Fany..?” cô thì thầm. “Cậu đã trở về…”
“Yeah…” Tiffany cười rạng rỡ, cố gắng để làm tâm trạng Taeyeon khá hơn. “Mình chỉ mới về vào hôm nay.”
Taeyeon không thể nói ra một từ nào trong khi bạn mình tiếp tục kể lại những cuộc gặp mặt và sự kiện xảy ra sau khi cô ấy ra đi. Càng nghe, cô càng thấy nản lòng. Không hề báo trước, Taeyeon đứng dậy và nắm lấy cổ tay Tiffany, lôi về phía cửa mở. Tiffany bị kéo ra khỏi phòng Taeyeon còn cánh cửa được đóng sầm lại phía sau. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa và nhớ lại hành động bất ngờ của bạn mình. Chỉ mới lúc trước, cô đang hăng hái chia sẻ những trải nghiệm, nhưng không hề có một lí cho chính đáng nào, cô lại bị đẩy ra khỏi phòng Taeyeon.
“Bác chưa từng thấy Taeyeon cư xử như thế kể từ khi nó chia tay với Narsha.” Tiffany nhìn sang bên cạnh và thấy bà Kim đang đứng. “Bác nghĩ cháu có thể giúp nó hồi phục từ nỗi đau này.”
“Cháu ư?”
---
Mắt Tiffany mở to hơn khi những thông tin lần lượt được ghi nhớ vào đầu cô. Cô không thể tin được rằng Taeyeon lại giận giữ vì sự ra đi đột ngột của mình như thế. Liệu có ai không như thế khi mà bạn thân nhất bỏ đi, không hề để lại một lời nào hay thậm chí là cả một mảnh giấy nhắn chứ?
“Taeyeon và Narsha đã có rất nhiều cuộc tranh cãi bởi vì Taeyeon không thể ngừng nhắc đến cháu.” Bà Kim nói đùa. “ Nếu người khác không biết rõ, họ sẽ nghĩ cháu mới là người chia tay với nó.”
Suy nghĩ về lúc Narsha ghen tị vì mình khiến Tiffany hài lòng, nhưng cô nhanh chóng xóa đi suy nghĩ đó vì đây không phải là lúc để mơ màng. “Vậy… cháu có thể làm gì để giúp cậu ấy…? Taeyeon đang rất giận cháu… Qua cách đối xử, cháu biết cậu ấy thậm chí còn không muốn thấy mặt cháu nữa…” Tiffany thất vọng nói.
“Cách tốt nhất để “chữa” một trái tim tan vỡ là nhanh chóng có một mối quan hệ mới,” bà Kim cười. “Bác nghĩ cháu là người hợp nhất với việc đó.”
“G--Gì cơ ạ?”
“Bác biết cháu có chút gì đó với con gái bác, Miyoung.”
Tiffany cúi xuống nhìn đùi mình xấu hổ. “Th--thật ạ? Cháu để lộ rõ vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, chỉ có Taeyeon mới không nhận ra sự khác biệt trong cách cháu đối xử với nó thôi.” Bà Kim với đến và nắm lấy tay Tiffany trước khi tiếp tục. “Fany ah… nếu Taeyeon có một mối quan hệ mới…Bác mong rằng cháu sẽ là nửa kia của nó. Bác đã luôn xem cháu như là con gái của mình kể từ ngày mà Taeyeon dẫn cháu về nhà,” bà mỉm cười.
“Bác…”
“Trừ khi cháu không ưa Taeyeon nhà chúng ta một chút nào nữa…”
“Không!” Tiffany nhanh chóng nói, khiến mẹ Taeyeon khúc khích trước việc cô ấy ngắt lời đột ngột. “Nhưng dù cháu có định làm gì đi nữa… bác nhìn xem cái cách cậu ấy đã nổi giận…”
Bà Kim im lặng một lúc trước khi có ý tưởng gì đó nảy ra. “Ta có ý này! Nhưng trước hết chúng ta phải làm Taeyeon hết giận với cháu rồi sau đó chúng ta mới có thể tiến hành kế hoạch này được.”
---
Tiffany đứng trước cửa phòng Taeyeon, cầm trên tay chiếc khay. Đây là bước đầu tiên để làm lành trái tim đã tan nát của Taeyeon và để cô ấy chấp nhận một mối quan hệ mới. Một tay cô nắm lại, đưa lên cao trong khi tay kia giữ chặt khay nhôm. Tiffany thở ra một hơi dài lo lắng rồi gõ tiếng đầu tiên lên cửa.
Không hề có phản ứng gì.
Thêm vài tiếng gõ nữa, vẫn giống như thế. “TaeTae, mình đã làm cho cậu một ít thức ăn này. Hãy mở cửa ra đi…” Tiffany cầu khẩn, nhưng chẳng nghe thấy gì từ bên trong. “Làm ơn…nếu cậu tức giận với mình, ít nhất hãy nói cho mình tại sao…”
Giọng nói của Tiffany len qua lớp gỗ dày, truyền đến tai Taeyeon. Taeyeon chống đỡ gối mình trong khi cơn đau và sự tức giận cô đang trải qua trở nên ngày càng khó chịu. Cô cứ nghĩ rằng tình bạn của họ được lấp đầy bởi sự tin tưởng và thành thật, nhưng sự ra đi của Tiffany cho thấy cô đã sai.
---
Cô gái lớn tuổi hơn đảo mắt, chứng kiến bạn gái mình bận rộn với chiếc điện thoại trên tay thay vì vui đùa với cô ta. Cô ta kéo ống tay áo Taeyeon để thu hút sự chú ý, nhưng chỉ được vài giây trước khi Taeyeon lại gọi đến số mà nó đã được gọi đi rất nhiều lần rồi.
“Kim Taeyeon!” Narsha không thể chịu đựng sự lơ đễnh của người kia thêm chút nào nữa. “Chị mới là bạn gái của em, không phải cô ta!”
“Gì cơ?” Taeyeon đóng nắp điện thoại và đặt nó lên bàn. “Chị đang nói về cái gì vậy? Tiffany chỉ là bạn của em thôi.”
“Vậy tại sao em phải lo lắng như thế?” Narsha khoanh tay trước ngực và dựa lưng vào ghế.
“Em có nên lo lắng thái quá khi mà bạn mình chỉ mới không đến trường trong mấy ngày không?”
“Theo cái cách chị thấy, cô ta giống bạn gái của em hơn là chị!”
“Chị đang trở nên vô lí đấy.” Taeyeon đứng dậy khỏi ghế rồi thu dọn đồ đạc. “Em sẽ đi qua kiểm tra nhà Tiffany. Hãy thôi ghen tuông vì những thứ vớ vẩn đi.”
“Kim Taeyeon, quay lại đây!” Taeyeon lờ đi câu nói của bạn gái và rời khỏi quán café.
---
Taeyeon tiếp tục liên lạc đến số của Tiffany trong khi đang vội vàng đi đến nhà cô ấy. Lại thêm những cuộc gọi nhỡ, cô càng lo lắng hơn. Tiffany chưa bao giờ từ chối cuộc gọi nào từ Taeyeon hơn 3 lần cả. Giá như Taeyeon kiểm tra bạn mình khi cô ấy vắng mặt ở trường vào tuần trước. Cô luôn bận rộn dành thời gian của mình với Narsha và những nhiệm vụ được giao nên đã trở thành một người bạn vô tâm. Sợ rằng có thể có chuyện gì không hay đã xảy ra với Tiffany, Taeyeon càng chạy như điên, vượt qua từng cây số để đến nhà bạn mình.
Cuối cùng, căn nhà của Tiffany cũng hiện ra trước mặt và cô lại tăng tốc. Taeyeon nhảy qua hàng rào rồi lao đến trước cổng vòm. Ngón tay nhấn liên tục vào nút chuông, hi vọng ai đó sẽ ra mở cửa. Sau vài phút, Taeyeon đi ra khỏi cửa trước và nhìn vào ô cửa sổ đóng kín của Tiffany. Căn phòng tối om càng khiến cô lo lắng hơn.
“Fany ah!” Cô hét to, hi vọng có ai đó sẽ đáp lại từ bên trong, nhưng chẳng có. “Hwang Miyoung!” Cô hét mỗi lúc một lớn hơn.
Cảm thấy cổ họng mình nhức nhối, Taeyeon dừng lại một lát rồi lại la hét lần nữa. Bất chấp hậu quả, Taeyeon nhặt một hòn đá cuội dưới mô cỏ và ném nó lên cửa kính. Không muốn từ bỏ, Taeyeon chạy đến phía chuông cửa. Một tay bận rộn nhấn nút không ngừng còn tay kia gọi điện cho bạn mình.
“Nếu ta là cháu thì ta sẽ tiết kiệm sức lực, cô gái trẻ ạ.” Taeyeon quay lại về phía giọng nói lạ và nhìn vào ông ấy vẻ bối rối. “Họ đã chuyển đi ba ngày trước rồi.”
“Xin lỗi?” Taeyeon hỏi, cố gắng để khẳng định điều cô nghe thấy là đúng.
“Gia đình họ Hwang đã chuyển đi rồi.” Ông ấy nhắc lại rồi trở về nhà mình, để lại Taeyeon trong sự hoang mang.
“Ch--chuyển đi ư…?” Cô nhắc lại, hoài nghi.
---
Kể từ cái ngày định mệnh ấy, bất cứ lúc nào cái tên Tiffany được nhắc đến trước mặt Taeyeon, hàng tá cảm xúc sẽ vây lấy cô. Mất đi một người bạn như Tiffany giống như một phần của cơ thể cô bị lấy đi. Mỗi ngày, Taeyeon đều nhớ người bạn lâu năm của mình, nhưng hôm nay đuợc nhìn thấy Tiffany, sự tổn thương vẫn luôn tra tấn cô bỗng nhiên biến mất và thay vào đó là lòng oán giận không thể kiểm soát nổi. Những câu hỏi trong suốt bao năm qua đang cản trở những cảm xúc gặm nhấm bên trong trái tim cô.
Tại sao cô lại cư xử như thế khi Tiffany đi?
Tại sao cô lại quá nhạy cảm với cái tên Tiffany, Nấm, Miyoung bất cứ lúc nào cô nghe thấy chúng?
Liệu với cô, Tiffany có đơn giản chỉ là một người bạn thân?
Liệu cô có vô thức yêu bạn mình?
Đó là những câu hỏi giống nhau được lặp đi lặp lại suốt thời gian Tiffany vắng mặt. Thậm chí sau ngần ấy năm, Taeyeon vẫn không thể tìm ra được một câu trả lời thỏa mãn cho mối tơ vò này. Và đến tận hôm nay, khi Tiffany trở lại, cô vẫn rất bối rối về cảm xúc của mình.
Taeyeon lại chìm trong những suy nghĩ lần nữa, ngẫm lại tại sao những vấn đề và tình trạng đó lại bắt đầu. Nếu cô nhớ không nhầm thì tất cả bắt đầu không lâu sau khi Tiffany biến mất. Rõ ràng rằng Taeyeon cảm thấy, hành động rất khác khi Tiffany ra đi. Đầu óc cô luôn nhớ tới Tiffany, cho dù là đang ở một mình hay bên cạnh Narsha. Cô luôn luôn nhắc đến cô ấy hoặc bằng một cách nào đó, hay thứ gì đó sẽ khiến cô nghĩ đến Tiffany. Bởi vì thế, mối quan hệ của Taeyeon và Narsha bắt đầu rạn nứt rồi họ xa nhau dần. Sự tranh luận của họ thường xoay quanh Tiffany. Cụm từ “breakup” thưởng xuyên được sử dụng giữa hai người khi cuộc cãi vã trở nên trầm trọng hơn. Nên cuối cùng, công bằng nhất cho họ là đi con đường riêng của mình. Bởi vì trái tim của Taeyeon không còn đập chung nhịp với người kia, mà đang hướng về cô gái Hàn - Mỹ.
Sau khi chia tay, Taeyeon trở nên phiền não hơn và bắt đầu tách biệt mình với thế giới bên ngoài. Cô cần phải suy nghĩ, ngẫm về những cảm giác kì lạ mà cô chưa từng có với Narsha này, mà có thể là dành cho người khác. Từng ngày, từng đêm, cô chỉ ở lì trong phòng. Thời gian duy nhất cô ra ngoài là bữa tối và nó chỉ kéo dài ít hơn 30 phút bởi vì những suy nghĩ ấy sẽ khiến cô mất ngon miệng. Bố mẹ Taeyeon chứng kiến đứa con của mình cư xử theo cách đó nhưng không thể làm được gì bởi họ không thật sự chắc chắn với chuyện mà Taeyeon đang phải trải qua.
Chỉ ngẫm nghĩ ngày qua ngày đã khiến cô cảm thấy bức bối và điên tiết. Taeyeon lấy chiếc đồng hồ điện tử trên bàn rồi ném nó ra phía cửa để trút nỗi tức giận. Trước khi vật đó va vào cửa, đột nhiên cửa phòng được mở ra và cái đồng hồ rơi vào chân ai đó. Người không may mắn đó nhăn nhó vì đau, xoa xoa chỗ đang đỏ lên. Một cách vô thức, Taeyeon nhanh chóng nhảy xuống để chạy đến giúp Tiffany. Cô nhìn vết thương ấy, Taeyeon cảm thấy mình còn đau hơn cả những gì Tiffany đang phải chịu bởi vì cô là người đã gây ra nó. Cô không thể nào lờ đi người kia và cố giấu đi cảm xúc của mình thêm được nữa, nó sẽ chẳng có tác dụng vì trái tim của Kim Taeyeon đã hoàn toàn bị đánh cắp bởi Hwang Miyoung.
---
"Không."
"Nhưng trông nó rất tuyệt mà," Tiffany bĩu môi rồi chỉ vào vật đó.
"K-không. Không." Taeyeon bắt đầu đi, bỏ lại bạn mình ở sau
"Yah, TaeTae. Chờ mình đã!"
Tiffany chạy theo sau bạn, ra khỏi cửa hàng, nhưng Taeyeon đã biến mất. Cô tìm kiếm mọi hướng và lướt qua dòng người mua sắm. Hi vọng sẽ nhìn rõ hơn, Tiffany đi về phía trung tâm, quan sát từng khuôn mặt cô nhìn thấy trong khu mua sắm. Cô bắt đầu hoang mang vì Taeyeon vẫn biệt tăm. Sự sợ hãi lấn chiếm khi Tiffany nghĩ rằng Taeyeon nổi giận nên đã để cô lại ở đây. Tiffany rưng rưng , nhưng cô vẫn chưa khóc cho đến khi có ai đó vỗ vào vai mình và khiến cho những giọt nước mắt cô kìm nén rơi ra, lăn dài trên má.
Taeyeon nhanh chóng ôm lấy bạn mình khi thấy cô ấy khóc. Tiffany đánh vào lưng Taeyeon không ngừng trong khi tiếp tục nức nở trong vòng tay Taeyeon.
“Đừng khóc nữa…” Taeyeon cầu khẩn. Cô ghét phải nhìn thấy người con gái trong vòng tay mình rơi nước mắt.
“Mình đã nghĩ rằng cậu bỏ mình lại đây,” Tiffany nói, giọng lạc đi. “Cậu đã đi đâu vậy?”
“Mình chỉ gặp một người bạn và tán gẫu một lúc thôi. Mình không biết là cậu sẽ lo lắng vì mình như thế…”
Tiffany sụt sịt và đẩy ra. “Tất nhiên là mình sẽ! Mình luôn như thế~!”
"Okay, okay." Taeyeon tìm trong túi và lấy ra một ít giấy để lau đi hai má ướt đẫm của Tiffany. “Kể từ giờ, mình sẽ nói với cậu bất cứ lúc nào mình đi đâu. Bây giờ chờ ở đây nhé, mình sẽ đi mua thêm khăn giấy. Ai mà biết được cậu lại trở thành một cô bé khóc nhè như thế này chứ,” Cô nhéo nhẹ một cái vào mũi bạn mình.
Tiffany dõi theo bóng Taeyeon nhanh chóng chạy đi vào cửa hàng. Biết rằng Taeyeon sẽ không để mình lại đây khiến tâm trạng cô khá hơn. Tiffany đã gắn bó hơn với Taeyeon hơn trước kia, và cô đã nhận ra rằng có những cảm xúc sẽ không thể nào biến mất dù đã nhiều năm trôi qua. Mặc dù bây giờ họ chỉ là bạn, nhưng Tiffany sẵn sàng đợi đến lúc Taeyeon quên đi mối quan hệ trong quá khứ và muốn tiến thêm một bước mới. Cô không muốn mọi việc diễn ra quá nhanh khi Taeyeon mới tha thứ, chấp nhận cô với tư cách là một người bạn. Thật là ngộ khi Taeyeon bỏ qua cho Tiffany chỉ vì một vết thương nhỏ ở chân. Nó cũng đau khi vật nhỏ đó rơi phải cô, nhưng nếu nó có thể đổi lấy sự tha thứ của Taeyeon thì cũng đáng. Cô mỉm cười, thấy mình thật ngớ ngẩn vì tìm ra niềm vui từ việc bình thường quá dễ dàng.
"Tiffany?"
Một gióng nói quá quen thuộc và không thể nào quên được, Tiffany ngoảnh đầu lại phía sau. Như dự đoán, Narsha đang đứng trước mặt cô. Gặp Narsha khiến Tiffany thấy giận giữ vì cô ta là người đã khiến Taeyeon phải đau khổ. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc gặp mặt này. Cô sợ Taeyeon sẽ buồn nếu trông thấy Narsha. Tiffany đã dành nhiều tuần, làm nhiều thứ giúp Taeyeon thoát ra khỏi tình trạng tồi tệ ấy. Cô không thể để sự xuất hiện bất ngờ của bạn gái cũ Taeyeon phá hủy tất cả những gì cô đã làm được.
"Chào," Tiffany chào với một thái độ lạnh nhạt. “Em không nghĩ là sẽ gặp chị ở đây.”
“Có chuyện gì sao Tiffany?” Narsha ngạc nhiên hỏi, nhớ lại đây không phải là cách mà Tiffany vẫn thường cư xử.
“Nếu chị biến mất, thì mọi thứ sẽ ổn thỏa ,” cô lẩm bẩm, nhưng Narsha vẫn nghe thấy.
“Giữa chúng ta có chuyện gì hiểu lầm sao?” trước khi cô có thể trả lời , Narha nhận được một cuộc gọi từ bạn gái. Biểu hiện hứng thú của cô ta càng khiến Tiffany thêm chán nản. Cô không thể tin được rằng Narsha có thể có ngay một mối quan hệ khác trong khi Taeyeon vẫn đang chìm trong đau khổ và thất vọng.
“Chị nên tự thấy xấu hổ về bản thân mình đi!”Tiffany buột miệng, khiến người kia nhìn cô đầy vẻ ngơ ngác. “Chị có bao giờ để ý rằng Taeyeon đã buồn phiền như thế nào sau khi hai người chia tay không?! Và làm sao chị có thể lừa gạt Taeyeon khi mà cậu ấy luôn hết lòng vì chị chứ! Chị không xứng đáng với cậu ấy!” Giọng nói to của Tiffany đã khiến một vài người khác chú ý.
Sau khi Tiffany đã bình tĩnh hơn, Narsha cười thầm trước những câu nói bất ngờ của cô gái trẻ này. “Taeyeon vẫn chưa nói với em, đúng không?”
“Nói với em cái gì cơ?” Cô hỏi, tỏ thái độ nghi ngờ.
“Lí do chia tay.” Narsha trở nên nghiêm túc hơn, và tiếp tục. “Đúng là chị đã nói rằng hãy kết khúc mối quan hệ đó. Bọn chị níu kéo nó quá lâu và chị nghĩ tốt hơn là đề nghị chấm dứt bởi chị biết Taeyeon sẽ không nói gì cả. Em ấy đang tự lừa dối mình…” Tiffany càng lúc càng chăm chú và tò mò hơn. “Có thể bọn chị ở cạnh nhau, nhưng…vẫn có một người chen vào…”
“Bởi vì chị là một tay chơi.” Tiffany cắt ngang trước khi Narsha có thể tiếp tục.
“Chị không biết em nghe nó từ đâu, nhưng không phải như vậy. Chị đã luôn thật lòng trong mối quan hệ đó như Taeyeon đã từng… cho đến khi em đi” Narsha nhìn vào mắt Tiffany. “Taeyeon có thể không biết, nhưng rõ ràng là em ấy có tình cảm với em. Mặc dù bọn chị ở bên nhau trong suốt mấy năm, nhưng nó chẳng có gì đặc biệt cả. Mối quan hệ của bọn chị trở nên vô nghĩa và vô cảm khi trái tim Taeyeon rồi cả tâm hồn em ấy chỉ ngập tràn những kỉ niệm về em. Chị yêu em ấy, Tiffany, nhưng Taeyeon yêu em. Điều duy nhất chị có thể làm là để Taeyeon ra đi …”
"Em..."
“Chị không thể tin được là đồ ngốc đó vẫn chưa làm gì cả,” cô ấy buồn bã trách mắng.
“Unnie… Em xin lỗi…” Tiffany tạ lỗi vì sự hiểu nhầm này. “Em không biết mọi chuyện lại như thế…”
“Sao cũng được, nó đã là quá khứ rồi. Chị đã vượt qua nên hi vọng hai em cũng thế. Có người đang đợi chị. Gặp em sau nhé Tiffany.”
Narsha đi, để lại Tiffany trong sự kinh ngạc và hoài nghi. Cô không thể tin được rằng mình mới nghe về tình cảm của Taeyeon. Tiffany vừa hài lòng, vừa buồn vì Taeyeon chỉ đối xử với cô như trước. Tuy nhiên, cô không thể chỉ nghe mỗi phía Narhsa; Tiffany cần chắc chắn mọi việc và cô biết ai là người giải đáp rõ nhất.
---
“Vậy là cháu đã nghe về sự thật rồi à.”
“Tại sao bác lại nói dối về Narsha unnie, bảo rằng chị ấy “cắm sừng” Taeyeon?” Tiffany hỏi.
“Bác chỉ muốn thử phản ứng của cháu thế nào và hình như, bác đã đúng. Nhưng đây không phải là phần quan trọng nhất. Vấn đề là, cả hai đứa đều cảm nhận giống nhau, thế mà không ai trong hai đứa chịu thổ lộ cả.”
“Cháu không biết liệu bây giờ Taeyeon có còn cảm giác giống cháu nữa không…” Tiffany nghịch với những ngón tay vẻ thất vọng.
“Điều gì khiến cháu nghĩ như vậy chứ?”
“Cháu không biết nữa…cái cách mà cậu ấy đối xử với cháu…chỉ giống như là một người bạn…Bọn cháu thậm chí còn không cầm tay giống như bọn cháu vẫn còn học trung học,” cô than vãn.
Hành động ngây thơ của Tiffany làm người phụ nữ lớn tuổi bật cười. “Oh Miyoung, bác không thể tin được là cháu lại quá khuôn mẫu như thế đấy.” Điều đó khiến Tiffany đỏ mặt xấu hổ. “Nếu cháu không chắc Taeyeon cảm thấy thế nào, thì chúng ta có thể làm một cuộc thử nghiệm nho nhỏ,” bà Kim nháy mắt.
---
Tiffany làm thông cổ họng trong khi đang đứng ở hành lang dẫn đến phòng khách. Cô nhìn vào chiếc áo trắng với hai chiếc cúc đã được mở ra. Nó vẫn chưa lộ liễu; có lẽ cô nên mở thêm một cái nữa để có hiệu quả tốt hơn. Tiffany không thể để mình thất bại nữa vì cô đã thất bại quá nhiều lần rồi. Cô đưa tay lên, chạm vào chiếc cúc tròn trong suốt và ngay lập tức mở nó ra. Cứ mỗi một chiếc nút được tháo ra, cơ thể của Tiffany lại càng được hé lộ. Sau đó, cô nhấc đôi chân trần của mình lên, chầm chậm bước tiến phía con người đang ngồi bận rộn bên cạnh bàn, tập trung vào chiếc laptop của cô ấy. Taeyeon quá mải mê với những thứ hiện ra trên màn hình để có thể chú ý rằng có người đang đến gần. Một lát sau, Tiffany dừng lại bên chiếc bàn tròn. Sự lo lắng của cô dâng lên khi đứng trước Taeyeon.
“Gì cơ ạ?!” Tiffany kinh ngạc hỏi. “Cháu có nghe nhầm không?”
“Không.”
“Nhưng…”
“Nhưng gì? Hay là cháu không đủ tự tin để quyến rũ Taeyeon?” Bà hỏi lại.
“Cháu chỉ sợ rằng Taeyeon không thể chịu đựng được nó.” Tiffany quay đi để giấu sự lo lắng đang hiện ra trên mặt.
“Vậy thì bác sẽ chờ nghe tin tốt từ cháu ~ Bác và bố Taeyeon sẽ đi nghỉ tuần trong hai tuần. Vì thế cả ngôi nhà này sẽ chỉ dành cho hai đứa thôi. Ta rất kì vọng vào cháu đấy,” bà Kim nháy mắt.
Sau một vài giây suy nghĩ, cuối cùng Tiffany cũng thốt ra được từ đầu tiên.
“Taeyeon.”
“Hm?” cô ấy đáp lại mà không rời mắt khỏi màn hình.
“Mình mang cho cậu ít nước.”
“Cám ơn, cậu đặt nó xuống đi.” Taeyeon vẫn dán chặt mắt vào chiếc lap.
Tiffany lầm bầm bực tức khi Taeyeon cứ hứng thú với chiếc laptop hơn là sự hiện diện của cô. Nghe thấy tiếng Tiffany cằn nhằn, Taeyeon ngẩng đầu lên, trông thấy phần ngực ở giữa của Tiffany khi cô ấy đang cúi xuống để đặt chiếc cốc lên bàn. Một hình ảnh thu hút hiện ra trước mắt Taeyeon, hoàn toàn dành hết sự chú ý của cô. Miệng cô từ từ mở ra và cứ thế há hốc khi đôi mắt cô bắt đầu lướt từ vùng đó qua những chỗ khác. Chỉ một góc của chiếc bra màu hồng rất hot của Tiffany cũng đủ để làm cho Taeyeon điên cuồng và bị quyến rũ bởi cô gái đằng trước mặt. Đây không phải là lần đầu tiên Taeyeon nhận thấy bạn mình hấp dẫn và khiêu gợi đến mức này.
Taeyeon gãi đầu bằng một tay trong khi tay kia dùng để cọ vào vùng bụng đang ngứa. Một cái ngáp dài thoát ra khỏi miệng vì cô vẫn đang ngái ngủ. Cảm thấy khá khát, Taeyeon lết vào bếp để lấy nước đá. Khi đến cửa, cô thấy có ai đó đã ở trong bếp. Hình như là Tiffany bởi vì chỉ có hai người ở trong căn nhà này thôi, bố mẹ cô đã đi nghỉ từ tối qua rồi. Taeyeon không biết tại sao mẹ mình lại quyết định đi du lịch với bố khi mà suốt 20 năm qua, họ chẳng tổ chức gì đặc biệt cả. Cho dù lí do là gì đi nữa thì Taeyeon cũng thấy thích thú vì cô có thể dành 2 tuần này ở cạnh Tiffany. Mặc dù Taeyeon đã hiểu ra chính xác tình cảm mà mình dành cho Tiffany là gì, nhưng cô vẫn không thể lấy đủ dũng khí bày tỏ với cô ấy, cô sợ mình sẽ gây ra chuyện gì đó tồi tệ. Taeyeon không thể nào diễn đạt trôi chảy được, không giống như khi nói với Narsha vì hoàn cảnh của họ khác nhau. Taeyeon đã mất Tiffany một lần và cô không muốn thấy chuyện đó xảy ra lần nữa. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là đợi đến lúc để “hành động”.
“Goodmorning, TaeTae,” Tiffany vui vẻ chào, quay lại từ chiếc bồn rửa.
“Morning.”
“Cậu có muốn uống gì không?” cô ấy đề nghị cùng nụ cười quen thuộc.
“Chắc rồi.” Đó là những gì có thể phát ra khỏi cổ họng khô rát của Taeyeon.
Tiffany đi đến bên chiếc tủ lạnh hình chữ nhật, mở nó ra, tìm kiếm trong số thức uống còn lại. Những suy nghĩ và hình ảnh trong cuộc nói chuyện với mẹ của Taeyeon bằng cách nào đó đã quay lại trong đầu cô trong khi cô đang nhìn chằm chằm vào khay đá. Đây sẽ là một cơ hội tốt để Tiffany quyến rũ Taeyeon. Cô biết chính xác phần nào của cơ thể mình sẽ thu hút được sự chú ý của Taeyeon. Tiffany cố ý xoay butt của mình để chắc chắn rằng cặp mắt “ai đó” sẽ hướng vào nó. Khi đã thành công, Tiffany khẽ nở một nụ cười trên môi. Cô đã dùng cả đêm để nghĩ ra ý này bởi vì cô biết sở thích của Taeyeon quá rõ.
Taeyeon không thể rời mắt khỏi phần bên dưới hông vô cùng khiêu gợi đằng trước mắt và tiếp tục trố mắt ra nhìn chăm chú vào người bạn đang bận rộn. Taeyeon luôn thấy butt của bạn mình rất sexy, thậm chí là khi họ vẫn đang còn ở trung học. Càng lớn lên, Tiffany càng trở thành một người phụ nữ có thân hình hoàn hảo. Cái cách Tiffany nhẹ nhàng xoay hông khiến cô mất đi sự minh mẫn. Nếu Taeyeon không biết rõ, cô sẽ nghĩ rằng hành động đó của Tiffany là có chủ ý để biến cô trở thành một kẻ “hư hỏng”, rất “hư hỏng”. Và vô thức, đôi chân của cô tự di chuyển, áp sát “con mồi)” của mình.
Nghĩ rằng có thể mình đã ở trong tư thế không được mấy thoải mái này khá lâu rồi, Tiffany nhanh chóng lấy hai chai nước hoa quả và đóng tủ lạnh lại. Khi ngoảnh ra sau, Taeyeon đã đứng trước mặt cô rồi.
“Tae--Taeyeon?” Taeyeon chỉ đứng đó, tê liệt và cấm khẩu. “Taeyeon.” Tiffany gọi lại lần nữa, lần này Taeyeon đã phản ứng. “Tại sao cậu lại đứng sau lưng mình?”
“Huh?” Tiffany không thể không phì cười khi thấy Taeyeon trở nên ngớ ngẩn. “Mình chỉ…khát thôi! Yeah phải, khát…” Taeyeon đến bên bồn rửa rồi nhanh chóng rót cho mình một cốc nước lọc thật to. Sự kì lạ và việc Taeyeon lắp bắp khiến Tiffany vui mừng vì nó có nghĩa là kế hoạch quyến rũ của cô có hiệu quả.
---
Taeyeon đi vòng vòng quanh căn phòng, cố để làm nhịp tim đang đập liên hồi bình thường lại sau những gì cô vừa thầy trước lúc đi về phòng, nơi duy nhất cô thấy “an toàn”. Đã đủ tồi tệ lắm rồi khi Taeyeon tưởng tượng ra những hình ảnh mang tính dục vọng về người mình yêu, nhưng phải ở dưới cùng một mái nhà với cô ấy lại càng khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Sự cám dỗ sẽ dần dần nuốt chửng cô mất nếu Tiffany không dừng việc cô ấy đang làm lại, cho dù đó là vô tình hay cố tình đi nữa. Vả lại, những lúc Tiffany ở một mình cũng đã đủ để khiến cô điên lên rồi.
“UGH!” Taeyeon lầm bầm bực bội trong khi hình dáng của Tiffany hiện ra trong đầu óc hư hỏng của mình. “Thôi đi!” Cô đánh vào đầu không ngừng khi những hình ảnh đó không biến mất mà lại tiếp tục làm cô phát rồ.
Nếu chỉ mới ngày đầu tiên của hai tuần đã không thể cưỡng lại thế này rồi, Taeyeon không biết 13 ngày tới của cô sẽ thế nào nữa. Sẽ thế nào nếu cô hành động kì lạ và làm bạn mình sợ hãi? Đó là điều mà Taeyeon không muốn nó xảy ra một chút nào.
“TaeTae, cậu thấy ổn chứ?!” Giọng nói đầy vẻ quan tâm của Tiffany vọng qua cánh cửa dày, cô lo lắng vì Taeyeon cứ trốn trong phòng.
“Yeah!” Taeyeon hét to để tự thuyết phục bản thân mình, nhưng cũng đủ để khiến cho “ai đó” bỏ đi.
Kể từ lúc ấy, Taeyeon đã biết rằng mình sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để cố gắng kìm chế bản thân bất cứ lúc nào “người ấy” ở cạnh và cô không biết rằng lúc nào mình sẽ bị mất kiểm soát nữa …
Và cứ mỗi lần ở trong hoàn cảnh như thế, Taeyeon lại bắt đầu mất tự chủ. Cô muốn quay đi, nhưng không thể, bởi vì Tiffany quá lôi cuốn. Taeyeon cắn bờ môi dưới thật mạnh, hi vọng cơn đau sẽ thay thế được sự ham muốn của cô. Nhưng cô chẳng hề thấy đau một chút nào mặc dù máu đã bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.
Không để ý đến rằng máu đang chầm chậm chảy ra từ môi mình, Taeyeon với lấy cốc nước đầy rồi uống. Hành động kì lạ của Taeyeon thu hút sự chú ý của Tiffany. Cô bắt đầu hoảng hốt khi dung dịch trong suốt chuyển dần thành màu đỏ.
“Ôi chúa ơi, TaeTae, cậu đang chảy máu kìa!” Tiffany nhanh chóng đứng lên và lấy khăn giấy từ hộp rồi bắt đầu lau bên môi Taeyeon. “Tại sao cậu lại tự cắn mình thế?”
Giọng nói của Tiffany dường như trở nên vô tác dụng với đôi tai của Taeyeon bởi vì cô đang nhìn thấy một lúc một rõ hơn thứ lộ ra trên phần ngực hở của Tiffany. Và điều tiếp theo mà Taeyeon biết được là cuối cùng cô cũng mất tự chủ, vồ lấy đôi môi của cô gái trước mặt. Lúc đầu Tiffany có chút sửng sốt, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng bắt nhịp theo. Đôi tay Tiffany ôm lấy cổ Taeyeon trong khi chiếc áo trắng của cô đang bị xé toạc ra bởi người kia, để lộ phần trên cơ thể cô cùng với bộ đồ lót. Vui sướng là điều duy nhất mà Tiffany cảm thấy khi Taeyeon hành động như thế. Nó chứng tỏ Taeyeon đã phải nỗ lực kiềm chế bản thân mình như thế nào. Thật may vì mọi thứ không tệ như Tiffany vừa nghĩ lúc trước.
Taeyeon không để lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, cô mải mê để đôi môi và bàn tay mình khám phá cô gái trước mặt. Cô đã phải kìm nén bản thân mình quá lâu cho đến tận ngày hôm nay, nhưng giờ thì cô không để tâm đến nó nữa. Taeyeon càng thấy vui mừng khi thấy Tiffany đã không đẩy cô ra vì hành động bất ngờ của mình.
---
“Nhiều năm rồi chúng ta đã không đi nghỉ mát.” Giọng bà Kim phá vỡ không gian tĩnh lặng của ngôi nhà khi mở cửa ra. Nhìn vào phòng khách, miệng bà há hốc ra kinh ngạc. Những mảnh quần áo cùng đồ lót nằm bất động trên sàn, rải rác trên cả tủ đồ….
“Nhưng chúng ta đã rất vui vẻ, phải không?” Ông Kim nói trong khi đang vật lộn với đống đồ đạc nặng nề đằng sau vợ mình.
Bà Kim ngơ ngác đóng cửa rồi quay lại với chồng mình. “Tối nay hãy nghỉ lại ở khách sạn đi,” bà mỉm cười.
“Tại sao chứ?” ông Kim hỏi, vẻ băn khoăn. “Chúng ta chỉ cách nhà có vài bước nữa thôi mà.” Ông phản đối kịch liệt trong khi đang bị vợ kéo vào xe.
“Cứ làm như tôi nói đi!” bà Kim ra lệnh, khiến người đàn ông nhiều tuổi im bặt và tuân theo yêu cầu của vợ mình.
Ông ấy nhanh chóng khởi động máy rồi lái đến khách sạn gần nhất.
---
Những tiếng rên vọng ra từ căn phòng ở tầng hai. Bên trong đó, hai cơ thể trần trụi đang quấn vào nhau trên một chiếc giường cỡ lớn trong khi phần dưới cơ thể của họ được che phủ bằng một tấm chăn mỏng. Cuối cùng Taeyeon và Tiffany cũng đã nhận ra tình cảm của mình đối với người kia sau chừng ấy năm dài giấu giếm và kiềm chế bản thân mình… Họ dừng lại khi đã thấm mệt, Tiffany nằm trong vòng tay Taeyeon trong khi cả hai thở từng hơi nặng nề.
“Mình đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi…” Tiffany cuộn mình lại sát hơn.
“Đáng nhẽ mình nên nhận ra sớm…” Taeyeon đặt lên phần trán đẫm mồ hôi của Tiffany một nụ hôn.
“Miễn là bây giờ bọn mình ở cạnh nhau, mình không quan tâm rằng mình đã chờ đợi bao lâu nữa.”
Taeyeon nhẹ vuốt mái tóc ướt đẫm của bạn gái mình, sau những hoạt động mãnh liệt vừa rồi, cả hai ôm lấy nhau, cùng tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này. Trước khi đôi tình nhân có thể chìm vào những giấc mơ đẹp, điện thoại của Taeyeon rung lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Một tin nhắn mới, cô trượt mở nắp điện thoại rồi họ cùng đọc nó.
Nhớ dọn dẹp sau khi hai đứa xong đấy nhé. - Yêu hai đứa, mẹ. ^^
~The End~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro