4
Thứ khiến tôi phải rời xa Madison chính là trí tuệ của mình. Nó luôn luôn bộc lộ sớm khiến tôi biết nói và biết đọc trước những đứa trẻ cùng tuổi khác. Trí nhớ sao chụp phi thường đã khiến cho việc nhớ bài trong sách giáo khoa đối với tôi thật dễ dàng, và tôi chỉ việc trình bày các thông tin được yêu cầu lên bài kiểm tra là xong. Việc học hành dựa trên những năng lực phép thuật thừa hưởng từ gia tộc khiến tôi cảm thấy không thích đáng. Tôi bỏ qua các năm cuối trung học và bắt đầu học đại học ở tuổi mười sáu.
Ở đó, nỗ lực đầu tiên của tôi là cố tạo dựng một vị trí trong chuyên ngành kịch nói ở trường. Óc tưởng tượng của tôi vẽ nên phông nền sân khấu và phục trang diễn viên, còn tâm trí tôi say sưa với việc làm sao để những ngôn từ của tác giả có thể gợi lên được khung cảnh ở nhiều nơi và nhiều thời đại khác nhau. Vài lần trình diễn đầu tiên của tôi được các giáo sư tuyên bố như là những ví dụ phi thường cho lối diễn xuất tuyệt vời có thể biến một sinh viên đại học bình thường thành một con người khác. Dấu hiệu đầu tiên của những biến đổi thể chất này (mà có lẽ nó chẳng phải là kết quả của tài năng diễn xuất) xuất hiện từ khi tôi đống vai Ophelia trong vở Hamlet. Ngay khi tôi vừa được nhận vai diễn, tóc tôi bắt đầu dài ra với một tốc độ không bình thường, rồi đổ dài từ vai xuống tận eo lưng. Tôi đã ngồi hàng giờ đồng hồ bên hồ nước trong trường với mái tóc mới xõa ra quanh mình, bị cuốn hút như thôi miên trước vẻ óng ả của nó. Chàng trai đóng vai Hamlet bắt đầu bị lôi cuốn vào ảo giác đó và chúng tôi đã có một cuộc tình say đắm chớp nhoáng mạo hiểm. Từ từ tôi hóa thân vào cơn điên loạn của Ophelia và sống trọn phần còn lại của vai diễn.
Có lẽ tôi đã có những màn trình diễn đầy mê hoặc, nhưng mỗi vai diễn mới lại mang tới những thử thách mới mẻ khác. Vào năm thứ hai, tình trạng đó trở thành chuyện không thể dừng được khi tôi được phân vào vai Annabella trong vở Tis Pity She's a Whore (Tạm dịch: Thật tiếc cô ta là gái điếm) của John Ford. Giống như nhân vật này, tôi đã hấp dẫn cả một đoàn người cầu hôn nhiệt tình sốt sắng - không phải tất cả đều là con người - họ bám theo tôi khắp trường. Khi họ vẫn không chịu để cho tôi yên sau khi vở kịch đã hạ màn thì rõ ràng cho dù thứ bộc phát ra là gì đi nữa đều đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi không biết chắc phép thuật đã lọt vào phần diễn xuất của tôi như thế nào, và tôi cũng không muốn tìm hiểu chuyện đó. Tôi cắt tóc ngắn. Thôi không mặc váy hoa và đi giày cao gót nữa, tôi chuyển sang áo cổ lọ màu đen, quần vải kaki, giày lười mà những sinh viên hướng nghiệp khoa luật đầy tham vọng và đáng tin cậy hay mặc. Phần năng lượng thừa mứa tôi chuyển vào các môn điền kinh.
Sau khi rời khỏi khoa kịch, tôi nỗ lực thử sức thêm vài chuyên ngành nữa, tìm kiếm một lĩnh vực thật lý tính để không bao giờ còn có một centimet vuông trống nào dành cho phép thuật cả. Tôi thiếu tính tỉ mỉ chính xác và sự nhẫn nại đối với toán học, và các nỗ lực của tôi ở chuyên ngành sinh vật học là một thảm họa với các bài kiểm tra thất bại cùng những cuộc thí nghiệm không thể hoàn thành.
Cuối năm thứ hai, cán bộ phòng đào tạo yêu cầu tôi phải lựa chọn một chuyên ngành, nếu không, tôi sẽ phải đối mặt với việc học thêm năm thứ năm đại học. Chương trình nghiên cứu mùa hè ở miền Nam vương quốc Anh cho tôi cơ hội tránh xa được tất cả những thứ liên quan đến nhà Hwang. Tôi đã phải lòng Oxford, phải lòng ánh sáng rực rỡ, thanh bình của đường phố nơi đây mỗi bình minh. Các khóa học lịch sử của tôi phủ đầy những kỳ tích của các ông hoàng bà chúa, và giọng nói duy nhất trong đầu tôi là những tiếng thì thầm của các cuốn sách được viết từ thế kỷ XVI và thế kỷ XVII. Điều này hoàn toàn có thể quy cho nguyên do đó là các kiệt tác văn học. Nhưng hay hơn cả là không có ai ở thành phố của những trường đại học này biết về tôi, và nếu có các phù thủy trong thành phố và mùa hè đó thì họ đều giữ một khoảng cách rất tuyệt vời với tôi. Tôi trở về nhà, tuyên bố chuyên ngành học lịch sử, hoàn thành tất cả các khóa học theo yêu cầu trong một thời gian kỷ lục, và tốt nghiệp với bằng danh dự trước khi bước sang tuổi hai mươi.
Khi tôi quyết định theo đuổi học vị tiến sĩ, Oxford là lựa chọn đầu tiên của tôi trong số các chương trình có thể làm luận án. Chuyên ngành của tôi là lịch sử khoa học, các nghiên cứu tập trung vào giai đoạn khi khoa học thay thế cho phép thuật - thời đại mà thuật chiêm tinh và các vụ săn phù thủy chịu đầu hàng trước Newton cùng các quy luật của vũ trụ bao la. Nghiên cứu về một trật tự lý tính trong tự nhiên còn hơn là một thứ mang tính siêu nhiên, nó phản ánh những nỗ lực của tôi nhằm tránh xa những điều bị che đậy, giấu giếm. Các ranh giới tôi vạch ra giữa những thứ diễn ra trong đầu mình và những thứ tôi mang trong dòng máu của mình trở nên rõ ràng, dứt khoác hơn.
Dì Boa của tôi đã khịt mũi tỏ vẻ coi thường khi nghe nói đến quyết định của tôi: đi chuyên sâu vào hóa học thế kỷ XVII. Mái tóc đỏ rực của dì là dấu hiệu cho biết tính tình nóng nảy và miệng lưỡi chua cay của chủ nhân nó. Dì là một phù thủy ăn nói bộc trực, thẳng thắn, kiểu người điều khiển cả một căn phòng ngay khi mới bước chân vào. Là một trụ cột của cộng đồng dân cư ở Madison, dì Boa thường hay được gọi đến để giải quyết mọi thứ khi có khủng hoảng, dù lớn hay nhỏ, trong thị trấn. Bây giờ chúng tôi có mối quan hệ giao thiệp tốt hơn nên tôi không còn phải chịu đựng một liều lượng đều đều mỗi ngày những cuộc nói chuyện chua cay của dì về sự mong manh, yếu đuối và thói tiền hậu bất nhất của loài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro