10
Chăm chú nhìn xuống gã ma cà rồng này, tôi nhận ra với một cảm giác hụt hẫng rằng kiến thức của mình ở lĩnh vực này, than ôi, toàn là lý thuyết suông. Một chút ít trong mớ lý thuyết đó dường như còn hữu ích vào lúc này đó là tôi đang đối mặt với một ma cà rồng trong thư viện Bodleian.
Ma cà rồng duy nhất mà tôi quen biết sơ sơ làm công việc nghiên cứu máy gia tốc nguyên tử hạt nhân ở Thụy Sĩ. Henry có dáng người dong dỏng, mảnh mai và bóng bẩy, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh và điệu cười lôi cuốn. Anh ta ngủ với hầu hết phụ nữ trong bang Geneva và bây giờ đang làm việc ở thành phố Lausanne. Anh ta làm gì sau khi đã quyến rũ họ, tôi chẳng bao giờ muốn tìm hiểu quá sâu, và tôi đã từ chối những lời mời dai dẳng đi chơi, uống nước cùng anh ta. Tôi luôn nhận thấy Henry là một kẻ có dòng dõi. Nhưng so với gã ma cà rồng đang đứng trước mặt tôi lúc này thì anh ta dường như gầy trơ xương, lóng ngóng và còn rất, rất trẻ.
Ma cà rồng này dáng người cao lớn hơn ngay cả khi tôi nhìn xuống hắn từ một khoảng cách thế này. Và dứt khoát là hắn không hề mảnh mai rồi. Đôi vai rộng và hẹp dần về phía hông, tiếp nối đôi chân thuôn và săn chắc. Đôi bàn tay dài nổi bật, nhanh nhẹn, một điểm nhấn tao nhã mang tính sinh lý khiến cho đôi mắt bạn bị cuốn đi theo chúng trước khi nhận ra là đôi tay ấy thuộc về một người đàn ông to lớn nhường nào.
Trong khi mắt tôi quét qua hắn khắp lượt thì ánh mắt hắn gắn chặt vào tôi. Nhìn từ phía này căn phòng, đôi mắt đen ấy dường như đen thăm thẳm, chăm chăm nhìn lên từ dưới cặp lông mày rậm khá nhạt, một bên đang nhướng lên thành một đường cong như dấu hỏi. Khuôn mặt hắn quả là ấn tượng - tất cả đường nét đều rõ rệt, đôi lưỡng quyền nhô cao kết hợp với cặp lông mày che chắn bảo vệ cho đôi mắt. Phía trên chiếc cằm là một trong vài điểm ít ỏi còn chừa chỗ cho nét dịu dàng.
Tuy nhiên, thứ gây cảm giác bất an nhất ở hắn không phải là sự hoàn hảo của hình thể. Nó là vẻ hoang dã kết hợp với sức mạnh, sự nhanh nhạy và trí thông minh sắc bén như có thể sờ nắn được từ phía đầu kia của căn phòng. Trong chiếc quần âu màu đen và chiếc áo len màu xám nhạt, cùng với mái tóc đen bù xù xõa ngang trán và được hớt sát sau gáy, hắn trông giống một con báo có thể phóng tới bất cứ lúc nào. Nhưng hắn không vội vàng thực hiện điều đó.
Gã ma cà rồng mỉm cười. Một nụ cười lịch sự, dè dặt nên không để lộ ra những chiếc răng. Dẫu sao, tôi cũng ý thức một cách mãnh liệt về chúng - được sắp thành hàng thẳng tắp sắc bén và hoàn hảo phía sau đôi môi tái nhợt của hắn.
Ý nghĩ về những chiếc răng gửi đi một đợt adrenaline đầy tính bản năng xuyên qua khắp cơ thể tôi, khiến những ngón tay tôi rung rẩy. Đột nhiên, tất cả điều tôi có thể nghĩ là: Ra khỏi gian phòng này NGAY LẬP TỨC.
Cái thang dường như xa hơn so với con số bốn bậc của nó. Tôi guồng chân leo xuống sàn nhà bên dưới, rồi bị vấp ở bậc cuối cùng, và chúi người thẳng vào đôi cánh tay đang đợi sẵn của ma cà rồng đó.
Vậy là hắn đã tóm được tôi ở cuối cầu thang.
Những ngón tay mát lạnh, và đôi cánh tay cho cảm giác giống như thép chứ không phải là thịt và xương. Mùi cây đinh hương, quế và thứ gì đó gợi tôi nhớ tới mùi trầm hương đốt lúc hành lễ ngập tràn trong không khí. Hắn đặt tôi đứng vững lại, nhặt cuốn Những chú giải và thắc mắc từ dưới sàn lên và đưa nó cho tôi kèm theo một cái gật đầu khẽ khàng. ''Tiến sĩ Hwang đúng không ạ?''
Run bần bật từ đầu tới chân, tôi gật đầu.
Những ngón tay dài và nhợt nhạt của bàn tay phải hắn thọc vào túi áo và lôi ra một tấm danh thiếp màu xanh trắng. Hắn chìa nó ra. ''Kim Taeyeon''
Tôi cầm vào rìa tấm danh thiếp, thận trọng không chạm vào ngón tay hắn. Logo quen thuộc của đại học Oxford, ba chiếc vương miện và một cuốn sách để mở, ở ngay bên trên tên của Kim, tiếp sau đó là một chuỗi những thông tin ban đầu cho thấy hắn là một thành viên của câu lạc bộ Tầng lớp Hoàng tộc.
Không tệ đối với một người có vẻ ngoài gần tứ tuần, mặc dù tôi hình dung rằng tuổi thực sự của hắn ít nhất cũng gấp mười lần như thế.
Và vì chuyên môn nghiên cứu của hắn, thật chẳng có gì ngạc nhiên khi ma cà rồng này là giáo sư khoa Hóa sinh và có quan hệ với khoa Thần kinh học của Oxford tại bệnh viên John Radcliffe. Máu và giải phẫu học - hai thứ mà ma cà rồng yêu thích. Tấm danh thiếp còn có số điện thoại của ba phòng thí nghiệm khác bổ sung cho số điện thoại văn phòng và địa chỉ e-mail. Có thể tôi đã không trông thấy hắn trước đây, nhưng hắn hẳn nhiên thuộc tầng lớp tôi không với tới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro