Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Hôm qua có lỗi, hôm nay chuộc lỗi

Mấy bạn đọc fic zui zẻ nhé!!!


"Anh Nhi, để ta giới thiệu với nàng, đây là Thôi đại ca, là bằng hữu tốt của ta" Thái Nghiên vui vẻ giới thiệu bằng hữu của nàng với Mỹ Anh. "Đại ca, đây là Mỹ Anh, thê tử của đệ."

"Nga, quả thật danh nghe không bằng mắt thấy. Đệ muội không hổ danh là một trong tam đại tài nữ của Minh Nguyệt quốc." Thôi Tú Anh cười khen ngợi, đối với Thái Nghiên gật đầu tán thưởng. Nghĩa muội của nàng quả thật không tầm thường, ngay cả tài nữ biết bao người mơ tưởng đều tự nguyện tựa vào lòng muội ấy đâu.

Thái Nghiên đối với ánh mắt tán thưởng của Tú Anh rất hưởng thụ.

Mỹ Anh xấu hổ lườm Thái Nghiên. Hai người còn chưa thành hôn lại dám trước mặt người khác bảo nàng là thê tử của nàng ấy. Người này da mặt quả thật ngày càng dày rồi. Mỹ Anh nhẹ gật đầu, xem như đáp lễ.

"Nàng không cần xấu hổ, Đại ca đến kinh thành là để dự hôn lễ của chúng ta. Hơn nữa, huynh ấy là nghĩa huynh của ta, đều là người một nhà." Thái Nghiên bị lườm lại càng vui vẻ.

Thái Nghiên nói khiến Mỹ Anh càng xấu hổ, nàng chỉ đành ngượng ngùng ngồi một bên.

Thôi Tú Anh bật cười sảng khoái "Thái Nghiên nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, đệ muội không cần quá câu nệ."

"Đại ca, huynh đã có chỗ ở chưa? Nếu đại ca không chê, liền đến biệt viện của đệ đi." Dù gì Mỹ Anh cũng vừa bệnh khỏi không thể di chuyển xa, cho nên hai nhà thương lượng đành trước để Thái Nghiên ở rể Hoàng phủ, đợi Mỹ Anh khỏi hẳn sẽ tính đến chuyện quay về Kim gia. Cho nên, Thái Nghiên đã thuê một biệt viện phía đông thành cho Phụ Mẫu nàng tạm thời ở. Thật ra, Thái Nghiên làm sao không biết suy nghĩ của Hoàng phu phụ. Sức khỏe Mỹ Anh vốn chỉ là lấy cớ, thật chất là bọn họ không muốn gả nữ nhi đi ra ngoài.

"Không phiền đệ, trước khi đến ta đã nhờ người sắp xếp chỗ ở. Thật ra lần này đến kinh thành ta muốn ở đây một thời gian." Tú Anh lắc đầu từ chối

"Là vậy à." Thái Nghiên có chút ngoài ý muốn. Phải biết Tú Anh là người Dương Châu. Hai người gặp nhau vào hai năm trước lúc nàng đến đó du ngoạn. Tú Anh lại hào sảng, cởi mở rất hợp với tính cách của nàng nên mới kết giao. Có điều, Tú Anh rất ít rời Dương Châu, mỗi lần nàng rủ Tú Anh đi, đều bị lấy cớ từ chối. "Vậy nếu huynh cần gì cứ nói với đệ, đừng khách sáo."

"Đương nhiên. Đệ không cần nói ta cũng sẽ đến tìm. Đâu phải ai cũng có vinh hạnh được tiểu tế Thái Thú nâng đỡ." Tú Anh nói xong lại bật cười.

Thái Nghiên cũng vui vẻ cười theo chỉ là trên đùi lập tức bị người bên cạnh véo. Nàng vội vàng nắm lấy bàn tay kia, vô tội nhìn Mỹ Anh cầu mong được khoan dung.

Mỹ Anh xấu hổ trừng mắt với Thái Nghiên, chỉ là trên tay buông lỏng tùy ý Thái Nghiên nắm. Người này chẳng những da mặt dày, miệng còn không biết chừng mực, chỉ luôn khiến nàng xấu hổ. Đợi đến về nhà, nàng nhất định sẽ hảo hảo thu thập.

Tú Anh nhìn đôi tiểu phu thê trước mặt mắt đi mày lại, trong lòng ngoài vui vẻ còn có chút hâm mộ. đâu phải ai cũng có thể tìm được một nửa còn lại của mình.

.

.

.

"Lão gia, ông đừng đi qua đi lại nữa có được hay không. Lão bà tôi đây sắp bị ông khiến cho hoa mắt." Kim phu nhân bất đắc dĩ thở dài. Từ lúc, hôn sự cùng Hoàng phủ được định ra, mỗi ngày bà đều phải ngồi nhìn trượng phu chấp tay qua lại trước mặt còn một bộ đại nạn lâm đầu, không ngừng nhìn trời thở dài.

Kim lão gia lại thở dài một hơi 'Bà nói, ta làm sao yên tâm được đây."

"Ông lo lắng cái gì." Kim phu nhân khinh bỉ liếc Kim lão gia.

"Bà còn hỏi ta lo lắng cái gì. Bà xem, nữ nhi ngoan của bà ngay cả nữ nhi của Thái thú cũng dám đùa giỡn. Nếu để ngài ấy phát hiện, Kim gia chúng ta còn có thể yên ổn hay sao?" Kim lão gia thật không nghĩ, người nữ nhi muốn cưới lại là nữ nhi của quan lớn trong kinh thành. Thái Nghiên hoàn toàn không nói cùng ông thân phận bên nhà gái, đợi đến lúc ba chữ thái thú phủ đập vào mắt, mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Kim phu nhân quả thật đối với chuyện này cũng bất ngờ, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều như Kim lão gia. Mọi chuyện đều gạo nấu thành cơm, có ngồi đây lo lắng cũng chẳng làm được gì "Nếu ông sợ, tại sao còn đến phủ thái thú cầu hôn làm gì." Tuy Thái Nghiên không nói nhưng lúc đến trước phủ thái thú, Kim lão gia hoàn toàn có quyền không đi vào.

Kim lão gia bị Kim phu nhân nói cho á khẩu, nhưng trong lòng quả thật lo lắng "Bà còn ở đó nói móc ta. Ta còn không phải lo cho Nghiên nhi, đến khi mọi việc đổ bể người thái thú đại nhân hận nhất lúc đó chính là nó."

"Nếu vậy, đó cũng chính là lựa chọn của nó." Kim phu nhân không phải không lo lắng cho nữ nhi.

"Hừ, lựa chọn của nó. Trước đó, không phải còn hứa với chúng ta đem về cho Kim gia một tức phụ.Ta nghĩ, chúng ta dù sao xem như cũng được thêm một nữ nhi. Bây giờ thì sao? Tức phụ không thấy, nữ nhi cũng mất luôn, còn không phải tiền mất tật mang. Bọn họ Hoàng phủ chỉ có một nữ nhi, Kim gia chúng ta cũng không hơn a." Kim lão gia nói đến chuyện này, trong lòng quả thật còn ôm một bụng tức giận.

Kim phu nhân đối với tính tình này của trượng phu quả thật không biết nói gì. Nói đi nói lại, thực chất chính là đối với việc này còn ấm ức. "Bọn họ cũng không phải nói bắt Nghiên nhi ở rể, chỉ là tạm thời chưa đưa dâu mà thôi."

"Cái gì mà tạm thời, hiện tại không đưa dâu, bà nghĩ sau này còn có thể hay sao?"

"Chuyện này..." Kim lão gia cũng không phải nói thừa, Hoàng phủ quả thật chính là cố tình không muốn gả nữ nhi đi. Cho nên, sau này có để hai người trở lại Kim gia hay không hoàn toàn không nói trước được.

Thái Nghiên vừa bước vào, đã cảm nhận được bầu không khí không đúng "Phụ thân, mẫu thân, hai người làm sao vậy?"

Kim lão gia nhìn thấy Thái Nghiên đã khí, chỉ trừng mắt với nàng không lên tiếng.

Kim phu nhân vừa tức vừa buồn cười "Phụ thân con còn đang tức giận chuyện cho con ở rể Hoàng phủ đó mà."

"Ách, là chuyện này sao." Thái Nghiên khó xử nhìn phụ thân "Con cũng không nói sẽ ở rể Hoàng phủ."

"Không đợi đến con nói, mọi người đều đã biết Kim gia gả "nhi tử""

"Đợi Anh nhi khỏi hẳn, chúng con sẽ lập tức trở về Hàng Châu."

"Đợi đến nó khỏi hẳn. Mọi người không phải đều biết, nữ nhi Hoàng phủ từ nhỏ bệnh tật quấn thân, đợi đến nó khỏi hẳn quả thật không biết là tháng nào năm nào."

"Phụ thân." Thái Nghiên biết Kim lão gia tức giận nhưng ông ấy nói Mỹ Anh như vậy quả thật khiến nàng khó chịu.

"Lão gia."

"Ta..." Kim lão gia cũng biết mình vừa rồi có chút nặng lời "Ta cũng không phải có ý đó."

Thái Nghiên thở dài "Hai năm, cho con hai năm. Sau hai năm, con nhất định cùng Anh nhi về Hàng châu."

Nữ nhi đều nói như vậy, Kim lão gia cũng không tiện nói thêm gì. Hai năm liền hai năm đi, ông cũng không phải lão đến nỗi, cần nữ nhi mỗi ngày bên cạnh hầu hạ.

.

.

.

"Hoàng đại nhân, chúc mừng ngài tìm được hiền tế."

"Đa tạ, đa tạ." Hoàng thái thú vui vẻ nhận lời chúc mừng của đồng liêu. "Hiếu Nghiên đến đây." Ông quay sang gọi Thái Nghiên đang tiếp rượu quan khách bên cạnh.

"Nhạc phụ gọi con." Thái Nghiên vốn có vẻ ngoài thư sinh, hôm nay lại một thân tân lang đỏ thẩm khiến làn da trắng càng thêm trắng, diện mạo cũng nhu mị thêm mấy phần, quả thật khiến không ít nữ quan khách hôm nay xuân tâm nhộn nhạo.

Hoàng thái thú là nhạc phụ nhìn hiền tế càng nhìn lại càng thích "Để ta giới thiệu cùng con, đây là Lưu ngự sử đại nhân, còn người này là Cao thái phó."

"Hiếu Nghiên gặp qua Lưu đại nhân, Cao đại nhân."

"Ân, không sai, không sai... quả thật là nhân tài." Hai người đối với Thái Nghiên quả thật hài lòng.

Hoàng thái thú trong lòng lại thêm mấy phần hãnh diện. Xem ra, ông có thể yên tâm về cuộc sống sau này của nữ nhi.

"Đến đến, Hiếu Nghiên đại ca, muội kính huynh." Đây không biết là ly thứ mấy Duẫn Nhi mời Thái Nghiên hôm nay.

Thái Nghiên biết Duẫn Nhi trong lòng vẫn không vui. Muội ấy muốn uống, nàng liền bồi, không hề từ chối. "Cạn."

"Duẫn nhi, muội say rồi, đừng uống nữa." Lâm Canh Tân nhìn Thái Nghiên đã có mấy phần say, gương mặt trắng nõn đều hồng thấu, nội tâm lại hiện lên mấy phần không đành lòng.

"Ca, hôm nay là ngày vui của Hiếu Nghiên đại ca, ca không nâng ly chúc mừng huynh ấy cũng đừng ngăn cản muội." Duẫn Nhi không vui nói.

"Không ngại, không ngại. Nếu tiểu Duẫn muốn uống ta liền bồi muội ấy. Huynh không cần để tâm."

"Hiếu Nghiên, ta cũng kính huynh một ly" Du Lợi cũng nâng ly chúc mừng Thái Nghiên "Biểu muội từ nay liền giao cho huynh." Du Lợi hôm nay cũng đã uống cho say có chút mơ hồ.

"Tam hoàng tử yên tâm, tại hạ nhất định khiến Anh nhi hạnh phúc." Thái Nghiên kiên định nói, nâng ly đáp lại Du Lợi.

"Tam hoàng tử, đừng uống nữa," Tú Nghiên bên cạnh thầm khuyên bảo.

Du Lợi tuy say nhưng đầu vẫn còn rất tỉnh táo, nàng mỉm cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tú Nghiên khiến nàng ấy yên tâm.

Duẫn Nhi từ khóe mắt nhìn hành động của hai người tâm hung hăng đau, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Lúc này, nàng cũng phân không rõ là rượu cay huân khóe mắt hay là chua xót trong lòng.

'Nghiên đệ, ta cũng kính đệ một ly. Chúc đệ bách niên giai lão, sớm sinh quý tử." Tú Anh cũng tham gia góp vui, có chút xấu xa mà nhìn Thái Nghiên.

Thái Nghiên bị trêu đùa cũng không tức giận, chỉ mỉm cười cạn ly cùng Tú Anh "Đa tạ đại ca."

"haha..." Tú Anh bật cười "Xuân tiêu nhất khắc đáng thiên kim, làm đại ca như ta cũng không thể không biết điều. Đến, để ta giúp đệ chắn rượu."

"Đa tạ đại ca." Thái Nghiên cảm kích nói.

Tuy tửu lượng của Thái Nghiên không tệ nhưng tân hôn tân lang vốn liền là đối tượng chuốc rượu của mọi người, chưa kể đến việc một đám công tử kinh thành thầm mến mộ Mỹ Anh, lúc này liền thừa dịp trả thù kính rượu Thái Nghiên. Đợi nàng có thể thoát thân, đến ngay cả đi đường đều không vững. Gia đinh bên cạnh lo lắng theo phía sau, rất sợ tân cô gia té ngã.

Tân phòng được trang hoàng tỷ mỹ, đỏ thẩm một phòng khiến cho lòng người rạo rực. Mỹ Anh đầu đội hỉ khăn ngồi ngay ngắn trước giường, khăn tay trong tay bị nàng nắm đến nhăn nhíu biểu lộ nàng lúc này vô cùng khẩn trương.

"Đến đến đến, cô gia đến rồi." Nha hoàn canh cửa bên ngoài nhìn thấy Thái Nghiên đến liền thông báo.

Mỹ Anh nghe được nội tâm lại càng khẩn trương. Bên tai lập tức nghe được tiếng bước chân có người tiến vào phòng.

"Tân lang đến rồi. Mau vén hỉ khăn." Hỉ nương gặp Thái Nghiên tiến vào liền cười nói.

Thái Nghiên đứng trước mặt Mỹ Anh. Không hiểu nội tâm bắt đầu hồi hợp. Nàng chỉ cần vén hỉ khăn kia lên, kể từ hôm nay, hai người các nàng liền trở thành một. Thái Nghiên hít sâu mấy hơi, khiến cho bản thân tỉnh táo mới đưa tay vén hỉ khăn.

Hỉ khăn vừa được vén lên lập tức hiện ra diện mạo như hoa như ngọc. Một đôi mắt hạnh chứa đựng ngượng ngùng nhìn nàng. Thái Nghiên bị Mỹ Anh mỹ mà quên hô hấp, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Mỹ Anh ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên, bắt gặp ánh mắt si mê của người kia không khỏi ngượng ngùng cúi đầu. Hai má dù được phấn hồng che giấu vẫn không giấu được vẻ mặt đỏ bừng của nàng.

Nha hoàn xung quanh gặp cô gia si mê nhìn tiểu thư liền bật cười khúc khích. "Mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn."

"Nga..." Thái Nghiên lúc này mới hồi thần, xấu hổ sờ sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh Mỹ Anh, nhận lấy ly rượu từ hỉ nương.

Gặp hai người uống xong rượu hợp cẩn hỉ nương ra hiệu với nha hoàn trong phòng "Chúc tiểu thư, cô gia bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."

Đợi mọi người đều đi hết, Mỹ Anh mới ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên.

"Anh nhi, nàng thật đẹp." Thái Nghiên khẽ nói. Nàng nắm tay Mỹ Anh đưa lên môi khẽ hôn "Từ nay, nàng liền là thê tử của ta, ta cũng là thê tử của nàng. Sẽ không ai lại có thể chia cách chúng ta."

"Ân, ta là thê tử của ngươi." Mỹ Anh dịu dàng mỉm cười.

Thái Nghiên hạnh phúc ôm lấy nàng "Ta còn nghĩ rằng đây chỉ là mộng. Rất sợ khi mộng tỉnh, nàng liền không còn ở đây. Khi đó, ta thật sự không biết phải làm sao?"

"Thật ra, ta cũng rất lo sợ đây chỉ là giấc mộng." Mỹ Anh thoải mái tựa vào lòng ngực ấm áp kia "Trước đó, ta đã làm một giấc mộng thật dài, nhưng trong mộng ngươi lại rời đi ta mà ta lại không làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn ngươi càng ngày càng xa dần." Mỹ Anh nghĩ đến giấc mộng kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng níu lấy áo Thái Nghiên "Rất may đó chỉ là giấc mộng. Bây giờ, chúng ta đã là phu thê. Ngươi vĩnh viễn không cho phép rời đi ta."

"Ân, đó cũng chỉ là giấc mộng mà thôi." Thái Nghiên cọ nhẹ càm mình trên đỉnh đầu Mỹ Anh, nhỏ nhẹ trấn an "Hơn nữa, nàng có đuổi ta cũng không đi." Thái Nghiên cười đùa, siết chặt vòng tay. "Ta còn chưa đòi được nợ, làm sao có thể đi."

"Cái nào nợ? Ta khi nào thì thiếu nợ ngươi?" Mỹ Anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.

"Ai bảo không nợ. Ta chỉ có một trái tim, nàng lại lấy đi không chịu trả. Nàng nói xem cái này không phải nợ thì là gì?"

Mỹ Anh thoáng cái liền xấu hổ nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào "Vậy ngươi lấy lại."

Nhìn Mỹ Anh xấu hổ tựa vào lòng mình, Thái Nghiên cảm giác lại thêm mấy phần men say "Ta không muốn lấy lại nó. Ta muốn nàng dùng thứ khác trả lại cho ta" Nàng cuối đầu thì thầm vào tai Mỹ Anh.

Cảm nhận hơi thở ấm nóng của Thái Nghiên phả vào tai mình, Mỹ Anh cảm giác có chút dương bèn rụt cổ lại, mặt cũng nóng lên "Ngươi muốn gì?"

Thái Nghiên thâm tình nhìn nữ nhân trong lòng "Ta muốn nàng dùng cả đời bên cạnh ta, bồi ta. Mỗi ngày cùng ta cùng ta trải qua cuộc sống dù buồn hay vui, dùng nửa đời còn lại để trả nợ cho ta. Còn có..."

Khóe mắt Mỹ Anh đỏ lên có chút ướt át, nàng cảm động nhìn Thái Nghiên "Còn có gì?"

Ánh mắt Thái Nghiên đột nhiên lại trở nên giảo hoạt "Còn có, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nói ta xem muốn làm gì." Thái Nghiên cúi đầu tựa trán vào trán Mỹ Anh.

Mặt Mỹ Anh lập tức đỏ bừng, nàng xấu hổ tránh đi ánh nhìn của Thái Nghiên, đẩy nhẹ vai nàng ấy "Nghĩ đến mỹ, cả người đều toàn mùi rượu."

Thái Nghiên bật cười "Quả thật có say. Nhưng không phải rượu làm ta say mà là vẻ đẹp của nàng làm ta say." Không đợi Mỹ Anh đáp lời, Thái Nghiên liền bắt lấy đôi môi đỏ mộng khiến nàng không thể rời mắt kia.

Mỹ Anh không né tránh, chỉ là tay nàng bắt lấy vạt áo Thái Nghiên càng chặt. Cũng không phải lần đầu Thái Nghiên thân mật hôn nàng, nhưng lúc này trong lòng lại thêm mấy phần ngọt ngào cùng ấm áp. Cảm nhận được sự nâng niu, trân trọng của Thái Nghiên dành cho bản thân, trong lòng Mỹ Anh lại càng hạnh phúc. Kể từ hôm nay, Thái Nghiên cùng nàng sẽ chính thức trở thành phu thê, ai cũng không thể tách rời hai người. Mỹ Anh thuận theo mà khép mắt lại.

Thái Nghiên khẽ cười, thuận thế nghiêng người, đem Mỹ Anh áp dưới thân, trần trọc, mê luyến mà hôn nàng. Bờ môi mềm mại cùng hương vị ngọt ngào khiến nàng muốn ngừng mà không được. Sự rụt rè, xấu hổ của người dưới thân khiến nàng càng muốn chinh phục, càng tham lam mà chiếm lấy.

Mỹ Anh bị Thái Nghiên hôn đến có chút choáng váng. Nàng chỉ uống có một ly rượu hợp cẩn nhưng dường như đã say, chỉ biết siết chặt áo của Thái Nghiên.

Cảm nhận được hơi thở Mỹ Anh ngày càng rối loạn, Thái Nghiên mới luyến tiếc rời đi nhưng lại mê luyến mà hôn lên khóe môi nàng.

Mỹ Anh nghiêng đầu sang một bên, không dám đối mặt với ánh mắt nóng rực của Thái Nghiên, cố sức mà hít lấy không khí.

Thái Nghiên bật cười lại hôn một cái lên môi nàng mới lật người nằm sang một bên, ôm lấy Mỹ Anh vào lòng "Chúng ta nghỉ ngơi đi. Nàng bị ép buộc cả ngày chắc cũng mệt rồi." Thái Nghiên lại hôn một cái lên trán Mỹ Anh mới mỹ mãn nhắm mắt lại.

Mỹ Anh ngỡ ngàng nhìn Thái Nghiên. Vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nàng ấy. Mấy ngày gần đây mẫu thân đều nói với nàng không ít, cho nên đối với việc động phòng nàng cũng chẳng phải cái gì cũng không rõ. Chẳng lẽ vừa rồi nàng đã làm sai cái gì khiến Thái Nghiên tức giận. Nghĩ vậy, trong lòng Mỹ Anh bắt đầu thấp thỏm "Ta đã làm gì sai hay sao?"

"Không có." Thái Nghiên nghe giọng nói Mỹ Anh không đúng mở mắt ra nhìn nàng, liền thấy ánh mắt người kia ngấn lệ nhìn mình "Nàng làm sao vậy, chỗ nào khó chịu sao?"

"Ta không làm sai việc gì, tại sao ngươi lại tức giận?" Mỹ Anh càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, liền rơi lệ.

Cái này thật khiến Thái Nghiên luống cuống không hiểu làm sao. Nàng vội vàng lau đi những giọt nước mắt kia. "Ta không có tức giận. Nàng đừng khóc, hôm nay là tân hôn của chúng ta đâu."

"Ngươi gạt ta. Nếu ngươi không tức giận tại sao lại...lại..., rõ ràng vừa rồi ta đều nhìn thấy." Mỹ Anh dù sao cũng là tiểu thư khuê các, những lời nói trắng ra như thế nàng thật không thể mở miệng.

"Nàng nhìn thấy gì? Vừa rồi ta làm gì a.." Thái Nghiên lại càng luống cuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ bản thân vừa rồi đã làm gì sai khiến cho Mỹ Anh đau lòng.

"Ta thấy, trong mắt ngươi..." Mỹ Anh ngập ngừng một hồi cuối cùng vẫn không thể mở lời, chỉ có thể ủy khuất khóc.

Thái Nghiên nhìn nàng ngập ngừng, gương mặt lại hồng hồng, trong đầu thoáng cái liền hiểu cũng khiến cho bản thân dỡ khóc dỡ cười. Nàng chỉ quan tâm nàng ấy, không ngờ lại khiến cho người kia hiểu lầm. Thái Nghiên mỉm cười, ân cần giúp Mỹ Anh lau đi lệ "Đừng khóc. Ta quả thật không có tức giận. Ta chỉ lo lắng nàng bị ép buộc một ngày, sợ thân thể nàng chịu không được nên mới khiến nàng sớm nghỉ ngơi mà thôi." Thái Nghiên thật không ngờ, Mỹ Anh lại nghĩ như vậy.

"Thật sự?" Mỹ Anh ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên, muốn xác định chắc chắn một lần nữa.

"Ân."

Thấy Thái Nghiên gật đầu, Mỹ Anh mới an tâm nhưng lại vì bản thân nghĩ nhiều mà bắt đầu ngượng ngùng.

"Thế nào? Hay nàng muốn ta làm gì đó?" Thấy Mỹ Anh ngượng ngùng, Thái Nghiên lại bắt đầu trêu nghẹo

"Mới không có."

Nhìn Mỹ Anh ngượng ngùng, Thái Nghiên vui vẻ bật cười lại ôm nàng vào lòng. "Được rồi, mau ngủ đi. Sáng mai còn phải thức sớm kính trà đây."

"Rửa mặt trước hãy ngủ. Ngươi cả người đều là mùi rượu." Mỹ Anh ghét bỏ nói. Nàng không biết uống rượu chỉ cần ngửi mùi rượu trên người Thái Nghiên đều khiến cho bản thân muốn say.

Thái Nghiên ngửi ngửi y phục của mình, quả thật mùi rượu rất nồng, lại nhìn gương mặt Mỹ Anh vẫn còn lớp trang điểm tân nương liền gật đầu. Nàng quả thật sơ xót "Để ta bảo người mang nước đến."

Rất nhanh Thiện Khuê liền dẫn người mang nước tiến vào. Bọn họ cũng không dám minh mục trương đảm nhìn tiểu thư cùng cô gia. Nhưng Thiện Khuê vẫn thoáng thấy được y phục của hai người đều có chút hỗn độn, hơn nữa khóe mắt tiểu thư đều khóc đỏ bừng. Trong lòng không khỏi oán hận Thái Nghiên. Hàng ngày rõ ràng là một bộ ôn nhu, nhã nhặn. Không ngờ chỉ mới một lúc, tiểu thư đều bị hắn khi dễ đến khóc.

Thái Nghiên để Thiện Khuê giúp Mỹ Anh rửa mặt, chảy đầu, bản thân tự mình đến bên ngoài thanh tẩy một chút. Cũng không biết hình tượng của mình trong lòng tiểu nha đầu hoàn toàn sụp đổ.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro