Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Taeny] Biển Tình - Au:Zgreenz

trở lại một 1 ngày trước]

- Taeyeon cậu có hẹn với đối tác tối nay đấy.

Sunny nhắc Taeyeon và thẩy đóng hồ sơ trước mặt Taeyeon

- lại hẹn nữa à, hẹn với ai, về cái gì? Taeyeon cau mày gì những cuộc hẹn liên tiếp khiến cô mệt mõi.

- với bên Victoria Plaza, giải thích vì sao cứ mãi giao hàng trễ cho họ?

Sunny khoanh tay trả lời của Taeyeon.

- lại phải gặp con Victoria mà mình ghét đó nữa à, mà chẳng phải đã giải thích vì tuyến đường giao thông gặp trục trặc thường xuyên rồi còn gì.

Taeyeon nhăn mặt đáp.

- Nhưng họ nói, muốn đích thân Giám đốc giải thích.

- thôi Đc rồi tớ sẽ cố.

Sunny nhún vai và đi ra khỏi phòng làm việc của Taeyeon.

Sau khi Sunny đóng cửa lại cô ngã đầu ra sau chiếc ghế làm việc và thở dài, chộp lấy chiếc điện thoại và gọi cho ai đó.

- alo Fany hả?

- em nge nè! Có chuyện gì hả Tae ?

- à......ừ tối nay Tae về trễ nhé !

- lại về trễ sao vậy Tae ?

- ừ thì tại công việc chứ Tae có muốn đâu.

- vậy chừng nào Tae về, có về ăn tối cùng em ko? Em đợi.

- thôi em đừng đợi. Chừng nào xong côn việc Tae sẽ về với em.

....

- vậy nhé Fany Tae sẽ cố gắn về sớm, bye em i love you

- i love you too

Sau khi cúp máy Fany cũng thở dài thất vọng nhìn bài ăn mình đã dọn sẵn, ừ thì Taeyeon nói là về sớm, nhưng cái sớm của Taeyeon là lúc nào cũng 3,4h sáng, người thì mùi rượu nực nồng. Nhưng Fany vẫn đợi Taeyeon, khi nào Taeyeon về thì cô mới yên tâm.

7:00 PM ( international restaurant in Korea)

Taeyeon với bộ vest lịch lãm bước vào phòng số 9

- Anh Taeyeon!!!!!! Appaaaaa Ahh Taeyeonnnn đếnnnn rồiiiii kìaaaaaaa

Một cô gái chạy nhào đến ôm cô, ko ai khác đó chính là Victoria, với cái giọng nhão như cháo làm Taeyeon nỗi da gà, xỡn gai ốc.

- a ha chào mọi người, lâu quá ko gặp.

Cô vờ cười với mọi người vừa đẩy Victoria ra khỏi người mình. Và bắt tay với tất cả mọi người còn lại.

Lúc ngồi thì chỉ còn một chiếc ghế trống duy nhất, mà chỗ đó thì lại kế Victoria. Trong khi trình bày công việc mà Victoria cứ Liên tiếp gấp đồ ăn cho Taeyeon, làm cho Taeyeon cảm thấy không được thoải mái, và thậm chí là khó chịu.

Khi đã giải quyết xong vấn đề công việc, Taeyeon ko thể nào về liền được vì nguyên phép lịch sự nên đánh phải nén lại một chút đe ăn cùng với mọi người.

Rất nhiều người mời rượu Taeyeon.. Cô đã từ chối rất nhiều vì lí do còn phải lái xe, nhưng ko thể nào từ chối hết được. Taeyeon Liên tục nhìn vào đồng hồ vì cô biết ở nhà đang có một người chờ cô về.

Taeyeon buông ly rượu của mình xuống bàn định xin phép về mặt kệ cho đám người kia vừa ca vừa nhảy nhót. Thì Victoria đi cùng bố của cô ấy lại.

- Taeyeon uống với em cùng với bố một ly nhé...

Taeyeon ko thể nào từ chối, một phần vì lịch sự, một phần vì công việc Taeyeon đến đây vì vấn đề của họ.

- đương nhiên là được rồi nhưng chỉ hết ly này thôi nhé, vì tôi còn bận chuyện khác nữa.

- ôi con bé này, uống với ta một ly có chết chóc gì đâu nào.

Bố của Victoria lên tiếng.

- đấy Tae nge bố em nói chưa, nào chúng ta cạn nào 100% nhé.

Taeyeon miễn cưỡng uống hết ly rượu của Victoria đưa.

Vừa uống xong thì một người đàn ông kéo bố của Victoria vào cuộc nhảy nhót, chỉ còn lại Taeyeon và Victoria.

- tôi phải đi rồi, chào cô

- khoan đã lâu ngày ko gặp chúng ta nơi chuyện tí thôi.

Vic kéo tay Tae lại.

- được rồi cô nói đi.

Taeyeon bắt đầu khó chịu với cô Vic lắm chuyện này.

- đạo này Tae có khỏe ko.

- tôi vẫn khỏe và sống bình thường.

- Tae vẫn còn sống với Tiffany à?

- chúng tôi đang sống rất hạnh phúc.

Victoria bỗng dưng nhìn Taeyeon và cười gian

- chia tay và quên cô ta đi

- cô nói gì thế?

Bỗng dưng Taeyeon buồn ngủ dữ dội người nóng như rang

Taeyeon chỉ chập choạng nge được Victoria nói "vì từ hôm nay Taeyeon sẽ là cua em rồi"

Có hai người mặt áo đen đỡ Taeyeon và nge Victoria thì thầm cái gì đó rồi gật đầu.

Sau khi họ rời di, trên mặt Victoria xuất hiện mốt cái nhếch môi.

10:45' Pm ( Rex hotel )

Taeyeon nằm trên giường với mồ hôi nhể nhãi... Người run lên từng hồi.. Victoria bước tới với bộ bikini nóng bỏng nằm xuống cùng Taeyeon, những nụ hôn nóng bỏng được chụp lại từ chiếc máy ảnh của Victoria được để trên bàn. Những cảnh chiếu chăn được chụp lại rõ ràng chi tiết.

[ trở về với ngày hôm nay]

7:00 AM Rex Hotel

Nắng chiếu lên gương mặt búng sữa của Taeyeon, làm Taeyeon tỉnh giấc. Thức giác với cái đầu như búa bổ, chẳng nhớ gì cả, Chẳng biết mình ở đâu, lay hoay nhìn xunh quanh một lát sau mới biết mình đang ở trong khách sạn.

Mặt đồ lại chỉnh tề lại, Vì hôm nay là chủ Nhật nên Taeyeon được nghĩ, trả phòng và lái xe về nhà...

8: 00 AM Taeny's house

Taeyeon bước vào nhà thì bắt gặp Fany đang ngồi trên sofa với gương mặt lạnh lùng khiến Taeyeon cũng lạnh óc.

- Fany àh Tae về rồi.

Taeyeon bước tới chỗ Fany đang ngồi.

Fany đứng đấy ngửi mùi áo của Taeyeon.

- mùi nước hoa nực nồng Tae đi đâu suốt tối qua vậy?

- à..ừ thì Tae đi gặp đối tác để bàn chuyện.

- bàn chuyện như thế này đây hả?

Fany tức giận chọi một xấp hình vào mặt Taeyeon, nước mắt Bắt đầu lăn dài trên khoé mắt của Fany.

Từng dòng nước mắt của Fany rơi xuống khiến lòng Taeyeon quặn thắt từng hồi, cuối xuống người xuống nhặt những tấm hình lên, thì đó là nhưng tấm hình mặn nóng bỏng tối qua của Taeyeon và Victoria.

Taeyeon đã phạm sai lầm như thế này lần thứ hai, lần thứ nhất là với Jiyeon và lần này là với Victoria. Chẳng ai muốn thấy người yêu của mình nằm trên giường cùng với một cô gái khác cả.

Và cũng vì quá yêu Taeyeon nên Fany đã tha thứ cho Taeyeon... Cả hai vui vẽ chưa được bao lâu thì Taeyeon lại phạm sai lầm.....

- Fany ah Tae Cần giải thích....

- tôi ko cần ghe, và cũng ko muốn nge.

- nge Tae nối đi em,một lần thôi... Một lần này nữa thôi

- tôi đã nge cô một lần là quá đủ rồi

Fany quay mặt đi nhưng bị Tae kéo lại

- em phải tinTae , Tae ko có làm vậy mà.

Bốp.

- Tôi ko muốn tin mấy người một lần nào nữa cả.

Fany gạt tay của Taeyeon ra và đi ra ngoài..... Bỏ lại Taeyeon với đóng hình tồi tệ của đêm qua.....

Taeyeon ngồi xuống ghế sofa một cách mệt nhọc, nhìn ko gian yên lặng của căn nhà, những ký ức cùng Fany ở khắp căn nhà chạy như những thước phim trong đầu Taeyeon, nước mắt cũng thi nhau rớt xuống....

Cô nhận ra rằng từ ngày quen nhau cô đem cho Fany đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc... Cứ một tuần thì hết 4,5 ngày có hẹn với đói tác.... Chẳng có thời gian nhiều để ở bên cô ấy.

" Taeyeon mày nhìn đi, mày mang cho cô áy được nhũng gì...? Hạnh phúc ư? Được bao nhiêu ngày? Chỉ toàn là Đợi chờ... Đau khổ.... Nước mắt...... Vậy tại sao mày bắt cô ấy phải tin mày... Mày có cái gì để cô ấy tin? Sao phải bắt cô ấy yêu mày? Mày chẳng có gì để cô ấy yêu cả?.....mày thật ko xứng đáng với cô ấy. Mày thật tồi tệ Taeyeon ạ"

Taeyeon mở tủ lấy chai XO ra tu một hơi... Uống để ko phải nghĩ nữa.... Càng nghĩ càng thấy có lỗi với Fany, càng nghĩ càng thấy đau... Nhắm mắt để những cơn vằn vặc vơi đi...

8:00 PM

Tiếng cạch mở cửa làm Taeyeon tĩnh giấc...rượu làm cô thiếp đi lúc nào ko hay...

Fany đã về

- đi ra khỏi nhà tôi ngay... Đồ phản bội... Đồ giả dối

Fany quát lớn

- được nếu em muốn, Tae sẽ đi.

Taeyeon vào phòng lấy vali đồ rồi trở ra

Taeyeon đứng lại nhìn Fany với đôi mắt ngấn nước. Còn Fany thì lạnh lùng quay mặt chỗ khác

Taeyeon tiến lại gần chỗ Fany đang đứng

- Fany àh, xin lỗi vì đã đem quá nhiều đau khổ từ khi gặp nhau. Đó là lỗi của Tae

Tae chỉ toàn đem lại nước mắt cho em thôi.... Tae tệ lắm đúng ko em.

Nước mắt của Taeyeon bắt đầu lăn dài...

Fany cũng quay đi chỗ khác vì che đi những dòng nước mắt đang thi nhau tuông xuống..

Choàng tay ôm nhẹ Fany rồi Taeyeon bước ra cửa

- hãy sống thật tốt và đừng yêu một người tồi tệ như Tae

Khi taeyeon đóng cánh cửa lại cũng là lúc 2 con người không còn đứng vững được nữa. Một người khóc vì sự thay đổi của người kia, còn một người khóc vì ko còn đủ tư cách để yêu người mình yêu nữa.

Trời cũng bắt đầu mưa.. Mưa khóc cho cuộc tình dang dở.... Hay mưa đang cười vì những đổi thay....

" một người đi lòng quặn đau còn người đứng ở lại...trái Tim cũng nát tan"

Sau khi rời khỏi nhà của Fany, Taeyeon trở về ngôi nhà nhỏ của cô, tuy là một giám đốc của một công ty không nhỏ nhưng cô vẫn cứ thích một căn nhà nhỏ đơn sơ vì cô thích những điều giản dị ko cầu kì.

Về đến nhà Taeyeon chẳng còn sức lực nào để suy nghĩ thêm một chút nào cả. Nằm phệt xuống sofa. Căn nhà màu xanh blue tông trầm ngày nào vẫn vậy, vẫn yên lặng, vẫn cảm giác cô đơn.

Nhưng Taeyeon nhận ra rằng trước đây khi chưa quen biết Fany thì ở nơi đây đã cho cô cái cảm giác cô đơn dễ chịu,bình yên, ko ồn ào.

Nhưng bây giờ thì nó là một cảm giác cô đơn tàn nhẫn, gần như Taeyeon đấ quen với không gian có tiếng cười tiếng nói của Fany hằng ngày chứ ko phải là một không gian trống rỗng như bây giờ.

Mở chiếc TV cũ kĩ lên để lắp đầy cái không gian trống rỗng ấy, Taeyeon dừng lại ở kênh MTV đang phát những bài tình ca nhẹ nhàng.

Cô nhắm mắt của mình và lắng nge..

If only you could see the tears

In the world you left behind

If only you could heal my heart

Just one more time

Even when I close my eyes

There's an image of your face

And once again I come to realise

You're a loss I can't replace...

Soledad.....

[flashback]

- Aaaaaa Tae àh bài này buồn quá nge não ruột sao ấy

Fany làm mặt nũng nịu

- nhưng nó hay mà...

- nhưng nó buồn quá cơ.........đổi kênh đi mà Taeee

Fany tăng mức độ nũng nịu

- không

- cho nói lại lần nữa đó

Mặt Fany bắt đầu nghiêm trọng

- không

Taeyeon bình thản trả lời đầu lắc lư theo điệu nhạc...

- chết với em này...

Fany liền nhào tới tung Liên Hoàng cù lét với Taeyeon

- a haahaaaha dừng hahaa lại đi haha há hà hà mà....hhahaa

- có chuyển kênh cho em không hả????

- KHÔNGGGG

- Á á á á Tae đi chết đi aaaaaaaa

Fany cứ nhắm mắt mà cù lét Taeyeon hết sức có thể

- hahhhaaahahaha.

Tiếng cười nói của hai con người cứ như tiếng chim hót ríu rít bên cửa sổ cùng với những giọt nắng rớt bên thềm cửa sổ...

[end flashback]

Giọt nước mắt âm thầm rơi xuống khoé mắt Taeyeon, mỗi bài hát cứ như mỗi kỷ niệm trôi về trong tiềm thức. Taeyeon cũng ko hay rằng cơn mưa ngoài kia đã làm áo mình ước từ bao giờ...

Và ngày hôm nay là một ngày tồi tệ.

7:00 AM ( Taeyeon's house )

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ làm Taeyeon thức giấc, ngỡ cứ như những chuyện xãy ra chỉ là một giấc mơ dài

- Fany !

Taeyeon bật dậy gọi tên Fany hy vọng sẽ được gặp lại gương mặt quen thuộc mà cô mong chờ.

Nhưng đáp lại chỉ là những hình ảnh ảm đạm., vẫn căn nhà màu xanh, khung cửa sổ ngày nào giờ đã bị dây leo đan kính. Những chậu hoa Lan tím ngày nào giờ đã héo tàn,hàng kệ sách đã đóng đầy bụi bậm...?

Tắm rửa sạch sẽ Taeyeon chuẩn bị đi làm với cái đầu vẫn đang đau như ai vừa đập búa vào nó...

Lái xe đến công ty như thường ngày và bước vào công ty thì những nhân viên cấp dưới ko khỏi bất ngờ khi một giám đốc lịch lãm ngày nào đang mặt trên người bộ vest nhăn nheo như ko ai ủi cho, và ko thể thiếu những tiếng xì xầm xí xô xí xào.

Thường thì Fany sẽ ủi đồ và chuẩn bị sẵn sàng cho cô, nhưng hôm nay thì khác rồi.

8:00 PM ( G&G company. Taeyeon's office)

Cốc... Cốc...

- vào đi !

- chuyện hôm qua cậu giải quyết thế nào rồi.

Sunny ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặc trong phòng của Taeyeon

- đừng nhắc tới nó nữa...

Taeyeon tháo chiếc kính cận của mình xuống và xoa xoa hai thái dương của mình....

- có chuyện gì à? Mà sao hôm nay nhìn cậu tàn thế? Quần áo mặt kiểu gì mà sọc xệt vậy. Fany ko ủi đồ cho cậu hả?

Sunny hỏi một tràn vì sự khác biệt ngày hôm nay của Taeyeon

- cô ấy đuổi tớ ra khỏi nhà rồi.

Taeyeon trả lời một cách mệt mỏi..

- Cái gì? Cậu nói thật à.

Sunny trợn mắt sốc trước câu trả lời của Taeyeon

- Tớ nói chơi với câu bao giờ chưa?

- Vì sao vậy?

- vì cuộc hợp hôm qua đấy.

- Tớ ko hiểu gì hế, cậu kể tớ nge đi.p

- chuyện là....%%*+*^%=***^|[*]=..............

Đối với Taeyeon Sunny ko chỉ là một Phó giám đốc mà còn là một người bạn thân từ năm cấp 3 của trung học, bất cứ chuyện gì nếu làm được Sunny sẽ giúp Taeyeon hết mình.

- Trời ơi nghiêm trọng, nghiêm trọng thật rồi. Lần này tớ ko giúp gì được cho cậu đâu.

- tớ cũng chẳng biết tính sao nữa... Đầu tớ bây giờ rối lắm.

- còn Victoria thì sao

- đành tránh xa cô ấy ra càng xa càng tốt.

- ừ vậy đi! Thôi tớ phải về phòng làm việc rồi, cậu phải cố gắng giải quyết cho ổn thỏa đó,để còn mau chóng trở về với Fany.

Taeyeon. Cũng ko thể trách Sunny bởi vì bản thân cô biết đây là chuyện riêng tư của cô và Fany thì làm sao mà Sunny giúp cho được, nên cô đành ngán ngẫm lắc đầu trở lại với công việc cho khỏi phải suy nghĩ linh tinh.

10:00 AM ( COSMOPOLITAN in Korea building. Tiffany's office )

Từ sáng đến giờ Fany chẳng nghĩ ra câu chữ gì để viết cho ấn phẩm mới của công ty... Cầm cây viết xoay đi xoay lại, đầu óc chỉ nghĩ về những chuyện xãy ra hôm qua, những hình ảnh trong những bức hình cứ hiện đi hiện lại trong đầu Fany, nó như là một nỗi âm ảnh. Cô cũng muốn tin là chuyện đó ko phải là Taeyeon làm, nhưng điều gì sẽ chứng minh cho điều đó,cũng bởi vì Fany quan niệm rằng khi một ai đó lập lại lỗi lầm lần thứ hai thì đó là cố tình. Cố gắng lắc mạnh đầu để quên đi và tập trung vào công việc của mình...

...

Bên ngoài giờ đã cuối đông... Trời đã bắt đầu thôi lạnh những nhành cây bắt đầu đâm chồi và những cánh hoa bắt đầu hé nở , nhưng lòng của ai đó vẫn héo úa như bầu trời tím của mùa thu..

8:00 PM ( Taeyeon's house )

Sau khi lau chùi dọn dẹp giải quyết hết đóng bụi ở trong nhà,đâu đó gọn gàn hết Taeyeon lại đi tắm và ngồi vào bàn làm việc...

Mờ chiếc iPhone 4 lên, màn hình chính của điện thoại vẫn là bức hình cảu hai người chụp ở ngoài biển, Taeyeon vào mục tin nhắn viết vài chữ:

"Fany à! Em đang làm gì vậy, Tae nhớ em nhiều lắm."

Định gởi đi nhưng nhớ lại mình có tư cách gì để gởi, bây giờ thì đã mang thân phận của một kẻ bản bội,một kẻ lừa dối thì còn tư cách đâu mà nói nhớ người ta....Đành thôi vậy, thầm chấp tay nguyện cầu cho Fany vẫn đang sống khỏe mạnh

.

.

.

8:15' PM ( Tifany 's house )

Tâm trạng của Fany chẳng hơn Taeyeon chút nào, trên tay cầm ly Cafe còn đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đầy sao....

[ flashback]

Một đêm mùa hè gió mát, có hai con người ngồi trên nóc nhà và chí choé cùng bầu trời đầysao lấp lánh.

- 38, 39, 30, 31, 32................

Fany cau mày tập rung hết mình để đếm hết tất cả các ngôi sao.

- 24 , 25, 26, 29, 27, 28 , 29....

Taeyeon cũng ra sức căng tròn mắt tập trung không kém Fany ....

- yahhhhhhh ! Taeyeon đếm nhỏ nhỏ coi, lớn quá làm em đếm nhầm nữa rồi huhuhuhu...

Cô Nấm lại nhỏng nhẻo...

- em cũng vậy mà làm Tae đếm sai hoài luôn.

- nhưng mà Tae đếm lớn hơn em.

Fany trề môi...

- Fany nè ngôi sao kia sáng và đẹp quá, nó chóp đủ màu luôn nhé, hồng này, hường này, hường nhạc này, hường đậm này, xanh này, tím này. Đó em thấy chưa.

Taeyeon chỉ tay về ngôi sao đang lấp lánh của bầu trời

- ngôi sao đó là của em đấy. *eyes smile*

Fany nhanh nhảo đặt quyền chiếm hữu ngôi sao

- ko nó là của Tae, Tae thấy nó trước mà.

Taeyeon quay sang nhìn Fany với đôi mắt tội nghiệp như một đứa trẻ bị giật kẹo.

- nhưng em nói nó là của em trước thì nó là của em, ai biểu Tae ko xí trước thì gắng chịu. *lêu lêu lêu lêu *

Fany le lưỡi trêu chọc Taeyeon.

- thôi thế này giải quyết công bằng sòng phẳng, Tae là người phát hiện ra nó, em là người chiếm hữu nó, vậy xem như nó là của chúng ta nhé!

- uhmmm........

Fany tỏ ra mình đang suy nghĩ về một chuyện hệ trọng lắm, làm Taeyeon bât cười.

- đồng ý......... Nhưng Tae phải hát cho em nge một bài nào đó đi.. Hihii * eyes smile*

- sẵn sàng, chuẩn bị nge nhé....

Taeyeon khằn giọng như đang sửa lại giọng của mình..... Còn Fany thì thích thú ngồi nge và hai bàn tay ấy không quên đan vào nhau.

One summer night

the stars were shining bright

one summer dream

made with fancy whims

that summer night

my whole world tumbled down

I could have died, if not for you...

.

.

.

Ngôi sao mà Taeyeon chỉ cho Fany xem đó chính là Venus, trên bầu trời cao kia và ngôi sao sáng ấy như một chứng nhân cho tình yêu của hai người.

[ end flashback]

Fany nở một nụ cười buồn khi ký ức của những ngày bên nhau hiện về, cô không biết Taeyeon đã ko còn yêu cô nữa hay do thời gian trôi qua làm mọi thứ nhạt màu, liệu có phải những gì cố giữ sẽ phôi pha nhanh hơn và liệu có phải Taeyeon đang nhớ cô hay đang hạnh phúc cùng bầu trời xanh biết với người ta.

Mọi thứ trong đầu Fany cứ rối bời , rất nhiều câu hỏi được đặc ra nhưng không có câu trả lời nào cả. Nó làm cô đau đầu rất nhiều, cô cung nhớ Taeyeon nhiều lắm chứ, buồn tuổi với đêm chăn thừa gối chiếc.

Mọi không gian trong căn nhà đều nhà một khoảng trống, bởi vì nó thiếu ai đó,thiếu cả mùi hương, thiếu tiếng cười, và thiếu cả một vòng tay...

Nghĩ đến bấy nhiêu thôi cũng đủ làm Fany rơi nước mắt.....

.

.

.

Những ngày đi làm về Taeyeon ko về thẳng nhà mà ghé lại qua bãi biển, mong được sống lại những cảm xúc ngày nào, nơi đây là nơi mà Taeyeon đã nói tiếng yêu đầu tiên với Fany, nơi chan chứa nhiều kỷ niệm cùng nhau, nơi mà hai người cùng nhau trút những căng thẳng và áp lực của công việc bằng những tiếng la hét đến tận chân trời, và cùng nhau chơi đùa như những đứa trẻ con..

Taeyeon ngồi trên vách đá với đôi mắt nặng sầu và nhìn ra biển trời rộng mênh mông...

Các bạn có biết tại sao người ta thường vui khi ngắm bình minh, và ngược lại họ hay buồn khi ngắm hoàng hôn ko?

Người ta nói khi ngắm bình minh sẽ cảm thấy như được đón thêm một ngày mới, cứ một sự bắt đầu của hành trình...

Còn khi ngắm hoàng hôn nó mang cho ta một cảm giác nuối tiếc khi cái khi đó sắp sửa trôi qua sắp sửa kết thúc.....

Những tia nắng chiều buông xuống đẹp như thơ đang chiếu lên gương mặt cùng mái tóc vàng của Taeyeon.... Cứ như tạo nên một bức tranh đẹp không cần vẽ..

Còn trong mắt Taeyeon là hình ảnh Fany xuất hiện vài phút mơ màng rồi vụt tắt, giống như cơn sóng biển nhỏ lăn tăn thật đẹp xô vào bờ rồi biến mất.

Và những cơn gió thổi qua tuy nhẹ nhưng đủ lạnh người và lạnh cả tâm can...

" biển có rộng nhưng biển có hiếu thấu lòng tôi, có phải chăng tình yêu chỉ đẹp khi cuộc tình dang dỡ và cuộc đời này chỉ đẹp với những kẻ đang mơ,"

.

.

.

Trời chập tối và Taeyeon cũng lái xe ra về, Taeyeon biết rằng bước chân lớn lầm bởi cuộc đời xô đẩy nên giờ đây cô bị kẹt giữa bốn bề gốc tối, như con thuyền nhỏ lạc bến ở biển rộng kia....

.

.

.

9:00 PM ( SNSD Street )

Định lòng là về nhưng Taeyeon ko chạy theo hướng căn nhà nhỏ của mình, mà chạy về hướng nhà của Fany, đã 1 tuần ko gặp Taeyeon cảm thấy nhớ Fany kinh khủng nhớ đến phát điên, đối với những người bình thường thì 1 tuần nó trôi qua rất nhanh, nhưng đối với những người đang yêu và nhất là đối với Taeyeon bây giờ nó cứ như là một thập kỷ. nhớ đến nỗi đêm nào cũng nằm mơ thấy Fany trong giấc ngủ, và giằng vặt tâm trí.

Dù chỉ để thấy Fany ở khoảng cách xa để biết cô ấy vẫn khỏe mạnh, vẫn sống tốt là đủ lắm rồi . Đậu xe ở một khoảng cách gần căn nhà Taeyeon thấy căn nhà tắt đèn, cô đoán chắc Fany đi đâu đó chưa về, và ngồi trong xe đợi

- Trời mưa sao? Đi đâu mà giờ này chư về không biết.

Taeyeon càu nhàu

" chắc những lần mình về trễ cô ấy cũng lo như thế này, ôi trời! Taeyeon mày tệ thật đấy"

Bỗng dưng Taeyeon cảm thấy vô cùng có lỗi với Fany về những lần mình đi sớm về khuya, cảm thấy xót cho Fany về những lần chờ đợi lo lắng cho mình.

Rầm........ào.............

Trời mưa đã lớn lại càng thêm lớn....

Khoảng 5 phút sau, xe của Fany đậu trước nhà của cô ấy, đôi mắt xót xa của Taeyeon nhìn dáng gầy gò bước ra khỏi xe với chiếc ô màu hồng của cô ấy.

Bước nhanh vào nhà Fany phủi vội những hạt mưa vương nhẹ trên vai, và xếp ô lại .

Mọi hành động và cử chỉ của Fany điều ko qua khỏi đôi mắt đang quan sát kỹ lưỡng của Taeyeon.

Mở túi xách Fany tìm kiếm chìa khoá nhà..... Nhưng.......

- chiết tiệt nó ko có ở đây sao? Ôi trời bây giờ phải làm sao

Fany lục tung túi xách của mình hy vọng tìm được chiếc chìa khoá quen thuộc,nhưng chỉ là vô vọng , vì sáng nay đi làm vội quá mà Fany quên mất chiếc chìa khoá nhà, đúng là cô nàng hậu đậu mà.

Hành động đứng vò đầu bức tóc của Fany đã làm cho Taeyeon biết Fany lại bỏ quên chìa khoá nhà, trời mưa thế này thì thợ sửa ổ khoá nào làm việc chứ.

Fany bắt cảm thấy người mình đang run lên vì lạnh vì cơn mưa càng lúc càng lớn, cô đành đứng chờ cơn mưa tạnh rồi đi tìm khách sạn ngủ thôi.....

chợt nhớ ra mình cũng có chìa khoá của căn nhà đó,Taeyeon ko thể nào đứng nhìn Fany đang chịu trận với những cơn gió lạnh buốt này thêm một giây phút nào nữa cả. Vội rút chùm chìa khoá ra khỏi ổ khoá xe, đội cái húp của áo khoác lên đầu, chạy vội về phía căn nhà nhỏ kia mặt kệ cho những hạt mưa rơi đau rát mặt.

Fany hơi hoảng hốt vì ở đâu ra một dáng người quần đen,áo đen, đầu cũng đen nốt, nhưng cái mặt thì trắng phóc chạy vào nhà.

Khoảng 10 giây sau Fany mới nhận ra đó là Taeyeon, còn Taeyeon thì người ướt tèm nhem như chuột lột nhanh chóng mở ổ khoá đẩy cửa cho Fany vào. Taeyeon quay sang nhìn Fany với một ánh mắt nhớ nhung nhưng chỉ vài giây rồi bỏ ra về.

còn Fany thì chỉ đứng nhìn muốn nói lời cảm ơn, muốn cất tiếng thốt lên rằng Taeyeon đừng đi nhưng vì cái tôi nên Fany cứ để cho Taeyeon đi ra về trong cơn mưa tầm tã....

Và ở đâu đó trong cơn mưa ấy có tồn tại những giọt nước mắt của nhớ thương, của nuối tiếc, có phải vì tình yêu quá mong manh nên để họ dần lạc mất nhau.....

Chap 2

[ 2 tháng sau ]

4:20' PM ( Taeyeon's house)

Cơn mưa chiều lạnh vắng làm hiu hắc cả góc phố nhỏ bên đường, Taeyeon đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn những giọt mưa bay lớt phớt bên thềm. Còn gì buồn hơn khi đơn côi lẻ bóng ngắm nhìn chiều mưa đang rơi từng giọt, đâu đó trong cơn mưa có giọt buồn, giọt nhớ và có cả giọt sầu...

" Phải chăng lúc đôi ta kề bên nhau mưa có khác, khi ấy mưa nhẹ nhàng, mưa ấm áp.

Sao bỗng dưng hôm nay mưa lạnh đến buốt người, phải chăng mưa cũng biết tiết nuối cho tình tôi những ngày qua? Hay mưa đang trêu tôi vì cuộc đời nhiều xô đẩy.

Ở nơi ấy ko biết cô ấy có đang khỏe mạnh ko?

.

Liệu cô ấy có đang mặt áo ấm vì trời hôm nay lạnh ko?

.

Liệu cô ấy có đang ăn uống đầy đủ ko ?

.

Liệu cô ấy có chăm sóc tốt cho bản thân ko?

.

Và liệu cô ấy có đang nhớ tôi như tôi đang nhớ cô ấy ko?

Nếu được cho xin một điều

Tôi xin mưa đừng làm buốt giá người tôi yêu. "

Những dòng suy nghĩ cứ hiện mãi trong đầu Taeyeon, cô ngước lên nhìn bầu trời của cơn mưa kia, chỉ là một màu trắng trống rỗng.

Cũng giống như đôi mắt của Taeyeon vậy, tưởng chững vô hồn và trống rỗng, nhưng sâu trong cái trống rỗng ấy là cả một bầu trời thương nhớ đến khôn nguôi...

4:30' ( Tiffany's house )

Căn nhà yên lặng chỉ có tiếng mưa lây lức rơi tí tách ngoài thềm , và Fany đang ngồi trên chiếc ghế to đặc cạnh cửa sổ, nó vẫn còn lưu lại mùi hương của ai đó luôn bên cô vào những lần mưa xuống.

Cô Xoè tay ra để hứng những giọt mưa rơi, mong tìm lại cảm giác ấm áp ngày nào...

Nhưng đáp lại chỉ là cảm giác lạnh buốt bàn tay mà thôi.

[ flashback]

Bên ngoài là xào xạc của tiếng mưa rơi ko dứt, có hai con người bên trong căn nhà màu trắng đầy hoa.

- Tae à mưa đẹp quá hihi ^^ *eyes smile*

Fany nói khi đang hí hoái ngồi trên đùi của Taeyeon

- tại sao em lại nghĩ mưa đẹp ?

Taeyeon nhìn trìu mến hỏi Fany vì câu nói của cô ấy, trong khi tay họ vẫn Đan vào nhau.

- tại vì em thấy nó đẹp, vậy thôi! Hihihi

- hahaha em thật là.... Còn Tae thì thấy mưa thật ấm áp.

Taeyeon cười vì câu trả lời của Fany

- tại sao?

- tại vì được ở bên em....

- tại sao lại thích ở bên em.

Fany tinh nghịch hổi dần lân với Taeyeon

- tại vì Tae yêu em.

Cả hai đều cười sau câu trả lời của Taeyeon, trong một khoảnh khắc họ nhìn nhau, chìm đắm....... Họ sát lại gần nhau cho đến khi nge được hơi thở của nhau..

[ end flashback]

Hương vị ấm nồng vẫn còn đọng lên trên môi, ký ức vẫn đọng mãi trong lòng, khi yêu nhau họ tìm thấy được nhau còn khi xa nhau họ tìm thấy niềm đau, và phải chăng mùa Xuân đã chết trong lòng nhau.

" bao nhiêu nước mắt mới đủ cho một cuộc tình ta tan vỡ.....

Nếu như lúc ấy em chịu lẵng nge Tae giải thích thì mọi chuyện có tốt hơn ko? Biết đâu em sẽ ko phải một mình lạnh lẽo chống chọi với những đêm dài.... Và biết đâu ngày hôm nay bàn tay sẽ ko phải thiếu một bàn tay..."

.

.

.

Mưa đổ hạt, vô tình hay cố ý mưa đổ luôn cả những kí ức trên tay tôi...

Tự hỏi ta để lại được gì cho nhau trong những buổi chiều mưa hoang vắng, hay chỉ nhắc cho nhau nge về một hơi ấm dịu dàng đã từng có nhau.

[ 2 tuần sau ]

7: 00 PM ( Southern Hills mall in Korea )

Tại quầy ăn khu lớn của nhà hàng McDonald nằm trong khu Trung tâm thương mại. là nơi mà Fany có hẹn với những người bạn của cô, đi mua sắm và ăn uống.

Ở một cái bàn nọ có bốn con người với cái miệng ko lành da non, cứ như họ đang tranh giành nhau để được nói chuyện.

- yahhhhhhh Sooyoung àh miếng khoai tây chiên đó của tớ mà........ Aaaaa đừng.....

Hyoyeon phát hoảng vì Sooyoung cứ liên tục cướp thức ăn của cô

- sao cậu hà tiện với tớ quá vậy... Bận bè kiểu gì kì cục hà ...... Nhưng lỡ rồi cho luôn tớ cái hamburger đó luôn đi hahhaaha

Sooyoung vừa nói vừa chộp cái burger của Hyoyeon ngặm vào miệng

- này yahhhhhhhh #*#%#%#%

Một bên hai người đang tích cực giành thức ăn, còn một bên hai người bên này.....

- Fany lâu rồi tớ mới đi shopping với cậu đấy.

Jessica vừa nói vừa bưng ly coke của lình lên uống

- tại tớ bận quá, tớ cũng nhớ cậu nhiều mà hihihihi

Cả 4 người vừa nói chuyện vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ....

Bỗng ở đằng xa Fany thấy bóng dáng người rất quen thuộc.... Và nhận ra ngay đó chính là Taeyeon, một phần vì cái nón màu xanh Taeyeon đang đội là của cô mua tặng Taeyeon.

Ở đằng xa Tifany có thể thấy Taeyeon đang order thức ăn, và chợt Fany thấy Taeyeon đang xách một thùng mì to tướng......

" fast food, mì gói, Tae sống bằng nhưng thứ này sao? Cô gái kia ko nấu thức ăn cho cậu sao? "

Fany đang cau mày suy nghĩ mà ko biết Jessica đang nói chuyện rất quyết liệt với cô

- Fany mùa xuân hè này Victoria's Secret giảm giá 40% đấy, mà hồi nảy tớ quảng cáo túi Burberry có mẫu mới ra nữa nhé, còn **....*%#%+*^% ...... LV.....$&$$.... CK......&$&&..... GG... O_O

Sica cụt hứng khi Fany đang bơ mình

- Fany !

Sica quơ quơ tay trước mặt Fany mong cô ấy vẫn đang tỉnh táo

- yahhhhh Fany !

- hả ?

Tiếng hét cá heo làm Fany giật mình, còn mặt thì cứ như trên trời mới xuống

- cậu ổn chứ Fany ?

Hyoyeon lo lắng hỏi Fany

- hả ? .... À.... ừ..... Mình ko sao, mình bình thường.

Fany lắc đầu trả lời với Hyoyeon

- cậu ngủ gục hả Fany ? Tới lượt Sooyoung hỏi?

- mình ko có .

Fany lại tiếp tục lắc đầu

- nãy giờ cậu có nge mình nói cái gì ko?

- hả? Cậu nói cái gì?

Fany ngây ngô hỏi ngược lại Sica

- yahhhhhhhhhhhh đầu óc của cậu bỏ đi đâu vậy? Nãy giờ tớ nói muốn khô cuốn họng với cậu luôn mà cậu lại ko nge gì hết....

Sica bức xúc hết cỡ với Fany

- hihihi cậu nói lại đi..

- tớ nói là #^}%%}^%{%>>><>%#

Khi Fany nhìn lại chỗ lúc nãy thì Taeyeon đã ko còn ở đó nữa, cô ấy dáo dác nhìn xung quanh hy vọng Taeyeon vẫn còn đâu đó.

Nhưng cô ấy đã rời đi từ lúc nào, Fany hơi hụt hẫn chỉ thở dài khi ko còn được nhìn thấy dáng người nhỏ bé mà nhớ hằng ngày nữa...

Sau một hồi lâu tám chuyện trên trời dưới đất, tám cho đến khi hết chuyện để tám thì họ mới chịu chào tạm biệt nhau để ra về...

- Fany à tạm biệt cậu nha gặp cậu sau!

Hyoyeon vẫy tay chào tạm biệt Fany....

- tớ no quá đi ko nỗi rồi.... Cậu về hả Fany, cậu về bằng xe hả?

Sooyoung nhăn mặt hỏi Fany...

- ừ tớ về bằng xe ! Fany cười trả lời Sooyoung

- Ừ vậy thì tốt! Tớ về đây bye cậu

- bye cậu ^^

Sooyoung gật gù an tâm cho Fany, rồi cũng chào tạm biệt Fany.

- Yuri đến đón tớ rồi , tớ phải đi đây, Bye " vợ " yêu "chồng" đi đây, I will miss you?

Sica vừa nói vừa ôm tạm biệt Fany

- bye "chồng" yêu, me too! Hihihi

Fany eyes smile với Sica.

.

.

.

Đi về phía chỗ đậu xe của mình, mở của bước vào xe, Fany nhớ lại chuyện gặp Taeyeon lúc nãy, nó lại làm cô suy nghĩ.

Một lúc sau Fany quyết định khởi động xe và cho xe chạy, Fany thầm đoán Taeyeon sẽ trở lại căn nhà cũ nên Fany quyết định xoay vô lăng cho xe về hướng đó.

Xe dừng lại ở một khoảnh cách xa căn nhà, nhưng đủ để cho Fany thấy Taeyeon đang ngồi làm việc trên cái bàn đặc ở cạnh cửa sổ, trên bàn là một đóng tài liệu được chất chồng lên nhau, gần như nó cao hơn cả đầu của Taeyeon, Cô vừa làm việc điên cuồng vừa bưng ly mì của mình còn ăn dở.

Ở đằng xa nhìn Fany chỉ biết nắm chặc vô lăng xe , để ko phải gào thét lên rằng cô nhớ Taeyeon rất rất nhiều, nhớ đến từng tế bào trong da thịt.

Nhìn gương mặt gầy gò của Taeyeon Fany chỉ biết lắc đầu thở dài đau đớn và

cảm thấy mình bất lực như bao giờ hết, lúc này Fany chỉ thầm trách.

" Trách Người sao phủ phàng lừa dối, trách cô ấy sao ko chăm sóc tốt cho người để rồi tôi thấy người tìu tụy như ngày hôm nay.."

Điều gì đó trong lòng Fany bỗng nhói lên làm cho khoé mi lại tuông trào.

nhấn nút khởi động xe, Fany nhấn ga và lái xe về nhà, để ko phải đau khổ khi ngắm nhìn ai đó trong nước mắt

11:00 PM ( Taeyeon 's house )

Sau khi quyết định bỏ đóng tài liệu qua một bên, Taeyeon quyết định ra ngoài hóng gió hy vọng cái đầu của cô nó sẽ đỡ căng thẳng hơn, ngước mặt lên hóng cơn Gió nhẹ lướt qua từng khẽ tóc, nhẹ nhàng mở mắt nhìn lên bầu trời đầy sao kia.

Taeyeon nhìn thấy trên bầu trời cao kia ấy là nụ cười trẻ con của Fany, là đôi mắt cười cong lên tựa như vầng trăng xẻ đôi ảo giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, những suy nghĩ về Fany luôn điều khiển tâm trí của Taeyeon.

Taeyeon chấp tay thầm nguyện cầu điều gì đó, thầm cầu mong cho đấng toàn năng trên cao ấy có thể nge được.

" Ngôi sao ấy vẫn tỏa sáng, vẫn đủ màu sắc như ngày nào, nhưng phải chăng nó ko còn dành riêng cho đôi ta nữa, bỗng sao hôm nay thấy nó lẻ loi đến lạ kì.

Nếu trên đời này có phép màu, Tae nguyện sẽ đi tìm nó dù là tận nơi vực sâu, nhưng nếu lỡ như trời cao kia ko thấu, ko chấp nhận lời nguyện cầu.

Thì cho Tae nợ lại em một lời xin lỗi, nợ lại những tháng ngày ko có Tae kề bên, và những thứ Tae chưa bao giờ quên, là kỷ niệm là kí ức những vui buồn bên nhau...."

.

.

.

Sương đêm rơi ước đẫm vai áo của Taeyeon, nhưng cô vẫn đứng đó, đứng để được sống lại những giây phút êm đền trong quá khứ, đứng để được nhìn ngắm người mình yêu dù là Trang tưởng tượng.

[ 8 tháng sau]

8:00 AM ( tại một nhà thờ nhỏ ko có tên, đặt cạnh bờ biển )

Một ngày chủ Nhật đẹp trời Taeyeon quyết định đi tới nhà thờ vào buổi sáng, đây là thối quen của cô và Fany, mỗi ngày chủ nhật cô và Fany sẽ đi đến nhà thờ nhỏ này để cầu nguyện.cũng đã lâu rồi cô không đến đây, gần như nó đã bỏ quên từ khi họ ko còn bên nhau nữa ,Cô còn nhớ Fany rất thích đến nhà thờ để cầu nguyện với chúa....

Đứng thành tâm trước chúa, Taeyeon chấp tay nguyện cầu điều gì đó, rồi lẵng lặng đi ra ngoài hóng gió bờ biển..

.

.

.

Hôm nay Fany cũng quyết định đi nhà thờ và tận hưởng ko khí bên ngoài, như một thói quen xưa cũ Fany đi đến nhà thờ ấy để cầu nguyện.

nhà thờ với không gian tĩnh lặng, ngồi một mình dưới góc giáo đường, điều đó nó làm cho Fany đảm giác như được trãi lòng mình với chúa nhiều hơn bao giờ hết.

Sau khi cuối đầu tạ hơn chúa, Fany bước ra ngoài, ít ai biết rằng những điều Fany nguyện cầ ko hề dành riêng cho chính cô mà dành ai đó và mong ai đó sẽ luôn sống hạnh phúc...

Và Fany cũng ko hề biết rằng chỉ 5 phút trước thôi cũng có một người ở đó cầu nguyện vì cô.

Nhà thờ nhỏ được đặc cạnh bờ biển, nơi đây ko gian thoáng đảng, nó làm cho cô cảm thấy tốt hơn nhiều so với những ngày chỉ biết rú quây quẩn trong cán nhà một mình.....

Bước đi trên những con sóng nhỏ lăn tăn dưới chân, những tia nắng ấm áp soi rọi lên mái tóc loà xoà của Fany cùng gương mặt thánh thiện của cô ấy, nó làm cho Fany rạng ngời hơn bao giờ hết.mặt dù Fany chỉ mặt chiếc đầm dài đơn giản, nếu ai đó bắt gặp cô lúc này ko chừng sẽ tưởng như nàng tiên cá nào đó bị lạc lên bờ....

Nắng ấm, con sóng biển lăn tăng mang vào bờ là những cơn gió nhẹ mang hương vị nồng nàng dễ chịu của biển..

Biển xanh, cát trắng, cùng với những cánh buồm đằng khơi xa tại cho nơi đây như một góc trời bình yên dễ chịu......

Đi dạo trước bãi biển vắng, nó gợi cho Fany nhiều kỉ niệm vui buồn cùng với ai kia. Nơi này từng in dấu chân của hai người cùng bao nhiêu là hẹn ước điều nằm ở nơi đây.

Trước mặt Fany là một bãi đá, có nhiều vách đá nhô lên, định đi đến đó nghĩ chân , vì là bãi đá cao nên có nhiều bóng mát để ngắm biển....

Ngồi xuống để đôi giầy cao gót đang cằm trên tay của mình sáng một bên. Lúc ngồi xuống Fany quên để xung quanh nên ko hề biết rằng Taeyeon đang ngồi phía trên mình một chút, có lẽ hơi khó thấy khi Taeyeon ngồi cạnh một vách đá nhỏ nhô lên cao.

Cả Taeyeon cũng ko biết là Fany đang ngồi ở phía dưới, vì mãi mê xem những tấm hình cũ đã chụp cùng Fany trên bãi biển này trên chiếc điện thoại nên Taeyeon quên hẳn mọi thứ xunh quanh mình.

Cho đến khi......

Chiếc điện thoại của Taeyeon bỗng reo lên vì ngày hôm qua Taeyeon có cái báo thức nhắc nhở rằng sẽ đi nhà thờ nhưng cô đã thức sớm và đi sớm hơn dự định...

Taeyeon giật mình, duột tay làm rơi điện thoại, chiếc điện thoại rơi xuống ngang chỗ Fany đang ngồi.

" bụp"

Giật mình Fany quay lại. Thì thấy chủ nhân của chiếc điện thoại đang đang tiến lại để nhặt nó....

.

.

.

Cả hai đều giật mình mở to mắt như trời tròng vì sự hiện diện của đối phương...

Đứng hình một lúc lâu, cho đến khi Taeyeon nhận thức được điều gì đang xãy ra. Thì Taeyeon chỉ ấp mở miệng nói được câu...

- C...ch...chào em!

.

.

.

- Chào Tae !

Fany cũng lấy lại được ý thức của mình nên đáp lại Taeyeon !

Vì quá ngượng ngùng ko biết nói gì hơn nên Taeyeon đằng gãi đầu cười ngố...

Taeyeon tiến lại nhặc chiếc điện thoại lên may mắn là nó chỉ trấu xước một chút.

- e.....em khỏe chứ!

Taeyeon cũng ngồi bên xuống cùng Fany nhưng ko dám nhìn cô ấy, chỉ dám đưa mắt nhìn ra biển....

- em khỏe! Còn Tae thế nào?

Fany cũng tương tự

Chỉ biết hai trái Tim của hai người như muốn nổ tung ra ngoài...

- Tae khỏe.

Họ im lặng một lúc vì ko biết nói gì vói nhau...

Chỉ còn tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ...

.

.

.

- lâu rồi ko gặp em , cuộc sống tốt chứ?

Taeyeon mở lời xoá tan bầu ko khi đăng căn thẳng, tuy trời ko nóng lắn nhưng người của Taeyeon đang ước nhẹp vì mồ hôi.

- Vẫn vậy, em vẫn đi làm Bình thường....

Taeyeon biết Fany đang trả lời khéo câu hỏi của mình. Nên chỉ biết thở đai đáp.

-ừ... Vậy thì tốt..

- sao hôm nay Tae có hứng thú ra biển vậy?

Fany quay sang hỏi Taeyeon, chợ thấy gương mặt gầy gò ko còn nét baby như ngày náo nữa. Fany cảm thấy giận cô gái kia ghê gớm, sao tại để Taeyeon ra như thế này..

- ừ thì..... Tại vì...tại vì muốn giải tỏa áp lực của công việc thôi....à với lại lúc nãy sẵn tiện di nhà thờ nên qua đây dạo một chút....

Taeyeon cười dã lã, chứ ko dám nói răng buổi chiều nào cô cũng có mặt ở đây.

Lúc chờ Taeyeon trả lời Fany phát hiện ra chiếc áo sơ khoác sơ mi của Taeyeon bị đứt tận hai cái cúc áo, Fany nhăn mặt ko biết cô gái kia chăm sóc Taeyeon kiểu gì mà để cô ấy tàn tạ như thế này. Cho nên Fany đánh liều hỏi Taeyeon

- Tae và cô ấy sống hạnh phúc chứ?

Tưởng chừng như một khoảng lặng dài sẽ diễn ra nhưng lập tức Taeyeon cau mày nhăn mặt hỏi lại Fany

- cô nào?

- Cô gái ngủ chung với Tae ấy.

Taeyeon ngước mặt lên nhìn trời thở dài thường thượt khi nge câu trả lời của Fany...

- Tae chỉ sống có một mình ên thôi....

Taeyeon ngã mình xuống bãi đá. Nhắm mắt và nói cho Fany nge về chuyện hôm đó.

- cô ấy chỉ muốn hại Tae thôi, cô ta bỏ thuốc vào ly rượu sau đó là lôi Tae vào khách sạn, chụp hình và gởi về cho em.

Nút thắt lớn nhất trong lòng Fany cuối cùng cũng đã được tháo gỡ, Fany cảm thấu nhẹ nhởm hơn bao giờ hết, cảm thấy thật có lỗi rất nhiều với Taeyeon.

Taeyeon cũng giống Fany được nói ra sự thật , trong lòng Taeyeon nhẹ đi rất nhiều cứ như được cắt khỏi cục đá trong bụng mình....

.

.

.

Khoảng ko im lặng cho đến khi Fany có điện thoại và rời khỏi vì toà soạn có chuyện cần cô giải quyết..

Bỏ lại Taeyeon nằm đó,trên bãi đá, ko biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại cô cứ thích nằm phơi người trước Gió biển, và biết đâu Gió sẽ cuốn đi những đau khổ của ngày hôm qua đi mất.

Tuy rằng là vậy nhưng giữa họ đã có một khoảng cách vô hình, được gặp lại nhau nhưng những lời thương nhớ đã ko lặp lại như ngày nào, và một lẽ đương nhiên nào đó lời nói ko thể đưa họ trở về với nhau như ngày đầu mới bước chập chững bước vào yêu.

có phải chăng thời gian đã làm họ xa nhau, có phải quá trễ để trở về với nhau, và có phải quá trễ để nói lời xin lỗi....

Và nếu được trở lại liệu có còn được như lúc ban đầu.....

End

Ngày qua ngày đêm qua đêm vùi đầu ngập mặt với công việc, ăn uống không đúng giờ giấc nên căn bệnh đau ruột thừa của Taeyeon tái phát, với cái tính thờ ơ với sức khỏe như Taeyeon thì cô chỉ nghĩ mình bị đau bụng bình thường đau một chút rồi qua nên ko Cần đi đến Bác sĩ để kiểm trăm mà chỉ uống thuốc giảm đau qua loa.

7:00 PM ( Taeyeon' house )

Trong lúc Taeyeon đang làm việc với một Đống hỗn lộn giấy tờ thì bỗng dưng thấy bụng mình đau dữ dội, lay hoay đứng lên tiến lại túi áo khoác lấy lọ thuốc, nhưng đi được vài bước thì Taeyeon cảm giác như cứ mỗi giây trôi qua là bụng cô đau gấp chục lần.

Taeyeon cảm thấy như đôi chán mình bủn ra ko còn dức lục nào để đứng nữa,đầu óc quay cuồn mọi thứ xung quanh cô bỗng nhoè đi và tối sầm lại, cho đến khi ko còn thấy gì nữa.

2:00 PM ( G&G Company )

Ở công ty Sunny muốn đập chết cái điện thoại khi gọi cho Taeyeon gần cả ngàn cuộc gọi đến cái máy nó muốn cháy luôn nhưng chỉ nhận được tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia.

Trong khi hôm nay công ty lại có cuộc hợp quan trọng với đối tác, nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi Taeyeon đâu.

Sunny đứng cuốn cuồng vì đầu bứt tóc. Nếu Taeyeon ko đến thì Sunny biết ăn nói với chủ tịch sao đây. Chắc chỉ có nước ăn một trận xối xả. Chợt nhớ đến Fany, Sunny nhanh chóng lục danh bạ trong điện thoại tìm số của Fany cầu cứu.

2:05' ( COSMOPOLITAN building. Tiffany 's office )

- Alo !

- Alo Fany hả, tớ Sunny nè cậu làm ơn làm phước cho tớ hỏi Taeyeon có ở chỗ cậu ko vậy ?

- Không, mà có chuyện gì vậy?

- hôm nay đáng lẽ công ty vs cuộc hợp quan trọng mà giờ này chẳng thấy Taeyeon ở đâu, gọi điện thì ko ai bắt máy. Tớ sắp điên rồi đây.

- có chuyện như vậy sao? Lỡ cậu ấy ngủ nướng thì sao?

- Trời ơi cô nương ơi, biết bây giờ mấy giờ rồi ko? Nếu có ngủ nướng thì cũng phải nge điện thoại chứ.

- chứ bây giờ phải làm sao? Cậu nói vậy làm tớ lo quá!

- bây giờ tớ cần cậu giúp tớ tìm Taeyeon, còn tớ thì bây giờ phải nói chuyện với đối tác năn nỉ họ lại lục họ.

- okay tớ sẽ tới nhà cậu ấy.

- ừ vậy đi bye cậu

Cúp máy xong Fany bật dậy chiếc ghế làm việc với lấy chiếc túi xách của mình rồi đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

- Trưởng phòng Hwang cô đi đâu vậy?

- Tôi sẽ trở lại ngay thưa Sếp.

- nhớ hoàn thánh sớm nhiệm vụ tôi giao cho cô đấy.

- tôi đã giải quyết xong thưa xếp.

- nhớ quay lại sớm đấy.

Ông tổng biên tập nói với theo Fany khi thấy cô định đi ra ngoài và Fany thì trả lời như một cái mái biết trả lời với sếp của mình.

Cho xe lăn bánh về hướng căn nhà của Taeyeon, trong lòng Fany dừng như có cái gì đó như là báo hiệu cho cô biết sắp có chuyện gì ko hay xãy ra cho nên cô nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn nữa.

Cho xe đỡ trước nhà, Fany bước vào. Nhập ngừng bước nút chuông cửa, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định nhấn nó.

"Ding.....dong..."

.

.

.

"Dung dong"

Đã là lần nhấn chuông thứ 4 nhưng ko có ai ra mờ cửa, Fany thử thò tay vặn nhẹ cái núm khoá cửa.

"Cạch"

Cửa ko khoá , Fany đẩy nhẹ cánh cửa bước vào...

Đập vào mắt cô là một cảnh tượng phải nói là vô cùng hoành tráng, một căn nhà ko thể bề bộn hơn, nào là quần áo, sách vở, giấy tờ, mì ăn liền vẫn còn lăn lóc ở trên bàn. Tựa như một chiến trường hỗn độn....

Phòng khách là nơi Taeyeon lưu giữ và treo hình cả hai chụp chung rất nhiều, và bây giờ Fany có thể chắc chắn tin rằng Taeyeon đã ở trong căn nhà này một mình, vì chẳng có cô bồ nhí nào mà chịu cho người yêu mình treo ảnh người yêu cũ khắp nhà cả.

Tiến tới căn phòng làm việc của Taeyeon khi thấy cánh cửa vẫn hé mở, xunh quanh thì chẳng thấy ai.Nhìn xuống sàn nhà Fany hoảng hồn khi thấy một cục trắng tát đã ngất ở đó từ lúc nào, Fany vội chạy lại hớt hãi vừa lắc người Taeyeon và ko ngừng kêu tên cô ấy.

- Taeyeon, Taeyeon , tỉnh lại đi Tae làm sao thế này.... Taeyeon đừng làm em sợ mà.. Hức...hức

Nước mắt của Fany bắt đầu lăn dài trên má. Mặt cho cô lay lắc kêu tên, nhưng đáp lại chỉ là gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắn nghiền, còn cơ thể Taeyeon thì lạnh ngắt.

Lật tung túi xách lên để tìm chiếc điện thoại và gọi cho xe cấp cứu.

Chỉ vài phút sau khi cấp cứu đã có mặt trước nhà Taeyeon

"Ò é ò é ò é ò é"

3:40 PM ( Seoul hospital )

- cô à chúng tôi cần phải kiểm tra cho cô ấy, vui lòng cô ở ngoài dùm cho

- Bác sĩ à cô ấy có sao ko ?

- cô cứ bình tĩnh chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Nói xong cô y tá nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu. Gần như Fany đã mất Bình tĩnh nếu ko có sự ngăn cảng của y tá ko chừng Fany đã xông thẳng vào phòng cấp cứu luôn rồi, ngồi ở ngoài ghế Fany chỉ biết chấp tay cầu nguyện cho Taeyeon và những giọt nước mắt ko ngừng rơi...

- Fany !

- Sica...

Fany bật dậy ôm người bạn của mình...

- ko sao rồi có tớ ở đây rồi ổn rồi.

Sica ôm vuốt nhẹ lưng an ủi bạn mình.

- nhưng mà Taeyeon cậu ấy...

Fany nói trong tiếng nấ ngẹn ngào.

- cái tên Lùn này bị làm sao vậy ko biết.

Yuri cũng lo lắng cho bạn mình ko kém.

- tớ... hức...hức ko biết khi tớ đến....hức thì cậu ấy đã nằm... hức trên sàn nhà, tất cả là lỗi của tớ.... Hức hức

Fany nói trong những tiếng nất đức quãng.

- thôi nào Fany ! Đã có tụi tớ ở đây rồi Taeyeon sẽ ko sao đâu.

.

.

.

Lát sau có cô y tá bước ra từ phong cấp cứu.

- ai là người thân của Kim Taeyeon

-là tôi

- mời cô kí tên vào đây để chúng tôi tiến hành ca phẫu thuật cho cô ấy. Cũng như giấy tờ nhập viện.

Fany run run cầm bút kí cho cô y tá.

- cám ơn cô

Fany đưa tờ giấy lại cho cô y tá.

Tôi Cần một người đi cùng tôi để làm thủ tục nhập viện cho cô ấy.

- tôi sẽ đi cùng cô. Còn Fany cậu và Sica ở lại xem tình hình của Taeyeon nhé.

Yuri lên tiếng, sau khi Fany và Sica cả hai ùng gật đầu sau ddos Yuriđi cùng cô y tá đến văn phòng bệnh viện.

.

.

.

Sau 5 giờ đồng hồ trong phòng cấp cứu, cuối cùng thì cánh cửa cũng mở , vị Bác sĩ bước ra tháo chiếc khẩu trang, Mọi người điều chạy lại hồi hợp quây quanh

- Bác sĩ à cô ấy sao rồi.

Fany nhanh nhẩu trước.

- Mai mắn là đưa đến bệnh viện sớm, chứ nếu trễ một chút nữa thôi là tôi ko biết được cô ấy sẽ phải ra sao.

- vậy là cô ấy ko sao đúng ko Bác sĩ.

Đến lượt Yuri lo lắng hỏi .

- ca phẫu thuật thành công, hiện tại cô ấy dẫn còn đang mê thuốc, và có thể mê hơi lâu, bây giờ mọi người có thể vào thăm cô ấy.

Tất cả mọi người điều thở một hơi dài nhẹ nhỏm

- cảm ơn Bác sĩ rất nhiều.

- ko có chi đâu, đó là trách nhiệm của tôi mà.

Nói rồi vị bác sĩ rời đi, mọi người ùa vào xem tình hình của Taeyeon.

- cậu ấy ko sao rồi, bây giờ Fany cậu ở lại canh chừng Taeyeon tớ và Sica sẽ về nhà của cậu lấy một vài thứ cần thiết khi ở bệnh viện được chứ.

- cảm ơn hai cậu rất nhiều, vất vả cho hai cậu quá.

Fany nhìn Yulsic bằng một đôi mắt biết ơn vô cùng.

- cậu lại nói thế nữa rồi, dù gì tớ và Taeyeon cũng là bạn từ nhỏ mà.

- Yuri nói đúng đó Fany chúng ta là bạn mà.

Yulsic cười Hiền với Fany. Trong lúc này Fany cảm thấy biết ơn những người bạn của cô vô cùng, họ luôn đứng phía sau và sẵn sàng giúp đỡ ở mọi hoàn cảnh.

- vậy hai cậu lái xe cẩn thận.

Yuri nắm tay Sica bước chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh thì Yuri chợt khựng lại như nhớ ra một điều gì đó.

- Fany !

- hả?

- đưa mình chìa khoá nhà cậu.

- ôi mình quên mất, đợi mình một chút.

Fany mở túi xách của mình ra lấy chiếc chìa khoá rồi đưa cho Yuri.

.

.

.

Đóng cánh cửa màu trắng lại Fany trở lại với chiếc ghế ngồi cạnh giường bệnh của Taeyeon. Fany ko thể nào ngăn những giọt nước mắt khi nhìn thấy gương mặt hao gầy xanh xao của Taeyeon, hờn thì có hờn đó nhưng thương hơn gấp trăm phần.

Đưa bàn tay lên gương mặt gầy guộc mà cô đã xa cách bao nhiêu ngày, khẽ chạm nhẹ đôi môi với nụ cười ấm áp để rồi cho cô yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bây giờ nó thật khô ráp. Taeyeon nằm đó như một đứa trẻ ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, Nắm bàn tay nhỏ bé của Taeyeon mong muốn có thể truyền một chút hơi ấm nào đó cho Taeyeon có thể tốt hơn. Những lỗi lầm của Taeyeon trước đây cho dù vô tình hay cố ý đủ nó làm cho cô buồn rất nhiều, rơi nước mắt rất nhiều, nhưng vì yêu Fany sẵn sàng bỏ qua tất cả.

Lắng nge đâu đó trong căn phòng yên lặng dường như có tiếng thở dài của ai đó....

Lúc lâu sau Fany vẫn ngồi đó ngắm hình Taeyeonngamws từng đường nét trên gương mặt,và dường như Taeyeon cậu ấy như một kiệt tác của chúa, chỉ muốn ngắm nhìn mãi mà ko hề thấy chán.

trên đời này chẳng có ai muốn ngắm nhìn người mình yêu trong đau khổ cả, ai cũng muốn ngắm nhìn thấy họ trong những nụ cười, trọng niềm hạnh phúc,. Nhưng cuộc đời ko êm iềm trôi mãi, tình yêu cũng vậy phải có những chông chênh thử thách do cuộc đời mang lại và đòi hỏi họ phải vượt qua.....

.

.

.

8:00 ( Phòng bệnh 27, Seoul hospital)

Những tia nắng khẽ xuyên qua màn cửa sổ nhẹ nhàng chiếu lên đôi mắt của Taeyeon, mở mắt cô cảm nhận được dường như mình đã ngủ trong một giấc ngủ dài, chớp chớp đôi mắt để xoá tan đi những vết mờ ảo trong không gian, lờ mờ nhận ra mọi thứ đều là một màu trắng, bên trái là một trai nước biển đang được treo lên thành cao của đầu chiếc giường cùng một ống dẫn truyền thẳng vào cánh tay trái của cô.

Quay sang bên phải Taeyeon ngỡ ngàng khi nhận ra Fany đang ngủ gục bên cánh tay của mình, tay cô ấy thì vẫn còn đang nắm lấy tay cô. Càng xót hơn khi biết rằng Fany đã ngủ với tư thế đó suốt đêm qua, vài sợi tóc loà xoà phủ xuống gương mặt thánh thiện của Fany, Taeyeon có thể nhìn rõ những nét mệt mõi hiện rõ trên ngưỡng mặt của người cô yêu.

Chợt sống mũi bỗng cay cay, khoé mặt chợt trở nên ước nhoè...

Vài của động nhẹ của Taeyeon làm Fany thức giấc, ngồi thẳng dậy dụi dụi đôi mắt như một chú mèo con vừa thức dậy. Fany nhận ra Taeyeon đang chăm chú nhìn mình.

- Tae tĩnh rồi hả?

.....

- Tae con đau chỗ nào ko?

...

Sao Tae ko nói gì hết vậy?

....

- còn giận em nhiều lắm hả?

...

- sao lại khóc thế này?

Nhẹ nhành lau di giọt nước mắt đang chảy trên má của Taeyeon.

Dường như chỉ có một mình Fany độc thoại,còn Taeyeon thì cứ nhìn Fany với đôi mắt còn vương lại những giọt nước mắt sắp trực trào.

- đừng nhìn em như vậy nữa.

- cho Tae xin lỗi...

Cuối cùng Taeyeon cũng chịu lên tiếng

....

- xin lỗi vì đã làm khổ em nhiều.

....

- xin lỗi vì trước đây đã trao cho em nhiều lo lắng...

Và đến lượt Taeyeon độc thoại....

....

- Tae xin lỗi vì những chuyện đã xây ra.

..

- nhưng Tae thề là những chuyện đó xãy ra nếu Tae mà cốc làm thì.....

Ko để Taeyeon nói hết câu Fany đã lấy tay chặn đôi môi ấy lại...

- đừng thề em tin Taeyeon mà.

- thật chứ?

- thật

- em ko giận Taeyeon nữa chứ.

- ừm

- ôi trời ơi ! Cuối cùng thì nữ hoàng cũng đã tha lỗi cho con rồi.

Taeyeon cười toe toét với Fany. Còn Fany thì thẹn thùng đánh yêu vào vai Taeyeon .

Nhướng người định ngồi dậy nhưng Taeyeon có gì đó rất đau ở vùng bụng.

- ah.........h..h.

- Muốn ngồi dậy thì nói em đỡ lên cho sao lại như thế.tae chỉ mới vừa phẫu thuật đêm qua thôi đấy.

Fany đứng dậy đỡ Taeyeon ngồi dậy để gối lót sau lưng Taeyeon để cô có thể ngồi thẳng lưng hơn một chút.

- phẫu thuật cái gì?

- còn hỏi nữa, ruột thừa đấy, sao Tae ko ăn uống cho đàng Hoàng mà để đau ruột thừa vậy hả?

- ờ thì... Thì....

- thì sao

- thì tại công việc bận quá cho nên.....

- lại là công việc Tae có biết là em lo lắm ko hả...?

- Tae xin lỗi

- lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy, ko biết tự chăm sóc bản thân gì hết à

Fany nhéo mũi Taeyeon

- ko phải. Tại vì...

- vì sao?

- chắc tại...

Người đi một nữa hồn tôi mất...

Một nữa hồn kia bỗng dại khờ..

- học ở đâu mà sến quá vậy hả?

- ko sến đâu nó đúng sự thật đó

Fany show eyes smile nhưng Taeyeon chợt nhận thấy đôi mắt quần thâm mệt mõi của Fany, Taeyeon cũng có thể đoán được Fany đã mêt mõi rất nhiều vì chuyện của cô, đôi mắt của Fany như chứa đựng một nỗi chạnh lòng khiến cho Taeyeon phải xót xa, cảm thấy mình thật là tệ.

Vội kéo Fany vào lòng mình ôm cho thật chặc, cho thỏa nỗi nhớ, nhớ từng mùi hương, từng hơi ấm...

Trong họ nhìn nhau, nhẹ nhàng lạc vào cõi hư vô trong tâm trí, môi kề môi, nhẹ nhàng trân trọng và nâng niêu........

" cạch"

- Ó Ô... Tớ Xin lỗi..

Yuri xớn xác mở cửa bước vào, Fany vội đẩy Taeyeon ra, cả hai ngượng chính mặt, nhưng thật sự có một người còn ngượng hơn vì biết mình thật vô duyên.

- yahhhhh sao cậu ko gõ cửa vậy hả?,có biết là mất lịch sự lắm ko hả?

Taeyeon nỗi điên với Yuri vì vào lúc nào ko vào lại đi ngay vào lúc ấy.

- ơ vậy để tớ ra ngoài gõ cửa lại.

Yuri quay lưng lại chuẩn bị đi thì Fany đã kêu lại, vì chuyện đó chỉ làm mất thêm thời gian mà thôi.

- thôi được rồi Yuri trở lại đi, còn Sica đâu.

- à cô ấy đi làm rồi ko thể đến bây giờ được, kho nào tan sở cô ấy sẽ ghé qua đây. Fany à đây là đồ mà Sica đã lấy cho cậu, còn đây là sữa dành cho Taeyeon. Còn đây là đồ ăn sáng của cậu nè Fany.

- chà chà sao hôm nay tốt đột xuất vậy.

Taeyeon nhìn Yuri ngạc nhiên.... Ngày xưa còn bé thì toàn đánh nhau giành ăn thôi....

- tớ ko biết nói như thế nào để cảm ơn cậu nữa Yuri à.

- chúng ta là người một nhà hết mà, sao cậu lại nói vậy....

Cả ba người họ nói chuyện rôm rả, lắp đi khôn gian yên lặng đáng sợ của bệnh viện, những cơn Gió mùa Xuân thổi nhẹ vào khung cửa sổ làm vang lên tiếng chuông gió len ken như một khúc nhạc của mùa Xuân và một chút hương của một loài Hoa dại nào đó làm dễ chịu cả một góc phòng.

.

.

.

Fany chăm sóc Taeyeon rất kĩ về thể chất lẫn tinh thần cho nên tình trạng sức khỏe của Taeyeon rình phục rất nhanh chóng, và có thể xuất viện sau hai ngày.

Rời bỏ mùi thuốc sát trùng kinh khủng ở biện viện, họ trở lại với căn nhà đầy ấp mùi yêu thương...

- đúng là ko đâu bằng ở nhà, được về nhà thật dễ chịu.

Taeyen ngói xuống ghế sofa nhìn xung quanh, nhìn những đồ vật quen thuộc đang hiện trước mắt, Taeyeon mừng rỡ tựa như một đứa trẻ đi lạc đường giữ phố người xa lạ rồi được trở kề nhà....

Fany vội rót cốc nước cho Taeyeon và ngồi xuống bên cạnh cô hai người tựa đầu vào nhau cười hạnh phúc.

Căn nhà trở về với niềm hạnh phúc ấm áp mà nó vốn có như trước như lúc trước, nắng mùa Xuân đã trở về bên thềm cửa sổ, những chậu Hoa ngày nào giờ đã hé nở ngoài ban công...

.

.

.

Bỏ qua những bộn bề của cuộc sống, bỏ qua những hờn dỗi giận hờn, lỗi lầm lạc lỗi. Họ trở lại với khung trời Bình yên củ riêng họ, đó là bãi biển, biển xanh, cát trắng, cánh buồm... Khung cảnh đẹp như một bài thơ ko tên.

Sóng biển diệu dàng vỗ từng lớp xa kéo theo đóm bọt tràn theo từng làn giới nhẹ đưa vào bờ.Không còn những chiều bâng khuâng khi một mình một bóng ngồi thở than với trời đất nữa như một cơn ác mộng đã đi qua, và hiện tại họ đang tay trong tay bước cùng nhau trong nắng chiều hoàng hôn.

- cũng lâu rồi chúng ta ko được như thế này nhỉ.

Taeyeon quay sang thì thầm lí nhí với Fany

- như thế này là như thế nào.

- là cùng nhau đi trên bãi biển này, nó cứ như là thuộc quyền sở hữu của chúng ta ấy.

- nó là của chúng ta mà, chúng ta có thể đến bất cứ khi nào muốn đến hihi

Biển rộng đất trời nhưng chỉ có hai người tung tăng ở đó cứ như trên thế giới này chỉ còn họ tồn tai, Gió thổi man theo hương vị mặn nồng nhưng dễ chịu. Tiến đến bãi đá họ chọn thềm đá cao nhất để có thể ngắm biển và hoàng hôn, Fany ngồi gọn trong lòng Taeyeon rút rít như chú mèo nhỏ.

- Tae ơi tại sao biển lại rộng vậy?

Câu hỏi hết sức ngây thơ trong sáng của Fany khiến Taeyeon phải ậm ừ suy nghĩ.

- chắc tại vì biển chứa đựng nhiều tâm sự của con người

- làm sao Tae biết?

- Tae đoán thế hihi

Hai người cùng nhau cười sau câu trả lời của Taeyeon. Fany choàng tay ôm cổ Taeyeon, vì thỉnh thoảng vẫn có những cơn gió lạnh thổi qua.

- Tae nghĩ biển ko có biên giới nên ko biết nó như thế nào, giống như tình yêu của đôi ta vậy.

- thật ko?

- thật, với lại Tae thấy cuộc đời Tae chỉ đẹp khi có em bên cạnh thôi.

- dẻo miệng

Fany đánh nhẹ vào tay Taeyeon như một sự nũng nịu.

Taeyeon bật cười vì nét thẹn thùng đáng yêu của Fany, Tae đặt cầm mình lên vai Fany dụi mặt vào mái tóc đẹp tuyệt vời ấy.

- đừng bao giờ rời xa nhau nữa em nhé.

Taeyeon ôm chặc eo khẽ siết nhẹ đôi bàn tay dan vào nhau thì thầm vào tai Fany như một lời cầu xin người hình yêu đừng đẩy nhau ra. Một lẫn nữa biển lại khắc nghi hai con tim hẹn ước.

Fany nhẹ đặc lên đôi môi Taeyeon một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đủ để lưu lại Hương vị ngọt ngào của nhau, như một hành động thay cho lời đồng ý. Cảm giác như ngày hôm qua được trở lại. Cảm xúc vẫn nguyên vẹn vẫn như những ngày đầu vừa mới quen nhau.

Tời gian ko làm cho cuộc tinh họ vội phôi phai, mà nó chỉ làm cho yêu thương thêm đong đầy, biết trân trạng từng phút khi bên nhau.

Đúng vậy tình yêu của họ là ko biên giới, ko có một chiều dài nào đo được nỗi nhớ của họ trong những ngày dài xa nhau và cũng ko có một không gian nào mà họ ko vượt qua để được yêu nhau...

Biển rộng mênh mong với trăm ngàn hải lí, nhưng nếu có yêu thương thật sự và đủ niềm tin để tin tưởng thì cũng giống như con thuyền kia đi bao xa thì cũng sẽ trở về với bến

Chiều vàng đã buông xuống, những giọt nắng đã dần rơi xuống phía chân trời, những cánh chim biển vây lập lờ để trở về với tổ...

Ở một bãi biển nào đó ko tên khi nắng chiều đã tắt chỉ còn xót lại những ánh dương tịch của bầu trời cùng những đám mây tím ở cuối chân trời, có một đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau họ tiếp tục yêu và yêu và giữa họ chưa từng lời chia tay nào cả...

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: