Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TaeNy

TaeYeon's heart

Chap 1 :

Taeyeon xoay cây bút xung quanh tay của mình một cách điêu luyện, mắt liếc về màn hình vi tính đang nhảy những con số chứng khoán đến mức chóng mặt, dạo gần đây thị trường Hàn Quốc đang khá bất ổn nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng gì lắm tới Kim Taeyeon, tổng giác đốc tập đoàn tài phiệt nhà họ Kim. Mỉm một nụ cười quen thuộc, Taeyeon nhấn nhẹ vào nút tắt màn hình, hôm nay lại là một cuộc đi buôn có lời rồi. Có lẽ Taeyeon nên đổi thêm một chiếc du thuyền mới, dù sao thì tiền với cô cũng không phải là một vấn đề gì đó quá to tát. Taeyeon ngả người ra sau ghế và gác chân lên bàn, thật thoải mái...

* Cộc cộc *

" Coming. " Taeyeon bật người dậy, ngồi ngay ngắn, dù sao trong công ty thì hình tượng của Taeyeon vẫn luôn là lạnh lùng và kiêu hãnh.

" Hi nhóc. " Một cô gái cao cao, da ngăm đen bước vào và mau chóng đóng cánh cửa lại ở phía sau lưng.

" Hi Yul. "

Yuri đi lại đối diện với Taeyeon và ngồi xuống. Từ nhỏ tới lớn, Yuri là bạn khá thân với Taeyeon, cả hai là hàng xóm trong khu nhà Cao cấp nằm trong trung tâm Seoul, cùng học trung học và đại học nên càng ngày Taeyeon càng xem Yuri như người trong nhà. Taeyeon có thể không tin họ hàng, nhưng sẽ chẳng bao giờ lại không tin Yuri cả. Yuri nhìn vào cái bảng tổng giám đốc bị lệch, khẽ nhíu mày, Yuri đưa tay chỉnh lại nó, cô là người mưu cầu sự hoàn hảo một cách tuyệt đối. Nếu ai đó xem nó là một căn bệnh thì cô cũng chả thèm quan tâm làm gì cho mệt, chỉ cần người anh em trước mặt cô không thấy phiền là được.

" Cậu đến có việc gì hả ?!? " Taeyeon sau khi sai thư kí pha cho Yuri một tách café thì ôn tồn hỏi.

" Nghe tin gì chưa ?!? " Yuri nhếch mép.

" Hử ?!? "

" Cậu nên chuẩn bị vào tù đi nhóc à. " Yuri bật cười, ném 1 xấp hồ sơ lên bàn của Taeyeon.

Taeyeon nhíu mày nhìn Yuri có phần tò mò. Làm bạn đã lâu, Yuri thừa biết trong công việc kinh doanh của Taeyeon thì việc nhắc đến tù là điều đại kị, nhưng Taeyeon không trách Yuri, hẳn là chuyện này thật sự nghiêm trọng nên cậu ấy mới như vậy. Taeyeon mở nhẹ tập hồ sơ trên bà, đập vào mắt Taeyeon là một Pro5 của ai đó khiến cô không khỏi bất ngờ, chuyện này với chuyện Yuri nói thì có gì liên quan đến nhau đâu cơ chứ. Taeyeon chợt thấy hiếu kì khi liếc nhìn về phần tên của người trong pro5 này.

Hwang Miyoung, một bà già nào đó chắc.

" Tớ không hiểu cậu nói gì cả ?!? " Taeyeon quăng trả lại cho Yuri tập file.

" Dude, đó là người sẽ kết hôn với cậu. " Yuri chặc lưỡi.

" W.T.F "

Taeyeon đập tay xuống bàn một cách giận dữ, hóa ra đây là ý của Yuri khi nói cô sẽ vào tù. Taeyeon ghiến răng mình, cả cuộc đời của Taeyeon từ nhỏ cho tới lớn thích gì làm đó, chưa bao giờ cô bị ép buộc cả. Mà thậm chí cũng chẳng ai đủ khả năng ép buộc được cô. Trên thương trường ai mà không nể Taeyeon, sự lạnh lùng và cách điều hành công công ty một cách bản năng khiến Taeyeon trở thành một trong 3 doanh nhân trẻ nổi tiếng của Hàn Quốc. Taeyeon chìa tay về phía Yuri đón lấy cái file và coi kĩ lại bản pro5 của đối tượng, đúng là Taeyeon chẳng muốn lấy đàn ông, nhưng lấy một người phụ nữ không biết rõ thế này cũng không phải là một ý hay đâu. Mà Taeyeon cũng đang thầm nguyền rủa tên điên nào đã làm bản pro5 này, thậm chí đến 1 tấm hình cũng không có, trêu ngươi cô chắc.

" Cô ta sinh năm 89 sao ?!? Hwang Miyoung... cái tên này... họ Hwang. "

" Là Hwang company, chuyên về dầu khí, một trong ba công ty giàu nhất Seoul. " Yuri tiếp lời.

" Bảo sao... " Taeyeon lắc đầu.

Giờ thì Taeyeon hiểu rõ vì sao mình lại có cuộc hôn nhân này rồi, bà cô thừa thông minh để hiểu rằng nếu Taeyeon kết hôn với cô nàng này thì cả tập đoàn Hwang Company sẽ thuộc về nhà họ Kim, Ông bà Hwang vốn dĩ chỉ có một đứa con cưng như gia bảo nhưng nghe đâu cô ta lại không nghe lời ba mẹ cho lắm. Taeyeon có chút cảm thấy bối rối, suy cho cùng thì cô cũng chưa hề biết mặt cô ta, dù thực chất cái gia sản của cô ấy cũng làm cho Taeyeon lung lay ít nhiều. Hơn nữa Dầu khí là mảng mà Taeyeon chưa xâm nhập được, nếu lấy Hwang Miyoung thì hiển nhiên Taeyeon sẽ càng ngày càng đẩy công ty của mình hùng mạnh lên nữa. Một công đôi việc.

" Mình thấy cậu có vẻ thích rồi hả ?!? " Yuri tinh ý nhận ra sự lưỡng lự của Taeyeon.

" Thần kinh, thậm chí mình còn chưa nhìn thấy mặt cô ta. " Taeyeon khoanh tay vào nhau làm mặt khó chịu.

" Cái này thì cậu không cần lo đâu, Hwang Miyoung hay còn gọi Tiffany Hwang là người mẫu kiêm nhà báo có tiếng. Cậu nghĩ sao. "

" Vậy hẳn là cô ta bốc lửa. " Taeyeon nhếch mép.

" Còn hơn như vậy nữa kìa. " Yuri cười khoái trí.

Taeyeon bật cười khanh khách, đương nhiên cái khối gia sản đó là thứ mà cô quan tâm, chứ không phải là cô nàng nào đó mang cái tên nhà quê và cái thân hình chắc là cũng được đó. Xung quanh Taeyeon k thiếu những cô gái sexy thượng thừa, hơn nữa nếu tính kĩ thì đây chỉ là một cuộc hôn nhân gượng ép... Điều này thấy qua nhiều rồi, chỉ là Taeyeon không nghĩ mình sẽ là người gặp phải mà thôi. Nhưng dù sao thì để đạt được những tham vọng của mình, Taeyeon không muốn từ chối cuộc hôn nhân này, chỉ việc kết hôn cùng cô ta là Taeyeon sẽ tiết kiệm được hơn 5 năm phấn đấu của mình, dại gì chứ. Taeyeon đọc kĩ phần hồ sơ lại một lần nữa để tìm hiểu rõ hơn về Hwang Miyoung. Đột nhiên Yuri lên tiếng :

" Nhưng có một vấn đề đó... "

" Sao ?!? "

" Cô ấy không muốn lấy cậu đâu. Cô ấy thích sự tự do. Đó là lí do vì sao ông bà Hwang muốn cậu làm con rể để kìm hãm cô ấy lại. " Yuri nhún vai.

" Chậc, mình lại không muốn ép ai cả. " Taeyeon chặc lưỡi.

Yuri và Taeyeon nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, bỗng cả hai phá ra cười, Taeyeon không muốn ép ai ư, thật ra không biết có bao nhiêu công ty phải đại bại dưới tay tổng giám đốc Kim đây rồi. Yuri đi lại gần Taeyeon và vỗ vào vai bạn mình.

" Cố lên. "

" Ai cũng có thể thoát khỏi mình, nhưng riêng Hwang Miyoung và Hwang company thì không được. "

Taeyeon ngạo nghễ nói, có thể nhiều người cho rằng Taeyeon quá tự cao, nhưng thực chất khả năng của Taeyeon chưa ai dám coi thường, và Taeyeon đủ khả năng để biến mọi thứ thành của mình dù đối phương có muốn hay là không.

oooOOOooo

Fany nằm vật ra giường và đập đầu mình vào gối, cô tự hành hạ bản thân bằng một loạt câu trách cứ, thật mệt mỏi. Trong khi cô đang vù đi làm nhiệm vụ thu thập tin thì đột nhiên 2 gã mặc áo đen bắt cô đi, cứ tưởng cái vụ xích mích nào đó với bọn xã hội đen "cũng" nào đó hại cô, ai dè là ba mẹ kính yêu bắt cô về và nhốt cô vào phòng. Họ chỉ quăng cho cô cái sắc lệnh rằng chỉ 1 tháng nữa cô sẽ kết hôn cùng ai đó. Tiffany thầm nguyền rủa chính cô khi cách đây 1 tuần cô đã mềm lòng trước ba mẹ mà không chịu nhận chuyến công tác sang Châu Phi 1 tháng...

Fany nhìn xung quanh căn phòng ngập tràn màu hồng của mình thế mà cô chỉ thấy nó đầy u tối và ảm đạm, tại sao chứ, tại sao cô còn quá trẻ mà ba mẹ cô lại muốn ném cô vào cái lồng bé nhỏ nào đó. Fany tức muốn điên người đây, đã vậy còn không phải là một người đàn ông. Ừ thì Fany cũng chẳng thích gì bọn cục cằn thô lỗ ấy, nhưng chẳng phải là quá đáng lắm sao khi bắt một người yêu thích tự do như cô phải lấy chồng hoặc vợ gì gì đó. Đó là còn chưa kể cô biết thừa đây là cuộc hôn nhân gượng ép mà chính 2 kẻ bị ép còn chưa được gặp nhau.

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA... " Fany la hét om sòm nhưng dường như chẳng có ai sẽ giải thoát cô.

Thở dài đầy tức tối, Fany lôi trong đôi bốt của mình một cái điện thoại be bé, cũng may là cô luôn dấu một cái cellphone để dành dùng khi trường hợp khẩn cấp. Fany bấm số cho người bạn thân nhất của cô, hi vọng cô ấy sẽ có cách gì đó giúp đỡ cô trong lúc này.

* Tút......tút........tút........... *

" A lô hiện tại các bạn điện thoại viên đang bận, chúng tôi sẽ... "

" Không vui gì đâu Jessica Jung. " Fany gằn giọng.

" Cậu không hài hước tí nào cả, Miyoung à. " Jessica hờn dỗi.

" Bây giờ là lúc hài hước à... " Tiffany thậm chí còn nói to hơn khiến Jessica hiểu được tình hình nghiêm trọng lúc này.

Tiffany và Jessica là bạn nối khố hồi nhỏ, Tiffany chuyên môn rũ rê Jessica bỏ nhà đi phượt ở đâu đó, cả hai thích du lịch và nhất là du lịch bụi nên hầu như họ đi đâu cũng có nhau, chỉ trừ chuyện Jessica sẽ ngủ, còn Tiffany sẽ chạy rong chơi khắp nơi họ đến và kể cho Jessica nghe rằng nó thú vị như thế nào. Tình bạn của họ là thứ lạ kì nhất trên thế giới này, 2 tính cách trái ngược nhau nhưng lại cực kì hòa hợp...

Chuyện Tiffany sẽ kết hôn Jessica không phải là không biết, suy cho cùng thì gia đình họ cũng khá thân với nhau, nhưng mỗi khi Jessica định nói cho Tiffany nghe để cô ấy tìm cách chạy trốn thì cô nàng này lại ùa đi săn tin tức, chụp ảnh, mà trí nhớ của cô Jessica đây thì nó không được giỏi cho lắm, thế là quên bẵn đi, chỉ đến khi Tiffany bị bắt thì Jessica mới sực nhớ ra, và có lẽ cũng đã muộn. Nhưng ngu gì mà Jessica thừa nhận rằng mình biết trước chứ, Evil Miyoung rất là khủng khiếp mà, nên Jessica hi sinh thời gian "ngủ" quí báu của mình nghe Tiffany kể lể về chuyện sẽ kết hôn cùng ai đó dù rằng cô cứ phải ngáp lên ngáp xuống.

" Mình sắp chết rồi Jessi, mình sắp chết... " Tiffany kêu gào thảm thiết cốt cũng chỉ làm Jessica mủi lòng, mà Jessica thì còn lạ gì cái trò mèo này nữa.

" Cậu có làm quá lên không vậy, mình nghe đâu người cậu lấy cũng đâu có tồi lắm. Cậu ta hình như là doanh nhân trẻ gì gì đó... " Jessica thở dài.

" Mình thậm chí còn chưa biết mặt cô ta... mà cô ta chỉ có 1m56 thôi... 1m56 đó... trời ơi là trời. " Tiffany giãy lên đành đạch.

" Chiều sao chỉ là con số thôi. " Jessica có chút bực mình khi bạn cô lại quá coi trọng chiều cao như vậy.

" Vậy cậu nghĩ sao... khi mình phải cúi xuống hôn cô ta chứ... hoặc cô ta phải bắt ghế lên... " Tiffany cau mày.

" Cậu nghĩ cả việc hôn người ta rồi đó hả ?!? " Jessica cười lớn cực kì thích thú.

" Argggggggggggggggg... Mình điên rồi. Jessi mình sẽ chết, mình sẽ tuyệt thực, mình sẽ $%$^%@#@$#^%$^%$ "

Jessica nhìn lên đồng hồ ở phía đầu giường, Tiffany than đã 5p rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bạn cô có cái tật nói liến thoánh như vậy đấy, thật khiến người ta đau đầu. Nhưng mà Jessica lại chẳng thể làm ngơ được, nói thật lòng cô cũng có chút ủng hộ việc Tiffany đi lấy chồng, ừ thì sẽ chẳng có ai đi shopping cùng cô nữa, nhưng bù lại thì Jessica có thể ngủ cả ngày mà không bị cái eye smile bắn chíu chíu bắt dậy. Dẫu sao thì cũng không thể từ chối Tiffany được, Jessica không muốn trở thành tội đồ của nhà họ Hwang nhưng nếu không làm giúp cô ấy thì hẳn hôm nay Jessica khỏi có đường thoát thân. Jessica chặn họng Tiffany bằng một cái đằng hắng.

" Fany, được rồi. Mình đã đặt giúp cậu vé đi JeonJu sẽ cất cánh lúc 23h, cậu chỉ việc trốn đi, hành lý có sẵn rồi. "

" Thật chứ. " Mắt Tiffany sáng rỡ.

" Thật, và làm ơn cẩn thận một chút, cậu mà để lộ ra mình giúp cậu vụ này thì sẽ không ai chu cấp cho cậu sau này đâu đấy. " Jessica lên giọng đe dọa.

" Thanks Jessi, mình yêu cậu nhất. "

Tiffany nhảy tưng tưng rồi cúp điện thoại, cô phải bỏ trốn khỏi nơi này, bẵng 3 4 tháng sau rồi sẽ trở về, lúc đó để coi ba mẹ có còn ép buộc cô hay là không. Và Tiffany cũng tự tin rằng cái cô 1m56 kia cũng chẳng chờ cô nổi đâu. Nghĩ là làm, chiều hôm đó Tiffany giả vờ đồng ý, vui vẻ xuống nhà ăn cơm đánh trống lảng suốt, cô cần tạo một chút niềm tin cho ba mẹ để mình có thể trốn đi một cách thuận lợi. Ông Bà Hwang có vẻ vui vì con gái của mình bớt bướng đi một chút, nhưng ông bà nào có ngờ mọi mưu toan của nó.

Tiffany thút thít ôm chặt lấy em Totoro Pink bản giới hạn của mình, lần này đi xa, chỉ đi tay không, nên cô làm sao có thể mang được cục cưng của mình đi chung để mà chịu khổ đây. Tiffany hôn vào đầu Totoro gần 1 chục cái để thỏa nỗi nhớ thương, xong cô cầm 1 sợi dây thừng dấu dưới giường mà cô hay dùng để trốn đi dự tiệc đêm vào lúc 1h 2h sáng, Tiffany ném xuống đường, thắt một đầu nút vào chân giường công chúa của cô. Mọi thứ đều diễn ra rất xuôn xẻ và đúng y như mọi lần cô làm. Tiffany cẩn thận nhìn khắp căn phòng thân thương của mình lần cuối, cô tụt xuống thật điệu nghệ rồi chạy ra phía bờ tường.

Tiffany để cái ghế dấu trong bụi rậm gần mép tường, cô leo lên rồi dùng hết sức ở đôi tay đẩy thân thể mình trèo lên bờ tường. Tiffany vui vẻ từ từ đạp phần rìa tường leo xuống bên kia, quả là một hành động hết sức chuyên nghiệp. Tiffany cảm thấy cả cơ thể của mình được giải phóng khi cô xuống đất, dơ hai tay lên bầu trời tối nhưng đầy ánh trắng nên thơ, cô hét lớn.

" I'm Free... " Tiffany hào hứng thấy rõ... nhưng...

" Thưa cô Miyoung, chúng tôi nghĩ cô nên vào lại nhà mình. " 4 người đàn ông mặc áo đen ngay lập tức áp sát Tiffany, họ kính cẩn cúi đầu yêu cầu.

" Các người... các người... không lẽ là tay chân của ba mẹ tôi... không thể nào, trông các người lạ lắm. " Tiffany lùi dần về phía tường mà không để ý ở phía sau có một chiếc limousine màu đen bóng đang đậu gần đó.

" Dạ không thưa cô Miyoung, chúng tôi là người của Tổng Giám Đốc Kim. " Một tên mặc áo đen nói.

" Là ai ?!? " Tiffany chau mày.

Lúc này thì cánh cửa của chiếc Limousine bật mở làm Tiffany tròn mắt vì bất ngờ. Ờ trong xe, một cô gái diện một bộ vest màu đen sang trọng và quí phái bước ra với mái tóc cột lên mạnh mẽ, đôi má phúng phính trắng tinh hiện ra càng đẹp hơn trong ánh sáng lập lòe của đèn đường và chút ánh trăng diệu kì. Trong phút chốc, Tiffany nhìn cô gái đang bước về phía mình một cách xuẩn ngốc, Tiffany không nghĩ là có người lại có thể dễ thương đến như vậy, tất cả nơ tron thần kinh hoạt động của Tiffany đứng yên nhường cho những suy nghĩ vu vơ về con người này. Tuy nhiên Tiffany thật sự cảm thấy mình và cô ấy có chút thân quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi.

" Butt đẹp lắm. " Cô gái lên tiếng với nụ cười đáng ghét trên môi. Quả thật Taeyeon không nghĩ bản thân mình lại vớ được một món hời đến như vậy, tên Kwon Yuri đó nói đúng là không sai, quả nhiên cô ta là người mẫu có tiếng, rất hợp mắt Taeyeon.

Nhưng Tiffany nghe đâu đó tiếng bức tranh thơ mộng về một chàng hoàng tử đáng yêu dễ thương trong cô tan vỡ. Tiffany cảm thấy có chút bị đe dọa về nhan sắc của mình nên cô đưa hay tai bắt chéo ngang ngực mình và lắp bắp, trông mặt sợ hãi đến tội. Dù sao thì bên kia cũng 5 người, còn cô thân gái một mình.

" Các... các người... tính làm gì tôi... tôi... tôi hét lên đó. "

" Đúng ý tôi đó. Em nên hét lên thật to để ba mẹ em ra đây, có cần tôi làm dùm không. " Taeyeon nhún vai.

" Cô... cô là ai. Sao biết ba mẹ tôi. " Tiffany cảm thấy đỡ sợ hơn vì dường như họ không có ý định cướp sắc của cô.

" À tôi đoán là tên đần nào đó cũng đưa em bản pro5 k có hình giống như tôi. Xin chào, tôi là Kim Taeyeon, tổng giám đốc tập đoàn tài phiệt Soshi trực thuộc nhà họ Kim. " Taeyeon chuyên nghiệp đưa tay tới phía trước bằng một dáng vẻ quí phái, đương nhiên vẫn pha chút lạnh lùng và điềm tĩnh.

Fany đảo mắt của mình ráng nhớ mọi thứ. Kim... Kim Taeyeon. Hình như là cái tên trong tập hồ sơ màu nâu mà ba mẹ cô ép cô coi cho bằng hết, vậy thì hẳn đây chính là người sẽ kết hôn cùng cô rồi, nhưng có một điểm thật vô lý, nó khiến Fany không tin vào con người đứng trước mặt mình là vị hôn phu mà ba mẹ cô ép gả. Tiffany gãi đầu, đưa tay lên cằm soi sét Taeyeon từng chút một, nếu ngoại hình thế này thì tạm ổn, nhưng mà...

" Cô nói dối. " Tiffany khẳng định.

" What ?!? " Taeyeon chau mày, cái đồ đần này đang nói gì thế, dám nghi ngờ thân thế của Kim Taeyeon, cô ta là người đầu tiên đấy.

" Trog pro5 ghi cô có 1m56 thôi. Còn bây giờ nhìn cô xem, cao hơn cả tôi. " Tiffany chu mỏ quả quyết.

Taeyeon xoay mặt qua bên kia nén cơn tức trong lòng mình xuống, nếu không phải cô đã chịu đựng Yuri quen rồi thì chắc cô sẽ bay vào cho cô ta một trận nên thân vì dám nói tới cái chiều cao thấp bé của cô. Nhưng có lẽ Taeyeon nên giết tên viết cái pro5 của cô trước thì đúng hơn, dám để chiều cao thật của cô vào trong đó. Bọn tay chân của Taeyeon cũng đang ráng sức nín cười, vì chúng biết đây là vấn đề nhạy cảm mà giám đốc của họ rất ghét dây vào, hễ có bất kì công ty nào dám đụng tới vấn đề này trực tiếp tới giám đốc thì ngay 1 tuần sau công ty đó sẽ tuyên bố phá sản. Taeyeon dù rất tức Tiffany nhưng bản thân cô chẳng thể làm gì cô nàng sẽ trở thành vợ chưa cưới của mình, cô bước tới gần trong khi Tiffany thì lùi lại phía sau. Taeyeon nâng Tiffany lên bằng tay của mình và vắt cô ấy qua vai.

Tiffany giật mình tỉnh ra thì đã nằm gọn trên vai của Taeyeon rồi, cô chau mày, vẫy vùng, la hét trong họng nhưng vô dụng, Taeyeon khá mạnh và chẳng có chút lợi điểm nào cho Tiffany trong tình huống này, đó là còn chưa kể 4 người đàn ông lực lưỡng đang đi phía sau Taeyeon nữa, họa chỉ có điên Tiffany mới dám làm đau Taeyeon nhưng cô vẫn không ngừng đánh nhẹ vào lưng cô gái ấy.

" Buông... buông tôi ra... "

" Im lặng đi, có tin tôi đè cô xuống hiếp xong rồi giết, giết xong rồi lại hiếp không hả. " Taeyeon gằn giọng, và cô không hề đùa chút nào đâu, cơ thể cô gái này thật sự sexy và Taeyeon đang phải kiềm lòng mình xuống đấy.

" Đồ đê tiện. Đồ biến thái... " Tiffany rủa xả nhưng bản thân lại không dám làm gì thêm, đơn giản vì cô cũng sợ cái ngữ khí sắc như dao cạo của Taeyeon lắm chứ, hơn nữa lúc nãy cô ta còn khen butt cô đẹp, ai mà biết chuyện gì sẽ diễn ra.

" Ngoan lắm, cũng may tôi đang muốn ra mắt ba mẹ cô mà lại chưa mua gì. Cô sẽ là thứ tốt đẹp để tôi ghi điểm đấy. " Taeyeon cười đểu, ánh mắt trở nên toan tính.

" Yah, cô coi tôi là một món hàng hả ?!? " Tiffany giãy nảy lên, cả đời cô chưa từng chịu sự xỉ nhục như thế này.

Taeyeon bật cười sảng khoái, xem như là 1-1 cho cả hai bên rồi. Taeyeon thật sự cảm thấy thú vị tột độ, cô chưa từng gặp một ai 23t mà dễ thương và ngây thơ như thế này, dù rằng cô ấy đoán ra tình huống của bản thân có chậm một chút, nhưng cũng không sao. Thứ gì càng phản kháng không phải là sẽ càng thú vị hay sao, Taeyeon này chẳng cần một phụ nữ nhu mì giỏi việc nước, chăm việc nhà về làm bình hoa di động làm gì đâu. Hình như Taeyeon đã bắt đầu cảm thấy đáng lấy cô gái này rồi đấy. Taeyeon đưa tay mình vỗ nhẹ butt Tiffany thì thầm nhỏ.

" You're my beautiful gift. "

---------------------------------------

Sweaty dreams about....

"Tiffany, Tiffany à dậy đi!"

Cô ấy đang quằn quại trên giường sang trái, rồi sang phải và đổ mồ hôi rất nhiều nữa. SeoHuyn đã gọi tôi, là leader, đến để kiểm tra Tiffany từ lúc mà em ấy không biết chuyện gì đang xảy ra với Tiffany.

"Cậu ấy đang có một cơn ác mộng. SeoHuyn à, hãy đi lấy một cái túi đá cho cậu ấy"

Tôi vừa dứt lời thì em ấy vội chạy đi ngay.Trong lúc em ấy đang làm, tôi thì từ từ quỳ xuống bên cạnh giường của Tiffany, khẽ vén nhẹ những sợi tóc đang xòa ra và dính chặt trên trán cô ấy vì mồ hôi ...Và lúc này,cậu ấy đang thở một cách rất khó khăn.

"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, Shhhhhh....."

Những biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt cô ấy lúc này đang dần dần giãn ra khi nghe thấy tiếng thì thầm của tôi cùng với những cái vuốt nhẹ lên má cô ấy. Rồi tôi nhìn vào ngực của cô ấy khi lúc này nó đang dần chuyển động nhẹ nhàng và chậm rãi hơn ...

Sau đó Seo Huyn đi vào cùng với cái túi đá và đưa nó cho tôi, người đang ở gần hơn. Tôi đặt chiếc túi đá lên trán của Tiffany để nó có thể làm cậu ấy bình tĩnh lại. Tôi nhấc khẽ người mình lên và quay mặt lại với SeoHuyn, người đang rất lo lắng cho chị của mình.

"Chỉ cần để cậu ấy ngủ thôi. Cậu ấy còn cả một ngày dài vào ngày mai nữa."

Tôi cười gượng và em ấy gật đầu, nhìn unnie của mình thêm một lát trước khi trở về giường em ấy. Tôi tắt đèn và đóng cánh cửa lại. Sau đó tôi về phòng ngủ chung của mình và đặt chuông đồng hồ lúc 7.00, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì tiếng ngáy của tên shikshin bên cạnh.

---

Sáng sớm, ngày tiếp theo.

"Cậu sẽ làm tốt thôi"

Khẽ nắm lấy bàn tay rồi nhìn vào mắt Tiffany, tôi kéo cô ấy lại và ôm nhẹ cô ấy vào lòng mình, rồi siết chặt hơn để có thể truyền cho cô ấy một chút sức mạnh và sự cổ vũ của mình.

"Cậu sẽ ở đó với mình phải không?"

Cô ấy hỏi giống như một đứa trẻ và tôi gửi cho cô ấy nụ cười ấm áp của tôi.

"Mình không thể đi vào trong với cậu ở buổi phỏng vấn nhưng mình sẽ đợi cậu ở phía ngoài. Nhưng mình chắc chắn là cậu sẽ làm rất tốt. Và ai sẽ không thuê một cô gái như cậu chứ, một thành viên của SNSD?"

"Mình không muốn họ thuê mình chỉ vì mình là một phần của SNSD..."

"Mình biết chứ, mình chỉ đùa thôi. Cậu có rất nhiều tài năng Tiffany à...và họ sẽ thấy điều đó ."

Chúng tôi tách ra và tôi cố kéo dài sự quả quyết của mình lâu nhất tôi có thể cùng với một nụ cười khác. Tôi cần cô ấy phải bình tĩnh và thư thái trong lúc phỏng vấn. Và nó có vẻ có hiệu quả khi cô ấy nở với tôi một nụ cười nhỏ.

Khi chúng tôi đến đó, người quản lí giới thiệu bản thân mình và sau vài cuộc nói chuyện nhỏ anh ta dẫn cậu ấy đi vào văn phòng của mình. Cậu ấy quay lại nhìn tôi và tôi ôm chặt Tiffany lần cuối trước khi để cậu ấy đi theo anh ta vào bên trong. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để động viên cô ấy.

----

Tôi dành cả tiếng tiếp theo để cầu nguyện rằng cô ấy sẽ nhận được công việc đó. Cô ấy thực sự muốn có nó và cô ấy xứng đáng, cô ấy đã chuẩn bị cho điều này từ rất lâu rồi. Đó là giấc mơ của cô ấy và là một leader, tôi muốn tất cả bọn họ đều đạt được ước mơ của mình. Cuối cùng cô ấy cũng đi ra, tôi có thể nói rằng cô ấy đã khóc và trái tim tôi như chùng xuống, nhưng ngay sau đó cô ấy đã chạy đến và ôm lấy tôi.

"Mình đã được nhận rồi ! Mình đã được nhận vào làm việc rồi! Cám ơn cậu nhiều lắm Tae Tae à !Mình phải bắt đầu công việc ngay lập tức thôi!"

Tiffany reo lên trong sung sướng, ôm tôi chặt đến nỗi như là cô ấy không thể tin được điều đó.

"Mình đã nói rằng cậu sẽ có được công việc đó mà!"

Tôi vừa nói vừa thở dài một cách nhẹ nhõm và thầm cảm ơn vì cô ấy đã làm được.

Cô ấy gọi về nhà cho những nhóc khác và nói với bọn họ cô ấy đã có công việc này. Sau lúc đó là một buổi tối rất bận rộn, từ khi tôi phải đi đến Chin Chin, tôi không có cơ hội để hỏi cô ấy về buổi phỏng vấn. Nhưng tôi biết rằng cô ấy sẽ rất vui khi kể với lũ nhóc về điều đó.

---

Tiffany đã đợi ở phía ngoài phòng thu radio, bởi vậy chúng tôi có thể đi bộ về cùng nhau. Đó là ý định của Tiffany, cô ấy muốn làm cái gì đó cho tôi vì đã là người đưa cô ấy đến buổi phỏng vấn. Dù tôi thật sự không để ý về điều đó, nhưng Tiffany cứ kiên quyết với một nụ cười rạng rỡ mà tôi luôn thích ngắm ở cô ấy. Điều đó khiến tôi thấy vui khi mình là một leader.

Không khí thật trong lành và ánh trăng đang soi sáng cho chúng tôi. Thật là tuyệt khi đi bộ về nhà và cô ấy có vẻ rất thích thú với việc này.

Khi chúng tôi về nhà, mọi người đã ngủ cả. Nhưng cả hai đều chưa muốn ngủ, nên cô ấy đã kể tất cả cho tôi về buổi phỏng vấn đến khuya trước khi chúng tôi thiếp đi trong phòng Tiffany.Tôi quá mệt để trở về phòng của mình, vì thế tôi đã ngủ trên giường của SeoHuyn bởi em ấy đã ngủ quên ngoài phòng khách vì xem Keroro.

Lần này tôi cảm thấy biết ơn em ấy vì đã thích những con ếch xanh đó.

---

Tôi tỉnh giấc vào nửa đêm vì những tiếng động phát ra từ bên phía giường của Tiffany. Tôi nhanh chóng thức dậy và đi đến bên giường cô ấy. Dường như là cô ấy vừa mới bắt đầu gặp một cơn ác mộng khác. Tôi quyết định sẽ ngăn nó lại trước khi nó trở nên tệ hơn. Cô ấy lại đang đổ mồ hôi rất nhiều.

Tôi trèo lên giường với cô ấy và kéo cô ấy sát vào cơ thể mình. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu nói chuyện với cô ấy, bảo với cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn cả. Và tôi bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô ấy bằng tay mình, điều đó làm cô ấy thức giấc. Cô ấy thực sự ngạc nhiên khi thấy tôi ở trên giường cùng với cô ấy. Nên tôi đã nói rằng cô ấy đã có một giấc mơ tệ...rồi cô ấy im lặng, như là đang thấy có lỗi vì đã đánh thức tôi dậy.

Tôi ôm cô ấy thật chặt trong vài phút trước khi tôi bắt đầu nói. Tôi nói đầy lo lắng:

"Tiffany à, cậu nên dừng ngay việc nghĩ quá nhiều đó lại đi, cậu đã có việc rồi, điều đó là chắc chắn. Vị trí đó chỉ dành cho cậu, cậu biết rõ điều đó và mình cũng thế. Nên hãy thôi nghĩ ngợi đi nhé."

Cô ấy nhìn vào mắt tôi để chắc những điều tôi nói là sự thật và tôi đã cố hết sức để thuyết phục cô ấy. Một nụ cười khẽ hiện ra trên mặt Tiffany và cô ấy đã hôn vào má tôi. Tôi đã bị hành động của cô ấy làm cho ngây ra mất một lúc.

Cô ấy đẩy nhẹ để tôi nằm ngửa trở lại rồi kê đầu mình lên vai tôi. Tôi cứ nhìn lên trần nhà cho đến khi tôi nghe thấy hơi thở của cô ấy thay đổi, và tôi biết rằng cô ấy đã ngủ.

Cuối cùng tôi cũng cảm thấy thiếp đi và chìm vào giấc ngủ, khi tôi biết chắc cô ấy đã thấy thoải mái hơn.

---

Ngày hôm sau, như thường lệ tôi đi đến Chin Chin thật sớm vào buổi sáng và thực hiện chương trình của mình. Trong lúc nhạc được bật lên, tôi có một khoảng thời gian không phải phỏng vấn khách mời, nên khi ấy tôi tự hỏi không biết Tiffany đang làm gì, vì hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô ấy. Tất nhiên tôi cũng nghĩ về những thành viên khác nữa, nhưng tôi biết rằng họ không có nhiều việc để làm hôm nay.

---

Tôi về nhà khá trễ và cảm thấy hơi mệt vì phải dành 12 tiếng trong ngày của mình cho chương trình. Tôi đã chuẩn bị để đi ngủ nhưng tôi lại phát hiện ra Tiffany đang đi đến gần tôi. Tôi rất ngạc nhiên và nghĩ rằng lúc này tất cả mọi người đã đi ngủ hết. Hình như Tiffany có chuyện gì đó, nó biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy và có vẻ như là cô ấy muốn nói một cái gì nhưng lại ngại hỏi tôi. Tôi cố đoán xem nó có thể là gì và có một thứ đã lóe lên.

"Cậu có muốn mình ngủ trong phòng cậu không?"

"Uhm...Seo Huyn đã ngủ quên trong phòng Yoona, vì thế nên... mình chỉ có một mình....nếu cậu không phiền thì..."

Cô ấy nói và tôi gượng cười.

" Mình sẽ không đề nghị điều đó nếu như mình không muốn..."

Tôi cười, cô ấy cũng cười, nhưng nụ cười đó nhỏ hơn một chút.

---

Tôi lập tức cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu khi tôi nghĩ đến tất cả những công việc mà tôi phải làm ở Chin Chin vào ngày mai. Chúng tôi vào phòng Tiffany và tôi tiến tới chiếc giường của SeoHuyn để chuẩn bị ngủ, nhưng cô ấy đã ngăn tôi lại, khẽ nắm lấy tay tôi. Dù phòng khá tối nhưng tôi có thể thấy cô ấy đang khá xấu hổ.

"Ý mình là cậu có thể ngủ...chung với mình không?"

Cô ấy nhìn tôi, vẫn nắm lấy tay tôi trong bàn tay cô ấy. Tiffany vẫn cảm thấy lo lắng sẽ gặp ác mộng lần nữa. Tôi thật sự thấy mệt mỏi, mắt tôi sẵn sàng khép lại bất cứ lúc nào để ngủ, nhưng vì là một leader nên tôi không thể từ chối. Từ khi Kang In oppa đi, công việc ở Chin Chin thật sự đã chiếm gần hết thời gian của tôi và tôi bắt đầu thấy nó ảnh hưởng tới cơ thể của mình rồi.

"Được thôi.."

Tôi trả lời và khẽ cười mà không nghĩ quá nhiều về việc đó, rằng nó sẽ trở thành một vấn đề thật sự. Tôi trèo lên giường và giơ tấm chăn lên cho cô ấy.

"Cám ơn.."

Cô ấy nói và tắt đèn rồi chui vào dưới tấm chăn.Chúng tôi nằm xuống giường, tôi nằm ngửa, còn cô ấy ở phía bên cạnh, quay mặt lại với tôi. Tôi chúc Tiffany ngủ ngon và cô ấy đã trả lời lại:

"Chúc ngủ ngon.."

Sau đó, cô ấy hôn vào má tôi, lần này, nụ hôn đó nán lại lâu hơn một chút. Rồi Tiffany lại gác đầu lên vai tôi, để tay tôi vòng quanh người cô ấy để cô ấy có thể cảm thấy thoải mái hơn. Điều đó khiến tôi cảm thấy có chụt lạ lẫm, thế nhưng, cơ thể của cô ấy áp vào tôi thật là mềm mại và ấm áp, có chút cảm giác rộn lên ở phía dưới bụng của tôi khi cô ấy dịch lại gần tôi hơn. Tôi không thể từ chối cô ấy bây giờ vì cô ấy đang rất cần tôi. Tôi biết rằng lúc này cô ấy rất yếu ớt và rất dễ bị tổn thương, vì thế tôi cần phải trông chừng bản thân mình.

Rốt cuộc tôi cũng ngủ và tôi đã mơ về cô ấy. Khi tôi cảm thấy Tiffany bắt đầu trở mình trong vòng tay tôi, tôi trở người lại và quay mặt về phía cô ấy, lại vuốt má cô ấy trong bóng tối và nói với cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn cả và nó sẽ luôn như thế.Cô ấy đang có một cơn ác mộng nhỏ, nhưng may mắn thay là tôi đã ở đây.

Tiffany lại thức dậy, cô ấy nhìn vào mắt tôi. Nó có cái gì đó rất khác và lạ lẫm trong đôi mắt đó. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc, rồi cúi xuống và hôn vào môi tôi. Tôi đã ngạc nhiên nhưng làn môi của cô ấy thật mềm mại và ấm áp, nên tôi đã đáp lại. Tôi nhẹ nhàng áp đôi môi của mình với đôi môi cô ấy. Hơn nữa, khi cô ấy khẽ mở miệng của mình, tôi cũng làm như thế.

Nụ hôn không thật sự dài nhưng sự tác động của nó thì có. Sau nụ hôn đó, cô ấy lại đẩy tôi nằm ngửa trở lại và ngả lưng mình lên vai tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không chắc là tôi hay cô ấy ngủ nhiều hơn trong đêm nay. Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong vòng tay của tôi và tôi sẽ không để cô ấy đi.

---

Sáng hôm sau, không ai trong chúng tôi đề cập đến nụ hôn đó và tôi không chắc rằng tôi đã mơ hay là thức nữa. Chúng tôi tiếp tục như thế cả ngày và tôi đi đến Chin Chin, còn những người khác đều ra ngoài.

Tôi dám kết luận rằng đã có nụ hôn ấy, và tôi nhớ sự đáp lại đó. Tôi băn khoăn về ý nghĩa của nụ hôn này. Tôi cảm thấy nó không phải là việc làm đúng khi cô ấy đang yếu ớt và gần như đang sợ hãi như thế.

---

Tôi lại có một buổi tối trễ nữa vì phải làm list nhạc để chơi cho 5 tuần tới. Điều đó thật sự khó khăn khi bạn phải làm một mình. Đầu óc tôi phải tập trung quá lâu trong khi tôi còn làm với Kang In, nó chỉ chiếm một nửa mà thôi.

---

Tôi làm xong rất muộn và đi ra ngoài để bắt một chiếc taxi đi về.

Tối hôm đó.

Tôi thật sự đã rất ngạc nhiên khi Tiffany đã xuất hiện để đi bộ với tôi về nhà lần nữa.

Tối ấy, khi chúng tôi đi bộ về nhà, Tiffany đã đan tay vào tay tôi. Lúc đầu thì tôi đã không biết mình sẽ phải làm gì, nhưng sau đó tôi đã cư xử một cách tự nhiên nhất. Tôi siết chặt tay cô ấy. Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi vì nắm tay Tiffany, nhưng điều đó thật tuyệt khi được tiếp xúc thế này. Chúng tôi không nhắc đến nụ hôn, có vẻ gần như là cô ấy đã quên nó đi, vì thế tôi cũng quyết định là sẽ quên nó đi. Chúng tôi tay trong tay, cười và cứ đi trong bình yên như thế suốt quãng đường về nhà.

---

Khi chúng tôi đến nơi, cả hai nói chuyện thêm một lát rồi quyết định đi ngủ. Tôi đã hướng về phía phòng của mình, nhưng Tiffany lại không bỏ tay tôi ra và tôi quay lại.Tiffany lại muốn tôi ngủ với cô ấy. Tôi có một chút lúng túng nhưng tôi đã không từ chối.

Cho dù tôi có cảm giác rằng điều đó không đúng, nhưng điều đó không thể khiến bản thân tôi kháng cự lại.

---

Chúng tôi đi vào phòng cô ấy, và cứ như đã sắp đặt, SeoHuyn không ở đó.Tôi ngập ngừng bước lên giường của Tiffany và cô ấy nhìn tôi. Tôi khẽ cười và kéo tấm chăn lên cho cô ấy. Tiffany bước tới và tắt công tắc đèn.

Khi cô ấy nằm xuống giường bên cạnh tôi, tôi không nằm ngửa nữa, mà lần này tôi nằm nghiêng lại và đối mặt với cô ấy. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau và không nói gì cả. Như là cả hai đều biết phải làm điều gì tiếp theo và chúng tôi đều có vẻ như đang đợi người kia làm cái gì đó.... Và tôi đã quyết định làm điều đó.

Tôi biết điều này là sai và nó có thể khiến người kia thấy bối rối nếu có chuyện gì đó xảy ra giữa hai chúng tôi. Nhưng tôi không thể cưỡng lại nó. Tôi đặt tay mình lên khuôn mặt Tiffany và gạt đi những lọn tóc khỏi má cô ấy. Tôi đặt tay mình ở đó để vuốt má cô ấy. Hơi thở của cô ấy trở nên nhanh hơn và cô ấy đã nhắm mắt lại. Tôi xích đầu mình lại gần hơn và hôn cô ấy. Khi môi chúng tôi chạm nhau, nó giống như là có dòng điện đang chạy qua người tôi vậy. Môi chúng tôi đến với nhau, và tách ra trước khi chúng trở lại lần nữa, say đắm hơn.

Nụ hôn càng lúc càng trở nên nồng nàn hơn. Tiffany đặt tay mình lên sườn và kéo tôi lại sát cơ thể cô ấy, tôi thích điều đó và cũng kéo cô ấy lại gần hơn nữa. Tôi khẽ mở miệng và di chuyển lưỡi của mình sang miệng Tiffany và nó chạm vào lưỡi của cô ấy. Lúc đầu cô ấy có chút lưỡng lự, nhưng sau đó cô ấy cũng đẩy lưỡi của mình lại phía tôi và điều đó thật tuyệt.

Chúng tôi hôn nhau trong vài phút rồi tách nhau ra để giữ lấy hơi thở. Chúng tôi lại nhìn chằm chằm nhau mà không nói lời nào.Lúc tôi nhìn cô ấy, tôi nghĩ là tôi đã thấy một giọt nước trên mắt cô ấy. Tôi đẩy cô ấy nằm ngửa lại và từ ánh sáng của cửa sổ, tôi có thể thấy rằng cô ấy đang khóc.

"Cậu vẫn ổn chứ? Mình không có ý làm cậu sợ hãi đâu..."

Tôi thì thầm lo lắng và cô ấy trả lời tôi bằng cách trượt bàn tay mình ra sau cổ tôi rồi kéo tôi xuống để hôn cô ấy lần nữa. Tôi ôm chặt cô ấy và trở lại với nụ hôn. Tôi hôn lên môi, rồi lên cổ cô ấy. Tôi không chắc rằng cô ấy sẽ làm gì, hoặc là đẩy tôi ra hoặc là làm gì khác, nhưng cô ấy có vẻ thích điều đó khi tôi tiếp tục đi sâu hơn xuống phía xương đòn, và cô ấy rên lên.

Tôi trở lại phía trên miệng cô ấy để tiếp tục. Tôi đã lưỡng lự để mạnh bạo hơn nữa và thay vì thế chúng tôi chỉ hôn như thế trong một lúc. Khi chúng tôi tách ra, cô ấy ôm lấy và dụi vào ngực tôi. Nó thật dễ chịu và tôi không thể lừa dối đầu óc mình rằng tôi không thích có cô ấy ở gần như thế này. Đó là một cảm giác lạ lẫm...

"Mình không nghĩ rằng mình sẽ có thêm cơn ác mộng nào nữa đâu TaeTae à..."

Tiffany thì thầm và tôi có thể cảm thấy cô ấy khẽ cười và tự nhiên nó cũng mang đến một nụ cười trên môi tôi. Tôi nghiêng người lại và di chuyển tay mình trên mặt cô ấy, rồi dùng ngón tay cái để gạt đi những giọt nước phía dưới mắt cô ấy;

"Cậu đừng bao giờ nghĩ rằng cậu không xứng đáng với công việc đó. Cậu sẽ làm rất tốt Tiffany à..."

Cô ấy di chuyển bàn tay mình xuống eo tôi và tôi có cảm giác như Tiffany đang có cái gì đó hơi khó chịu.

"...Tae Yeon à.... Những cơn ác mộng đó không phải là về công việc của mình...Nó là bởi vì mình nghĩ cậu không có những cảm giác giống như mình..."

Cô ấy cắn môi, nhìn vào mắt tôi, nó khiến tôi đỏ mặt. Tôi trở mình lại. Tôi đã nghĩ nó là vì công việc.Tôi thật sự bất ngờ rằng những giấc mơ đó là vì mình. Nhưng với cảm giác của tôi, tôi nhận thấy rằng cô ấy thật sự rất thu hút và tôi không thể phủ nhận nó. Tôi chỉ có thể cười để quả quyết với Tiffany rằng tôi đã bắt đầu có những cảm giác với cô ấy...

Tôi cười và cô ấy lại ôm chặt lấy tôi một cách hạnh phúc.

"Mình rất vui vì cậu cũng cảm thấy như vậy..."

Cô ấy nói đầy vui sướng và giữ cái ôm thêm một chút trước khi kéo tôi lại để môi tôi gặp làn môi của cô ấy lần nữa. Chúng thật mềm mại...điều đó khiến tôi lại cảm thấy bụng mình rộn lên. Chúng tôi nhắm mắt và hôn nhau. Cô ấy quàng tay quanh cổ và kéo tôi lại gần hơn, sâu hơn. Đôi tay tôi tiếp tục di chuyển dọc theo cô ấy , có tiếng rên, tôi khẽ mở mắt ... và thấy SeoHuyn đang đứng ở cánh cửa mở, nhìn chúng tôi....

------------------------------------

What My Heart Wants To Say

" Tae, cậu có chắc là muốn làm điều này không ? Cậu biết là Tiffany nhất định sẽ giết mình nếu như có chuyện gì đó xảy ra với cậu mà đúng không ?", Yuri nói với giọng lo lắng

Taeyeon bật cười , " Vậy nên, đó chính là lý do tại sao mà cô ấy không nên biết , mình muốn nó phải thật bất ngờ ... "

Yuri nhìn sâu vào trong mắt của Taeyeon , cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó, chứng tỏ rằng người bạn tốt nhất của cô lúc này chỉ là đang nói đùa khi cô ấy nhắc đến kế hoạch bất ngờ ấy. Đã rất nhiều lần cô thật sự muốn biết nhiều hơn và rõ hơn những gì đang có ở trong đầu của Taeyeon qua đôi mắt của cô ấy, thế nhưng cô lại không thể nhìn quá lâu vào cô gái nhỏ nhắn có làn da trắng sáng và mái tóc đen huyền ấy được, bởi vì lúc đó có thể cô sẽ không còn kìm được nước mắt.

Tình trạng của Taeyeon lúc này thật sự làm trái tim cô đau nhói. Yuri vẫn còn nhớ rất rõ là người bạn thân nhất của mình trước đây trông như thế nào. Taeyeon đã từng là một cô gái rất năng động, rất đáng yêu dù rằng đôi khi thì hơi quá ngớ ngẩn, cô ấy luôn khiến mọi người xung quanh mình mỉm cười dù thậm chí đó chỉ là một hành động rất đơn giản. Nhưng giờ đây Taeyeon ấy đã không còn nữa, mà trước mặt cô lúc này là một Taeyeon, người đang bị mất dần đi sắc màu của cuộc sống.

Taeyeon đang bị ốm, ốm rất nặng và bác sĩ cũng đã đưa ra kết luận cuối cùng rằng, cô ấy sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Cô ấy lúc này trông thật xanh xao và ốm yếu đến mức chỉ còn da bọc xương. Có rất nhiều thứ không cần thiết và cả một mớ dây nối chằn chịt đang gim vào người của cô ấy lúc này. Và điều khiến Yuri thật sự ngạc nhiên là Taeyeon vẫn còn có thể cười được trong tình trạng như thế.

" Nhưng điều kiện của cậ... " , trước khi Yuri có thể hoàn thành câu nói của mình thì Taeyeon đã cắt ngang

" Mình ổn mà Yuri. Cậu thấy không ?", nói rồi Taeyeon lắc lư cánh tay của mình và làm cho khuôn mặt của mình trở nên dorky đến khó đỡ

Yuri rất muốn cười nhưng cô lại không thể. Trong một thoáng chốc đó, cô đã nghĩ rằng Taeyeon trước đây đã thực sự quay trở lại, thế nhưng thực tế thì lại không phải là như thế. Cô biết, Taeyeon làm như vậy chỉ là vì cô ấy muốn cô cảm thấy yên tâm hơn thôi. Mặc dù cô không thể biết được nỗi đau mà Taeyeon đang phải chịu đựng nhiều như thế nào, nhưng nếu có thể, thì cô thực sự rất muốn được cùng san sẻ nỗi đau đó với Taeyeon, để người bạn thân của cô trước đây có thể quay trở lại.

" Nhưng bác sỹ đã nói ... "

" Làm ơn đi mà Yuri " , một lần nữa Taeyeon lại cắt ngang lời Yuri

" Mình không muốn cả quãng thời gian ít ỏi còn lại của mình chỉ là nằm trên giường bệnh. Mình muốn làm một cái gì đó thật sự quan trọng và nó là dành cho Tiffnay " , Taeyeon nở một nụ cười yếu ớt.

" Mình không biết lúc nào thì cuộc sống của mình sẽ kết thúc, nhưng mình chắc chắn là nó sẽ không đến quá sớm đâu , đúng không ?"

" Cậu đừng bao giờ , ĐỪNG BAO GIỜ , nói lại điều đó một lần nữa nghe rõ chưa Kim Taeyeon !!! " , Yuri hét lên

" Mình chỉ đùa thôi mà , nhưng mình , mình thật sự không muốn cô ấy phải đau lòng khi mình không còn nữa. Mình muốn cô ấy phải luôn hạnh phúc và tiếp tục con đường của mình. Lâu nhất có thể ", chỉ nhắc đến Tiffany thôi cũng đủ mang khiến Taeyeon mỉm cười. Một nụ cười rất chân thành và tràn đầy hạnh phúc của tình yêu .

" Cậu biết điều đó là không thể mà , đúng không ? Tiffany thật sự yêu cậu rất nhiều đấy Tae à "

" Mình biết ! Nhưng cậu không biết là mình yêu cô ấy nhiều đến mức nào đâu ,vậy nên đó là lý do tại sao mình muốn làm điều này " , Taeyeon cúi thấp đầu xuống năn nỉ

Nhìn thấy Taeyeon quyết tâm đến như vậy, Yuri chỉ còn biết thở dài chấp nhận

" Được rồi , được rồi , nhưng mình phải giúp như thế nào đây ?"

Taeyeon lập tức ngẩng đầu lên với một nụ cười trải dài trên khuôn mặt

" Thật chứ ?"

Yuri thật sự có thể nhìn thấy sự hào hứng và niềm hy vọng đang dâng lên trong mắt của Taeyeon

" Yeah , yeah , và mình phải là gì đây ?"

" Okay, đây là kế hoạch ... ", và khi Taeyeon đang nói với Yuri về kế hoạch của mình thì cửa của phòng bệnh bỗng được mở ra và một cô gái tóc vàng đi vào

" Oh , hey người đẹp tóc vàng ! Mình đang bàn kế hoạch của mình với Yuri đấy , và sẵn tiện cậu cũng ở đây thì liệu mình có thể nhờ thêm sự giúp đỡ từ cậu nữa có được không vì cậu là bạn tốt nhất của Tiffany mà ", Taeyeon lên tiếng khi nhìn thấy Jessica bước vào phòng

" Kế hoạch ? Kế hoạch gì ? Và Tae, cậu không được gọi mình như vậy nữa nếu không mình sẽ rút hết tất cả những ống dụng cụ hỗ trợ sức khỏe của cậu đó ", Jessica đe dọa Taeyeon

Ngay lập tức cả căn phòng tràn đầy tiếng cười của Taeyeon và Yuri. Jessica bước lại gần Yuri và ngồi lên đùi của cô ấy. Trước cảnh cặp bạn thân dorky đang cười một cách thoải mái như vậy, cô bất giác cũng cười theo.

" Yul , cậu nhất định phải học cách làm thế nào kiểm soát người phụ nữ của mình lại đấy! ", Taeyeon đùa. Yuri nhận thấy là Taeyeon vẫn còn có thể đùa giỡn được cứ như là không có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy

" Vậy, kế hoạch là gì ?", Jessica hỏi

" Taeyeon muốn mang lại cho Tiffany một - đêm - đáng - nhớ ", Yuri đáp

" Nhưng bác sỹ đã dặn là cậu không được rời khỏi bệnh viện và Tiffany nhất định sẽ giết bọn mình mất nếu cậu ấy biết được ", Jessica nhìn Taeyoen nói

" Mình thật sự đã nói với cậu ấy như vậy ! Nhưng đứa trẻ này không chịu nghe lời một chút nào ", Yuri chọt chọt tay mình lên trán của Taeyeon

" Hey , cất ngón tay của cậu đi ", Taeyeon hét lên . Cô hất tay Yuri khỏi trán của mình rồi lại nhìn vào Jessica

" Sica , mình biết cậu rất quan tâm đến Tiffany. Vậy nên khi mình không còn nữa thì mình muốn ... " , trước khi Taeyeon có thể nói hết câu thì Yuri đã cắt ngang

" Không được nhắc đến chuyện chết một lần nào nữa Tae ", Yuri cảnh cáo

Jessica biết rằng đây là một vấn đề rất nhạy cảm. Cô không thể tượng tưởng được chuyện gì sẽ xảy ra với Tiffany sau khi Taeyeon không còn nữa. Thậm chí ngay cả khi Taeyeon phải nằm điều trị ở bệnh viện , thì cô cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của Tiffnay trong căn hộ của của hai người. Tiffany thường tỉnh dậy vào lúc nửa đêm vì một cơn ác mộng rằng Taeyeon sẽ chết và cô ấy đã khóc rất nhiều, còn Jessica thì luôn ở đó để an ủi cô ấy. Và điều đó thật sự là rất đau lòng khi nhìn thấy người bạn thận của mình trở nên như thế . Vì vậy nếu Taeyeon cố gắng làm Tiffany vui vẻ hơn dù chỉ là một chút, hoặc có thể khiến Tiffnay trở lại giống như trước đây , nếu có thể như thế, thì Jessica chắc chắn sẽ đồng ý.

" Được rồi , kế hoạch là gì ?" , Jessica trả lời ngắn gọn

" Nhưng trước tiên, hai cậu phải hứa với mình một chuyện "

Yuri và Jessica nhìn nhau một cách khó hiểu và tò mò

" Hãy giúp mình chăm sóc cho Tiffany nhé ? Có thế mình sẽ không còn ở đó để bảo vệ cho cô ấy nữa nhưng cô ấy vẫn còn các cậu. Cô ấy là người rất yếu đuối, vì vậy mình hy vọng các cậu có thể trở thành điểm dựa của cô ấy ", Taeyeon thoáng mỉm cười yếu ớt

Yuri và Jessica mỉm cười một cách chân thành

" Bọn mình chắc chắn sẽ mà Tae " , Jessica đáp

" Nào bây giờ thì chúng ta tiếp tục bàn về kế hoạch được rồi chứ ? ", Taeyeon nói , thay đổi chủ đề của cuộc nói chuyện

-------------------------------------------------

------------------------------------------

" Taeyeon nhất định là phải tiền lại cho bọn mình !! Cậu ấy thật sự là đang làm cho ví tiền của chúng ta ngày càng cạn kiệt mà ", Jessica than vãn trong khi mang một vòng dây kim loại lớn quanh người. Trong khi đó thì Yuri đang phải đẩy một chiếc xe bò với một cặp loa khổng lồ trên nó với bằng một tay, còn một tay khác thì phải mang một túyp pháo hoa loại cỡ lớn. Trở thành một người phụ nữ ân cần và chu đáo đó chính là Yuri, cô mang tất cả những vật nặng hơn, chưa kể đến việc là nó còn gấp đôi về số lượng , hơn hẳn bạn gái của mình , Jessica. Họ đi vào công viên của thành phố, nơi mà kế hoạch của Taeyeon sẽ được tiến hành

" Hey , cậu ấy chỉ là đang cố khiến Tiffany cảm thấy vui hơn thôi " , Yuri nói , " Nhưng ... "

" Nhưng sao ?", Jessica hỏi

Yuri cúi thấp đầu, " mình không biết ,chỉ là mình cảm thấy có một linh cảm không được tốt lắm "

" Ý của cậu là gì ?"

Cố nghĩ đến những chuyện khả quan hơn, Yuri khẽ lắc đầu mình để xua đi những ý nghĩ không vui

" Không có gì đâu. Dù sao đi nữa thì mình thật sự hy vọng là những gì Taeyeon đã chuẩn bị cho Tiífany ngày hôm nay sẽ diễn ra tốt đẹp. Đi thôi nào, bọn mình cũng là đang hẹn hò mà "

" Kwon seobang, cậu không dấu mình chuyện gì đấy chứ ?", Jessica nghi ngờ

" Gì cơ ? Không có mà !!! ", Yuri đáp cố lãng tránh vấn đề

" Hứa với mình đi, được chứ ?", Jessica hỏi khi lúc này mắt cô đã rưng rưng nước

Yuri tiến lại gần Jessica và đặt những thứ đang mang trên người xuống đất. Cô áp hai tay mình lên mặt của Jessica và nhìn sâu vào mắt cô ấy

" Mình hứa ", Yuri nhẹ nhàng đáp

" Đừng bao giờ rời khỏi mình và đừng bao giờ bỏ mình lại một mình " , nước mắt đang lăn dài không ngừng trên khuôn mặt của Jessica. Cô ôm lấy Yuri thật chặt và vùi mặt mình vào cổ của cô ấy

" Mình sợ, mình thật sự rất sợ, sợ rằng mình sẽ mất cậu giống như là chuyện đang xảy đến với Taeyeon và Tiffany vậy. Mình không thể chịu đựng được điều đó Yuri à, mình không thể , mình ... "

" Nín đi nào ... mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà. Mình sẽ không đi đâu cả. Mình sẽ luôn ở đây , bên cạnh cậu như lúc này ", Yuri đáp trong khi vuốt nhẹ lưng Jessica. Nhưng Jessica vẫn tiếp tục thổn thức. Yuri khẽ đẩy Jessica ra và áp tay mình lên hai má cô ấy

" Hey , hey nhìn mình đây này ", Yuri nói và nhìn vào mắt Jessica

" Mình sẽ không bao giờ rời xa cậu đâu, mình hứa đấy. Mình sẽ ở bên cạnh cậu mãi mãi Sica à, bởi vì mình yêu cậu. Rất yêu cậu ", Yuri dựa người về phía trước, hôn nhẹ vào má Jessica để lau khô đi những giọt nước mắt. Rồi sau đó chuyển dần xuống phía dưới và áp nhẹ môi mình vào môi Jessica.

-------------------------------------

-----------------------------------------------

" Hai nhóc đó làm gì mà lâu vậy chứ ? Aish. Có thể chỉ một lúc nữa là Tiffany sẽ đến đây rồi ", Taeyeon khẽ lầm bầm.

Cô đang chờ đợi hồi âm của Yuri về việc chuẩn bị cho kế hoạch đó. Đột nhiên chiếc phone đang nằm trên bàn, bên cạnh giường rung lên. Đó là cuộc gọi của Yuri

" Mình đây, các cậu làm gì mà lâu quá vậy ?", Taeyeon bắt máy ngay lập tức và nói một cách nhanh chóng, khiến cho người ở đầu dây phía bên kia không có cơ hội để lên tiếng

" Mình xin lỗi Tae, chỉ là đã xảy ra một chút chuyện thôi. Nhưng, mọi thứ ở đây đều đã sẵn sàng cả rồi "

" Âm nhạc ?"

" Yub "

" Loa ? "

" Yub "

"Và pháo hoa nữa ?"

" Mọi thứ đều ổn cả rồi Tae à , và tất cả những gì cậu phải làm lúc này chỉ là đưa cô ấy đến đây mà thôi "

Taeyeon bỗng im lặng trong một lúc

" Hey , Tae ? Cậu vẫn ở đó chứ ?", Yuri nói qua điện thoại

" Cám ơn cậu Yul. Vì tất cả. Cám ơn cậu đã trở thành người bạn tốt nhất của một ai đó. Mình thật sự rất vui khi đã ngồi bên cạnh cậu vào ngày đầu tiên đến trường lúc bọn mình học tiểu học ", Taeyeon mỉm cười trong khi gợi nhớ về quá khứ

" Mình biết là mình không thường xuyên nói điều này với cậu bởi vì nó có vẻ " ớn lạnh" quá, nhưng mình thật sự rất yêu cậu đấy Yul à ",

Cả hai người chỉ giữ máy im lặng như thế trong một lúc. Và ở đầu dây bên kia , thì khuôn mặt của Yuri lúc này đã thấm đẫm và tràn đầy nước mắt

" Yul ?"

" Cậu thật sự đúng là g ay mà ", Yuri đáp và cố lấy lại cảm xúc của mình

" Hey ! Thì mình vốn là G AY mà ", Taeyeon cười lớn

" Nhưng thật sự thì, cám ơn cậu rất nhiều đấy, Yul "

" Không sao đâu mà nhóc. Nhưng tốt hơn hết thì bây giờ cậu nên đưa Tiffany đến đây, A.S.A.P ngay đi, vì mình sắp bị đóng thành băng bởi sự lạnh lùng của Sica baby của mình rồi đây nè "

" KkabYul ", Taeyeon bật cười.

Trong khi cô đặt điện thoại của mình trở lại bàn thì bỗng ngực cô chợt đau thắt. Taeyeon nhắm chặt mắt mình lại và cắn chặt môi để cố chịu đựng nỗi đau. Cơn đau mỗi lúc một nhói hơn và đôi mắt cô thì lại đang trở nên mờ dần

" Ôi không, không phải là bây giờ, làm ơn đừng ... ít nhất cũng hãy cho tôi một cơ hội để có thể nói với cô ấy những điều mà tôi muốn nói, có được không ? ", Taeyeon nắm lấy thanh vịn của thành giường, chặt đến mức mà cô có thể cảm giác được là những ngón tay của mình đang bắt đầu trở nên tê cứng

" Oh không , chúa ơi ... hãy nghĩ về cô ấy ? Nghĩ về cô ấy ?Về đôi mắt biết cười của cô ấy ? Giọng nói trầm ấm của cô ấy ? Khuôn mặt giận dỗi ? Đôi môi mềm mại ? Những nụ hôn ? Những cái ôm ... của Tìffany ? Tiffany "

Vừa nghĩ đã xuất hiện, một cô gái bỗng ló đầu mình qua cánh cửa

" Tae ? ", cô ấy gọi

" Ti ...tiffany ", không muốn cô gái ấy lo lắng, Taeyeon cố dấu đi sự đau đớn của mình.

Và Taeyeon cảm thấy nó thật là kỳ lạ, vì khi cô vừa nhìn vào nụ cười của cô gái đang ở trước mặt mình, thì tất cả những nỗi đau đớn trong cô bỗng dưng chợt biến mất. Và nếu có thể , cô rất muốn được nhìn vào đôi mắt ấy mãi mãi, nhưng cô biết, điều đó sẽ không bao giờ là có thể. Cô biết thời gian còn lại của mình thật sự rất ít ỏi và đó là lý do tại sao cô đã lập kế hoạch cho tất cả những việc này. Cô không muốn Tiffany phải khóc vì cô, cô chỉ muốn làm cho cô ấy hạnh phúc bằng tất cả những gì cô có thể

Tiffany thực sự cảm thấy tim mình đau nhói khi nhìn vào Taeyeon. Tại sao cứ mỗi lần cô đến thăm cô ấy , thì Taeyeon trông lại càng xanh xao và hốc hác hơn ? Và những lúc đó cô thực sự rất muốn khóc , nhưng cô không thể . Cô không muốn Taeyeon nhìn thấy cô khóc vì như thế chỉ càng khiến cho cô ấy cảm thấy đau lòng hơn.

Tiffany tiến lại gần Taeyeon và hôn lên trán cô ấy.

" Mình nhớ cậu Tae à ", cô nhìn vào mắt Taeyeon bằng tất cả sự ấm áp

" Mình cũng rất nhớ cậu ", Taeyeon mỉm cười lớn, để lộ hàm răng trắng sáng của mình. Nhưng rồi cô chợt trề môi ra

" Thế không hôn môi sao ?"

" Awww, cậu thật là cute quá đi, tại sao cậu có thể cute đến như vậy nhỉ ? ", Tiffany nói trong khi véo vào má của Taeyeon

" Ouch , đau lắm đó ", Taeyeon nói và đưa tay lên xoa xoa má của mình

" Awww, mình xin lỗi ", Tiffany dựa người về phía trước và hôn lên chỗ mà cô vừa véo

" Chỗ đó cũng khá đau nữa ", Taeyeon than vãn trong khi chỉ vào môi của mình

Tiffany cúi người xuống và hôn nhẹ lên môi Taeyeon. Môi của Tiffany rất mềm mại và ấm áp, Taeyeon muốn cảm nhận chúng như thế này mãi mãi , nếu như cô có thể. Taeyeon đẩy sâu nụ hôn của mình hơn, và trở nên lo sợ rằng , có thể đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của cô và Tiffany. Họ tách nhau ra khi không khí trở nên cần thiết và sau đó lại nhìn vào mắt nhau một cách ấm áp

" Mình muốn cậu nhìn thấy một thứ này ", Taeyeon phá vỡ sự im lặng . Rồi ngay lập tức sau đó, cô tháo những ống dây hỗ trợ trên tay của mình

Tiffany thốt lên một cách ngạc nhiên, " TAETAE ? !!! Cậu đang làm gì vậy ?"

Taeyeon trượt khỏi giường rồi sau đó thay bộ trang phục bệnh nhân của mình bằng một bộ thường phục hằng ngày và lờ đi việc trả lời cho câu hỏi của Tiffany khi đang thay quần áo.

Sau khi tất cả đã xong , cô chìa tay mình về phía Tiffany

" Chỉ cần đi theo mình thôi , được chứ ? Mình muốn cậu nhìn thấy nó. Làm ơn đi "

Tiffany đã do dự trong một lúc, nhưng rồi khi nhìn vào đôi mắt của Taeyeon , cô biết là cô không thể nói gì hay làm gì để có thể thay đổi được ý định của bạn gái mình. Vì vậy, cô nắm lấy tay của cô ấy và sau đó cả hai cùng rời khỏi bệnh viện .

-----------------------------------

--------------------------------------------------

Ở một nơi nào đó trong công viên , Jessica và Yuri đang núp phía sau một bụi cây, chờ đợi Taeyeon và Tiffany đến. Yuri vòng tay mình quanh vai Jessica để giữ ấm cho cô ấy giữa trời se lạnh và xoa xoa tay mình với tay của Jessica

" Taeyeon thật sự là rất lãng mạn, cậu biết chứ ?", Jessica thì thầm thật nhỏ để không ai có thể nghe thấy và tìm ra họ được

Yuri khẽ cười với lời mà Jessica vừa nói

" Yeah. Nhưng cậu không nghĩ là nó sẽ khiến cho Tiffany đau lòng và thậm chí là nhiều hơn khi Taeyeon làm điều này vì cô ấy ư ? "

Jessica cúi thấp đầu mình. Yuri nói đúng , điều gì có thể khiến Tiffnay cảm thấy hạnh phúc và vui sướng cơ chứ khi cô ấy biết là cuối cùng thì Taeyeon cũng phải rời xa cô ấy và để lại một cô gái với một trái tim tan nát. Jessica thậm chí không muốn tưởng tượng đến, rằng sẽ có chuyện gì xảy đến với Tiffany sau đó, bởi vì Taeyeon chính là tất cả cuộc sống của cô ấy. Taeyeon đã khiến Tiffany thay đổi, cô ấy đã trở thành một người như bây giờ, tất cả những niềm vui, nguồn năng lượng và hạnh phúc của cô ấy, tất cả những điều đó là bởi vì Taeyeon

" Yul , bất kể là có chuyện gì xảy ra, thì chúng ta cũng phải mạnh mẽ lên vì Tiffany ", Jessica phá vỡ sự im lặng

" Nó sẽ khiến cô ấy tan nát mất, Yul à "

" Yeah , mình biết ", Yuri đáp và nhìn vào mắt Jessica. Cô có thể thấy là bạn gái của mình đang gần như sắp khóc, vì vậy cô ôm thật chặt cô ấy vào vòng tay của mình

" Aish , cái tên nhóc chết bầm đó. Cậu ta thực sự là rất tốt trong việc làm cho mọi người phải khóc mà "

Họ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc cho đến khi cả hai nghe thấy những âm thanh quen thuộc đang vọng lại gần

" Bọn mình nên quay lại bệnh viện thôi Tae à ... "

Đó là giọng của Tiffany. Họ khẽ vén bụi cây ra nhìn thấy một cặp tình nhân đang tiến đến gần khu vực đã dự định trong kế hoạch

" Đến lúc rồi baby ", Yuri mỉm cười với Jessica,

" Khởi động mọi thứ thôi nào " , và bắt đầu hướng dẫn

-----------------------------

---------------------------------------------------

" Tae à , bọn mình đang làm gì ở đây vậy ?", Tiffany hỏi ngay khi cả hai vừa rời khỏi taxi

" Cứ đợi đi rồi cậu sẽ biết ", Taeyeon đùa

Công viên rất yên tĩnh, chỉ còn một vài người đi bộ hoặt là ngồi trên ghế đá, vì lúc này cũng đã gần đến nửa đêm. Họ đi vào sâu hơn trong công viên. Taeyeon có thể cảm thấy lồng ngực mình đang nhói lên với từng mỗi bước chân, nhưng cô quyết định lờ nó đi. Cô quay sang cô gái bên cạnh mình và mỉm cười rạng rỡ, để cô ấy có thể bớt cảm thấy lo lắng về cô.

" Bọn mình nên quay lại bệnh viện đi Tae à, Mình sợ rằng có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ..."

Taeyeon đột ngột ngừng lại và cắt ngang câu nói của Tiffany khi đặt tay mình lên môi cô ấy

" Làm ơn đi ", Taeyeon dựa đầu mình vào Tiffnay

" hãy cứ xem như mình là một Taeyeon mạnh khỏe của trước đây , có được không ?"

Tiffany chậm rãi gật đầu và Taeyeon khẽ tách cả hai ra. Cô nhìn sâu vào mắt Tiffany để đảm bảo với cô gái ấy là cô thật sự ổn. Rồi họ tiếp tục tiến về phía trước trong khi Taeyeon cầm lấy tay của Tiffany và dẫn dắt cô ấy. Khi cả hai gần đến được trung tâm của công viên, thì từ đắng xa, họ đã có thể nhìn thấy chiếc micro đang được đặt ở giữa bãi cỏ. Taeyeon nở một nụ cười rộng khi biết rằng cặp đôi ngốc nghếch ấy đã hoàn thành mọi sắp đặt. Taeyeon tiến về phía chiếc micro và nắm lấy nó. Cô kéo nó về phía trước miệng mình

" Ehem , kiểm tra âm thanh , kiểm tra âm thanh ", giọng của Taeyeon vang dội ra từ cặp loa khổng lồ được đặt ở gần đó. Tiffany bước lùi lại. Trước khi cô có thể nói được điều gì thì Taeyeon đã bắt cô ngồi xuống trên một chiếc ghế dài ngay phía trước micro và ra dấu Tiffany đừng nói gì cả bằng cách đặt một ngón tay lên miệng mình

" Hãy chỉ để mình nói thôi ", Taeyeon thì thầm vào tai Tiffany rồi sau đó quay lại chỗ chiếc micro

" Hey , đó là cô gái tuyệt vời nhất ở thành phố Seoul đấy ", Taeyeon vẫy tay với Tiffany

" À không, mình xin rút lại lời nói đó, ý mình chính xác phải là cô gái tuyệt vời nhất trên thế giới này mới đúng ", Tiffany vẫy tay lại với Taeyeon rồi thoáng mỉm cười, nụ cười có thể khiến trái tim của Taeyeon đập nhanh hơn gấp hai lần và khiến cô quên đi tất cả đau đớn.

" Cậu không biết là mình đã may mắn như thế nào khi có được cậu trong cuộc sống của mình đâu, cậu đã làm cho 5 năm trôi qua của mình trở nên quý giá Fany à. Nếu không gặp được cậu, thì chắc chắn rằng mình đã chết từ rất nhiều năm về trước rồi. Thậm chí ngay cả những lúc mình gặp biến chứng với căn bệnh thì cậu cũng chưa bao giờ để mình lại một mình , dù chỉ là một lần. Cậu luôn luôn ở bên cạnh mình dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Và mình cám ơn cậu vì điều đó, cám ơn cậu đã tin tưởng mình."

Tiffany đã gần như đứng dậy và đi về phía Taeyeon nhưng Taeyeon đã dừng cô lại bằng cách ra hiệu rằng cô nên ngồi ở đấy

" Nhưng mình đã thất bại Fany à, mình không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Mình ước mình có thể ở bên cạnh cậu cho đến lúc về già. Mình ước mình có cậu ở cạnh bên mỗi khi mình thức dậy vào những buổi sáng sớm và có cậu ở cạnh bên mỗi khi mình dần chìm vào giấc ngủ, nhưng mình biết rằng , mình không thể. Mình yêu cậu Tiffany, rất yêu , và không có bất cứ một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác mà mình dành cho cậu. Nhưng đêm nay, mình sẽ cố hết sức của mình để bộc lộ điều đó với cậu và mình cũng muốn toàn bộ cả thể giới này nghe thấy nó "

Taeyeon mỉm cười với Tiffany, cô có thể thấy nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của bạn gái mình. Sau đó ,cô vỗ tay ra hiệu để Yuri và Jessica bật nhạc nền lên. Và âm thanh bắt đầu được vang ra từ cặp loa ở gần đó

Click vào đường link để nghe nhạc ^^ --> Click ( bài này nên nghe )

You're amazing

So amazing

Have I told you

Enough

You're my angel

Guardian angel

God knows I've been blessed with love

Tiffany đưa tay lên che miệng mình để ngăn mình không bật ra những tiếng khóc. Cô không thể tin được là Taeyeon đã chuẩn bị tất cả những thứ này vì cô. Taeyeon có một giọng ca thật tuyệt vời, thậm chí ngay cả khỉ sức khỏe của cô ấy không được tốt thế nhưng cô ấy vẫn có thể hát lên một cách mạnh mẽ như vậy. Tiffany vẫn nhớ là giọng của Taeyeon luôn luôn trầm lắng và dễ dàng ru ngủ như thế nào.

But if I been gone tomorrow

Would you know how deep my loves goes

Have I ever told you

You're the one

If the words don't come my way

Hope its still love

Hope it still shows

If the words don't come my way

Hope you still know what my heart wants to say

A love so tender

I surrender

To this feeling

So true

My affirmation

My inspiration

Darling I have been blessed with you

If the words don't come my way

Hope you still know

Hope it still shows

If the words don't come my way

I hope you still know what my heart wants to say

But if I be gone tomorrow

Would you know how deep my loves goes

If I was gone forever

Would you know how much I care

You make me feel like flying

I'm sailing on your ocean

That everytime you look at me

You see it in my eyes

If the words don't come my way

I hope you still know

If the words don't come my way

I hope you still know

I hope it still shows

If the words don't come my way

I hope you still know

What my heart wants to say

Taeyeon lại vỗ tay thêm một lần nữa. Ngay lập tức, những chiếc pháo hoa với nhiều màu sắc được bắn lên cao trên bầu trời, làm tỏa sáng rực rỡ hơn cả một vùng trời màu đen và gần như che khuất đi những ngôi sao đang lấp lánh.

If the words don't come my way

I hope you still know

Hope it still shows

If the worst don't come my way

I hope you still know

I hope it still shows

I hope still you know

What my heart wants to say

Khi tiếng nhạc ngừng lại, Taeyeon bước lại gần Tiffany , khi lúc này cô ấy vẫn đang ngồi trên ghế. Cô quỳ gối xuống trước mặt rồi áp hai tay mình lên má của cô ấy rồi chậm rãi lau đi những giọt nước mắt

" Đừng khóc mà ", Taeyeon thì thầm

" Fany à. Mình muốn cậu hứa với mình rằng đêm nay cậu sẽ không khóc. Cậu có thể làm được chứ ? "

Tiffany lắc đầu mình. Cô không thể, làm thế nào cô có thể làm được điều đó khi mà nỗi sợ hãi mất đi Taeyeon luôn tồn tại trong cô .

" Làm ơn đi Fany ", Taeyeon cầu xin một lần nữa

" Cậu làm giống như là mình sắp chết ấy Fany à ", Taeyeon đùa

Nhưng rồi cô lại tự nguyền rủa chính mình. Làm thế nào mà cô lại có thể thốt ra điều đó ? Bởi vì sự thật thì cô biết rằng , mình thật sự sắp phải rời bỏ thể giới này. Cô gần như đã chết khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Tiffany và cô biết rất rõ, cô ấy khóc là vì cô, và điều đó khiến cô cảm thấy đau đớn nhiều hơn nữa.

" Mình không xứng đáng với những giọt nước mắt của cậu đâu Fany à ", với điều đó, Tiffany đã đứng dậy khỏi ghế và gần như đã nổi điên lên vì giận dữ trong khi Taeyeon lùi lại phía sau

" Cậu thực sự xứng đáng Taetae à ", Tiffany nức nở

" Cậu xứng đáng với tất cả mọi thứ, cậu có ý nghĩa rất nhiều với cuộc sống của mình ! Làm sao cậu có thể nói như thế được chứ ? Cậu không biết là mình đang cảm thấy thế nào ư ? "

Taeyeon ôm lấy Tiffany thật chặt và hương thơm của Tiffany phảng phất trong không khí rồi sộc vào mũi của cô. Cô đã thực sự rất nhớ điều này, ngửi mùi hương của Tiffany, cảm giác được ôm Tiffany trong vòng tay của mình, cô rất nhớ Tiffany.

" Mình xin lỗi ", và đó là tất cả những gì Taeyeon có thể nói. Tiffany đã cố hết sức để không bật khóc, nhưng cô không thể

" Hey , cậu đã hứa với mình là sẽ không khóc cơ mà ", Taeyeon nói. Cô đẩy nhẹ Tiffany ra và lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô ấy bằng ngón tay cái.

" Và mình có một yêu cầu cuối cùng "

Tiffany chỉ có thể im lặng . Cô ghét cái cách mà Taeyeon đã nói bởi vì nó giống như là cô ấy đang nói lời tạm biệt vậy

" Khi mình không còn nữa ... " , Taeyeon ngừng bị lại bởi Tiffany đã đặt tay cô ấy lên miệng cô. Taeyeon nắm lấy tay của Tiffany và kéo nhẹ nó xuống.

" Khi mình không còn nữa , mình hy vọng rằng cậu sẽ sống như cách mà cậu đã từng trước đây. Đừng thay đổi vì mình. Hãy mỉm cười, tiếp tục sống thật tốt và rồi yêu một ai đó. Mình biết rồi thì cậu cũng sẽ tìm được một người nào đó tốt hơn mình ", Taeyeon khẽ cười yếu ớt trong khi chậm rãi vuốt tóc Tiffany

" Làm thế nào mình có thể mỉm cười khi mà cậu không còn nữa chứ ? Mình không nghĩ là mình đủ mạnh mẽ để tiếp tục Tae à "

Taeyeon chỉ im lặng. Cô không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào, vì vậy cô nghĩ cách tốt nhất cô có thể làm lúc này là khiến người cô yêu bình tĩnh trở lại. Taeyeon dựa người về phía trước và áp môi mình lên môi Tiffany. Họ hôn nhau giống như chưa bao giờ được hôn trước đây vậy, như thế đó là nụ hôn cuối cùng của hai người. Taeyeon lờ đi sự nhói đau trong lồng ngực mình khi cô đang hôn Tiffany. Cô muốn lưu lại khoảng khắc này, cô muốn cảm nhận đôi môi của Tiffany bằng môi của mình một lần cuối.

Nhưng rồi Taeyeon chợt ho khi họ vẫn đang hôn. Taeyeon dứt ra khỏi nụ hôn và cúi thấp đầu xuống. Tiffany cảm thấy có một cái gì đó trên môi của mình, nó không giống như hương vị của những nụ hôn mà họ có trước đây. Vị của nó như thể là ... máu.

Tiffany đặt tay dưới cằm Taeyeon và nâng đầu của cô ấy lên. Taeyeon nhanh chóng lau đi vết máu trên môi mình bằng mu bàn tay và nuốt chõ máu còn lại trong miệng mình

" Tae ? Cậu không sao chứ ? Chúng ta phải quay trở về bệnh viện ngay thôi ", Tiffany nói. Nhưng trước khi cô có thể kéo tay Taeyeon và bắt đầu đi thì, Taeyeon đã nắm lấy cô rồi giữ lại

" Nhìn cậu kìa, bẩn quá, máu của mình vẫn còn đây nè ", Taeyeon khẽ cười trong khi đưa tay lau đi vết máu trên môi Tiffnay

" Mình không đùa đâu !!! Thôi nào, chúng ta phải trở về bệnh viện ngay đi !! "

" Chúng ta không thể ở lại đây sao Tiffany ? Làm ơn đi ", Taeyeon nài nỉ Tiffany bằng một ánh nhìn mà Tiffany không thể nào từ chối được

" Nhưng ?"

" Đi mà ", Taeyeon nhìn xung quanh

" Đến đây ,và nằm xuống cỏ nào ", Taeyeon đan tay mình với Tiffany và kéo cô ấy đến gần bãi cỏ mềm mại.

Họ nằm trên cỏ , với tay của Taeyeon vòng qua người Tiffany và đầu Tiffany thì gối lên ngực của Taeyeon. Tiffany có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt đang đập trong lồng ngực của Taeyeon. Họ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao và im lặng trong một lúc cho đến khi Taeyeon chợt lên tiếng

" Mình sẽ là một ngôi sao ở phía trên cao kia và sẽ luôn dõi theo cậu ", Taeyeon nói trong khi chỉ tay lên bầu trời nhưng Tiffnay vẫn im lặng , cô không đáp lại lời của Taeyeon và thay đổi chủ đề

" Tae à , cậu có còn nhớ ngày mà cậu thổ lộ với mình không ?"

" Dĩ nhiên là mình nhớ rồi , mình sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, ngày mà cậu chính thức là bạn gái của mình "

--------------------------------------------------

-------------------------------------------------------

* Flashback *

" Cô ấy đâu rồi ?", Taeyeon hỏi Yuri qua điện thoại

" Cô ấy đã rời đi khoảng 10 phút trước rồi ,và mình chắc là cô ấy sẽ đến mà !!! Bình tĩnh nào Tae, bình tĩnh ", Yuri đáp

" Xin lỗi cậu Yul , mình nghĩ là mình đã quá lo lắng. Nhưng chuyện gì sẽ xảy nếu cô ấy từ chối mình ?"

" Không đời nào cô ấy từ chối cậu đâu. Sica baby của mình đã nói rằng cô ấy cũng có cùng cảm giác đối với cậu mà, chưa kể đến cách mà cậu sắp thổ lộ với cô ấy còn rất ư là lãng mạn nữa, mình chắc chắn cô ấy sẽ trả lời là yes !"

Ngay sau khi Yuri vừa dứt lời cô đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng

" Oh , trời ! Cô ấy đến rồi Yul à. Mình cúp máy đây ", không buồn nghe hồi đáp của Yuri, Taeyeon đã tắt điện thoại của mình.

Taeyeon đã lo lắng chờ đợi Tiffany trong suốt gần 3 tiếng đồng hồ. Khi trường học kết thúc thì cô đã núp vào một phòng nào đó và chờ đợi cho đến khi một ai đó cuối cùng cũng đã đến. Cô dọn dẹp căn phòng lại từ những chiếc ghế cho đến những cái bàn rồi trang trí rất nhiều nến và rải nhiều cánh hoa hồng màu nhạt trên nền nhà nữa.

Tiffany dự định là đến để lấy tập vở bài tập đại số của mình, thứ mà Jessica đã " vô tình " để quên. Ngay khi Tiffany vừa mở cửa ra, cô đã rất ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt mình. Có rất nhiều nến lẫn cánh hoa và sau tất cả những thứ đó là Taeyeon đang đứng, với một nụ cười dorky trên khuôn mặt

" Chào cậu , ở đây này ", Taeyeon chào

" Taetae ? Cậu đang làm gì ... ?", trước khi Tiffany có thể nói hết câu thì Taeyeon đã cắt ngang lời của cô

" Làm ơn ngồi xuống và thưởng thức phần trình diễn ", Taeyeon ra hiệu Tiffany hãy ngồi xuống chiếc ghế đã được cô chuẩn bị sẵn trước đó.

Tiffany nhìn Taeyeon một cách khó hiểu và kinh ngạc. Nếu chuyện này là những gì mà cô đã nghĩ đến, thì cô thật sự là không thể chờ đợi đến phần Taeyeon thổ lộ cảm giác của cô ấy với cô được, bởi vì cô cũng đang chờ đợi con người nhỏ bé ấy để làm như vậy. Thậm chí nếu Taeyeon không làm điều đó đi chăng nữa, thì cô vẫn muốn, thế nhưng tiếng tăm player ở trường của Taeyeon đã khiến cô do dự, bởi vì cô sợ rằng cô cũng sẽ có một kết thúc giống như những cô gái khác.

Taeyeon ngồi xuống một chỗ ngồi cách Tiffany khoảng chừng vài bước. Cô cầm lấy cây đàn guitar lên và nói

" Bài hát này là để dành tặng cho một người con gái đặc biệt , một người không thể nào thiếu vắng trong cuộc sống của tôi ", và rồi cô ấy bắt đầu chơi guitar

Click vào đường link để nghe nhạc -> Click

When I was younger

I saw my daddy cry

And curse at the wind

He broke his own heart

And I watched

As he tried to reassemble it

And my momma swore that

She would never let herself forget

And that was the day that I promised

I'd never sing of love

If it does not exist

But darling,

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

Maybe I know, somewhere

Deep in my soul

That love never lasts

And we've got to find other ways

To make it alone

Keep a straight face

And I've always lived like this

Keeping a comfortable, distance

And up until now

I had sworn to myself that I'm

Content with loneliness

Because none of it was ever worth the risk

Well, You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

I've got a tight grip on reality

But I can't

Let go of what's in front of me here

I know you're leaving

In the morning, when you wake up

Leave me with some kind of proof it's not a dream

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

And I'm on my way to believing

Oh, And I'm on my way to believing

Khi Taeyeon vừa kết thúc bài hát, thì mắt của Tiffany cũng đang đong đầy nước mắt, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Taeyeon bước lại gần Tiffany và nắm lấy tay cô ấy

" Tiffany Hwang , mình yêu cậu rất nhiều. Mình không biết nó như thế nào và bắt đầu từ khi nào, nhưng nó đã xảy ra . Cậu đã khiến mình trở thành một người tốt hơn. Cậu khiến mình cảm thấy mỗi ngày một hạnh phúc hơn và nếu cậu cho mình một cơ hội, mình sẽ cố hết sức mình để làm cho cậu hạnh phúc giống như hạnh phúc mà cậu đã đem đến cho mình vậy. Tiffany, cậu sẽ làm bạn gái của mình chứ ?"

Tiffany không trả lời nhưng thay vào đó thì cô áp môi mình vào môi của Taeyeon. Cô lướt tay mình qua cổ và ôm lấy Taeyeon trong khi Taeyeon thì đặt tay mình lên eo của cô. Một lát sau , họ từ từ tách ra và Tiffany nhìn sâu vào đôi mắt nâu của Taeyeon

" Có ,mình sẽ , mình đồng ý, hoàn toàn đồng ý và mình cũng yêu cậu Kim Taeyeon à !!! "

" Chúc mừng mình đi nào!! ", Taeyeon reo lên sung sướng

" Ngốc ! ", Tiffany lầm bầm

" Và còn một việc nữa "

" Việc gì ?"

" Đó là giúp mình dọn dẹp chỗ này hoặc là mình sẽ bị cấm túc vào ngày mai vì đã làm lộn xộn, bừa bãi tài sản của nhà trường ", Taeyeon cười toe toét và ngay lập tức cô bị Tiffany cú vào đầu một phát

* End flashback *

------------------------------------------------

----------------------------------------------------------

Cả Taeyeon và Tiffany đều bật cười khi hai người nhớ lại những ký ức đã qua

" Hát lại bài đó một lần nữa được không Tae. Mình muốn nghe cậu hát nó "

Taeyeon chỉ mỉm cười và bắt đầu hát

Maybe I know, somewhere

Deep in my soul

That love never lasts

And we've got to find other ways

To make it alone

Keep a straight face

And I've always lived like this

Keeping a comfortable, distance

And up until now

I had sworn to myself that I'm

Content with loneliness

Trong khi Taeyeon hát, Tiffany từ từ nhắm mắt của mình lại. Tiffany đã hứa là sẽ không khóc trước mặt Taeyeon nữa, vì vậy cô cắn môi dưới của mình thật chặt để cố nén lại cảm xúc của mình. Không hiểu tại sao, nhưng Tiffany cảm thấy rằng đây là lần cuối cùng cô lại được nghe Taeyeon hát . Cô thật sự sẽ rất nhớ giọng của Taeyeon, giọng hát vẫn thường ru cô vào giấc ngủ, giọng nói mỗi khi cô ấy thì thầm những lời ngọt ngào với cô, giọng nói mỗi khi cô ấy nói rằng " mình yêu cậu ", và cả giọng nói khi cô ấy la mắng cô vì đã show quá nhiều aegyo, cô sẽ thật sự rất nhớ cô ấy.

Because none of it was ever worth the risk

Well, You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

You, are, the only exception

" Mình yêu cậu Taetae à ", Tiffany nói và nhìn vào khuôn mặt của Taeeyon

Taeyeon khẽ mỉm cười yếu ớt

" Mình cũng yêu cậu , rất nhiều ", Taeyeon rúc sát hơn vào Tiffany

" Mình cảm thấy hơi mệt Fany à , sẽ ổn nếu mình ngủ ở đây chứ ? Nó rất là thoải mái khi được nằm trong vòng tay cậu như lúc này "

Tiffany gật đầu. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen huyền để ru cô ấy vào giấc ngủ

" Mình sẽ vẫn tiếp tục và tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi mình có thể để tình yêu của mình dành cho cậu ngủ vùi Tae à. Mình vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi có một ai đó khiến mình mỉm cười trở lại " , Tiffany nói. Và lúc này , cô đã không còn có thể nghe thấy nhịp tim của Taeyeon nữa. Taeyeon đã đi rồi, tất cả tình yêu và cuộc sống của cô đã ra đi trong vòng tay của cô. Tiffany biết là cô đã hứa với Taeyeon là sẽ không khóc, nhưng cô không thể.

" Mình xin lỗi Tae à. Nhưng đau quá , đau rất nhiều Taetae à " , và rồi sau đó thì tất cả đều vỡ òa thành những giọt nước mắt. Cô ôm lấy cơ thể Taeyeon thật chặt trong vòng tay của mình và tiếng khóc của cô lúc này vang vọng khắp cả một vùng không gian yên tĩnh

----------------------------------------

------------------------------------------------------

Không xa nơi bãi cỏ mà Taeyeon và Tiffany đang nằm, có hai người đang đứng và chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đau lòng đó. Cả hai người họ đều đang khóc rất nhiều.

Yuri quỳ xuống trên đầu gối của mình. Người bạn thân nhất của cô đã không còn, một người đã từng cùng cô đùa nghịch, một người đã từng cùng cô bỏ lỡ những tiết phụ đạo sau giờ tan trường , một người vẫn thường bị cô trêu chọc vì chiều cao quá khiêm tốn, một người mà cô đã yêu rất nhiều bởi những hành động ngây ngô và ngớ ngẩn. Người bạn thân, rất thân và không thể thay thể của Yuri đã không còn nữa .

Jessica cũng không tốt hơn, cô đưa tay lên che miệng để ngăn mình bật ra những tiếng nấc. Bốn người bọn họ đã ở bên cạnh và trở thành bạn tốt của nhau trong suốt 5 năm qua. Và cô phải thừa nhận rằng , Taeyeon là một người có trái tim rất ấm áp, cô ấy không đáng phải ra đi khi còn quá trẻ như vậy. Đó là lý do tại sao Jessica luôn nghĩ rằng thế giới này thật không công bằng. Cô quỳ xuống bên cạnh Yuri và ôm chặt lấy bạn gái của mình. Yuri lúc này đang khóc rất nhiểu trong vòng tay của Jessica

Cố ngăn dòng nước mắt của mình, Jessica nói

" Có còn nhớ những gì Taeyeon đã nói với bọn mình không, và bọn mình đã hứa là sẽ chăm sóc cho Tiffany vì vậy cả hai đều phải mạnh mẽ lên vì cô ấy Yul à "

Yuri cố ngăn những giọt nước mắt của mình và lau khô nước mắt trên khuôn mặt

" Cậu nói đúng . Đó là điều ít nhất mà chúng ta có thể làm cho cậu ấy "

Cả hai bọn họ điều có thể nghe thấy tiếng thổn thức của Tiffany mỗi lúc một lớn hơn, vì vậy họ quyết định tiến lại gần cô gái ấy và cảnh tượng trước mắt khiến hai người cảm thấy đau nhói. Tiffany đang ôm chặt lấy chiếc áo sơ mi của Taeyeon và khóc rất nhiều , trong khi Taeyeon thì chỉ nằm yên bất động ở đó. Jessica nằm xuống bên cạnh Tiffany và ôm lấy cô ấy từ phía sau, cố an ủi cô ấy như cách cô đã làm mỗi khi Tiffany có một cơn ác mộng về Taeyeon. Và lúc này đây thì cơn ác mộng tồi tệ nhất của Tiffany đã trở thành sự thật. Jessica vuốt nhẹ lên tóc Tiffany để làm cho cô ấy bình tĩnh hơn

" Cậu ấy đã đi rồi Jess à , Taetae đã đi rồi . Mình không nghĩ là mình có thể tiếp tục mà không có cậu ấy, mình không đủ mạnh mẽ như vậy Jess à ", Tiffany nức nở

" Chúng ta đừng nên quá đau lòng vì sự ra đi của cậu ấy Fany à , chúng ta phải mạnh mẽ lên. Taeyeon lúc này đang ở một nơi tốt hơn và ít nhất thì cậu ấy cũng không còn đau đớn nữa. Đó không phải là điều cậu muốn đem lại cho cậu ấy ư ?", Jessica không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu như cô rơi vào tình cảnh của Tiffany lúc này. Sự đau đớn có thể còn hơn bây giờ nữa

Yuri cũng nằm xuống bên cạnh Taeyeon. Cô nhìn lên bầu trời đêm và nói

" Hãy đợi bọn mình nhé đồ ngốc, cậu dám vui vẻ ở đó một mình mà không có bọn mình sao "

Tiffany cố gắng không khóc nữa và chậm rãi ngước nhìn lên. Cô nhớ Taeyeon đã từng nói rằng cô ấy sẽ luôn dõi theo cô từ trên cao

Vì vậy, ba người bạn thân ấy vẫn nằm ở đó và nhìn lên bầu trời đêm, với hy vọng rằng sẽ có một tín hiệu nào đó từ Taeyeon như thể là đang nói yes với họ. Và giống như thể một phép màu, ở phía nơi xa của chân trời bỗng xuất hiện một ngôi sao nhỏ, tỏa sáng lấp lánh hơn rất nhiều so với những ngôi sao khác

END

------------------------

Đồng Xu

Dạo gần đây cả nhóm sắp ra mini album mới nên mọi người tập luyện rất vất vả. Tiffany thở dốc, tu từng ngụm nước lớn sau những buổi tập kéo dài. Những lúc ấy, cô bé lại thấy dễ chịu, nhưng dễ chịu hơn cả là khi Fany đc ngồi bên cạnh Tae trên xe riêng của nhóm suốt cả đoạn đường về Dorm, đôi lúc Tae nói vs Fany gì đếy làm cô bé cười tít cả mắt, nhiều lúc im lặng nghe chung một cái phone, thế là Fany đã hạnh phúc lắm rồi.

Thời gian hạnh phúc cũng đã đến, Tae Yeon vỗ tay ra hiệu mọi người kết thúc buổi tập và thu dọn ra về. 9 nhóc loi nhoi trước tủ đựng giày, mọi người đều đã tìm được giày của mình, mang vào và đi ra xe. Riêng Fany thì loay hoay mãi.

- Lạ thật, giày của mình đâu rồi nhỉ, rõ ràng là để cạnh giày của Sica mà. Fany xịu mặt lầm bầm.

- Này Nấm! Tiếng ai đó gọi khẽ.

Ngước mặt lên, Fany nhận ra đôi giày của mình đc ai đó cầm trên tay, ngẩng mặt lên tí nữa Fany thấy Tae đang chìa đôi giày búp bê màu hồng có cái nơ to sụ mà Sunny lúc nào cũng bảo là sến rện (_ _"). Tae đặt đôi giày xuống tận chân Fany rồi đứng lên đi thẳng. Fany vì quá bất ngờ, chưa biết chuyện gì đã xảy ra nên chẳng thèm hỏi hang cái hành động kì quặc của Tae, lí nhí mãi mới đc câu cảm ơn. Mang đôi giày vào chân Fany chạy vội ra xe, leo lên xe vs tiếng cằn nhằn của Maknae:

- Unnie ah. Sao unnie lâu thế, chúng ta phải về sớm để ngủ, ngủ trể thì tế bào da sẽ không phát triển đâu!!!!!!!

- Unnie xin lỗi. Vì unnie cần tìm giày.

Giày, nói đến đây, Fany dòm quanh chiếc xe bé nhỏ, cứ như thể cô bé đang tìm ai đó trong lâu đài to lớn vậy.

- Taeng đâu mọi người?

- Đi quay radio rồi! Sunny trả lời mà mắt vẫn nhắm lim dim.

Đôi mắt Fany cụp xuống nghĩ ngợi nhiều. Lúc này Fany mới chịu thắc mắc về hành động vừa rồi của Taegoo. Mà dạo gần đây Tae kì cục lắm, không nói chuyện thân mật vs Fany như trc đây. Có lẽ cậu ấy căng thẳng, công việc nhiều quá mà. Fany luôn trấn an mình như thế. Fany bật nhạc, đeo tai nghe và nhắm mắt. Là If của Tae.

Về đến Dorm, cả nhóm mệt phờ nên chuẩn bị đi ngủ, Soo Young và Yoon Ah vẫn đang tìm kiếm gì đó trong tủ lạnh, tranh thủ "ăn dặm" đây mà! Fany chờ mọi người ngủ hết, lén bé Sèo ra phòng khách. Cho dù có nằm mãi trong phòng thì cũng chẳng ngủ đc nên cô bé mò ra đây. Cũng có ý định... chờ một người. Đang ngồi nghĩ ngợi vẫn vơ, Fany giật mình vì cái giọng the thé vang lên mà cô không lẫn vào đâu đc:

- Ya! Tiffany Hwang là cậu đấy àh?

- Uhm, tớ đây Sica, làm gì ngạc nhiên thế!

- Khuya rồi không ngủ. Làm gì ngồi ở đây?

- Không ngủ đc. Cậu cũng ra đây làm gì?

- Bực mình quá nên không tài nào ngủ đc. Trong bóng tối nhưng Fany vẫn như có thể nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Trung Sĩ Jung.

-Sao nữa thế? Fany lo lắng hỏi Jess.

- Lúc tớ đang muốn ngủ chết đi đc, leo lên giường, cậu biết tớ đã thấy gì không. Là dưa chuột đấy. Soo Young bảo đã thấy cậu ta lén vào phòng mình. Aigoo, sáng ra sẽ chết vs Sica này!

- Ai cơ? Tiffany thắc mắc

- Là Kwon Yuri đấy, ngoài cậu ấy ra thì còn ai rảnh rỗi trêu tớ chứ.

- Mấy hôm trc, Yuri bỏ một con bọ vào sách của tớ. May mà có TaeYeon. Phù'''''.

Nhắc đến Tae Yeon, tự dưng Fany lấy tay ôm mặt, mà chắc vì đang bực nên Sica đâu để ý. Fany thủ thỉ:

- Sica này. Chỉ cho tớ cách làm sao chiếm đc tình cảm của người khác nha!

- Hả? Ai cơ? Sica tò mò- Cậu phải nói đó là ai mới đc, mỗi người đều có cách tạo thiện cảm khác nhau babo à!

- Ah...uhm... là Tae yeon đó! Cái tên quen thuộc ấy nói ra sao mà Fany thấy khó quá.

-Wow!!!!!!! Leader của chúng ta sao? Cậu ấy quan trọng vs cậu ư?

- Quan trọng! Tae không giống vs những ng khác, cậu ấy có cách quan tâm riêng, tớ nghĩ thế, cậu ấy .. dạo này nt vs tớ, bắt đầu bằng YePeuni >o<, hay bắt bọ cho tớ. Lúc nãy, cậu ấy còn lấy giày cho tớ!

- Aigoo, đến thế kia àh! Có lẽ cậu ấy đã chuyển mối quan tâm từ sâu bọ sang giày dép. Nín thinh một lúc Sica nói luyến thắng - vậy hãy mua một đôi dép độc đáo để gây ấn tượng nhé Nấm, chẳng hạng hai chiếc hai màu đang Hot ơi là Hot ấy.

- 2 chiếc 2 màu, 1 hồng nhạt và 1 hồng đậm hà? Fany rạng rỡ.

- Trời ah, thế cũng là màu hồng thôi. Mua một chiếc màu xanh, một chiếc màu đỏ cho tớ. Nhớ đấy, tớ ngủ đây! Bye Babo.

- Oh, Ngủ ngoan nhé công chúa!

***

Ngay hôm sau, Tiffany vụt chạy ra shop gần đấy mua liền đôi dép xốp, 1 chiếc đỏ chét, 1 chiếc xanh chuối non nhìn thật là "quyến rũ" theo cách mà công chúa đã gợi ý là sẽ gây ấn tượng cực mạnh, đập ngay vào thị giác và sẽ len lõi vào trái tim đối phương???!!!

Fany mang đôi dép xốp, leo nhanh lên xe, cố tránh ánh mắt của mọi người. Sica khẽ nhìn Fany và nháy mắt.

Tiffany quên rằng mình vốn không mang đc giày dép xỏ ngón, nó làm cô bé đau buốt ở kẻ chân, Mím môi, cố lấy lại bình tĩnh, Fany cố cười tươi rạng rỡ!

Buổi tập hôm nay kết thúc, Tiffany cố tình nán lại để ra sau chót, để chờ đợi "điều gì đó", nhưng hôm nay, Tae không buồn nhìn đến tủ giày dép mà cứ đi thẳng ra xe, lên xe và nhắm mắt lại. Fany buồn bã đi sau cùng, vs bộ dạng khập khiễng. bé Sèo lại kêu ka.

Ngồi yên lặng bên cạnh Tae. Nước mắt Fany như chợt trào ra ấy. Đưa tay xoa xoa nơi kẻ chân, vừa đau vừa lạnh. Fany như muốn vứt ngay đôi dép xốp ra cửa sổ.

- Này Nấm! Tae Yeon gọi nhỏ và chìa đôi giày búp bê màu hồng yêu quý của Fany ra. Tae ra lệnh - mang vào đi.

- Kái gì vậy??????

- Không nhận ra giày của mình luôn àh?

- Không phải!!!! Vì... vì... mà sao cậu lại có nó.

- Tớ mang nó theo vì tớ biết cậu sẽ đau chân, cậu đau chân vì cậu ngốc. Sica đã kể cho tớ nghe rồi!

- Cậu thấy tớ ngốc lắm hả Taeng?

- Đúng vậy! Tae nói rồi đặt đôi giày xuống chân Fany, sau đó nhắm mắt như nói rằng mình đang buồn ngủ..

Fany chợt nhận ra, nãy giờ mọi cặp mắt đang dồn về phía mình. Lúc này, cô bé chỉ muốn khóc thét, cười cười rồi cắm tai nghe. Lai là If của kẻ ngồi bên cạnh! Tất cả xung quanh giờ như xa lạ. Có ích gì nữa đâu!

***

Hôm nay là sinh nhật Sicachu. Mọi người đã tất bật chuẩn bị từ sớm. Yuri là người hí hửng hơn cả, cứ như là đám cưới cậu ta vậy. Lại còn cắm hoa hồng đầy nhà nữa chứ. Hyo Yeon lãnh nhiệm vụ làm một ổ bánh kem thật to, thật ngon và đẹp, mức dâu phủ lên quyến rũ. Vào tiệc, Mọi người hát chúc mừng công chúa, cầu nguyện và tặng quà. Fany cười toe khoe Eyes Smile chết người của mình.Cô bé nhìn quanh, toàn những gương mặt thân yêu. 9 người xa lạ bây giờ đã là thống nhất, là một. Mãi mãi như thế mà!

Fany nhìn sang Yoona, con bé đưa tay sửa lại cái mũ giấy trên đầu maknae, lại còn nắm tay nữa chứ. Liếc mắt sang Yuri, cậu ấy nói nhỏ vs Sica gì đấy, chỉ thấy công chúa đỏ mặt:

- Ya! Cậu dám àh?

Ôi, đó là tình yêu, chợt Fany quay sang Tae, Thấy Tae cười vs mình, Fany ấm lòng đôi chút.

Đến lúc cắt bánh kem, Hyo đứng lên nói:

-Tớ đã nhét đồng xu vào bánh đó nhé, nếu ai trong chúng ta bắt đc đồng xu trong phần bánh của mình thì sẽ đc tám người còn lại thực hiện điều ước cho bằng mọi giá!

- Huraaaaaaaaa! Cắt bánh mau đi Sica. Tiếng mọi người nháo nhác.

Chiếc bánh to đc chia thành 9 phần "bê bết" dưới bàn tay cắt bánh "điệu nghệ" của công chúa. Mọi người nhâm nhi đến miếng bánh cuối cùng vẫn chưa thấy ai nói gì. Tae Yeon đứng dậy, đi vào bếp rót một cốc nước lạnh.

- Cậu không uống nước ngọt hả Taeng? Fany hỏi Tae Yeon.

- Không! Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu không uống nhiều nước ngọt!

Nghe Tae Yeon nói vậy, Seo Hyun hào hứng:

- Unnie nói đúng lắm, chúng ta không nên uống nhều nước ngọt. Như thế sẽ chết sớm đó.

- Ya! Con bé kia. Sica lườm một phát, maknae im re.

Mọi người bắt đầu nhìn nhau dò xét! Sao vẫn chưa có ai bắt đc đồng xu nhỉ?

- Rõ ràng là tớ có nhét đồng xu vào bánh mà! Hyo Yeon nhíu mày nhăn trán.

- Có phải cậu lẩm cẩm mà quên không hả Fiona? Sò vừa nhai vừa ý kiến.

- Ya! Có lẽ cậu đã nuốt mất nó vì cái tội ham ăn đấy! Hyo phản pháo.

- Có thể unnie quên rồi. Yoona nói nhỏ.

- Không có! Tớ đã bỏ đồng xu vào bánh mà, ai trong các cậu đã nuốt mất nó hả? Hyo gần như hét lên.

- Thôi, bỏ qua đi, không có cũng không sao mà. Yuri "dập tắt dư luận" - Chúng ta xem Sica mở quà nhé! Yuri tươi cười.

Dường như việc mở quà thú vị hơn cái đồng xu nhỏ xíu, tất cả quay quần bên cạnh công chúa. Tất cả đều đang rất hạnh phúc vì hôm nay là ngày chúa ban cho họ một thiên thần sợ dưa chuột mà!

( _ ")

Buổi tiệc cũng mau chống kết thúc, mọi người cần ngủ sớm để mai còn làm việc. Dọn dẹp xong, Sica ôm hôn cảm ơn mọi người. Tất cả về phòng, lúc này Fany (lại) lén nhóc Sèo ra khỏi phòng, rón rén mở cửa phòng khách đi ra ban công. Tại đây có đặt chiếc xích đu nhỏ. Fany bước lại, ngồi vào chiếc xích đu, hôm nay trời rất trong, những ngôi sao chụm lại tạo nên một quầng sáng lấp lánh trên bầu trời. Sao, sao.... Star haiz! Dạo này lúc nào cũng thế, đầu óc Fany cứ hay nghĩ vẫn vơ, mà sao đụng tới cái gì, cô bé cũng thếy nó lien quan mật thiết vs Tae Yeon. Chợt Fany nhận ra tim mình đập loạn xạ khi vừa nghĩ về cái tên ấy - Kim Tae Yeon.Tựa đầu vào thanh sắt của xích đu, Fany thở dài....

Một ai đó, trong bóng đêm đã lặng lẽ đi ra, ngồi xuống xích đu và chạm nhẹ vào vai Fany. Giật mình ngoảnh lại, tuy ban công không có đèn nhưng những ngôi sao trên cao vẫn đủ sáng để Tiffany nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Tae Yeon. Tae cười:

- Tớ muốn đưa cho cậu cái này. Xòe tay ra đi!

Trong tay Fany, một đồng xu lấp lánh, cô bé giật mình:

- Cậu bắt đc nó ư?

Tae gật:

- Nhưng mình đã giấu nó!

- Tại sao????? Fany sững sốt

- Vì nếu điều ước của tớ, điều đặc biệt nhất trong cuộc đời của tớ mà đc nói trc mặt tất cả mọi người thì thật vô nghĩa.

Tiffany lặng thinh nhìn lên trời, chẳng thèm nghĩ ngợi gì cả, TaeTae dạo này khó hiểu lắm. Fany nắm chặt đồng xu trong tay, cười nhạt.

Taeng quay sang nhìn Fany, thu hết can đảm, cô nhóc nói liền một mạch:

- Tiffany này, cậu rất đặc biệt, ngay từ khi lần đầu tiên tớ thấy cậu, lúc cậu từ Mỹ về ấy. Những gì thuộc về cậu đều rất đặc biệt Nấm àh!

Một nụ hôn nhẹ phớt lên má Fany, cô bé tròn mắt chẳng biết nói gì.

Tae Yeon nói tiếp:

- Điều ước của tớ không cần 8 người thực hiện đâu, tớ chỉ cần một mình cậu thôi, duy nhất một mình cậu. Yêu tớ nhé! Tiffany...

Đồng xu trên tay Fany lấp lánh, ánh mắt cô bé cũng lấp lánh, hơn cả đồng xu kia, hơn cả những ngôi sao trên bầu trời! Vì cô biết rằng từ nay Tae Yeon cũng sẽ như đồng xu nhỏ bé này, bên cạnh cô mãi mãi! Nép sát vào TaeTae, khẽ đặt nụ hôn vụng về lên mắt, lên má và lên môi người yêu. Tiffany chẳng còn quan tâm gì nữa đâu. Tất cả xung quanh giờ như đọng lại, một chút ngọt ngào, ngọt hơn cả viên kẹo bọc đường cô lấy trộm của Yoona.

Ngay bây giờ TaeNy is more than real... 4ever ....4ever.....4ever...

[END]

-----------------------------------

author:[email protected]

they don't belong 2 me

trans:joong_thien

link: http://soshified.com/forums/index.php?showtopic=19288

The blanket

*Đêm đầu tiên*

"Aish...làm cái quái gì mà mấy ngày này nóng dữ vậy trời" cô ngồi dậy và đạp cái mền ra khỏi người.

Cô nhìn xung quanh,và thấy SooYoung và Yoona,đang ngủ ngon lành trên giường.

chờ đã.Tiếng sột soạt gì thế này.SooYoung vẫn đang ngủ ngon trên giường Yoona.Không hiểu sao SooYoung có thể nằm ngủ khi đang...gác lên người Yoona được nữa.

"sao mấy người này lại ngủ được với cái thời tiết vầy hở trời?"cô suy nghĩ,rồi lại thở dài và tiếp tục nằm xuống giường,nhắm mắt lại,và cố ngủ tiếp.

"Argh!mình không thể chịu cái nóng này nữa,và mình cũng mệt gần chết rồi.Muốn ngủ quá đi...."cô tự nói với mình khi đang vò đầu bức tóc (may mà nó chưa trụi hết)

"Ah!"cô la lên với đôi mắt sáng rực,giống như có cái bóng đèn bị nổ ở đâu đó.

"có lẽ mình có thể ngủ ngoài phòng khách tối nay."cô cô cầm theo cái gối và mền để nằm lên.

Cô bước khỏi phòng và vác thân đến phòng khách.Trải mền xuống sàn,rồi để gối lên trên và bước ra hành lang mở cửa cho những cơn gió mát lạnh lùa vào.

"Ah...tốt hơn rồi đây."cô nói khi gió thổi đến người.Rồi nằm xuống gối,cuối cùng cũng được ngủ yên.

*sáng hôm sau*

Cái cảm giác đột ngột bị hơi nóng thổi vào mặt làm cô giật mình,rồi cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng đâu đây.

Cuối cùng cô cũng mở mắt ra và nhìn thấy trong phòng khách không có ai cả.

"Kì lạ.Mình nghĩ là đã nghe được ai đó đang bước nhanh mà.Dù sao thì,có lẽ chỉ là mơ thôi."Cô ngồi dậy.Rồi chợt nhận ra có một cái mền đang phủ lên người mình.Cái mền màu hồng này có vẻ quen đây,nhưng mà ngay lúc đó thì lại khó để biết nó thuộc về ai.

Tại sao à?Thì là vì cả 9 người đều có một cái mền y chang vậy chớ sao.

"Ai đã đắp cái mền này cho mình?"cô tự hỏi khi dụi mũi vào cái mến hít hít.

"Mùi Victoria's secret.Fany?Sica?Sunny?"cô tiếp tục đặt ra câu hỏi khi đứng dậy,và lại nhận ra có thêm vài cái mền nữa nằm đầy trên sàn.

"Gosh,có phải dọn dẹp cái đống này là cái giá phải trả sau việc này không vậy trời?"cô nói khi xếp từng cái lại và đem nó về đúng chỗ.

"thế đấy..."cô nói khi bước đi."Nhưng ai là người đắp mền cho mình chứ?"cô vẫn thắc mắc,nhưng lại quên bẵng mất khi chuẩn bị cho một ngày dài tiếp theo.....

---------------------------------------------------------

*Đêm thứ 2*

Cũng giống như hôm qua,thới tiết cũng không hứa hẹn gì cho một giấc ngủ yên bình.Cái nóng vẫn làm phiền cô,và làm cô không thể nằm ngủ trên giường được.

Và cũng giống như tối qua,cô lại ra phòng khách,và dễ dàng chìm vào giấc ngủ khi không khí ngoài hành lang ùa vào.

*lại sáng hôm sau*

Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ từ điện thoại đã cài sẵng tối qua trước khi ngủ.

rồi khi thức dậy,cô lại thấy cái mền giống như vậy đang trùm lên người mình.Cô xem lại đồng hồ trên điện thoại.Chỉ mới 5h30 thôi,quá sớm để thức dậy và đắp mền cho cô.Mà dù cho người này là ai đi nữa,sao lại không thấy phiền khi thức dậy sớm chỉ để đắp mền cho cô chứ.

giờ thì cô bắt đầu tò mò về cái người sẽ nhận lời cảm ơn rồi đây.

Và cũng giống tối qua,cô lại thấy cả đống mền đang vung vãi ra khắp sàn nhà nữa.

"Aish.Dù cho mình rất biết ơn về cái mền,nhưng cậu có cần phải quậy ra cả đống lộn xộn vậy không?"cô nói như thể biết người đó là ai vậy.

"chắc chắn tối nay mình sẽ tìm ra cậu thôi."cô cười gian tà. "OW"cô la lên khi bỗng dưng má cô lại bị đau cả một vệt dài.

"Sao má mình lại đau vậy chứ?"cô tự hỏi khi xoa nhẹ để bớt đau

---------------------------------------------------------------

*Đêm mà mọi bí ẩn được soi sáng*

một đêm bất ngờ,nhiệt độ thay đổi 180độ.Nó quá lạnh làm cô không thể tưởng tượng là phải nằm ngoài phòng khách.Nhưng nhờ sự cương quyết tìm ra người bí ẩn đó,cô sẽ mặc kệ cái đêm lạnh ngắt này để thực hiện nhiệm vụ.

Cô lấy mọi thứ cần thiết :mền,gối,và bây giờ thêm cái camera nữa.Cô giấu camera đi để tìm ra thân phận thật sự của người đó.

Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ,cô nằm xuống,và mặc dù lạnh nhưng cô cũng đã kiệt sức sau cái lịch làm việc dày đặc,cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ vài phút sau khi nhắm mắt lại.

----------------------------------------

Đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo như có ai lấy cái gì đó ra khỏi người,rồi lại nhanh chóng thay vào đó cái ấm áp lại trùm lên người cô,và cô biết rằng đây chính là con người bí ẩn mấy bữa nay,cô vờ như đang ngủ và cố gắng nhắm mắt lại.

Nhưng chắc chắn,có một hơi nóng đang phả vào mặt,có mùi dâu tây,và có cái gì đó nhẹ nhàn chạm vào môi cô.

Mắt cô mở to ra,chỉ nhìn thấy một gương mặt kề bên và đang hôn mình.

"OMG!Là cậu ấy!Và...và...cậu ấy đang hôn...mình!"cô rít lên trong đâu.

Khi cảm thấy người con gái đó đang thu người lại,cô lại tiếp tục nhắm mắt,và giả vờ ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ngủ ngon Taetae..."cô nghe thấy cô ấy thì thào vào tai trước khi tiếng bước chân xa dần.

Biết chắc rằng người con gái đó đã đi khuất rồi,cô mở mắt và ngồi dậy,trông hơi bất ngờ.

"Cậu ấy hôn mình!Không thể tin được người mình thầm yêu lại hôn mình!"cô ngồi đó và đưa tay chạm vào môi.

"cậu cũng ngủ ngon nhé..."Cô nói với một nụ cười ngót ngào khi nhìn về hướng phòng của những người khác..."Ow!"Cô rên rỉ."Nhưng sao má mình vẫn đau thế này?!"

-----------------------------

*rồi lại sáng hôm sau*

Khi thức dậy,cô lại thấy những cái mền khác vung vãi khắp nơi như thường lệ.Cô xếp chúng lại mà không phàn nàng gì cả,cô đã quá hạnh phúc để phàn nàn bất cứ lời nào rồi.

Cô đứng dậy để lấy camera,ấn nút ngừng quay,và dự định sẽ giữ nó lại như một kỉ niệm của đêm qua và không màn đến việc xem nó,khi đã biết người đắp mền cho mình mỗi tối là ai,không cần thiết phải xem nữa.

"Mình sẽ làm bữa sáng cho mọi người!Ngày hôm nay thật tuyệt vời."Cô mơ mộng,khi nhìn ra ngoài hành lang,ngoài trời tối thui và đang mưa nặng hạt.

-----------------------------

SooYoung là người đầu tiên bước vào bếp,dĩ nhiên là bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.

"Hmm...hôm nay là ngày đặc biệt gì à?"SooYoung hỏi khi ngửi thấy mùi thức ăn,nò đang sẵng sàng chờ đón.

""Không có..."Cô trả lời

"Wow!Có chuyện gì với đống đồ ăn này vậy?"HyoYeon hỏi,người thứ hai bước vào phòng với một Yuri đang lẽo đẽo theo sau.

rồi Yoona thức dậy,sau đó là Jessica,Sunny và SeoHyuh.

"Wow...cái giăm bông có hình trái tim này thật dễ thương."Yoona nể phục và tính nhào tới,nhưng lại tay cô bị TaeYeon đánh dội ra.

"Em không được phép đụng vào,nó không phải làm cho em.Và không ai được phép ăn khi Fany không có ở đây."Cô cảnh báo.

"Yah!Maknae!Nhóc chung phòng với em đâu?Sao cậu ấy còn chưa dậy nữa?"SooYoung hỏi.

"Chị ấy đang ngủ,mấy ngày gần đây chị ấy thức rất khuya..."SeoHyuh nói.

*thở dài*Thực thần thở dài khi nghe SeoHyuh nói."xem cậu ấy kì,đó là cái giá phải trả khi thức quá khuya,giờ mình thấy khó chịu quá đi."

"Tớ sẽ đi đánh thức cậu ấy."Cô tình nguyện.

rồi cô bước đến phòng Tiffany,gò cửa vài cái,và khi không nghe tiếng trả lời,cô bước vào mà không làm cô ấy thức giấc.

"Fany-ah...Fany..."Cô gọi khi lay nhẹ vai cô ấy.

"TaeTae?"Tiffany thì thào,khi cô ấy nhận ra giọng nói của cô và từ từ mở mắt ra và cười ngọt ngào,làm mất tiêu đôi mắt,chỉ còn lại hình trăng lưỡi liềm.

Nhìn thấy đôi mắt cười đó,làm tim cô đập mạnh,và cô không thể ngăn mình không cúi xuống hôn cái người vừa cười đó,và người đó cũng hôn lại cô.

rồi cô nhỏm dậy và nhìn cô ấy,cô thấy cô ấy nhắm mắt lại và thì thào...

"Giấc mơ này sao giống thật quá..."

Cô không thể nào không cười thầm trước cái vẻ mặc ngốc nghếch đó của Tiffany.

Rồi cô gõ nhẹ vào trán Tiffany đẩ đánh thức cô ấy.Nó bắt đầu có hiệu nghiệm.

"Ow!"Tiffany la lên,và biết rằng mình đã tỉnh dậy hoàn toàn,và nhìn thấy TaeYeon vẫn ngồi đó chỉ cách cô có vài inch,làm cô há hốc miệng.

*Há hốc miệng* "TaeTae!Ý-ý tớ là TaeYeon!Cậu làm gì ở đây vậy?Cậu ở đây bao kâu rồi?"Tiffany hỏi với cái vẻ mặt bất ngờ.

"Uh,đủ lâu để hôn cậu và cậu đã hôn lại?"Cô nói và lập tức thấy mặt mình nógn lên,Tiffany cũng thế.

"Ý-ý cậu là mình hổng có nằm mơ hả?"Tiffany ngại ngùng.

*Gật đầu*

"Sao cậu h-hôn mình?"Tiffany lai hỏi.

"Vậy,sao cậu cũng hôn mình?"Cô hỏi lại,làm Tiffany bối rối.

"S-sao cậu lại nói là mình hôn cậu?"Tiffany không né tránh ánh mắt của cô

"Cậu hôn mình tối qua,mình biết cậu là người đã đắp mền cho mình mấy tối qua."

*há hốc miệng*Tiffany chỉ có thể làm vậy khi vẫn đang shock.

"Yeah,tớ đã bắt được quả tang rồi đấy!"cô nói rồi cười.

"Yah!"Tiffany đánh nhẹ vào tay cô và vẫn đang rất bối rối.

"Cậu cần gì phải ngại chứ?Tớ thậm chí còn muốn cảm ơn cậu,tớ đã thức dậy tối qua,ngay khi cậu đắp mền và hôn tớ,Nếu tớ lại ngủ và bỏ lỡ cái cảnh cậu hôn tớ,tớ sẽ rất tiếc đấy,cho dù là tớ sẽ thấy,nhưng lại không cảm nhận được cảm giác đó,vầy thì tốt hơn."Cô giải thích.

"Sao cậu lại nói sẽ nhìn thấy?"Tiffany thắc mắc.

"Oh,không có gì!Hehe!"Cô nói,bỗng dưng lại thấy mắc cỡ khi cảnh hôn nhau được quay lại.

"Vậy,ý cậu là sao?Có phải cậu cũng t-thích mình như mình thích cậu?"Tiffany lo lắng.

"Thì,không..."

"KHÔNG?Ý CẬU LÀ KHÔ...?!"Tiffany la lớn.

"Shhhhush...."cô bảo cô ấy im lặng và lấy tay bịt miệng cô ấy lại.

"Để tớ nói hết đã!"cô nói và Tiffany gật đầu.

"Ý tớ khi nói không là như vầy,không,tớ không chỉ thích cậu....tớ-tớ yêu cậu Fany-ah..."cuối cùng cô cũng thú nhận.

Tiffany không nói gì cả nhưng lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương,cô không cần nghe cô ấy trả lời,cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt ấy.

Rồi họ xít lại gần nhau,và bị giật mình bởi tiếng SooYoung dội ra từ bếp,gọi cả 2 người ra ngay vì mọi người đã rất muốn ăn rồi.

*thở dài* "Đi thôi,tớ đã làm rất nhiều món cho cậu,và thật tệ nếu cậu chi sẻ nó cho bất kì ai."cô nói khi kéo Tiffany dậy,và chợt thấy cái gì đó.

"Đây là mền của tớ mà phải không?"cô hỏi Tiffany nhưng người đó không trả lời và né tránh ánh nhìn của cô và nhanh chóng đấy cô ar khỏi phòng.

Cả 2 người họ bước vào phòng ăn,nơi mọi người đã sẵng sàng cả rồi,khi cả 2 vừa xuất hiện,mọi người bắt đầu giải quyết đống đồ ăn.

"YAH!Đùng có ăn cái giăm bông hình trái tim!Đó là cho Fany của tớ đó!"Cô la lên,làm mọi người ngừng ăn và nhìn cô.

"Fany của tớ?Cậu ấy là của cậu khi nào?"Jessica hỏi.

"Uhm..từ tối qua."TaeYeon nói với cái mặt đó chét.

"Tối qua?Bằng cách nào---"

"Nó là một câu chuyện dài,nhưng tớ sẽ nói ngắn gọn thôi,tớ nhận ra cậu ấy là người đã đắp mền cho tớ mỗi tối tớ ngủ ngoài phòng khách..."

"CÁI GÌ??!" cả 7 người còn lại la lên.

"Yeah,tớ cũng bất ngờ như các cậu bây giờ vậy,hehe..cám ơn Fany-ah."Cô nói với một nụ cười ngọt ngào,làm cho mấy người còn lại ghen tị với tình cảm của leader.

"NHƯNG-"cả 7 người cùng la lên rồi lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Là điện thoại của TaeYeon,theo hướng tiếng chuông,cô bước vào phòng khách và trả lời điện thoại bỏ mặt 8 người trong phòng ăn.

-----------------------

"Cậu!"7 người còn lại chỉ vào Tiffany.

"Cái gì?!"

"Sao cậu dám---"Sunny lại bị tiếng TaeYeon cắt ngang.

"Fany-ah!"TaeYeon gọi.

"tớ không biết ai trong số các cậu lấy mền của tớ ra khỏi TaeYeon mỗi tối nhưng tớ chắc rằng mình luôn là người đầu tiên đắp cho cậu ấy,rồi lại thấy nó nằm trong đống mền bị vứt lăng lóc trên sàn,nhưng thật tội cho bất kì ai trong các cậu,tớ luôn kiểm tra cậu ấy 2 lần và cậu ấy luôn thức dậy với mền của tớ!Merong!"Tiffany nói và thè lười trêu người mấy người còn cại.

"Vâng TaeTae?"rồi nhanh chóng chạy lại chô TaeYeon,chạy nhanh khỏi ánh mắt toé lửa của 3 người con gái trong phòng ăn.

------------------------------

Anh quản lí đã gọi cho TaeYeon,anh ấy bảo cô chuẩn bị cho hoạt động hôm nay và có thể đemt heo một người nữa đi cùng,vì họ sẽ quay một chương trình với một khách mời bất ngờ cho show của một trong số các sunbaenim.Một thành viên khác thì có lẽ sẽ tiện cho quảng cáo hơn,anh ấy nói vậy.

Vì vậy 2 người rời khỏi kí túc xá để lại 7 người khác đang hơn dỗi trong phòng.

HyoYeon tính dọn dẹp,trong khi những người khác đang đọc sách,báo,đang ngồi trước laptop,hay chỉ đơn giản là nằm trong phòng khách,cô thoát khỏi cơn buồn chán và bực bội về những chuyện xảy ra hồi sớm.

HyoYeon bắt đầu quét đồ đạc,và đó là khi cô thấy cái camera phía sau cái LCDtv

"nè mấy nhóc,cái camera này của ai thế?"cô hỏi.

"Đó là của TaeYeon unnie,sao nó lại ở đó với chị vậy?"Yoona hỏi.

.

"Chị thấy nó phía sau tv."cô nói.

"Oh...Hmmm...em tự hỏi sao nó lại ở đó vậy."Yoona hỏi làm mấy cái đâu còn lại vểnh tai lên.

"Coi thử đi!"cả 7 người la lên.

---------------------------------

****chữ nghiêng là cuộc nói chuyện của mấy nhóc khi đang xem****

*Há hốc miệng*Cả 7 cái miệng mở ra với diện tích tối đa.

"Là tối qua!Là bộ đồ mà TaeYeon unnie mặc tối qua và sáng nay."

*cảnh trong video*

Tiffany đột nhiên xuất hiện với cái mền mầu hồng trên tay,rồi đắp lên người TaeYeon,và ngồi xuống véo nhẹ má phải của TaeYeon.

"Cậu thật đáng yêu khi ngủ."Tiffany nói rồi đứng dậu và trở về phòng.

một lúc sau,Sunny xuất hiện với cái mền trắng,cô lấy mền của Tiffany ra khỏi người TaeYeon và thế mền mình đang cầm vào.Rồi cô ngồi xuống và nhìn đăm đăm vào người con gái đang ngủ,rồi véo vào má trái của TaeYeon.

rồi cô lại đứng dậy,và ném mền của Tiffany xuống đất rồi đi về phòng.

Mấy phút sau,SeoHyuh xuất hiện với tay không.Cô nhận ra rằng TaeYeon đang ngủ với cái mền của mấy đêm trước.

Rồi cô nhóc đó trở lại phòng,rồi lấy theo một cái mền có hình Keroro khi quay lại.

"Sao lúc nào chị cũng xài cái mền này thế?Nó ngắn quá so với chị đấy unnie."nhóc ấy nói rồi lấy cái mền của Sunny ra và thế mền của mình vào rồi ném nó lên mền của Tiffany.

Cũng giống như 2 người trước,nhóc ấy không thể nào không véo lên má unnie của mình,nhưng mà lần này là cả 2 bên.

"Cám ơn vì luôn chăm sóc cho em khi em còn nhỏ."nhóc nói và đứng dậy đi về phòng.

(cả 5 người còn lại đang coi đều phá lên cười khi nghe SeoHyuh nói về cái mền.

"Yah!ý em là sao khi nói mền của unnie ngắn quá so với cậu ấy hả?!"Sunny la lên

"em chỉ nói sự thật thôi mà unnie.Và giờ thì em biết nó là của chị,cuối cùng em cũng hiểu."

"Yah!"Sunny lại hét lên.

"Thôi đi mà Sunny,dù sao thì em ấy cũng đúng khi đổi nó,chân TaeYeon sẽ bị lạnh,là tại cái mền của cậu đấy"Jessica nói)

Ngay khi cô nói xong thì hình ảnh của chính cô lại xuất hiện trên tv.

Jessica đang cầm cái mền princess,và lấy cái mền keroro ra khỏi người TaeYeon rồi thay cái của mình vào.

"Cậu nên tránh xa maknae ra,chứng nghiện Keroro của em ấy đã lây sang cậu rồi."Cô nói khi ném mền của SeoHyuh lên chồng mền kia.

rồi cô chuyển ánh mắt mình sang gương mắt đang ngủ của nhóc leader và hôn lên trán nhóc ấy.

rồi cô vội và đúng dậy và chạy về phòng khi TaeYeon đột nhiên chuyển động và đổi tư thế ngủ.

("SICA!"Yuri la lên.

"G-gì?"Jessica lắp bắp.

"Gì là gì chứ?"Yuri giận dữ chỉ vào màn hình TV.

"Tớ-tớ chỉ hôn chúc ngủ ngon thôi mà chỉ giống như một...một người mẹ,yeah,chỉ giống như một người mẹ hay làm."Jessica nói,và nó làm Yuri bình tĩnh lại,và họ tiếp tục chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra trên video.)

Thế rồi,Yuri xuất hiện,trên tay là cái mền hình chuột Mickey.

rồi cô ấy bước đến chỗ người đang ngủ,và lấy mền của Jessica ra khỏi TaeYeon.thế của mình vào.(mệt quá)

"Sao cậu lúc nào cũng chôm mền của Sica baby của tớ thế.Tớ là người duy nhất được phép xái nó"

rồi cô nhéo lên má TaeYeon khi nói:"Cám ơn vì đã sử dụng mền của Sica baby của tớ lần thứ 3."Rồi thấy tiếc khi TaeYeon nghiến răng,rõ ràng là bị đau khi cô nhéo hơi mạnh.

"Oopps,xin lỗi Taengoo.Hehe!"cô nói rồi hôn lên chỗ vừa véo,rồi đứng dậy và đi về phòng,nhưng lần này cái mền không bị ném đi mà lại choàng lên người Yuri đang sut sịt và cười như điên.

("YAH!YURI!Sao cậu dám nổi điên lên với mình khi mà cậu cũng hôn cậu ấy và còn cả gan chôm cái mền trước của mình nữa!Không cần hỏi tại sao khi mà mỗi lần mình tìm nó,lại thấy nó nằm dưới gối cậu."Jessica la lối.

"gì chứ?Chỉ là cái hôn kiểu chị em thôi mà,và sao cậu lại điên lên về vụ cái mền thế?Nó chỉ là một cái mền,cậu may mắn lắm khi tớ toàn chôm mền của cậu,không giống cậu,luôn luôn chỉa mấy cái đồ lo---" cô bị cắt ngang khi Jessica đột nhiên phóng lên người và bịt miệng lại.

Những người khác nhìn họ nghi ngờ.

"Nhìn cái gì mà nhìn?Mấy người,tiếp tục xem video đi!"cô nói với ánh mắt lạnh lẽo,làm cho mọi người nghe theo lệp tức.)

Lúc đó,là SooYoung xuất hiện trên ,màng hình.Cô ấy đang ôm cái mền Harry Potter,rồi bước tới chỗ TaeYeon.

"Sao lúc nào cậu cũng ngủ ở đây thế?Còn cái mền nữa?Sao cậu xài nó mãi thế?Mickey không hợp với cậu.Cậu nên xái cái của mình khi chúng ta đều là fan của Harry."Cô nói rồi lấy cái mền quả Yuri,ném nó lên đống mền trên sàn và đắp cái của cô lên TaeYeon.

"Đây.Ngủ ngon TaeYeon,tốt hơn là lần sau cậu nên cảm ơn tớ,đây là lần thứ 3 tớ đắp cho cậu mà cậu không bao giờ biết cám ơn.Tớ muốn một bữa ngon sáng mai!"cô nói và véo nhẹ má trái của TaeYeon rồi bước về phòng.

______________________.

người kế tiếp xuất hiện là HyoYeon.Ngay khi bước khỏi phòng,trên mặt cô là vẻ mặt chán chường.

"mùi gì thế?"cô nói rồi bước theo cái mùi đó,và khi dừng lại,vâng giống như những đêm trước,lại từ chỗ cái người đang ngủ ở phòng khách.

Cô bước về phòng và mang theo cái mền mới giặt.

Cô bước đến chỗ TaeYeon và lấy mền của SooYoung ra,và ném nó lên trên mấy cái khác,và đắp lên người TaeYeon với cái mền mới giặt.

"tớ không hiểu sao cậu lại thích xài mền nặng mùi của SooYoung.cậu không biết nó chưa bao giờ được giặt từ khi fan tặng cho cậu ấy à?"rồi cô đứng dậy và bước vào bếp,trở về phòng với một cốc sữa trên tay.

("nó không có nặng mùi!"SooYoung hét vô mặt HyoYeon.

"Có đó."HyoYeon nói cùng với cái gật đầu của những người khác.

"ờ,thì thôi."SooYoung nói tron thất bại.)

Cánh cửa phòng đối diện chợt mở,và Yoona bước vào,mới vừa về sau buổi quay drama.

Cô chú ý đến người đang ngủ bên phải và bước tới.

"unnie,lại ngủ ở đây hả?Và sao chị lại dùng cái mền này?chị dị ứng với mấy thứ vải giặt bằng thuốc làm mềm vải mà nhớ không?"cô nói như thể cô ấy nghe được vậy.Cô bước vào phòng rồi lấy cái mền của TaeYeon ra.

Cô lấy cái mền của HyoYeon ra và thế mền của mình vào.và cũng giống như những đêm trước,cái mền tội nghiệp lại bị vứt xuống giữa những cái mền khác,rồi đi về phòng.

("tớ không biết cậu ấy dị ứng với thuốc làm mềm vải."HyoYeon nói.

"Giờ thì cậu biết rồi đó."6 người còn lại cùng nói.)

Rồi một lúc sau,Tiffany lại xuất hiện.Cô bước lại đống mền trên đất và lấy lại mền của mình.

"Nó lại nằm đây.Aish!"Tiffany phát cáu,rồi bước tới chỗ TaeYeon và lấy mền của TaeYeon ra rồi lại thế mền của mình vào.

"khoang đã,cái này của TaeYeon.Ai đã đắp cho cậu ấy thế."Tiffany tự hỏi."dù sao thì,mình sẽ giữ nó.Hehe!"

Cô nhìn xuống gương mặt của TaeYeon đang ngủ,rồi nhìn dáo dác quanh phòng,chắc rằng không có ai ở đây,rồi lại nhìn vào TaeYeon.

"tớ hi vọng cậu sẽ không thức dậy lúc này.như những đêm khác,khi tớ vừa xong."

rồi cô kề mặt lại gần TaeYeon và hôn lên môi cô ấy.

(*HÁ HỐC MIỆNG!!!!*

"che mắt SeoHyuh và Yoona lại mau!!"Sunny la lên ngay khi mọi người biết được chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc đó cánh cửa bật mở và Taeny bước vào.

"HAI CẬU!!!"những người khác la lên.

"Cái gì?!"cả Tiffany và TaeYeon đều không biết rằng mọi chuyện vừa đổ bể

--------------------

Ghen

Author: Silent

Couple: TaeNy

Một khi đã yêu, lý trí nếu còn tồn tại cũng chỉ là bản sao của trái tim mà thôi

Lý trí bảo đừng, nhưng trái tim lại khó chịu hơn bao giờ hết...

Tôi đóng cửa phòng mình, bước về phía tủ lạnh tìm một ly nước mát với hy vọng nước có thể cuốn trôi phần nào những cảm giác không vui trong lòng hiện giờ. Hơn ai hết, tôi tin vào cô ấy, cũng hơn ai hết, tôi biết trái tim cô ấy thực sự dành cho ai, nhưng...

Lý trí bảo đừng, nhưng trái tim lại là người điều khiển đôi chân...

Tôi bước đến căn phòng màu hồng quen thuộc và mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cô ấy đang làm việc, ý tôi là kiểm tra lại lần cuối kịch bản Music Core tối nay với quyển từ điển Hàn - Anh - Anh, chăm chú và thận trọng từng chút một. Không rõ từ lúc nào, nhưng tôi thậm chí có thể nói chính xác hành động - cử chỉ - thói quen hằng ngày của cô ấy trong từng thời điểm nhất định như chính tôi là chủ sở hữu những hành động đó chứ không phải nàng Nấm ngơ kia, từng cái dẫu môi - chớp mắt, từng cái chau mày - eyesmile, cả gương mặt phụng phịu mỗi lần bị đám chúng tôi trêu chọc, tất cả đều khắc vào vô thức của tôi một cách tự nhiên và dính chặt ở đấy không muốn rời. Yah, cái gì trên tường kia, chết thật:

- Fany àh, đứng yên, nhắm mắt lại!!!

Lý trí bảo dừng, nhưng trái tim đã vạch trần sự lén lút...

Thay vì nấp sau cánh cửa như nãy giờ, tôi la lớn rồi chạy đến bên cô ấy, một tay che mắt Fany, một tay búng con bọ khỏi quyển từ điển, phù, hú hồn, cô nàng mà thấy con bọ này thì lại nhảy rap khắp phòng cho xem, có khi còn tiện tay quăng nguyên đống kịch bản bay lung tung ấy chứ!

- Không sao, không sao, tớ xử lý con bọ đó rồi, cậu đừng sợ nhé!

- ... Cảm ơn cậu, Taetae!!!

Lý trí bảo dừng, nhưng trái tim đã không thể quay lại...

Con người đáng ... ghét đó thậm chí còn không cần hỏi sao tôi lại xuất hiện đúng lúc đến thế thì đã ôm chầm lấy tôi như thể rất cảm kích vậy... Nhưng cái ôm này khiến tôi nhớ đến cái ôm siết cô ấy đã dành cho Sica... phải, ngày quay Star King và những tấm ảnh... lý do làm tôi khó chịu... dừng lại, dừng lại đi...

- Xin lỗi, tớ... tớ nên ra ngoài... cậu tiếp tục làm việc đi... tớ xin lỗi... đã làm phiền...

Tôi bỏ tay cô ấy ra, khẽ cúi đầu để tránh đôi mắt trăng lưỡi liềm đang chớp chớp kia rồi bước vội ra ngoài. Tôi làm sao thế này... cô ấy đã quá quan trọng để tôi không biểu lộ những cảm xúc hỗn độn của mình... bởi vì đã quá quan trọng nên tôi không muốn tổn thương cô ấy bằng những điều chính bản thân tôi còn không chắc chắn... chỉ là những tấm ảnh... vòng tay ôm siết... chỉ là... đôi mắt tôi đang nhòe đi... và một vòng tay đang ghì chặt không buông...

Lý trí bảo dừng, nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó...

- Buông tớ ra... xin cậu... buông tớ ra...

- Không, tớ không buông, cậu phải cho tớ biết có chuyện gì, chuyện gì khiến cậu cư xử kỳ lạ như thế...

- Không có gì cả... tớ... cậu và Sica... không... không có gì cả...

Tôi thấy rất khó khăn khi thốt lên những từ đó... Tôi đã có thể làm như không có gợn sóng nào trong tim mình, đã có thể để mọi thứ trôi đi trong im lặng, nhưng tôi đã thất bại rồi...

- Nấm àh... tớ xin lỗi... chỉ là tớ không giữ mình bình tâm được khi thấy những tấm ảnh đó... cậu và Sica ở Star King... tớ xin lỗi... tớ biết mình không nên nghĩ vẩn vơ... nhưng...

- Nhưng cậu đã không đủ tin tưởng tớ, hay cậu không đủ tin tưởng bản thân cậu... Cậu thà để những khó chịu đó gặm nhấm mình cũng không chia sẻ với tớ hay sao... Taetae ngốc, cứ giữ hết đi... giữ hết đi... đến khi cậu kiệt sức và gục ngã thì ai sẽ bước tiếp với tớ... ai sẽ nấu ăn cho tớ, bắt bọ cho tớ... ai dạy tớ tiếng Hàn, nhắc tớ bớt vụng về... tớ sẽ nắm lấy tay ai khi đông đến... sẽ tìm ở đâu một Taetae thứ hai...

Lưng áo tôi giờ đây ướt đẫm... Như một kẻ tội đồ hối lỗi, tôi rối rít ôm lấy cô ấy, cố gắng lau đi những giọt nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn...

- Taetae không có ý nghi ngờ Nấm, Taetae xin lỗi, sau này không như thế nữa... không bao giờ nữa... Taetae không bỏ Nấm, Nấm cũng không xa Taetae...

- Hứa... với tớ... đi... tớ... mới tin...

Cố nói trong tiếng nấc, cô ấy đưa tay ra hiệu nghéo tay làm tôi không ngăn được cười, trẻ con - nhưng chính sự vô tư đôi khi vô thưởng vô phạt ấy lại là nét đặc trưng không lẫn vào đâu được.

- Tớ hứa, chịu chưa nà!

Tôi ấn ngón cái mình vào ngón cái cô ấy, (ngay lập tức) nụ cười trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp, mọi hạnh phúc trên thế gian hình như đều tập trung vào nụ cười này ^^

- Thực ra... là Sica nhờ tớ, chuyện của Yuri với TaeWoo oppa ở IY khiến Sica không vui, gã Yul than củi ấy diễn đạt quá mức yêu cầu làm Ice Princess lo lên lo xuống, thành thử... Lần sau tớ nên để họ tự giải quyết thì hơn, Taetae nhỉ?

- Còn lần sau hử?

Tôi làm bộ nghiêm giọng, nét mặt khó đăm đăm làm cô ấy cúi đầu nghe răm rắp, hì hì, đáng yêu quá cơ!!!

- Í quên, Taetae àh, tớ còn mấy từ này chưa hiểu nghĩa, cậu giải thích cho tớ đi!

- Cái này àh, Byeolook, hmm, cậu có thể hiểu nó giống như... girl look, trendy look, hmm, tương tự như thế áh! *nở nụ cười nham hiểm đã trở thành trademark*

- Ahhh, ra là vậy, bây giờ thì Nấm đã hiểu, cám ơn Taetae!!!

Chụt, một nụ hôn hạ cánh an toàn trên gương mặt baby face của tôi, cảm giác tội lỗi đang dần trở lại...

- Aishh, Nấm àh, sao cậu khờ thế hả!!!

-----------------------------

Vĩnh Cữu và Cô Độc

Chap 1 : Đêm trăng tròn

Ẩn chứa đâu đó...

Một thế giới khác tồn tại song song với thế thới hiện tại..

Thế giới Chúa mà đã bỏ quên hay cố tình lãng tránh...

Trong màn sương dày đặt u tịch mang cái lạnh lẽo tan thương có một bí ẩn đánh thức sự ham muốn dục vọng và nỗi sợ hãi của con người trỗi dậy cùng lúc...

Nơi tồn tại một thứ gọi là "Sự bất tử" - Thứ khiến con người thèm khát dù ở bất cứ thời gian nào...

Lặng lẽ và âm thầm....

Quái vật bất tử vô hại đang cô đơn mong chờ " Ngày cuối cùng " của đời mình....

~*o)(o*~

Không gian tĩnh lặng được soi sáng bởi thứ ánh sáng huyền bí từ mặt trăng mờ ảo treo lơ lửng trên bầu trời đêm u linh như vô định...một đêm không có sao...chỉ có riêng một bóng trăng tròn cô đơn lọt thỏm giữa khung gian vô tận đen ngòm kì dị...

- Hôm nay là trăng tròn...

Uể oải nằm dài trên chiếc sofa đối diện với cái cửa sổ ẩn hiện mặt trăng tròn qua lớp kính mờ mờ...gác tay lên trán suy tư về đêm trăng tròn...những đêm dài chán nản mệt mỏi khi sức mạnh bị giảm sút rõ rệt...tiếng gió lao xao nhè nhẹ bên ngoài nghịch ngợm hất tung những chiếc lá nặng nề bay lên không trung...tiếng côn trùng rì rầm trong đêm nghe thật não nề ảm đạm...tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ có lúc phải đón nhận "Ngày cuối cùng" của đời mình....gió sẽ thôi ngừng thổi...lá sẽ rời xa cành...côn trùng sẽ phải chết để thế hệ sau của chúng lại hát những bài ca sầu thảm trong đêm vắng...nhưng một con quái vật như nó sẽ không biết đã phải chờ đợi bao lâu để cái ngày đó sẽ đến với mình...

*cốc cốc*

Tiếng gõ cửa đánh thức mọi giác quan trong người nó...mệt mỏi xoay người úp mặt lên thành sofa bỏ qua những tiếng gõ cửa mỗi lúc một mạnh hơn...nó không quan tâm tới sự hiện diện của bất kì ai ở phía sau cánh cửa đó dù bên trong cơ thể họ chứa một thứ thức ăn luôn luôn kích thích bản năng sinh tồn mãnh liệt...nếu là những ngày bình thường thì không ai có thể bước vào kết giới làn sương trắng mà nó đã tạo ra bao bọc lấy xung quanh căn cứ hay đúng hơn chỉ là một căn nhà bình thường không hơn không kém trong khu rừng dày đặt...nó đã thề không uống máu từ rất lâu...và cũng như vậy...nó quyết định ngó lơ...một con thú mang thức ăn trong người....

- Không quan tâm....quan tâm không...không quan tâm....

*cốc cốc cốc*

*lơ*

*cốc cốc cốc cốc*

*lơ*

* cốc cốc cốc cốc cốc*

*ngồi dậy vò đầu bứt tóc*

Những tiếng gõ cửa cuối cùng cũng đã biến mất theo đúng ý muốn của nó...không gian lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có...những món thức ăn đôi khi không mời nhưng vẫn cứ tới...thở dài ngao ngán nó thả phịch cái thân hình cụt ngủn hay theo cách nói của con người là chiều cao khiên tốn của mình xuống chiếc sofa vừa vặn ôm trọn lấy cơ thể nó...nó biết nó sẽ còn có thể cao hơn...vì nó có rất nhiều thời gian...rất nhiều...căn nhà trở về với sự tĩnh mịch u buồn...nó chẳng yêu thích cái không gian im lặng này chút nào nhưng nó đã quá quen để chấp nhận tất cả....

*rầm rầm rầm*

- Wác...

Tiếng gõ cửa chuyển qua phá cửa một cách bất thình lình khiến nó giật mình hét lên một tiếng theo điều tra khoa học thì giống quạ hơn giống người trước khi chạm người tiếp đất một cách ngoạn mục từ chiều cao của chiếc sofa...ngồi nhăn mặt tức tối xoa butt của mình....có lẽ nó nên đổi một cái sofa khác có chiều cao khiêm tốn giống nó thì hơn...

Bật người dậy tiến nhanh về phía cửa với vẻ mặt chán nản bực bội...nó mở tung cánh cửa và dùng ánh mắt lạnh lùng ghê gớm nhất kèm theo một câu nói lạnh lùng không kém về phía kẻ phá rối....

- Biến đi...dù mày có đến bao nhiêu lần thì tao cũng không có hứng thú với máu của mày đâu....

.......

....

..

Chưa đầy ba giây nó đã kịp nhận ra con thú đó đang đứng nhìn nó theo một cách nào đó...nở một nụ cười rộng tới tận mang tai theo một kiểu nào đó...trường hợp đặc biệt...thú rất xinh nhưng không có mắt...có lẽ khi sinh ra mắt bị dính liền thành hình lưỡi liềm...nó hiểu thế nào là dị tật mà...và thú là một con người....

........

....

..

Mất thêm 3 giây nữa để nó đóng sầm cánh cửa trước sự ngơ ngác của con thú xinh đẹp đó....

Âm thanh phá cửa lại được dịp vang lên bởi đôi bàn tay đang đập liên hồi vào cánh cửa khá là vững vàng theo một phần nào đó...những rung động thần kinh liên tục truyền tải thứ âm thanh chói tai thu nhận được qua màn nhỉ chạy thẳng tới trung tâm não...đầu tóc nó bắt đầu rối xù bởi hai bàn tay đang vò không thương tiếc....

- Con người...một con người đang gõ cửa nhà mình...Ash....

Mở toang cánh cửa một lần nữa...nó đứng nhìn thẳng về phía người vừa dừng những hành động phá hoại và cũng đang mở đôi mắt nai tơ long lanh nhìn lại nó...đính chính lại...thú có mắt nhưng lúc ẩn lúc hiện....

- Cô ta có thể vượt qua màn sương mình tạo ra...không lẽ đêm trăng tròn lần này mình lại yếu đi dữ vậy....

- Hey....đến đây với mục đích gì?...sao cô có thể vượt qua màn sương của ta?...có phải vì "Sự bất tử" trong máu của ta?...hay đây là mệnh lệnh của kẻ nào đó?...

Nó hất mặt hỏi rành rọt những điều thắc mắc đang bay lung tung trong đầu nó...kể ra con thú này cao hơn nó nhưng điều đó không quan trọng...nó có thể cao hơn nữa...nó tin chắc điều đó...và nó có thể giết bất cứ ai dù là tí hon hay khổng lồ...

......

...

..

Cô bé bị coi là thú xinh đẹp đó không nói gì....chỉ đứng nhìn chăm chăm về phía nó với đôi mắt mở to ngạc nhiên thơ ngây đến lạ thường...nó có thể nhìn thấy sự trong sáng thanh khiết tới từng chi tiết trong đôi mắt đó...thời gian cứ tik tak trôi qua từng giây từng giây một....nó bắt đầu cảm thấy khó chịu...máu trong người sôi lên sùng sục...

*lướt*

*chụp*

*siết chặt*

*nhấc lên*

Chưa đầy nữa giây nó đã nhấc bổng con thú xinh đẹp lên không trung trong khi bàn tay nó đang bóp chặt lấy cổ họng của con thú...nó trừng mắt lạnh lùng nói như ra lệnh...

- Trả lời ta đi...đừng nghĩ ta không thể giết cô....

......

...

..

Nắm chặt lấy bàn tay đang bóp chặt lấy cuống họng mình...cô bé vẫn không hề biến đổi ánh mắt nhìn về phía nó...những câu hỏi của nó đã được trả lời một cách cặn cẽ khi cô bé nhìn nó và mỉm cười cong vút đôi hàng mi dài thuần khiết...nó cảm thấy lạ nhưng rồi cũng buông tay thả cho cơ thể cô bé rơi tự do xuống nền đất...nó đứng tựa lưng vào cánh cửa nhìn cô bé đang lui cui ngồi dậy trên môi vẫn không tắt nụ cười...

- Bị câm à....

.....

....

..

- Cô ta bị điên...?...cũng có thể là do chứng thiếu khả năng thể hiện cảm xúc hay đại loại thế...thôi mặc kệ...nói chung cũng chỉ là của nợ....

- Giờ hãy biến ra khỏi rừng và về với gia đình đi...

Nó quay lưng vào nhà sau khi hoàn thành câu nói với sự vô tâm cần có vào lúc này...nó bước vào nhưng cái áo nó lại đang mắc vào một thứ gì đó bên ngoài muốn kéo ngược nó trở ra...đôi bàn tay mỏng manh của cô bé đang nắm chặt lấy áo nó trong khi chưa hề mất đi nụ cười trên môi...nó cảm thấy hơi cáu vì điều đó...

- Chết tiệt...đừng có trưng cái bộ mặt đó ra hoài vậy....không còn kiểu nào khác à....biến đi....

Nó quay lại hất mạnh hai bàn tay đang nắm chặt áo nó ra...nhưng hình như không dễ như nó nghĩ...bàn tay tuy nhỏ và mỏng manh nhưng sao nắm chặt quá...gỡ cách nào cũng không buông ra...

*kéo*

*xô*

*đẩy*

......

....

..

*mặt hồn nhiên*

*tay nắm khư khư*

- Ta nên cắt tay hay là giết cô hả....- Nó bắt đầu phát cáu....

.....

...

..

- Grrrr....muốn làm gì thì tuỳ....đúng là của nợ từ trên trời rơi xuống....- Nó chán nản từ bỏ mọi hi vọng sẽ đuổi được kẻ phá rối này đi....

Cơn gió lạnh buốt thổi mạnh qua từng cơn rít lên trong kẻ lá...ẩn hiện qua làn ánh sáng mờ nhạt màn sương huyền ảo dần dần che khuất cảnh vật bao bọc lấy xung quanh ngôi nhà...dưới ánh trăng tròn kì bí mọi vật trở nên lạnh lùng và đầy ham muốn...

Ước vọng bất tử....

Chẳng qua....

Chỉ là một ham muốn nhất thời.....

Chap 2 : Part 1 : 1 Cái tên....

*nhồm nhoàm*

Nó đang ngồi chống cằm hờ hững nhìn con thú xinh đẹp kia ngồi đối diện với mình sụt sịt xúc lấy xúc để những muỗng thức ăn to cho vào miệng...gương mặt lấm lem thức ăn hiện rõ sự thích thú với đôi mắt lúc ẩn lúc hiện mang vẻ thơ ngây kì lạ...

......

...

..

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua trong im lặng...cô bé không hề quan tâm rằng có một cặp mắt dò xét đang nhìn mình từ nãy giờ mà vẫn chăm chú vào dĩa thức ăn trước mặt với đôi chân đung đưa cùng hàng mi cung vút tít lên nghịch ngợm....

- Hey....tên cô là gì....

Nó quyết định lên tiếng mở đầu câu chuyện một lần nữa khiến cô bé dừng cái muỗng thức ăn to đùng trước mặt mình lại...và chưa đầy 0.5 giây sau đó...cái muỗng đã nằm trọn trong miệng cô bé kèm theo đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn thẳng về phía nó...

......

...

..

- À quên mất...cô không nói được....thế có viết được tên mình không...?

Nó thầm tự hào cho trí thông minh nhạy bén vừa loá lên một ý tưởng suất sắc của mình...một con người dù không nói được nhưng vẫn có thể viết được...nó biết điều đó mà...nhưng đáp lại vẫn là một cặp mắt ngây thơ trong sáng cùng cái miệng vẫn đang ngậm thìa thức ăn và lắc đầu nguầy nguậy...niềm tự hào chưa đầy 5 giây của nó bị sụp đổ một cách thảm hại khi máu trong người nó bắt đầu bốc hơi sôi ùng ục....

- Cái con nhỏ này...tưởng ta là con nít hả...cô còn cao hơn cả ta mà không biết viết tên mình sao....

Nó đập tay xuống bàn hét lớn...đầu nó đang bốc khói theo một kiểu nào đó với đôi mắt cau có nhìn về phía con thú vẫn đang ngồi giương đôi mắt nai tơ nhìn nó...con thú xinh đẹp từ từ bỏ cái thìa ra khỏi miệng và nở một nụ cười tươi sáng dành tặng cho nó...

- Ash....không biết sợ là gì hả...

Bất lực...máu nó nguội ngay tức khắc và thả tự do cho cái đầu đập xuống mặt bàn...nó quơ chiếc khăn đang cầm trong tay lên cao tuyên bố đầu hàng vô điều kiện cùng một tiếng thở dài chán nản...ngay thời khắc đó...cô bé đột nhiên bỏ dở dĩa thức ăn của mình và nhìn chằm chằm về phía nó...không biết phải diễn tả ra sao nhưng nó có thể thấy đôi mắt đó đang biến thành hình hai trái tim to đùng theo một cách nào đó trước mặt nó...

- What the ****...thái độ gì vậy...không lẽ...cô ta mê mình....

Thoáng chốc niềm tự hào về nhan sắc của nó đột ngột trỗi dậy...nó khẽ hé môi tạo thành một nụ cười nữa miệng đầy quyến rũ...nó đang làm cái quái gì thế này...mê hoặc một con thú không biết nói và có mắt lúc ẩn lúc hiện sao...nó cảm thấy mình đang hành động hơi điên nhưng không sao...nó thích điều đó...

Không ngoài dự đoán của nó...đôi mắt hình trái tim vẫn đang nhìn nó không chớp...nó đang cười thầm trong bụng và tự tuyên dương sức hấp dẫn vốn có của mình...nó bỏ chiếc khăn đang cầm trên tay xuống bàn và bước về phía trước với ý định show một ít tư thế mà nó cho là khiêu gợi...sự cô đơn có lẽ đã khiến nó trở thành một đứa dở hơi...nhưng không sao...nó chấp nhận được....

Đứng quay lưng lại và xoay người một vòng tạo nên một tư thế vô cùng sexxy theo cách của nó với đôi mắt đa tình nhìn về phía con thú xinh đẹp...cơ thể nó cứng đơ như thể toàn bộ tế bào trong người nó đã ngừng hoạt động...niềm tự hào của nó một lần nữa bị chà đạp không thương tiếc...nó có thể sẽ được chết một cách lãng xẹt như vậy khi nhìn thấy con thú xinh đẹp đang mân mê cái khăn nó vừa cầm với vẻ thích thú và đôi mắt hình trái tim....

- What the ....mình thua cả một cái khăn...ash...nhục quá....bình tĩnh...lấy lại bình tĩnh....

Nó như chết đứng giữa căn nhà mắt trân trân nhìn về phía con thú quàng khăn...à không cầm khăn...một cái khăn ăn đứt sự quyến rũ của nó...máu nó lại bắt đầu sôi lên sùng sục...vừa quê vừa nhục...nó phải làm một cái gì đó để lấy lại phong độ...chỉnh sửa body trở lại tư thế tự nhiên...nó tằng hắn gỡ gạc vài cái rồi lẳng lặng bước đi trong khi con thú xinh đẹp kia vẫn đang vừa nhai vừa mân mê cái khăn...

Chưa đầy một phút sau nó đã trở lại và ngồi vào vị trí đối diện với con thú xinh đẹp...nó đặt một ly nước lọc thanh khiết trước mặt kẻ đang nhai cái khăn...à không đang nhai thức ăn kia một cách nghiêm trọng còn phần dành cho nó là một lon nước dâu ép mát lạnh...nó đang quê độ và sẽ khó mà thuyên giảm được cục tức trong lòng nếu không có một thứ gì đó thật cool...đưa lon nước lên miệng nó chầm chậm hớp một ngụm khi đôi mắt vẫn nhìn về phía con thú xinh đẹp đó với vẻ khinh thường khinh miệt châm biếm chế giễu bực tức...tất cả những gì nó cảm thấy khá hơn cho tinh thần đang bị khủng hoảng của nó....

......

...

..

- Cái quái gì nữa đây....tính lừa tình nhau lần nữa à....

Ngụm nước dâu mát lạnh trôi xuống cuống họng nó một cách khó khăn khi đôi mắt con thú xinh đẹp một lần nữa biến đổi thành hình trái tim và nhìn chăm chăm về phía nó...nó biết trước và sẽ không để bị nhục thêm lần nữa...nhích nhích sang trái....nhích nhích sang phải...cầm lon nước trên tay nó đi lòng vòng trước mặt con thú xinh đẹp...và hiễn nhiên đôi mắt trái tim đó vẫn dõi theo từng bước chân của nó...

- Lần này thì cô ta không thể thoát được sự quyến rũ của mình....

Nó cười khẩy đặt lon nước lên bàn và chuẩn bị cho live show thứ hai của mình...cái đầu bể dĩa nên cái hai nó sẽ đầu tư âm thanh ánh sáng kĩ lưởng hơn...camera 1...camera 2...sẳn sàng...accident...tinh thần nó lại choáng váng thêm một lần nữa khi con thú xinh đẹp đang mon men lại gần lon nước của nó...cơ thể nó chao đảo không còn trụ vững trên hai chân của mình...một con quái vật mang "Sự bất tử" nhiều người thèm khát với vẻ lạnh lùng và đáng sợ như nó lại bị nhục đến hai lần bởi hai vật nhỏ xíu...một cái khăn và một lon nước dâu ép...nó biết mình sẽ phải chờ đợi cái chết rất lâu rất lâu nữa nhưng ngay lúc này nó thực sự muốn biến mất khỏi thế gian...

- Phù phù....

Nó thở mạnh cố gắng tống hết hơi nóng ra bên ngoài...phải lấy lại bình tĩnh...lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy tiêu cực đến vậy...óc phán đoán và vẻ lạnh lùng ơi...các ngươi đang ở mô...từ từ chầm chậm nó ngồi xuống đối diện với con thú không còn xinh đẹp chỉ còn ác độc kia với vẻ mặt hầm hầm...nó đang dò xét khả năng chiến thắng của chiếc khăn và cái lon dâu ép được đặt cạnh nhau kia...sau một thời gian ngồi ngắm con thú ác độc đã dìm hàng nó hai lần chơi với 2 thứ kia nó đã nhận ra sự giống nhau của chúng và quyết định làm một thí nghiệm....

Đầu tiên nó đem ra 9 chiếc khăn với 9 màu sắc khác nhau ra...trải đều trên bàn trước mặt con thú...và chưa đầy 3 giây sau đó chiếc khăn màu hồng đã nằm gọn trong tay người mà ai-cũng-biết-là-ai đấy....

Sau khi nó lục lọi mọi thứ có màu hồng trong căn nhà của mình và đưa tới trước mặt con thú đẹp và ác đó...thí nghiệm của nó đã thành công mĩ mãn khi con thú đẹp ác hầu như không từ chối bất cứ thứ gì màu hồng...nó cảm thấy đỡ tủi thân hơn phần nào khi biết được con thú đẹp ác bị nghiện màu hồng...chỉ vì nó không có thứ gì màu hồng trên người nên không quyến rũ được con thú chứ không phải sức hấp dẫn của nó kém....

- Cô không nói được...cũng không viết được tên mình...vậy ta sẽ đặt cho cô một cái tên...ừm...Fany....

Cô bé ngừng chơi đùa với những thứ màu hồng và ngước lên nhìn lại nó với đôi mắt mở to ngạc nhiên...thái độ đó làm nó hơi bất ngờ...tên Fany hay mà...nó đặt theo tên của một thành viên yêu màu hồng trong nhóm nhạc nữ số 1 của thế giới qua nhiều thập kỉ dù thời gian đó đã qua rất lâu nhưng nó vẫn còn nhớ rất rõ...nhóm nhạc đó tên là SNSD...và nó là 1 fan từ rất rất lâu...có lẽ sẽ là mãi mãi...

- Đó là tên của cô...không tranh cãi gì thêm....nghĩ nhiều hại não lắm....

........

....

..

- Ta là Taeyeon ...cứ gọi ta là Tae...à mà dù sao thì cô cũng không gọi được tên ta...

Cô bé sau một hồi ngơ ngác nhìn nó cuối cùng cũng nở một nụ cười xinh đẹp đồng thời đẩy toàn bộ những thứ màu hồng vừa gom nhặt được về phía nó...

- Cảm ơn...cứ giữ lấy mà dùng....

Chap 2 : Part 2 : Cảm xúc không tên...

*z..z...Z*

Taeyeon ngồi phịch bên cạnh chiếc sofa đang bị chiếm giữ độc quyền bởi con thú xinh đẹp mang tên Fany kia...tựa lưng lên cạnh sofa... nó âm thầm lắng nghe từng hơi thở nhè nhẹ thoát ra từ Fany...đôi mi cong vút nhắm chặt với cơ thể nằm co ro trên chiếc sofa khá khiêm tốn chiều dài của nó trông thật yên bình...nó thở dài với một nốt lặng trong lòng...đã từ rất lâu rồi mới có một người khác xuất hiện trong nhà nó...cảm giác thật khác biệt với khoảng thời gian nó đã trải qua...

*bốp*

- Oá....

Cánh tay của Fany vô tình theo một kiểu nào đó trong lúc ngủ mơ đã đập thẳng không thương tiếc lên đầu nó...cáu giận...nó quay mặt lại nhìn chằm chằm vào Fany đang nhắm mắt yên bình như chẳng có chuyện gì...cái thế giới của nó bắt đầu đảo lộn tùng phèo lên từ khi con thú xinh đẹp này gõ cửa nhà nó...hết dìm hàng rồi bây giờ tới bị đánh...nhưng sao nó chẳng thể nổi giận quá lâu với con người kì lạ này...nó cũng cảm thấy lạ về điều đó...nhưng không sao...nó chẳng quan tâm tới cảm xúc của mình....

- Cố tình show ra đấy à....?

Nó nheo mắt nhìn cánh tay trắng nõn mịn màn không tì vết đang thả tự do trước mặt mình...một sức hút mãnh liệt mang sự quyến rũ của thứ đồ ăn tuyệt hão đang ở đó...ngay tầm tay của nó...lắc mạnh đầu lấy lại bình tĩnh...mặt nó bắt đầu biến sắc...

- Thế đấy....cứ có máu tươi trước mặt là mình lại cảm thấy đói...không được...đừng nhìn nữa....

Bàn tay nó tán thẳng lên trán không thương tiếc cố xua tan đi cái cồn cào đang dần mất kiểm soát trong người nó...nhưng trời cứ muốn trêu người...cánh tay trắng mịn đó cứ quơ quơ trước mặt nó...cào cấu đấm nhéo về phía nó....đồ ăn trước mặt nhưng lại phải nhịn đói....đời thật trớ trêu...

- Quên....quên nó đi...

Đứng dậy bước ra xa khỏi chốn nguy hiểm với cái đầu lắc lia lịa...nó muốn đánh bay mọi thứ ham muốn trong đầu ra ngoài...hàng vạn tế bào trong người nó đang hoạt động hết công suất để chống chịu với cơn thèm khát trỗi dậy trong lòng...nó đã thề sẽ không uống máu con người nhưng nếu một con quái vật bị đói quá lâu thì bản năng sẽ chiến thắng lý trí....

- Nó làm mình nhớ lại...không biết đã bao lâu rồi mình không được uống máu...

Xoay người quay lại nhìn cánh tay đang buông thõng mời gọi đầy sức quyến rũ đó...bất giác nó đưa lưỡi liếm môi khao khát...trăng càng lúc càng lên cao cùng với bản năng đang dần chiếm lĩnh lấy tâm hồn lẫn lí trí của nó....

*chát*

- Không....mình phải kiên định....

Nó đập mạnh 2 bàn tay lên mặt in hằn lên cả năm ngón tay...đôi mắt nó rực sáng dưới ánh trăng mờ hiện lên sự quyết tâm cao độ...đúng...nó đã chịu đựng được rất lâu...nó không thể để mọi thứ trở thành vô nghĩa chỉ vì ham muốn nhất thời này...nó quay lưng đi thật nhanh để mặc cho con người vô tư kia vẫn nằm ngủ ngon lành trong yên bình....

- Đồ ăn trước mặt mà nhịn thèm....mình là 1 đứa ngốc chăng...?....Haizzzz

*z...z...Z*

......

...

..

*Phạch phạch*

Dưới cái nắng tinh khôi của ngày mới...những chiếc khăn cùng tấm ra trải giường màu hồng được vắt trên một sợi dây căng ngang giữa hai thân cây đang tung bay phấp phới theo từng cơn gió...Taeyeon đứng chống nạnh nhìn thành quả lao động sáng nay của nó...liếc sang bên phải nó bắt gặp một ánh mắt khiến nó giật mình...vâng...thành quả này không phải của một mình nó...có cả Fany - con thú xinh đẹp ác độc hiện đang đứng bên cạnh nó nữa....

- Những cái thứ này là dành cho cô đấy...vì ta đã bỏ xó chúng hàng thập kĩ nên ta nghĩ phơi nắng một chút sẽ tốt hơn....

Nó nhìn con thú xinh đẹp rồi hất mặt về phía những cái khăn và tấm ra giường...Fany đang chơi đùa cùng những chú bướm bay lượn trên những bông hoa cầm trong tay...đột nhiên giương đôi mắt nai tơ nhìn nó với vẻ ngây ngô khó tả...gì chứ...đừng có xài cái vẻ mặt khó đoán đó ra với nó...nó đã mất cả đêm để tìm tấm ra giường màu hồng đấy....

- Tôi sẽ dọn 1 phòng riêng cho cô...có lẽ sẽ hơi mệt đây....

*ném*

*lao tới những tấm khăn*

Câu nói của Taeyeon vừa kết thúc cũng là lúc nó nhìn thấy tốc độ di chuyển của con thú xinh đẹp kìa lạ...bó hoa trong tay bị ném đi không thương tiếc cùng những chiếc khăn và tấm ra giường cũng thi nhau nhẹ nhàng rơi xuống đất như lá mùa thu...nó còn chưa kịp phản ứng gì với gương mặt ngạc nhiên của mình thì thành quả lao động sáng nay của nó...với con thú xinh đẹp đã trở về con số 0 to tướng....

- Fany....

Taeyeon lao tới thật nhanh toan ôm lấy con thú xinh đẹp đang nổi loạn kia...nhưng vòng tay chưa kịp đụng vào người Fany thì nó đã bị đẩy bật ngữa ra phía sau không khoan nhượng...ba hồn bảy vía chưa về với cơ thể đang ngồi sóng xoài trên đất thì nó lại bất lực nhìn hai chiếc giày của mình bị lột ra và lần lượt bay vào không trung vui đùa cùng gió....

- Ah..aah...aaah....

Mặt nó tối sầm lại...cảm xúc của nó đang tuột không thể níu kéo nổi...mọi chuyện diễn ra quá nhanh trong khi nó đang ngồi lẳng lặng phủi lớp bụi trên quần áo của mình thì con thú sinh đẹp lại đứng chống hai tay lên hông cười đắc chí...trời phạt nó chăng...nó còn chẳng biết mình đã làm gì nên tội...

- Đủ rồi...ta sẽ dọn phòng....haizzzz

Nó xin được quyền câm nín và một phút mặc niệm...cảnh tượng của một osin và nàng công chúa....trớ trêu thay nó lại đang đóng vai osin...thở dài ảo nảo...nó mệt mỏi bước vào nhà và tiến hành công việc dọn phòng riêng cho Fany...nhắc lại lần nữa...Fany - con thú xinh đẹp độc ác khó hiểu khó chiều khó tả...hoàn toàn khó đối với nó....

*lau nhà*

*bay vào hất xô nước*

- Fanyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy.....

*lau kệ sách*

*hất sách xuống đất*

- Hey...........

Bất lực toàn tập....nó nghiêm mặt nhìn con thú xinh đẹp Fany đang bặm môi nhăn mặt nắm chặt lấy vạt áo của mình như muốn xé toạt nó ra...cả hai đứng bất động trong khung cảnh nước lênh láng dưới chân kèm theo những quyển sách dày cộm nằm vươn vãi khắp nơi...nó buông tiếng thở dài nhìn Fany với vẻ mặt khó chịu...

- .....không muốn có phòng riêng hả....

*tiến lại*

*ôm*

- H...hơ..hả...hở...gì....gì thế....

Không nói gì vì có nói được đâu...con thú xinh đẹp chầm chậm tiến lại gần đột ngột vòng tay ôm chầm lấy nó...cái quái gì đang xảy ra vậy...nó hơi bất ngờ và muốn đẩy ra nhưng tự nhiên nó cảm thấy hơi tiếc nên quyết định cứ để vậy...có sao đâu...chỉ ôm thôi mà...không thể có chuyện gì xảy ra được...nó biết điều đó...nhưng sao tim nó lại đang đập thình thịch vô lý như vậy...hơi ấm từ 1 vòng tay...thứ mà quá lâu rồi nó không được cảm nhận...

- *hít hít*...mùi gì thơm thơm...cái cổ quyến rũ quá...chết tiệt...quên ngay đi....

- Để ta làm thức ăn cho cô vậy....

Nó vuột khỏi cái ôm trước khi bản năng của nó trỗi dậy và làm 1 điều gì đó mà nó chắc chắn rằng rất tệ...bước nhẹ về phía bếp theo sau nó là con thú xinh đẹp quyến rũ...nó không bận tâm về điều đó...nó tin chắc rằng Fany cũng biết nấu ăn...nó luôn tự hào về óc phán đoán nhanh nhạy của mình và giờ đây nó xin chính thức tuyên bố sẽ nhồi nhét tất cả vào 1 cái bọc và vứt đi không nuối tiếc... khi nhà bếp của nó hiện nay còn hoang tàn khủng khiếp hơn cả bãi chiến trường của cuộc chiến tranh thế giới thứ 4...điều nó cần làm ngay bây giờ là....

- Đi ra ngoàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii....

Đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt Fany...nó thả mình ngồi phịch xuống ghế đối diện với "kẻ huỷ diệt nhà bếp" cuối cùng còn sót lại của loài người....mặt nó vẫn hầm hầm sau vụ dọn dẹp đống đổ nát của "đấu trường la mã"...có vẻ như con thú xinh đẹp cũng cảm thấy có lỗi nên cụp đuôi...à cụp mắt lại cuối đầu xuống đất...lâu lâu lại he hé nhìn nó với vẻ mặt cún con...chậc...dễ thương đấy...nhưng đừng hòng dụ được nó....

- Mau ăn đi...nguội thì không ngon đâu....

Fany nhìn đĩa thức ăn trước mặt rồi ngước nhìn nó với ánh mắt khó hiểu...nó chẳng biết như vậy là sao nhưng nó cũng đoán được...vâng...nó quyết định giữ lại khả năng phán đoán của mình vì suy nghĩ lại thì vứt đi cũng hơi tiếc...

- Muốn hỏi tại sao chỉ có 1 đĩa à....

- Tôi không ăn thứ này nên cô cứ tự nhiên...

*nheo mắt suy luận*

- Yah...đã bảo là ăn đi...nhiều chuyện quá....

Gương mặt Fany đột nhiên trở nên nham hiểm theo một kiểu nào đó...nó dám chắc rằng ánh mắt dò xét đang nhìn nó là của thám tử lừng danh Sherlock holmes...nó cáu rồi nha...sức chịu đựng trong người nó tương đương với chiều cao trời ban cho nó...đứng bật dậy...nó tiến nhanh lại gần nắm lấy đĩa thức ăn....

- Không ăn thì nói lời bái bai với nó đi....

*níu đĩa thức ăn*

*lắc đầu phụng phịu*

Vẻ mặt của con thú xinh đẹp chuyển đổi nhanh quá...khiến nó nảy ra 1 ý tưởng có vẻ hơi điên một chút nhưng nó chắc rằng sẽ rất vui...nó ngồi nhìn con thú xinh đẹp ăn những muỗng thức ăn đầu tiên với nụ cười hiểm theo một cách nào đó...

- E hèm...biểu hiện trên gương mặt của cô rất tốt...có thể dùng nó để thay lời nói được đấy....

*miệng ngậm cái muỗng*

*ngước lên*

* chớp chớp*

- Nếu đồng ý thì thử tập trước nhé....

Quyền kiểm soát nằm trong tay nó...không nói được thì làm gì có chuyện không đồng ý...chớp lấy thời cơ nhanh chóng trước khi có 1 biểu hiện nào không hài lòng từ con thú xinh đẹp...nó tiến hành trò chơi của mình...

- Bắt đầu nhé....khi cô vui thì vẻ mặt sẽ như thế nào...

*ngơ ngơ*

- Như vầy nè....*nhăn răng*

*chớp chớp*

*eye smile*

- Đẹp quá...hả....quên ngay đi....

- ....ừm....vậy khi buồn thì thế nào....

*trề môi âu sầu*

- Ack...kute thế...what....thôi suy nghĩ linh tinh đi....

- ...*lẩm nhẩm*...bình tĩnh....còn khi giận...

* bặm môi phồng má*

-..........

Nó chính thức đứng hình...nó biết nó rất quyến rũ nhưng lần đầu tiên nó nhìn thấy có người còn quyến rũ hơn cả nó...thiên thần lạc vào căn nhà của ác quỷ...nó muốn được nếm mùi vị của thiên thần một lần trong đời...hê hê...nó bắt đầu trở nên gian tà rồi...nó là ác quỷ kia mà...chìm đắm ở chốn hoan lạc nào đó trong tâm hồn nó không để ý thấy một cách tay đang quơ qua lại trước mặt mình...

*giật mình*

*ngơ ngác*

*lấy lại bình tĩnh*

- Thôi ăn đi...không chơi nữa....

Nó bật dậy quay mặt đi thật nhanh...né nhanh chứ để thú xinh đẹp nhìn thấy gương mặt gian tà đang đỏ bừng của nó thì quê lắm...kể cũng lạ...lần đầu tiên trong đời nó có ham muốn về...ực...chuyện đó....

- À quên mất...cô có giấy tờ tuỳ thân hay bất cứ thứ gì khác ở bên ngoài không...

*nhìn*

*lắc đầu liên tiếp*

- Cô là người ngoài hành tinh à....

*gật tía lia*

- Ash...thôi quên đi....

Chap 3 : Part 1 : Kí ức nhạt nhoà...

Những cánh hoa vỡ nát cùng màn đêm bao trùm trở lại...làn sương mù lan toả mạnh mẽ khắp không gian che dấu đi thứ bí ẩn kích thích sự ham muốn của loài người...ánh trăng tan nắng vàng rực rở xé toạt không gian yên tĩnh của bóng đêm...cứ như vậy vòng tuần hoàn thời gian vẫn trôi qua âm thầm không báo trước...những cảm xúc không tên dần được hình thành trong lặng lẽ mà con tim cũng chưa kịp nhận ra...

***

- Yah...ra ngoài nhanh lên...

Nó gắt gỏng hét lên khi Fany nhảy bổ ra từ phía sau lưng nó...chữ "cấm" to đùng được nó dán trước bếp hầu như hoàn toàn vô tác dụng với con thú xinh đẹp đó...đã không biết bao nhiêu lần nó phải hét lên với toàn bộ khẩu lệnh lẫn sự lạnh lùng của mình nhưng cũng chẳng thay đổi được gì...biết phải làm sao khi nó chẳng thế nổi giận với con thú xinh đẹp này quá 5 giây...nó đành chấp nhận sự thật rằng nó pó tay...dù khả năng "phá hoại nhà bếp" cũng đã giảm bớt so với lần đầu tiên nhưng cuối cùng kết quả vẫn là nó phải khom lưng dọn dẹp...nếu bây giờ Ô lim pít có thêm môn thể thao dọn bếp thì nó chắc chắn đoạt huy chương kim cương chứ chẳng chơi...

- Fany...dừng....lại....

Hoàn toàn bất lực...ngẩng mặt kêu trời trời không thấu...cuối xuống gọi đất đất im re...nó chỉ còn biết thều thào trong vô vọng với đôi mắt bi kịch nhìn về phía con thú xinh đẹp đang tàn phá căn nhà của nó...theo ý nó là tàn phá nhưng theo ý định của con thú xinh thì chỉ là trang trí cho thêm phần sinh động...khi trên tường chi chít những tác phẩm hội họa có 1 0 2 của Fany...nó không biết chúng xấu hay đẹp vì nó còn chưa xác định được đó có phải là hình vẽ hay chữ tượng hình...haizzz...nó bắt đầu thấy thương thân mình rồi....

-....ngày xưa ngày xửa...khi trái đất còn chưa xuất hiện loài người...có hai thế lực thống trị tồn tại song song luôn luôn đối đầu với nhau...Thiên thần và Ác quỷ...những cuộc chiến liên tục xảy ra từ đời này sang đời khác ...kéo dài hàng trăm hàng ngàn hàng tỉ năm và mãi mãi không bao giờ có hồi kết...mãi cho đến 1 ngày khi ác quỷ yêu phải thiên thần...tất cả bỗng nhiên trở nên hỗn loạn...thiên giới nổi trận lôi đình tổng tấn công quyết xoá xổ toàn bộ ác quỷ và quỷ giới cũng đồng loạt chống trả 1 mất 1 còn với thiên thần...hàng vạn thiên thần lẫn ác quỷ bị vùi thây nơi chiến trường nhưng vẫn chưa tìm ra kẻ thắng...truyện dừng ở đây xin đón nghe phần tiếp theo vào ngày mai....

Gập cuốn truyện truyền thuyết dày cộm trên tay lại...nó thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc buổi radio

kể chuyện đêm khuya của mình cho 1 thính giả duy nhất là con thú xinh đẹp đang ngẩn ngơ nhìn nó...giọng đọc của nó rất tuyệt...không phải khoe mẽ gì đâu...chỉ là nó biết chắc giọng nó rất tốt thôi...cứ tin đi...nó bảo đảm mà...

- Ngủ đi...muốn gì nữa....

Nó dè hỏi bằng ánh mắt dò xét khi con thú xinh đẹp đang độc chiếm cái sofa và cứ nhìn nó với ánh mắt...ehm...nó không biết phải tả thế nào...giống như đang nài nỉ nó cắn 1 phát vậy...nó luôn luôn phải kiếm chế kèm theo lẫn tránh cái cổ trắng ngần chết tiệt đó...nếu có thứ năng lực đọc suy nghĩ người khác như những vampire trong truyền thuyết mà nó từng đọc được thì nó chẳng phải khổ sở dùng chất xám của mình tới mức cạn kiệt như vầy...

- Ash...đừng có nhìn nữa...lừa tình nhau vừa phải thôi....

Đưa bàn tay về phía trước che lấy khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của Fany...nó thực sự cảm thấy yếu đuối trước ánh nhìn đó...chuyện gì đang xảy ra đây...nó không yếu vì trăng tròn mà yếu vì đôi mắt con người à...xem ra nó sắp chết thật rồi...con thú xinh đẹp tỏ ra thích thú và cạ mặt bàn tay của nó...èy...nó biết tay nó mền và đẹp...nó cũng biết chắc Fany là con người nhưng sau cái hành động vừa rồi nó cần phải xác định lại...cũng có thể là 1 con cáo 9 đuôi màu hồng thành tinh chẳng hạn...kk..nó thực sự điêu đứng với óc tưởng tượng của mình...

*nắm*

Còn chưa kịp phản ứng gì thì con thú xinh đẹp đã ôm chặt lấy cánh tay nó mà nhắm mắt ngủ ngon lành...chẳng biết là ngủ thật hay giả nhưng nó cứ ngồi cứng đơ...không dám cử động vì sợ làm thú xinh đẹp thức giấc...hơi ấm từ cơ thể của Fany truyền qua cánh tay...nó có thể cảm nhận từng hơi thở nhè nhẹ với nhịp tim bên trong lồng ngực của con thú xinh đẹp...đột ngột mặt nó đỏ bừng không vì lý do gì...tim nó đang tìm đường phá lồng ngực để nhào ra nhảy múa...chuyện quái gì đang xảy ra vậy...tay nó đang ở giữa nơi phập phồng của con thú xinh đẹp...nó không bị quyến rũ bởi máu nữa mà chuyển qua ham muốn chuỵên ấy sao...

*chát*

- Không ổn rồi...tĩnh tâm...tĩnh tâm...

Nó thẳng tay tát mạnh 1 cái lên trán...ash...từ lúc con thú xinh đẹp xuất hiện nó đã tự làm hại mình khá nhiều lần...không biết tương lai sẽ ra sao nhưng hiện tại nó cảm thấy...đau...

*trở mình*

- Oh sh....làm ơn cho ta tu trọn ngày hôm nay đi...

Khi tâm lí nó còn chưa ổn định thì hành động trở mình cựa quậy đầy vẻ vô tư quyến rũ của con thú xinh đẹp lại 1 lần nữa khiến toàn bộ máu của nó dồn hết lên não...mắt nó đóng băng vào địa điểm gợi cảm trong khi bàn tay cố kiềm chế không hoạt động ngoại khoá...tim nó đập như pháo nổ...mồ hôi bắt đầu túa ra khắp cơ thể...không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra...nó cần lấy lại bình tĩnh...thở mạnh và vỗ vài cái vào chiếc gối kê đầu nó thả lỏng người ngồi tựa lưng thong thả ngắm nhìn tuyệt tác của thiên đường môi nó khẽ vẽ lên 1 đường cong trong đêm...

- Sẽ ổn thôi...thức đêm ngắm thiên thần cũng không tệ...

***

Đôi mắt nó đăm chiêu nhìn bàn tay còn lưu nhiều hơi ấm của mình...ánh trăng nhè nhẹ chiếu rọi xuyên qua ô cửa kính soi lên bàn tay nhỏ nhắn của nó...từng cơn gió đêm mang theo hương thơm thoảng thoảng của những bông hoa bí ẩn bay nhẹ cùng vài chiếc lá vừa rời xa cành cây lặng lẽ...nắm chặt lấy bàn tay...nó thở dài...đêm sẽ qua và ngày lại tới...liệu nó còn giữ được hơi ấm trong lòng bàn tay này tới bao giờ....

*kéo kéo*

- Sao vậy Fany....

Nó bị kéo ra khỏi những suy tư của mình bởi 1 bàn tay thon dài đang nắm lấy tay áo của nó...nụ cười xuất hiện và đôi mắt biến mất...nó hoàn toàn yếu đuối trước nụ cười đó...nó tự đặt cho Fany 1 biệt danh mới là con thú mắt cười...là khi cười mắt sẽ khít lại hay nhìn là thấy mắc cười (tưng tửng á)...muốn hiểu sao cũng được...có 2 ý nghĩa và nó thích cả hai....ngón tay thon dài của con thú mắt cười đang chỉ thẳng về phía cửa sổ...nơi thu hút sự chú ý...

- Đêm nay là trăng tròn....

- Đã 9 lần trăng tròn kể từ khi Fany tới đây rồi...nhanh thật...

Nhìn về phía mặt trăng tròng vành vạch đang lơ lửng trên vòm trời đêm đen nghịt chi chít những ngôi sao...những cảm xúc kì lạ đang dâng trào trong tâm hồn nó...nhìn Fany đang mỉm cười thích thú ngắm trăng nó cũng chợt mỉm cười theo...nó đã cười rất nhiều theo 1 cách nào đó kể từ khi Fany bước vào cuộc đời cô độc của nó...có lẽ nó nên thêm cảm ơn thiên giới đã bỏ quên 1 thiên thần vào vòng tay của nó...thiên thần của nó...nó thích điều này...

*chìa tay*

Fany đột nhiên đưa ra trước mặt nó 1 quyển sách dày cộm...có vẻ nó đã không được sử dụng khá lâu với những vết rách trên trang giấy theo năm tháng...nó nhìn dòng chữ được in sâu trên bìa sách dưới ánh trăng bạc êm đềm...

- Family...

- Một gia đình...ta nghĩ trước đây mình cũng từng có 1 gia đình....

Nó nhận lấy quyển sách trên tay và lật nhẹ từng trang giấy mỏng manh...Fany ngã người nằm xuống gối đầu lên đùi nó như 1 thói quen trong khi nó lại đưa tay xoa đầu Fany như 1 phản xạ tự nhiên vô điều kiện...nở nụ cười khi bắt gặp đôi mắt ngây thơ của Fany đang nhìn chằm chằm lên mặt nó...1 nụ cười mang những cảm xúc tha thiết....

- Cũng cả trăm năm rồi...trước khi em tới đây...ta không cô đơn như vậy...ta đã từng rất hạnh phúc...trao đổi máu cho nhau để có thể trở thành như ta..mọi người...bạn bè...chị em...Yuri...Sooyoung...Jessica...Yoona...Hyoyeon...Seohyun..Sunny...gia đình...

***

- Taeyeon unie...em phải làm sao đây...em...đã...ăn 1 người...

Yoona đứng oà khóc trước mặt Taeyeon với những vết máu dày đặc chưa kịp khô trên quần áo và trên cả gương mặt đang hoảng hốt...đôi mắt đầm đìa những giọt nước đau đớn trong tâm hồn...nó lao tới ôm chặt lấy Yoona với sự lo lắng...

- Chuyện này....

- Bởi vì...bởi vì... em cảm thấy đói kinh khủng...con người trông thật ngon....khi em kịp nhận ra thì mọi chuyện...em phải làm sao...em phải làm sao đây...???

Yoona đang mất bình tĩnh...sự hoảng loạn đang nuốt trọn lấy tâm hồn non nớt của con bé...nó chỉ còn biết im lặng siết chặt lấy vòng tay với đôi mắt đau đớn...với vampire..cảm giác khát máu là điều tất yếu nhưng để kiềm chế điều đó lại rất khó khăn...

- Em...là 1 con....quái vật...

Cơ thể nó cứng đờ sau câu nói của Yoona...nó phải làm sao đây...ngay từ đầu nó đã là quái vật và nó đã khiến mọi người trở thành như nó...vòng tay của nó vẫn siết chặt như 1 cái xác vô hồn...nó là quái vật chứ không phải mọi người...

***

- Mọi thứ dần trở nên tồi tệ cho đến lúc những người bạn của ta...tự vẫn...vài nguời trong số họ đã ăn con người mà không do dự...tuy vậy...họ cũng không quên chính họ cũng là con người...

***

- Xin cậu đấy...Taeyeon...giết tớ đi...mọi người không thể chịu được cảm giác điên loạn vì cơn đói và tội lỗi...làm ơn....

Yuri nắm lấy bàn tay của nó đưa sát lên cổ của mình...nó như chết lặng giữa không gian...bất lực ngu ngốc...nó đã khiến mọi người trở thành quái vật và giờ đây nó phải tự tay kết liễu tất cả...

- Giết tớ đi....

***

- Đó là phản ứng "khát" với những ai không có dòng máu Vampire thuần khiết...lẽ ra ta nên để họ là những con người bình thường với cảm xúc riêng và được chết theo cách mà họ muốn bất cứ khi nào...ta đã không nhận ra điều đó...ta thật ngu ngốc...những gì ta cần giờ đây có lẽ chỉ là 1 "sự kết thúc"....

Giọng nói của nó đột nhiên nghẹn lại nơi cuống họng với những mảnh kí ức đã từ lâu lắm rồi nó đã cố quên đi...Fany từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nó...đôi mắt mang chút gì đó yêu thương hoà vào những giọt nước chưa kịp rơi...ánh trăng êm đềm như tô điểm thêm cho không gian ảm đạm theo từng dòng hồi ức đớn đau...bất ngờ Fany bật người dậy...dùng hai tay của mình tấn công về phía mạn sườn của nó...

- Fany....

*tấn công bất ngờ*

*nhéo má*

Phản ứng của nó chậm hay do tốc độ của Fany quá nhanh...mặt nó bị 2 tay của Fany kéo căng như dây đàn trong khi nó vẫn còn ngơ ngác chưa biết mô tê gì...và theo phản xạ tự nhiên...nó gạt tay Fany ra và rít lên...

- Ash....đau lắm đấy....em muốn làm gì vậy....?

*bặm môi*

*nhăn mặt*

- Fany...?...bộ mặt đó là sao...?

Chẳng nói chẳng rằng...có nói được đâu mà trách...Fany thả phịch người xuống mặt sofa trùm lên người cái chăn màu hồng quen thuộc...2 tay nó xoa xoa vết nhéo với gương mặt nhăn nhó có vẻ khá đau...nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra nữa mà...

- Yah....lơ ta luôn hả...hey....ngủ à....được rồi....ngủ ngon nhé....

Nó ngồi lặng lẽ nhìn cái tướng nằm co ro dễ thương bên trong chiếc chăn màu hồng...giận nó à...nó làm sai gì sao...dù sao đi nữa nó vẫn thích cái cảm giác đó...cảm giác có 1 người ở bên cạnh...nó muốn được cảm nhận 1 lần nữa sự ấm áp của gia đình...

- Em thực sự biết cách xua tan không khí căng thẳng đấy Fany....

Đêm dần trôi qua nhẹ nhàng mơn man như làn sương trắng...nó ngước nhìn mặt trăng tròn bí hiểm trên cao...nụ cười lại được vẽ ra trên môi...dù cho ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của nó thì nó cũng không còn gì nuối tiếc...nó đã được gặp 1 thiên thần và đó là tất cả những gì nó có...bất chợt môi nó thốt lên câu nói âm thầm dù chẳng biết có ai đó nghe được hay chăng....

- Fany....nhờ có em mà ta có thể yêu con người thêm lần nữa....

Chap 3 : Part 2 : Khoảng khắc & Mãi mãi....

Mặt trời e dè lấp ló sau những tán cây già cằn cỗi đợi chờ bóng tối bước đi...không phải vì mặt trời sợ bóng tối mà chỉ vì một chút ngại ngùng e ấp khi phải đối diện với mặt trăng...chỉ khe khẽ trộm nhìn rồi tiếc nuối qua hàng tỉ năm mà chẳng dám thốt nên lời...cơn gió sớm thanh khiết thổi nhẹ qua kẽ lá còn mơn man vài giọt sương yên bình sau giấc ngủ êm đềm tĩnh lặng...những đoá hoa bắt đầu nở rộ khoe thứ sắc màu tuyệt đẹp của tự nhiên như để tiễn biệt vài cánh hoa tàn phai vừa chạm vào lòng đất lạnh...sức sống dần lan rộng ngập tràn khắp mọi nơi đem chút thanh thản xen lẫn nỗi ảm đạm không tên vào mọi vật...

*vươn vai*

*dụi dụi*

*ngáp*

*chớp chớp*

Khẽ mở đôi hàng mi cong vút còn ngái ngủ sau một đêm dài ấm áp...hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Fany chính là Tae Tae - con quái vật dễ thương theo một cách nào đó đang nhắm mắt ngủ thật yên bình trong khi vòng tay đang ôm trọn lấy cơ thể cô...đôi môi màu hồng nhạt quyến rũ một cách lạ thường đang thoát ra những hơi thở nhè nhẹ đầy mê hoặc...Tae Tae luôn tự nhận mình là quái vật nhưng có mấy ai biết được có một quái vật còn đẹp hơn cả thiên thần...Fany khẽ cựa mình toan đứng dậy nhưng một chút tiếc nuối nào đó dâng lên trong lòng khiến cô rút cơ thể mình vào vòng tay của Tae Tae một cái vô thức...vẫn còn sớm...nằm thêm xíu nữa cũng không sao...đôi mi cong biến hoá thành vòng cung tuyệt đẹp cùng nụ cười của thiên thần khẽ xuất hiện trên môi....

*nhích nhích*

*nhẹ nhàng*

Dù có chút tiếc nuối nhưng Fany đã quyết định rời xa khỏi vòng tay ấm áp của Tae Tae...nhẹ gỡ cánh tay đang vòng qua eo của mình thật khẽ và di chuyển chậm rãi...phủi phủi lớp quần áo chào buổi sáng trong lành...hôm này là một ngày đẹp trời để gây sự bất ngờ đặc biệt cho Tae Tae...tiến lại gần nơi Tae Tae đang nằm... ngồi chống cằm đối diện với gương mặt baby trong sáng đang ngủ yên bình kia...năng lượng cho một ngày mới đang đầy ấp trong tâm hồn cô...ngó ngang ngó dọc khắp căn nhà để xác định hành động mình sắp làm lúc này hoàn toàn là bí mật...nhà có hai người dù có ngó cỡ nào cũng chả lòi ra được người thứ ba...kết thúc công việc kiểm tra dư thừa của mình và Fany đánh bạo đưa mặt sát lại gần mặt Tae Tae...bạo sẳn rồi chỉ là e thẹn một chút cho giống thiếu nữ dịu dàng thôi....

*thình thịch* (tim đập đấy)

*ực* (nuốt enzim á)

*ngó ngang ngó dọc* (tập 2)

*thình thịch*

*chụt*

Đứng bật dậy thật nhanh và xoay lưng đi một lèo ra ngoài...tim của Fany đang đập nhanh một cách khủng khiếp với gương mặt đỏ như trái cà chua chín mọng...nếu có con vật nào khoái cà chua nhìn thấy thì chắc chắn gương mặt đó sẽ bị nó gặm nhấm nát bét...hai lá phổi lúc này cần có chút không khí cho sự sống được tiếp diễn để điều hoà bản thân không quay vào làm hành động đó thêm lần nữa...một hành động liều lĩnh lâu lâu mới dám làm một lần chứ làm hoài dễ gây ra đột tử...đặt bàn tay lên ngực cảm nhận nhịp tim thổn thức đang khuấy động cả tâm can...ánh nắng nhẹ soi lên một nụ cười thiên thần ngượng ngùng tinh khôi trong sáng...

*1 ngón*

*2 ngón*

* 3 4 5 6 7 8 9 ngón*

Xoè 2 bàn tay ra trước mặt và lẩm nhẩm theo một kiểu nào đó...đôi mắt chợt tít lên thích thú khi theo tính toán của mình hành động liều lĩnh vừa rồi đã được thực hiện đúng chín lần mà vẫn chưa hề bị phát hiện...cô không có gì phải khoe khoang nhưng sự thật khả năng hoạt động bí mật của mình không thua kém gì ai...có thể là vô đối...ngay cả Tae Tae còn không phát hiện ra thì còn ai có thể biết được...một ngày mới với tâm trạng vui tươi...Fany tung tăng bước chân sáo tiến vào rừng tìm kiếm thứ đặc biệt dành tặng cho Tae Tae ngày hôm nay...

*mơ màng*

Đôi mắt nặng trĩu mở ra nhè nhẹ dưới cái ánh sáng khó chịu của mặt trời...nó ngồi dậy tựa lưng lên thành sofa gãi gãi cái đầu rối xù của mình trong bộ dạng mệt mỏi...ngáp dài ngáp ngắn...đã từ lâu lắm rồi một Vampire thuần chủnh như nó mới có được một giấc ngủ sâu và dài như vậy...không phải Vampire không ngủ mà chỉ là không muốn ngủ thôi...nó là thế đấy...ngáp thêm vài cái định thần lại nó nhìn ra xung quanh và chợt nhận ra nó chỉ còn có một mình...cái chăn màu hồng vẫn còn trong vòng tay của nó vậy thiên thần của nó đang ở đâu....

- Fany...?...

Nó cất tiếng gọi nhưng không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ có sự trả lời bằng cách nào đó của Fany...chắc lại đang quậy phá cái gì ở dưới bếp rồi...kẻ huỷ diệt nhà bếp lại rất thích vào bếp...sự đời đúng là thật trớ trêu...mặc dù rất tự tin với số lượng chất xám trong đầu mình nhưng nó chẳng thể lý giải nổi điều này...vươn vai đứng dậy vuốt thẳng mái tóc còn rối của mình...nó tiến về phía bếp miệng nở một nụ cười....

- Fany...tính bắt ta dọn bếp nữa đấy à.....

*trống trơn*

- Em đâu rồi....?...

Nó bắt đầu cảm thấy dấu hiệu lạ thường xuất hiện rồi...trong nhà có bao nhiêu phòng nó đều đã tìm hết nhưng vẫn không thấy con thú mắt cười ở đâu...tiếng gió lùa qua khe cửa trước mở hé thu hút sự chú ý của nó...con thú mắt cười đã ra ngoài rồi...thích đi lang thang đến thế sao...mới sáng sớm mà đã đi đâu không biết...lần này về thì nó phải cho một trận theo một kiểu nào đó mới được...biết bao nhiêu thứ rất nguy hiểm trong rừng đối với con người...nó phải đi tìm thôi...

Tiếng gió lao xao qua từng tán cây nghe như một bản hoà âm của thiên nhiên thật du dương êm dịu...nụ cười vẽ ra trên môi như càng làm tăng thêm cái ánh sáng thanh khiết của mặt trời đang chiếu rọi khắp nơi...món quà đặt biệt dành cho Tae Tae đã được tìm thấy...phần còn lại chỉ cần tạo ra chút tình huống bất ngờ nữa thôi...thích thú với kế hoạch của mình...Fany quay lưng bước chân sáo đầy vui vẻ...

- Hwang Miyoung....

Fany như chết lặng khi tiếng gọi tên đột ngột vang lên ngay phía sau lưng cô...tiếng nói ghê rợn văng vẳng bên tai cùng nỗi sợ hãi thoáng chốc nhấn chìm lấy cô...đôi mắt mở to kinh hoàng với từng dây thần kinh đang căng ra mỏng manh yếu ớt...

***

- Mẹ.......mẹ ơi.....

Miyoung nằm ôm lấy cơ thể đầy máu của mẹ mình mà khóc nức nở...một vết chém mạnh từ phía sau lưng đã khiến mẹ cô rời xa khỏi cuộc đời buông lơi vòng tay bảo vệ cô...đôi mắt nhắm chặt với cơ thể cứng đờ dù cô có lay mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là vô vọng...máu và nước mắt dần hoà quyện vào nhau khắt sâu vào tim những vết thương rát buốt....

***

- Khá lâu rồi nhỉ....?...

***

- Làm ơn....làm ơn tha cho con gái tôi....

Người cha già nua của cô đang quỳ lạy van xin trước mặt tên được mệnh danh "ÔNG TRÙM" giàu có độc ác... mong sao giữ được tính mạng cho con gái mình...hắn nắm lấy tóc của Miyoung kéo ngược đầu cô về phía sau với nụ cười nhếch môi của ác quỷ...mặc kệ cho những lời van xin thống khổ của cha cô...hắn vẫn sai người đánh đập ông một cách dã man không thương tiếc...

***

- Xem ra mày vẫn sống tốt đấy...sao...không nhận ra tao à....

***

- Chạy đi Miyoung.....

- Appa.....

- Chạy đi....

Cô chỉ biết quay đầu chạy thật nhanh vào rừng trong khi cha cô đang cố ôm chặt lấy cơ thể hắn ta mặc cho vô số những đòn đánh liên tiếp lên người ông...sự sợ hãi hoảng loạn với những giọt nước mắt liên tục rơi xuống nền đất lạnh lẽo cô cứ chạy mãi chạy mãi về phía trước nhưng văng vẳng bên tai vẫn là tiếng quát tháo ghê rợn của hắn ta.....

***

- Ha ha....mày bị câm rồi à...sao không theo cha mẹ của mày đi....

Bàn tay run run sợ sệt đang nắm chặt lấy vạt áo của mình...từng mảnh kí ức đột ngột ùa về tâm trí của Fany...toàn thân toát mồ hôi khi đối diện trước mặt cô chính là kẻ đang giết chết gia đình của mình...cô muốn khóc nhưng cũng không thể khóc được...sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại trong trái tim yếu đuối cũng đã biết mất...

- Điều làm tao bất ngờ chính là mày thực sự có thể thoát khỏi màn sương đó...hình như mày đang chơi trò gia đình với quái vật "bất tử" à...vui nhỉ...mày cũng thông minh hơn rồi đó...kể từ khi mày chạy vào khu rừng thì đám sương mù quái đản đó cũng dần biến mất...và mày đã làm được một điều rất tuyệt là đã dụ được quái vật "bất tử" ra đây....tốt lắm tốt lắm....

Taeyeon đứng lặng phía sau lưng của Fany...nó nhìn thấy một gã đàn ông có đôi mắt hiểm ác đang bật cười nhìn nó và phía sau lưng hắn là khá nhiều tên mang theo vũ khí...cơ thể của Fany đang run lên từng đợt...Fany không nhìn nó nhưng nó biết con thú mắt cười đang khóc vì rất sợ...và nó cảm thấy đau nhói ở tim...nó giận rồi đấy...không ai được động vào con thú mắt cười của nó...gia đình của nó...

- Fany...

- Lấy máu và thịt của quái vật "bất tử" cho ta....

Hắn ta ra lệnh cho hàng chục tên mang theo vô số vũ khí kì lạ lao nhanh về phía nó...nó hiểu rồi...đám người này cuối cùng cũng chỉ có một mục đích duy nhất là sự bất tử trong cơ thể của nó...bọn chúng bất chấp tất cả...vứt bỏ cả tính người để đạt được ham muốn của mình...một ham muốn nhất thời mang đầy dục vọng...Fany toan lao tới gần Taeyeon thì bị tên cầm đầu giữ chặt lấy không thể nhúch nhích được...

- Chết đi quái vật....

Một tên lao tới trước nhảy lên cao và chém mạnh món vũ khí chuyên dùng để săn Vampire xuống đầu nó...một thứ tầm thường như vậy tưởng có thể làm khó được nó sao...nó chẳng cần yêu thương gì những người này...quơ mạnh cánh tay về phía trước khiến hắn đứt đôi cả người ngay ở trên không...phần thân của hắn ta rơi phịch xuống nền đất...máu bắn lên khắp nơi trên người của nó...nó rất thích máu nhưng nó ghê tởm loại máu dơ bẩn này ...

- Ngươi nghĩ chỉ vậy mà giết được ta sao...

Đôi bàn tay của Taeyeon dần nhuốm đầy máu của những tên lao vào tấn công nó...gương mặt lạnh lẽo với đôi mắt vô hồn...đây là thứ nó không bao giờ muốn cho Fany thấy nhưng có lẽ hôm nay nó phải chấp nhận với sự thật rằng nó là một con quái vật khát máu...

- Cuối cùng ta đã có thể....

Từng giọt máu thi nhau rơi xuống nền cỏ xanh từ hai bàn tay của nó...những xác người đứt đoạn đang nhuộm một vùng đất bằng máu của chính mình...nó không muốn và cũng chẳng cần kiềm chế...nó sẽ giết hết tất cả dù rằng nó đã yếu nhiều do thời điểm "cuối cùng" của nó sắp đến nhưng cũng không yếu hơn sức của vài tên con người ham muốn bẩn thỉu như bọn chúng...

- ...yêu con người...

Chỉ còn lại tên cầm đầu đang giữ chặt lấy Fany...cơ thể hắn run lên sợ hãi khi Taeyeon đang từ từ tiến về phía hắn như một tử thần chuẩn bị lấy đi mạng sống của mình...hắn bóp chặt lấy cổ Fany và từ từ lùi về phía sau trong sự hoảng loạn....

- Nếu mày bước tới tao sẽ giết nó....

Taeyeon khựng người lại khi nghe lời đe doạ của hắn...không muốn...nó không muốn lại một lần nữa người nó yêu thương phải chết trước mặt nó...nỗi hoang mang đang dần xâm chiếm lấy tâm hồn...nó sợ nó sẽ lại phải cô độc trong đau đớn một lần nữa...nó cần một người bên cạnh...nó cần Fany...lợi dụng lúc Taeyeon đang đứng lo lắng cho Fany hắn ném mạnh cô về phía Taeyeon đồng thời lao theo phía sau lưng với một thanh gươm sắc bén...

*PHẬP*

Đón lấy cơ thể Fany trong vòng tay mình và nhanh chóng xoay lưng chịu toàn bộ lực theo cú đâm cực mạnh của hắn ta từ phía sau...thanh gươm xuyên qua người nó với cảm giác bỏng rát nhói buốt đau đớn tột cùng...là loại lưỡi gươm bằng bạc đặc biệt được ngâm nước thánh khiến cơ thể nó không thể tự hồi phục lại được...nó cắn chặt răng quên đi cái đau đớn để không nới lỏng vòng tay....

- Em có thể là người ngoài hành tinh...là hồ ly tiến hoá...hay là bất cứ thứ gì...ta không cần và cũng không quan tâm em là ai trên thế giới này...ta muốn được cùng em ngắm trăng tròn..muốn cùng em vượt qua những khó khăn...em và ta sẽ giặt đồ bẩn và phơi chúng ngoài sân...nếu miệng em bị bẩn ta sẽ lau sạch nó cho em...ta muốn được nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày...và hơn hết...ta xin em... hãy ở bên cạnh ta...

*rưng rưng*

- Ha ha...mày nghĩ sẽ sống được với nó sao...vết thương của mày sẽ không thể phục hồi được nữa...ta phải lấy được máu và thịt của quái vật 'bất tử" bằng bất cứ giá nào....

Hắn cười khoái trá và rút mạnh thanh gươm ra khỏi người của Taeyeon...máu Vampire thuần chủng trong con người nó bị kích thích trỗi dậy sau thời gian dài bị giam cầm trong bóng tối...đôi mắt của nó chỉ còn lại một màu máu đỏ rực với cặp nanh nhọn hoắc ghê rợn và những chiến móng tay sắc bén đang mọc dài ra...khi tên cầm đầu còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt hắn đã bị một bàn tay bóp chặt lấy đập mạnh xuống nền đất...chỉ còn lại tiếng hét thất thanh vang lên và cơ thể hắn bị xé ra từng mảnh vụn văng ra khắp nơi...một cơn mưa máu đổ ập lên đầu nó với tiếng thở dốc nặng nề...vết thương trên người nó đang co giựt từng hồi rát buốt...nó cảm nhận được cái chết đang đến với nó rất gần...nó sẽ chết phải không...

- Yêu con người....

- Ta là một con quái vật...và...em....có muốn....ở bên cạnh...ta không....từ khi ta có thể gặp em...ta không thể chịu được... việc sống tiếp mà không có em bên cạnh...dù ta có bất tử... hay phải chết vào một ngày nào đó ...đi nữa ...ta vẫn muốn em luôn ở bên ta...một con người mà ta yêu...

Nó không dám đối diện với Fany vì nó sợ mình sẽ không nói được lời nào khi nhìn vào đôi mắt đó...nó sợ Fany sẽ ghê tởm nó...nó sợ nó chỉ là quái vật trong mắt Fany...nó sợ...lần đầu tiên trong cuộc đời nó thấy sợ nhiều thứ đến như vậy...nó sẽ ra sao khi không có Fany bên cạnh...đôi mắt đỏ thẫm màu máu của nó đang chảy dài những giọt nước mắt trong suốt tinh khiết...nó không muốn Fany nhìn thấy nó yếu đuối...nó yêu...nó sẽ yêu Fany cho tới khi "ngày cuối cùng" của nó đến và mang nó đi...

Vết thương đau rát...hơi thở nó bị đứt quảng bởi sự mệt mỏi nhức nhối đang lan rộng toàn thân...sức ảnh hưởng của bạc nguyên chất và nước thánh thực sự nghiêm trọng...bất ngờ...một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nó từ phía sau nơi vết thương vẫn còn đang rỉ máu...Fany đã ôm nó dù cho toàn thân nó nhuộm đầy những vệt máu đỏ chưa kịp khô...nó muốn cái ôm này là mãi mãi...và nó chợt nhận ra bàn tay thon dài của Fany đang nắm chặt lấy mọt bó hoa " Tny "( Taeny đó...) màu tím rất hiếm...loài hoa mà nó yêu thích...những giọt nước mắt cứ như vậy tiếp tục lăn dài trên gương mặt nó....

- Em....yêu.....Tae....

- Thiên thần đã chấp nhận rời bỏ thiên giới của mình...rời xa thế giới của mình để ở lại bên cạnh ác quỷ...và kể từ đó cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ mãi mãi đi vào quên lãng....truyện đến đây là hết !....

- Ngủ đi...muốn gì nữa....Tae bị thương còn chưa lành vậy mà em vẫn bắt Tae phải đọc truyện thế này...em không thương Tae à...*mếu máo*

- Yah....lơ Tae hả....

- Yah....

- Haizzzz....ngủ ngon....*bất lực*

- Em đã nấu cháo cho Tae rồi còn gì....*chu chu mỏ*

- Hả hở......hơ...cũng tại vì món cháo của em mà Tae mới lâu khỏi như vậy đó...dù có là Vampire thuần chủng đi chẳng nữa Tae cũng chẳng thể nào hấp thụ nổi cái món cháo khét nghẹt của em....*lắc đầu ngao ngán*

- Ai ép Tae ăn mà chê....*bặm môi*... *nhăn mặt*

- Tại đó là món cháo do người Tae yêu nấu mà...có chết Tae cũng ăn cho hết....

- *liếc*....câu nói hay nhất của Tae trong ngày hôm nay đấy....

- *nhe răng*... Vậy có được thưởng không....*tí tởn*

- *chụt*... *chụt*... *chụt*...x 99....

- Á...vết thương Tae đau quá...cho Tae nằm trên đi....

Bonus

Từng lớp áo mỏng manh che đậy những đường cong tuyệt mĩ của tạo hoá dần được gỡ bỏ và rơi nhẹ xuống nền gạch lạnh lẽo...cơn gió lạnh rít mạnh bạo như muốn quật ngã bẽ gãy những nhánh cây bên ngoài trái ngược hoàn toàn với không khí ngày càng nóng hơn theo từng tik tak thời gian với những cử động khẽ chạm vào nhau theo từng cung bậc cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn...ánh mắt yêu thương cùng những nhịp đập tình yêu đang dần hoà quyện hai thể xác đam mê vào nhau...

Đôi môi hồng nhạt đang ngấu ngiến nuốt trọn lấy đôi môi của Fany với sự ham muốn tột cùng...nó nhẹ nhàng dùng nước bọt trên đầu lưỡi bôi trơn lên hai vành môi của Fany và khe khẽ len lõi vào tìm kiếm sự ngọt ngào trong khoang miệng...thiên thần của nó cũng chiều theo ý nó và để nó được toàn quyền đùa giỡn với chiếc lưỡi ngọt ngào của thiên thần...

- Ưmh...

Tiếng đánh lưỡi càng lúc càng tăng cao theo từng hơi nở nặng nề đầy kích thích thoát ra liên tục từ cuống họng...ngọn lửa tình đang thiêu đốt hai cơ thể tuyệt hảo đang mơn trớn lẫn nhau...màn dạo đầu bằng một nụ hôn sâu là một điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn và rất cần thiết cho những biến chuyển tiếp theo...giống như khởi động một động cơ trước khi cho máy nổ...

Môi tách môi đầy nuối tiếc để tìm đến không khí cho sự sống được tiếp diễn...hai đầu lưỡi rơi xa nhau nhưng vẫn còn một dải nước bọt trong suốt tinh khiết liên kết...tuy mỏng manh nhưng rất vững chắc và ngọt ngào...

Chống hai tay lên ngang vai của Fany nhằm giảm bớt sức nặng cơ thể của mình...bốn mắt nhìn nhau trào dục vọng...gương mặt Fany ửng hồng sau nụ hôn với những hơi thở nhẹ như đầy mời gọi và không kém phần quyến rũ...môi của Fany đúng là một thứ gây nghiện đối với nó...nó nghiện vị ngọt ngào kì lạ đó còn hơn cả vị của máu...khẽ vẽ một nụ cười trên môi...nó ngắm nhìn gương mặt ngượng ngùng đáng yêu của Fany như đang được thưởng thức một tác phẩm tuyệt mĩ của tự nhiên...

Không thể bỏ phí từng giây từng phút thiên liêng này thêm một chút nào nữa...môi nó lại tìm đến đôi môi gây nghiện kia đồng thời bàn tay tinh nghịch cũng bắt đầu mơn trớn những đường cong ngọt ngào quyến rũ trên cơ thể thiên thần...cơ thể Fany co giật nhẹ như một phản xạ nhảy cảm ở bất cứ nơi nào bàn tay nó tìm đến...vài tiếng rên nhẹ bắt đầu thoát ra từ cuống họng của Fany...tất cả mọi thứ như đang kích thích nó đến tột cùng...rời khỏi đôi môi căng mọng đó nó trượt dài nụ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần đầy mê hoặc...nó nhấm nháp thật nhẹ nhàng và để lại vài dấu ấn chủ quyền...chiếc cổ mỏng manh trắng mịn đầy thi vị...

- Ưm....ư...

Trong khi môi nó tấn công tới phần xương đòn thì bàn tay xảo quyệt cũng đang chu du mơn trớn làn da lán mịn nơi quyến rũ nhất của Fany...mềm và rất mịn...hai cơ thể đang tăng nhiệt một cách nhanh chóng với những lần cọ sát vào nhau thật đê mê hoan lạc...nó ngoạm lấy một bên đầu ngực của Fany mút thật nhẹ nhàng như đứa con nít đang ngậm một viên kẹo ngọt ngào và nó dùng tay mân mê lên phần còn lại khiến Fany bật ra tiếng rên theo từng hơi thở gấp rút...

- Tae Tae ah...a......

Fany quàng tay ôm chặt lấy cổ nó trong khi miệng nó vẫn đang đắm chìm trong vị ngọt của viên kẹo màu hồng...kết thúc công việc nhấm nháp nó bắt đầu trượt dài nụ hôn xuống phần bụng phẳng lì mời gọi của Fany...nó đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên trên đó đồng thời di chuyển dần xuống phía xương chậu trong khi Fany đang hô hấp một cách khó khăn...

- Mm...Ưhm...

Nhẹ nhàng dùng lưỡi của mình...nó mơn trớn hai bên đùi trong trắng mịn của Fany theo những tiếng rên đầy khoái cảm...nó đang thực sự bị kích thích cực độ...nó nhè nhẹ cẩn thận tiến về nơi nhạy cảm đầy mê hoặc của Fany...nó hôn nhẹ để thông báo cho Fany biết rằng nó sẽ hoạt động hết công suất ở đây...dùng đầu lưỡi nhọn đỏ mọng của mình nó tiến chầm chậm vào bên trong của Fany...nó muốn làm thật nhẹ nhàng để không làm đau thiên thần của nó cũng như sẽ đem lại cho Fany một cảm giác hạnh phúc tràn đầy...

- A...Tae Tae a.....

Nơi nhạy cảm của Fany đang bị Taeyeon mê hoặc khiến cho hông Fany theo phản xạ tự nhiên nảy lên từng hồi theo từng cái đánh lưỡi đầy đam mê của Taeyeon...hai bàn tay thong dài của Fany đang bấu chặt lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay với những đợt khoái cảm không thể ngăn cản...dùng hai tay dữ chặt lấy hông của Fany để không bị trượt khỏi nơi ngọt ngào đó khi cặp đùi của Fany đang kẹp chặt lấy đầu nó...

Một lúc sau khi hông của Fany đã nẩy lên theo nhịp đầu lưỡi nó thì tay nó bắt đầu mơn trớn phần trên của Fany tạo sự kích thích từ nhiều nơi khiến Fany thở mạnh với những tiếng rên hối hả...nó đột nhiên dừng lại và trườn người lên đối mặt với Fany...hai đôi môi lại tìm đến với nhau như một sức hút của tự nhiên khi phần xương chậu của nó bắt đầu di chuyển...tiếng cọ xát của da thịt ngày càng nhanh hơn cùng với tiếng thở đầy yêu thương...

- Nữa đi...nhanh nữa đi Tae...a...aa.....

Những ngón tay của Fany bấu chặt lấy lưng nó như muốn giảm bớt đi đợt cảm xúc đang bùng nổ lan rộng khắp cơ thể...những tiếng rên trở nên gấp rúc hơn với từng thớ thịt đang căng tràn sức sống như muốn vỡ tung...nó biết Fany đã đến đỉnh điểm của khoái lạc...giảm nhịp dần một cách nhẹ nhàng...nó trườn lên mút nhẹ vành tai của Fany kèm theo lời thì thầm đầy quyến rũ...

- ...Tae yêu em...thiên thần của Tae....

----------------------------------------------------------

55 Things That I Hate You...Kim Tae Yeon!!!

1. Tớ ghét cậu vì cậu được tuyển vào SM.

2. Tớ ghét cậu vì cậu được xếp chung phòng với tớ khi chúng ta mới debut.

3. Tớ ghét ánh mắt cậu nhìn tớ khiến tớ không thể làm chủ được bản thân.

4. Tớ ghét cậu vì cách cậu dịu dàng quan tâm đến tớ khiến con tim tớ lỗi nhịp.

5. Tớ ghét cậu vì cậu luôn là người ở bên tớ mỗi khi tớ buồn.

6. Tớ ghét cậu vì cậu làm cho tớ có cảm giác lạ lùng xen chút tội lỗi.

7. Tớ ghét cậu vì cậu debut chung nhóm với tớ.

8. Tớ ghét cậu vì cậu phải làm leader.

9. Tớ ghét việc nhìn thấy cậu đang hành hạ bản thân mình khi làm việc một cách điên cuồng.

10. Tớ ghét nhìn thấy cậu ngày càng ốm đi.

11. Tớ ghét nhìn thấy những vết thâm quầng dưới đôi mắt của cậu.

12. Tớ ghét nhìn thấy cậu ngủ trên vai tớ trên đường đến trường quay.

13. Tớ ghét cách cậu luôn coi trọng trách nhiệm đối với các thành viên khác.

14. Tớ ghét mỗi khi cậu quan tâm, an ủi và chia sẻ cùng họ. Tớ thật là ích kỷ...

15. Tớ ghét cách cậu ôm họ, nó làm tớ cảm thấy thật ganh tị mặc dù tớ có được nhiều thứ từ cậu hơn họ.

16. Tớ ghét cách cậu lơ tớ khi ở trên sân khấu.

17. Tớ ghét cả cái liếc lén lút của cậu dành cho tớ. Sao cậu không chạy đến đứng bên cạnh và nhìn thẳng vào tớ???

18. Tớ ghét việc tớ cũng lén lút nhìn lại cậu.

19. Tớ ghét cái tay nắm thật chặt tay tớ như sợ tớ biến mất khi màn sân khấu vừa khép lại.

20. Tớ ghét khi cậu nói với các thành viên khác băng ghế sau cùng trên xe là của riêng chúng ta.

21. Tớ ghét cách cậu ôm tớ, nó làm cho tớ trở nên thật nhỏ bé.

22. Tớ ghét việc chúng ta không ở chung phòng.

23. Tớ ghét việc cứ phải chờ ai đó lén lút mở cửa phòng tớ vào mỗi tối.

24. Tớ ghét việc cậu luôn là người dậy sớm nhất.

25. Tớ cũng ghét cả việc tớ là người đầu tiên bị cậu gọi dậy với cái lý do hết sức ngớ ngẩn: "Tớ phải là người cậu nhìn thấy đầu tiên trong ngày, Fany àh!"

26. Tớ ghét cậu làm DJ ở Chinchin. Thật may là nó đã kết thúc.

27. Tớ ghét việc cậu dùng tay bịt tai cho Sunny mỗi khi có pháo bông. Lần sau hãy để tớ làm việc đó.

28. Tớ ghét thấy cậu có thể đùa giỡn với Sunny dù ở bất cứ đâu.

29. Tớ ghét nghe các fan nói rằng "Couple lùn thật đáng yêu!!!".

30. Tớ ghét cái nụ cười gượng của cậu khi nghe fan hét Taesun hay Taesic.

31. Tớ ghét việc Yuri luôn là người bảo vệ tớ khỏi những con bọ đáng ghét. Tớ muốn 1 người khác làm việc đó.

32. Tớ ghét cái bản tính dorky của cậu.

33. Tớ ghét cái bản mặt thê thảm của cậu khi chạy vòng vòng xin tớ tha thứ mỗi khi tớ giận.

34. Tớ ghét cái tính ngang bướng của cậu khi giận tớ vì những lý do vô cớ.

35. Tớ ghét con người không chịu tha thứ cho tớ mỗi khi giận tớ để rồi khi tớ bỏ đi thì lại chạy theo kéo tớ vào lòng mình rồi ôm tớ thật chặt.

36. Tớ ghét cách cậu tỏ ra lạnh nhạt với những thành viên khi họ thân mật với tớ. Mặc dù cậu chỉ tỏ vẻ như thế được vài phút.

37. Tớ ghét cách cậu lạnh lùng với thành viên của các nhóm nhạc nam khi chỉ đụng nhẹ vào người tớ. Cậu không biết cái gọi là phép lịch sự tối thiểu khi ghen tuông sao??? >.<

38. Tớ ghét việc cậu luôn tự hào mình là người hiểu tớ nhất.

39. Tớ ghét việc cậu hay bắt chước eyes smile của tớ. Thật là phí sức, Tae Yeon àh.

40. Tớ ghét cả việc dạo này cậu bắt đầu thích wink. Cậu đang tự hủy hoại hình tượng của mình bằng việc cố bắt chước tớ đấy.

41. Tớ ghét cậu nhìn chằm chằm vào butt của người khác rồi lại thì thầm vào tai tớ: "Butt của họ thua xa cậu, Fany àh!!!"

42. Tớ ghét việc cậu luôn chê tài nấu nướng của tớ trong khi cậu lại là người ăn hết những thứ đó.

43. Tớ ghét việc cậu massage cho tớ vào mỗi tối trước đây. Nó làm tớ chẳng bao giờ muốn ngủ.

44. Tớ ghét việc bây giờ tớ lại là người phải massage cho cậu.

45. Tớ ghét cái điệu cười ha hả của cậu. Nó thật sự rất là tởm đó.>.<

46. Tớ ghét nhìn thấy cậu khóc trước nhiều người. Vì những giọt nước mắt ấy là của tớ, chỉ có tớ mới được quyền lau đi những giọt nước mắt ấy.

47. Tớ ghét chiều cao của cậu. Nó làm cho tớ phải cuối xuống và cậu phải nhón lên khi môi chúng ta gặp nhau.

48. Tớ ghét mái tóc của cậu. Bởi nó luôn tỏa ra một mùi hương dễ chịu khiến tớ chẳng bao giờ muốn rời khỏi cậu.

49. Tớ ghét cái trán của cậu. Vì nó thườg hay cụng vào trán tớ mỗi khi chúng ta nhìn nhau.

50. Tớ ghét đôi mắt của cậu. Nó làm tớ như kẻ lạc đường mỗi khi nhìn vào.

51. Tớ ghét cái mũi của cậu nữa. Mặc dù chưa nghĩ ra lý do nhưng vì nó là của cậu nên tớ sẽ ghét nó.

52. Tớ ghét đôi môi của cậu. Nó làm cho môi tớ là thứ đã có chủ, bất khả xâm phạm.

53. Tớ ghét bàn tay của cậu. Nó ấm áp và dễ chịu hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

54. Tớ ghét trái tim của cậu. Vì nó đã đánh cắp trái tim của tớ, và sẽ không bao giờ trả lại.

55. Kim Tae Yeon...Tớ ghét cậu...Vì.........................................................Tớ yêu cậu!!!

p/s: có nhìu ng' thắc mắc về kon số 55...nó k fải là kon số tự nhiên mà có đâu...keke...ý nghĩa sâu xa lắm íh......ngày sinh của gia đình Taenyseo cộg lại sẽ = 55..keke...

9+3+1+8+28+6=55

This post has been edited by HHQ: Nov 23 2010, 10:41 AM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: