[Chap 39]
Taehyung nhíu mày mở mắt, ánh sáng chói chang hắt vào mặt anh. Chỉ mất vài giây để định hình, Taehyung ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Đây là một đồng cỏ xanh mướt, gió thổi vi vu, mây bay nhè nhẹ, mà khoan có gì đó kì kì. Trước lúc mất đi ý thức rõ ràng anh còn nằm trên bàn mổ cơ mà, Taehyung nhìn xung quanh tìm kiếm sự hiện diện của con người. Từ phía xa, một cô gái từ phía xa đi tới, trên tay là một rổ khoai, anh thoáng bất ngờ, cô gái đó cũng bất ngờ không kém:
"Kim Taehyung? Sao anh lại ở đây?"
"Lee Bora? Vậy là tôi chết rồi sao"
"Cái gì? Anh chết rồi á? Quả táo nhãn lồng tôi chờ lâu lắm rồi há há"
Nhìn cô ta đứng cười sặc sụa, anh đâm ra bực:
"Câm miệng cô lại, đây là đâu"
"Đoán xem, hừm anh đi theo tôi"
Lee Bora kéo Taehyung đứng dậy, họ đi một lúc thì đến một căn nhà gỗ, Lee Bora dẫn anh vào trong. Ngôi nhà quá to cũng không quá nhỏ, phù hợp cho một gia đình nhỏ, nghĩ đến đây anh lại nhớ tới Jennie. Đôi mắt hiện lên sự u buồn rõ rệt, Lee Bora liếc mắt nhìn anh, cô thở dài nói:
"Bớt trưng mặt u sầu đi, anh chưa có chết đâu"
Taehyung ngẩn mặt lên nhìn Bora, một giọng nói của người phụ nữ vang lên sau lưng:
"Đúng vậy cháu chưa chết đâu"
Taehyung quay đầu ra phía sau thì nhìn một người phụ nữ trẻ, anh nghiêng đầu thắc mắc:
"Cô là..."
"Là dì Somin đó" (Bora)
Taehyung sững người, gặp mẹ vợ rồi. Anh nuốt nước bọt, cuộc đời Kim Taehyung chưa từng sợ cái gì kể cả Min Yunki vậy mà bây giờ lại sợ Somin. Mà Jennie giống mẹ thật, nhìn vào chắc không ai nghĩ hai người là mẹ con mà giống chị em sinh đôi hơn.
Somin nhìn Taehyung hồi hộp, bà bật cười. Bora khinh bỉ nhưng Taehyung: "Kim thiếu có ngông cuồng không sợ ai thì cũng có ngày phải sợ mẹ vợ thôi". Taehyung gật đầu, Somin nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây trên tay xuống, bà mỉm cười:
"Cháu chưa chết, chẳng qua là do cơ thể còn yếu nên cháu không nhập hồn lại vào được thôi, cứ ở đây một thời gian đi"
"Sao dì biết cháu chưa chết, chẳng may..."
"Anh không thấy giữa tôi và dì Somin khác anh ở điểm nào à" (Bora)
Taehyung nhìn hai người rồi nhìn lại mình, anh trong suốt. Somin mỉm cười chỉ vào tấm gương, anh không có hình phản chiếu trên nó. Sau một hồi giải thích anh mới biết, ở nơi đây là khu vườn của người chết hay những linh hồn lưu lạc. Ngược với thế giới của người sống, chỉ những người đã chết hẳn mới có hình phản chiếu trên gương, một cơ thể hoàn chỉnh còn người chưa chết hẳn sẽ chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn.
Taehyung ở lại chờ cho cơ thể mình hồi phục, ngày đầu tiên, anh đi cùng Bora ra suối lấy nước. Trên đường đi, hai người không nói một câu nào. Một lát sau cô chủ động lên tiếng:
"Bé Mira ổn chứ"
"Con bé được Nari và Jina nhận nuôi"
"Vậy là tốt rồi"
Bora nhìn anh một lúc rồi nói:
"Anh biết sao tôi và dì Somin lại ở đây không"
"Nơi ở của người chết, hôm qua nói rồi mà"
"Không hẳn, đây là nơi ở của những người đã chết nhưng còn lưu luyến hay vướng bận nhân gian, tôi vì lo lắng cho Mira và còn áy náy về tội lỗi của mình với mọi người nhất là Nari nên mới ở đây, không đi hoá kiếp được"
"Ừm"
"Vậy anh không thắc mắc sao dì Somin ở đây ư, hình như dì ấy đã ở đây lâu lắm rồi"
"Tôi sẽ không tọc mạch nếu dì ấy không muốn kể, với cả Nari đã tha thứ cho cô rồi, Mira cũng có một gia đình mới, có người thay cô chăm sóc con bé rồi"
Taehyung nói rồi xách hai xô nước đầy đi về, Bora đứng phía sau, nước mắt tự động chảy ra, cô thì thầm:
"Vậy sao, vậy thì tôi mãn nguyện rồi"
Sau đó cả thân thể Bora từ từ trở nên trong suốt và biến mất.
Ngày thứ hai Taehyung giúp đỡ Somin vài chuyện lặt vặt, hôm qua thấy anh về một mình bà đã lờ mờ đoán ra có lẽ Bora đã hoàn thành tâm nguyện rồi, giờ chỉ còn bà thôi. Sau một ngày làm việc giúp Somin, chủ yếu là chạy đi chạy lại bê đồ này kia nên Taehyung cũng mệt lả. Anh nằm dài trên nền cỏ xanh mướt, ngắm nhìn bầu trời đầy sao huyền ảo, anh lại nhớ đến Jennie:
"Không biết bây giờ em thế nào, chắc Jennie nhỏ bé của anh lại khóc đến sưng mắt nữa rồi, bé con nhất định phải kiên cường chờ anh về, anh sẽ về với em nhanh thôi bảo bối"
"Cháu không ngủ được sao?"
Nghe tiếng động, anh ngồi bật dậy, thấy Somin đang bước tới mỉm cười với anh:
"Nhớ Jennie à"
"Vâng, chắc em ấy lại khóc đến sưng mắt rồi"
"Con bé luôn giàu tình cảm như vậy nhỉ?"
"Vâng, đáng yêu chứ ạ"
Somin mỉm cười, Taehyung cũng mỉm cười nhìn lên trời sao. Anh nhớ lại lời nói của Bora, Taehyung vẫn nhìn lên bầu trời sao hỏi:
"Vậy dì đã ở đây bao lâu rồi?"
Câu hỏi khá khiến Somin ngạc nhiên nhưng rồi bà mỉm cười:
"15 năm rồi, từ năm Jennie 5 tuổi đến giờ, ta vẫn luôn ở đây dõi theo con bé"
"15 năm cô độc, chắc dì buồn lắm"
"Không đâu, chỉ cần nhìn con bé hạnh phúc là ta vui rồi"
"Vậy nguyện vọng của dì là gì?"
Somin ngẩn mặt lên trời:
"Không phải quá rõ ràng rồi sao? Ta chỉ muốn Jennie sống hạnh phúc thôi"
"Việc đó cứ giao cho cháu, cháu nhất định sẽ làm được mà"
"Ta tin cháu ha ha"
"Thực ra chuyện năm đó là như thế nào vậy ạ"
Somin thở dài một hơi, ân oán của bậc trưởng bối lại để hậu bối gánh trọn, cũng đã đến lúc kết thúc ân oán này. Bà chậm rãi kể:
"Chắc con cũng biết ta Soyoung, Hara, Jiah, Yunki, Taeho và Hyun là một nhóm bạn thân với nhau. Ta và Taeho từng hẹn hò, lúc đó ta không biết rằng Soyoung, Hara và Jiah đều đem lòng yêu Taeho. Hara thì chấp nhận buông bỏ vì cô ấy biết ta yêu Taeho đến mức nào. Nhưng Jiah thì không, cô ấy nghĩ ta phản bội cô ấy. Jiah biết Soyoung cũng thích Taeho nên đã lôi kéo con bé hợp lực với cô ấy để hãm hại ta. Dù bày nhiều trò nhưng cuối cùng đều bị Hara phát hiện và ngăn chặn. Lúc bọn ta học đại học, Jiah vô tình phát hiện Yunki có tình cảm với ta nên đã lợi dụng anh ấy. Cô ta chuốc rượu Yunki, Soyoung bỏ thuốc ta, sau đó đẩy hai chúng ta vào một phòng, chúng ta vì sự tác động của rượu và thuốc nên phát sinh mối quan hệ. Hôm sau Jiah dẫn Taeho đến bắt tại trận, vậy là ta và Taeho chia tay, Jiah dễ dàng trở thành bạn gái Taeho mà Hyun anh trai của Jiah lại là có tình cảm với cô ấy, Hyun khi biết Jiah và Taeho hẹn hò liền nổi điên và gia đình đã bí mật đưa cậu ta ra nước ngoài. Nhóm của chúng ta bắt đầu tan rã, ta bắt đầu tránh mặt Yunki dù anh ấy luôn tìm cách để chuộc lỗi. Sau khi tốt nghiệp, Taeho và Jiah kết hôn nhưng một thời gian sau, vì Choi gia và Kim gia có hôn ước nên Hara cũng được gả vào Kim gia. Hyun quay về nước hòng lật đổ Kim gia, và Jiah là tay trong của cậu ấy. Ta đã nhiều lần cảnh báo Taeho nhưng cậu ấy không nghe, lúc này Jiah đã đến tìm Soyoung, cô ta lấy ước nguyện làm vợ của Taeho để dụ dỗ con bé theo phe mình. Vì khuyên mãi Taeho không nghe nên ta đành phải tự hành động, và ta đã tìm đến Yunki xin giúp đỡ. Hai người chúng ta hợp sức làm vật cản đường của hai anh em họ. Vì vậy bọn họ đã lên kế hoạch nhắm vào chúng ta. Bọn chúng dùng lại kế cũ, lợi dụng tình cảm của Yunki. Chúng ta lần nữa phát sinh quan hệ, và lần này ta đã có Jennie, lúc biết mình mang thai ta đã muốn phá bỏ. Yunki biết tin liền ngăn ta lại, chúng ta cãi nhau kịch liệt và từ đó hủy bỏ hợp tác. Ta đã định phá bỏ cái thai nhưng cuối cùng lại không nở, lúc đó Hara đã ở bên cạnh chăm sóc ta, thời gian đó cô ấy cũng mang thai. Jiah sợ cái thai của Hara sẽ làm hỏng kế hoạch của cô ta nên đã định ra tay, nhưng ta đã kịp thời đưa Hara đi trước khi cô ta kịp làm gì. Lúc đó Jiah đã nghĩ ra một phương án chính là giả vờ mang thai, và chuyện cô ta bị vô sinh chỉ có Hara và ta biết. Một thời gian sau ta sinh ra Jennie, Hara sinh ra Jisoo, và Jiah đem về một đứa bé trai để lấp liếm cho cái thai giả của mình, đứa bé đó chính là con đó Taehyung. Khi Jennie được 5 tuổi, trong lúc ta và Hara đang đưa con bé đi gặp Yunki để nó nhận cha thì đi qua một ngọn núi, lúc đó ta đã gặp Jiah, Soyoung đã phát hiện ra Jiah lừa dối con bé nên nó đã cắt dây thắng xe để trả thù, ai ngờ cô ta không chết. Chuyện sau đó chắc Hyun đã kể với cháu nghe rồi nhỉ"
"Cháu chỉ không ngờ mọi chuyện lại bắt nguồn từ tình yêu"
"Jiah đúng là yêu Taeho nhưng sự ham mê vật chất còn lớn hơn cả tình yêu đó nên cô ta mới thành ra như vậy con ạ"
"Dì vẫn còn yêu cha con?"
"Yêu? Ta nghĩ là không còn con ạ, trong thời gian ta mang thai, ta luôn nghĩ về Yunki, nghĩ về cách anh ấy âm thầm chăm sóc, quan tâm ta từ khi mới quen biết đã khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc, từ lúc đó ta đã biết tình yêu của mình hướng về đâu rồi"
"Chú cũng rất yêu dì, nghe nói người vợ đã khuất của chú ấy là từ một cuộc hôn nhân sắp đặt, chú ấy vẫn luôn giữ ảnh cô trong ví và trong tim mình"
"Vậy sao?"
"Bằng chứng là mỗi lần nhìn Jennie, mắt chú Yunki luôn hiện lên một tình yêu thương bất diệt như tình yêu chú dành cho dì vậy"
"Jennie đã gặp Yunki rồi ư"
"Họ đã nhận nhau rồi dì ạ, Jennie bây giờ là một phần của Min gia"
Somin mỉm cười hạnh phúc, bà bật khóc. Ánh sáng chói loà từ từ xuất hiện, một không gian được mở ra, Somin nhìn Taehyung nói:
"Cơ thể cháu đã hồi phục rồi, đến lúc cháu phải đi rồi đấy Taehyung"
Taehyung nhìn cơ thể dần dần biến mất của Somin, anh mỉm cười cúi đầu chào bà rồi đi vào vùng sáng.
Taehyung nheo nheo mắt, căn phòng bệnh từ từ hiện ra, tiếng tít tít của máy móc, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi anh. Taehyung quay sang bên cạnh, nhưng thấy Jennie đang mở to mắt nhìn anh, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra. Taehyung nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm, giọng anh trầm ấm:
"Anh về rồi, bảo bối"
——————
Hihi lại thêm một chap nữa nè mấy bồ
Cho mấy bồ đọc đã luon
Đừng quên em sao của tui nha mấy bồ ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro