Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 61-65

chương 61: Đúng là bị cởi sạch

Thái Tiêu kéo cửa ra định chạy, nhưng không nghĩ tới thứ khủng bố hơn còn đang ở đằng sau - ngoài cửa, một đám oanh oanh yến yến ngực trần đang lao về phía hắn.

"Công tử...." - Một tiếng gọi nũng nịu làm cho Thái Tiêu nổi da gà.

"Cứu mạng với...." - không thể xuống tay với một đám nữ nhân ở trần nửa thân, Thái Tiêu bất đắc dĩ bị bắt, sợ hãi nhảy lên nhảy xuống.

Tú Nghiên nhàn nhã ngồi một bên xem náo nhiệt:

"A Tiêu, ngươi vẫn nên đi theo các nàng đi!"

Cửa phòng Thái Tiêu nhanh chóng chất đầy một đám người đến xem náo nhiệt.

Thái Nghiên và Thái Khánh tự nhiên cũng nghe tiếng ồn đến. Bọn họ rất nghĩa khí giúp Thái Tiêu đuổi đám quần chúng nhàm chán đi, sau đó tiện tay giúp hắn đóng cửa phòng.

"Nha đầu, đủ rồi!" - Nhìn thấy đệ đệ bị bắt nạt đến đáng thương, đã bị một đám nữ nhân như lang như hổ ép lên giường rồi, Thái Nghiên cuối cùng cũng lên tiếng.

"Dám cá cược thì dám chịu thua, đạo lý này không phải là ngươi không hiểu chứ?" - Tú Nghiên

"Ta thấy......lần này hãy bỏ qua cho hắn đi. Được không?" - Thái Khánh cũng vì đệ đệ mà cầu tình.

Cái gọi là mượn thủ đoạn của người ta, bạc là nàng mượn Thái Khánh, nếu hắn cũng mở miệng cầu tình, tự nhiên phải cho hắn mặt mũi.

Tú Nghiên gật đầu, hướng về phía Thái Tiêu đang bị cởi quần áo nói:

"Nhưng hắn còn chưa nhận thua!"

Cho ngươi một cái bậc đi xuống!

Trong đám nữ nhân truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết của Thái Tiêu:

"Đệ thua rồi thua rồi! Tỷ tỷ, tha cho đệ đi, từ nay về sau đệ nghe tỷ sai bảo, cứu mạng với...."

Tú Nghiên lúc này mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay:

"Được rồi, các ngươi có thể đi về."

Đám nữ nhân nhận được bạc chỉ có thể không bằng lòng mà ngừng tay, aizzz, mặc dù nói là được bạc, nhưng mà buông tha cho tiểu soái ca da thịt mịn màng như vậy, thật sự là đáng tiếc!

"Nhớ rõ lời ngươi nói, sau này ngươi phải nghe ta sai bảo!" - để lại Thái Tiêu trốn trong chăn lui vào góc giường run run, Tú Nghiên đắc ý bỏ lại một câu, thành công rút lui trở về ngủ! Bây giờ nàng ngủ được rồi!

Thái Nghiên và Thái Khánh nghẹn cười nửa ngày cuối cùng cũng bạo phát.

Thật khôi hài, Thái Tiêu đùng là bị cởi sạch rồi!

Trải qua một hồi đả kích như vậy, thể xác và tinh thần Thái Tiêu đã bị "tổn thương nặng". Quá mất mặt mà!

Quan trọng nhất là, hai ca ca của hắn đều thấy chết mà không cứu, để cho hắn bịđám nữ nhân bắt nạt! Quan trọng nhất nhất nữa là, hai ca ca đều đứng về phe Tú Nghiên, hắn muốn báo thù cũng không có cơ hội.

Quên đi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Tú Nghiên, ngươi nhớ kỹ đấy!

Thái Tiêu thê lương cuộn chặt chăn lấy người — thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không chiếm được một cái nào, ở lại đây chỉ có bị bắt nạt, lúc này không đi còn đợi đến khi nào!

Đã sớm biết nữ nhân này không thể trêu chọc, nhưng mà rốt cục hắn gốc rễ không đúng chỗ nào, cố tình đi trêu chọc nàng! Kết quả trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo! Mất sạch mặt mũi!

Hắn vẫn nên trở về Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi để an ủi tâm hồn bi thương của hắn thôi!

chương 62: Kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng

Thái Tiêu đi một cái,Tú Nghiên tức giận đến nỗi oa oa kêu to:

"Tên ẻo lả không giữ chữ tín, ngươi chờ đấy!"

Thái Nghiên bật cười khanh khách, bộ dángTú Nghiên tức giận rất là đáng yêu! Ánh mắt rời đi, ánh mắt Thái Khánh nhìn Tú Nghiên sâu lắng mà chuyên chú, trên khuôn mặt ngày thường vẫn cương nghị kia cũng mang theo vài nét cười dịu dàng.

Gần như cùng lúc, ánh mắt Thái Khánh cũng rời đi, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng không, nụ cười của bọn họ trong nháy mắt ngưng tụ lại.

***

Thái Tiêu đi rồi, người bắt nạt Tú Nghiên cũng chỉ có Thái Nghiên. Nhưng Tú Nghiên rất nhạy cảm nhận thấy rằng, mỗi một lần chỉ cần nàng và Thái Khánh đi cùng nhau, Thái Nghiên sẽ tức giận.

Cho nên Tú Nghiên cố ý lớn nói:

"A Khánh! Đợi ta với!"

"A Khánh! Ngươi thật lợi hại!"

"A Khánh, ngươi tốt nhất!"

"A Khánh! Chúng ta đi thả diều!"

Nét mặt Thái Khánh càng ngày càng toả sáng, mà sắc mặt Thái Nghiên lại càng ngày càng âm u.

Cuối cùng, một ngày nào đó trong một cái trấn nhỏ nào đó, có người bạo phát.

Quá nửa đêm, Tú Nghiên đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Thái Khánh xung phong nhận việc đi mua giúp nàng.

"A Khánh thật tốt!" - ánh mắt Tú Nghiên đuổi theo bóng dáng Thái Khánh, giống như đang thì thầm tự nói, cũng giống như cố ý nói cho người nào đó nghe.

Ngoài tiểu sư phụ, không ai tốt với nàng như vậy. Không biết bây giờ tiểu sư phụ đến đâu rồi.

Con ngươi Tú Nghiên sáng như viên ngọc trai đen, lấp lánh như nước hồ mùa xuân.

Cái chén trong tay Thái Nghiên phát ra một tiếng tách, nước, dọc theo vết nứt chảy ra, lan thành một dòng suối nhỏ.

Tú Nghiên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện đã có người lòng kiên nhẫn đã chạm đến cực hạn.

Tú Nghiên chỉ cảm thấy cổ áo chặt căng, cả cơ thể bay lên không.

"Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống dưới!" - Ta không phải mèo, đừng có mang ta như một con mèo hoang!

Thái Nghiên không phí lời với nàng, trực tiếp mang Tú Nghiên quay đi.

Nha đầu này phải được dạy dỗ cẩn thận

Rừng cây nhỏ, ánh trăng âm u lạnh lẽo, bốn bề vắng lặng.

"Thái Nghiên, ngươi thả ta ra!" - Tên biến thái đê tiện, dám thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà điểm huyệt nàng!

Thái Nghiên từ từ cong khóe môi:

"Kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng."

Nhìn bộ dáng Tú Nghiên thở phì phì lại không thể làm gì, tâm tình Thái Nghiên tốt hẳn, hắn chậm rãi tiến lại gần, trong giọng nói có vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra:

"Nàng đoán xem lần này, A Khánh của nàng có thể tới cứu nàng hay không?"

"Đồ biến thái! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta trêu chọc gì ngươi!" - Có trêu chọc hắn hay không, trong lòng cả hai hiểu rõ, có điều Tú Nghiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Hình như lần trước nợ nần của chúng ta vẫn chưa tính toán xong." -Thái Nghiên cười cực kỳ mê hoặc.

"Nợ nần gì, ngươi......a...." - Tú Nghiên chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, bị thả xuống mặt đất bằng phẳng.

chương 63: Sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai.

"Ngươi làm cái gì!" - Tú Nghiên trừng mắt nhìn Thái Nghiên, tên biến thái lại cởi giày của nàng!

"Nàng đoán xem?" - tiếng Thái Nghiên vô cùng hấp dẫn vang lên trong khoảng không của khu rừng nhỏ, có vẻ hết sức mê hoặc. Vung bàn tay, miếng lụa trắng theo gió bay lên, lộ ra một đôi chân bạch ngọc.

"Đoán cái đầu ngươi, ngươi thả ta ra......" - Tú Nghiên vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn ră trừng mắt nhìn Thái Nghiên. Tên biến thái này lại muốn làm cái gì đây?

Thái Nghiên tiện tay bứt một cây cỏ đuôi chó bên bụi cỏ, thích chí lắc lắc trước mặt Tú Nghiên, sau đó dùng ngọn cỏ lông xù kia chậm rãi quét qua chân Tú Nghiên.

"A.... đồ biến thái, ngươi thả ta ra!" - ngứa không chịu được, Tú Nghiên vừa kêu vừa cười.

"Nàng nên gọi ta là gì?" - Tiếp tục vấn đề lần trước chưa trả lời xong.

"Vương gia tướng công......" - Hảo hán không tính thiệt hơn trước mắt,Tú Nghiên tuân thủ theo tinh thần biết co biết duỗi lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Ngoan, thế này mới là nghe lời!" - Thái Nghiên tủm tỉm gật đầu. Nha đầu kia mẫn cảm đến đáng yêu!

"Thả......thả......thả ta ra!" -Tú Nghiêncười đến sắp đau hai bên hông rồi.

"Nàng là Vương phi của ta, cho nên, sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai." - Thái Nghiên bắt đầu ra điều kiện.

"......Không......Được......được! Được!" - Tú Nghiên mới nói được nửa chữ "không", chân đã bị một trận ngứa khó chịu. Vì thế rất biết điều sửa miệng. Nhưng mà nàng thề, câu trả lời trong lòng nàng tuyệt đối là: Không được!

"Gọi ta lại một lần nào."

"Vương gia......chết tiệt......tướng công." -Tú Nghiên thấp giọng bỏ thêm một chữ vào giữa.

"Nàng nói cái gì?" - Đừng nghĩ là ta không nghe thấy. Ngọn cỏ nhỏ Thái Nghiên cầm trong tay nhẹ nhàng chuyển động giữa bàn chân Tú Nghiên. Cảm giác vừa rát vừa ngứa từ lòng bàn chân lại truyền khắp toàn thân, làm cho Tú Nghiên run rẩy cả người.

"A..... tướng công, tướng công...." - Tú Nghiên kêu to. Trời ơi, ai đến cứu nàng được không!

Thái Nghiên,ó rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta!

"Ngoạn!" - con người mê hoặc của Thái Nghiên tràn đầy màu sắc, cuối cùng cũng ngừng tay, cúi xuống áp sát người vào Tú Nghiên.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Nghiên đã nghẹn đến mức đỏ ửng. Thật đúng là làm cho người ta xúc động muốn cắn một cái.

"Nhớ kỹ đấy, nàng là Vương phi của ta, không được chạy đi với người khác, biết chưa?" - ngón tay thon dài của Thái Nghiên nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Tú Nghiên, hô hấp nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt Tú Nghiên, cái cảm giác nhẹ nhàng mới mẻ này lại một lần nữa tràn ngập tất cả giác quan củaTú Nghiên. Ký ức về hai lần trước hiện lên trước mắt.

Tại sao vậy? Vì sao không khí xung quanh đều trở nên loãng? Hít - thở - hít

Thái Nghiên đột nhiên cười nói:

"Nha đầu, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Nghĩ cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Ngươi mau bỏ ta ra!" -Tú Nghiên gầm lên với Thái Nghiên.

"Suỵt...." -Thái Nghiên tỉnh táo lấy tay chặn miệngTú Nghiên.

Trong rừng cây, một trận gió lạ thường vang lên.

Ánh mắt Tú Nghiên nhất thời sáng ngời, là Thái Khánh đến!

chương 64: Làm mấy việc vợ chồng nên làm.

"Tú Nghiên...." - tiếng Thái Khánh từ không xa truyền đến.

"A......" - Tú Nghiên đang định cầu cứu, nào ngờ vừa mở miệng đã bị hai phiến mềm mại chuẩn xác ngăn chặn đôi môi.

Quả nhiên lại nữa rồi!

Tú Nghiên trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp ngừng lại. Mặc cho cái cảm giác mới mẻ trong miệng kia lại một lần nữa làm cho cảm giác của nàng hồ đồ.

Thái Nghiên tâm tình lại rt tốt, từng chút từng chút thưởng thức 'mỹ thực' trong lòng. Cấm khu mềm mại, ngọt ngào, rõ ràng chưa có ai bước vào, nơi đây là đặc quyền của hắn. Nghĩ vậy, tâm tình Thái Nghiên tốt hẳn lên.

Chẳng qua nha đầu kia rõ ràng rất không có kinh nghiệm, chỉ hôn một chút thôi mà trở nên giống như bị ngạt hơi vậy sao?

Nếu không phải sợ nàng thật sự không thở được mà chết, để cho hắn từ nay về sau bị mắc cái tội danh 'hôn' chết Vương phi, hắn thực sự không nỡ buông ra món ngon bên miệng thế này.

Thái Nghiên lưu luyến ngẩng đầu.

Nào ngờ lần này,Tú Nghiên phản ứng rất nhanh, vừa chạm được vào không khí, nàng kêu ầm lên trước tiên:

"A Khánh cứu ta....."

***

Lúc Thái Khánh trở về, không tìm thấy Tú Nghiên. Hắn đầu tiên đã nghĩ đến - không hay rồi! Chỉ sợ là đệ đệ tốt của hắn lại muốn bắt nạt người rồi!

Đương nhiên hắn không thể nhìn Tú Nghiên bị bắt nạt. Thái Khánh tìm kiếm xung quanh giống như người điên.

Vừa rồi trong mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Tú Nghiên cho nên hắn đi vào một khu rừng nhỏ. Nhưng vì sao đột nhiên lại không nghe thấy tiếng kêu nữa?

Ngay lúc Thái Khánh quay người chuẩn bị rời đi, lần này, hắn chính xác nghe thấy tiếng cầu cứu của Tú Nghiên:

"A Khánh cứu ta...."

"Tú Nghiên!Khánh nghe tiếng, phi thân đến.

Không ngờ tới khi hắn đến nơi lại nhìn thấy một cảnh -  Tú Nghiên nằm thẳng trên mặt đất, một đôi chân bạch ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh trăng, cánh môi như hoa trơn bóng sáng loáng, vừa nhìn qua là biết mới bị hôn qua.

Một cỗ lửa giận mãnh liệt bừng lên trong đầu, ánh mắt Thái  Khánh bỗng nhiên lạnh lẽo, không kiềm chế được tay nắm chặt thành quyền.

Mà cái kẻ làm chuyện xấu kia vẫn đang nhàn nhã nằm nửa người bên cạnh nàng, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ đuôi chó lắc lắc, một tay chống đầu, tay kia thì ôm lấy eo Tú Nghiên. Cười giống như một con mèo ăn vụng!

"A Khánh, cứu ta...." - Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Thái Khánh nhìn nàng, giống như thấy được tiểu sư phụ.

TiếngTú Nghiên kêu cứu hoàn toàn đập tan lý trí của Thái Khánh, lửa giận dâng lên như hồng thủy, "xoạt" một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lao thẳng vào cổ Thái Nghiên.

"Đệ đã làm gì nàng?" - tiếng Thái Khánh lạnh lẽo như băng, lửa giận trong ánh mắt bắn ra bốn phía.

"Bọn đệ chỉ làm mấy việc vợ chồng nên làm thôi, sao vậy? Đại ca có ý kiến sao?"

Thái Nghiên dùng tay tao nhã đẩy lưỡi kiếm sắc nhọn ra, nở một nụ cười quyến rũ với Thái Khánh.

chương 65: Tên này đùa như thật!

Thái Khánh nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, trường kiếm trong tay hơi run run, giống như một con linh xà đã sẵn sàng rời động.

Khóe môi Thái Nghiên cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo

Thái Khánh nghĩ Thái Nghiên lại muốn chạm vào Tú Nghiên, trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Thái Nghiên, làm Thái Nghiên lùi về sau một bước để hắn rời xa Tú Nghiên.

Gần như cùng lúc,Thái Khánh phi thân lạị ôm lấy Tú Nghiên vẫn nằm yên trên mặt đất:

"Nàng sao rồi?"

"Giải huyệt đạo cho ta trước đã!" - cái tên ngu ngốc này!Tú Nghiên gấp đến mức muốn cắn người.

Một bóng màu xám xuất hiện, là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách Thái Khánh và Tú Nghiên ra.

"A...." -Tú Nghiên vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững đã bị đánh lùi về phía sau một bước, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Ngay lập tức bóng Thái Nghiên lao đến, cánh tay ôm lấy Tú Nghiên vào trong lòng:

"Vương phi yêu quý, không bị dọa sợ chứ?"

"Buông nàng ra!" - Thái Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.

Thái Nghiên không thèm chớp mắt lấy một cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.

Mũi kiếm Thái Khánh đã kề sát đến cổ Thái Nghiên, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của hắn.

Mặt Thái Nghiên vẫn không đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Thái  Khánh lại run run.

"Thả ta ra!" -Tú Nghiên ra sức mở cánh tay Thái Nghiên, lúc này mới phát hiện không khí có vẻ không hợp lý.

Khuôn mặt Thái Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như thật

"Này, đừng kích động, đừng kích động!" - Tú Nghiên dùng tay đẩy kiếm Thái Khánh ra, nàng cũng không muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy thì tội nghiệt của nàng sẽ rất lớn!

Trong lòng Thái Khánh có một dòng nước ấm chảy qua - không ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho hắn, sợ hắn trong lúc xúc động giết Thái Nghiên sau này sẽ hối hận.

Thái Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay Tú Nghiên:

"Tú Nghiên, đi với ta!"

"A?" - Tú Nghiên nghĩ mình đang nghe nhầm.

"Chúng ta không đi Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý không?" - ánh mắt sáng ngời của Thái Khánh nhìn Tú Nghiên, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, hắn cũng không để ý.

"A?" - Lưu lạc thiên nhai? Lời này nghe sao thật quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng nói như vậy.

Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ đang ở Ấp Thành chờ nàng.

"Tú Nghiên......" - Chẳng lẽ nàng không muốn? Trên khuôn mặt của Tú Nghiên xuất hiện một tia do dự làm cho ánh mắt Thái  Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.

"Nàng không muốn đi cùng ta sao?"

Tú Nghiên khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ không dám nhìn vào mắt Thái Khánh:

"Cái này......ầy......"

Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Thái  Khánh.

Thái Nghiên, báo ứng của ngươi đến rồi!

Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Thái Khánh.

Trên khuôn mặt nhỏ của nàng viết rõ ràng lời cự tuyệt, nối mất mát trong mắt Thái Khánh lặng lẽ lan gtranf thành một nỗi đau đớn kịch liệt. Thì ra nàng không phải vì hắn, mà là vì Thái Nghiên.

Mắt Thái Nghiên hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ như cũ:

"Đại ca, xem ra, tiểu nha đầu không muốn đi theo huynh. Phải không, nha đầu?"

"Cút ngay!" - cái tên đáng đánh đòn này, ngay cả huynh đệ của mình cũng chèn ép, đúng là không phải người!

Thù mới hận cũ cùng nhau xộc đến, Tú Nghiên không khách khí tung một chưởng đánh. Thái Nghiên thoải mái né tránh, sau đó phi thân lui về phía sau vài bước, đắc ý cao giọng nhíu mày:

"Đánh không trúng rồi!"

Tú Nghiên tức giận vung tay theo sát.

Thái Khánh im lặng không nói gì nhìn theo bóng Thái Nghiên và Tú Nghiên bay tới trốn lui.

Thái Nghiên chỉ tránh né không tấn công, mỗi lần Tú Nghiên sắp đánh được, hắn liền phi thân né tránh, làm cho Tú Nghiên vừa tức vừa bực, vì thế đuổi theo không tha, kết quả bị Thái Nghiên dẫn đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Thái Khánh.

Đêm không tiếng động, khu rừng nhỏ trong ánh trăng mờ mịt lại quay về với sự yên tĩnh trước đó. Gió đêm, thổi bay trường sam của hắn, bóng dáng cao lớn của Thái Khánh trong khu rừng tĩnh lặng trở nên vô cùng cô đơn.

Thái Khánh bỏ đi. Đi trong vô thanh vô tức.

Tú Nghiên tức giận. Rất tức giận, rất tức giận. ên biến thái chết tiệt, Thái Nghiên thối tha, dám đối xử với nàng như vậy! Còn làm A Khánh tức giận bỏ đi! Thù này nàng phải báo, thề không bỏ qua!

Thái Nghiên híp mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng giận dỗi của Tú Nghiên, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn biết nàng sẽ trở về.

Nha đầu ơi là nha đầu, nàng không đi cùng Thái Khánh, tuyệt đối không phải là vì ta. Như vậy, rốt cục là vì sao nàng lại cự tuyệt Thái Khánh? Đừng để cho ta biết nàng có mục đích khác. Nếu không, nàng sẽ hối hận vì đã chọn đi theo ta.

Tú Nghiên quả nhiên quay lại rất nhanh, chẳng qua là, nàng không phải trở về một mình.

"Các ngươi......" -Thái Nghiên chậm rãi đánh giá vài vị đại hán lực lưỡng ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt dài hơi đảo, dễ dàng bắt được bóng dáng Tú Nghiên đang đứng cách đó không xa cười gian như một tên cướp. Vì thế hắn chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ:

"Các vị tìm ta?"

"Vô nghĩa! Đứng lên cho lão tử!" - Bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Vài tên nam nhân hung thần ác sát cao lớn thô kệch rống lên với Thái Nghiên.

Nha đầu kia tìm đâu ra mấy tên ngu ngốc to con này vậy? Thái Nghiên lười biếng ưỡn lưng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng mấy cái tên to con đần độn này sẽ thay nàng báo thù chứ?

Tú Nghiên nhíu mày xem diễn.

Có phải ngu ngốc to xác hay không, lát nữa sẽ rõ. Về việc nàng kiếm ở đâu ra ấy à, nàng Tú Nghiên là nhân vật nào? Làm loạn mười tám sòng bạc lớn trong kinh thành cũng không tìm được thần cờ bạc nào là đối thủ! Nếu thật sự bức ép nàng, đi đến sòng bạc mượn chút tiền thuê lấy vài người thì có gì là khó!

Thái Nghiên, báo ứng của ngươi đến rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro