chương 36: Muốn làm gì thì làm
Lúc Tú Nghiên trở về phủ, nàng đi đường vòng một chuyến đến hiệu thuốc bắc của nhị sư phụ, lấy một ít dược gây sốt, sau khi ăn mấy thứ này sẽ có những triệu chứng bệnh tự nhiên. Nhưng chỉ cần ăn giải dược đúng lúc thì sẽ không sẽ có
Vì thế ngày hôm sau, trong phủ có tin đồn, bệnh của Vương phi ngày càng thêm nghiêm trọng. Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của Dung ma ma, sáng sớm liền gọi bà ta hồi cung. Đối mặt với sự suy yếu của Tú Nghiên, mấy người thái y cũng không có biện pháp nào.
"Các ngươi đi truyền lời cho phụ hoàng mẫu hậu, nói là ta đã làm cho bọn họ phải bận tâm rồi. Sau khi ta ra đi, bọn họ phải bảo trọng thân thể, tìm cho Vương gia một phu nhân tốt. Ta...... Ta không có cái phúc khí này rồi." - Tú Nghiên yếu ớt nói với thái y.
Mấy người thái y chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể tận tâm tận sức, còn lại đành theo ý trời!
"Bệnh đậu mùa! Dù cho tất cả mọi người có chết hết nàng ta cũng không có khả năng bị bệnh đậu mùa!" Thái Tiêu nhảy dựng lên. Hắn lại bị trúng bẫy của nữ nhân kia! Thật đáng chết!
"Nhưng tất cả thái y đều nói là bệnh đậu mùa." - Thái Khánh cũng rất nghi ngờ. Hắn luôn không có hảo cảm với nữ nhân này, không đúng, phải nói là "ác" cảm!
"Tất cả thái y đều nói là bệnh đậu mùa, nhưng mà là ngũ ca bắt họ nói vậy." - Thái Tiêu không đoán ra được Tú Nghiên đang giở trò gì.
"Nhưng bây giờ không rõ bệnh tình như thế nào, chẳng may đúng thật là bệnh đậu mùa, vậy thì......" - không phải Thái Khánh sợ chết, mà là hắn không mong có người vô tội bị nhiễm bệnh. Bệnh đậu mùa rất đáng sợ!
Vài năm trước vì bệnh đậu mùa mà trong kinh thành đã có rất nhiều người chết, lúc ấy hắn cũng đã chứng kiến tận mắt. Nhìn nạn dân từng người từng người ngã xuống trước mặt mà hắn thì lại bất lực. Cảm giác này thật đáng sợ! Cũng may có một đại phu y thuật hơn người kịp thời ổn định được bệnh tình, nếu không hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được!
Lúc ấy, ngay cả hắn suýt chút nữa cũng bị bệnh đậu mùa, hắn còn nhớ rõ, lúc đó, là một tiểu nha đầu bên cạnh đại phu đã cứu hắn, lại chăm sóc hắn, đợi đến khi thân thể hắn hồi phục thì tiểu cô nương kia cũng không thấy đâu nữa. Việc này cũng làm hắn u sầu trong thời gian
"Để đệ đi xem sao!" - Thái Nghiên đứng dậy chuẩn bị đến phòng của Tú Nghiên. Nha đầu kia một khi còn có thể trèo cột thì sẽ không chịu đi xuống đâu!
"Nhị đệ!"
"Ngũ ca!"
"Yên tâm đi. Mấy người có biết nhị sư phụ của nha đầu kia là ai không?" - Thái Nghiên quay đầu thú vị nở nụ cười, hắn cũng vừa mới biết tin này.
"Sư phụ? Sự phụ nào?"
"Nàng có hai vị sư phụ, một người là lão ăn mày trong căn miếu hoang ở thành bắc. Người này võ công rất cao, sâu không lường được, ta đã phí rất nhiều công sức mà cũng không tra được thân thế của hắn."
"Người kia là một đại phu trong Nhân An Đường ở thành đông. Ai ai cũng nói y thuật của hắn cao siêu, nhưng chắc chắn các ngươi không thể ngờ được hắn là ai!"
"Hắn là ai vậy?"
"Mười năm trước hắn được gọi là diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị."
"Giang Bất Nhị? Là giang hồ quái y? Làm sao hắn có thể ở đây được?" -Thái Khánh cực kỳ kinh ngạc. Người năm đó cứu hắn chính là vị đại phu này của Nhân An Đường! Không ngờ hắn lại là Giang Bất Nhị! Vậy năm đó nha đầu chăm sóc hắn rồi mất tích là ai?
"Vì sao hắn ở đây thì đệ vẫn đang điều tra, nhưng có thể khẳng định là, nơi này có Giang Bất Nhị, tiểu nha đầu kia sẽ không bị bệnh đậu mùa gì hết. Hai người đợi ở trong đây, chẳng may có chuyện gì thì chống đỡ giúp ta. Ta đi xem sao." -Thái NGhiên nói xong, một mình đi vào căn phòng nhỏ, để lại một Thái Tiêu tức giận bất bình và một Thái Khánh nghi ngờ thắc mắc.
Tú Nghiên mặt mày tái nhợt nằm trên giường.
"Nha đầu, ta đến thăm nàng.
Không có động tĩnh.
Đôi lông mày dài của Thái Nghiên hứng thú nhếch lên, không có động tĩnh sao, như vậy có phải là hắn muốn làm gì thì làm không?
chương 37: Để xem nàng có thể chống cự được bao lâu!
Khóe môi Thái Nghiên cong lên, lông mày khẽ nhếch lên, vén rèm lên đi đi vào, dựa vào bên cạnh Tú Nghiên.
Ngón tay thon dài nhẹ vỗ về lên khuôn mặt Tú Nghiên, từ hai má nàng đến đằng sau tai, đầu ngón tay của hắn rõ ràng truyền đến một cơn run rẩy, nhưng mà cái nha đầu kia lại vẫn cứ cắn răng đỡ giả bộ bất tỉnh.
"Nghiên Nhi......" - tiếng Thái Nghiên tao nhã mà ám muội vang lên bên tai Tú Nghiên, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của Tú Nghiên đang phải vào lỗ tai nàng, là cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Tên chết tiệt này! Không có việc đến gần như vậy làm gì? Không sợ bị lây bệnh sao?
Nếu không phải vì nghĩ đến ngày mai nàng phải "chết", cho nên hôm nay nàng mới phải giả bộ sao cho giống người sắp chết một chút, không thì nàng đã sớm đá cho hắn một cước rồi!
"Nghiên Nhi, nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ ta đi như vậy chứ?" - Tiếp tục trêu người.
Người nào đó vẫn tiếp tục giả chết.
"Nghiên Nhi, Nghiên Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm rời ta mà đi như vậy?" - giọng Thái Nghiên bắt đầu khàn khàn, cứ như là sắp khóc đến nơi.
Tú Nghiên không mở mắt ra, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy khóe môi Thái Nghiên mỉm cười - thái độ và giọng nói hoàn toàn là hai việc khác nhau - nhưng dựa vào hiểu biết của nàng về Thái Nghiên, nàng biết chắc chắn là tên nam nhân này không có chút hảo tâm nào!
"Nàng biết không? Nàng cứ đi như vậy, vậy ta biết làm sao bây giờ? Sau này không có ai có thể phối hợp với ta, giúp đỡ ta như vậy nữa, phụ hoàng chắc sẽ bắt ta cưới thêm vợ. Đến lúc đó đừng nói là rời đi, ngay cả muốn có một cuộc sống bình thường cũng không có cơ hội. Nghiên Nhi, nàng không thể bỏ ta lại được......"
Đúng là thảm thiết động lòng người, môi Thái Nghiên ngay sát tai nàng, cánh môi của hắn thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai nàng, mỗi lần chạm vào đều làm cho nàng rung mình. Không ngờ cơ thể nàng lại mẫn cảm như vậy, ý đồ trêu ghẹo của Thái Nghiên nhất thời nổi lên.
Hắn một tay ôm lấy Tú Nghiên vào lòng. Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy rõ ràng mi mắt Tú Nghiên giật giật.
Rất thú vị! Nha đầu này rõ ràng đang tức giận phát điên lên lại còn cố chống đỡ! Được, để xem nàng có thể chống cự được bao lâu!
Thái Nghiên ôm lấy cơ thể nhỏ gầy của Tú Nghiên, bàn tay vén mái tóc dài rối loạn trên mặt Tú Nghiên. Ngón tay mang theo hơi ấm, từ hai má nàng, chậm rãi vuốt ve dần xuống, đến cổ nàng thì chậm rãi vòng một đường. Vô cùng ám muội. Hơn nữa rất có thể nếu nàng không có động tình gì thì hắn sẽ tiếp tục cứ thế mà đi xuống.
Cơ thể Tú Nghiên chợt cứng ngắc, chưa có ai làm như vậy với nàng bao giờ! Cái tên Thái Nghiên đáng chết này, thật đáng ghét!
Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, nắm lấy 'móng vuốt sói' đang chuẩn bị tiến công xuống trước ngực nàng, ánh mắt Tú Nghiên mơ màng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp:
"Vương gia, ngài làm sao có thể ở đây? Người đi mau, đi mau, bệnh của ta...... sẽ lây cho người." - giọng nói thống khổ thân thiết.
"Bản vương không sợ, bản vương làm sao có thể để ái phi của ta một mình ở đây chịu tội được!" - Thái Nghiên dịu dàng lắc đầu, dùng giọng truyền cảm chậm rãi nói, đồng thời dùng bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
"Người đi nhanh đi! Ta...... Ta là người sắp chết. Không thể hại cả ngươi được, sau khi ta chết, ngươi tìm một lý do rời nơi này đi, sống cuộc sống mà ngươi muốn, ta......ta không giúp được ngươi rồi." -Tú Nghiên muốn dùng sức rút bàn tay bị nắm lấy ra, Thái Nghiên chết tiệt, nắm chặt như vậy làm cái gì!
"Ái phi, bản vương luyến tiếc nàng! Bản vương tuyệt đối sẽ không để nàng một mình cô độc rời đi!" - Thái Nghiên lúc này đây không chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn.
chương 38: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
Thái Nghiên lúc này đây không chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn. Lông mày Tú Nghiên khẽ nhíu lại, một lần nữa nhẹ nhàng nói:
"Không, Vương gia, là ta tự giả bệnh, không ngờ lại bị báo ứng như vậy, người đi nhanh đi, đừng giả bệnh nữa, bằng không cũng sẽ không có kết quả tốt! Biết không? Phải sống tốt, ta......ta......"
Tú Nghiên "suy yếu" nói không ra lời.
Mặc dù Tú Nghiên che giấu rất khá, nhưng Thái Nghiên vẫn lập tức nghe ra, nha đầu kia đang rủa hắn!
Đúng là nha đầu to gan lớn mật, xem ra không giáo huấn nàng một chút không được!
Thái Nghiên đột nhiên một tay đẩy Tú Nghiên đến trước mặt, tình thâm ý thiết nói:
"Nương tử, ta muốn chứng minh với nàng, không có gì có thể chia cắt chúng ta!"
Khóe môi Thái Nghiên cong lên mê hoặc, lúc Tú Nghiên còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên cúi đầu, chuẩn xác ôm trọn lấy môi nàng.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Tú Nghiên mờ mịt trợn mắt lên nhìn.
Khuôn mặt tuấn lãng của Thái Nghiên phóng đại ngay trước, hàng lông mi dài khẽ khép lại, khuôn mặt trong nháy mắt dường như trở nên dịu dàng lưu luyến.
Vẫn trợn mắt lên nhìn, trên môi truyền đến một cảm giác hưng phấn kỳ lạ làm cho máu toàn thân Tú Nghiên giống như sục sôi trong nháy mắt. Không khí càng lúc càng loãng, gương mặt trước mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng mơ hồ. Bàn tay nhỏ bé của Tú Nghiên gắt gao nắm chặt lấy vải lụa trong tay, càng nắm càng chặt......
Thái Nghiên không khỏi khẽ cười ra tiếng, tiểu nha đầu này rất ngây ngô đáng yêu, nếu hắn cứ hôn như vậy thì liệu có phải nàng sẽ thật sự chết vì không thở được không?
Còn nữa, nàng lo lắng như vậy làm cái gì? Sắp xé rách quần áo của hắn rồi! Vốn dĩ sắc mặt đã không được tốt lắm, bây giờ lại sợ tới mức mặt mày tái nhợt, aizzz, làm cho hắn thực sự có chút......không đành lòng hôn tiếp!
Buồn cười quá!
Thái Nghiên xoay người ngã xuống bên cạnh Tú Nghiên, cười đến toàn thân run run, nếu không phải sợ sẽ chọc giận nha đầu bên cạnh thì hắn thật sự muốn cười phá lên thật to!
Không khí, không khí! Không khí sống ở đâu rồi? Cuối cùng, Tú Nghiên cũng tìm được hô hấp của mình.
Thở - sâu
Nóng quá nóng quá, hai má giống như bị thiêu đốt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ý thức quay về, ít nhất nàng cũng hiểu rõ một việc - Thái Nghiên đang cười nàng!
Mặc dù nàng không rõ vì sao hắn cười, nhưng ít nhất nàng biết, nụ cười của hắn chính là cười nhạo, giống như lúc nàng nói nàng không biết động phòng là gì.
Nếu không phải nghĩ đến Phong Vô Ngân nói đêm mai sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả, sau đó tới đón nàng, cùng nàng rời khỏi đây. Nếu không phải nghĩ đến, chỉ cần qua ngày mai, nàng sẽ được tự do. Bây giờ nàng rất muốn nhảy dựng lên, đánh cho cái tên nam nhân đáng ghét, đang cười đến run c người kia một trận nên thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro