chương 11-12
chương 11: Giao dịch
"Ngươi muốn nói chuyện với ta?" - Trịnh Tú Nghiên nhìn Kim Thái Nghiên không biết đầu óc bị hỏng ở đâu, nói chuyện với hắn thì có gì hay?
"Nàng không phải là con gái của Trịnh Thừa tướng." - Kim Thái Nghiên nhàn nhã nghịch ngón tay.
"Ngươi cũng không phải Kim Vương gia gì đó!" -Trịnh Tú Nghiên cũng không mơ hồ, nàng dám giả xấu là cũng nghĩ đến đường lui rồi. Cho rằng nàng ngốc như vậy sao?
Kim Thái Nghiên nhíu mày, đôi mắt hẹp mày dài chăm chú nhìn, thú vị.
"Ta là Kim Vương gia."
"Bên ngoài đồn đại, Kim Vương gia bệnh tật yếu đuối, hai mắt mù lòa, hơn nữa xấu xí không chịu được. Ngươi? Hừ!" - Trịnh Tú Nghiên nhếch mép, ý tứ rất rõ ràng: không hề giống chút nào
"Đó là lời đồn đại." - Kim Thái Nghiên vừa nói dứt lời, đã biết mình bị trúng bẫy. Bởi vì vấn đề kế tiếp mà Trịnh Tú Nghiên nói đến sẽ là -
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không phải nữ nhi của Thừa tướng?"
Quả nhiên là vậy! Lúc này, Kim Thái Nghiên sẽ không ngu ngốc mà trả lời nàng rằng: Bởi vì bên ngoài đồn đại nữ nhi của Trịnh Thừa tướng đều rất đẹp, mà nàng thì không.
Kim Thái Nghiên thích thú nhìn mặt Trịnh Tú Nghiên, đây là khuôn mặt trái xoan điển hình, một vẻ đẹp phôi thai. Ngũ quan thoạt nhìn cũng có vẻ rất đoan chính, chẳng qua trên mặt không có gì rực rỡ, rất giống bị suy dinh dưỡng dài hạn [lời tg: nếu tại thời điểm đó có từ 'suy dinh dưỡng'], thứ sát phong cảnh nhất là trên khuôn mặt nàng có một nếp da gấp đáng sợ và nếp nhăn thô thiển không đồng nhất.
Nếu -
Kim Thái Nghiên từ từ đứng dậy, từng bước từng bước gần Trịnh Tú Nghiên. Bước chân của hắn chậm rãi mà ổn định.
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" - Trịnh Tú Nghiên trừng mắt, Kim Thái Nghiên đến gần một bước, nàng liền lui về phía sau một bước.
Mặc dù nàng thừa nhận này tên nam nhân này bộ dạng rất đẹp, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ thích hắn.
Mặc dù nàng là phi tử của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thuận theo hắn.
Mặc dù bây giờ nàng có chạy đằng trời, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ để cho hắn bắt nạt nàng!
Tâm trí còn đang bay rất xa, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm giác phía sau đã là tường. Vì thế, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi mắt trầm xuống, sẵn sàng khai chiến.
"Đừng nhúc nhích." - Kim Thái Nghiên đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mờ ám, còn mang theo một chút khàn khàn
Trịnh Tú Nghiên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Đây không phải mùi mà bình thường nàng vẫn thấy ở trên người tất cả nam nhân. Mùi hương này rất trong sạch, rất tinh khiết, còn có một khí phách điềm đạm, hơi thở nho nhã. Loại cảm giác này rất thoải mái, rất giống với......
Tâm Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên chấn động, ngây ngốc nhìn bàn tay Kim Thái Nghiên tới gần.
Tay Kim Thái Nghiên chậm rãi tiến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khẽ vuốt nhẹ lên lớp da gấp của nàng. Trong đôi mắt dài lóe lên một tia sắc bén.
"Chúng ta làm một cuộc giao dịch."
"...... A?" - cho đến khi Kim Thái Nghiên xoay người ngồi vào vị trí cũ, Trịnh Tú Nghiên mới như người ở trong mộng tỉnh dậy.
"Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ta nghĩ đây là một cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai chúng ta." - giọng Kim Thái Nghiên nhẹ như gió tháng tư.
"Giao dịch gì?" - Trịnh Tú Nghiên hít sâu, nhanh chóng xóa bỏ những hỗn loạn trong lòng. Vương gia này rất gian ác, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
chương 12: Hoàng Thượng giá lâm
"Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ta nghĩ đây là một cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai chúng ta." - giọng Kim Thái Nghiên nhẹ như gió tháng tư.
"Giao dịch gì?" - Trịnh Tú Nghiên hít sâu, nhanh chóng xóa bỏ những hỗn loạn trong lòng. Vương gia này rất gian ác, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Ở trước mặt phụ hoàng, ta vẫn là một hoàng tử bệnh tật, chỉ cần nàng giúp ta giữ bí mật, ta cũng có thể bảo toàn tính mạng cả nhà nàng." -Kim Thái Nghiên thong thả nói.
"Bảo vệ cả nhà ta?Trịnh Tú Nghiên nhất thời không phản ứng.
"Phụ thân của nàng trước mặt phụ hoàng đã nói, nàng là nữ nhi xinh đẹp nhất của hắn. Nàng đoán xem khi phụ hoàng thấy nàng, sẽ xử lý Trịnh Thừa tướng như thế nào? Tội khi quân, hình như phải chu di cửu tộc." - Kim Thái Nghiên không thể không nhắc nhở nàng. Xem ra nha đầu này thật sự không biết được thực tế khốc liệt như thế nào.
Trịnh Tú Nghiên cuối cùng cũng hiểu. Nhất định là phụ thân không nỡ gả ba tỷ tỷ vào đây, cho nên, lừa gạt gả nàng đến đây, hơn nữa lại còn nói dối — ai cũng biết, nàng là một kẻ không được chào đón trong nhà, lại là đứa xấu nhất trong mấy chị em.
Lúc đấy phụ thân không biết có nghĩ đến đây là tội khi quân không?
"Nàng làm theo lời ta, ta có thể bảo đảm sự an toàn cho cả nhà nàng, cũng có thể để nàng làm một Vương phi tiêu dao tự do tự tại ở đây. Đến lúc đó nàng theo ta quay về biên cương, nơi đó trời cao Hoàng Đế xa, không ai quản được nàng. Nàng muốn làm gì cũng được." - Đừng tưởng rằng Kim Thái Nghiên vào trận mà chưa có chuẩn bị, hắn đã sớm lặng lẽ hỏi thăm tính tình cô con gái út của Trịnh phủ. Cho nên cũng hiểu được vì sao nàng lại 'ngoại tộc' như thế!
Quả nhiên, Trịnh Tú Nghiên vừa nghe xong biết giao dịch này có lời! Có điều -
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" - giao dịch mà lỗ thì nàng không làm.
"Yên tâm, rất đơn giản. Đợi đến ngày mai lúc diện thánh...."
Đôi mắt hẹp dài của Kim Thái Nghiên lóe lên tia sáng. Xem ra, không lâu nữa hắn có thể rời kinh thành rồi.
***
Trước kia ba tỷ tỷ đã từng theo phụ thân vào cung, gặp qua rất nhiều vương công đại thần. Cung đin hoàng gia nguy nga hùng vĩ này, cũng là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên đến.
Nhưng không nghĩ đến gặp Hoàng Đế lại phải ăn mặc phiền toái như vậy. Từ sáng sớm đã phải dậy tiến cung, chỉ trang điểm thôi đã mất của nàng gần một canh giờ. Xem ra về sau nàng ít gặp Hoàng Đế thì vẫn tốt hơn.
"Nhớ kỹ nói chưa?" - Kim Thái Nghiên nhìn xéo qua Trịnh Tú Nghiên đang có chút bất an.
"Yên tâm đi, đây là sở trường của ta!" - Trịnh Tú Nghiên phẩy phẩy tay, gạt người chứ gì, việc này nàng làm suốt ấy mà. Cho nên một chút này thôi đâu có làm khó được nàng.
"Hoàng Thượng giá lâm -"
Cùng với một tiếng hô the thé chói tai, một người thân mặc hoàng bào, một nam tử mặc dù hai bên tóc mai đã màu hoa râm, nhưng tinh thần nhanh nhẹn bước đi ra, bên cạnh hắn là Đông Hoàng hậu trang điểm rất diễm lệ.
"Phụ hoàng -" Kim Thái Nghiên vẫn ngồi trên ghế như cũ, vừa nhìn thấy Hoàng Đế, vốn định đứng dậy hành lễ, lại không nhịn được mà ho khan. Bên dưới bộ quần áo rộng thùng thình kia, thân hình gầy gộc không ngừng run lên, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ tiều tụy suy nhược, đúng là "thấy mà thương"!
Trịnh Tú Nghiên tiến lên đỡ Kim Thái Nghiên:
"Vương gia, Vương gia ngài chậm một chút." - giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, lại phối hợp với động tác tỉ mỉ chu đáo, trước mặt Hoàng Đế và Hoàng Hậu diễn một bức tranh phu hiền thê thảo.
"Thôi thôi, con thân thể không tốt, miễn lễ đi." - Hoàng Thượng đau lòng phất tay, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị Trịnh Tú Nghiên bên cạnh Kim Thái Nghiên hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro